Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 32

"Lisa!"

Cánh cửa đột ngột kéo ra. Lisa vẫn đang trong cơn mơ bị tiếng kêu lớn đánh thức. Ánh sáng bên ngoài không dễ để cô có thể nhanh chóng mở mắt xem người vừa gọi là ai. 

"Lisa!"

Lisa từ từ hé mắt, nhìn thấy Jieun liền quay người đi, từ chối gặp.

"Hôm nay đóng cửa, không làm việc."

Jieun lại chạy sang đối diện, bấm nút nâng đầu giường, Lisa bị ép phải nhận lấy máy tính bảng trong tay.

"Chị không nhìn, sau này đừng hối hận!"

Lisa miễn cưỡng ngồi thẳng dậy, lướt màn hình, đọc qua thông tin trên đó. Cô nhìn Jieun, Jieun gật đầu, nhìn lại màn hình hiển thị. Cô không dám tin vào mắt mình, đọc lại từ đầu.

"Thông tin này là thật?"

"Chắc chắn!"

"Chứng cứ đâu?"

"Trong hầm mật!"

Lisa thoáng nhìn lại cái chân vẫn còn băng bó, chỉ cần giám đốc Kim ký lệnh, cô sẽ không ngại đổ máu. 

"Bao giờ?"

"Hai tuần nữa."

"Đặc vụ Choi chưa đủ, phải thêm vài người nữa."

"Vậy em đi nói với giám đốc Kim!"

Jieun quay người, bước được một bước, cả người như sững lại vì người trước mặt. Park Chaeyoung chạy vào, theo sau là Lee Suk. Jieun bị nàng đẩy nhẹ vào vai. Nhìn dáng vẻ tàn tạ đến đáng thương của nàng, có vẻ như nàng không cố ý. 

Điều khiến cô bất ngờ, là việc Park Chaeyoung đột ngột xuất hiện ở bệnh viện. Chaeyoung không thể nào tra ra vị trí của Lisa, trừ khi có người đã nói cho nàng biết. Jieun nhìn Lee Suk với ánh mắt tức giận, như muốn ném hết tổn thương trong lòng vào người anh. Lee Suk theo Jieun ra ngoài, liền bị cô mắng cho một trận.

"Tại sao anh lại nói cho cô Park?"

"Jieun! Không phải tôi. Là Lisa muốn đưa cô ấy đến đây!"

Jieun hai chân run rẩy mất lực, may mắn Sukie đã đỡ được cô lại.

"Cô có sao không?"

Jieun đẩy anh ra, nét mặt như chịu một cú sốc lớn. Sukie không hiểu tại sao Jieun lại phản ứng như vậy, hay cô cũng..?

"Anh Hyun Suk về chưa?"

"Hyun Suk một chút nữa sẽ từ văn phòng công tố về đây."

"Vậy tôi đi trước."

Bóng lưng Jieun run rẩy đáng thương rời đi trong mắt Lee Suk. Chuyện tình yêu ba người trong mắt anh, may mắn của người này, là bất hạnh của người kia. Vẫn biết là như vậy, nhưng không ít người vẫn cố chấp đâm đầu tìm kiếm chút may mắn về phía mình. Dù kết cục, chỉ biết đứng nhìn họ vui vẻ bên nhau.

Chaeyoung đứng nhìn Lisa, khắp nơi đều có vết thương, khóc nấc thành tiếng. Lisa không biết phải nói như nào với nàng, nhìn nàng khóc mà trái tim thắt lại, từng chỗ trong người đều muốn nứt ra, đau đớn.

"Lisa... Chị có... Chị có đau không?"

"Một chút..?"

Chaeyoung đưa tay lau nước mắt, muốn bản thân bình tĩnh lại, nghe lời Lisa nói lại khóc lớn hơn. Nàng không dám chạm vào người cô, chỉ sợ sẽ làm cô đau. 

"Chị đi đứng kiểu gì vậy?"

Nàng vừa nấc nghẹn vừa muốn trách móc. Lisa không kìm lòng nổi, dang hai tay ra, nàng vẫn ngập ngừng không tiến tới. Lisa kiên nhẫn mở rộng, gật đầu với nàng, Chaeyoung liền ôm lấy cô, gục vào vai cô khóc.

"Tôi xin lỗi đã rời đi không báo trước. Tôi có việc đột xuất, định sẽ về sớm với em, nhưng không ngờ nó ra như này." Lisa đưa tay vuốt tóc, dịu dàng an ủi.  "Tôi không sao. Đừng khóc nữa."

"Chị có biết em đã lo lắng như nào không? Em gọi chị không được! Tìm chị không được! Chị đang ở đâu, làm gì em cũng không biết! Chị như vậy, chị nói em phải làm sao?"

"Tôi xin lỗi."

"Em không phải nơi chị muốn đến thì đến, đi thì đi, tùy tiện như vậy! Thà chị đi luôn đi, đừng xuất hiện trước mặt em với bộ dạng như này, em đau lòng chị có biết không?"

Lisa có biết không, khi nàng không thể ngăn nổi bản thân mỗi khi nhớ đến, muốn ôm lấy người mình yêu nhưng không thể. Nàng trước đây chưa từng rơi vào tình huống đáng thương như vậy, nhưng giờ thứ duy nhất nàng có thể làm, chỉ là ngồi khóc một cách vô dụng.

"Thực sự xin lỗi em." 

Cô ôm nàng thật chặt, hôn lên tai nàng, thì thầm vào đó mấy lời ngọt ngào dỗ dàng.

"Tôi sẽ không bao giờ như vậy nữa. Tôi yêu em."

Lisa không nghe thấy nàng khóc nữa. Lisa cũng không thấy nàng ôm cô chặt nữa. Đôi mắt ngấn lệ ấy đang nhìn cô đầy nghi ngờ và dò xét. Nàng có phải đang nghi ngờ cô đang nói dối?

"Sao... Sao thế?"

Chuyện hai người, thật sự đã đi đến bước này sao? Chaeyoung hiện tại, ngờ vực nhiều hơn tin tưởng Lisa. Tình cảm của cô, có bao nhiêu là thật? 

Nàng không mù quáng, không đâm đầu theo thứ gọi là tình yêu hoàn hảo. Những ngày này, nàng đã suy nghĩ rất nhiều. Nàng yêu Lisa là thật, nhưng để chạy theo những thứ hão huyền mơ mộng Lisa vẽ ra, nàng vẫn cần có thời gian để lấy can đảm. Lisa là ai, người ra sao, nàng không biết rõ. 

Ngay đến việc hiện tại, Lisa cũng không hề cho nàng một cơ hội nào để hỏi sâu về cô. Lisa giải thích qua loa, luôn miệng xin lỗi. Đó không phải là tất cả những gì nàng cần vào thời điểm này.

Chaeyoung cố ý tách người khỏi cái ôm của Lisa, đứng thẳng dậy. Cô thấy nàng có hành động vô cùng gượng gạo. Nàng bối rối và luống cuống. Có phải là cô đã quá đường đột?

"Chaeyoung, em sao vậy?"

"Em không... Không sao. Chị mới dậy đúng không? Để em lấy nước cho chị rửa mặt."

Chaeyoung ra phía ngoài, nói Sukie đi mua đồ ăn sáng, sau đó vào phòng vệ sinh xả nước. Lisa hơi cau mày. 

Park Chaeyoung, đây là đang xúc động vì bất ngờ, hay vì điều gì khác? Lúng túng như vậy là gì?

----------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro