Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 29

Chaeyoung thất thần ngồi trước bàn ăn. Cơm nhai trong miệng giống như cát. Nuốt một chút vào bụng lại muốn nôn bỏ. Lisa đã mất liên lạc một tuần nay. Ngày nào Sukie trở về cũng chỉ có một tin chưa tìm được. Người nằm bên cạnh nàng, sau một thoáng liền biến mất, không một lời để lại. 

Đây không phải lần đầu Lisa biến mất không dấu vết. Ngày đó, khi trở lại Hàn Quốc, dù liên lạc thế nào Chaeyoung cũng không thể biết được cô đang làm gì, ở đâu. Giống như người không tồn tại. Những khi nàng thực sự cần, sự có mặt của Lisa là cần thiết. Nhưng sự xuất hiện thường xuyên của cô chưa từng có. 

Hai người gặp mặt nhau ba lần, đã vội vã muốn dính lấy nhau. Chaeyoung lúc đầu nghĩ, Lisa chưa quen với việc có thêm một người bên cạnh trong quãng đời cô độc của cô. Nhưng Lisa là một điều gì đó khó nắm bắt, khó nhìn thấu. Trừ khi Lisa chủ động bước tới bên nàng, nàng chưa từng có được Lisa trong tay.

Tình yêu đối với nàng hiện tại, vẫn là thứ không thực sự tồn tại.

Chuông cửa vang lên. Đồng tử nàng mở to. Chưa bao giờ nàng vội vã đến vậy. Nhưng người đứng sau cánh cửa ấy chỉ là Lee Suk, khiến tâm trạng nàng như rơi xuống vực sâu. Anh biết nàng thất vọng, đôi mắt nàng vụn vỡ hơn cả ánh mắt buồn đau khi biết chủ tịch Park đã làm những gì.

"Anh có tin gì của Lisa sao?"

Nàng không còn mong chờ vào câu trả lời của anh nữa. Cuộc gọi không thông. Không thể nào Sukie biết Lisa đang ở đâu.

"Lisa hiện tại đang nằm trong bệnh viện."

"Sao?"

Đầu óc như bị cái gì đó đập từ trên xuống, choáng váng. Chaeyoung cuống cuồng đẩy anh ra, chạy về phía thang máy, cật lực ấn nút. Thang máy lên chậm, Chaeyoung còn muốn chạy thang bộ từ tầng 24 xuống. Sukie nhìn nàng vẫn mặc đồ ngủ, chân đi dép trong nhà, vội chạy tới níu tay nàng lại.

"Tiểu thư Park, cô ít nhất hãy mặc thêm áo khoác và thay giày."

Chaeyoung lắc đầu, miệng run rẩy không nói thành lời, hai mắt lại rơi lệ. 

"Vậy cho phép tôi lấy áo cho tiểu thư."

Sukie không đành lòng nhìn nàng như vậy, chạy vội vào phòng thay đồ của nàng. Đồ khoác ngoài của Chaeyoung được treo gọn gàng trên tủ mở. Sukie không chú ý nhiều xung quanh, lấy tạm cho nàng một cái áo mỏng màu trắng, sau đó lại chạy ra khoác lên người nàng.

"Chúng ta đi thôi."

...

Lisa ngủ một giấc dài cho tới ngày hôm sau. Thuốc mê trong người tan hết, đầu óc bắt đầu tỉnh táo lại. Lúc này thì cô biết tại sao cơ thể không thể chuyển động được, người như bị đông cứng. Tay trái bị gấp lại, bó bột. Chân trái cũng đang được bó, treo lên trên cao. Ở phần ngực tới sườn có thứ gì đó kẹp chặt. 

Lisa muốn kêu người tới, chỉ có tay phải chuyển động, cố rướn người bấm cái nút gọi, nhưng cái nút đỏ đó được thiết kế quá xa tầm với của cô. 

"Chết tiệt! Cái bệnh viện ngu ngốc!"

Lisa nhìn quanh phòng, không có ai. Hít một hơi thật sâu, sau đó nói thật to.

"Y tá!"

Đã quá sức với cô rồi! Lisa ôm lấy ngực bị nén, đau nhói.  Tiếng gọi của cô có hiệu quả, y tá bên ngoài nghe được liền vào xem tình hình.

"Cô tỉnh rồi hả? Tôi sẽ đi gọi bác sĩ và người giám hộ."

Jieun chưa rời đi. Cô chỉ muốn ra ngoài hít thở một chút không khí. Phòng bệnh ngột ngạt, người Lisa như vậy, cô không đủ can đảm để nhìn mãi. 

Y tá chạy đến bên, vỗ nhẹ vào vai Jieun, nói Lisa đã tỉnh. Phản ứng của Jieun cũng không khác Chaeyoung là bao, chỉ có một suy nghĩ hiện lên lúc đó, là phải chạy thật nhanh tới bên Lisa.

Lisa đang được bác sĩ khám lại một lần nữa. Tất cả các chỉ số đều bình thường. Vết thương lẫn vết khâu đều không có dấu hiệu bị nhiễm trùng. Cơ thể đang tiếp nhận thuốc kháng sinh rất tốt.

"Bác sĩ, bao giờ thì tháo bột được?"

"Tay cần hai tuần. Chân một tháng nữa. Phần cổ chân thì cần lâu hơn nữa."

"Lâu hơn nữa? Tháo trước một tháng được không?"

"Không được."

Jieun đi đến cạnh Lisa, lay tay cô. "Chị nghe lời bác sĩ đi."

"Không được! Mọi chuyện vẫn chưa xong! A!"

Mỗi lần Lisa lớn tiếng lại khiến ngực cô đau. Jieun vội quay sang nhìn bác sĩ. "Chị ấy bị sao vậy?"

"Phần ngực do đập vào thân cây nên đã bị tổn thương. Phần máu đông ở đó tan chưa hết, hiện đang dùng thuốc để làm lỏng. Lisa, cô nên hít thở đều, thật nhẹ nhàng." Sau đó quay sang nói với Jieun. "Mấy ngày này để bệnh nhân nghỉ ngơi thả lỏng. Đầu óc thoải mái sẽ khiến vết thương lành nhanh hơn."

"Cảm ơn bác sĩ."

Nói xong, bác sĩ cùng y tá rời đi. Jieun ngồi xuống cạnh Lisa, nắm tay cô.

"Chị nghỉ ngơi thật tốt đi. Em đã báo với giám đốc Kim rồi, đặc vụ Choi hoàn thành nốt nhiệm vụ."

"Không được!"

"Tại sao chị lại cố chấp như vậy? Chị ra như này rồi? Có phải vì tiền không? Giám đốc Kim hứa sẽ không cắt của chị!"

Lisa nhớ lại vài năm trước, khi cô nằm trong bệnh viện bên Ý, cũng cố chấp nói với Jieun như vậy.

"Chị sẽ hoàn thành nó đến cuối cùng! Tiền thưởng của chị, nhiều như vậy, chỉ vì vài cái vết nhỏ này nói chị từ bỏ sao? Không bao giờ!"

Lisa thừa nhận, ngày đó cô thật sự đã nghĩ đến tiền trước tiên, nhưng xếp sau đó vẫn là trách nhiệm. Đặc vụ không thể hoàn thành nhiệm vụ của bản thân, trong mắt mọi người sẽ bị xem nhẹ một bậc. Một người khi vào cục, thề sống chết phải hoàn thành đến cuối. Nếu bị phát hiện, phải thề chết để bảo vệ thông tin và danh tính.

Jieun vẫn chỉ là một đứa trẻ 18 tuổi trong mắt Lisa ngày đó. Jieun coi trọng mạng sống của Lisa hơn bao giờ hết. Gia đình của Jieun không bất hạnh như Lisa, nói đúng hơn là vô cùng hoàn hảo. Jieun có một gia đình hạnh phúc, nhưng nhất quyết dính lấy Lisa, xem Lisa là chị gái. 

Lisa lúc đầu cảm thấy Jieun vô cùng phiền phức. Nhưng chính sự ngây thơ và bản tính cố chấp giống cô, Lisa đã chấp nhận Jieun lúc nào không hay.

Hiện giờ, Jieun vẫn như vậy, xem trọng mạng sống của Lisa hơn bao giờ hết. Hai mắt nàng đỏ au. Vì Lisa, đã có quá nhiều người phải rơi lệ. Lisa muốn đưa tay lên lau mắt cho cô, lại nghĩ sẽ khiến cô xao động, đành buông tay chịu đầu hàng.

"Được rồi. Không phải vì tiền đâu. Nhưng chị ổn. Chị sẽ hoàn thành nó."

"Lisa!"

"Giờ chị đói rồi. Chị muốn ăn."

Lisa mỉm cười. Nụ cười này Jieun không biết đã làm mềm lòng biết bao người, trong đó có cả cô. 

"Em đi mua cơm cho chị."

--------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro