Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 27

Chiếc xe thể thao màu đen lao nhanh trên con đường vắng. Bão kéo tới, hầu hết cửa hàng xung quanh đều đóng cửa. Mưa xối xả trên mặt kính. Cần gạt chạy hết tốc độ, lau qua lau lại trên mặt kính vẫn không khiến tầm nhìn của cô khá hơn. 

Lisa nhìn thời gian chạy trên mặt đồng hồ điện tử, trong lòng nóng vội nhấn thêm ga. 

"Thông tin đó, em nắm chắc được bao nhiêu?"

"90%."

"Chúng ta chỉ có một lần này thôi."

Lisa nhớ lại cuộc gọi đánh thức cô vào lúc tờ mờ sáng. Jieun báo rằng, chủ tịch Park ngày hôm nay sẽ đến phòng công tố theo lệnh triệu tập. Người ta lại thấy Lisa xuất hiện ở cục tình báo vào sáng sớm. Cô đi thẳng một đường tới phòng vũ khí, áo chống đạn, súng ngắn, băng đạn dự phòng. Chữ ký được in trên giấy. 

Dinh thự của chủ tịch Park ở trước mặt, bao quanh là rừng cây lớn cùng hàng rào điện. Bên trong, người mặc đồ đen ra vào liên tục. Một con muỗi cũng không thể lọt qua nơi này. Đường đi thẳng từ cổng chính có 4 người gác. 

Trời bên ngoài mưa lớn, sấm chớp giật liên hồi. Họ vẫn đứng đó, không một bước di chuyển.

"Ông ta huấn luyện lính hay sao!"

Lisa nhìn bản thiết kế được cảnh sát vẽ lại. Sẽ có một con đường nhỏ từ phía sườn núi, dẫn đến căn nhà phụ. Cửa sổ phòng của Park Chaeyoung đã được phá khóa. Phía bên đó chỉ có một người canh gác. Lisa chỉ cần nhanh chân một chút là có thể vào nhà an toàn. Sau đó, đi theo đường lên tầng, máy chủ nhất định ở trên đó. 

Lisa mở cửa sổ. Tiếng mưa rào rạc cùng tiếng sấm khiến cô rùng mình. Trời mưa là cơ hội. Lisa nhất định phải nắm lấy. 

"Lisa. Để cho đặc vụ Choi đi giúp chị, có được không?"

Jieun lại có dự cảm không lành. Thời tiết lẫn hoàn cảnh đều khiến Lisa gặp nguy hiểm đến tính mạng. 

"Dự cảm của em có bao giờ đúng đâu? Đừng lo. Nếu thuận lợi, chị sẽ xuống hầm mật."

"Không được. Chuyện này đã nói để cho đặc vụ Choi rồi! Chị chỉ cần vào đó, cắm dữ liệu. Em đợi chị ở dưới chân núi!"

"Được rồi."

Lisa buộc gọn tóc, lấy mũ trùm kín, đeo khẩu trang che mặt, khoác balo. Cô mở cửa bước ra ngoài. Một thoáng cơ thể đã bị mưa làm ướt. Lisa bám vào cây, leo lên trên theo đường mòn. Đường này lâu ngày không có người đi, đất phủ lá, lại thêm nước mưa làm ướt, cảm giác chân vô cùng trơn trượt. 

Một bước, hai bước. Một cây, hai cây. Lisa cứ đếm những cái cây đã chạm vào, để não tập trung hết mức có thể. Ánh sáng lóe lên, tiếp đó là tiếng nổ lớn bên tai. Chân Lisa liền mềm nhũn, nhịp tim tăng đến mức muốn ngất ngay tại chỗ.

"Jieun, có cách nào khiến sét đánh vào đây không?"

"Gì vậy? Chị muốn chết sao?"

"Không. Chị muốn làm cháy rừng!"

"Em biết chị có nhiều kế hoạch trong đầu, nhưng cái này không được!"

"Chị cũng chỉ nói vậy thôi. Chị biết em không phải Thor mà!"

"Giờ này chị còn đùa được sao, Lisa!"

"Haha."

Đùa như vậy cũng không khiến Lisa thêm được chút can đảm nào. Trời giông bão, không nên đứng dưới cây lớn. Cô nhìn xung quanh toàn là cây, trời hôm nay không lấy mạng cô, cô thề sẽ ăn chay hết tháng này!

Lisa cứ đi được vài bước, lại nghe được tiếng rạch ngang bầu trời. Cô không phải kẻ mê tín, nhưng trong đầu đã niệm tới ba vị thần thánh khác nhau. 

"Chị nhát gan thật đó! Vừa nãy còn mạnh miệng lắm!"

"Jieun à, đứng dưới ông trời, chị chỉ là kẻ tiểu nhân thôi!"

"Còn khoảng 50m nữa là tới rồi."

Khoảng cách nhanh chóng bị rút ngắn, từng tảng đá trong lòng vơi đi ít nhiều. Đứng trước hàng rào điện, Lisa lôi ra từ trong túi một chiếc kìm, tìm đường dây điện của hàng rào, tay vẫn ngập ngừng không dám ngắt.

"Jieun, em có chắc cái này an toàn không? Sao không đưa chị dùng cái cũ?"

"Cái này là hàng mới của phòng thí nghiệm, họ đưa cho chúng ta mẫu hiện đại nhất đó. Đảm bảo cách điện tới 5000V. Không chết được!"

"Ya! Em nói như vậy khác gì chúng ta là chuột bạch!"

"Em dùng thử rồi! Dùng được!"

Hít một hơi thật sâu, Lisa cắn răng, kẹp chặt xuống. Dây điện đã bị đứt. Lisa bọc lại hai đầu điện hở bằng vật cách điện. Lisa lấy lá cây ở dưới, ném vào trong hàng rào. Không có gì xảy ra, mỉm cười trèo vào.

Cô cúi người, đi men theo tường, đến đoạn rẽ liền gặp vệ sĩ áo đen.

"Đã thấy một tên."

Jieun bấm nút gửi. Tin nhắn hiện lên màn hình.

Bắt đầu.

Diễn viên quần chúng từ đâu xuất hiện, nam trung niên ung dung bước qua hàng rào, nháy mắt một cái với Lisa, đi đến trước mặt hắn ta rồi ôm chân, ngã ra đất.

"Cứu tôi với!"

Anh ta rên rỉ với cái chân chảy đầy máu. Cảnh vệ quanh đó nhìn thấy, liền huy động người chạy tới, có kẻ đã sẵn sàng đặt tay vào trong túi áo.

"Anh là ai?"

"Tôi đi leo núi. Đúng lúc trời mưa, đi về bị trơn ngã. Tôi nhìn thấy có nhà. Cứu tôi với."

Anh nắm lấy ống quần của một tên, kêu gào thảm thiết. Hắn ta nói vào tai nghe, nhìn khẩu hình có vẻ là gọi cứu thương. Lisa thuận tiện lẻn vào trong.

Lisa đi một bước, nhìn thấy sàn nhà in dấu chân, nhìn quanh phòng Chaeyoung, không đủ thời gian tìm khăn lau, liền lấy chăn lau sạch bùn đất dính đáy giày.

"Xin lỗi tiểu thư Park. Em đừng tiếc nuối căn nhà này quá!"

Jieun bật cười hành động trẻ con của Lisa. Như này, không phải cố tình trả đũa tình nhân của mình sao?

Lisa trước khi ra ngoài, bật thiết bị phá sóng. Tín hiệu của camera quanh đó tạm thời bị vô hiệu hóa. Lisa nhanh chân chạy một đường lên tầng hai, rút khẩu súng đeo bên hông. Phòng máy chủ nằm cuối hành lang. Trước cửa cũng có một tên vệ sĩ áo đen. Lisa chửi thề một tiếng.

Cô không thể cứ vậy tiến vào trong. Mắt hướng xuống cửa sổ lớn đặt cạnh cầu thang. Cô dùng chân đạp vỡ kính, bám vào viền cửa, xoay người vòng chân, đạp từ ngoài vào. Lisa phải ngụy tạo như có gì đó từ ngoài làm vỡ bên trong.

Nhanh sau đó có còi báo hiệu vang lên. Vài tên cảnh vệ trao đổi với nhau gì đó, sau đó lại kéo nhau chạy tới. Lisa phải bám tay, đứng bên ngoài bờ tường. Mưa làm mọi thứ đều trơn trượt, tay cô không còn đủ sức để bám vào khe hở nhỏ.

"Là gió đập cửa làm vỡ kính thôi. Tôi sẽ cho người đến dọn."

Nghe được tiếng cảnh vệ rời đi, không thể tốn thời gian, Lisa trèo người vào, chạy thật nhanh tới phòng kỹ thuật. Súng bắn phi tiêu chứa thuốc ngủ bắn thẳng vào gáy tên bảo vệ. USB được cắm vào ổ máy. Tín hiệu nhanh chóng được truyền tới máy tính của Jieun.

"5 giây. Ok. Em đã kiểm soát được camera. Chị rời đi được rồi. Hướng 7 giờ phía dưới sảnh, tên đó đang trở lại."

Lisa rút phi tiêu, cất lại vào trong túi. Lisa rời khỏi dinh thự bằng chính đường cửa sổ cô vừa phá. Cô nhảy xuống vô cùng dứt khoát, lộn vài vòng, sau đó thành công tẩu thoát bằng đường núi.

Vệ sĩ trên đường đi trở lại, nhìn thấy trên sàn có vết nước mưa, đi theo nó, kéo dài tới cửa sổ bị vỡ. Hắn đứng đó nhìn hồi lâu, nhìn xuống giày của mình, một lúc rồi bỏ đi.

"Chị chính thức đã lập kỷ lục. Nhiệm vụ này được hoàn thành trong vòng 30 phút kể từ khi chị tới hàng rào. Chúc mừng chị, đặc vụ Lisa!"

"..."

"Lisa. Chị nghe em nói không?"

"..."

"Lisa?"

"..."

"Lisa!"

Ngoài trời mưa vẫn không ngừng xối xả. 

---------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro