Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 17

Lisa đưa Jieun trở về khách sạn, sau đó về phòng của mình, mở phần mềm theo dõi lên.

Camera hiển thị không gian phía bên ngoài phòng của Chaeyoung. Hai người cảnh sát đi theo không có lý do để vào bên trong.

Lisa ấn vào tai nghe.

"Anh Hyun Suk, anh có thể đi một vòng quanh khu này được không?"

"Được."

Hyun Suk rời vị trí, đi ra phía sảnh chính của ngôi nhà. Dinh thự này có hai tầng, diện tích xây dựng không nhiều, chủ yếu là sân vườn xung quanh. Khu dinh thự có hai tòa nhà, một tòa là của chủ tịch Park cùng bà nội của Chaeyoung, một tòa nhỏ nơi Chaeyoung về nghỉ.

Lisa chỉ cần cấu trúc của căn nhà chính. Hyun Suk để ý nơi này đếm qua phải đến cả trăm người mặc vest đen. Kinh nghiệm làm cảnh sát của anh, trong người bọn họ ai cũng đem theo hàng nóng.

Thông thường, ở Hàn Quốc, việc người thường sử dụng súng là trái pháp luật, nơi này lại có súng nhiều đến vậy, chắc chắn phải có kho vũ khí.

"Lisa. Nếu ở đây ai cũng dùng súng, vậy đạn sẽ được lưu ở đâu?"

Câu hỏi này khiến Lisa nhớ tới căn hầm xây ẩn dưới phòng chủ tịch Park. Liệu bên trong đó sẽ chứa cái gì?

"Tôi nghĩ bản thân muốn bước vào nhà họ Park, việc cần thiết là phải mặc áo chống đạn!"

Câu nói nửa đùa nửa thật này của Lisa khiến Hyun Suk không còn gì để nói. Anh đang đứng trước phòng ngủ của chủ tịch Park. Nhìn ra xung quanh, có tới 8 ánh mắt hình viên đạn đang theo dõi từng bức đi của anh.

Hyun Suk giơ hai tay lên, cười một cách vô tội.

"Tôi muốn tìm nhà vệ sinh."

"Đi về phía bên phải."

Một giọng nữ vang lên. Là quản gia của nhà này. Nữ nhân ở đây cũng có tông giọng khiến anh khiếp sợ.

"Cảm ơn!"

Sau khi rời xa khỏi những ánh mắt muốn xuyên thủng kia, Hyun Suk mới thở phào. Lisa nghe được tiếng thở qua loa, bật cười đầy trêu chọc.

"Cảnh sát Choi của chúng ta đang sợ hãi hả?"

"Không bao giờ!"

"Tình hình Park Chaeyoung sao rồi?"

Sukie ở phía nhà phụ áp tai vào cửa nghe ngóng. Không thể nghe được tiếng động nào bên trong.

"Vừa rồi tôi thấy cô ấy ôm mặt chạy vào trong đó. Giờ thì không rõ nữa!"

"Cảm ơn hai anh. Vất vả rồi!"

Lisa ngắt kết nối.

"Dỗ dành tiểu thư Park sao? Cũng ổn!"

Lisa mở điện thoại, nhấn gọi cho Park Chaeyoung.

Điện thoại nghe được tiếng chuông vang lên. Một, hai, ba... Thuê bao...

Nàng không nghe thấy sao? Hay đã đi ngủ rồi?

Lisa nhìn lại đồng hồ. Mới chỉ 2 giờ chiều.

Cô lại gọi một lần nữa, rồi một lần nữa, nàng vẫn không bắt máy.

"Park Chaeyoung hiện tại, đang làm gì?"

...

Vụ tai nạn ngày đó vẫn còn trong tâm trí nàng, nó vẫn luôn ở đó, biến thành cơn ác mộng mỗi khi nàng nhắm mắt lại, luôn chực chờ nàng mệt mỏi ăn mòn sức sống còn sót lại cuối cùng của nàng. 

Chaeyoung sau khi đọc xong tin tức, sốc tới mức chân tay run rẩy, đầu óc choáng váng, nước mắt cứ vậy tuôn ra. Nàng không nghĩ, nàng chưa từng nghĩ tới, người bên cạnh mình bao lâu nay lại là một tên tội phạm buôn bán ma túy. 

Nếu ngày đó, không có Lisa tới đưa nàng đi, nàng không biết còn điều gì kinh khủng hơn đến với nàng thêm nữa.

Bà nội?

Chaeyoung nghĩ đến bà nội có thể biết điều gì đó. Nàng mở cửa bước ra ngoài, từng bước lảo đảo như muốn ngã. Sukie đưa tay đỡ lấy nàng, ánh mắt vô cùng lo lắng nhìn nàng. Nếu Chaeyoung vô tội, nàng biết được tin đã sụp đổ đến mức nào!

"Tiểu thư, cô ổn không?"

Chaeyoung cắn chặt răng, chớp mắt một cái, nước mắt lại rơi xuống, vỡ tan trên tay anh. Trái tim anh cũng không phải sắt đá, cũng biết xót xa cho hoàn cảnh tồi tệ của nàng. Chaeyoung muốn bản thân bình tĩnh lại, đưa tay lên ôm đầu, hít thở thật sâu. Một lúc sau, nàng mở miệng, giọng nói vẫn đẫm nỗi đau vỡ tan trong tim.

"Đưa tôi đi gặp bà nội."

Chaeyoung chỉ tay về phía nhà chính. Phòng nghỉ của bà nội nằm lệch bên trái, đối diện phòng của chủ tịch Park. Cửa phòng được mở ra. Sukie chỉ nhìn được thoáng qua gương mặt của bà nội, tóc đã trắng gần hết, mắt đeo kính lão, đang ngồi trên ghế điềm tâm đọc một cuốn sách mỏng có bìa màu đỏ. Sukie lùi đi để nàng nói chuyện với bà nội.

Hyun Suk bước ra từ phòng vệ sinh, nhìn thấy Sukie vội chạy lại hỏi chuyện.

"Có chuyện gì vậy?"

"Park Chaeyoung đã vô cùng sốc. Tôi nghĩ cô ấy không biết gì về chuyện này."

"Vậy hả? Tôi biết mà!"

Hyun Suk đối với tin này vô cùng vui vẻ, chỉ cần chứng minh được Lisa đã sai, lòng anh đã muốn mở rượu ăn mừng!

...

"Bà nội..."

Bà nội nghe được tiếng Chaeyoung nghẹn ngào, liền bỏ sách xuống, dang tay để nàng ôm lấy.

"Chaeyoungie, con sao vậy? Ai dám bắt nạt con?"

"Bà nội..."

Mọi lời nói bị nước mắt ngăn lại ở cổ. Chaeyoung không nghĩ, bản thân sẽ có ngày hôm nay. Nàng biết hiện tại, cuộc sống nàng không còn vui vẻ, hạnh phúc như trước, nhưng giống như một chuỗi bi kịch xảy ra, cơn giông ngày đó lại tới, lần này sẽ lấy đi của nàng tất cả. Gia đình, yên bình, và cả tương lai đều đồng loạt biến mất.

"Sao vậy Chaeyongie?"

Bà nội đau xót cho đứa cháu gái duy nhất. Bà đoán chắc nàng đã biết được hết mọi chuyện. Kim trong bọc cuối cùng cũng lòi ra. Bà cố giữ kín bí mật ấy đến giờ, chỉ để giữ cho gia đình này được nguyên vẹn. Không một giây nào bà quên niệm phật, nhưng con trai bà, từng giây một đang phá hủy đi cuộc sống tươi đẹp của người khác. 

"Bà biết hết, đúng không? Tại sao lại giấu con?"

Bà nội ôm chặt cơ thể đang run lên từng nhịp đau đớn, bà không muốn nàng chịu tổn thương lớn đến vậy. 

"Chaeyoungie, con hãy tha thứ cho bố con. Đồng tiền đã nuốt lấy Dong Chun rồi."

Khóe mắt bà ướt đỏ. Tất cả là do bà. Nếu ngày đó không để Park Dong Chun dính vào những cuộc mua bán phạm pháp, thì giờ gia đình này vẫn còn nguyên vẹn.

"Bà nội... Bố con... có giết người không?"

Sẽ không giống như những bộ phim nàng hay xem. Đúng vậy. Đây là ngoài đời thực. Bố nàng sẽ không giống như những kẻ buôn bán ma túy máu lạnh đến mức nhân tính cũng mất. Sẽ không có những chuyện như giết người diệt khẩu..?

Thư ký làm việc 3 năm bên cạnh chủ tịch Park trước đây, gần đây không còn thấy xuất hiện. Có lẽ nào?

Bà nội không thể nói được gì. Nhưng đến giờ, bà vẫn luôn miệng bảo vệ con trai.

"Hãy tha thứ cho bố con."

"Con... Con không muốn ở đây nữa... Tại sao..? Tại sao bà nội có thể nói như vậy..?"

Chaeyoung thần trí không ổn định. Trong lòng nàng hiện rất hoảng loạn. Nàng sợ hãi. Nàng muốn bỏ chạy. 

Chaeyoung mở cửa chạy ra ngoài. Hyun Suk một thoáng giật mình, sau đó nhanh tay níu nàng lại.

"Tiểu thư Park, cô đi đâu vậy?"

"Đi... Đi lấy xe đi. Tôi không muốn ở đây nữa... Phải rời đi..."

--------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro