Chương 14
Lisa muốn bắt đầu ngày hôm nay muộn hơn bình thường. Bên tai không có mấy lời than phiền của Jieun, Lisa cảm thấy một ngày bình yên hơn.
Ô khóa quét dấu vân tay. Lisa mặc đồ thể thao, đi giày, bấm thang máy xuống dưới tầng nơi có phòng gym.
Cô bấm máy chạy bộ, bật màn hình nhỏ trên đó. Tin tức đang phát tin về vụ án ngày hôm qua.
Hình ảnh tên buôn bán ma túy bị làm mờ. Tên công ty cũng bị viết tắt, không một lời nào của phóng viên ám chỉ tới tập đoàn P.
Lisa muốn đào sâu vào vụ này, đây cũng là điều mà Cục trưởng yêu cầu. Có thể là do cuộc bầu cử tổng thống sắp tới, khiến đảng đối lập đảng cầm quyền hiện tại nhất quyết muốn lật đổ.
Ủy viên của đảng tự do, ông Shin Young Jun đứng trước Quốc hội, nói to dõng dạc.
"Tôi nhất quyết sẽ nhổ tật gốc những con sâu mọt ăn mòn con người Đại Hàn Dân Quốc!"
Sau đó là một lời đổ lỗi.
"Trong suốt ba năm qua, đảng dân chủ đã làm gì? Tôi muốn một lời phân trình rõ ràng! Các vị chỉ đưa được những kẻ chân tay, đến giờ vẫn chưa bắt được kẻ cầm đầu! Liệu có điều gì không trong sạch ở đây!"
Lisa đối với người này có một chút hảo cảm. Nhưng người tốt thường chết sớm, linh cảm của cô với người này thấy không tốt.
Người như này, nếu lên làm tổng thống nhiệm kỳ sau, khả năng sẽ gây ra một cuộc thanh lọc bộ máy quy mô lớn nhất từ trước tới nay.
Đương nhiên, những kẻ sâu mọt kia sẽ không để ông ta sống tới lúc đó.
Người đứng đầu quân lính đặc nhiệm hiện tại là người thuộc đảng Hàn Quốc, ông ta đứng về phía ai?
Lisa bấm dừng máy chạy bộ, mở bình nước, uống một ngụm lớn.
"Vậy Cục trưởng của mình định vào Quốc hội? Đảng tự do?"
Lisa nhún vai. Cô cũng chỉ là nhân viên của tổ chức chính phủ, cuối cùng vẫn chỉ là quân cờ để họ làm chuyện chính trị. Bắt kẻ xấu cũng tốt, nhưng lợi dụng việc đó để làm chuyện hại nước thì cô không chắc.
Như một thói quen không thể bỏ, Lisa vẫn phải gọi Jieun để cô báo cáo tình hình.
"Park Chaeyoung hiện giờ đang ở đâu?"
"Cô ấy đang ở thư viện. Có lẽ đang nghiên cứu thêm gì đó về nghệ thuật trừu tượng."
"Nhàm chán! Nếu biết trước cô ta như vậy, chị sẽ không nhận nhiệm vụ này."
"Rút lui không kịp rồi Lisa! Hôm nay chị sẽ làm gì?"
"Chuẩn bị đồ du lịch!"
"Hả?"
...
Lisa tìm đến một cửa hàng bán mấy đồ cắm trại. Nếu đã nói dối, Lisa muốn lời nói dối của mình hoàn hảo nhất. Vùng biển đó sắp vào mùa mưa bão, đi bây giờ sẽ là thời tiết đẹp nhất. Người ta vẫn nói trước cơn giông, trời tuyệt vời trong xanh.
"Xin chào, cô cần tìm gì?"
Nhân viên cửa hàng là một cô gái trẻ, có vẻ như chỉ là nhân viên làm thêm. Lisa nhìn xung quanh, trên kệ bày bán rất nhiều thứ khiến mắt cô hoa lại.
"Tôi sẽ đi cắm trại ở ngoài biển. Tôi không biết sẽ cần những gì."
Cô gái trẻ nghĩ đã tìm được khách mua nhiều, gương mặt liền niềm nở. Thứ đầu tiên giới thiệu cho Lisa, đương nhiên là thứ quan trọng nhất, lều cắm trại.
"Cô đã có lều chưa?"
"Chưa. Tôi muốn mua một cái."
"Cô muốn mua theo dạng gia đình, hay loại đơn?"
"Hai người. Tôi muốn rộng một chút. Loại nào mà gió không lùa, không bị cát ở dưới tràn lên. Tôi cần một loại chắc chắn trước gió bão."
Lisa không chắc vào ngày đó sẽ xảy ra gì, cô muốn mọi thứ phải thật hoàn hảo.
"Bên chúng tôi vừa nhập hàng mới về. Chất lượng đạt tiêu chuẩn Châu Âu. Khung làm từ nhôm siêu nhẹ, nhưng đủ chắc chắn để chống gió bão. Cái này là loại dành cho bãi biển!"
"Ok! Lấy cái đó đi!"
Lisa không muốn nghĩ nhiều. Chỉ cần là loại tốt nhất, công dụng chắc hẳn cũng sẽ là tốt nhất.
"Cô đã có bàn ghế ngồi chưa?"
"Ghế?"
Lisa nhớ ra trong lời bịa đặt của bản thân ngày hôm đó, cô có nói ngồi trên ghế uống trà.
"Dạ. Ghế này là dạng ghế gập tự lắp ghép, vô cùng nhỏ gọn. Cô muốn mua mấy cái?"
"Hai đi. À không. Bốn đi!"
"Vâng. Vậy thì túi ngủ và gối ngủ thì sao?"
"Chưa có!"
"Bên chúng tôi có loại này..."
"Lấy đi. Hai cái!"
"Thế còn..."
"Lấy!"
...
"Tổng tiền của cô là 1 triệu 850 won. Cô thanh toán bằng thẻ hay tiền mặt?"
"Thẻ."
Lisa lại tiếp tục rút ra chiếc thẻ đen quyền lực đứng tên Cục tình báo. Tiếng quẹt thẻ vang lên. Đơn tiền được in ra. Lisa chất đồ lên xe bán tải, sau đó rời đi.
"Chị Lisa, bill nhất định phải gửi về cho phòng tài chính đó!"
"Chị biết rồi!"
Lisa đeo kính râm, nâng miệng cười, nhấn ga phóng đi.
-------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro