Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 13

Trở lại căn phòng nhỏ cao tầng hướng ra sông Rhône, điện thoại để vào một góc trên bàn, Lisa thả mình trong bồn tắm lớn. Bật lên một bản dương cầm nhẹ nhàng, miệng ngân nga theo giai điệu dễ nghe. Những hình ảnh mang màu sắc nổi bật cùng nụ cười của ai đó hiện lên, liên tục lặp lại trong đầu cô. 

Đó là một buổi tối đầy sao và gió, giọng nàng dịu dàng nhỏ nhẹ hát theo từng lời của cô.

Đó là vết thương nhỏ được xoa dịu bởi cái ôm ấm áp đậm mùi hương thanh khiết.

Đôi khi là một ánh nhìn say mê không được chuẩn bị kỹ lưỡng, vụng về bị đối phương nhìn thấy, ngại ngùng hiện lên đôi má hồng của thiếu nữ.

Có khi là tiếng bước chân trùng với tiếng nhịp đập trái tim, thình thịch, thình thịch, mạnh mẽ đau nhói đầy tận hưởng.

Tất cả chỉ là một khoảnh khắc nhỏ cô lỡ để tâm, để rồi biến nó thành những giây phút quý giá nhớ mãi.

Hình ảnh chợt tối đen. Một màu xám bám lấy ký ức cô. Tiếng kêu khóc thảm thiết. Mùi máu tanh nồng bốc từ dưới đất lên, bám xung quanh người cô. Bóng lưng lạnh nhạt xoay đi.

Vẫn là bước chân ấy, mỗi lúc xa dần, vỡ nát trái tim cô.

Hơi thở gấp.

Không khí xung quanh ngột ngạt.

Đầu vô cùng đau nhức.

Lisa bửng tỉnh. Toàn thân ướt át, khó chịu lẫn mệt mỏi.

Điện thoại bên góc bàn kia kêu lên inh ỏi.

Quấn khăn tắm lên người, Lisa uể oải ra nhận điện thoại.

"Ừ."

"Đó có phải kế hoạch của chị không?"

"Gì thế, Jieun?"

"Chị tháo tai nghe, tắt vị trí, điều đó khiến em lo lắng."

"À. Nơi đó đông người, tín hiệu bị nhiễu, chị không muốn nghe tiếng rè bên trong nên tháo ra."

"Vậy... vậy hả?"

"Ừ. Chị hơi mệt. Không có chuyện gì thì chị đi nghỉ đây."

"Vâ..."

Không đợi nghe hết câu, Lisa đã gập máy xuống. Jieun biết Lisa nói dối. Lisa có thể không biết, nhưng Jieun ở bên cạnh cô 5 năm qua, đều có thể biết đâu là lời nói thật của cô.

Không khó để Jieun phát hiện. Tín hiệu vẫn luôn ổn định, chỉ duy nhất một thứ đang dao động, là tâm trạng của Lisa.

Tâm trạng hiện giờ của Jieun cũng dao động. Lồng ngực trái đập mạnh mẽ, đau nhức. Cô không biết cách thoát khỏi nó, mỗi ngày chịu đựng, yếu đuối đến mức không cầm nổi nước mắt rơi.

Lisa để đầu ướt đi ngủ. Bản thân đã quá mệt với quá khứ kia luôn quay về đe dọa cuộc sống của cô.

Góc tối ấy, Lisa không thể nói cho ai nghe. Mỗi ngày âm thầm để nó gặm nhấm đi toàn bộ ý chí.

-------

Hàn Quốc, thứ hai đầu tuần.

Lịch trình của Chaeyoung không thay đổi. Nàng trước lời tức giận của chủ tịch Park lại tỏ ra dửng dưng. Cuối tháng này nàng trở về Busan, sẽ tới gặp bố nàng giải thích mọi chuyện.

Từ ngày Lisa bước đến, ngắn ngủi nhưng cũng đủ khiến suy nghĩ nàng thay đổi.

Nàng không muốn sống cuộc sống tẻ nhạt của trước đây. Nàng không muốn phải giữ kín bản thân với bên ngoài theo lời của bố nàng.

Nàng muốn tìm đến cuộc sống đầy màu sắc ấy một lần nữa. Nàng cũng muốn đến những chương trình âm nhạc với tiếng trống đập mạnh, muốn cùng mọi người nhảy múa.

Có lẽ chỉ cần một lần nữa.

Jieun đeo tai nghe, mắt theo dõi màn hình. Cô vẫn tiếp tục công việc của mình như một người chuyên nghiệp.

Hyun Suk đưa Chaeyoung tới trường. Sukie theo nàng tới lớp học, đứng bên ngoài chờ lệnh của nàng.

Chaeyoung bước vào lớp, điều đầu tiên là tìm hình bóng của Lisa.

Trống một chỗ.

Không cần vội. Chaeyoung nhìn đồng hồ, vẫn còn sớm để bắt đầu tiết học.

Nàng nhớ về ngày ấy, là một tuần trước đó, một cô gái có ngoại hình tươi sáng vô tình đem cốc màu đổ lên người nàng.

Gương mặt hốt hoảng ngày đó của Lisa khiến nàng bật cười.

Đôi khi chỉ là một sự tình cờ, nàng cũng không nghĩ sẽ gắn bó với mối quan hệ lạ đó.

Chaeyoung không ngừng nhìn đồng hồ. Chuông báo vào tiết reo lên. Giảng viên bước vào lớp. Cánh cửa kia đóng lại, cho đến khi người ở trong mở ra.

Lisa hôm nay không tới.

Chaeyoung cầm điện thoại, ngập ngừng nhắn cho cô một tin.

Lisa, hôm nay không học sao?

Chaeyoung cất điện thoại vào túi. Nàng không biết sao lại phải chần chừ như vậy. Giống như nàng sợ cô sẽ phát hiện ra, nỗi nhớ nàng về cô đang đong đầy.

Đã qua rồi cái tuổi ngây thơ trong tình yêu. Chỉ một khoảnh khắc rung động, nàng cứ ngỡ cả tuổi trẻ bồng bột quay về.

Sukie để ý, Chaeyoung đã đi gần hết sân trường, cũng chưa có ý định gọi Hyin Suk tới đón. Tay một chút lại lôi điện thoại ra nhìn. Tới một lúc, nàng không muốn bỏ vào trong túi xách, cứ vậy cầm trên tay.

Không một thông báo tới.

Sukie nói nhỏ vào tai nghe.

"Jieun, Lisa hôm nay không đến thật sao?"

"Chị ấy hôm nay theo vài nhân viên NIS cùng cảnh sát tới kiểm tra lô hàng của công ty con thuộc tập đoàn P mới bị giữ ngày hôm qua. Họ phát hiện dưới thùng đựng vải là hàng nóng."

"Lại phát hiện ra sao?"

"Lisa lúc cài vào điện thoại của tiểu thư Park phần mềm theo dõi, đã cài luôn mã nguồn virut vào trong đó. Tin nhắn Park Chaeyoung trả lời chủ tịch Park, virut được gửi kèm theo!"

"Hàn Quốc có công nghệ tân tiến như vậy từ bao giờ?"

"Công nghệ này chuyên được dùng để theo dõi Bắc Hàn. Lisa đã mất rất nhiều thời gian để xin được giấy phép từ Cục trưởng."

...

Lisa đứng trong phòng thẩm vấn, sau bức ngăn kính một chiều, theo dõi cuộc thẩm vấn của cảnh sát Kang với con buôn vừa bị bắt.

Điện thoại rung lên tin nhắn. Cô đọc qua, sau đó đóng lại, không có ý định trả lời.

Phòng thẩn vấn vang lên tiếng quát mắng của cảnh sát Kang. Đối với những loại tội phạm cứng đầu này, người của cảnh sát cũng không giữ nổi bình tĩnh.

"Khai mau! Số hàng này anh lấy từ đâu?"

Con buôn ma túy mang ngoại hình đặc trưng của mấy kẻ giang hồ. Tóc cắt ngắn, trên mặt có sẹo dài từ đuôi mắt xuống, ánh mắt dữ tợn không sợ trời, không sợ đất nhìn cảnh sát. Từ trên xuống dưới đóng vest đen, bên trong mặc áo sơ mi họa tiết hổ vằn. Mu bàn tay có hình xăm gì đó nhiều màu sắc.

Lisa không quá lạ với những kiểu thẩm vấn như này. Hầu hết đều bị đưa vào ngõ cụt và giao lại cho bên công tố.

Người bên công tố có cách thức lấy lời khai dễ hơn nhờ mấy câu hỏi gài bẫy. Nhưng đối với loại người như này, thà ngồi tù chứ nhất quyết không chịu khai.

Lisa bấm nút, nói vào mic.

"Anh là Hwang Min Young?"

Con buôn nghe gọi tên mình, điều đầu tiên là hướng mắt về nơi phát ra âm thanh, sau đó nhìn vào phía kính chắn, nơi đó chỉ phản chiếu hình ảnh của hắn ta cùng cảnh sát Kang. Hắn nhìn sâu vào đó cùng ánh mắt hung dữ, như có thể nhìn thấy Lisa yếu đuối phía sau.

"Người là của công ty X, xe là của công ty X, lô hàng cũng của công ty X. Anh không thể chối rằng bản thân không biết gì khi bị chúng tôi bắt quả tang khi đang trao đổi bán ma túy. Anh có thừa nhận việc này không?"

Hắn ta điềm tĩnh gật đầu.

"Tôi làm."

"Công ty X là công ty con thuộc tập đoàn P, đúng không?"

"Đúng. Nhưng tất cả mọi chuyện đều là do tôi làm. Những người khác không biết!"

Lisa phải khen chủ tịch Park huấn luyện được một con cẩu trung thành. Một mình nhận hết tội. Lisa tò mò phía sau không biết chủ tịch Park cho anh ta đãi ngộ lớn nào.

"Tôi không hỏi đến điều đó. Chúng tôi điều tra được, nhật ký cuộc gọi của anh, đa số trong đó đều liên lạc với một số máy lạ."

"Thì sao? Các người cũng không thể tra ra!"

"Đúng. Số đó đổi ip, đổi vùng, đổi mã dữ liệu, cảnh sát không thể điều tra."

Nhưng Lisa là người của Cục tình báo, có dữ liệu nào là không tra ra? Cô mất công ra nước ngoài, nhờ vả Interpol, hôm nay giao tài liệu sang bên họ, cuối cùng cũng nhận được kết quả như mong đợi.

"Các người hỏi nhiều cũng vậy thôi!"

Hắn ta tự tin tới mức bật cười thành tiếng. Lisa rất thích thái độ coi thường này của hắn.

"Được rồi. Mọi việc bàn giao cho bên công tố."

Hắn rời đi với lòng tin phần thắng nắm chắc trong tay.

Lisa nói nhỏ với cảnh sát đứng bên cạnh mình. "Việc này lại đi vào bế tắc rồi."

Lisa rời sở cảnh sát với nụ cười trên môi. Cô mở điện thoại, gọi đến số quen thuộc.

"Jieun à, đã điều tra ra số đó của ai chưa?"

"Là trợ lý thân cận của chủ tịch Park."

"Chuyện này tạm thời không nói với hai cảnh sát. Dù sao trong sở cảnh sát cũng có người của ông ta."

"Em biết rồi. Còn chuyện của tiểu thư Park, chị tính sao?"

"Gặp cô ấy ở Busan thôi!"

---------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro