Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 12

"Chúng ta sẽ đi đâu?"

Chaeyoung nắm tay Lisa đi dạo trên cây cầu bằng đá bắt qua sông Rhône. Gió khẽ khàng thổi qua từng ngọn tóc nhỏ. Mùa thu có lẽ là mùa du lịch của thành phố. Khách đến từ mọi nơi vô cùng nhiều. Mấy đứa trẻ con, tay cầm chong chóng chạy chơi trên cầu, tiếng cười vang một góc.

"Em đã bao giờ đến những nơi đông đúc như này chưa?"

Khoảng không rộng được lượng người lớn lấp đầy. Không đến mức chật kín chỉ toàn hơi người, nhưng nếu nàng muốn tìm chỗ yên tĩnh, sợ chỉ có căn phòng của nàng là tách biệt.

"Chưa. Trước đây nếu đi chơi, tôi chỉ muốn dạo chơi ở bảo tàng hoặc những khuôn viên vắng người."

"Em không thích những nơi náo nhiệt sao?"

Chaeyoung với câu hỏi này, lại không biết nên đồng ý hay bác bỏ. Nàng chỉ đơn thuần chưa đến những nơi đó, vì...

"Tôi không có bạn. Tôi cũng không biết phải đi đến nơi đó cùng ai. Một mình khiến tôi không giỏi tiếp xúc với nhiều người."

Jieun nghĩ Lisa đã đặt nhầm câu hỏi, làm thái độ người đẹp có chút không vui. Thực tế, Lisa lại đang cười vô cùng vui vẻ.

"Vậy tiếp theo em muốn tới đâu?"

"Bảo tàng..?"

Chaeyoung không có nhiều gợi ý. Nàng chỉ chọn đại một trong những địa chỉ nàng hay tới.

"Như vậy không được rồi. Em sẽ bỏ lỡ lễ hội âm nhạc truyền thống tối nay mất. Một đêm chợ đêm với những món ăn lạ miệng. Phải làm sao đây?"

Lisa theo dõi biểu cảm đầy khó xử của nàng, không nhịn được đưa tay lên chạm vào má nàng, bật cười thành từng tiếng .

"Tôi đùa em chút thôi. Tôi muốn đưa em ra khỏi nơi tối tăm ấy, cùng em nhìn xem, thế giới bên ngoài tươi đẹp đến nhường nào."

"Lisa... Cô thật tốt."

Lời khen chân thành của Chaeyoung lại làm tâm Lisa dao động. Cô vào lúc này, không nên cảm thấy tội lỗi mới đúng. Nhưng nụ cười nàng bây giờ, Lisa lại không nỡ. 

Chỉ đêm nay thôi, Lisa muốn thử thật lòng với nàng một lần.

Lisa để Chaeyoung đi trước, sau đó lén tháo tai nghe nhỏ để trong tai, ấn nút tắt, cất vào trong túi áo.

Hyun Suk lẫn Sukie đứng sững trước mặt cô, một lời cũng không thể phát ra. Jieun thấy màn hình theo dõi, tín hiệu từ Lisa bị ngắt, không nắm rõ tình hình đang diễn ra, vội vàng nói vào mic.

"Anh Hyun Suk, anh Sukie, Lisa có vấn đề gì?"

"..."

"Tại sao không ai trả lời em vậy? Lisa có chuyện gì?"

"..."

"Chị Lisa! Nghe em nói không?"

"Chị Lisa..."

"Jieun. Lisa, cô ấy tháo tai nghe trước mặt chúng tôi... Đây là kế hoạch đặc biệt mà cô ấy nói sao?"

"... Ừm..."

Jieun bất lực thả người ra phía sau, cổ họng khô khan không ngừng chuyển động. Đầu mũi có chút cay. Cảm giác này, bản thân cô có hiểu nó là gì?

...

Trời nhanh chóng chuyển tối. Phía cuối chân trời kia đang dần chuyển đỏ. Chaeyoung và Lisa đi dạo dưới tán cây đang chuyển màu lá sang vàng, có vài chỗ đã chuyển đỏ. Gió đem lá rơi dần xuống, rồi lại bị cuốn đi tới một nơi nào đó cách đó không xa.

"Chaeyoung, em có thích chụp hình không? Tôi ngoài vẽ ra, còn có thể chụp hình nữa đấy."

"Vậy hả?"

"Em đứng vào kia đi."

Chaeyoung nghe lời Lisa, đứng sát lại gần phía bờ sông được chắn bằng một bức tường đá cao gần một met. Lisa mở điện thoại, căn lại góc, sau đó ấn chụp.

Một bức ảnh hoàn hảo tới mức rung động. Trên cao xanh vút, đường chân trời đỏ, hai má thiếu nữ ửng hồng, gió làm tóc rối. Khách hàng của cô hôm nay, tại sao thật đẹp!

"Thế nào?"

Chaeyoung lại bước về phía Lisa, từng bước, từng bước một. Không gian như lặng im. Cô có thể nghe thấy tiếng nàng đạp lên lá vàng, gãy vụn.

Lạch cạch, lạch cạch. Là tiếng đế giày va xuống mặt đường sỏi.

Thình thịch, thình thịch. Là tiếng trái tim co bóp trong lồng ngực.

Lisa nghĩ, bản thân đã nghe được ảo giác, bất giác cúi đầu xuống, nhìn mông lung vào đâu đó, không dám chạm ánh mắt trong veo nàng.

"Cho tôi xem ảnh được không?"

Lisa vội tắt màn hình, cất điện thoại như giấu đi điều gì đó, miệng đột nhiên lắp bắp.

"Chae... Chaeyoung. Lễ hội có lẽ bắt đầu rồi. Chúng ta ra quảng trường thôi."

Lisa bỏ đi lên trước, Chaeyoung chạy theo, nắm lấy tay cô.

"Chúng ta đi cùng đi."

Lễ hội âm nhạc truyền thống, khắp nơi đều là những nghệ sĩ mặc những bộ đồ vest thanh lịch, trên tay cần vĩ cầm, có người dùng bộ trống cổ, một cây đàn day lạ được đem ra biểu diễn.

"Lisa, kia là gì. Đây là lần đầu tôi được thấy nó. Âm thanh của nó thật đặc biệt."

"Kia hả? Là đàn quay. Tôi nghe nói, nó còn có bản điện tử."

"Thần kỳ vậy! Chúng ta ra chỗ kia đi!"

Chaeyoung kéo Lisa tới nơi mọi người tụ lại xem biểu diễn ảo thuật. Lisa không nghĩ, nàng hôm nay hào hứng đến mức này.

Ở giữa là ảo thuật gia với bộ áo đuôi gián, mũ cao, khuôn mặt có đeo râu giả vểnh lên. Tạo hình vô cùng kinh điển của mọi nhà ảo thuật.

Anh ta cầm một cây đũa, tay còn lại gỡ mũ xuống, lớn tiếng hỏi người bên dưới.

"Mọi người mong tôi sẽ lôi thứ gì từ trong này ra?"

"Bồ câu!"

Mọi người bên dưới đồng thanh hô lớn. Đáp án này không phải đã quá rõ ràng rồi hay sao? Chaeyoung cũng không bỏ lỡ cuộc vui, âm thanh nhỏ phát ra từ cổ họng nàng.

"Sẽ là một chú bồ câu nhỏ."

"Mọi người chắc không?"

Một cái vẩy nhẹ. Khói từ trong mũ bay ra. Một tia sáng lóe lên, sau đó là một tiếng nổ, pháo hoa giấy từ đó bắn ra, bay lên trời, phủ cả một khoảng không rộng.

Tâm trạng Chaeyoung đẩy lên cao, nàng giơ tay lên trời, cố với lấy một mảnh giấy nhiều màu sắc. Lisa điềm tĩnh, đưa tay chạm lên tóc nàng. Mắt chạm mắt. Hơi ấm từ lòng bàn tay tỏa ra, lan xuống phía trong lồng ngực kia.

Trái tim cũng có cách hoạt động của riêng nó.

Lí trí chưa bao giờ nắm nổi ý chí của trái tim.

"Như thế này dễ hơn!"

Lisa đặt vào trong tay nàng những mảnh giấy nhỏ, đưa lên gần miệng mình, thổi một hơi nhẹ.

"Như vậy có vui không?"

Chaeyoung khẽ gật đầu, hai mắt long lanh nhìn Lisa một cách say đắm.

Có bạn như Lisa, có gì không tốt?

"Giờ tôi muốn mời một khán giả. Ồ! Cô gái đang giơ tay ở kia, mời lên với chúng tôi."

Ánh mắt theo lời của ảo thuật gia, đổ dồn về phía Lisa và Chaeyoung đang đứng. Lisa có chút ngỡ ngàng, chỉ vào bản thân.

"Tôi á?"

Chaeyoung theo cuộc vui, đẩy Lisa lên trước một bước.

"Đi lên đi!"

Lisa không nói gì, chỉ biết miễn cưỡng mỉm cười, đi lên sân khấu.

Người ta vẫn nói, vui thôi đừng vui quá. Hôm nay, cô đã quá vui rồi!

"Cô gái nhỏ, có thể cho tôi biết cô tên là gì không?"

Lisa nghĩ, tình huống này sẽ khiến đội bảo vệ hình ảnh mệt mỏi lắm.

"Tôi là Lisa."

"Ồ. Lisa. Một cái tên vô cùng đẹp. Giờ tôi nhờ nàng Lisa, tới mang người đồng hành của mình lên đây, được không?"

Lisa chớp được cơ hội, nhanh chóng đồng ý, xuống dắt tay nàng lên.

"Cô gái xinh đẹp, nàng tên là gì?"

"Park Chaeyoung."

"Âm thanh nghe vô cùng vui tai. Nàng Lisa, hãy ôm người bạn của mình, trước khi cô ấy bước vào trong chiếc tủ kia, và biến mất!"

Hyun Suk và Sukie phía dưới nghe được, muốn xông lên sân khấu cướp người về. Lisa ra dấu hiệu dừng lại, cô hoàn toàn có thể kiểm soát được tình hình.

Lisa ôm Chaeyoung, nói nhỏ vào tai nàng.

"Chút nữa, gặp lại em."

Cô đưa nàng cho nhà ảo thuật, đứng một bên nhìn mọi thứ diễn ra. Nàng đi vào tủ và biến mất dưới con mắt đầy ngạc nhiên của khán giả.

Lisa cũng phải diễn một màn kịch ngỡ ngàng không kém.

"Người bạn của tôi đâu rồi?"

Cô nói tiếng Pháp với cái giọng lơ lớ, nghe vô cùng buồn cười.

"Yên tâm. Người bạn của cô ở đây!"

Chiếc tủ một lần nữa lại mở ra. Nàng bước ra như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Lisa xúc động đến mức, chạy tới ôm lấy nàng, khóe mắt đọng nước.

Cả Chaeyoung và Lisa đều hoàn thành xuất sắc màn diễn.

Nhà ảo thuật cuối cùng, không để hai người đi về tay không, rút từ trong mũ một bông hồng tươi, đem tặng cho Chaeyoung.

"Cảm ơn vì buổi biểu diễn."

Một lúc sau, khi hai người rời khỏi lễ hội, Chaeyoung đem bông hồng tặng cho Lisa.

"Cảm ơn, vì tất cả."

Đêm nay, quả thật rất dài.

---------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro