Chương 10
Thế giới này, nếu nói đổi thay, con người là thứ khó thay đổi nhất. Lisa đối với khách hàng của mình, luôn nắm rõ một điều, tất cả những gì cô được nhìn thấy, chỉ là một thứ nhỏ trong con người họ. Con người khó nắm bắt, ngay cả hàng ngàn biến số xảy ra, nguyên do đều từ một hành động nhỏ tác động.
Hiểu rõ Chaeyoung không nằm trong kế hoạch của Lisa.
Một lời ngỏ, nàng muốn đi chơi cùng cô một ngày.
Điều này nằm trong kế hoạch của Lisa. Nhưng nàng nói ra, sẽ khiến kế hoạch của Lisa thêm rất nhiều biến số.
Cảm xúc nàng biến đổi quá nhanh, cô sợ, chính bản thân cũng bị đôi mắt nàng chân thành hiện tại cuốn vào theo.
Lisa lại cười. Cô ngày hôm nay vì nàng, khóe miệng không biết mỏi. Có khi nào, tâm trạng Lisa cũng giống như nụ cười của cô bây giờ, muốn đem cho nàng thêm một chút vui vẻ.
"Rất sẵn lòng. Giờ tôi đưa em về. Ngày mai tôi sẽ tới đón em. Không ai thuộc Lyon hơn một kẻ ngoại quốc như tôi."
Hai người chia tay tại cổng một khách sạn lâu đời. Lisa vẫn giữ ánh mắt cố định lên người nàng, đợi nàng đi khuất mới chịu rời đi.
Lisa lên xe, chạy tới chỗ của Jieun. Jieun đã kiểm tra được hai thùng hàng, phát hiện mỗi thùng đều có một chiếc túi mang mã code lạ.
"Em lúc đầu nhập lên máy tính, rõ ràng vẫn ra. Nhưng khi nhìn lại, vạch code không đúng. Mỗi nét to nhỏ trên này không phải thể hiện địa chỉ sản xuất, là thể hiện địa chỉ giao dịch. Em đã đưa cho đội giải mật mã. Đây là địa chỉ họ tra được cộng ngày giờ giao dịch."
Ngày giao dịch là vào chiều ngày mai tại quảng trường lớn. Nơi này đông người, dễ dàng ẩn nấp. Lisa suy tính một hồi, sau đó gọi điện cho giám đốc Kim chỉ vừa mở mắt trên giường.
"Ai đã gọi vào sáng sớm vậy?"
"Trưởng phòng Kim? Phiền cô đừng cầm nhầm điện thoại của giám đốc Kim nữa được không? Lần thứ mấy rồi hả?"
Lisa như hét vào trong điện thoại. Jennie đang nằm ngủ cũng phải bừng tỉnh vì giọng của cô, vội vàng giật máy nghe điện thoại.
"Tôi đây. Lisa của chúng ta đừng tức giận. Có chuyện gì gấp?"
"Chút nữa theo dõi người này giúp tôi. Có lẽ sẽ móc nối được lên trên. Tạm thời đã biết được phương thức giao hàng ở nước ngoài. Vài ngày sau sẽ giao cho cảnh sát quốc tế."
"Vài ngày?"
"Tạm thời không nên đánh rắn động cỏ."
Lisa tắt máy, giao lại hồ sơ cho phía Interpol.
"Lần này họ giao hàng, chắc sẽ dùng xe tải chuyên dụng để tráo. Sau đó sẽ chuyển túi xách đến cửa hàng khắp cả nước. Những chiếc túi lạ đã được chúng ta xác định, chỉ cần có người mua nó, các anh có thể bắt."
"Tôi biết rồi."
Cảnh sát quốc tế rời đi. Jieun rời khỏi chỗ, đứng dậy vươn vai. Ngồi lâu, thắt lưng cô bắt đầu có dấu hiệu đau nhức, hai vai căng cứng, não không tỉnh táo ngáp một hơi dài.
Lisa vỗ vai động viên Jieun.
"Theo dõi ngày giao hàng ngày mai nữa thôi, chúng ta sẽ về Hàn."
Jieun ngồi xuống giường gần đó, một tay ôm đầu. Lisa rót cho cô cốc nước đầy. Jieun nhanh chóng uống cạn.
"Cơn đau đầu của em lại tới hả?"
Lisa không muốn Jieun phải làm nhiều đến vậy, nhưng Jieun không muốn có thêm người nào giống cô trong đội. Một chút ích kỷ của người trẻ, lo sợ bản thân còn non dại nên không được trọng dụng. Jieun ngây thơ không muốn ai tới cạnh tranh với bản thân.
Khối lượng công việc nhiều. Não cô luôn căng thẳng, tới mức thường xuyên phải uống thuốc giảm đau.
"Em không sao."
"Em có uống thuốc bổ đầy đủ không?"
"Em có mang theo mà. Chị về nghỉ đi. Em cũng muốn nghỉ rồi."
Jieun đặt lưng xuống giường, như trút được hết mệt mỏi trên vai, mi mắt nặng trĩu.
"Vậy chị về nhé."
Lisa rời đi, không quên tắt đèn cho Jieun. Cửa đóng lại, Jieun khó khăn chìm vào giấc ngủ. Giấc ngủ cũng không đủ yên bình, một cơn mơ ngắn, không rõ là ác mộng hay chỉ là mơ mộng bình thường.
Một người con gái mặc áo sơ mi trắng đứng trên đồng cỏ xanh, quay lưng về phía cô. Giọng nói này vô cùng quen thuộc, từng lời chưa đựng những quan tâm ấm áp, tựa như nắng ấm đang tỏa trên đỉnh đầu.
Jieun rung động.
Người con gái ấy có biết không?
--------
Lisa thay đồ, trở về giường nằm. Điện thoại vừa rồi đã lưu số Chaeyoung. Cô không biết nên đặt tên nàng trong danh bạ là gì.
Khách hàng?
Cái tên đó không ổn. Nếu nàng nhìn thấy, sẽ khiến nàng nghi ngờ.
Park Chaeyoung?
Như vậy có hơi đơn giản. Lisa cần một cái tên, chỉ cần hiện ra liền có thể nhớ tới nàng.
Pierre?
Lisa đặt lại tên trong danh bạ cho nàng: Mon Pierre.
Khóe miệng Lisa không tự chủ khẽ nâng lên.
"Tôi cũng đã mất mẹ trong một vụ tai nạn giao thông."
"Em hẳn đã rất đau khổ. Mỗi lúc cô đơn hay nhớ về người đó, em làm gì?"
"Vẽ tranh với bên tai là những bài nhạc bất kỳ. Mẹ tôi, bà ấy hát rấy hay. Tôi tiếc nuối vì không lưu được bất kỳ bài hát nào bà ấy hát."
"Em hát có hay không? Thật tiếc, vừa rồi tôi không thể nghe thấy em hát."
"Tôi hát dở lắm."
"Picking up my guitar..."
"Cô hát hả?"
"... the confession i couldn't make..."
"... the way you cry..."
"The way you smile..."
Bản nhạc nhẹ vang lên trong giấc mơ của nàng, len lỏi vào giấc mơ của cô.
Đôi ta bắt đầu ngọt ngào giả dối.
Kết thúc sẽ là hiện thực.
Nàng chọn ngọt ngào...
Cô chọn...
-----------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro