Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8

Đêm giao thừa.

Trên trời bay đầy tuyết lớn như lông ngỗng, tiếng pháo hoa đùng đùng, chỗ sâu trong hẻm nhỏ một thân ảnh tinh tế đơn bạc dần dần đi ra, cũng không bung dù, ở dưới ánh đèn đường, tuyết đã rơi xuống đầy đầu.

Lạp Lệ Sa nhẹ nhàng a một hơi, sau khi đi tới đường lớn càng đi càng nhanh, cuối cùng dứt khoát ở trên nền tuyết chạy đi.

Bên tai là gió lạnh gào thét thổi qua, nhưng lòng lại rực cháy nóng bỏng.

Về nhà vài ngày sẽ không thấy được người trong lòng

Nàng rất nhớ Phác Thái Anh.

Nàng muốn biết Phác Thái Anh đang làm cái gì, muốn nhìn thấy cô, muốn nghe thấy tiếng cô, nhưng một chút cơ hội đều không có. Ở nhà thật sự chờ không nổi, thừa dịp phụ thân ra ngoài đánh bài, mẫu thân qua hàng xóm chơi mạt chược, nàng lén từ trong nhà chuồn ra.

Phác Thái Anh đã cho nàng một cái chìa khóa dự phòng, nàng lấy móc vào dây chuyền, đeo ở trước ngực, chưa bao giờ dùng qua,mỗi lần nắm lấy nó luôn là thành kính chờ mong, cũng không dám mạo phạm.

Lạp Lệ Sa lấy chìa khóa mở cửa, dưới đáy lòng nhẹ nhàng thở ra một hơi, khẩn trương cùng chờ mong, mở cửa ra.

Phòng khách chỉ chừa một đèn bàn nhỏ, ánh đèn màu vàng quất, một người dựa vào trên sofa, trên người đắp một cái chăn lông trắng, hô hấp phập phồng đều đều

Phác Thái Anh ngủ rồi.

Lạp Lệ Sa hít sâu, ấn xuống con nai nhỏ đang loạn nhảy trong lòng kia, lặng lẽ đi về phía trước về bước, đứng ở bên cạnh sofa, chậm rãi cong lưng, vừa lúc thấy lông mi cô nhẹ nhàng rung động. Nàng rất muốn hôn Phác Thái Anh, nhưng đây là sai...

Lạp Lệ Sa còn giữ lại lý trí, lui về sau một bước, muốn để yên cho cô ngủ, thời tiết lạnh như vậy, nàng không thể để Phác Thái Anh ngủ trên sofa, sẽ cảm lạnh.

Lạp Lệ Sa cúi người gọi cô:"Phác lão sư"

Đến gần Phác Thái Anh, nàng mới ngửi được một chút hương rượu vang đỏ nhàn nhạt.

Trong lòng nàng nhảy dựng, vì cái gì đêm giao thừa, Phác Thái Anh lại ở nhà một mình ăn Tết, một mình uống rượu?

Nàng không dám nghĩ đến cái loại tình cảnh tịch liêu này.

Phác Thái Anh ngủ thực nông, mí mắt hơi hơi nâng lên,"Sa Sa..."

Lạp Lệ Sa cười cười,"Là em"

Phác Thái Anh miễn cưỡng ngồi dậy, thẳng lưng, bộ dáng giống như có chút chưa tỉnh rượu,"Em không phải ở nhà sao? Như thế nào lại ở chỗ này?"

Phác Thái Anh cầm lấy cái ly đế dài trên bàn, hơi hơi ngửa đầu lên, rượu đỏ mùi thơm nồng thuần ngào ngạt lại lần nữa vào miệng.

Tóc dài hơi xoăn rời rạc trên đầu vai, cổ tay cô trắng thuần sạch sẽ, cằm giơ lên độ cong gãi đúng chỗ ngứa ôn nhu nhu mỹ, ánh đèn màu vàng quất nhàn nhạt, bóng dáng Phác Thái Anh nửa sáng nửa tối, tiêu điều quạnh quẽ rất nhiều, cũng mờ nhạt ái muội.

Lạp Lệ Sa cảm giác trái tim của mình lại bị nai con đụng trúng một chút, nàng đối với loại phong tình ôn nhu sâu xa này không hề có sức chống cự,"Phác lão sư..."

"Hửm?"Thần trí Phác Thái Anh có chút hoảng hốt, rốt cuộc nhớ rõ đang cùng nàng nói chuyện,"Em đừng xích mích với trong nhà. Về nhà... Sớm một chút. Ngoan, qua mấy ngày liền khai giảng."

Lạp Lệ Sa ngồi xuống trên thảm dưới đất, tới gần Phác Thái Anh, đánh bạo, gác cằm lên đầu gối cô, ngẩng đầu lên nhìn cô,"Không có xích mích với người nhà. Không ai quản em, em liền trở lại. Phác lão sư, cô một mình sao?"

Phác Thái Anh cười cười, duỗi tay đem tóc rơi bên mái nàng vén lên sau tai, động tác là ôn nhu thân cận mà lúc thanh tỉnh chưa bao giờ có. Cô trả lời:"Ừ, một người, uống chút rượu. Ngoài cửa sổ tuyết còn đang rơi sao?"

Lạp Lệ Sa gật gật đầu,"Ân, tuyết rơi rất lớn."

Phác Thái Anh có chút mệt nhọc"Vậy em đến bên cửa sổ, nói lên nguyện vọng đi.Mẹ tôi trước kia nói với tôi, ước nguyện lúc tuyết rơi, thần tiên trên trời sẽ nghe thấy."

Lạp Lệ Sa chưa bao giờ nghe thấy cô nói như vậy, nhưng vẫn cứ ngoan ngoãn đi đến bên cửa sổ, chắp tay trước ngực, thành kính, mặc niệm một câu, thực nhanh quay đầu, ngữ khí nhẹ nhàng"Phác lão sư..."Nàng nháy mắt im lặng.

Phác Thái Anh ngủ rồi.

Hô hấp nhẹ nhàng thơm ngọt, trong nháy mắt căn phòng cực kỳ an tĩnh, tựa hồ có thể nghe thấy thanh âm tuyết rơi xuống.

Nữ hài nhìn chăm chú mặt Phác Thái Anh ngủ, khóe môi hơi hơi cong lên, thấp giọng lầm bầm lầu bầu:"Thần tiên có thể nghe thấy được nguyện vọng mà em nói, vậy bọn họ biết... Em thích cô sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro