Chương 6
Thời điểm ăn cơm tối, mặt Lạp Lệ Sa còn hồng hồng.
Phác Thái Anh duỗi tay chạm chạm trán nàng,"Bị cảm sao? Như thế nào mặt còn hồng như vậy?"
Lạp Lệ Sa lặng lẽ liếc Phác Thái Anh một cái, không tiếng động nói:"Không cảm mạo,có thể là bị gió thổi"
Phác Thái Anh dặn dò nàng:"Gần đây gió có chút lớn. Ngày mai không đi học, tối nay không cần thức khuya, nghỉ ngơi sớm một chút."
Lạp Lệ Sa rất thích nghe Phác Thái Anh dặn dò ấm áp, cái loại cảm giác này như là các nàng đã ở bên nhau thật lâu thật lâu, là người nhà thân cận nhất của nhau.
Dọn tới chỗ này, ngày ngày cùng Phác Thái Anh ở chung bình đạm an ổn hơn so với trong tưởng tượng của Lạp Lệ Sa.
Các nàng đều là tính cách an tĩnh điềm đạm, phần lớn thời điểm đều tự làm chuyện của chính mình, là 2 cá nhân độc lập, tuy là nàng lặng lẽ yêu thích cô.
Có đôi khi Phác Thái Anh ở trong phòng viết giáo án, nàng làm bài tập.
Thời điểm đêm khuya tĩnh lặng,Lạp Lệ Sa buông bút, ngừng thở, tựa hồ có thể mơ hồ nghe thấy tiếng hít thở thuộc về một người khác, nàng đương nhiên biết đây là ảo giác của nàng, nhưng nàng lại đắm chìm ở bên trong loại ảo giác này không thể tự kiềm chế.
Sau khi ăn xong,Phác Thái Anh dọn dẹp chén đũa, vẫn là không cho Lạp Lệ Sa nhúng tay, nàng chỉ có thể ôm cặp sách về phòng, mỗi một bước đi đều xoay người nhìn cô một chút, xắn ống tay áo trắng lên lộ ra một đoạn cánh tay trắng nõn sạch sẽ, tóc mái bên thái dương rủ xuống, có loại phong tình dị thường ôn nhu.
Phác Thái Anh nhận thấy được ánh mắt của Lạp Lệ Sa, ngẩng đầu lên, cười hỏi:"Làm sao vậy?"
Lạp Lệ Sa lắc đầu,"Không có việc gì. Phác lão sư, cô có nhũ danh sao?"
Phác Thái Anh ngẩn ra,"Là tên gọi trong nhà?"
Lạp Lệ Sa gật đầu.
Phác Thái Anh nói:"Không có nhũ danh thường gọi. Trước kia ba mẹ gọi tôi là Tiểu Anh. Về sau bọn họ qua đời, không có ai gọi như vậy nữa."
Lạp Lệ Sa chớp chớp mắt, sau một lúc lâu mới cay chát nói:"Em xin lỗi..."
Hóa ra cha mẹ Phác Thái Anh đều đã qua đời, cho nên cô mới có thể một mình đi vào thành phố xa lạ này.
Phác Thái Anh đóng vòi nước lại, biểu tình thanh đạm ôn nhu có phiền muộn nhàn nhạt,"Không sao, đã qua nhiều năm rồi."
Lạp Lệ Sa rõ ràng từ trong mắt cô đọc ra cảm xúc đau thương nào đó, nhưng cô lại chỉ nói không có việc gì. Hẳn là coi chính mình là cái hài tử nên cái gì cũng chưa từng nói, cũng chưa từng để nàng nhìn thấy thế giới của cô.
Lúc sau Lạp Lệ Sa lui bước,lặng im một lát mới ngẩng mặt lên,"Em về phòng học bài trước."
Phác Thái Anh chần chờ, tựa hồ cảm thấy nàng chợt có cảm xúc khác lạ. Nhưng Lạp Lệ Sa không nói, cô cũng không hỏi lại, chỉ là trở về phòng. Thời điểm viết giáo án, trong lòng còn đang suy nghĩ, có phải có câu nói nào tổn thương đến đứa nhỏ này không?
Mười giờ rưỡi, thời điểm Phác Thái Anh chuẩn bị nghỉ ngơi, thấy ngoài hành lang còn có ánh sáng, vì thế đến phòng khách nấu ly sữa bò, gõ cửa đi vào.
Cô hỏi:"Như thế nào lại thức đêm?"
Ngòi bút Lạp Lệ Sa dừng lại, hoảng loạn kéo ghế đứng lên. Từ sau khi nàng vào đây ở, Phác Thái Anh chưa từng vào phòng nàng, cho nàng không gian tự do cùng độc lập tuyệt đối. Nhưng cô vừa tiến vào, Lạp Lệ Sa liền cảm giác căn phòng này trở nên thật nhỏ, không khí đều trở nên loãng.
"Còn... còn muốn làm đề một lúc."Nàng rũ mắt không dám nhìn cô, nhưng lại thường thường ngẩng đầu, ánh mắt tham lam vòng một lượt trên người Phác Thái Anh. Cô mặc áo ngủ tơ lụa màu ngọc lục bảo, lộ ra một đoạn cổ tinh tế trắng nõn, tóc xoăn màu nâu nhạt xõa trên vai, tươi cười là ôn nhu lưu luyến, câu lấy tim nàng đập thình thịch.
Phác Thái Anh lễ phép hỏi:"Tôi có thể vào sao?"
"Đương nhiên có thể."Lạp Lệ Sa kéo ghế ra cho Phác Thái Anh.
Cô đi qua đưa sữa bò cho nàng, trong giọng nói có nhàn nhạt sủng nịch tự nhiên:"Đừng ngủ quá muộn, nhìn quầng thâm mắt của em kìa, khuôn mặt trắng như vậy, quầng thâm mắt quá rõ ràng, giống như gấu trúc nhỏ."
Lạp Lệ Sa nhận lấy ly, có chút luống cuống tay chân, các nàng cách nhau rất gần rất gần, nàng có thể ngửi được hương vị sữa tắm nhẹ nhàng của Phác Thái Anh.
Nàng bị lời nói quan tâm của cô làm bên tai nóng lên, chỉ biết gật đầu,"Em biết rồi. Chờ thi đậu đại học sẽ không thức khuya nữa. Quầng thâm mắt... có phải rất xấu không?"
Phác Thái Anh bật cười, lôi kéo ống tay áo của Lạp Lệ Sa, nói:"Em ngồi đi, làm gì khẩn trương như vậy? Không thích tôi vào phòng của em sao?"
Lạp Lệ Sa lắc đầu, nhất thời bức thiết,"Không có"
Phác Thái Anh quay đầu đi, ánh mắt ôn nhu nghiêm túc đánh giá nàng,"Vậy làm sao?"
Lạp Lệ Sa:"Thật sự không có sao."
Có rất nhiều rất nhiều cảm xúc đè ở đáy lòng, vô pháp mở miệng, không thể mở miệng.
Nàng sợ... Sợ một khi nói ra, cơ hội chờ đợi bên người cô đều không có.
Đều do nàng... quá tham lam.
Rõ ràng đều nghĩ kỹ rồi,chỉ cần có thể được ở bên người Phác Thái Anh nhiều thêm một giây, chẳng sợ cô vĩnh viễn cũng không biết nàng thích cô, cũng không quan trọng. Nhưng nàng luôn không quản được tâm tư chính mình, một khi tới gần cô liền bất ổn. Muốn nắm tay cô, muốn ôm cô nghĩ hôn cô,... Nhưng nàng làm sao dám?
Lạp Lệ Sa rũ lông mi, cảm xúc chuyển động, một lúc lâu sau không nói chuyện.
Phác Thái Anh cũng không tiếp tục hỏi, cô nói:"Em nếu gặp chuyện không vui, nhớ rõ nói cho tôi là được. Sa Sa, tôi không chỉ là lão sư của em, còn là bạn của em."
Lạp Lệ Sa ngơ ngẩn,"Có thể làm bạn sao?"
Phác Thái Anh cười,"Đương nhiên, em là người bạn duy nhất của tôi ở chỗ này."
Cô còn nhớ rõ bộ dạng thiếu nữ nho nhỏ cầm bình rượu xông vào phía trước cô, khi đó cha mẹ đã qua đời được ba năm, lần đầu tiên cô biết, hóa ra còn sẽ có người quan tâm cô như vậy, có thể mạo hiểm vì cô.
Chỉ là cái học sinh chưa bao giờ ở trong giờ học trả lời qua câu hỏi, cô thậm chí còn không có gọi tên nàng.
Chính là ở sau lúc kia, lòng tốt của cô giống như được lặng lẽ chiếu sáng lên một góc, vì thế cô theo bản năng suy nghĩ giải quyết một chút chuyện của tiểu cô nương, ở trên bảng thông báo kết quả tìm kiếm tên nàng, thời điểm đi ngang qua phòng học ngẫu nhiên sẽ nhìn vào bàn học của nàng một cái.
Cô biết Lạp Lệ Sa là cái hài tử cực độ tự hạn chế, biết nàng có cái gia đình thân sinh rách nát, biết thậm chí vì không nộp nổi học phí mà bỏ học.Vì thế cô vươn tay bảo vệ điểm ánh sáng đang tràn ngập nguy cơ bên trong gió tuyết này.
Lạp Lệ Sa bị một câu nói của Phác Thái Anh làm ngây người nửa ngày, ngây ngốc hỏi:"Em cũng có thể xem cô là bằng hữu sao?"
"Có thể."Phác Thái Anh học ngữ khí khi nói chuyện của nàng nhẹ nhàng chắc chắn,"Có gì muốn nói có thể nói với tôi, có vấn đề muốn hỏi có thể hỏi tôi. Sa Sa, em không cần câu nệ như vậy với tôi. Ví dụ như, đi học giơ tay trả lời nhiều một chút được không?"
Lạp Lệ Sa bị một câu nói của cô làm đỏ hốc mắt.
Hóa ra Phác Thái Anh vẫn luôn biết nàng cố tình xa cách cùng lãnh đạm.
Lạp Lệ Sa gật đầu,"Em về sau sẽ nhận mọi câu hỏi của cô"
Phác Thái Anh sờ sờ tóc nàng, biểu tình ôn nhu,"Nếu em không trả lời được cũng không được khóc nhè nha."
"Em sẽ không khóc nhè đâu."Đôi mắt thiếu nữ sạch sẽ đen bóng, đôi mắt cong cong.
Phác Thái Anh cũng cười.
Một chút ánh sáng trước kia hiện tại đã trở thành mặt trời nhỏ của cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro