Chương 15
Lạp Lệ Sa một đường chạy đến dưới lầu nhà Phác Thái Anh, khi lên cầu thang cuối cùng tìm về được nửa phần lý trí.
Phong thư trong tay tràn đầy, là tiền ngày hôm qua nàng cố ý đi ngân hàng lấy, nàng dụng tâm tích cóp một năm rưỡi, nghĩ muốn trả cho Tần lão sư. Nhưng hiện tại...
Nàng rốt cuộc tới ngoài cửa nhà cô, nâng lên tay muốn gõ cửa, lại dường như nhớ tới cái gì, từ trong ngực cẩn thận lấy ra một cái dây đỏ, chìa khóa phía dưới góc cạnh đều bị mài mòn. Tay nàng bắt đầu nhẹ nhành run rẩy lên, nửa ngày mới cho được chìa khóa vào, nhẹ nhàng động một chút, cửa... Thế nhưng mở ra.
Thời điểm Lạp Lệ Sa đi tới, Phác Thái Anh đang ở trên ban công phơi nắng, cô thoạt nhìn như này mới vừa gội đầu, quay người lại liền thấy nàng, trong tay cầm phong thư, gương mặt bị gió mùa đông thổi đến đỏ bừng.
Cô không hỏi nàng vì cái gì tới, vẫy vẫy tay,"Lại đây, phơi nắng."
Lạp Lệ Sa ngơ ngẩn đi qua,đi đến trước mặt Phác Thái Anh, cổ họng nhẹ nhàng nghẹn ngào một chút, đưa phong thư cho cô,"Tiền."
Phác Thái Anh hơi nhíu mày, không hỏi nàng vì sao nàng lại biết, chỉ nói:"Em hiện tại vẫn là học sinh, không cần gánh vác tất cả, cũng không cần ra ngoài kiếm tiền, em..."
Cô muốn nói còn chưa có nói xong liền dừng lại.
Lạp Lệ Sa dịch về phía trước một bước, bổ nhào vào trong ngực cô, ôm lấy cô, tiếng nghẹn ngào rốt cuộc nén không được,"Phác lão sư..."
Tay Phác Thái Anh cứng đờ giữa không trung, sau một lúc lâu mới để xuống, ở trên vai nàng nhẹ nhàng vỗ vỗ,"Làm sao vậy? Ngượng ngùng sao? Không quan trọng, hiện tại là thời điểm em tương đối khó khăn, tôi là lão sư của em, không có khả năng nhìn em không có sách đọc."
Cô càng ôn hòa, Lạp Lệ Sa càng là khóc không thành tiếng, ở trong lồng ngực cô khóc thành một đoàn, tựa hồ muốn đem tất cả tưởng niệm trong một năm rưỡi không thấy được cô này đều khóc hết.
Qua thật lâu, Phác Thái Anh mới cười mở miệng:"Quần áo tôi đều ướt, lát nữa em sẽ giặt giúp tôi sao?"
Lạp Lệ Sa lúc này mới ngượng ngùng lên, hít hít khí, lui lại về sau mấy bước, mặt đỏ trả lời:"Em giúp cô giặt."
Phác Thái Anh cười,"Tôi đùa thôi,em không khóc là tốt rồi."
Cô bao dung ôn hòa là xa xa vượt qua tưởng tượng của nàng, Lạp Lệ Sa cảm giác chính mình như sống ở trong mộng, muốn cùng Phác Thái Anh nói nhiều thêm mấy câu, nhưng lại không biết nên nói gì, sợ chính mình hỏi một ít câu hỏi quá phận làm cô sinh khí, cũng vì hành vi mở cửa ra của chính mình làm bất an.
Phác Thái Anh nhìn thấy nàng nắm chặt tay, giữa khe hở ngón tay lộ ra một góc chìa khóa, theo bản năng giải thích"Khi đó tôi có việc rời đi, bất động sản đem ổ khóa thay đổi hết, tôi cũng không biết..."
Lạp Lệ Sa ngẩn ra.
Ổ khóa khi đó không phải do cô đổi, hơn nữa lúc sau cô thậm chí lại đổi khóa trở về, một năm rưỡi còn giữ lại vì nàng sao?
Phác Thái Anh vì cái gì đối với nàng vẫn là tốt như vậy?
Lạp Lệ Sa cằn môi dưới, trong lòng có rất nhiều rất nhiều lời muốn nói, nhưng lại không biết nên nói ra miệng như thế nào.
Phác Thái Anh đi vào bưng dĩa trái cây ra tới, còn cầm hai ly sữa. Cô nói:"Em ngồi đi, tôi đi thay quần áo."
Lạp Lệ Sa lắc đầu,"Em không ăn, em không phải là tiểu hải tử."
Phác Thái Anh cười một chút, đi vào trong phòng.
Lạp Lệ Sa lúc này mới hậu tri hậu giác ý thức được cô đang thử chiêu đãi nàng.
Ngồi xuống trên sofa, nơi này tựa hồ một chút đều không có thay đổi, vẫn là bộ dáng trong trí nhớ, sắp hai năm.
Lạp Lệ Sa còn nhớ rõ cây đèn bàn bên cạnh sofa này, còn nhớ rõ buổi tối đêm 30 nàng trộm chạy về nhìn Phác Thái Anh, trong nháy mắt đẩy cửa ra kia, dưới đèn phảng phất mỹ nhân ngủ say trong cổ tích, điềm tĩnh ôn nhu khiến lòng run sợ, dụ hoặc nàng muốn đi hôn môi cô.
"Lệ Sa,em ăn cơm rồi sao?"Phác Thái Anh đã từ trong phòng ra tới, cô đổi một cái áo lông cao cổ màu đen, mảnh khảnh sạch sẽ,"Đi ra ngoài ăn một bữa cơm đi.Em quá gầy, phải ăn nhiều một chút."
Đoạn thời gian Lạp Lệ Sa sống nhờ ở chỗ cô đã mập lên một chút, không nghĩ tới sau khi vào đại học lại gầy đi như vậy.
Phác Thái Anh nhíu nhíu mày, đi đến trước mặt nàng, khoa tay múa chân một chút,"Mặt em gầy đến nỗi sắp không có."
Thiếu nữ ngẩng đầu lên nhìn cô, ở trong một chớp mắt kia bỗng nhiên lớn mật, bắt được cánh tay cô nhẹ nhàng ấn lên mặt chính mình, khóe môi ý cười nhàn nhạt,"Mặt em gầy, sờ lên sẽ không thoải mái phải không?"
Phác Thái Anh sửng sốt một chút, cô trước kia là ngẫu nhiên sẽ niết một chút khuôn mặt nhỏ của Lạp Lệ Sa, hiện tại cô còn không rảnh lo hành vi loại này có thích hợp hay không đã bị trình độ gầy ốm của nàng làm khiếp sợ tới rồi,"Em ngày thường có phải ăn rất ít hay không? Tiền không đủ sao? Về sau tôi..."
Lạp Lệ Sa quay đầu đi, gương mặt ở trong lòng bàn tay cô cọ cọ,"Phác lão sư, đừng đối với em quá tốt như vậy."
Phác Thái Anh im lặng.
Lúc sau an tĩnh lại, cô cảm giác lòng bàn tay truyền đến nhiệt độ, cảm giác mềm mại ôn nhu, là độc hữu thuộc về nữ hài ở tuổi này, tin cậy toàn tâm toàn ý, cô thật lâu cũng chưa lại cảm thụ qua.
Lạp Lệ Sa cảm giác Phác Thái Anh không tiếng động dung túng, tâm bắt đầu kinh hoàng, ngẩng đầu nhìn chăm chú cô, nhẹ giọng hỏi:"Có thể ước nguyện sao? Thực mau sẽ tới năm mới."
Phác Thái Anh cười cười ngồi xuống ở bên người nàng,"Tết thiếu nhi muốn quà, năm mới muốn ước nguyện."
Lạp Lệ Sa lại hỏi:"Có thể không?"
Phác Thái Anh gật gật đầu, ôn hòa nhìn nàng,"Đương nhiên."
Lạp Lệ Sa dùng sức nhấp môi dưới, duỗi tay giữ chặt cổ áo cô, cả người đều nhích lên.Nháy mắt tiếp theo, đôi môi thiếu nữ ôn lương mềm mại dán lên môi cô, lần này không hề là lướt qua một chút, nàng chế trụ cổ Phác Thái Anh,nhẹ nhàng vuốt ve, theo sau tinh tế mút vào một chút, môi thiếu nữ giống mật ong mới nhưỡng, giống như mang theo một chút mùi hương thiên nhiên thoang thoảng, ngọt nhẹ mềm mại.
Phác Thái Anh không có đẩy Lạp Lệ Sa ra, cũng không có đón ý nói đùa với nàng.
Nhưng nụ hôn này cũng chỉ giằng co mấy giây ngắn ngủi.
Lạp Lệ Sa thực mau buông tay ra, lấy hết can đảm nhìn cô, phát hiện ánh mắt cô vẫn là ôn hòa như vậy, như là ánh mắt người lớn nhìn tiểu hài tử, bình tĩnh bao dung.
Này vẫn là xem nàng thành tiểu hài tử sao?
Lạp Lệ Sa bỗng nhiên cảm thấy thẹn cực kỳ, không thể khống chế nghẹn ngào một chút, lui lui về sau
"Thực xin lỗi... Em..."
Phác Thái Anh lại khẽ cười một chút, chế trụ cổ tay nàng, không để nàng lui về phía sau.Cô mở miệng, đột nhiên hỏi"Một năm rưỡi này không trở lại xem tôi.Sa Sa của chúng ta hóa ra nhẫn tâm như vậy sao?"
Lạp Lệ Sa có điểm hôn mê, không biết là bởi vì nửa câu phía trước của cô ẩn hàm oán trách hay là bởi vì cô bỗng nhiên gọi nhũ danh của nàng. Đại não nàng giống như không còn, toát ra vô số ngọn lửa, thiêu đốt lý trí nàng.
Phác Thái Anh không nghe thấy Lạp Lệ Sa nói chuyện, chỉ cười cười, giống như lúc trước nhéo má nàng,đứng lên
"Được rồi, tôi đi nấu cơm, không ra ngoài ăn nữa"
Lạp Lệ Sa cũng đứng lên đi theo, bỗng nhiên từ phía sau ôm lấy cô,cằm để trên vai cô, không cho cô đi.
Nước mắt nàng vẫn luôn không chịu khống chế rơi xuống
"Đã trở lại.Trộm xem qua cô...Xem cô và người khác cùng nhau,lần nghỉ đông thứ nhất. Thời điểm nghỉ hè lúc sau, em ở trường học sinh bệnh, tốn rất nhiều tiền, không có tiền đi xe..."
Lạp Lệ Sa còn chưa có nói xong,Phác Thái Anh đã xoay người nhẹ nhàng ôm vai nàng, đem nàng vây vào trong ngực
"Sinh bệnh? Một mình ở bên ngoài sao?"
Lạp Lệ Sa dựa vào trong lồng ngực cô, hình như là cảnh tượng chỉ có trong mộng, nàng vốn là không ủy khuất, chính là vào giờ phút này bỗng nhiên ủy khuất lên
"Sinh bệnh,Một mình..."
Nàng giữa đêm khuya,ở bệnh viện tưởng niệm một người, nhẹ nhàng gọi tên cô.Nhưng nàng biết,Phác Thái Anh ở xa ngàn dặm,cô sẽ không tới.
Phác Thái Anh cúi đầu,nhẹ nhàng lau nước mắt của Lạp Lệ Sa,bởi vì quá thân cận,hô hấp cô thổ khí như lan, nhẹ nhàng rơi xuống trên mặt nàng
"Xin lỗi,tôi không biết."
Lạp Lệ Sa được động tác ôn nhu tinh tế an ủi, trong lòng loáng thoáng cảm giác được thái độ Phác Thái Anh đối với nàng không giống nhau, chính là nàng bỗng nhiên không dám lại tiến về phía trước một bước, cũng không dám tùy hứng, chỉ là chặt chẽ nắm góc áo cô, không cho cô đi.
Phác Thái Anh bất đắc dĩ cười cười, ấn bả vai Lạp Lệ Sa,để nàng ngồi xuống
"Em bình phục tâm tình một chút, tôi đi nấu cơm, em gầy như vậy, ăn cơm càng phải chú ý"
Lạp Lệ Sa luôn luôn là người lớn mật, sau một lúc do dự, nàng nhịn không được thử đi về phía trước.
"Cô ở bên em, cô cũng ở chỗ này, được không?"Lạp Lệ Sa không cho Phác Thái Anh đi
Phác Thái Anh có chút bất đắc dĩ cười một cái, nghĩ rồi lại nói:"Tôi đi nấu cơm trước,làm chuyện lớn, đáp ứng em một chuyện khác,được không?"
"Vậy cô hôn em một chút"Lạp Lệ Sa chỉ chỉ miệng mình
Phác Thái Anh sửng sốt"Cái này..."
Lạp Lệ Sa bắt đầu hối hận, nàng mới bắt đầu nhận thấy được Phác Thái Anh đối với nàng tốt,đối với nàng không giống người thường liền làm càn, được một tấc lại muốn tiến một thước,như vậy sẽ làm cô tức giận đi?
Lạp Lệ Sa đang trong miên man suy nghĩ, đang muốn nói một câu vừa rồi chỉ là vui đùa,vừa mới giật giật môi lại cảm giác được một một bóng đen nhàn nhạt cúi xuống
Một trận mùi hương thanh lãnh ôn nhu chậm rãi vây chung quanh nàng.Cánh môi người nọ cũng là ôn nhu tinh tế, môi dừng ở trên trán nàng,thanh tuyến tinh khiết vang lên bên tai nàng, đánh thẳng vào trái tim nàng
"Sa Sa,ngoan"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro