Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 12

Ngoài cửa sổ, dế không ngừng kêu to, học sinh trong phòng mơ màng sắp ngủ, bất tri bất giác đã tới ngày 1 tháng 6 rồi.

Con số đếm ngược trên bảng đen của lớp đã lau, đại khái là sợ tạo thành áp lực tâm lý quá lớn cho học sinh, lão sư cũng đều trở nên ôn nhu, rất ít nói tiếp bài tập mới, cũng không hề nói các loại như "mấy cô mấy cậu là học sinh kém cỏi nhất tôi từng dạy", bầu không khí toàn bộ lớp đều có chút thay đổi. Khẩn trương rồi lại lười nhác, có sự tình báo trước rất lâu, thời điểm chân chính đến, tất cả mọi người đã kiệt sức.

Chỉ có Lạp Lệ Sa không giống.

Nàng thanh tỉnh bình tĩnh, rõ ràng lúc trước vài lần thi thử đều là đứng nhất toàn khối, nhưng người tới sớm nhất mỗi ngày, về trễ nhất mỗi ngày, đều là nàng. Thậm chí thời gian tan học, nàng cũng rất ít đi ra ngoài chơi, ngẫu nhiên sẽ phát ngốc, nhìn không trung ngoài cửa sổ, cũng không biết suy nghĩ cái gì.

Danh Tỉnh Nam rất sợ Lạp Lệ Sa cứ như vậy học đến hư thân thể, có đôi khi mua sữa cũng sẽ mua thêm một ly cho nàng.

Lạp Lệ Sa không muốn, nàng không thích uống sữa. Trừ bỏ thời điểm trước kia Phác Thái Anh hâm nóng sữa cho nàng thì sẽ uống một chút, thời điểm khác đều sẽ không chạm vào.

Bạn cùng bàn còn đang nói chuyện bên tai nàng, dọn dẹp sách vở. Ánh mắt nàng lại bỗng nhiên ngừng ở trên người nào đó ngoài cửa sổ.

Là Phác Thái Anh!

Lạp Lệ Sa giật mình, từ trên ghế đứng lên, cơ hồ là theo bản năng chạy ra ngoài.

Ngày mai sẽ phải nghỉ, nếu còn không đi gặp Phác Thái Anh, nàng sợ đời này sẽ không gặp được cô nữa.

Phác Thái Anh cầm trên tay một chồng bài thi, thoạt nhìn như là mới từ chỗ giáo vụ trở về, còn chưa đi đến văn phòng liền nghe thấy có người ở sau lưng gọi cô:"Phác lão sư"

Cô quay đầu lại, thấy Lạp Lệ Sa liền sửng sốt,"Lệ Sa?"

Lạp Lệ Sa ngượng ngùng cúi đầu,"Cô có rảnh không? Em muốn cùng cô nói mấy câu."

Phác Thái Anh do dự một chút, nhưng là nghĩ đến Lạp Lệ Sa lập tức phải thi đại học, lo lắng ảnh hưởng đến cảm xúc của nàng, dùng hết khả năng làm thanh âm bình thường một chút:"Được, em chờ tôi một chút."

Cô biết Lạp Lệ Sa là cái hài tử hiểu chuyện, sẽ không làm ra chuyện gì quá khích.

Lạp Lệ Sa:"Ân, em trở về dọn dẹp sách vở"

Ở trong trường học tràn ngập hơi thở xao động, có học sinh xé rớt sách vở cùng bài thi, đứng ở trên lầu ném giấy xuống như là một hồi để bắt đầu long trọng ăn mừng.

Lạp Lệ Sa xuyên qua đám người, trở lại phòng học, đem sách trong ngăn kéo lấy ra, dọn dẹp tốt, cúi đầu kiểm tra vài lần, xác nhận không có đồ vật để quên.

Ở chỗ này ba năm, nàng cần phải đi rồi.

Danh Tỉnh Nam mới đi ra tìm nàng,"Cậu đi đâu vậy? Tớ còn muốn cùng cậu chụp ảnh lưu niệm chung một chút."

Lạp Lệ Sa đeo cặp sách liền đi ra ngoài,"Xin lỗi Nam Nam, tớ có chuyện rất quan trọng, tớ đi trước đây."

Danh Tỉnh Nam ai một tiếng, ở phía sau gọi nàng, nhưng Lạp Lệ Sa lại không nghe thấy.

Nàng đeo cặp, ôm sách vở, đứng ở trước cầu thang chờ, thấy Phác Thái Anh ra tới, gật đầu với cô một cái, hạ giọng:"Cô đi trước, em đi phía sau."

Phác Thái Anh ngẩn ra, biết Lạp Lệ Sa vì cái gì mới nói như vậy, là bởi vì lời đồn trong lớp trước kia đi, nói nàng nhờ quan hệ, nói chính mình thiên vị cho nàng, nói...

Cho nên Lạp Lệ Sa cũng không làm trò trước mặt người khác cùng cô đi chung một chỗ, đi học cũng rất ít khi giơ tay trả lời câu hỏi. Chỉ là ở cái học kỳ này, hình như là vì làm cho cô liếc nhìn nàng một cái mới luôn giơ tay. Toàn bộ ánh mắt đều là thật cẩn thận chờ mong.

Mỗi lần nàng giơ tay, Phác Thái Anh đều thấy, nhưng ánh mắt cô căn bản không dám dừng ở trên người nàng, cô sợ bản thân sẽ không đành lòng.

Hai người một trước một sau ra khỏi khu dạy học, trong lúc đó, Lạp Lệ Sa về ký túc xá cất cặp sách một chút, lại thực mau chạy ra, đứng ở ngoài cổng trường, đứng nhìn phụ huynh nôn nóng chờ đợi, không khỏi cúi đầu.

Phác Thái Anh vẫn là không đành lòng,"Cùng đi căn tin ăn cơm chiều đi."

Lạp Lệ Sa trầm mặc gật gật đầu, biết cô thương hại cùng đồng tình, cũng biết cô đang lảng tránh. Chuyện kia... Cô cũng biết.

Phác Thái Anh kiên trì phải dùng thẻ nhân viên của cô cho Lạp Lệ Sa mua đồ ăn, chọn đậu que, trứng chiên, nấm hương, cá trích cùng xương sườn,...

Tràn đầy một mâm, đội lên cao cao, Lạp Lệ Sa nhịn không được cười cười,"Em làm sao ăn được nhiều như vậy?"

Phác Thái Anh bị nàng tươi cười lung lay ánh mắt, cô thật lâu chưa thấy qua Lạp Lệ Sa cười như vậy, mặt mày giãn ra,"Không có việc gì, có thể ăn nhiều một chút cũng tốt."

Nhìn nàng gần đây gầy hơn trước nhiều

Phác Thái Anh biết Lạp Lệ Sa học tập có bao nhiêu liều mạng, nàng không giống như hài tử khác, nàng hai bàn tay trắng, chỉ có thể dựa vào chính mình.

Lạp Lệ Sa thật mạnh gật gật đầu, hốc mắt lên men không lý do, chịu đựng không khóc, ăn xong đồ ăn. Cô luôn luôn là cái dạng này, nhưng miễn là Phác Thái Anh đưa, nàng đều sẽ quý trọng thật tốt.

Phác Thái Anh đem bộ dáng Lạp Lệ Sa ẩn nhẫn khắc chế thu vào đáy mắt, có chút không đành lòng dời ánh mắt.

Cơm nước xong, Lạp Lệ Sa đưa ra yêu cầu nho nhỏ:"Hôm nay là Tết thiếu nhi, em có thể muốn một phần quà sao?"

Đây rõ ràng là ngữ khí nói chuyện trước kia khi hai người quan hệ thân cận.

Nhưng Phác Thái Anh nghĩ đến một màn vừa nãy, không thể tự khống chế liền mềm lòng,"Muốn quà gì?"

Lạp Lệ Sa nói:"Để em suy nghĩ."

Hai người tản bộ ở trong trường, học sinh năm cuối nghỉ về nhà chuẩn bị cho kì thi, năm nhất năm hai cũng trở về nghỉ, để lại trường cho các thí sinh thi.

Vườn trường dần dần đã không có người, đèn đường không biết khi nào đã sáng lên, bất tri bất giác sắp đi đến dưới ký túc xá Lạp Lệ Sa, chỉ cần đi qua rừng trúc này liền đến.

Lạp Lệ Sa đứng lại, không chịu đi về phía trước nữa.

Phác Thái Anh cũng đứng lại, có chút nghi hoặc hỏi nàng:"Làm sao vậy?"

Lạp Lệ Sa ngẩng đầu lên, nhìn thẳng cô, đôi mắt là khống chế không được tình cảm,"Em nghĩ muốn đổi một cái của em để lấy quà tặng ngày hôm nay."

Phác Thái Anh hỏi:"Nghĩ xong muốn cái gì?"

Nàng gật gật đầu, từ trong ánh mắt chờ đợi của Phác Thái Anh nhón chân, câu lấy cổ áo cô, môi run rẩy dán lên môi Phác Thái Anh.

Được ăn cả ngã về không nhiệt liệt nóng bỏng.

Lạp Lệ Sa nhẹ giọng nói:"Em muốn hôn cô."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro