Chương 10
Gió mùa xuân từ trên biển thổi tới, mang theo hơi nước ôn nhuận, đánh thức thế giới đang phủ đầy bụi.
Cuối tuần tháng ba, hoa anh đào trong trường nở rộ, phấn phấn nộn nộn nối thành một mảnh.
Danh Tỉnh Nam trộm mang theo di động tới trường, tới tiết thể dục lôi kéo Lạp Lệ Sa đến dưới cây hoa anh đào,"Cậu đứng im, làm cái tư thế cho tớ chụp tấm ảnh, cái này gọi là khuôn mặt và hoa anh đào cùng nhau thêm hồng."
Cả đầu óc Lạp Lệ Sa đều nghĩ đến cái đề cân bằng hóa học vừa rồi tính sai kia, biểu tình có điểm nhạt nhẽo, tư thế cũng thực tùy ý.
Cố tình Danh Tỉnh Nam chụp được ảnh nàng, còn rất vừa lòng nói:"Tớ muốn đăng lên trên mạng cho người khác nhìn thấy tiểu mỹ nữ ngồi cùng bàn của tớ."
Lạp Lệ Sa mới lấy lại tinh thần, cười mắng nàng:"Cậu đừng làm rối"
Tính cách Danh Tỉnh Nam là thật hoạt bát, đắc ý cười,"Tớ phải đăng, cậu có thể làm gì tớ?"
Lạp Lệ Sa theo bản năng duỗi tay đoạt di động của nàng, nhưng Danh Tỉnh Nam thật nhanh, hai người đùa nghịch lùi về sau vài bước, không chú ý một cái.
Lạp Lệ Sa đụng vào người, ngửi được một chút mùi hoa dễ ngửi, thanh âm người nọ rất quen thuộc, một tay đỡ vòng eo mảnh khảnh của nàng:"Cẩn thận."
Danh Tỉnh Nam trước đem điện thoại giấu ở sau lưng, sau đó gọi:"Phác lão sư"
Lạp Lệ Sa lấy lại tinh thần,"Phác lão sư."
Phác Thái Anh sớm đã bất động thanh sắc thu hồi tay, hơi gật đầu với hai người, từ bên người các nàng đi qua, không nhìn xem nhiều thêm một cái.
Tâm tình Lạp Lệ Sa thật vất vả mới tốt lên trong nháy mắt lại thành hư không, nàng cúi đầu,"Nam Nam, chúng ta trở về đi."
Danh Tỉnh Nam kêu nàng:"Đừng đi, tiết thể dục vẫn còn, chúng ta lại chơi một chút."
Nàng hôm nay là thật vất vả mới kéo được Lạp Lệ Sa cái người học đến choáng váng này đi ra tản bộ, nàng nhìn ra Lạp Lệ Sa tâm tình không tốt, cất giấu tâm sự, cũng không dám hỏi, nhưng vẫn là muốn đưa nàng ra ngoài giải sầu.
Lạp Lệ Sa lắc đầu, ý cười có chút chua xót,"Tớ phải đi về, tiết sau là giải đề thi hóa học, tớ có nói đề sai rồi, tớ còn chưa có tìm ra bước nào sai."
"Thôi được rồi."Danh Tỉnh Nam méo miệng,"Cậu khẩn trương đối với thành tích hóa học như vậy làm gì? Một lần làm sai một bài, cậu đều phải nghĩ rất lâu. Đến toán học cậu cũng chưa coi trọng như vậy."
Lạp Lệ Sa rũ đôi mắt xuống,"Bởi vì tớ không có biện pháp..."
Bởi vì không biết làm thế nào mới có thể làm cho ánh mắt người kia dừng lại ở trên người nàng nhiều thêm một giây. Cho nên nàng chỉ có thể dùng hết khả năng lấy được thành tích càng tốt. Hiện tại câu hỏi của lão sư, nàng sẽ cùng với các bạn học giơ tay trả lời, chính là... Phác Thái Anh chưa bao giờ gọi qua nàng.
Ánh mắt cô sẽ bình bình đạm đạm xẹt qua người nàng, lại tựa hồ như không thấy được nàng, gọi tên người khác.
Lạp Lệ Sa biết, Phác Thái Anh khẳng định là đã biết cái gì, mặc dù nàng không biết Phác Thái Anh là biết đến như thế nào. Là quá rõ ràng đi, bởi vì đáy lòng nàng nơi nơi đều tràn ngập dấu vết người này, nàng sẽ ở trên khoảng trống giấy nháy tính toán mà viết tên cô, sổ nhật ký của nàng mỗi ngày đều ghi chép quần áo Phác Thái Anh yêu thích, đồ ăn yêu thích, nàng thậm chí... Ở đêm tân niên, đối với tuyết trắng xóa ngoài cửa sổ, nhẹ giọng nói thích.
Lạp Lệ Sa có chút xuất thần, tùy ý Danh Tỉnh Nam kéo nàng trở về.
Tới phòng học, Lạp Lệ Sa mới lấy lại một chút tinh thần, đem bài thi hóa học cùng giấy nháp lấy ra, nhưng cầm bút, lại không có cách nào bắt đầu tính toán được.
Phác Thái Anh.
Phác lão sư.
Dưới đáy lòng nàng gọi tên người kia, nhưng lại không thể gặp mặt gọi cô như vậy.
Phác Thái Anh sẽ chán ghét nàng đi?
Là cô cho nàng mái hiên che mưa, là cô trộm bảo vệ cơ hội đi học cho nàng, Phác Thái Anh không nghĩ để cho nàng biết nên nàng vẫn luôn làm bộ không biết. Chính là trên thực tế,có bao nhiêu ngày ngày đêm đêm, nàng đều bởi vì nhớ Phác Thái Anh mà trằn trọc khó ngủ.
Lạp Lệ Sa nghĩ, đời này nàng sẽ không thể gặp được người tốt hơn Phác Thái Anh. Nàng biết sẽ không thể, nhưng vẫn thích cô vô pháp khống chế.
Thời điểm tiếng chuông vang lên, Lạp Lệ Sa dùng sức cắn môi dưới, muốn tập trung lực chú ý nghe giảng bài.
Nhưng vừa nhìn thấy hình bóng quen thuộc trên bục giảng kia, Lạp Lệ Sa lại không khỏi nước mắt ướt mi, nàng đã từng cách cô gần như vậy, nhưng hiện tại... Chỉ có thể ở nơi xa nhìn cô một cái.
Tuy là Phác Thái Anh vẫn sẽ nộp phí sách vở cho nàng, thậm chí tiền ăn ở học kỳ này cũng là Phác Thái Anh ủy thác Tần lão sư sắp xếp. Nhưng mà... cô sẽ không bao giờ mỉm cười nhìn nàng nữa, sẽ không có thần sắc ôn nhu gọi nhũ danh nàng, ánh mắt... Cũng sẽ không bao giờ nhìn đến nàng nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro