Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6: "Em Có Thể Làm Dự Bị"

Cuối tuần nào Seung Ki cũng đều đến trường tìm Tae Hee.

Chaeyoung đã từng vô tình bắt gặp hai người hôn nhau. Seung Ki nhắm mắt, khẽ hôn lên môi Tae Hee, giống như nụ hôn của chàng hoàng tử đánh thức nàng công chúa trong chuyện cổ tích.

Tae Hee là cô gái xinh xắn có phần tiểu thư, cô là mẫu người muốn được con trai yêu thương, chiều chuộng. Trong mắt đa số mọi người, những chàng hoàng tử như Seung Ki đương nhiên sẽ lựa chọn cô. Cùng lắm Chaeyoung cũng chỉ được làm một người đọc chuyện cổ tích, mãi mãi không bao giờ có quyền tham gia.

Tuy nhiên, Chaeyoung không nản chí. Cô không tin Seung Ki sẽ mãi mãi ngất ngây với tình cảm của anh và Tae Hee.

Tae Hee thích làm nũng, thích bướng bỉnh, cô lại làm ngược lại.

Vì Tae Hee, cuối cùng dần dần Seung Ki cũng đã thân thiện với Chaeyoung.

Buổi hoàng hôn đầu xuân, mây hồng bay khắp trời.

Chaeyoung xách phích nước về phòng. Dưới sân ký túc xá nữ, cô nhìn thấy Seung Ki mặt bộ quần áo comle màu trắng ngà, dáng người cao to, càng thêm khôi ngô tuấn tú.

Rất ít người thấy mặc đẹp được comle trắng, Seung Ki là chàng trai khiến người ta phải rung động.

Lúc đi qua chỗ anh, Chaeyoung khẽ nói: “Tae Hee chưa xuống à? Để em đi giục cô ấy!” Chưa kịp đợi đối phương đáp lời, cô đã quay người đi vào, chỉ để lại một chiếc bóng mỏng manh.

Trong mắt Seung Ki, Chaeyoung không đẹp, nhưng rất ưa nhìn. Trông cô giống như Lưu Nhược Anh hồi mới nổi, da trắng, mắt đẹp, lúc nào cũng nhìn xuống dưới, dường như sợ làm kinh động ai. Chỉ có điều người rất gầy, dường như một cơn gió cũng có thể thổi bay.

Đi với Kim Tae Hee, cô luôn luôn bị người khác lơ đãng bỏ qua. Tính Tae Hee bướng bỉnh, hay dỗi, còn Chaeyoung lại dịu dàng, biết quan tâm, nói chuyện lúc nào cũng nhẹ nhàng, khiến người ta cảm thấy dễ chịu.

Cuối tuần, ba người cùng ra ngoại ô đạp thanh. Seung Ki cầm theo một chiếc máy chụp ảnh kỹ thuật số, không ngừng chụp ảnh cho họ. Lúc mới bắt đầu rất vui vẻ, nhưng dần dần Seung Ki và Tae Hee quên mất Chaeyoung. Trong lúc cô ngồi xuống thắt lại dây giày, hai người đã vừa nói vừa cười đi rất xa. Cảm giác bị lạnh nhạt ám ảnh theo cô trong suốt quá trình du xuân, nhưng từ đầu đến cuối Chaeyoung vẫn giữ nụ cười bình tĩnh trên môi.

Trên đường cô nhủ thầm, cuộc sống là như vậy, nó bao hàm sự xa cách, cô độc và lãng quên, nhưng bạn buộc phải chịu đựng đau đớn tiến về phía trước.

Lúc lên đến đỉnh núi, Seung Ki giúp Chaeyoung thu dọn đồ đạc, còn Tae Hee lại đi ném sỏi xuống nước. Ba lô của Chaeyoung rơi ra một hộp thuốc dạ dày, anh nhặt lên đưa cho cô, tiện thể hỏi: “Dạ dày của em cũng không được tốt à?” Chaeyoung im lặng một lát, rồi nói: “Em nghe Tae Hee nói, anh thường xuyên bị đau dạ dày. Trên núi thời tiết lạnh, mang đi đề phòng có lúc cần”.

Seung Ki cảm thấy ấm áp vô cùng, muốn nói lời cảm ơn, nhưng không thốt ra thành lời.

Trên đường về, trong ô tô, Tae Hee mặt mày rạng rỡ, kéo Seung Ki nói liên hồi. Seung Ki vừa đáp lời cô, vừa liếc nhìn Chaeyoung. Chaeyoung ngồi một mình bên cửa, vẻ mặt điềm tĩnh, chắc là đã quen với sự ồn ào của Tae Hee và sự lạnh lùng của mình. Anh nhìn cô, bất giác trong lòng cảm thấy thương thương.

Trung tuần tháng 5, Seung Ki quay về trường đá bóng, Tae Hee ngồi trên khán đài xem thi đấu, nụ cười rạng rỡ như áng mây buổi sớm đó, không biết đã làm đứng tim bao nhiêu chàng trai. Chaeyoung cũng có mặt, chỉ đứng lặng lẽ bên cô. Giữa hiệp nghỉ giải lao, Tae Hee kéo tay Sở Hàm, hào hứng nói chuyện đá bóng ban nãy, Chaeyoung lại quan tâm đưa một chai nước khoáng đến, sau đó hỏi Tae Hee: “muộn thế này rồi, cậu không đi lấy nước lấy cơm nhận chỗ để học bài à?”

Tae Hee liền đáp: “tớ làm gì có thời gian, cậu giúp tớ đi!”

Chaeyoung không hề trách móc, mỉm cười gật đầu: “ai bảo chúng ta là bạn thân của nhau, tớ không giúp cậu thì ai giúp?”

Cậu bạn đứng bên hỏi nhỏ Seung Ki: “Cô bé này là ai vậy?”

“Cô ấy tên là Park Chaeyoung, là bạn thân nhất của bạn gái tôi”.

“Hê, mẫu người của mẹ hiền vợ đảm, ai sau này mà lấy được cô ấy sẽ có phúc đấy!” Cậu bạn đó than.

Seung Ki quay đầu nhìn Chaeyoung, cô chỉ cười dịu dàng mà không nói gì cả rồi đi ngay.

Thời gian cứ thế trôi qua, chẳng mấy chốc đã lên năm thứ 4.

Seung Ki đã tốt nghiệp, rồi được ở lại làm việc trên tỉnh, công việc của anh rất bận, thường xuyên đi công tác, thời gian gặp Tae Hee càng ngày càng ít.

Những ngày gặp nhau ít xa nhau nhiều, hai người thường xuyên cãi nhau, cuối cùng đều là Seung Ki nhượng bộ, còn Tae Hee thì coi như không có chuyện gì xảy ra. Cô là nàng công chúa được người khác chiều chuộng quen rồi, chưa bao giờ biết thế nào là làm hòa.

Và thế là, cãi nhau liên tục không yên. Một ngày nọ cuối cùng vì một chuyện nhỏ mà hai người cãi nhau rất to, không ai chịu nhượng bộ. Tae Hee vẫn ngoan cố như trước, không nói câu nào nhẹ nhàng. Nhìn theo bóng cô kiên quyết bỏ đi, Seung Ki cảm thấy mệt mỏi.

Anh thực sự cần có người an ủi, người đầu tiên anh nghĩ đến, chính là Chaeyoung. Cô gái không có gì xuất chúng này, có sự quan tâm và hiểu ý người khác mà Tae Hee không có.

Chaeyoung vẫn đang gắng sức, chờ đợi Seung Ki gọi điện thoại cho cô.

Cuối cùng cô đã đợi được.

Đang nằm trong chăn nghe tiếng của Enya, ngao du trong thế giới kỳ ảo Chúa tể của những chiếc chẫn, đột nhiên điện thoại di động đổ chuông.

“Chaeyoung, tối nay em đi uống rượu với anh nhé?” Đầu bên kia điện thoại, giọng nói trầm lắng buồn buồn của Seung Ki khiến tim cô đau nhói.

Chắc chắn là anh đã buồn đến tột độ.

Cha mẹ Seung Ki đều là bác sĩ, rất chú ý đến vấn đề sức khoẻ. Chaeyoung chưa bao giờ nhìn thấy anh uống rượu. Anh là chàng trai rất ngoan ngoãn, sạch sẽ, nam tính, suy đồi không phải là thói quen của anh.

Đến giờ, anh bắt đầu thích đến quán bar uống rượu sau khi đi làm về.

Lúc đặt chân đến quán bar “Thiên đường của chim lửa”, Chaeyoung nhìn thấy Seung Ki đang ngồi một mình trong góc, trước mặt có bày mấy cốc bia.

“Seung Ki, tại sao anh lại uống rượu?” Cô hỏi anh, thực ra đã đoán được câu trả lời từ lâu rồi, nhưng cô vẫn muốn nghe Seung Ki đích thân nói ra. Giống như con thiêu thân, đã quyết định lao vào lửa, để mặc mình cháy thành tro.

“Đừng hỏi anh tại sao”. Vẻ mặt Seung Ki rất đau khổ, “anh chỉ muốn em ngồi cùng anh là được rồi”.

Và thế là, Chaeyoung không nói gì nữa, không giống như Tae Hee, cô luôn luôn chiều theo anh lựa theo anh.

Tối hôm đó, Seung Ki đã uống không ít rượu. Sau khi say anh úp vào vai cô, nói lè nhè không rõ: “Chaeyoung, em đúng là một thiên thần!”

Một cơn gió thổi tới, dưới chân Chaeyoung chao đảo, chắc là do men rượu bốc lên. Và thế là, cô mượn hơi men hỏi anh: “Thế thì để em làm bạn gái của anh nhé?”

Seung Ki ra sức lắc đầu.

“Tại sao?” Lúc hỏi câu này, Chaeyoung nghe thấy tiếng trái tim mình đang vỡ.

Seung Ki bắt đầu trút bày tâm sự nói anh quá yêu Tae Hee, không có vị trí thừa nào để giành cho người khác, như thế sẽ không công bằng với cô…

Có thật là anh đã say rồi không? Chaeyoung cảm thấy có lẽ anh đã đi guốc trong bụng cô từ lâu, anh đang tuyên bố với cô rằng: anh không thể yêu một người nào ngoài Kim Tae Hee, bao gồm cả cô.

Cô hỏi với vẻ không cam lòng: “thế thì em đóng vai trò dự bị được không?”

“Không thể có người dự bị. Trong trái tim anh đã không còn chỗ trống nữa”.

Câu trả lời của Seung Ki, khiến trái tim Chaeyoung tan nát. Nhưng cô vẫn không thể thuyết phục được mình bỏ cuộc. Seung Ki nghĩ được đến cô trong lúc buồn, ít nhất cho thấy trong lòng anh, đã có vị trí của cô.

Sau khi tiễn Seung Ki về ngôi nhà anh thuê, Chaeyoung một mình quay về trường, đã là lúc nửa đêm.

Tae Hee không biết gì vẫn đang ở phòng đợi cô, nói với vẻ sốt sắng: “cậu đi đâu vậy, sao về muộn thế?”

Nhìn thấy vẻ sốt ruột trên nét mặt cô, nỗi bất an trong lòng Chaeyoung vơi bớt đi được phần nào.

Quán bar “Thiên đường của chim lửa” đó đã trở thành nơi gặp gỡ thường xuyên của Chaeyoung và Seung Ki.

Mỗi lần cãi nhau với Tae Hee, Seung Ki đều hẹn Chaeyoung đến quán bar để uống rượu.

Sau một lần Tae Hee lại giận dỗi bỏ đi, Seung Ki uống say bí tỉ. Chaeyoung đưa anh về căn nhà nhỏ mà anh thuê, dìu anh lên giường rồi quay ra pha cho anh cốc trà đặc để giã rượu

“Da cổ em trắng thật đấy”. Đột nhiên Seung Ki phả hơi rượu vào tai cô.

“Anh uống nhiều quá”. Chaeyoung nhẹ nhàng đẩy anh ra, thầm nghĩ có thật là anh có ý không nhỉ, mình vẫn chưa chuẩn bị xong.

Cánh tay Seung Ki nhẹ nhàng vòng qua eo cô.

“Em đẹp thật đấy… Em hiểu được tâm trạng của anh lúc này hay không?”

Đôi mắt sâu thẳm của anh nhiễm hơi men càng thêm ngất ngây.

Bên ngoài đột nhiên mưa to, nước mưa rơi lách tách trên cửa kính.

“Em xem, ông trời không cho em về đấy”. Seung Ki dịu dàng nói, đôi môi phả đầy mùi rượu đang ghé sát vào cô. Đầu Chaeyoung mỗi lúc một choáng mỗi lúc một nặng. Trái tim cô bắt đầu tước vũ khí, rối bời như những hạt mưa ngoài cửa sổ.

“Seung Ki, do Tae Hee không biết trân trọng… em yêu anh, có thật là anh thấy em đẹp hay không?”

Seung Ki say rồi, lúc anh ôm Chaeyoung, cô rất tỉnh táo. Lúc nghe anh gọi tên Tae Hee, cô ra sức cắn chặt môi dưới của mình.

Ngoài cửa sổ, mưa rơi tí tách.

Nghe tiếng điện thoại di động trong túi đổ chuông liên hồi, nghĩ đến Tae Hee đang đợi, trong lòng cô cũng thấy thương.

Tuy nhiên, ai bảo họ cùng thích một chàng trai?

Ngày hôm sau là ngày trời nắng to.

Ánh nắng gay gắt chiếu vào cơ thể trần truồng của họ, trên chiếc ga trải giường kẻ màu trắng xen lẫn màu xanh lam có dính vết máu đỏ.

“Em là lần đầu tiên ư?” Seung Ki hỏi với vẻ hoảng loạn.

Anh đã tỉnh rượu từ lâu, gương mặt tái xanh mệt mỏi vì cơn say.

Cô nằm ở đó không nhúc nhích, hồi lâu, mới khẽ nói một câu: “anh yên tâm, tối hôm qua anh say. Em sẽ không bắt anh phải chịu trách nhiệm đâu”.

_________
Cảm giác bị bạn thân cướp người iu là như thế nào?

Thức học bài nên đăng cho mấy bà đọc chơi😙

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro