Chương 38: Thư Cũ
Chaeyoung:
Tưởng rằng sẽ không viết thư cho em nữa, cuối cùng lại vẫn viết. Mặc dù hiện tại đối với em, chị đã là người chết rồi.
Ba tháng trước, sau cơn hôn mê tỉnh lại, nhìn thấy mẹ ngồi bên giường mừng quá phát khóc, chị biết chị không chết. Tuy nhiên, thà là chị chết đi, không còn phải đối mặt với sự đau đớn và khó xử vì thất tình.
Những ngày nằm trên giường bệnh trong bệnh viện, đột nhiên chị đã nghĩ thấu được một chuyện - tình yêu, không phải dựa vào sự kiên trì và nỗ lực là có thể giành được. Chị buộc phải thừa nhận, tình yêu đáng hận, nó giống như không khí, không nắm được, bắt cũng không. Chị lại mất quá nhiều công sức rồi, chị mệt rồi.
Hôm đó, mẹ ngồi bên giường chị, vuốt tóc chị, nói: "Chaeyoung ở tầng dưới, có nên nói với nó là con tỉnh rồi không?"
Chị nhắm mắt lại, cau mày: "Không cần thiết mẹ ạ. Mẹ nói với cô ấy rằng con chết rồi!"
"Mẹ sợ nó không chịu nổi". Giọng mẹ nói rất nhỏ, "mẹ nhận ra được là, thực ra nó rất để tâm đến con..."
Thật ư? Chị cười đau khổ nói với mẹ: "Đó là vì con đã cứu mạng cô ấy, cô ấy cảm thấy áy náy mà thôi."
Không có ai hiểu em hơn chị, em luôn khát khao sự ấm áp, chỉ cần có người nào tốt với em một chút, em sẽ cảm kích đến phát khóc. Nhưng đây chắc chắn không phải là tình yêu, chị không phải là người mà trái tim em cần!
Chính là câu nói đó: chị vốn để trái tim gần ánh trăng, nhưng không ngờ ánh trăng lại hắt xuống khe suối. Kể cả không xảy ra vụ tai nạn ô tô, chúng ta cũng sẽ chia tay nhau.
Có lẽ chính vì trải qua vụ tai nạn ô tô như vậy, khiến người ta cảm thấy quá khứ chuyện cũ, đều là những cái thoáng quá. Chị, hiện giờ là một sinh mệnh mới.
"Thời gian là liều thuốc tốt nhất, nó sẽ chữa lành mọi vết thương". Chị bình tĩnh nói, "mẹ hãy hứa với con, cho dù xảy ra chuyện gì, mẹ cũng không được nói với cô ấy là con vẫn còn sống!"
Mẹ sững người ra một lát, nghiêm mặt nói: "Mẹ sẽ làm theo lời của con, chỉ có điều con đừng có hối hận".
"Mình mãi mãi sẽ không bao giờ hối hận!" Chị tự nói với mình.
Từ mùa xuân đến mùa thu, chúng ta không gặp nhau lần nào. Chị nghĩ, lần này thực sự mất em rồi.
Lalisa, ngươi lại là một kẻ cô độc rồi.
Chỉ có điều, chị vẫn đang viết thư cho em.
Không muốn gặp em, nhưng lại không chịu từ bỏ việc trải lòng ra với em. Bản thân chị cũng không thể hiểu, rốt cục tại sao lại như vậy?
Lisa
Chaeyoung:
Vừa từ thành phố T về, đã nghe thấy mẹ nói, em đã tiếp quản một cách thuận lợi công ty LC rồi.
Mẹ luôn nhiệt tình kể chuyện về em cho chị nghe. Qua lời miêu tả của bà, em càng ngày càng trở nên giỏi giang.
Công ty LC vốn là của nhà họ Park, em là người kế thừa danh chính ngôn thuận. Với thân phận và lập trường của chị, làm gì có tư cách để quản lý một công ty trị giá gần 19 tỷ won như thế này? Thảo nào hồi đầu em hiểu lầm.
Dường như chị đang tìm kiếm lý do, để mình tha thứ cho những câu nói của em vào đêm mưa hôm đó. Thực ra, việc chị cần làm không phải là tha thứ, mà là lãng quên.
Chỉ có lãng quên triệt để, mới có thể kết thúc được mọi điều của quá khứ!
Những ngày này, chị không ngừng tự nói với mình như vậy. Khi mẹ nói biết được tin chị "đã chết", em liền khóc lóc đau đớn, thậm chí hôn mê; Khi Hee Jin nói chị gầy đi rất nhiều, sắc mặt nhợt nhạt; Khi ba nói em đổi tên công ty LC thành "công ty SA HẠ", chị lại nói với mình rằng: đã qua hết rồi.
Kể cả em đau khổ vì cái chết của chị, cũng là nhất thời thôi, cũng sẽ nhanh chóng quên chị thôi.
Còn chị cũng đã có được sự thanh thản mà chị mong ước từ lâu.
Sự thanh thản này, giống như trái tim đột nhiên bị đào đi một tảng, trống trải khiến người ta hoảng hốt.
Lisa
Chaeyoung:
Mẹ nói, em đã có bạn trai mới. Anh ấy là một bác sĩ tâm lý, trẻ trung tài giỏi, tướng mạo rất khá, tính tình cũng rất ôn hòa.
Chuyện này không phải do mẹ trực tiếp hỏi em, mà là nghe mọi người trong công ty SA HẠ nói. Các nhân viên trong công ty luôn thích bàn tán chuyện của cấp trên sau lưng họ, đặc biệt là những chuyện tình cảm riêng tư như thế này.
Hoặc là, chuyện của em có lẽ không phải là chuyện tình cảm riêng tư đúng không? Chị loáng thoáng nghe thấy mẹ nói về anh bạn đó, điềm đạm, thông minh, dịu dàng, lại là một bác sĩ tâm lý, chắc chắn là rất tâm lý rồi, gần như là mẫu người đàn ông lý tưởng trong trái tim em.
Chaeyoung, cuối cùng em đã có được cái mà em muốn có, mối tình này, chắc chắn em sẽ rất thoả mãn và hạnh phúc đúng không?
Em là cô gái như vậy, không phải quá xinh đẹp tuyệt vời, nhưng lại rất thu hút người khác. Ngay từ khi còn rất nhỏ đã thành người lớn rồi, mãi mãi không bao giờ vui vẻ, u buồn là chiêu bài trong sinh mệnh của em, rất đặc biệt, chuyên để dụ dỗ những người thích thương hoa tiếc ngọc.
Chị không nỡ nhìn em giao phó tình cảm dạt dào của mình hết lần này đến lần khác để người khác chà dạp lên. Em vốn dĩ phải được hưởng một tình yêu nhân hậu. Kể cả người trao tình yêu đó cho em không phải là chị, cũng vẫn phải là như vậy.
Tuy nhiên, chị đã từng nghĩ, từng muốn trao. Mãi cho đến khi thất bại.
Đài phát thanh đang truyền hình trực tiếp buổi phỏng vấn em, em trả lời rất lưu loát. Cô MC đó nhiều lần nói em là người phụ nữ giỏi giang và thành đạt. Chị nghe, chỉ muốn cười.
Trong mắt chị, Park Chaeyoung mãi mãi không thể trở thành người phụ nữ giỏi giang và thành đạt. Em là cô gái ẩu đoảng nếu không có người khác chăm sóc thì ngay cả ăn sáng cũng quên ăn.
Hiện giờ bên cạnh em đã có một người có thể thay thế chị chăm sóc em rồi, chị có thể yên tâm được rồi. Chỉ cần em hạnh phúc là được, mặc dù, niềm hạnh phúc này không phải do chị trao.
Tuy nhiên, tại sao sau khi biết em đã có tình yêu mới, thông tin này, vẫn khiến chị không thể thở được?
Và thế là, chị cố gắng hít thở thật sâu, điều chỉnh lại tâm trạng của mình. Lalisa, ngươi đã "chết" rồi, làm sao có thể yêu cầu cô ấy không được chấp nhận người đàn ông khác chứ? Lẽ nào ngươi muốn cô ấy thủ tiết suốt đời vì ngươi ư?
Chị đành phải đi tìm cái cớ đó, để thuyết phục cho sự mất đi của mình.
Lisa
Chaeyoung:
4 giờ sáng, đột nhiên chị tỉnh giấc, trong mơ chị đã được gặp em. Chị không muốn tỉnh giấc, định ngủ tiếp, vội quá nên bị chuột rút, rất đau. Đau đến nỗi đành phải tỉnh lại.
Chị thật không muốn tỉnh lại chút nào, không biết bao giờ mới được mơ gặp em tiếp.
Nhìn căn phòng tờ mờ, bầu không khí lạnh lẽo xung quanh, tự đáy lòng, trào lên một nỗi buồn bã khó tả.
Không thể ngủ tiếp được nữa. Chị cứ mở mắt nhìn trời sáng.
Trời đã sáng thật rồi, nhưng chị lại ngủ thiếp đi.
Sống một mình, chị thường để đêm ngày đảo lộn, ban đêm và ban ngày, không có gì khác đối với chị.
Chị chỉ sống cho qua ngày đoạn tháng, ngày lại ngày, tháng lại tháng.
Điện thoại của mẹ đã đánh thức chị dậy. Sau khi nghe máy, mơ màng "a lô" một tiếng.
Giọng mẹ rất sốt sắng: "Lisa, Chaeyoung biết con vẫn còn sống rồi. Nó đòi gặp con!"
Chị tỉnh hẳn ngủ. Chaeyoung, cuối cùng thì cũng đã để em biết. Một cô gái thông minh như em, làm sao giấu được em?
Mẹ hỏi chị phải làm như thế nào.
Chị trấn tĩnh lại nói: "Mẹ nói với cô ấy là, sau tai nạn con bị mất trí".
Mẹ tỏ ra không chịu: "Con vẫn muốn mẹ nói dối nó ư?"
"Mẹ không biết hay sao? Mẹ nói dối một lần, thì sẽ phải dùng vô số lời nói dối khác để che giấu!"
"Nếu về sau nó mà biết sự thật, chắc chắn sẽ hận mẹ chết đi được".
"Mẹ, con sẽ không để cô ấy biết đâu. Con cam đoan đấy!"
Đặt điện thoại xuống, tự nhiên trong lòng lại cảm thấy phấn chấn, và còn có một cảm giác mong chờ khó tả.
Chúng ta đã xa nhau đúng một năm rồi. Không thể không thừa nhận, những tháng ngày không có em thật buồn tẻ biết bao.
Giây phút này đây không thể giấu được nữa, một nỗi nhớ da diết trào dâng trong lòng. Ngay cả cô giúp việc - người chăm sóc chị từ lâu cũng nhận ra vẻ khác thường.
"Cô Manoban, nhà sắp có khách à?" Cô ấy hỏi với vẻ tò mò, tỏ rõ vẻ kinh ngạc và vui mừng.
Cũng phải thôi, một năm nay, trong nhà gần như không có khách, ngay cả cuối tuần mẹ và Hee Jin đến thăm, chị đều bảo họ về sớm. Bởi họ dễ khiến chị nhớ đến em.
Chị đã quyết định từ lâu, lúc cần phải ra đi nên ra đi, lúc cần phải quên thì nên quên.
Nếu đã như vậy, chị không nên gặp em.
Tuy nhiên, chị không muốn từ bỏ cơ hội này. Chaeyoung, chị chỉ muốn gặp em một lát, chỉ cần một lát là được rồi!
Lisa
Chaeyoung:
Hôm nay là ngày 8-6. Ngay từ sáng sớm đã nhận được điện thoại của em, nói hôm nay em sẽ đến gặp chị.
Chị thấy hơi lo lắng và căng thẳng, chị chưa nghĩ ra sẽ phải đối mặt với em như thế nào.
____________
Ừ thì hôm nay tui sẽ đăng đến end luôn nhe m.n, đăng từ h đến tối nhưng không có thời gian cụ thể thích h nào đăng h đó😆.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro