Chương 34
Không còn tiếng đồng hồ vang bên tai, sự tĩnh lặng bao trùm phòng rộng khiến Lisa cảm thấy bản thân bị lạc vào một nơi tối tăm không lối thoát. Trằn trọc không thể ngủ, Lisa đi ra phía bàn làm việc, mở máy tính tìm thứ gì đó để giết thời gian.
Trang chủ N giờ này hiện lên một số video thịnh hành, trong đó hết ba cái có hình của Chaeyoung trên đó. Không thể phủ nhận, cách công ty cô truyền thông cho sự xuất hiện của Chaeyoung khiến mọi nơi đều muốn nhắc tới nàng. Trong thời đại bây giờ, để một tin tức trụ vững trên bảng tìm kiếm tới 3 ngày là điều khó khăn, đặc biệt chỉ là một sự kiện ra mắt khoa mới của một trường đại học.
Lisa bấm thử vào một video. Từ hôm đó tới giờ, chưa một lần Lisa dám xem, vì trong người bồn chồn lo lắng, vì ở đâu cũng đều nhìn thấy nàng.
Chaeyoung đứng trên sân khâu lớn, mọi ánh mắt đền nhìn về phía nàng. Nàng đứng dưới ánh đèn, phong thái tự tin, trong mắt cô, toàn thân nàng đều tỏa sáng.
Chủ đề diễn thuyết ngày hôm nay là về Tình yêu và Khoảng cách. Lisa nghe kỹ lại một lần, nhìn lại tên chủ đề thêm lần nữa, chột dạ nghĩ nàng đang cố nhắc về chuyện giữa cô và nàng.
"Theo mọi người nghĩ, tình yêu là gì?"
Phía dưới có rất nhiều ý kiến. Một nam sinh viên mạnh dạn đứng dậy giơ tay, được đưa mic phát biểu.
"Có phải giống như hiện giờ, nhìn thấy một người trẻ đẹp, tài năng như cô Park đây, nam thanh niên chúng tôi đều muốn rung động!"
Chaeyoung trước câu trả lời như này, không phải lần đầu nghe thấy, tâm lý bình tĩnh, khẽ cười nhẹ một chút.
"Cảm ơn cậu sinh viên đã khen. Cũng không ít người mới gặp tôi lần đầu đã rung động."
Trước lời nói đùa của nàng, bên dưới nhiệt tình phản ứng, người thì cười lớn, người thì vỗ tay hưởng ứng. Chaeyoung lại nói tiếp.
"Còn ai nghĩ gì khác về tình yêu không?"
Một bạn gái đứng dậy trả lời. "Tình cảm giữa người thân trong gia đình, có gọi là tình yêu không?"
Chaeyoung nghe vậy, như nhận được đáp án muốn nói tới, vui vẻ đồng ý. "Đó chính là tình yêu."
Mọi người nhìn nhau, người cau mày khó hiểu, người muốn phản đối, người thì kiên nhẫn muốn nghe tiếp.
"Nói chính xác ra, đó là tình yêu đầu tiên chúng ta được nhận. Nếu nói theo cách tích cực, chúng ta sinh ra đều sẽ nhận được tình yêu của bố và mẹ."
"Vậy tiêu cực?"
"Tôi nghĩ đến những đứa trẻ, sinh ra không còn bố mẹ. Có phải những đứa trẻ đó, đều không nhận được tình yêu? Trước đây, tôi cũng từng nghĩ vậy. Từ lúc tôi sinh ra và lớn lên, chưa một lần xuất hiện hình dáng của một người bố."
Cả hội trường im lặng.
Lisa lúc này cũng lặng người. Cô nhận ra, mình là một kẻ vô tâm đến nhường nào. Chưa một lần, Lisa thắc mắc về bố của Chaeyoung, cô cũng chưa bao giờ hỏi mẹ về người này. Từ nhỏ được nhận về, chỉ có mẹ và nàng. Mỗi ngày lớn dần lên, đều nghiễm nhiên cho rằng, sự xuất hiện của người bố đối với Chaeyoung là không cần thiết. Cô lại ích kỷ, nghĩ bản thân mới chính là người cần cả bố và mẹ.
"Tôi từng hỏi mẹ tôi rất nhiều lần, rằng mẹ ơi, bố của con đâu? Ông ấy hiện giờ đang ở đâu, sao chưa một lần tới ôm con? Những ngày tôi còn học trên trường, bước ra cổng trường là hình ảnh những người bố tới đón con của họ, một cái ôm, một nụ cười, những câu chuyện họ kể nhau nghe, tôi không có. Tôi ngày nhỏ không biết gì, đã oán trách mẹ tôi không cho tôi một người bố. Và cho tới khi, những câu hỏi của tôi khiến mẹ tổn thương, mẹ đã kể tôi nghe, rằng mẹ bị xâm hại tình dục, sau đó đẻ ra tôi."
Lisa chết lặng.
"Tôi lúc đó mới nhận ra, chính tôi đã ép mẹ chạm vào nỗi đau ấy. Hiện giờ, tôi cảm thấy may mắn, khi được lớn lên trong tình yêu của mẹ. Có những người, nói đứa trẻ như tôi được sinh ra, lớn lên trong gia đình bất hạnh như vậy, sau này cũng sẽ thành tệ nạn xã hội. Họ nhìn tôi bằng ánh mắt đầy thương hại, xem tôi là kẻ tội nghiệp nhất thế gian. Cũng có người, nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ thị, họ đem con họ xa lánh tôi. Tôi tới tận năm 19 tuổi vẫn nghĩ, đó là lỗi của bản thân."
Nước mắt cô rơi. Một từ đau lòng không thể nói hết. Cả mẹ và nàng, mỗi ngày đều bên cạnh cô, một chút tại sao cô cũng không thể để tâm?
"Nhưng, tôi trong quãng thời gian đầy biến động ấy, đã sống rất kiên cường. Bên cạnh tôi có mẹ, và em. Em đến bên tôi theo cách mà cả em và tôi đều không muốn. Chết rồi. Tôi nhắc đến đây sẽ có rất nhiều bạn tò mò em ấy là ai. Nhưng biết sao giờ, tôi sẽ không kể bí mất đời tôi cho mọi người nghe đâu!"
Chaeyoung đột nhiên đổi giọng, đánh vỡ bầu không khí nặng nề.
Lúc này Lisa thật sự muốn hỏi, bí mật đầy đau đớn kia tại sao nàng có thể đem ra kể dễ dàng như vậy? Nàng chỉ là một diễn giả, có nhất thiết phải đem chuyện riêng tư để kiếm sự thu hút của mọi người?
Lisa sợ quan điểm hiện giờ của mình là sai. Cô chỉ không hiểu, tại sao nàng lại làm vậy?
"Để có thể nói ra mọi thứ dễ dàng như này, tôi phải mất nhiều năm dài để chấp nhận nó, vượt qua nó, và giờ xem nó chỉ là một sự kiện diễn ra trong đời, không xấu hổ, không e ngại, đem nó ra để tâm sự với mọi người. Nhiều người còn bất hạnh hơn tôi rất nhiều, tôi mong, nếu họ xem được những lời tôi nói, hãy mạnh mẽ bước tiếp. Thế giới ngoài kia, vẫn luôn tươi đẹp!"
Bên dưới vỗ tay. Có người khóc, có người cười mãn nguyện. Mỗi người đều có câu chuyện giấu kín của riêng mình, có người thấu hiểu nó, đó là điều hạnh phúc nhất họ có!
"Nếu dừng tình yêu ở đây, mọi người sẽ không cảm thấy thỏa mãn. Giờ chúng ta nói về tình yêu đôi lứa được không?"
Lisa tạm thời cất gọn nỗi lòng sang một bên, lắng tai nghe Chaeyoung nói. Sao trước đây cô không nhận ra, Chaeyoung nói chuyện có sức hút lớn như này?
"Quan điểm đa số mọi người về tình yêu đôi lứa trước đây với bây giờ khác nhau rất nhiều. Khoảng cách tôi muốn nói đến ở đây, không phải là yêu xa, không phải là sự khác biệt giàu nghèo, giai cấp, cũng không phải là là khoảng cách xa nhất là từ trái tim đến trái tim của hai người không hiểu nhau. Khoảng cách mà tôi muốn nói đến ở đây, là nhận thức của mỗi người về tình yêu đôi lứa."
Hàng trăm con mắt đều nhìn nàng không rời.
"Tôi trước đây, khi mới du học ở Hà Lan, có nghe được một câu chuyện mà họ hay kể nhau nghe về tình yêu như này. Trong một gia đình nọ, có bố mẹ và hai người con, một trai, một gái. Khi người con trai của họ 25 tuổi, và người con gái 23 tuổi, một ngày đồng thời dẫn người yêu về nhà ra mắt. Chuyện sẽ chẳng có gì đáng nói, nếu hai người con của họ dẫn về nhà hai người phụ nữ."
Mí mắt Lisa khẽ giật, ngón tay nhẹ miết lại với nhau. Lại thêm một nỗi đau nàng mang ra kể, Chaeyoung bên đó, đã trưởng thành như nào?
"Nếu các bạn là bố mẹ, các bạn sẽ phản ứng như nào? Có bao nhiêu người ở đây sẽ xem đó là chuyện thường, vui vẻ ăn cơm cùng họ?"
Máy quay quay xuống, Chaeyoung khá ngạc nhiên khi Hàn Quốc hiện giờ, những người trẻ đồng tình với vấn đề này lại nhiều đến vậy. Hơn nửa cánh tay được giơ lên. Đây là một sự khảo sát mang tính tương đối nhưng vẫn khiến Chaeyoung hài lòng cho quyết định sau này.
"Vậy có bao nhiêu người ở đây, tỏ ra bình thường?"
Một số người vừa rồi giơ tay, cũng giơ tay thêm lần nữa. Trong họ hẳn đang đấu tranh tâm lý rất nhiều về chuyện này.
"Vậy có bao nhiêu người ở đây, nổi giận và ra sức ngăn cản con gái của họ bằng bất cứ giá nào? Tôi xét cả hành động tiêu cực như mắng nhiếc, chửi rủa, đem đi chữa bệnh và có cả đánh đập."
Vì hình tượng bên ngoài, một số người định giơ nhưng lại hạ xuống. Họ có thể sẽ làm như vậy, nhưng vì cái nhìn tiêu chuẩn kép của xã hội lại không dám nhận.
"Tôi sẽ không phán xét gì các bạn, vì đó là quyết định của mỗi người. À yên tâm, máy quay chắc chắn sẽ không quay những người vừa rồi giơ tay!"
Lisa bật cười. Chaeyoung bây giờ, còn biết cách châm biếm sâu cay đến vậy!
"Bố mẹ của họ đã quyết định theo một số bạn ở đây, tỏ thái độ không vừa lòng với bạn gái của con gái và ra sức thể hiện sự nhiệt tình với bạn gái của con trai. Họ muốn người kia tự nhận thấy sự khác biệt, sẽ chịu tổn thương và tự động rời xa con gái họ. Cách này, quả thật khiến người trong cuộc ai nhìn cũng đau lòng."
"Người con gái của họ, sau bao ngày đấu tranh, đã nói chuyện với bố mẹ mình như này. Nếu người yêu con hiện giờ, là đàn ông, giàu có, tri thức, tài giỏi, đặc điểm duy nhất khác biệt là người da đen, bố mẹ có đồng ý không?"
"Họ đương nhiên sẽ không đồng ý. Họ là người da trắng, làm sao có thể để con gái quen một người da đen! Cô gái lúc ấy mới bật cười chua xót. Trước khi rời đi, có để lại cho họ lời cuối. Bố mẹ thấy không? Người da đen hay giới tính, đều bị xã hội này kỳ thị. Rõ ràng chính họ biết rõ, da đen chỉ là sắc màu da, và giới tính, không liên quan đến tình yêu! Trước kia những người da đen bị bất công như nào, rất khó để đem hai thứ ra so sánh tương đồng, nhưng những người đồng tính hiện giờ cũng bị đối xử bất công!"
Lisa đã nhận ra điều Chaeyoung muốn nói tới. Thứ giới hạn tình yêu, không phải là giới tính, là định kiến của con người!
Cô gập màn hình laptop, lặng lẽ bước sang phòng nàng. Nàng hiện giờ đã ngủ say. Cô nhìn thấy mắt nàng sưng đỏ, lông mày hơi co lại, trái tim bị chính những hành động trước kia của bản thân bóp nghẹt.
Cô dịu dàng xoa nhẹ lông mày nàng, đợi nó giãn ra rồi đặt lên mắt nàng một nụ hôn.
"Em xin lỗi. Giá như em chịu quan tâm chị... chị đã không phải kiên cường đến vậy!"
Lisa sau đó rời đi, xuống phòng mẹ, như ngày nhỏ, cố ý rúc vào trong lòng mẹ. Mẹ biết Lisa lại tới, dang tay ôm cô vào lòng, vỗ nhẹ lưng ru cô ngủ.
"Mẹ..."
"Ừ..."
"Con yêu mẹ!"
---------------
Đau buồn nhất chính là, bản thân sinh ra đều có đầy đủ Nhân Quyền, đến khi biết yêu, một lần nữa lại phải đấu tranh giành lại quyền lợi mà từ lúc sinh ra đáng ra phải được hưởng, quyền tự do yêu đương!
Không phải loạn luân để kiếm tiền từ thiện đâu nha mấy tình yêu :))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro