Chương 26
Mẹ, em và cậu ngồi trên ghế phòng khách, chăm chú nhìn màn hình máy tính. Em cố tỏ ra điềm tĩnh, chân phía dưới không ngừng run rẩy. Mẹ nắm một bên, cậu nắm một bên tay em, siết chặt an ủi.
Đồng hồ di chuyển từng giây. 58. 59. 60! Đã đến giờ công bố kết quả trúng tuyển.
"Sẵn sàng chưa?"
Cậu nhìn em đầy mong đợi. Em không thể giấu nổi lo lắng, miệng lưỡi khô đắng, bắt đầu lắp bắp.
"Tìm... tìm đi. Tớ... tớ ổn. Tớ ngày đó... làm rất tốt. Đặc biệt là tiếng Anh!"
Làm sao có thể không tốt, khi em đã học tiếng Anh chăm chỉ ba năm dài, chỉ với mục đích duy nhất, hiểu được mấy lời đơn giản mà chị nói khi đi diễn thuyết.
"Tớ ấn đây!"
Cậu cho chạy lại trang trình duyệt. Em nhắm chặt mắt, miệng cầu khấn khắp nơi. Thần phương Bắc, thần phương Đông, thần phương Tây, thần phương Nam em không chắc có không, nhưng thừa còn hơn thiếu.
"Lisa. Nhìn đi!"
Cậu vỗ vai em, không để lộ ra một lời nào. Em nóng vội cùng tức giận, đánh lại cậu.
"Đọc lên!"
"Đỗ rồi. Khoa quan hệ công chúng!"
"Thật sao!"
Lisa không tin vào tai mình, mở to mắt kiểm tra lại lần nữa. Đúng tên, đúng số báo danh, một chữ trúng tuyển màu xanh hiện to trên màn hình. Em vui mừng, sung sướng hét lớn, quay trái nhìn cậu, dang tay quay sang phải ôm mẹ, khiến cậu ngơ ngác vài giây. Lúc sau, bỏ qua mọi thứ, cùng ôm lấy hai người họ.
"Mẹ! Con đỗ rồi!"
"Mẹ tự hào về con, Lisa! Con gái của mẹ đỗ rồi!"
Mẹ lau khóe mắt ướt. Ngày nhận tin chị đỗ học bổng du học, mẹ cũng không vui như lúc này. Vẫn biết lúc đó mẹ đau lòng nhiều hơn vui mừng, nhưng cảm giác lúc này, mẹ như đã được thành công một phần. Mẹ vui mừng muốn thay cả phần người mẹ trên trời của em.
"Lễ tốt nghiệp của con vào tuần tới, mẹ nhất định phải đến đấy!"
Mẹ gật đầu, ánh mắt nhìn em đầy tự hào.
"Cậu đỗ, tớ cũng đỗ. Nhưng sao tớ cảm thấy buồn quá vậy!"
Cậu bỗng nhiên nhớ tới cảnh, em một nơi, cậu một nơi, sau này chỉ có những kỳ nghỉ mới có thể được gặp nhau, lòng buồn rầu vô cùng.
Lisa hiểu chuyện, vỗ vai cậu an ủi.
"Nghỉ hè cậu vẫn được nghỉ hai tháng. Lúc đó cùng mẹ, tớ đưa cậu đi biển, chịu không?"
Cậu biết mọi người đều phải trưởng thành, qua một thời gian, ai rồi cũng có chuyện riêng của mình. Nhưng mấy việc đột ngột như này, cậu nhất thời không chịu nổi.
"Không chịu đâu!"
Cậu ôm lấy em, giả khóc thương tâm. Em một tay vỗ lưng, một tay xoa đầu cậu, giọng có phần đanh lại.
"Cậu còn lợi dụng giở trò thêm lần nào nữa, tớ không ngại mặc kệ cậu đâu!"
Cậu nghe vậy, vội vàng thẳng người, cười một cách vô tội.
"Dì. Con hôm nay ăn trưa ở đây được không?"
"Được, được. Để dì đi nấu cơm. Hai đứa ra ngoài dạo chơi một lúc, về là có đồ ăn."
Cậu xua tay, lắc đầu. "Con ở lại giúp dì."
"Một chút cơm dì làm được."
"Đúng vậy." Em khoác vai cậu. "Cậu không cần ở lại, giúp ít mà phá nhiều đâu!"
Nụ cười trên môi cứng đờ, ngại ngùng không thể tả hết, đành cúi đầu chào dì, cùng Lisa ra ngoài dạo chơi.
-----
Thời gian trôi nhanh. Mùa xuân năm 2015, một thoáng đã trở thành mùa xuân năm 2019.
Hôm nay là ngày anh tốt nghiệp, cô đã tốt nghiệp sớm cách anh một kỳ học. Từ sáng sớm, cô cùng mẹ ra tiệm hoa, tìm mua một bó hoa đẹp nhất, tự tay gói tỉ mẩn, vuốt từng nếp. Mẹ vẫn vậy, mỗi ngày đều chụp lén cô vài tấm rồi gửi cho nàng. Cô biết nhưng đều nhắm mắt làm ngơ.
Tình cảm của cô với nàng sau chừng ấy năm, tựa như hạt cát, lặn sâu xuống đáy biển. Không ai chạm tới, cũng chẳng có cơn sóng ngầm nào đủ lớn để đem nó về lại bãi cát năm đó.
Nỗi nhớ xen lẫn từng ký ức của cô về nàng, mỗi ngày đều mờ nhạt. Những đồ trước đây nàng đưa cô, thật khó để gợi cô nhớ về những điều tươi đẹp trước kia.
Cô cùng mẹ lên taxi, đi tới học viện cảnh sát. Ngày bế giảng, sân trường tràn ngập hình dáng phụ huynh, tay cầm hoa tới chúc mừng. Trên gương mặt họ, hiện rõ hai chữ tự hào, đôi mắt ánh lên vẻ hạnh phúc.
Cô nhớ, mẹ của nửa năm trước cũng nhìn cô với ánh mắt đó, ấm áp tình thân.
Buổi lễ diễn ra ở hội trường tầng 1. Mở cánh cửa bước vào, nhìn qua một chút, cô đã thấy anh mặc cảnh phục đứng chụp ảnh cùng gia đình.
Cô nắm tay mẹ bước đến, tay ôm bó hoa lớn, cúi chào bố mẹ anh.
"Cháu chào hai bác! Shaun! Chúc mừng cậu tốt nghiệp!"
Cô nhìn tay anh ôm hoa nhiều tới nỗi, không còn chỗ để thêm bó hoa của cô. Anh ở đây, chắc hẳn đã rất nổi tiếng. Anh nhìn về phía quản gia, đưa hết hoa đang cầm cho chú, trân trọng nhận lấy hoa của cô.
"Tớ đợi cậu thật lâu!"
"Tớ cũng đâu tới trễ!"
Cô tới ôm cậu, một cái ôm đầy đủ mong chờ nhớ thương. Nếu không nói về nàng nữa, người gần đây thường xuyên xuất hiện trong giấc mơ của cô, chính là người bạn thân cách xa tới 4 năm dài.
So với người ở nửa vòng trái đất, cô hoàn toàn có thể nhìn thấy, chạm vào anh một cách chân thật.
Lâu dần, cô không thể phân biệt rõ, tình cảm của bản thân đối với anh là gì. Đây là một loại tình thân đặc biệt.
"Dì cũng tới rồi!"
Dì được anh ôm lấy, xoa nhẹ lưng anh, dì cũng thật tự hào về anh.
"Chúc mừng con. Từ nay con sẽ làm cảnh sát hả?"
"Vâng. Con sẽ bảo vệ gia đình, bảo vệ Lisa, bảo vệ dì, bảo vệ mọi người!"
Cô lúc này muốn xoa đầu cậu tự hào, nhưng vì cậu đội mũ, cô cũng chợt nhận ra, anh đã cao hơn trước rất nhiều.
"Mọi người chụp ảnh nhé!"
Quản gia Kim ba đầu sáu tay, dù ôm hoa nhưng vẫn tìm được cách chụp ảnh.
Dì, cô đứng bên trái, bố mẹ anh đứng bên phải, mọi người cùng cười tươi trong bức ảnh gia đình.
Một tháng sau, khi hoa anh đào bắt đầu rơi, anh hẹn cô một lần nữa đi ngắm hoa. Lần này không đi tới nơi nào đặc biệt, chỉ đơn thuần cùng nhau dạo phố, nhìn cánh hoa bay lững lờ trong không gian.
Cô hôm nay mặc bên trong một chiếc váy trắng đơn giản, bên ngoài có khoác chiếc áo dài màu be, tai đeo khuyên nhỏ màu trắng, tổng thể nhìn rất thanh lịch.
Cậu đã trường thành, không còn áo phông quần jean, thay bằng áo sơ mi, quần âu, tóc tạo kiểu vuốt gọn, bề ngoài vô cùng trưởng thành bảnh bao.
Thời gian qua, mỗi người đều đã lớn, nhiều thứ cũng theo đó thay đổi. Giống như hiện giờ, khi ngắm nhìn cô từ phía sau, một góc nghiêng của bên mặt trắng hồng, lông mày thanh mảnh, mắt mở to tròn, hào hứng giơ tay lên đón cánh hoa rơi, anh một lần nữa lại rung động.
Chờ một người lâu đến vậy, tưởng chừng có đoạn thời gian đã từ bỏ, cuối cùng vẫn nhặt lên, cố chấp ôm lấy, mặc cho nó đâm tới chảy máu. Dù có đau, cũng đau một cách ngọt ngào.
Cô xoay người lại, mỉm cười với anh. Trưởng thành là thứ gì đó, vô cùng quyến rũ. Anh trong mắt cô cũng thay đổi. Mọi thứ ưu điểm trước kia của anh, theo thời gian lại trở thành nét cuốn hút vô tận. Người đàn ông lịch sự, ấm áp, hiểu biết, hỏi có người nào trên thế gian cưỡng lại vẻ đẹp ấy?
Anh lôi ra trong túi một sợi dây truyền, đeo lên cổ cô.
"Tặng cậu. Chúc mừng sinh nhật tuổi 23."
Cô sờ mặt dây chuyền lạnh, hình khắc cánh hoa vô cùng sắc sảo, tựa có thể cảm nhận được độ mềm mỏng.
"Cảm ơn cậu."
"Tớ còn có chuyện muốn nói."
Cô thấy ánh mắt anh vội vã, trong lòng có gì đó thúc giục, nhưng hành động bên ngoài đã khác trước kia rất nhiều. Tay để ra sau, nét mặt điềm đạm, môi nở nụ cười.
"Nói đi."
"Tớ..." Yêu cậu! Ba từ này đến giờ, sao khó nói đến vậy?
Càng lớn, càng cẩn trọng, càng chân thành, càng trân trọng tình cảm này hơn bất kỳ điều gì. Trước đây nghĩ, không thể yêu, đều có thể làm bạn. Giờ trong lòng nhiều sợ hãi, tình cảm đã lớn hơn trước rất nhiều lần.
"Cậu làm sao?"
Cô đợi anh nói, nhưng không mong những lời anh định nói. Cô không muốn yêu, ít nhất vào thời điểm hiện tại. So với việc yêu rồi đánh mất nhau như rất nhiều đôi đã từng, làm bạn với người như anh khiến cô quý trọng nó hơn. Nói gì đến việc, hiện giờ cô đối với anh, còn có cả tình thân.
"Tớ... sẽ đi nghĩa vụ!"
"Gì? Bao giờ?"
Cô dẫu biết anh đã tới tuổi, nhưng vẫn không khỏi bất ngờ. Không ai quen với việc rời xa. Cái suy nghĩ tiêu cực ấy đến giờ vẫn còn muốn nổi dậy.
"Tuần sau. Tớ nhanh hoàn thành, sau đó sẽ nói cho cậu chuyện quan trọng."
"Ừ. Tớ chờ cậu."
-------
"Chị đã nghĩ, trò này chỉ có mình chị làm."
"Em cũng không nghĩ, bản thân đã vô tình muốn giống chị từ bao giờ."
"Những ngày đó, em chọn gì?"
"Ô đen."
"Vì không quen dùng ô của chính mình sao?"
"Không. Vì thèm muốn cảm giác còn chị đi bên cạnh."
...
"Vì nhớ chị sao?"
"Ừ..."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro