Chương 18
Cô mệt mỏi tựa vào lòng nàng, rơi từng giọt lệ lặng lẽ. Cô không mạnh mẽ như nàng, chưa từng như vậy. Có những thứ không thể quên, chỉ cần không cố gắng nghĩ tới sẽ khiến mọi thứ dễ thở hơn.
"Họ không yêu chị... Họ nói yêu chị, nhưng... Họ bỏ chị bơ vơ, để chị bị bóng đêm nuốt chửng. Xung quanh không có ai, mặc kệ chị gào khóc khổ sở. Họ thậm chí, không thể vứt chị vào trại mồ côi hay bất kỳ nơi nào tương tự."
Hơi thở nàng nhẹ nhàng, rón rén, chỉ sợ cô nghe được sự nặng nề toát ra từ trong tâm hồn nàng. Nàng nên thể hiện nhiều sự quan tâm đến cô hơn trước, dù biết là không đủ, nhưng nàng muốn làm tất cả có thể đề trám lên những vết thương lại chảy máu cô làm lộ ra.
Quá khứ đó cô kể hết cho nàng nghe. Người thân duy nhất đến dự đám cưới của hai người, lại không phải mẹ ruột của cô. Vậy mà nàng cứ đinh ninh, cuộc sống của cô trước đây không trọn vẹn nhưng nó rất đẹp đẽ, vì tâm hồn cô không bị nó làm cho chai sạn.
Cô đưa tay chạm lên má nàng, vuốt ve nó thật chậm rãi để có thể cảm nhận được hơi ấm truyền qua từng đầu ngón tay. Cơn ác mộng đó qua rồi. Nàng là hiện thực. Nàng là tất cả những gì cô có. Nhưng...
"Nhưng nói hết ra rồi, Park Chaeyoung sẽ hiểu được bao nhiêu? Hiểu được hết rồi, Park Chaeyoung sẽ đồng cảm hay thương hại cho kẻ bệnh tật tâm thần?"
Một tiếng chói lên, đi qua đầu não, khiến nó đau nhức dữ dội. Cô ôm đầu. Mọi thứ trước mặt chao đảo. Nàng đang nói gì đó, chỉ là tiếng vang vọng không rõ. Cô nghe rõ từng nhịp thở cuộn lại trong lồng ngực rồi đi ra thật nặng.
"Yêu? Liệu trên đời này sẽ có một người bất chấp yêu một kẻ tâm thần?"
Cô đẩy nàng ra, cố níu vào bất kỳ thứ gì có thể để đứng lên. Hai người đang ngồi trên giường. Dùng hết lực để đứng dậy, một bước rồi ngã xuống sàn. Cô bất lực, nằm xuống, nhìn về hướng vô định, khóe mắt đỏ au vẫn tiếp tục rơi lệ.
"Tội nghiệp, Lisa. Mọi thứ đều đang lặp lại. Mọi thứ đều đang cố nhắc nhở cô. Park Chaeyoung luôn ra ngoài buổi đêm là thật. Park Chaeyoung cười nói, tay trong tay với người khác là thật. Park Chaeyoung đã từng rung động với người khác, là thật!"
"Đứa trẻ năm đó bây giờ chỉ thay bằng một thể xác lớn hơn. Khóc đi, Lisa. Sẽ ai đáp lại lời thỉnh cầu của cô đây?"
Mắt cô nhắm lại. Mọi thứ rơi vào khoảng lặng.
Nàng hoảng loạn lay người cô. Không phản xạ.
Cô đang trở lại nơi đó, nơi đồng cỏ xanh với gió vui đùa trên đỉnh đầu.
Nàng ôm đầu, luống cuống tìm điện thoại gọi cứu thương. Nàng không biết, thực sự không biết, bản thân càng làm càng sai, hại cô đến mức này. Nếu có thể, nếu cô muốn nàng thân tàn ma dại, nàng cũng chấp nhận hóa điên để tiếp tục yêu cô.
Tiếng còi báo hiệu reo vang dọc con đường. Xe đẩy chuyên dụng chạy nhanh vào phòng cấp cứu. Y tá đeo thiết bị lên người cô. Bác sĩ nam lấy từ túi áo đèn pin, kiểm tra đồng tử. Nhịp tim trên máy biểu hiện ổn định.
"Đã có chuyện gì xảy ra?"
Bác sĩ hỏi nàng, nàng lắc đầu, từng lời nghẹn ngào.
"Chị ấy... Chị ấy đột nhiên ngất đi... Chị ấy chỉ vừa đi về từ phòng khám tâm lý..."
"Tâm lý?"
Bác sĩ nhìn cô đầy lo ngại, sau đó nhìn lại nàng, chờ cho nàng bình tĩnh lại, hỏi tiếp.
"Cho hỏi tên bệnh nhân và người giám hộ."
Y tá ở cạnh bên lấy bút, chờ câu trả lời để ghi vào giấy.
"Chị ấy tên Lisa. Tôi là Park Chaeyoung, vợ chị ấy."
"Bệnh nhân Lisa đang mắc bệnh tâm lý?"
Nàng sụt sịt mũi, nấc lên. Đây là lần đầu tiên nàng đủ can đảm nhắc đến bệnh của cô. Bác sĩ thấy nàng cần có không gian riêng để nói về chuyện này, mời nàng về phòng để trao đổi. Cô được chuyển sang phòng bệnh thường.
"Bệnh tâm thần. Chị ấy được chuẩn đoán là tâm thần phân liệt, rối loạn ảo thị và hoang tưởng."
Bác sĩ nhận được mail của bác sĩ điều trị cho cô, bệnh án của cô giống như cả một quá trình nghiên cứu mà bác sĩ Yoon ưu ái để tâm. Bác sĩ nam đọc qua bản tóm tắt, vấn đề của cô vô cùng nghiêm trọng.
"Tôi sẽ cho bệnh nhân chụp CT, MRI não, và làm kiểm tra máu. Tôi e rằng cô ấy đã ở giai đoạn nặng nhất của bệnh tâm thần."
Nàng lại thêm một lần nữa rơi vào hố sâu. "Làm ơn, hãy giúp chị ấy!"
"Bệnh nhân có dùng chất kích thích hay đồ uống có cồn không?"
"Chị ấy có uống rượu, nhưng không nhiều. Chỉ vào những ngày đặc biệt, và chưa từng uống quá một ly nhỏ."
Bác sĩ nhìn nàng ái ngại, trong người có nhiều nghi ngờ về mối quan hệ của họ. Người dùng thuốc, đặc biệt là người tâm thần, sẽ không được dùng rượu. Bản thân người bệnh có thể có chống đối, nhưng tới người vợ bên cạnh cũng để yên?
"Mối quan hệ giữa hai người có vẻ không tốt. Tôi không cố ý muốn xen vào cuộc sống riêng, nhưng sự quan tâm từ cô Park là tác động lớn nhất đối với bệnh nhân. Bệnh nhân không thể tự điều trị bằng thuốc."
...
Nàng trở về bên giường của cô, bất lực nhìn cô. Chuyện đến mức này, nàng chỉ biết trách bản thân quá vô tâm với người nàng yêu. Một chút lạnh nhạt từ cô đã khiến nàng suy nghĩ rất nhiều. Vậy cô suốt 8 năm qua đã phải chịu đựng đau khổ đến mức nào, khi nàng thường xuyên vô tâm tới mức tệ hại.
Nàng không thể đổ tại cô luôn nuông chiều, sự tha thứ từ cô mà nàng luôn ưa thích, cuối cùng biến thành con dao trong tay nàng, liên tục vô tình đâm tới cô.
Những cuộc nói chuyện vào cuối ngày, cô mong chờ những lời nói thành thật nơi nàng, đáp lại chỉ là những lời hứa sớm tan vào hư vô.
Sự dạo chơi mà nàng tự cho phép ấy, đã giết chết người nàng yêu.
--------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro