Chap 59 - End
Chaeyoung cảm thấy toàn thân đều lạnh đi khi nghe được tiếng súng rất gần mình, chưa bao giờ cô hoảng sợ như lúc này!
Người con gái cô yêu đến sức hét lên cũng không có, đang mềm yếu mà ngã ra sau. Park Chaeyoung đau đớn ôm nàng vào lòng, gào thét gọi tên nàng nhưng đáp lại cũng chỉ là ánh mắt đang dần khép lại.
Vợ cô khuôn mặt tái xanh, cô cảm thấy bản thân cũng dần chết lặng...
Ngón tay nàng muốn chạm vào mặt cô cũng không kịp, khi cả cánh tay vô lực rơi xuống, Chaeyoung cũng tưởng như mình rơi xuống vực sâu không đáy.
Cô điên cuồng ôm nàng lao ra ngoài, bỏ qua cả IU cùng ba mẹ Manoban đang đau đớn muốn ôm lấy Lili của cô!
Cô không biết mình đưa nàng đến bệnh viện như thế nào, chỉ biết nước mắt của cô đã rơi nhòe hết cả trên mặt nàng.
Đèn phòng cấp cứu vẫn không thôi sáng, hết vị bác sĩ này ra, lại đến vị bác sĩ khác vào, Jong-suk dùng phi cơ đem bác sĩ giỏi nhất trong nước đến cô cũng không biết, tiếng ba mẹ Manoban an ủi, cô cũng không nghe được. Cô chỉ biết vợ mình đang đau đớn nằm đó, chỉ biết hơi thở của mình cũng dần trút đi sau mỗi giờ mỗi khắc.
Đôi tay cô vẫn nắm chặt thành quyền, bên tai vẫn nghe văng vẳng những tiếng cười nói hạnh phúc của nàng trước đó...
Ngay lúc đèn phòng cấp cứu vừa tắt, Park Chaeyoung đã quyết định một điều: Nàng ở đâu, cô sẽ ở đó!
"Bác sĩ, con tôi sao rồi?"
Những vị bác sĩ đi ra với vẻ mặt mệt mỏi, họ thực sự đã làm hết sức mình, họ hướng đến Chaeyoung mà nói:
"Cô ấy đã qua giai đoạn nguy hiểm, nhưng cơ thể cô ấy quá yếu, hiện có tỉnh lại hay không thì chỉ có thể trông chờ vào ý chí của cô ấy!"
Tất cả mọi người nghe xong đều như ngã quỵ xuống đất, chờ vào ý chí là ý gì? Có phải Lili sẽ rơi vào trạng thái người thực vật?
IU cùng ba mẹ mình đều không khống chế được nước mắt, chỉ có Park Chaeyoung vẻ mặt không cảm xúc mà bước vào phòng bệnh của nàng.
Cô gái mới trước đó còn cười nói vui vẻ nhưng giờ đã không còn khí sắc mà nằm đó, bình thường đã nhỏ bé, nay lại càng mỏng manh đến đau đớn.
Chaeyoung đã không còn khóc nữa, chỉ yên lặng mà nắm lấy tay vợ mình, hôn nhẹ lên tay nàng, đôi tay thật lạnh lẽo không còn hơi ấm, lạnh đến nỗi như đóng băng cả trái tim của cô...
---------------------
Lisa nằm bất động trong không gian hư vô màu trắng, nàng cố gắng thét lên nhưng vẫn không nghe thấy được giọng nói của mình.
Không gian lạnh lẽo không một âm thanh, cứ như không có sự sống.
Không biết qua bao lâu nằm đó, nàng mới nghe được âm thanh đầu tiên...
'Lili... Bé con của chị...'
Là giọng nói của chồng nàng!
Chaeng!
Không thể, nàng không thể trả lời, nàng không thể ngồi dậy, tại sao? Chaengie!
'Đừng nằm đó mà!'
Lại một giọng nói vang lên, nhưng giọng nói này lại trong trẻo như tiếng trẻ con vậy...
'Xin đừng bỏ con...'
Giọng nói đầy sự run rẩy, Lisa cảm thấy bản thân mình cũng đau đớn theo, tại sao giọng nói này ấm áp như thế?
'Xin đừng mà, đừng nằm đó nữa, xin đừng bỏ rơi con...'
Lisa muốn đáp lại, nhưng vẫn không thể phát thành tiếng. Dù cố gắng cách mấy vẫn không thể phát ra dù chỉ một hơi!
Không gian lại tiếp tục yên tĩnh đến đáng sợ...
Nàng buồn ngủ quá...
Thật mệt mỏi, nàng muốn chợp mắt một lúc...
Ngay lúc nàng chuẩn bị buông bỏ thì nàng lại nghe được giọng nói của cô...
'Bảo bối, khi nào em mới tỉnh lại...'
Giọng nói của Chaeyoung vang lên khiến Lisa bừng tỉnh, mong muốn đáp lại nhưng vẫn không thể, giọng nói bắt đầu nhỏ dần, xa dần, Lisa có cảm giác như đây là lần cuối mình nghe được giọng nói ấm áp ấy...
Không được! Nàng không muốn! Nàng muốn giữ cô lại!
"Chaengie! Đừng đi mà!"
Cuối cùng nàng cũng nghe được giọng nói của chính mình. Trước mắt nàng chói lóa, là thứ ánh sáng đã lâu không thấy.
Còn chưa nhận thức được điều gì xảy ra, cơ thể lạnh lẽo bao ngày liền trở nên ấm áp, bên tai đều là tiếng thì thầm hạnh phúc của cô:
"Chaeng ở đây, bảo bối! Cám ơn em! Cám ơn em đã tỉnh lại..."
Lisa trào nước mắt, cánh tay dù không nhấc lên nổi nhưng vẫn muốn ôm người phụ nữ này, giọng nói dù yếu ớt vẫn cố biểu đạt thành lời:
"Em... nhớ chị..."
--------------------------
"Em không sao mà!"
Lisa dở khóc dở cười nhìn người phụ nữ đang lo lắng theo sau mình.
Park Chaeyoung ngay lập tức bác bỏ lời nói của nàng:
"Chị phải bế em! Hiện tại em đi đứng không tiện!"
"Cái gì mà không tiện chứ? Bụng em còn chưa lớn mà!"
Lisa vô thức xoa xoa bụng mình.
Đúng vậy, nàng đã có thai! Tỉnh dậy sau một tháng hôn mê, thoát khỏi cơn ác mộng kia nàng mới biết được tin vui này, hiện tại đã được hơn hai tháng rồi, dù con còn rất bé, nhưng nàng vẫn cảm nhận được con mình đang phát triển trong bụng.
Có điều từ khi nàng tỉnh lại Chaeyoung vẫn không ngừng lo sợ nàng xảy ra chuyện không ổn, lúc nào cũng đi theo nàng, không rời nàng nửa bước! Nghĩ lại càng thương chồng mình hơn.
Nghe mẹ nàng nói nếu không phải lúc ấy biết được nàng mang thai đứa bé, có lẽ cô đã sụp đổ hoàn toàn, không còn nhất thiết quan tâm thế giới xung quanh nữa. Nghĩ mà đau lòng...
Qua lời chị mình, nàng mới biết kẻ muốn nàng chết chính là Kim Garam!
Ả ta đã trở thành một trong số bạn nhảy của quan khách, nhằm nhân cơ hội này ám sát nàng. Cô ta căm thù nàng vì đã đẩy mình vào hoàn cảnh khốn khó, gia đình cô ta phá sản, cô ta đành phải đi làm những công việc dơ bẩn.
Lúc được một đại gia bao nuôi, ý đồ muốn trả thù của ả ta càng thêm mãnh liệt!
Có lần Lisa hỏi Chaeyoung Kim Garam hiện ra sao, cô lại không chịu nói, chỉ trấn an nàng lo nghỉ ngơi cho tốt, nhưng Lisa lại phát hiện trong đáy mắt chồng mình đều là tia âm lãnh!
Có lẽ cả đời này cũng không còn ai nhớ đến một người tên Kim Garam...
Mùa xuân năm đó, khí trời ấm áp đến lạ, trong sự mong chờ của tất cả mọi người, Park Liyoung - Tiểu thái tử của Park gia, cuối cùng cũng chào đón ánh mặt trời đầu tiên của mình!
Khi thằng bé lớn hơn một chút, đã biết nói chuyện, Lisa mới bất ngờ phát hiện ra: Giọng nói của bé y hệt giọng nói của đứa trẻ trong không gian kia!
Cuộc sống này thật kỳ diệu, mà điều kỳ diệu nhất chính là ông trời đã ban cho nàng hạnh phúc vô tận này!
_Hoàn_
#140923
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro