Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 7

Lisa nghe tiếng mở cửa, giật mình nhìn qua. Chaeyoung bước ra ngoài, mái tóc vàng của nàng được búi gọn phía sau, phía trước chỉ để vài ngọn tóc mái dài lả lướt hai bên má. Mắt Lisa di chuyển xuống, cổ Chaeyoung trắng trẻo, mịn màng, nàng mặc áo ngủ nên cổ áo vô cùng rộng, dễ dàng đem hết phần xương quai xanh lộ ra bên ngoài. Lisa khẽ nuốt khan. Cô thật sự được sống chung với người này?

Lisa lắc đầu, cô nhất định phải tỉnh táo!

Chaeyoung nhìn đồ ăn được xếp gọn, Lisa trước đây cũng hay làm như vậy cho nàng. Nàng nấu ăn, còn cô sẽ dọn bát đũa, khung cảnh hai người yêu nhau bình dị nhưng ấm áp vô cùng. Chaeyoung nhìn lên Lisa, liệu cô đã nhớ lại chút gì chưa?

"Sao chị biết em thích ăn phở?"

Lisa không nhìn vào mắt Chaeyoung, cúi đầu nhìn xuống bát cơm rang, lạnh nhạt trả lời nàng. "Trên mạng nói." Rồi múc một thìa cơm rang bỏ vào miệng.

Lisa không nghĩ đồ ăn Việt ngon đến vậy. Lisa chọn cơm rang vì nghĩ nó sẽ giống cơm rang kim chi của Hàn, nhưng lúc mở ra thì đã thấy nó khác hoàn toàn. Cơm rang của Việt Nam hạt cơm không bị dính vào nhau, nghĩ nó sẽ khô nhưng nhai trong miệng thì vô cùng mềm ngọt. Nói sao Chaeyoung thích ăn nó đến vậy.

Lisa thấy Chaeyoung cầm đũa, cô hơi hướng mắt nhìn về cái bát bị phủ đầy hành và ớt cay rồi lại nhìn xem phản ứng của Chaeyoung. Nàng điềm tĩnh lạ thường. Park Chaeyoung thích ăn hành và ăn cay sao? Vậy nàng không thích ăn món gì?

Chaeyoung bình thường không ăn nhiều hành đến vậy, nhìn cái bát một màu xanh cổ họng cũng có chút ngấy. Nàng dùng đũa gạt bớt hành sang một bên, vắt chanh vào bát rồi gắp một chút phở vào thìa, thổi nguội rồi mới ăn. 

Quá thanh lịch!

Như người bình thường không phải sẽ gắp một đũa đầy bánh phở rồi đưa lên miệng luôn hay sao? Vốn nghĩ nàng sẽ chỉ làm vậy khi trước ống kính máy quay, nhưng ở nhà thì nàng cũng ăn như vậy. Chaeyoung rút một tờ giấy, gấp gọn nó rồi đưa lên miệng chấm một chút nước bị dính bên miệng. Chỉ là ăn thôi, có nhất thiết phải nghiêm túc đến vậy không?

Lisa cúi đầu nhìn mình, cô múc được hai thìa cơm thì trên bàn đã vãi ra vài hạt. Park Chaeyoung thật biết cách làm cô áp lực. Lisa thế nào lại có thể yêu được con người này?

Lisa không muốn để ý đến Chaeyoung nữa, cúi đầu tiếp tục ăn. Trước đây Lisa có thói quen, khi ăn cơm nhất định phải xem thứ gì đó, thứ gì cũng được nhưng nhất định phải phát ra tiếng. Ngồi ăn trong không gian tĩnh lặng như này, đối diện lại là nữ thần của mọi người, không sớm thì muộn cô cũng sẽ bị cảm xúc kìm nén làm cho tẩu hỏa nhập ma.

"Chaeyoung... tôi xem điện thoại được không?"

Chaeyoung ngừng tay, chớp mắt nhìn Lisa một lúc rồi dịu dàng mỉm cười với cô. "Được." Lisa thật sự xem bản thân là đứa trẻ 19 tuổi sao? Nghĩ vậy thì tâm Chaeyoung lại vui thêm một chút, thật đáng yêu!

Lisa mím môi, giọng nói của Chaeyoung rất dễ nghe, trong trẻo ngọt ngào, nó giống như loại mật ong hảo hạng, độ ngọt thanh vừa phải khiến người ta cứ muốn được nếm thử mãi. Lisa vô thức đưa tay lên ngoáy ngoáy lỗ tai. Cô không thích nghe!

Lisa tìm một chương trình giải trí gần đây, bật lớn tiếng một chút rồi đặt ngang màn hình mở lên xem. Lisa nhìn tên chương trình, runnning man. Ngày đó chương trình này vô cùng nổi tiếng, như nào đi đến nay cũng được mười năm, là loại chương trình mà nhà nhà đều phải bật xem mỗi khi ăn cơm. Lisa đến nay cũng không ngoại lệ. Ký ức cuối cùng của Lisa về chương trình này là vào cuối tuần đó, khi cô ôm một bát cơm lớn ngồi dưới sàn gỗ, vừa ăn vừa xem, cười sặc đến mức cơm mắc lại ở cổ họng, ho mãi mới xuống.

Vậy mà nháy mắt một cái, 9 năm liền trôi qua, một lỗ hổng lỡ được tạo ra trong trí não cùng trái tim trống rỗng. Khóc hay tiếc nuối thì cũng chẳng thể làm gì hơn.

Yoo Jae Suk đang giới thiệu khách mời góp mặt ngày hôm nay. Chaeyoung ngồi đối diện cũng lắng tai nghe, lời đang phát ra hình như có phần quen thuộc. 

"Chào mừng diễn viên Lalisa và ca sĩ Park Chaeyoung."

Lisa chút nữa thì sặc cơm. Màn hình chuyển đến đoạn cô cùng Chaeyoung nắm tay nhau bước ra từ sau tấm rèm đen, mỉm cười cúi đầu chào mọi người. Lisa điên mất thôi! Bao nhiêu tập, tại sao lại chọn đúng vào cái tập này?

Lisa vội vàng ấn tay tắt màn hình, liếc nhìn Chaeyoung một cái, thấy khuôn mặt nàng vẫn điềm tĩnh, hai má cô lại đỏ thêm vì chột dạ, miệng ấp úng biện minh.

"Không phải tôi cố ý chọn xem tập đó."

Chaeyoung gật đầu. "Em biết. Món đó có vừa miệng chị không?"

Lisa chợt cảm thấy nóng người, với tay uống nửa cốc nước, sau lại vì uống vội nên ho vài tiếng vì bị sặc. Chaeyoung vội rút giấy đưa cho Lisa, ánh mắt dâng lên đầy lo lắng.

"Chị không sao chứ?"

Lisa nhận lấy giấy ăn lau miệng, cảm thấy bản thân cứ trở nên ngu ngốc trước mặt Chaeyoung, xấu hổ chỉ biết ậm ừ trong miệng rồi yên lặng ăn hết bát cơm.

Lisa ăn cơm xong không biết làm gì tiếp theo. Cô cảm giác như đang ở nhờ nhà một người lạ, đứng không xong, ngồi không được, làm cái gì cũng thấy bất tiện, hoặc ít nhất do Chaeyoung ở nhà nên cô cảm thấy bất tiện. Chaeyoung ăn xong thì điện thoại hiện tin nhắn, Kim Min Ah vừa về nước nên muốn gặp nàng hẹn hò một chút, tiện thể hỏi chuyện của Lisa. 

Chaeyoung nhìn Lisa đang ngồi trên ghế tập trung đọc kịch bản, nàng ở nhà cũng không thể ngồi trò chuyện với Lisa khi cô vẫn luôn tỏ ra chán ghét nàng, không bằng ra ngoài một chút để Lisa có thể thoải mái. Chaeyoung biết, nàng càng hiểu chuyện thì càng làm chính mình tổn thương, ít nhất tại thời điểm này, nàng không muốn làm tổn thương người nàng yêu. Chaeyoung nhắn tin đáp lại Min Ah, nói vài phút nữa nàng sẽ xuống tầng đi gặp cô. 

Chaeyoung vào phòng thay đồ, Lisa đưa mắt nhìn theo. Nói quan tâm thì không đúng, Lisa nghĩ đây là "để ý". Sống chung một nhà, Lisa cũng cần phải để ý sinh hoạt của bản thân để không ảnh hưởng đến sinh hoạt của Chaeyoung. Lisa đã suy nghĩ rất nhiều về mối quan hệ của hai người hiện tại, nếu cô cứ mãi như này mà không thể lấy lại được trí nhớ, vậy thì càng không có khả năng cô sẽ yêu Chaeyoung một lần nữa, dù nàng là một người hoàn hảo. Nếu trí nhớ không sớm quay trở lại, Lisa nghĩ bản thân nên dứt khoát với Chaeyoung, cho cả cô và nàng một con đường mới. Lisa biết Chaeyoung sẽ khó lòng chấp nhận, nhưng cô không muốn lãng phí thời gian của cả hai. Chaeyoung có thể tìm người yêu nàng, còn cô có thể tìm người mà cô yêu.

Lisa nghĩ vậy thì đứng dậy, tiến đến phòng thay đồ gõ cửa. "Chaeyoung à, cô rảnh không? Tôi có chuyện muốn nói với cô."

Đợi một lúc thì cửa mở, Chaeyoung đổi quần áo thành trang phục thường ngày, đầu đội mũ áo hoodie rộng màu kem trùm kín người, tay cầm thêm một chiếc khẩu trang màu đen. Nàng định ra ngoài sao?

"Chuyện có gấp không? Nếu gấp em có thể ở nhà."

Chaeyoung đưa ánh mắt chờ mong nhìn Lisa. Nàng muốn nghe xem cô có chuyện gì, dù là việc nhỏ nhặt thì nàng cũng muốn làm cho cô. ít ra Lisa đã để cho Chaeyoung biết, cô cần nàng.

"À không, không vội. Cô có việc thì đi đi."

Lisa lùi xuống để đường cho Chaeyoung đi. Chuyện này để khi nào Chaeyoung rảnh thì nói cũng không muộn. Chaeyoung nhìn Lisa một lúc, từ chờ mong thành thất vọng. Chaeyoung nói nàng phải ra ngoài, cô không hỏi nàng đi đâu với ai hay sao? Thời gian hiện tại không còn sớm, cô vẫn muốn nàng ra ngoài sao?

"Em đi gặp bạn."

"Ừ."

Lisa ừ nhạt một tiếng rồi quay lưng ra ghế ngồi tiếp tục đọc kịch bản. Cô không quan tâm người bạn đó là trai hay gái, thân hay không. Chaeyoung mím môi, từng ngón tay siết chặt trong lòng bàn tay. Chaeyoung vốn định cứ vậy mà đi, cô không quan tâm thì nàng cũng không muốn nói nữa, nhưng nàng không mạnh mẽ được đến vậy. Trái tim nàng nó cứ run rẩy ở đó, yếu đuối ngờ nghệch mong chờ đến ngày Lisa đối xử tốt với nàng một chút, dù chỉ một chút nàng cũng yên lòng.

"Em đi gặp Kim Min Ah, có thể về muộn nên chị ngủ trước, không cần chờ em."

"Ừ."

Lisa vẫn giữ nguyên tư thế, mắt chỉ nhìn kịch bản mà không nhìn Chaeyoung lấy một lần. Chaeyoung thở dài, buồn bã rời đi. Lisa nghe tới khi cửa đóng mới buông kịch bản xuống, cơ thể như sợi bún nằm dài xuống sofa mềm. Hay hôm nay cô ngủ ở đây, cái ghế này cũng rất tốt!

Chayeoung nói đi gặp Kim Min Ah đến tối muộn mới về, Kim Min Ah là ai? Lisa nghe giống tên con gái, Park Chaeyoung yêu cô, nàng chắc chắn là có tình cảm với con gái. Nói như vậy thì chẳng khác nào Park Chaeyoung bỏ cô ở nhà rồi ra ngoài hẹn hò với gái tới đêm muộn mới về?

Lisa giật mình ngồi dậy, lấy điện thoại ra tìm tên Kim Min Ah. Kim Min Ah cũng là người nổi tiếng, nàng là ca sĩ, diễn viên sân khấu kịch, tuổi còn trẻ nhưng được xem là hạt giống vàng trong ngành, từ giọng hát đến diễn xuất đều không có gì để chê. Lisa nhìn thấy tiêu đề một bài viết, những tình bạn đẹp trong showbiz khiến người ta phải hâm mộ. Tên của Kim Min Ah và Park Chaeyoung được đặt chung với nhau.

Lisa bấm vào đọc, Kim Min Ah nhỏ hơn Chaeyoung hai tuổi, hai người cùng nhau thực tập ở công ty Star, Chaeyoung vừa là người bạn, vừa là người dẫn đường chỉ lối cho Min Ah. Min Ah nhiều lần nhắc đến tên Chaeyoung trên báo với thái độ tôn kính và chân trọng mối quan hệ giữa nàng và Park Chaeyoung. 

Lisa suy nghĩ một chút, Kim Min Ah thực tập cùng Chaeyoung, có nghĩa là khoảng thời gian hai người ở bên nhau nhiều hơn thời gian cô ở bên Chaeyoung, mối quan hệ cũng thân thiết hơn so với cô và nàng. Lisa khẽ cau mày. Bên dưới bài viết có rất nhiều bình luận, gặp được rất nhiều cái tên quen thuộc. Cái tên này hôm trước không phải nói cô và Park Chaeyoung yêu nhau sao? Sao bây giờ đọc ở đây lại muốn Kim Min Ah và Park Chaeyoung yêu nhau? Sau đó còn có một bình luận khiến người ta chú ý vô cùng, Kim Min Ah nói ngày đi học có thích thầm một bạn cùng lớp, không có gì đặc biệt cho đến khi người ta biết Kim Min Ah học trường nữ sinh! Thế thì chẳng khác nào công khai bản thân thích con gái?

"Mình chưa kịp nói lời chia tay, Park Chaeyoung đã vội đi tìm người khác thế chỗ?" Lisa giận dỗi đánh tay xuống mặt sofa, rồi lại bị lò xo dưới ghế làm tay nảy lên, tức lại càng thêm tức!

Màn hình điện thoại chợt hiện lên một tin nhắn từ số lạ. 

Lisa, anh là Kang Hyo Jin. Anh có mua ít đồ tẩm bổ đến cho em. Em có ở nhà không? - Số lạ.

Không cần giới thiệu thì Lisa cũng biết đây là số của Ji Ho. Ji Ho muốn đến đây? Chaeyoung đang không có nhà, nàng lại nói về muộn nên để anh tới trò chuyện với cô một chút chắc cũng không sao. Đúng lúc đang buồn bực, Hyo Jin bước tới như kẹo ngọt dỗ dành làm Lisa vô cùng thoải mái.

Em có. Em ở penthouse số ba, tòa nhà The Penthouse Cheongdam. Khi nào anh tới? - Lisa

Anh đang đứng ở dưới hầm đỗ xe rồi. - Số lạ.

Lisa giật mình, Kang Hyo Jin biết nhà cô? Anh trước đó còn không biết cô ở đâu, cô cũng vừa mới về nhà chưa nổi một ngày, vậy mà Kang Hyo Jin đã biết? Anh ta theo dõi cô sao?

Anh hỏi quản lý số nhà của em. - Số lạ.

Lời giải thích này của Hyo Jin không làm tắt được nghi vấn trong lòng Lisa. Anh Ji Ho không thể dễ dàng đưa địa chỉ nhà của cô và Park Chaeyoung như vậy, rõ ràng đây là một lời nói dối. Đôi lông mày co lại. Cô không thích người nói dối, chẳng lẽ Hyo Jin quên rồi? Anh không nghĩ cô có thể phát hiện ra sao?

Lisa đóng điện thoại, nhìn ra xung quanh nhà. Lúc này Lisa mới để ý, trong nhà treo quá nhiều khung ảnh của hai người, chụp chung có, chụp riêng cũng có. Như này chẳng khác nào cô tự công khai với Kang Hyo Jin là bản thân đang sống chung với Park Chaeyoung?

Lisa nghĩ không được, quyết định hẹn Hyo Jin ra ngoài uống nước. Trước khi ra ngoài, Lisa cũng vào phòng thay đồ tìm cho mình một chiếc khẩu trang rồi đeo lên. Cô bây giờ đã ý thức bản thân là người nổi tiếng, ra ngoài nhất định phải cẩn thận. Hyo Jin nhìn thấy Lisa đi xuống, liền hạ kính xuống vẫy tay với cô. Lisa mỉm cười vẫy tay lại, vui vẻ ngồi vào bên ghế phụ. 

"Sao em không để anh lên nhà? Em vừa mới khỏe lại, ra ngoài hình như không tốt."

Lisa híp mắt cười phá lên để che cho lời nói dối. "Nhà em lâu không dọn, không thích hợp. Em cũng muốn ra ngoài hít thở không khí một chút."

"Vậy hả? Chúng ta đi nhé?"

"Vâng."

Hyo Jin lái xe rời đi. Lisa nghĩ Hyo Jin sẽ chọn một quán cà phê nào vắng người để ngồi nói chuyện với cô, chẳng ngờ đâu anh lại tới chân cầu Mapo rồi đỗ lại.

"Em đợi anh một chút nhé! Em muốn uống gì, bây giờ anh đi mua nước cho em?"

"Ừm... cà phê đi." Lisa muốn đòi Hyo Jin mua trà hoa quả mà Chaeyoung mua, lại nghĩ tới lời nàng nói rằng mùa này khó để tìm nên đành thôi. Hành Chaeyoung thì được, Lisa sao nỡ hành Hyo Jin chứ!

Hyo Jin gật đầu, đeo khẩu trang lên rồi chạy đi. Lisa ngồi trong xe không biết làm gì, hạ kính xuống tận hưởng chút gió sông Hàn, lại bị gió thổi một luồng khí lạnh tới mức buốt óc nhức tai, vội vàng kéo lại cửa lên. Lisa quên mất, bây giờ là mùa đông rồi. Khi cô ngủ trên chiếc bàn ở giảng đường ấy, thời tiết vẫn là mùa hè nóng đổ lửa.

Ngày hôm trước là sinh nhật của Kang Hyo Jin, cô ở nhà tổ chức bữa tiệc sinh nhật bất ngờ cho anh, tặng anh một cái bánh kem tự làm. Tối hôm đó dưới ánh nến lung linh, Hyo Jin chắp tay nguyện cầu. Lisa hỏi anh đã ước gì, anh nói bí mật, nếu cô hôn anh một cái anh sẽ nói cho cô biết. Lisa lúc đầu có xấu hổ, đây là nụ hôn đầu của cô nên trong lòng có phần căng thẳng. Nhưng rồi cái khoảnh khắc không gian tĩnh lặng ấy, cảm xúc được đẩy lên cao, Lisa nhắm mắt hôn nhẹ lên môi anh. Một cái hôn đầy trong sáng của trái tim yêu mãnh liệt. 

Lisa ngày hôm sau nghĩ sau khi học xong sẽ hẹn hò với Kang Hyo Jin, vậy mà khi tỉnh dậy mọi thứ lại hóa như giấc mơ. 

Kang Hyo Jin trở lại với hai cốc cà phê trên tay, anh còn mua thêm một túi bánh cá ngọt cho Lisa ăn. Lisa vừa rồi ăn cơm nên bụng vẫn còn no, nhìn thấy bánh cá do Hyo Jin mua thì miệng lưỡi lại thèm.

"Em cảm ơn."

"Bây giờ thời gian vẫn còn sớm, anh xin lỗi không đưa em ra quán cà phê ngồi được."

Lisa chớp mắt, ngây thơ hỏi lại. "Tại sao vậy?" Cô nhìn đồng hồ, thời gian cũng tới 10 giờ rồi mà vẫn còn sớm sao? Vậy muộn là phải đến mấy giờ? Lisa nhớ đến Chaeyoung, nàng chẳng lẽ sẽ đi qua đêm đến sáng mới về sao? 

"Seoul 10 giờ tối vẫn còn quá nhiều người qua lại. Ngồi quán cà phê 24 giờ cũng không tiện cho cả anh và em. Dù sao cả hai chúng ta đều là người nổi tiếng, đi riêng cùng nhau như này bị chụp sẽ không hay."

Hyo Jin nói còn yêu Lisa là thật, nhưng anh chưa sẵn sàng đánh đổi sự nghiệp để yêu cô. Nếu sau này hai người yêu nhau có tin hẹn hò nổ ra, sống chết anh sẽ từ chối đến cùng. Anh yêu cô bằng lý trí, chỉ có lý trí mới luôn ra những quyết định đúng đắn!

"Em biết rồi."

Lisa không nghĩ người nổi tiếng đi ra ngoài phải cẩn thận nhiều thứ đến vậy. Chaeyoung với Kim Min Ah đi chơi với nhau, liệu người ta có đồn nàng với cô ấy yêu nhau không? Hẳn là sẽ có, vì Kim Min Ah thích nữ giới cơ mà! 

Lisa trong người thấp thỏm không yên, mở điện thoại ra lướt mạng xã hội xem người ta có đăng gì về Chaeyoung và Min Ah không. Kéo xuống tải lại mấy lần cũng chỉ có mấy thông tin cũ xuất hiện. Như này lại càng làm Lisa khó chịu vì tò mò.

"Em bận gì hả?"

Hyo Jin thấy Lisa im lặng xem điện thoại, nghĩ bản thân làm phiền cô nên mới hỏi. Lisa lại nghĩ Hyo Jin biết được gì về cô nên nhanh chóng tắt điện thoại, mỉm cười như không có gì diễn ra.

"Không bận."

Lisa nâng ly cà phê lên uống. Mùi vị cà phê sau bao năm vẫn luôn như vậy, vừa đắng vừa khó uống. Cô vẫn thích hợp uống mấy loại đồ uống có vị ngọt hơn. Không khí trrong xe lại trầm xuống. Lisa đưa mắt nhìn phía xa, ánh đèn sắc màu từ trên cầu hắt xuống mặt sông Hàn phản chiếu hình ảnh đảo lộn. Lisa nhớ ngày trước cũng hay cùng Hyo Jin ra đây hẹn hò đi dạo. Đến giờ Lisa cũng không thể tin mọi điều tốt đẹp đó chỉ còn tồn tại trong quá khứ. 

Tương lai của quá khứ đó lại là thứ Lisa quên mất, không biết trong đó hạnh phúc bao nhiêu và buồn đau bao nhiêu, nhưng Lisa dám chắc một điều, Kang Hyo Jin không xuất hiện trong đó.

"Hyo Jin à, thời gian qua anh thế nào?"

Lisa của tuổi 28 cũng không thể biết rõ Kang Hyo Jin khi không có cô thì sống thế nào. Cô chỉ nhìn thấy tên anh xuất hiện trên mặt báo mỗi khi anh đóng phim mới hoặc khi nhận giải thưởng nào đó. Dù sao thì cũng chúc mừng anh đã đạt được thành công như mong ước. Lisa của tuổi 28 không còn oán trách hay hận thù Kang Hyo Jin ngày trẻ, mọi thứ đều đã qua cả rồi.

Hyo Jin thấy Lisa quan tâm, trong tim lại thêm một lần hy vọng. "Mọi thứ đều ổn. Anh đóng nhiều phim, đạt được nhiều giải thưởng. Anh được ra nước ngoài nhận giải, được mọi người yêu mến. Chỉ có điều, nếu có em bên cạnh thì tốt hơn."

Mắt Hyo Jin long lanh một tầng nước, anh có lúc đã hối hận khi nhớ lại lời nói của bản thân ngày đó. Anh đáng ra nên chừa cho mình một đường lui, sau này khi thành đạt sẽ có cơ hội quay trở lại với Lisa. 

Lisa gật đầu, thông tin về Hyo Jin cô cũng đã tìm kiếm được trên mạng. Tên của anh được đưa lên ngôi sao hạng A. Nếu bộ phim sắp tới giúp anh có được giải của Rồng xanh, Kang Hyo Jin sẽ trở thành diễn viên hạng S, một vị trí mà diễn viên nào nhìn vào cũng phải nghiêng mình ngưỡng mộ.

"Chúc mừng anh. Lời này có lẽ em chưa nói cho anh nghe."

Lisa chân thành lên tiếng. Có lẽ Lisa của tuổi 28 cũng muốn nói với anh lời này. Tuy ký ức về ngày hai người yêu nhau ít ỏi nhưng Lisa biết Hyo Jin lúc đó không hề tệ với cô. Hiện tại cũng vậy, anh vẫn muốn chăm sóc cô như ngày đó.

"Lisa, em hiện tại có yêu ai không?"

Hyo Jin không nghe được tin Lisa hẹn hò trên báo, cũng không nghe ai trong ngành nói cô đang hẹn hò. Để chắc chắn thì Hyo Jin vẫn sẽ hỏi cô, nhưng nếu Lisa nói hiện tại cô hẹn hò thì anh cũng chẳng ngại đập chậu cướp hoa.

Lisa nghĩ nên trả lời câu hỏi này như nào mới đúng. Cô không hẹn hò, nhưng Lisa trước khi mất trí nhớ thì có, thậm chí còn là vợ của người ta. Lisa biết Hyo Jin muốn hẹn hò với cô, nhưng có lẽ hiện tại thì không thích hợp.

"Em không, cũng không muốn hẹn hò với ai hiện tại."

Hyo Jin hiểu ý của Lisa, anh vẫn muốn tìm thêm cơ hội cho bản thân. "Sau này thì sao?"

"Sau này hả? Em không biết nữa. Chuyện sau này thì để sau này nói đi."

Hai người ngồi nói chuyện thêm một lúc thì Kang Hyo Jin đưa Lisa về. Anh muốn đưa cô lên nhà nhưng Lisa từ chối, sợ đúng lúc Chaeyoung về. Lisa có cảm giác bản thân đang ngoại tình sau lưng vợ, nhưng suy cho cùng thì anh với cô chỉ là đi uống cà phê với nhau. Hyo Jin đưa cho Lisa một túi thuốc bổ, dặn cô uống đều để bồi bổ cơ thể.

"Anh về cẩn thận."

"Anh nhìn em vào rồi đi!"

Lisa nghe lời đi vào trước, vào đến trong rồi thì vẫy tay ra hiệu cho Hyo Jin rời đi, sau đó bản thân mới trở về nhà. Lisa nhìn khóa cửa, phát hiện nó còn có chức năng mở cửa bằng vân tay. Lisa đặt thử ngón cái của mình lên, giây sau cửa kêu lên tín hiệu đã mở khóa. Xem ra cô và Chaeyoung thực sự đã ở chung với nhau một thời gian rồi mới đi kết hôn. 

Lisa trở về nhà, việc đầu tiên là lên tiếng gọi tên Chaeyoung, không có tiếng đáp lại thì Lisa mới giật mình vì hành động vừa rồi của bản thân. Lisa rõ ràng không có chủ ý tìm Chaeyoung, rõ ràng là phản xạ tự nhiên của cơ thể.

Lisa ôm miệng đi vào trong. Cô đặt túi quà Hyo Jin tặng lên bàn, lôi nó ra ngắm nhìn với đôi mắt hạnh phúc. Nếu nói về hoàn hảo thì Hyo Jin trong mắt Lisa cũng là một người hoàn hảo. Anh tốt bụng với mọi người, là người đàn ông ấm áp, lại còn thích động vật và trẻ con. Người ta vẫn nói, đàn ông mà thích động vật thì nhất định là người tốt, đàn ông thích trẻ con thì nhất định sẽ là người cha tốt. Nếu Lisa muốn rung động, thì phải rung động với Hyo Jin mới đúng!

Lisa lôi một gói thuốc bổ ra uống, vị đắng làm Lisa phải nhăn mặt nhưng cô vẫn ngửa cổ uống hết. Đây là tình cảm của Hyo Jin! Nhất định phải uống hết!

Chaeyoung sau đó cũng trở về. Lisa nhìn thấy dáng đi của Chaeyoung hình như hơi khác, nàng nhìn thấy cô thì đứng lại, muốn nói gì đó nhưng lại thôi, hạ đôi mắt buồn đi vào phòng thay đồ. 

"Cô ấy uống rượu say? Với tình nhân bên ngoài?"

Gói thuốc trong tay nhàu nát, rồi bị ném không thương tiếc vào sọt rác. Chaeyoung thay đồ xong thì bước ra ngoài, vẫn là bộ quần áo ngủ đó trên người, Lisa để ý, từ mặt tới cổ Chaeyoung đều đỏ ửng lên. Nàng đã uống nhiều đến mức nào?

Chaeyoung đi tới bàn ăn, rót cho mình một ly nước lọc rồi uống cạn. Mắt nàng lúc này nhìn thấy hộp thuốc bổ mới đặt trên bàn, ai đã mang nó đến?

"Lisa, thuốc đó là của ai vậy?"

"Của Kang Hyo Jin."

Lisa dám chắc Chaeyoung biết anh là người yêu cũ của cô. Cô nói như vậy thì Chaeyoung sẽ có phản ứng như nào? Chaeyoung không phản ứng gì cả, khuôn mặt nàng trắng trẻo dưới ánh đèn không nhíu nổi một cái lông mày khi cô nhắc đến tên anh. Park Chaeyoung thật sự ra ngoài tìm người mới thế chỗ cô? 

Như vậy cũng tốt! Lalisa cô cũng không cần phải tiếp tục giữ mối quan hệ với nàng làm gì!

"Tôi có chuyện muốn nói. Giờ nó chuyện được không?"

Giọng Lisa có vẻ tức giận, còn tại sao tức giận thì Chaeyoung không biết nữa. Nàng kéo ghế ngồi xuống, hai tay đặt lên bàn điềm tĩnh cất lời.

"Chị nói đi, em nghe."

Lisa muốn xem Park Chaeyoung còn có thể nói cái giọng ngọt ngào này với cô đến bao giờ! 

Lisa kéo ghế ngồi xuống, sắp xếp lời nói trong đầu thật cẩn thận rồi mới nói ra.

"Tôi muốn chúng ta chấm dứt mối quan hệ."

Đôi mắt Chaeyoung dao động. Từng ngón tay của nàng lại cấu chặt vào lòng bàn tay. Chaeyoung nén hơi thở nặng trong lồng ngực, vẫn giữ nguyên thái độ dịu dàng để nói với Lisa.

"Tại sao?"

"Tôi không có cảm xúc với cô."

"Chị sau này sẽ hối hận đấy!"

Một lời đánh trúng điểm yếu của Lisa. Quả nhiên, Park Chaeyoung hiểu rõ cô nhất, không thể khinh thường! 

"Vậy nếu lỡ tôi mãi mãi không thể nhớ lại thì sao?"

Chaeyoung im lặng. Nàng quan sát biểu cảm khuôn mặt của Lisa. Lisa là diễn viên giỏi, cô có thể để ra bất kỳ cảm xúc nào trên khuôn mặt mà cô muốn. Lisa chưa từng làm điều đó để lừa dối nàng. Lisa hiện tại trước mặt nàng cũng vậy. Sự chán ghét, chịu đựng cùng phiền toái đều hiện rõ trên khuôn mặt cô. Park Chaeyoung nàng đã đánh mất Lisa rồi sao?

"Chị muốn như nào?"

"Tôi sẽ cho cô một năm. Dù sao thì cô cũng là người hiểu tôi nhất, vậy nên tôi nghĩ một năm là đủ để cô giúp tôi lấy lại trí nhớ. Nếu sau đó mà tôi vẫn không nhớ ra cô là ai, có nghĩa là tình duyên chúng ta đến đó là kết thúc. Lúc ấy tôi và cô mỗi người một đường, không cần tiếp tục làm tốn thời gian của nhau."

Chaeyoung không nghĩ một ngày nàng lại bị người nói yêu nàng nhất dồn vào chân tường. Nếu Chaeyoung không đồng ý, Lisa sẽ chia tay nàng ngay lập tức. Còn có đường cho nàng lui không? Còn có thể quay ngược lại thời gian không?

"Được. Không cần tới một năm, em nhất định sẽ làm cho chị nhớ ra em là ai!"

Lisa khẽ cau mày, Park Chaeyoung sao có thể tự tin đến vậy?

"Lời này không phải là lời nói lúc say chứ?"

"Em không say."

Hừm... Lisa thấy Chaeyoung say rồi.

"Vậy có nghĩa là từ bây giờ, em được làm mọi cách để giúp chị nhớ ra, đúng không?"

Lisa gật đầu. Cô cũng muốn xem nàng có thể cố gắng đến mức nào. Chaeyoung chống tay đứng dậy, hạ thấp người rồi nghiêng đầu hôn lên môi Lisa. 

Chaeyoung buông ra, khóe môi khẽ nhếch lên. "Có lẽ không giúp đầu chị nhớ ra đâu, nhưng cơ thể chị thì nhớ đấy!"

Xong rồi! Lisa tự dẫm vào bẫy của chính mình rồi! 

-----

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro