Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5: (continue)


Tỉnh dậy trên chiếc nệm êm ái, mọi thứ xung quanh bắt đầu lờ mờ hiện ra trước mắt. Vác tay lên trán, anh nhanh chóng cảm nhận được chiếc khăn vẫn còn hơi lạnh. Trán đã bớt nóng, đầu cũng không còn ong ong, ngồi dậy, anh liền thấy Tô Bảo Hân đang ngủ gục trên bàn, kế bên là một thao nước đá vẫn còn bốc hơi. Đá chưa tan, khăn còn lạnh, không khó để đoán chắc rằng cô chỉ vừa mới thiếp đi.

Chống hai tay lên bàn, anh nhìn cô hơi nhướng mày, rồi lại càng khẳng định :

"Thật sự là rất giống!"

Nhạc chuông điện thoại vang lên, làm Khánh Hy giật bắn người. Vừa nghe điện thoại, anh vừa vỗ vỗ ngực trả lời:

- Alo?

Nét mặt mệt mỏi hơi nhăn lại, anh hỏi lại để khẳng định:

- Nhất định phải đi sao?

Nhận được câu trả lời từ đầu dây bên kia, chừng ba mươi giây suy nghĩ, anh đáp:

- Tôi không tham gia!

Ném chiếc máy lên giường, rồi liền gục đầu xuống bàn, Khánh Hy không hề biết, Bảo Hân đã thức giấc, trên môi vẫn còn giữ nguyên nụ cười nửa miệng. Những ngón tay dài, trắng muốt, nhẹ nhàng buông lỏng con dao trong túi áo.

Sáng hôm sau.

Trong lúc đang đắm chìm trong giấc ngủ say nồng, một giai điệu nhẹ nhàng, êm ái cất lên lọt vào tai Khánh Hy. Anh nhận ra đó là bài nhạc đang rất nổi tiếng trên thị trường hiện nay. Giai điệu êm tai,lời cũng không tồi, tóm gọn lại thì bài hát khá hay. Thế nhưng, anh lại không cảm nhận được điều đó lúc này, tất cả những sự êm ái, nhẹ nhàng bây giờ lại biến thành sự tra tấn kinh dị cho màng nhĩ với mức volum khủng khi lọt vào tai một người đang ngủ. Khánh Hy lập tức bật dậy, ngoáy ngoáy lỗ tai mấy lần. Bóng tối dần tan làm anh lờ mờ thấy được hình bóng khá quen.

Tô Bảo Hân đứng đó, trên tay cầm chiếc điện thoại vẫn còn đang phát ra tiếng nhạc "inh tai nhức óc". Vò đầu vài cái mới chợt hiểu ra mọi chuyện. Anh nhìn cô với khuôn mặt ngố tàu, rồi nằm bò ra bàn trách móc bằng giọng hơi khàn khàn và ngái ngủ:

- Sao em có thể gọi anh dậy bằng hình thức dã man thế chứ?

Dã man? Là tại anh ta không chịu dậy, đâu thể trách cô. Đặt điện thoại của Khánh Hy lên bàn, Bảo Hân trả lời một câu không mấy ăn nhập:

- Tôi phải đi học!

Nghe xong, hai con mắt đang dính chặt lại với nhau của anh bỗng chốc mở to rồi hàng lông mi mau chóng cụp xuống tỏ vẻ buồn rầu.

- Ý là anh phải ra khỏi nhà em?

Khánh Hy ngước lên nhìn Tô Bảo Hân, cô không đắn đo gì mà gật đầu nhẹ. Anh tiếp tục hơi cúi đầu hỏi tiếp:

- Em ghét anh vậy sao?

Bảo Hân đưa nhanh mắt qua Khánh Hy rồi quay đi, thuận tay lấy chiếc cặp đang treo ở kệ sách bình thản đáp lại:

- Không. Tôi phải đi học, anh không thể một mình ở trong nhà tôi được!

Dù nhà cô không có gì quý giá, nhưng dẫu sao cũng là không tiện. Hân thấy anh thở mạnh ra một hơi ngắn, như thể đã nín thở vài giây trước, ngay sau đó, khuôn miệng liền kéo lên nhìn cô cười toe:

- Nhưng anh bị bệnh mà, em nỡ lòng nào đuổi anh đi thế sao?

- Bệnh sốt hay bệnh thần kinh mà anh cười thế!

Miệng anh ngay lập tức méo xệch. Đây có thể coi là Tô Bảo Hân đang nói đùa không nhỉ?! Một cảm nhận mới về cô gái đang đứng trước mặt liền nhen nhỏi trong đầu Khánh Hy. Anh học theo cách nói không liên quan của cô đáp:

- Em không cứng nhắc lắm nhỉ!

Hơi nhún vai tỏ vẻ tuỳ ý, cô tiến lại đưa tay lên trán Khánh Hy, rồi đột nhiên bị một lực đẩy nhẹ phần đầu về phía trước. Trán chạm trán, nhiệt độ của người đối diện nhanh chóng truyền tới xúc giác Bảo Hân. Đồng thời, với khoảng cách này, cô cũng thấy được rõ đôi mắt đen láy và hàng mi khá dài. Trong khi đó, anh lại chăm chú quan sát từng cử chỉ và nét mặt của Bảo Hân, rồi híp mắt nhìn cô cười giải thích:

- Phải vậy mới cảm nhận rõ ràng

Rụt đầu về phía sau, cô gật đầu nhẹ công nhận

- Anh vẫn còn bệnh

Hơi nhíu mày, Khánh Hy thật ngạc nhiên về sự bình tĩnh của cô gái trước mặt. Dù sao đi nữa, anh và cô cũng là người khác giới, hành động khá thân mật vừa rồi ít nhiều cũng làm bất kì cô gái nào phải ngượng ngùng. Chưa kể anh cũng thuộc loại người có ngoại hình điển trai, thế nhưng ngay cả đến cái chớp mắt bất thường cô cũng chẳng hề có. Mọi hành động mà anh quan sát được từ Tô Bảo Hân đều quá ư tự nhiên, tự nhiên đến độ đáng sợ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: