Chương 2: Quần lót của ba ba
"Ừ, hôm nay bưu kiện cần đưa không nhiều lắm nên về sớm." Lâm Hạo Vĩ vừa cười trả lời, vừa cởi áo khoác trên người.
Từ Vũ Quân giơ tay giúp Lâm Hạo Vĩ kéo tay áo, rồi thuận tay cầm lấy áo khoác được cởi ra, giống như thường xuyên giúp Lâm Hạo Vĩ cởi áo ngoài, xoay người thuần thục vắt lên một bên ghế sô pha.
"Ở trong nhà vẫn là ấm áp nhất, hôm nay bên ngoài gió lớn, lúc ba đi chuyển phát nhanh suýt thì bị đông chết."
Lâm Hạo Vĩ vừa nói xong thì Từ Vũ Quân liền mở miệng đáp:
"Con đi đun nước nóng cho người uống, người chờ một chút."
"Không cần, Tiểu Quân, ba không khát, trong nhà không lạnh, không cần uống nước ấm."
"Được, vậy người đi tắm nhanh đi, ở bên ngoài vất vả cả ngày, cả người đều là bụi đất, con đi nấu cơm."
Từ Vũ Quân vừa nói vừa đi vào phòng bếp, Lâm Vĩ Hạo ngăn cản nói:
"Ôi! Con sao lại phải nấu cơm. Cứ để cho ba, về phòng làm bài tập đi."
"Con vừa làm xong bài tập hôm nay rồi."
"Làm bài tập xong thì đi ôn tập, nếu thấy mệt thì đi nghỉ ngơi một lúc đi, ba hôm nay không phải tăng ca, không cần một đứa nhỏ như con nấu cơm giúp."
"Con..."
Không chờ Từ Vũ Quân nói tiếp Lâm Hạo Vĩ đã tới nắm nhẹ lấy bả vai của cô, vừa đẩy cô về phòng, vừa cười ha hả nói:
"Được rồi, đi đi, ba tắm rửa xong thì nấu cơm, nấu xong sẽ gọi con."
Vừa nói Lâm Hạo Vĩ vừa mở cửa phòng giúp cô, rồi xoay người đi tới phòng vệ sinh.
Lát sau, trong phòng tắm vang lên tiếng nước chảy, Từ Vũ Quân bần thần đứng ở cửa phòng, do dự trong giây lát rồi bước tới phòng vệ sinh.
Phòng vệ sinh đã cũ, hỏng khóa, không đóng cửa, kẽo kẹt một tiếng, Từ Vũ Quân đẩy nhẹ cửa ra.
Khí nóng bốc lên trong phòng, cách cửa kính mơ hồ có thể nhìn thấy một bóng hình rắn chắc đang kì cọ cơ thể, Từ Vũ Quân cẩn thận bước hai bước vào trong, cạnh tường là giỏ đựng quần áo mà mà Lâm Hạo Vĩ trước khi tắm cởi ra vứt vào.
Từ Vũ Quân nhìn thoáng vào phòng tắm, sau đó cúi xuống, từ trên cùng giỏ đồ cầm lên chiếc quần lót màu xanh đen.
Quần lót có chút ẩm ướt, do Lâm Hạo Vĩ bận rộn cả ngày, người ra không ít mồ hôi, vì mới cởi ra không lâu, ngoại trừ ẩm ướt, trên quần lót còn lưu lại chút nhiệt độ cơ thể.
Từ Vũ Quân nâng quần lót đến sát mặt, rồi nhẹ bưng kín mũi cùng miệng mình.
Cô hít sâu một hơi, mùi hỗn hợp trộn lẫn giữa mồ hôi và nước tiểu tràn ngập khoang mũi, Từ Vũ Quân như bị cỗ khí này mê hoặc, khẽ nhắm hai mắt lại.
''Ưm...''
Từ Vũ Quân khẽ hừ một tiếng, mặt bắt đầu đỏ ửng, hô hấp cũng trở lên dồn dập .
Không sai, Từ Vũ Quân xem cha dượng của mình là đối tượng tình dục trong tưởng tượng.
Từ Vũ Quân cũng không biết vì sao mình lại sinh ra ảo tưởng với Lâm Hạo Vĩ, Lâm Hạo Vĩ không được coi là một người đàn ông hấp dẫn, tuy người cao không thấp, gần một mét tám, dáng người khỏe mạnh, nhưng tướng mạo không tính là đẹp, ngũ quan khuôn mặt so với người thường có chút cương ngạnh.
Hơn nữa Lâm Hạo Vĩ chỉ là một nhân viên chuyển phát nhanh bình thường, tiền lương chỉ đủ nuôi sống gia đình, cũng không phải là nghề có mặt mũi, hằng năm đều phải ở bên ngoài vất vả dãi nắng dầm mưa, nên diện mạo của Lâm Hạo Vĩ có chút tang thương so với tuổi thật, hơn nữa tính cách Lâm Hạo Vĩ có chút không giống với vẻ thô lỗ bên ngoài, mà hơi hướng nội, không thích nói chuyện, trước giờ chỉ biết buồn rầu cắm đầu vào làm việc, là người vô cùng thành thật, hơn nữa tính chất công việc phải chạy nhiều, nên bình thường Lâm Hạo Vĩ ăn mặc có chút quê mùa.
Nghĩ lại thì, Lâm Hạo Vĩ đúng là không xứng đôi với mẹ Từ Vũ Quân.
Từ Anh là một người phụ nữ xinh đẹp, tuy rằng sắp bốn mươi rồi nhưng diện mạo cùng dáng người được bảo dưỡng không tệ, dù hơi đẫy đà nhưng có nét thu hút không giống với những phụ nữ trẻ tuổi, hơn nữa Từ Anh biết ăn mặc, trang điểm, muốn thu hút đàn ông không phải chuyện gì khó, nếu không cũng không có bản lĩnh cùng lúc tìm được nhiều người tình như vậy.
Dù là ngoại hình hay cách sống, Từ Anh cùng Lâm Hạo Vĩ đều không cùng là một kiểu người, Từ Anh sở dĩ phải gả cho Lâm Hạo Vĩ cũng là bất đắc dĩ, năm đó Từ Anh vừa sinh Từ Vũ Quân thì chồng liền mất, một quả phụ mang theo con nhỏ muốn tìm một người đàn ông ưu tú có điều kiện cũng không phải chuyện dễ dàng, hơn nữa ánh mắt Từ Anh cũng cao, đàn ông bình thường thì không lọt mắt, thế nhưng đàn ông có tiền, có diện mạo, tuổi lại không quá lớn ai lại muốn cưới một người còn mang theo con nhỏ vào cửa? Cứ dùng dằng như vậy, mất nhiều năm Từ Anh vẫn chưa tái giá.
Từ Vũ Quân ngày càng lớn, bắt đầu đến trường rồi lại càng phải dùng đến nhiều tiền, một mình Từ Anh thật sự không thể gánh vác, hơn nữa Từ Anh lúc này đã gần ba mươi cũng không còn trẻ, người nguyện ý cưới ngày càng ít, những người trước đây không lọt vào mắt Từ Anh giờ lại không vừa mắt nàng, rơi vào cùng đường Từ Anh không thể làm gì khác đành hạ thấp tiêu chuẩn của mình, nhờ người giới thiệu rồi gả cho Lâm Hạo Vĩ, khi đó Từ Vũ Quân mới tám tuổi.
''Ưm...''
Tiếng hít thở của Từ Vũ Quân ngày càng nặng nề, hơi thở phả ra khiến quần lót trong tay trở nên nóng hổi, nhiệt độ tăng cao khiến mùi mồ hôi và nước tiểu từ quần lót cũng dần trở lên nồng nặc.
Từ Vũ Quân đưa tay xuống, đặt trên ngực mình nhẹ nhàng vuốt ve.
Lúc này đầu vú của Từ Vũ Quân đã cứng lên, tay cách lớp áo xoa nhẹ hai cái, đầu vú hai bên dựng lên hoàn toàn, thậm chí cứng đến nỗi khiến áo ngực bị đỉnh nổi lên.
Từ Vũ Quân mặc một chiếc áo ngực có hơi cũ, vốn chất lượng cũng không tốt lắm, nên một lúc sau, mặt áo trong cộm lên không ít, thời điểm Từ Vũ Quân cách lớp áo vuốt ve ngực, mặt áo ngực bên trong thô ráp cùng đầu vú đã cương cứng chậm rãi ma sát, điểm khoái cảm ấy khiến cho đầu vú Từ Vũ Quân càng lúc càng cứng rắn, đồng thời, đầu vú nhận lấy khoái cảm càng kích thích hạ thân của Từ Vũ Quân.
Quần lót Từ Vũ Quân bắt đầu hơi ẩm ướt.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro