Chương 1: Cái chết đang đến gần.
Sấm chớp không ngừng vang lên, bầu trời vào ban đêm trở nên quỷ dị, vì màn mưa đang điên cuồng gào thét đã ngụy trang cho nó. Cây cối không ngừng lung lay, như đang muốn mạng sống của bạn vậy. Trong một căn nhà cũ nát, nói căn nhà thì không đúng lắm. Vì đây là một phòng trọ nhỏ, nhìn cảnh vật xung quanh, có thể đoán được rằng, chủ nhân của căn phòng trọ này trong suốt ngày qua, đã phải trải qua một cuộc sống gian khổ như thế nào rồi.
Không gian yên tĩnh, tiếng sấm không ngừng xóe toạc bầu trời, một giọng nói của phụ nữ vang lên, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh đến quỷ dị
"Xem ra những thời gian qua, không có anh ấy, cô vẫn còn sống tốt nhỉ?" Người phụ nữ có mái tóc màu đỏ rượu nhếch môi cười khinh. Đối phương trước mặt cũng là một người phụ nữ, nhưng nhìn thoáng qua cũng có thể đoán ra số tuổi. Người này khoảng chỉ có 18 tuổi mà thôi, người này có vẻ chật vật hơn, ngược lại với phụ nữ có mái tóc đỏ rượu quần áo trên người cô ta toàn là đồ hàng hiệu, trang sức vàng lấp lánh. Còn cô gái kia thì quần áo lại có vài chỗ rách, cũng có vài chỗ cũ được khâu lại. Cô có vẻ như hơi sợ hãi cô ta, rụt rè nói
"Tôi đã hết hợp đồng với anh ấy rồi, cô còn tới tìm tôi làm gì nữa?" Nụ cười trên mặt cô ta biến mất, sau đó căm hận nhìn cô nàng
"Cô tưởng hết hợp đồng với anh ấy là xong sao? Cô tưởng mọi chuyện rồi sẽ kết thúc suôn sẻ sao? Ngu ngốc! Cho đến bây giờ, sau khi cô rời đi, anh ấy vẫn còn hôn mê bất tỉnh trên giường. Vì sao à? Vì trong lúc say rượu, anh ấy luôn nhầm lẫn cô với mọi cô gái khác, làm hại anh ấy dẫn đến tai nạn xe!"
Cô gái có mái tóc đen tuyền đến thắt lưng sững sờ, mọi chuyện là tại cô sao? Cô chỉ nghĩ, khi kí kết hợp đồng với hắn, mặc cho hắn làm những hành động gì quá đáng, chỉ mong hắn có thể đồng ý yêu cầu của cô, cứu sống gia đình cô. Nhưng bây giờ thì sao? Không những đồng ý, hắn còn phớt lờ, bỏ mặc những lời cầu xin thống khổ của cô, có đôi khi, hắn đối với cô dịu dàng như gió xuân, làm cho cô mê mẩn mà lạc vào vòng giả tạo kia. Có lúc hắn tàn ác với cô, cô vẫn cam chịu. Vậy mà giờ lại nói với cô, hắn vì cô mà tai nạn xe? Thật là nực cười!
Lưu Chỉ San cười điên loạn, cô bây giờ không khác gì bị người yêu vứt bỏ, bị phản bội.
"Yêu tôi đấy à? Cô đề cao tôi quá rồi đấy, anh ta cho dù có hứng thú với tôi bao nhiêu. Cũng sẽ không yêu tôi đâu, cho dù chỉ mình tôi yêu anh ta..." cô ta khóe môi cong lên, hài lòng nói
"Nếu như vậy thì tốt, tôi mong cô biến mất khỏi cái nước này. Từ nay về sau, đừng xuất hiện trước mặt anh ấy nữa!" Bị cô ta đưa ra yêu cầu quá đáng như vậy, Lưu Chỉ San sợ hãi, giờ trong người cô, một đồng cũng không có. Đi ra bằng cách nào? Bị chủ trọ cứ đến tìm đòi tiền nhà, cô thậm chí còn phải ráng nhịn đói mấy ngày. Bây giờ thì cô không khác gì ăn xin, đi bằng cách nào?
"Tôi không đi! Cô buông tha cho tôi đi, tôi sẽ không xuất hiện trước mặt anh ta nữa. Cô biết mà, tôi chẳng còn một đồng xu dính túi nào cả." Cô ta nhìn Lưu Chỉ San đang cầu xin mình, vậy mới đúng, cô ta đã đợi ngày này lâu lắm rồi. Cuối cùng cũng tới!
"Hừ, buông tha cho cô? Yêu cầu của cô tôi có thể tin sao? Nếu không, cô có thể nhờ "người đàn ông" của cô mà xin xỏ." Cô ta càng nói càng thâm độc, Lưu Chỉ San mở to hai mắt, người đàn ông cô ta đang ý chỉ cô biết, nhưng anh ấy hiện giờ đang công tác ở Italy, cô trước đây đã xin sự giúp đỡ của anh ấy quá nhiều rồi, bây giờ thì còn mặt dày mà xin tiếp sao? Chưa đợi cô nói hết, cô ta tiếp tục đưa ra yêu cầu. Nhưng có lẽ, yêu cầu này ngay cả Lưu Chỉ San kinh sợ
"Nếu không, vậy cách có thể làm nhất. Hay là để tôi giúp cô xuống nấm mồ nhé? Như vậy tôi mới có thể buông tha cho cô!" Cô ta không dài dòng gì nữa, liền đi ngay vào vấn để chính. Hôm nay cô ta tự mình tới đây, là lý do này!
Với lại, anh yêu Lưu Chỉ San chứ không yêu cô ta, nếu để Lưu Chỉ San còn sống, vậy chẳng lẽ cho con tiện nhân này có cơ hội rồi sao. Thà rằng, để Lưu Chỉ San chết đi, cô ta mới cơ thể có tư cách cùng anh tiến vào lễ đường.
Lưu Chỉ San chưa kịp phản bác, đã bị mấy người đàn ông cao to lôi đi, Lưu Chỉ San cảm thấy sợ hãi, muốn giùng giằng thoát khỏi, nhưng với sực lực yếu ớt của cô cơ thể so với mấy người đàn ông cao to này sao? Cô ta thì lại khoanh tay trước ngực, bước đi theo. Khi Lưu Chỉ San bị bọn họ kéo vào trong phòng ngủ, lại càng la hét hơn
"Mấy người muốn làm gì? Buông tôi ra, buông ra..."
"Được rồi, khóa cửa phòng lại. Đổ xăng đi, đốt lửa vào."
"Vâng ạ."
"Nhớ kĩ, không được để lộ dấu vết nào để khiến cho bị nghi ngờ!" Cô ta căn dặn xong, liếc nhìn Lưu Chỉ San lần cuối. Chậc vài tiếng, thương tiếc nói
"Lưu Chỉ San, thật đáng tiếc cô đã chết sớm như vậy rồi, nhưng tất cả cũng đều bắt nguồn từ cô cả. Ai sai ai đúng, chỉ có cô mới hiểu rõ! Tạm biệt." Cô ta cười hả hê, sau đó mới đắc ý đi thẳng ra. Lưu Chỉ San cảm thấy tuyệt vọng, mọi chuyện đều bắt nguồn từ cô, nếu cô không tìm anh ta, thì sẽ không đi dênd nước này. Lưu Chỉ San chỉ biết thẫn thờ nhìn đám cháy lửa đang điên cuồng lao tới đòi mạng, cô chỉ cảm thấy cái chết đang đến gần mình. Một thanh gỗ rơi xuống đập vào gáy cô, nháy mắt trở nên mù mịt.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro