Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9 - Đôi cẩu nam nữ cùng nhau đánh tay đôi

Ân Dục tiếp được gối của cậu ném trở về, cười lạnh nói: "Cha tôi còn chưa từng quản tôi, anh còn muốn quản tôi?"

Kỳ Nhạc cuối cùng cũng không chịu nổi, tức giận đến cả người phát run, "Cút ra ngoài!"

Cậu dựa vào cái gì mà phải chịu loại uỷ khuất này?

Ân Dục là tiểu thiếu gia, còn cậu không phải sao?

Kỳ Nhạc cậu tốt xấu gì cũng là tiểu thiếu gia của Kỳ gia, cũng là đứa con mà người khác yêu thương chiều chuộng gấp bội, dựa vào cái gì mà phải cúi đầu khom lưng cho kẻ này!

Ân Dục trêu tức mà nói: "Làm sao, tôi ngăn anh tìm đàn ông?"

"Cút ngay." Kỳ Nhạc chỉ vào cửa, cực lực áp chế lửa giận trong lòng, âm thanh lạnh lùng nói: "Đừng ép tôi ra tay."

"Đây là ai thế?" Đứa con gái đang rúc trong ngực Ân Dục giương mắt, nhìn thấy Kỳ Nhạc, quái gở mà nói: "Đây là thằng gay không biết xấu hổ quấn lấy anh sao?"

Kỳ Nhạc nghe vậy thân thể cứng đờ, máu trên mặt mất hết.

Cậu đem Ân Dục đặt trên đầu quả tim mà yêu mà chiều, dễ dàng tha thứ cho tất cả tính cách của đối phương, Ân Dục lại ở bên ngoài cùng người khác tuỳ ý chửi bới cậu.

Kỳ Nhạc đều có thể hình dung ra cảnh tượng như vậy, mấy kẻ ăn chơi trác tác vây quanh nhau, lấy cậu là đề tài trung tâm để bọn hắn cười đùa.

"Dư Đồng, im miệng." Ân Dục không muốn nghe đứa con gái này nói linh tinh, quay đầu về phía Kỳ Nhạc, "Tiền thuê nhà tôi đã đưa, anh dựa vào đâu đuổi tôi đi?"

Giờ phút này Kỳ Nhạc nhìn Ân Dục ngang tàng, tim như bị dao cứa, hoàn toàn hết hy vọng.

Cậu đến phòng mình, lấy ra một cái di động mới. Trên wechat trả cho Ân Dục toàn bộ tiền thuê nhà, sau đó cầm di động đi đến phòng khách.

Nhìn thấy trong phòng khách đôi cẩu nam nữ tình chàng ý thiếp, cậu lạnh lùng nghiêm mặt: "Tất cả tiền thuê nhà tôi đã trả lại cho cậu, tiền phòng trước kia coi như là tôi nuôi chó vậy, con chó này bây giờ tôi vứt bỏ."

Ai mà không nói được lời châm chọc, chỉ có Ân Dục sao?

Kỳ Nhạc nhìn thấy mặt Ân Dục biến sắc trong nháy mắt, trong lòng có loại sảng khoái không rõ.

Khó trách Ân Dục thích mắng cậu, hoá ra vì mắng người thật là thích.

Ân Dục mặt âm trầm, "Anh lặp lại lần nữa, tôi là gì của anh?"

Kỳ Nhạc nâng mắt nhìn về phía cậu ta: "Cậu chính là con chó trước kia tôi mắt mù mới nuôi, hiện tại quá dơ bẩn, tôi từ bỏ."

Ân Dục rất nhanh nắm tay, "Anh lặp lại lần nữa."

Kỳ Nhạc lạnh lùng nói: "Mấy lần cũng giống thế thôi, cậu chính là con chó tôi từng nuôi, bây giờ tôi vứt rồi."

Tiếng nói vừa dứt, trong phòng khách liền vang lên một tiếng chát.

Trên mặt truyền đến cơn đau bỏng rát, Kỳ Nhạc bị một cái tát này tát lệch một bên mặt. Ân Dục dùng toàn lực, tát cậu đến choáng váng, bên tai vang lên ong ong.

Ân Dục lấy một loại thái độ nhìn Kỳ Nhạc bằng nửa con mắt, cậu ta từ nhỏ đến lớn đều được người người vây quanh, người bên cạnh không phải lấy lòng cậu ta, thì chính là nịnh bợ. Đây vẫn là lần đầu tiên có người dám ở trước mặt mắng cậu ta là chó.

Cậu ta trong đầu đều là lời Kỳ Nhạc nhục mạ mình, thân thể so với đại não đã làm trước, bàn tay hung hăng nện trên mặt Kỳ Nhạc.

Kỳ Nhạc bị đánh đến lệch mặt, răng nanh va vào miệng đến rách cả thịt chảy cả máu. Đầu lưỡi cậu khẽ liếm vết thương, đau đến mức phải hít một ngụm khí.

Súc sinh chính là súc sinh, vĩnh viễn sẽ không học được cách điềm đạm đối với người khác. Kỳ Nhạc cười lạnh.

Hai tay Ân Dục túm lấy vạt áo của cậu, "Mắng ai là chó! Mắng ai là chó hả!"

Kỳ Nhạc nắm tay tát vào mặt cậu ta, "Tôi cmn mắng chính cậu đấy!"

Trên mặt đau xót, Ân Dục khẽ mài răng, bẻ vài ngón tay, đột nhiên tóm lấy áo Kỳ Nhạc, hung hăng quăng ngã cậu lên sofa, tay Dư Đồng liền dừng trên mặt Kỳ Nhạc.

Hai người đều sửng sốt.

"Cô làm gì vậy?" Ngữ khí Ân Dục không tốt.

Dư Đồng còn muốn tát thêm, bị Ân Dục bắt được tay, "Không có chuyện của cô, đừng nhúng tay vào!"

Nói xong, cậu ta đem Dư Đồng đẩy lên sofa.

Kỳ Nhạc nhân cơ hội từ sofa đứng lên, che lại khuôn mặt bỏng rát, rũ đầu.

Ở trong chính nhà của mình, bị bạn trai cùng kẻ thứ ba liên hợp đánh mình, cuộc sống bây giờ của cậu cũng kích thích quá đi.

Dư Đồng không quen nhìn Ân Dục che chở cho cậu, duỗi tay lại nắm tóc Kỳ Nhạc, đem cả người cậu quăng ngã trên sofa.

Kỳ Nhạc không chút phòng bị, cộng thêm cảm mạo đang bị sốt nhẹ, trúng một cái tát đã làm cho cậu có chút choáng váng, hiện tại bị đẩy ngã lần thứ hai cậu có chút mơ màng.

"Anh còn che chở cho anh ta làm gì! Anh ta đã mắng anh là chó đấy!" Dư Đồng bị Ân Dục cản lại.

Kỳ Nhạc hít mạnh một hơi, lại chậm rãi thở ra. Xoay người ngồi trên sofa, cậu lãnh đạm nhìn về phía Dư Đồng vẻ mặt đang đắc ý.

Đôi cẩu nam nữ liên hợp lại, cậu thật đúng là sợ chính mình cũng đánh không lại.

Qua nửa ngày, cậu đột nhiên đứng lên, đi tới trước mặt Ân Dục, mũi hừ một tiếng. Rồi sau đó tay phải kéo Ân Dục qua, người phía sau không có một chút phòng đi đã bị cậu kéo đến phía trước lảo đảo vài bước.

Ngay sau đó, tay trái Kỳ Nhạc trực tiếp hướng tới mặt Dư Đồng.

"Chát---"

Âm thanh của bàn tay thanh thuý vang lên trong phòng khách rộng lớn vô cùng vang dội.

Dư Đồng che mặt, trừng mắt không dám tin, sau khi phản ứng lại duỗi tay muốn tát lại.

Kỳ Nhạc tóm lấy cổ tay cô ta, "Tôi không đánh phụ nữ, nhưng nếu cô đánh tôi, tôi sẽ đánh cô."

Ân Dục đẩy tay cậu ra, Dư Đồng thừa cơ tránh ở sau cậu ta, "Anh Dục, anh xem anh ta đánh em..."

Phụ nữ mệnh thực sự tốt, tuỳ tiện tát người xong lại nũng nịu cũng chẳng mảy may cảm thấy gì.

Kỳ Nhạc cầm lấy chén nước trên bàn, ném thẳng lên người đôi cẩu nam nữ, lạnh lùng ra lệnh đuổi người: "Cút ra ngoài."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro