Chương 7 - Người thành phố thật biết chơi, chiến lược rất thâm thúy*
*Một ngôn ngữ mạng, ý trêu chọc có người làm ra một ít chuyện kinh ngạc, ngoài dự đoán của mọi người. Phạm vi sử dụng rất rộng, căn cứ tuỳ ngữ cảnh mà có hàm ý khen chê bất đồng, có thể dùng để tán thưởng hành vi thú vị có sáng tạo nào đó, cũng có thể dùng để châm chọc một vài hành vi làm cay mắt nhất định, v.v...
___
"Ngã có làm sao không?" Ân Thế Kiên quan tâm hỏi.
Kỳ Nhạc vẻ mặt xấu hổ, cũng không thể nói cho anh biết tối qua con anh đã đem mình bạo cúc.
Ân Thế Kiên đương nhiên biết tình huống của cậu. Tối hôm qua anh quang minh chính đại ở trên, động tác có phần thô lỗ. Buổi sáng cũng không kịp xem xét thân thể cậu, bên phía công ty còn có việc gấp chờ anh qua, cho nên anh không kịp xử lý chuyện của Kỳ Nhạc.
Nghĩ đến đêm qua khoé mắt Kỳ Nhạc ngấn nước, biểu tình ôm lấy chính mình nhỏ giọng mắng.
Bộ dạng nhỏ nhắn câu dẫn người như vậy thật sự không thể nào miêu tả!
Ngay cả Ân Thế Kiên từ trước đến nay thanh tâm quả dục, đầy đầu cũng đều là hình ảnh kích thích tối qua.
Kỳ Nhạc chậm chạp quá mức hồn nhiên không biết chính mình đang bị ý dâm, giương mắt trộm quan sát diện mạo của người đàn ông.
Hai cha con Ân gia ở thành Ngô Đồng thanh danh vang dội, Ân Dục là có tiếng xấu tràn lan. Nhưng cha cậu ta – Ân Thế Kiên lại không giống vậy.
Tiếng đồn về Ân Thế Kiên cậu đã nghe qua không ít, cái gì mà tuổi trẻ đầy hứa hẹn, đẹp trai lắm tiền, người cha độc thân cùng với từ chỗ Ân Dục nghe được, đáng sợ, nghiêm túc các loại vân vân.
Nhưng cái gọi là trăm nghe không bằng một thấy.
Vẻ ngoài của Ân Thế Kiên không giống một người đàn ông ba mươi sáu tuổi, bộ dạng thật trẻ trung, da dẻ được chăm sóc khá tốt, trên mặt cũng chưa nhìn thấy nếp nhăn nào.
Nhưng người đàn ông này cũng đẹp trai như lời đồn, ngũ quan thâm thuý, nói thẳng ra diện mạo còn hơn Ân Dục, Ân Thế Kiên là thuộc loại diện mạo trầm ổn, làm cho người ta có một loại cảm giác yên tâm khó hiểu.
Trong xoang mũi của Kỳ Nhạc quẩn quanh hương nước hoa nhàn nhạt của đối phương, cậu nhịn không được ngửi chút chút. Còn cảm thấy ngửi thật thơm.
Đem động tác nhỏ của Kỳ Nhạc thu vào đáy mắt, mắt Ân Thế Kiên mang ý cười, cố ý nói: "Tôi đưa cậu đến bệnh viện kiểm tra một chút nhé."
Sau khi làm ầm ĩ với bạn trai, lại được cha của bạn trai đưa đến bệnh viện kiểm tra phải bày ra bộ dạng gì? Kỳ Nhạc vô cùng khủng hoảng.
"Uhm... Tôi không sao."
"Tôi xem mặt cậu không được tốt lắm."
"Tôi ổn mà, tôi không sao cả."
Nói đùa sao, thật muốn đến bệnh viện kiểm tra, cậu không bỏ qua được người này!
Kỳ Nhạc theo bản năng lùi ra sau, người đàn ông không nhiệt tình mấy, từng câu từng chữ đều là lời khách sáo lễ độ, nhưng loại cảm giác thân thiết khó hiểu này làm cho cậu có chút lo lắng.
"Vậy được rồi." Ân Thế Kiên giả bộ bất đắc dĩ, từ trong ví lấy ra danh thiếp của mình, hai tay đưa cho Kỳ Nhạc, nói: "Đây là danh thiếp của tôi, nếu về sau con tôi lại có mấy hành động quá phận với cậu, cậu có thể trực tiếp tìm tôi."
Kỳ Nhạc nhận lấy, khoé miệng nhấp một cái.
Tấm danh thiếp mạ vàng, Ân Thế Kiên thật đúng là biết cách chơi.
Cậu chỉ là không biết, tấm danh thiếp này là duy nhất.
Ân Thế Kiên lại hỏi: "Xin hỏi cậu với con tôi là có quan hệ gì?"
Kỳ Nhạc ngẩn ra, đột nhiên không biết nên trả lời như thế nào.
Nói là bạn trai, đối phương có đánh cậu không? Kỳ Nhạc liếc vệ sĩ đứng bên cạnh, tư thế này thật sự giống như đến vì để chỉnh cậu vậy.
Thấy Kỳ Nhạc trầm mặc, biểu tình trên mặt thay đổi biến hoá. Ân Thế Kiên trong lòng hiểu rõ, biết người này nhất định lại say rượu giống như hai năm trước.
Nếu không nhớ rõ, như vậy cũng dễ xử lý.
Ân Thế Kiên nâng tay xem đồng hồ, "Kỳ tiên sinh tối nay có rảnh hẹn cùng ăn cơm không?"
Kỳ Nhạc theo bản năng gật đầu, sau đó lập tức lại lắc đầu, "Thật xin lỗi, tôi còn có việc."
Ân Thế Kiên cũng không vội vàng, uyển chuyển mà nói: "Vậy lần sau gặp mặt, còn muốn cậu cho tôi có cơ hội để nhận lỗi."
Kỳ Nhạc lúc này mới phát hiện đã hiểu lầm đối phương, nhưng lại không biết giải thích sao cho tốt, dứt khoát không nói gì.
Lúc này tiếng chuông điện thoại đúng lúc vang lên, là điện thoại của Ân Dục.
Ân Thế Kiên lễ độ tính tránh đi, dẫn vệ sĩ rời đi.
Kỳ Nhạc nhìn thoáng qua bóng dáng người đàn ông, ngón tay dừng trên màn hình trượt máy nhận cuộc gọi, bên tai liền truyền đến thanh âm ngang ngạnh của Ân Dục.
"Anh câu dẫn tôi xong, bây giờ còn muốn câu dẫn cha tôi sao?"
___
Tác giả có lời muốn nói: Ân Dục năm nay 18 tuổi, đang ở thời kỳ phản nghịch, hoàn cảnh gia đình làm cho cậu ta có tính cách kỳ quặc đến bất trị.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro