Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6 - Được cha của bạn trai cứu giúp

Ân Dục trước kia không phải chưa từng mắng cậu, nhưng đều là những lời mắng mỏ không liên quan. Nhưng hiện tại những lời này, từng câu từng chữ đều giống như lưỡi dao sắc bén hung hăng đâm vào lòng Kỳ Nhạc.

"Anh đã làm gì sai?" Thanh âm Kỳ Nhạc có chút run rẩy.

Bởi vì thích cậu ta, cho nên theo lẽ thường phải nhận những lời nhục mạ cậu hay sao?

Ân Dục hỏi lại: "Vậy tôi sai hay sao?"

Nếu không phải Kỳ Nhạc quyến rũ mình, cậu ta sẽ không dẫn đối phương về nhà, cũng sẽ không bị cha phát hiện, lại càng không bị ăn một cái tát sau đó bị đuổi ra khỏi nhà.

Tất cả những điều này đều là lỗi của Kỳ Nhạc!

Cậu ta càng nghĩ càng giận, kéo áo khoác của Kỳ Nhạc, đẩy người ngã lăn trên đất, "Nếu không phải anh, hiện tại tôi sẽ thành bộ dạng này sao?!"

Mông vừa chạm đất, đau càng thêm đau, Kỳ Nhạc đau đến sắc mặt trắng bệch.

Ân Dục ngồi xổm trên mặt đất, túm lấy áo cậu, "Anh cho rằng anh là cái gì, anh mà cũng dám giáo huấn tôi!"

Kỳ Nhạc tùm lấy kéo tay cậu ta ra. Vì sao cậu lại thích loại khốn nạn này, cậu nhất định là đã mù rồi.

Đầu mũi chợt cay, Kỳ Nhạc quay mặt sang một bên, không muốn bị Ân Dục nhìn thấy bộ dạng chật vật lúc này của mình.

Ân Dục từ trên cao nhìn xuống cậu, khoé mắt Kỳ Nhạc ửng đỏ, đôi môi mỏng không còn chút máu nào nhếch lên, một bộ biểu tình quật cường.

Điều này làm cho tâm tình Ân Dục càng khó chịu hơn, giống như cậu ta đang vô cớ gây rối vậy.

Ngay khi cậu ta muốn túm Kỳ Nhạc đứng lên, phía sau truyền đến một tiếng quát: "Ân Dục!"

Ân Thế Kiên đến trường học để đưa hành lý cho con trai, không nghĩ tới lại để cho anh nhìn thấy một màn này, lửa giận cơ hồ lan tràn trong lòng anh.

Anh bước nhanh về phía hai người, tay trái bắt lấy cánh tay Ân Dục đang túm lấy áo của Kỳ Nhạc, tay phải giơ cao lên, hướng về khuôn mặt đang run lên nhè nhẹ của đứa con.

Một lát sau, anh thu ngón tay về, nắm thành nắm đấm buông xuống bên người.

"Từ hôm nay trở đi, nếu để cho cha thấy con tái phạm, đừng trách cha sẽ phạt con theo gia pháp." Những lời này dường như là rít qua từng kẽ răng.

Anh rốt cuộc đã nuôi con thành dạng gì, từ nhỏ đến lớn đều không làm chuyện đứng đắn, tiếng xấu ngược lại người người đều biết!

Khí tràng người đàn ông quá mức lạnh lùng, Kỳ Nhạc được anh che ở phía sau, nhìn thấy bóng lưng đối phương đáy lòng sinh ra một loại cảm giác an toàn không tên.

Chỉ cần ở trước mặt của Ân Thế Kiên, Ân Dục vĩnh viễn sợ hãi xuất phát từ bản năng. Hiện giờ trên mặt cậu ta hoàn toàn không còn vẻ càn rỡ như vừa rồi, chỉ còn lại sự chột dạ cùng kích động khi bị bắt gặp.

Ân Thế Kiên quay về phía vệ sĩ ở phía sau ra hiệu, người sau từ trong xe lấy ra một chiếc valy. Anh đem hành lý đẩy về phía Ân Dục, lạnh lùng nói: "Hành lý của con cha đã cho người đem đến, về sau tiền tiêu vặt cha cũng sẽ giảm một nửa, khi nào con sửa tật xấu trên người cho đúng, lúc đó cha sẽ đón con về nhà."

"Con không quay về!" Ân Dục đá chiếc valy, "Đồ này con cũng không cần!"

Nói xong, valy bị cậu ta đá lăn trên mặt đất, Ân Dục kiên quyết rời đi.

Nhìn thấy bóng lưng của Ân Dục, Kỳ Nhạc có chút hoảng hốt.

Trên đời này người có thể khiến cho Ân Dục sợ hãi có lẽ cũng chỉ có thể là cha của cậu ta chăng.

"Cậu có sao không?"

Trên đỉnh đầu truyền tới thanh âm thành thật đầy cảm xúc của người đàn ông, Kỳ Nhạc giương mắt, chống lại đôi mắt dễ khiến người khác thất hồn lạc phách, không hiểu sao cảm giác có chút quen thuộc làm cho lòng cậu rung động, nhất thời quên trả lời đối phương.

Người trước mắt đang ngồi dưới đất, cả mũi lẫn mắt đều ửng đỏ, bộ dạng ngây ngốc nhìn qua thật đáng thương.

Ân Thế Kiên nhớ lại thời điểm đêm qua cả hai người cùng điên cuồng lại hoang đường bao nhiêu, trong lòng có loại cảm giác không chân thực khó có thể nói thành lời.

Anh duỗi tay nâng Kỳ Nhạc dậy, "Thực sự xin lỗi, đứa con kém cỏi này thật không hiểu chuyện."

Kỳ Nhạc nắm lấy tay Ân Thế Kiên, chân vừamới cử động, mông liền đau đến hít một ngụm khí, trên mặt phút chốc lúc đen lúc trắng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro