Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 56 - Bị người công khai xử phạt


Ân Thế Kiên nhận thấy ánh mắt người trong lòng, đáy lòng đại khái đã đoán được, nhưng anh không phá bĩnh, tay vẫn gắt gao ôm eo Kỳ Nhạc.

Hai người thoạt nhìn dính nhau vô cùng.

Kỳ Nhạc phối hợp với anh, khóe mắt liếc về hướng Hoắc Trầm.

Chỉ thấy vẻ mặt Hoắc Trầm không có biểu tình gì, nhưng đôi tay nắm chặt thành quyền rũ xuống bên người đã bán đứng suy nghĩ của đối phương.

Khóe môi Hoắc Trầm nhếch lên như có như không trào phúng: "Nhạc Nhạc, mặc dù tôi không thể nói bất cứ điều gì, nhưng đôi khi cậu vẫn phải mở to mắt mà nhìn."

Ân Thế Kiên nghe vậy, nhướng mày. Hỏi: "Cậu Hoắc có ý kiến đối với tôi?"

Hoắc Trầm cười cười: "Không dám, tôi chỉ đang nhắc nhở Nhạc Nhạc một chút, dù sao cậu ấy cũng coi như em trai tôi."

Em trai cái đ** ấy!

Kỳ Nhạc trợn trắng mắt, ý bảo chú già đi thôi.

Ân Thế Kiên tất nhiên sẽ phối hợp, gật đầu xã giao với Hoắc Trầm rồi dẫn người đi.

Chờ đến khi đi vào trong góc, Kỳ Nhạc lập tức buông tay người đàn ông ra, bất mãn lẩm bẩm: "Vướng víu chết đi được."

Ân Thế Kiên khẽ cười một tiếng, thổi một hơi mờ ám bên tai cậu hỏi han: "Bé cưng chuẩn bị cảm ơn tôi thế nào đây?"

Hơi thở nóng ẩm phun trên đôi tai mẫn cảm, Kỳ Nhạc nổi một trận da gà, che lỗ tai lại lùi về sau hai bước.

"Anh cách xa tôi một chút!"

Ân Thế Kiên thấy tai cậu đỏ bừng, tiến lên trước một bước duỗi tay sờ. Mới vừa chạm tới, tên nhóc con liền lập tức bật người như khỉ tránh xa anh, nháy mắt đã cách rất xa.

Kỳ Nhạc đỏ mặt, "Có chuyện gì từ từ nói, đừng động tay động chân!"

Ân Thế Kiên tiến lên hai bước tới gần cậu, khẽ cười nói: "Không nghĩ tới bé cưng nhà tôi còn rất câu dẫn người, đến ảnh đế cũng thích em."

Giọng điệu trào phúng trong lời nói của người đàn ông quá rõ ràng, Kỳ Nhạc không chút nghĩ ngợi mà phản bác: "Đó là do sức hấp dẫn của tôi lớn!"

"Hả?" Ân Thế Kiên nhíu mày, "Một ông chú già như tôi đây còn chưa đủ thỏa mãn em sao?"

Đệch... Lão khốn này quả nhiên nghe lén cuộc nói chuyện của bọn họ!

Kỳ Nhạc cúi mặt xuống, giọng lạnh lùng nói: "Tôi không nghĩ tới Ân tiên sinh còn có sở thích nghe lén người khác nói chuyện."

Ân Thế Kiên khẽ vuốt mặt cậu, cuối cùng nắm lấy cằm, hung tợn nói: "Tôi cũng không nghĩ tới Kỳ tiểu thiếu gia lại thích một ông chú già như tôi." Ba chữ 'ông chú già' dường như rít qua từng kẽ răng.

Kỳ Nhạc bị anh bóp mặt đến biến dạng, muốn nói chuyện cũng không được, tức nghẹn mà trừng mắt nhìn người đàn ông.

Nếu cho cậu cơ hội làm lại từ đầu, vừa rồi cậu nhất định sẽ không nói với Hoắc Trầm rằng mình thích Ân Thế Kiên!

Kỳ Nhạc cảm thấy thật uất ức, đặc biệt bây giờ còn bị người ta bóp cằm, khiến cậu rất cáu.

Ân Thế Kiên buông tay ra, lúc này rốt cuộc cậu cũng được giải thoát, đối phương lại duỗi tay xoa hai bên mặt cậu.

"Uhm!" Khóe mắt Kỳ Nhạc rớt một giọt nước mắt sinh lý.

Mặt Ân Thế Kiên không lộ biểu tình: "Tôi già sao?"

Kỳ Nhạc: "..." Còn không phải chỉ là nói một câu mà bị ghi thù như vậy sao?!

Ân Thế Kiên đột nhiên muốn chơi lưu manh, nắm lấy tay cậu kéo vào lòng, tay trái ôm eo Kỳ Nhạc, ôm chặt cậu trong lồng ngực, tay phải từ eo dần đi xuống tìm kiếm...

"Anh còn động tay động chân tôi sẽ gọi người đến đấy!"

"Cậu gọi đi."

"..."

Kỳ Nhạc bị anh ấn, giãy giụa căn bản cũng uổng phí sức lực. Cậu tức giận đến độ dứt khoát mặc kệ, thân thể căng thẳng cứng đờ trong lòng anh.

Ân Thế Kiên một bên sờ một bên cảm khái xúc cảm thật tốt, rũ mắt liền thấy Kỳ Nhạc cúi đầu, lông mi run rẩy, thân thể cũng đang run lên. Anh đột nhiên nổi hứng trêu chọc.

"Bé cưng à..."

Giọng người đàn ông hình như khàn hơn so với bình thường, có loại hấp dẫn không nói thành lời. Tim Kỳ Nhạc đột nhiên lỡ một nhịp, trên mặt hình như càng nóng hơn.

Ngoài miệng lại vẫn cứng rắn: "Anh có ghê tởm hay không thế!"

"Ha." Ân Thế Kiên cười đến bại hoại, "Xem ra loại xưng hô bé cưng này nên dùng lúc trên giường."

Người này sao lại không biết xấu hổ như vậy!

Kỳ Nhạc thẹn quá hóa giận, "Câm miệng!"

Ân Thế Kiên làm bộ kinh ngạc, "Bé cưng nghĩ đến cái gì mà sao mặt đỏ thế?"

"..." Thật muốn đánh người. Kỳ Nhạc bị anh giày vò đến cáu kỉnh.

"Có phải nghĩ đến chuyện lúc cậu đau tay vẫn muốn quấn lấy tôi?" Ân Thế Kiên còn đang tiếp tục khoa trương, "Bé cưng nhà tôi cũng thật biết làm nũng nhỉ, tay đau còn một hai phải bắt tôi ôm vào ngực an ủi cơ."

Kỳ Nhạc bị anh nói đến mức đỏ cả cổ, hận không thể có cái khe nứt nào mà chui vào.

Ân Thế Kiên mắt mang ý cười, rũ mắt nhìn chằm chằm đỉnh đầu Kỳ Nhạc, "Bé cưng cũng quá thích ông chú già như tôi đi?"

"Cút! Ai thích anh!" Kỳ Nhạc cả giận nói với anh: "Đừng có dát vàng lên mặt mình!"

"Đúng vậy..." Ân Thế Kiên liếc cậu, "Không thích còn quấn lấy tôi, hút tôi đến... aiz..."

Trên chân tê rần, đôi giày da hiện rõ dấu giày, người đàn ông hít hà một hơi, tên nhóc con này ra tay thật tàn nhẫn.

"Anh có xấu hổ hay không?" Làm sao lại nói cái này ở bên ngoài! Kỳ Nhạc tức giận đến đỏ cả người.

"Hả?" Ân Thế Kiên nhướng mày, "Kỳ tiểu thiếu gia thật đúng là rút huyệt vô tình."

Ông chú già vừa nói cái huyệt gì chứ?

Kỳ Nhạc kinh sợ rồi, mặt mày hoảng sợ. Cậu không nghĩ tới người này lại không biết xấu hổ đến trình độ này.

Ân Thế Kiên đối với phản ứng của cậu cũng không cho là đúng, tay phải anh nhéo nhéo trên mông nhỏ: "Kỳ tiểu thiếu gia bảo dưỡng thật tốt."

"Nói cái gì đấy?!" Thái dương Kỳ Nhạc nổi gân xanh thình thịch, một cái tát dừng trên vai anh, "Ân Thế Kiên, tôi không tức giận thì anh coi tôi là Hello Kitty sao!"

Ân Thế Kiên nắm lấy cổ tay cậu, cau mày nói: "Cậu còn thích cái này?"

Không cách nào nói chuyện được.

Kỳ Nhạc không tránh được tay anh, dứt khoát há miệng cắn lên hồ khẩu, tay cậu nháy mắt được giải thoát.

Ân Thế Kiên nhìn chằm chằm dấu răng trên hồ khẩu, ánh mắt buồn bã, trầm giọng nói: "Răng nanh như này chắc phải đi rút thôi."

"Rút con m* anh ấy!" Kỳ Nhạc tức muốn chết, xoay người liền rời đi. Đi vài bước còn lo đối phương đuổi kịp, lại quay đầu cảnh cáo: "Không được đi theo tôi!"

Hôm nay quá xui xẻo, quả nhiên mỗi lần đến nhà họ Kỳ đều khiến cậu gặp chút chuyện rắc rối.

Kỳ Nhạc vô cùng u oán, đem tất cả mọi chuyện đổ lên nhà họ Kỳ.

Ân Thế Kiên nhìn bóng dáng thở phì phò của đối phương, khóe môi gợi lên ý cười.

Cùng lúc đó, người ở cách đó không xa vẫn nhìn bọn họ chằm chằm đập tay vào tường, đôi mắt hẹp dài như đang chứa độc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro