Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 54 - Nghe trộm được lời tỏ tình

Vườn hoa sau khách sạn vào ban đêm, gió thổi đìu hiu, rất ít người.

Kỳ Nhạc khoanh tay đứng lại, lạnh lùng nói: "Rốt cuộc anh muốn làm gì?"

Hoắc Trầm cười khổ một tiếng, "Điều tôi muốn từ trước đến giờ cậu đều không cho."

"Tôi đã từ chối anh rồi."

Ở góc tối gần đó Ân Thế Kiên sửng sốt, nhìn Kỳ Nhạc mà lâm vào suy nghĩ sâu xa.

Hoắc Trầm đến bên chiếc ghế cạnh bồn hoa ngồi xuống, "Nhạc Nhạc, cậu vẫn luôn biết tình cảm của tôi đối với cậu mà."

"Tôi không thích anh." Tâm trạng Kỳ Nhạc vô cùng phức tạp.

Hoắc Trầm khẽ cười nói: "Nhưng tôi thích cậu, không phải cậu không được."

"..." Kỳ Nhạc nhíu mày không nói, trầm mặc một lúc lâu sau mới nói: "Anh hai tôi thì sao?"

Anh hai thích Hoắc Trầm. Đây là chuyện mà trên dưới trong nhà họ đều biết.

Hoắc Trầm có thể trở thành ảnh đế, tuy rằng một phần do kỹ thuật diễn của anh ta, nhưng phần lớn là do sự trợ giúp và nỗ lực của anh hai ở phía sau.

Nhưng mà, người đứng trước mặt này không rõ là có biết hay không, hay vẫn luôn giả bộ không biết, không nói đến chuyện đáp lại tình cảm của anh hai, mà còn luôn lợi dụng điều đó.

Mấy năm qua, Hoắc Trầm một bên lợi dụng tài nguyên anh hai đoạt lấy cho anh ta một bước đi thẳng tới ngôi vị ảnh đế, một bên lại từng lần từng lần làm tổn thương anh hai.

"Anh đã từng suy xét đến cảm nhận của anh hai tôi chưa?" Trong lòng Kỳ Nhạc bực bội, nghĩ đến chuyện này có thể gây hiểu lầm lại không thể không bình tĩnh lại.

Hoắc Trầm trừng mắt một lúc, sau đó lại thở dài một hơi, lạnh lùng hỏi: "Vì sao mỗi lần cậu đều nhắc đến Kỳ Thăng?"

"Bởi vì---" anh ấy thích anh.

Kỳ Nhạc kịp thời dừng lại, nửa câu sau nghẹn lại trong cổ họng.

Không thể nhắc tới anh hai với Hoắc Trầm.

"Bởi vì sao?" Hoắc Trầm truy hỏi.

Kỳ Nhạc chỉ có thể vòng lại, "Bởi vì tôi là em trai anh ấy."

"Cho nên tôi không thể theo đuổi cậu?" Hoắc Trầm kỳ quái nở nụ cười, "Cậu lo lắng tôi vì cướp đi em trai cậu ấy mà bị cậu ấy trừng trị?"

Kỳ Nhạc nghe thấy vậy, nhìn đối phương chằm chằm không chớp mắt. Cậu không tin Hoắc Trầm không biết đến tình cảm của anh hai.

"Chuyện này cậu không cần lo lắng, tôi nhất định sẽ cầu xin cậu ấy đồng ý." Hoắc Trầm giải thích nói: "Kỳ Thăng không phải người không biết nói lý, nếu..."

"Anh không phải có thói xấu nào đấy chứ?!" Nghe thấy lời của đối phương, Kỳ Nhạc rốt cuộc không thể nhịn được nữa.

Anh hai cậu trả giá vì Hoắc Trầm nhiều như vậy, vì sao người này có thể mặt dày vô sỉ như thế chứ?!

Hoắc Trầm thấy cậu hoảng sợ, lấy lòng dỗ dành, "Nhạc Nhạc, cậu đừng tức giận."

"Hoắc Trầm anh mở to mắt chó ra mà nhìn cho rõ!" Kỳ Nhạc nắm lấy cổ áo anh ta, "Cả mặt tôi đều viết rõ ràng chán ghét anh, mặc kệ là ai đồng ý, tôi cũng sẽ không đáp ứng anh!"

Rõ ràng đã cự tuyệt nhiều lần như vậy, biểu hiện của anh hai cũng rõ ràng như vậy, vì sao Hoắc Trầm vẫn luôn quấn lấy mình không buông chứ?!

Hoắc Trầm ngẩn ra, sau đó sắc mặt lạnh xuống. Nắm lấy cổ tay cậu, ánh mắt lạnh lẽo phẫn nộ đánh giá Kỳ Nhạc.

"Vậy vì sao cậu không thể thích tôi một chút?" Cách nào cũng đều dùng hết, vì sao không thể thích anh ta dù chỉ một chút chứ?

Sức Kỳ Nhạc yếu hơn đối phương, càng giãy giụa đối phương càng tăng thêm sức lực, trên cổ tay trắng nõn nà đã xuất hiện mấy vệt đỏ.

"Hai năm nay chuyện tôi làm cho cậu còn ít sao?" Giọng Hoắc Trầm ẩn chứa sự tức giận, "Mỗi một ngày tôi đều dỗ cho cậu vui, sợ làm điều gì khiến cậu mất hứng..."

"Anh tỉnh táo một chút đi!" Kỳ Nhạc giãy khỏi tay anh ta, lạnh lùng nói: "Cho đến bây giờ tôi chưa từng nhận ý tốt của anh, từ đầu đến giờ tôi vẫn luôn cự tuyệt anh."

"Cho nên mới nói vì sao cậu muốn từ chối tôi!" Hoắc Trầm giận dữ hét lên: "Là tôi có chỗ nào không tốt khiến cậu cảm thấy tôi không xứng với cậu!"

"Bởi vì tôi không thích anh!" Giọng của Kỳ Nhạc không khỏi cao hơn, "Tới bây giờ tôi vẫn không thích anh, tất cả chuyện anh lấy lòng tôi sẽ chỉ càng làm tôi thêm chán ghét anh!"

"Vậy cậu thích ai?" Hoắc Trầm liếm răng, trong lòng anh ta đã có đối tượng.

Trong bữa tiệc đêm nay, anh ta thấy được Kỳ Nhạc cùng người kia lôi lôi kéo kéo. Hình ảnh ấy khiến anh ta vô cùng ghen tị, bởi vì Kỳ Nhạc chưa bao giờ để lộ biểu tình như thế trước mặt anh ta.

Kỳ Nhạc lạnh mặt, "Tôi thích ai cũng không liên quan gì với anh."

Hoắc Trầm bỗng nhiên cười, "Là Ân Thế Kiên đúng không."

"Hả?"

Kỳ Nhạc ngây ngẩn cả người.

Nếu nhóc con này thích mình, anh cũng sẽ không thấy phiền đến như vậy. Ân Thế Kiên đang tránh trong góc khẽ cười một tiếng, yên lặng thở dài nói thầm trong lòng.

"Cậu với Ân Thế Kiên ở bên nhau, người trong nhà có thể đồng ý sao?" Hoắc Trầm cười nhạo một tiếng, "Anh ta lớn hơn cậu nhiều tuổi như vậy, vì sao cậu có thể thích anh ta mà không thích tôi?"

Kỳ Nhạc nhìn miệng Hoắc Trầm mở ra đóng vào, từng lời có thể nghe thấy, nhưng từ miệng đối phương nói ra, cậu đột nhiên không hiểu cái gì.

Hoắc Trầm thấy cậu trầm mặc, nghĩ mình đã nói trúng, sắc mặt càng thêm khó coi.

"Hai người đã làm gì rồi?"

Kỳ Nhạc giận tái mặt, "Hoắc Trầm, tôi khuyên anh nói chuyện nên chú ý một chút."

"Cho nên hai người đã làm rồi." Hoắc Trầm ghé sát vào mặt cậu, "Anh ta lớn hơn cậu cả một đống tuổi, ở trên giường có thể thỏa mãn cậu hay sao?"

Gió đêm thổi qua tóc mái của Kỳ Nhạc, mang theo cảm giác mát mẻ nhẹ nhàng. Từng lời đối phương nói ra cũng không lọt được vào tai cậu, càng không khiến cậu cảm thấy lạnh lẽo một chút nào.

Hoắc Trầm vẫn đang tiếp tục nói: "Anh ta còn có một đứa con sêm sêm tuổi cậu, cậu như vậy có khác gì mấy cô gái trẻ tuổi đi làm mẹ kế cho người ta chứ?"

Thích một người, không chiếm được sẽ chửi rủa bôi nhọ. Hóa ra đây là cái mà Hoắc Trầm gọi là thích.

Kỳ Nhạc hít sâu một hơi, bàn tay buông bên người nắm chặt lại.

Ân Thế Kiên nghe vậy, đôi mắt trầm xuống.

Xem ra Hoắc Trầm cũng không phải loại người tốt đẹp gì, nhưng giờ phút này anh không thể tùy tiện đi qua, tránh cho Kỳ Nhạc hiểu nhầm anh trốn ở đây nghe lén, tuy hiện tại chính xác là anh đang nghe trộm.

Điện thoại trong túi vang lên, Ân Thế Kiên lấy ra nhìn thấy là con mình.

Anh không chút do dự ngắt máy, lại nhắn cho thằng con một tin nhắn đừng quấy rầy, sau đó mới cất điện thoại đi.

"Kỳ Nhạc à Kỳ Nhạc..." Hoắc Trầm ngửa mặt lên trời thở dài, "Cậu thật sự đã làm cho tôi quá thất vọng rồi."

Anh ta vốn tưởng bản thân mình có ưu thế rất lớn, nói nhan sắc có nhan sắc, nói tiền cũng có tiền.

Chỉ là, anh ta không nghĩ tới người Kỳ Nhạc thích lại là Ân Thế Kiên.

Đối phương chính là người có thể sánh vai đồng hành với nhà họ Kỳ.

Kỳ Nhạc im lặng không lên tiếng nhìn đối phương, vẻ mặt bình tĩnh.

Một khi con người đã cố chấp, ai cũng không khuyên được. Cho nên hiện tại cậu cũng sẽ không nói mấy lời vô nghĩa với Hoắc Trầm, làm như vậy sẽ chỉ khiến đối phương thêm bực bội.

Hoắc Trầm cắn răng hung hăng nói: "Từ khi nào cậu cũng trở nên nịnh bợ như thế?"

Vì sao anh ta lại thích Kỳ Nhạc, không phải bởi vì đối phương không để bụng danh lợi sao? Nhưng hôm nay Kỳ Nhạc lại lựa chọn người đàn ông có thân phận địa vị đều cao hơn anh ta.

"Có phải nếu tôi có thân phận địa vị như Ân Thế Kiên, cậu cũng có thể thích tôi không?" Hoắc Trầm dùng sức nắm chặt cằm cậu, "Kỳ Nhạc, cậu khiến tôi cảm thấy thật ghê tởm."

Khi một người thích một người, sẽ luôn phóng đại mọi ưu điểm và gửi gắm hy vọng lên người ấy. Mà một khi hy vọng tan biến, đối phương sẽ trở nên suy tàn trong mắt mình.

Hoắc Trầm lúc này đang là như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro