
Chương 53 - Chiến trường lớn đầy bi thảm kích thích
Kỳ Nhạc nghe thấy, một vài người ở đây tất nhiên cũng nghe thấy.
Ân Thế Kiên không biết vì sao, sau khi đụng phải tầm mắt của Kỳ Nhạc, đáy lòng bỗng xuất hiện điềm xấu.
"Vị này chính là Dư tiểu thư đại náo đêm nay?" Lời này của Kỳ Vu Dương là nói với Kỳ Nhạc.
Kỳ Nhạc gật đầu, "Đúng vậy."
"Tuy tôi không muốn nói cháu, nhưng loại tình huống giống như thế này cháu cũng thấy rồi." Kỳ Vu Dương mang bộ dạng người bề trên dạy dỗ, "Nhạc Nhạc về sau phải cảnh giác cao độ, phải nhớ kỹ không phải người nào cũng có thể leo lên người mình đâu."
"Cháu không quen biết cô ta." Lời Kỳ Nhạc nói là thật.
Cậu thực sự không quen Dư Đồng. Sở dĩ biết đối phương vẫn là lúc tên nhóc xấu xa kia mang cô ả này đến nhà cậu.
Kỳ Vu Dương không rõ ý tứ cười cười, "Nếu không biết, vì sao cháu lại dễ dàng tha thứ để cô ta chửi bới?"
Nói xong, anh ta đột nhiên lạnh lùng nói: "Bảo vệ đâu! Nhà họ Kỳ chúng ta từ khi nào nuôi ra một đống người không biết việc thế?!"
Kỳ Nhạc nhíu mày, cậu không rõ vì sao chú nhỏ lại tức giận như vậy.
Hơn nữa nói là tức giận, không bằng nói là đang hả giận.
Nghĩ nghĩ, Kỳ Nhạc liền nhìn về phía ông chú già.
Không nhìn thấy không sao, vừa nhìn thấy cậu lại thêm tò mò.
Chỉ thấy ánh mắt ông chú già nhìn chằm chằm vào chú nhỏ, nhíu mày rất sâu, đáy mắt không biết là cảm xúc gì.
Bảo vệ nghe thấy thế liền chạy đến, Kỳ Vu Dương nhìn Dư Đồng, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm đối phương, nhìn đến mức người sau không khỏi nhũn cả chân.
"Dư tiểu thư phải không?" Anh ta cười cười, "Bây giờ còn phải mời cô ra ngoài."
Huyết sắc trên mặt Dư Đồng bị rút cạn, giờ phút này nghe anh ta nói vậy, hai tay không khỏi nắm chặt lại.
Nếu không có sự xuất hiện của Kỳ Nhạc, cô ta sẽ không làm ra chuyện mất trí trong bữa tiệc như vậy, lại càng không bị rơi vào tình cảnh bị người khác đuổi ra như hiện tại.
Tất cả những chuyện này đều là lỗi của Kỳ Nhạc!
Bảo vệ làm việc nhanh nhẹn, sau khi nhận được ánh mắt của Kỳ Vu Dương, lập tức mời người ra ngoài.
Đám người vừa đi, Kỳ Vu Dương cũng giải tán đám đông.
Anh hai đẩy nhẹ sau lưng Kỳ Nhạc, thấp giọng nói: "Em mau cảm ơn chú nhỏ."
Kỳ Nhạc ngoan ngoãn làm theo: "Cảm ơn chú nhỏ ạ."
Kỳ Vu Dương liếc mắt nhìn cậu, "Về sau phải có chút mắt nhìn người khi kết giao bạn bè, lần này có người giải quyết xong việc giúp cậu, lần sau chưa chắc đã có đâu."
Chú nhỏ vẫn lấy giọng giáo huấn của bề trên mà nói cậu, Kỳ Nhạc bỗng dưng bị dạy dỗ, trong lòng cũng oan ức.
Nhưng cậu cũng hiểu được. Chú nhỏ này cũng không phải người hiền lành gì, so với chú hai còn khó đối phó hơn.
Chỉ là có một chuyện cậu vẫn không hiểu, vì sao chú nhỏ lại có địch ý lớn với cậu như thế chứ?
Tuy mới chỉ tiếp xúc với chú nhỏ không được bao lâu, trong lòng Kỳ nhạc lại biết rõ ràng: Kỳ Vu Dương tuyệt đối không phải là loại người theo đuổi danh lợi như chú hai.
Nếu không đối phương cũng sẽ mãi không ở lại nhà dưới quê, hơn nữa hình như cho tới giờ cũng không mấy khi lộ diện công khai.
Nhưng mà, từ lần gặp mặt đầu tiên, cậu đã cảm nhận được ác ý của chú nhỏ với mình.
Ân Thế Kiên nghe thấy những lời đó của Kỳ Vu Dương, biết đối phương đang chỉ gà mắng chó, cảm xúc trong lòng càng thêm phức tạp.
Anh cùng Kỳ Vu Dương đã có một đoạn quá khứ không muốn người biết, nhưng chuyện đó là là chuyện quá khứ nhiều năm trước, thực sự không muốn nhắc lại nữa.
Sau khi đám người tản đi, Kỳ Nhạc bị dạy dỗ xong đáy lòng có chút không thoải mái, nói một tiếng với những người khác, xoay người liền muốn lên tầng về phòng nghỉ ngơi.
Cậu không thấy được chính là, Kỳ Vu Dương ở sau lưng nhìn cậu, ánh mắt lấp lóe không chút dấu vết.
Ân Thế Kiên vốn định đi theo xem sao, dù sao anh cũng biết Kỳ Nhạc trông bề ngoài có vẻ bình tĩnh, nói không chừng sau khi đi lên lại một mình trốn trong góc tự uất ức.
Kết quả, Kỳ Vu Dương gọi anh lại.
"Ân tổng, anh không có gì muốn nói với tôi sao?" Thấy người đi rồi, Kỳ Vu Dương gỡ xuống vẻ lạnh lùng vừa rồi.
Ân Thế Kiên nghe vậy, trong lòng thầm than một tiếng, nhưng bên ngoài vẫn ra vẻ bình tĩnh.
"Vu Dương, tôi không biết cậu đã quay lại."
"Tôi nói rồi." Giọng Kỳ Vu Dương đột nhiên lạnh lùng, "Đừng có gọi tôi thân mật như thế, anh không xứng."
Lại nữa rồi.
Ân Thế Kiên nhíu mày, "Nếu cậu không tiện nói chuyện, chúng ta đi ra bên ngoài đi."
...
Kỳ Nhạc trở lại phòng mình, đứng trong phòng tắm không ngừng hất nước lạnh lên mặt.
Đêm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, cậu có chút không tiêu hóa được.
Đứng trong phòng tắm một hồi lâu, tâm trạng phiền muộn của Kỳ Nhạc mới có thể bình tĩnh được.
Cậu thay một bộ quần áo chuẩn bị xuống tầng, lại đụng phải bạn của anh hai ở cầu thang—
Hoắc Trầm.
"Nhạc Nhạc, tôi đang đi tìm cậu đây." Hoắc Trầm nhìn thấy cậu, trên mặt liền treo lên nụ cười dịu dàng.
Quả nhiên con người một khi đã xui xẻo, mọi chuyện đều không thuận lợi.
Kỳ Nhạc theo bản năng lùi về phía sau, lạnh lùng hỏi: "Anh tìm tôi có chuyện gì?"
Cậu không thích Hoắc Trầm, cực kỳ không thích.
Trước kia thực ra cũng không có chán ghét như vậy, chỉ là sau đó lại xảy ra một việc.
Tất cả mọi người đều bị vẻ ngoài của Hoắc Trầm lừa gạt, người này vốn không được dịu dàng săn sóc như bề ngoài.
Kỳ Nhạc nghĩ đến chuyện trước kia, chán ghét trong lòng càng thêm sâu.
Hoắc Trầm cũng không thấy ngoài ý muốn với phản ứng của cậu, chỉ có thể bất đắc dĩ than nhẹ: "Tôi có lời muốn nói với cậu."
"Tôi không muốn nghe." Kỳ Nhạc không chút do dự cự tuyệt, cậu không cần nghe cũng đại khái biết anh ta nói đến chuyện gì.
"Lần nào cậu cũng đều muốn từ chối tôi như vậy sao?" Đáy mắt Hoặc Trầm hiện lên một tia bi thương, "Hiểu lầm của chúng ta..."
"Tôi không hiểu lầm anh." Kỳ Nhạc lạnh mặt, "Từ ngày anh bắt đầu quấn lấy tôi, tôi đã không hiểu lầm anh."
Hoắc Trầm thích cậu, thích đến mức cuồng nhiệt gần như biến thái.
Chuyện này đã từng là ác mộng của Kỳ Nhạc.
"Vì sao cậu không chịu chấp nhận tôi?" Hoắc Trầm cúi đầu, mái tóc dài đã che khuất đi ánh mắt anh ta, không thể nhận ra cảm xúc thật của anh ta lúc này.
"Tôi không thích anh." Kỳ Nhạc nhẫn nhịn nói với anh ta, "Tôi đã nói với anh biết bao lần rồi."
"Từ trước đến nay tôi đều không thích anh, là tự anh vẫn luôn tình nguyện, tự mình chấp nhất."
Cho đến giờ Hoắc Trầm cũng không biết, hành vi theo dõi lúc trước đã tạo thành ảnh hưởng gì đến cậu.
Nghĩ đến tình huống năm đó, ánh mắt Kỳ Nhạc càng thêm lạnh lùng.
Cậu phải thoát khỏi Hoắc Trầm.
"Nhạc Nhạc, cậu nói như vậy khiến tôi rất khổ sở." Hoắc Trầm lạnh mặt, từng bước tới gần Kỳ Nhạc, trực tiếp túm lấy cổ tay cậu, "Tại sao tôi lại không lọt được vào mắt cậu thế?"
Lực tay của đối phương rất lớn, Kỳ Nhạc bị nắm đến độ tê rần, nhịn không được kêu lên.
"Buông tay." Cậu căm tức nhìn Hoắc Trầm, "Anh muốn anh hai tôi biết chuyện này sao?"
"Vậy thì để cho cậu ấy biết đi." Hoắc Trầm thấp giọng nói: "Tôi còn không sợ, vì sao cậu lại thấy sợ chứ?"
Nói xong, anh ta cũng không chờ Kỳ Nhạc trả lời, túm lấy Kỳ Nhạc chạy xuống dưới tầng.
Kỳ Nhạc sợ bị người khác nhìn thấy, dùng sức giãy giụa, dưới chân vừa trượt, thiếu chút nữa đã lăn xuống cầu thang.
Hoắc Trầm ôm chặt eo cậu, "Không muốn khiến người khác chú ý thì đừng lộn xộn."
Vậy mà còn uy hiếp cậu.
Kỳ Nhạc cười lạnh một tiếng, nhưng cũng không giãy giụa nữa.
Hai người cùng đi đến vườn hoa phía sau khách sạn, Kỳ Nhạc lập tức tránh khỏi tay Hoắc Trầm.
"Nói đi, anh muốn làm gì?"
Cùng lúc đó, trong góc vườn hoa, Ân Thế Kiên đang phiền muộn hút điếu thuốc, nghe thấy giọng của Kỳ Nhạc không khỏi sửng sốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro