Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 49 - Rượu vào làm hồ đồ


Ân Thế Kiên nhớ lại Kỳ Nhạc trong quá khứ, lửa giận trong lòng ngày càng tăng.

Thấy trên mặt đối phương vẫn là vẻ ngây ngốc, anh túm Kỳ Nhạc đi vào WC bên cạnh.

"Buông tay!" Kỳ Nhạc chống lại anh, nhưng sức lực so với người đàn ông lại không phải chỉ yếu hơn một chút.

Vì thế, Kỳ tiểu thiếu gia giống như một chú gà con, bị Ân Thế Kiên cứ thế túm vào WC.

Trong không gian chật chội hai người đứng có vẻ chen chúc, ý lạnh phát ra từ trên người Ân Thế Kiên khiến Kỳ Nhạc không khỏi lui về phía sau.

"Tôi hẳn là nên nghĩ tới." Ân Thế Kiên chống một tay lên tường, vây cậu vào trong góc, "Giống như làm ảo thuật vậy, tôi nên đoán ra từ sớm."

Bị người một lần lại một lần vây chặt trong góc tường, Kỳ Nhạc cũng phát hỏa, trừng mắt cả giận nói: "Đó là vì anh xứng đáng!"

Cậu chịu nhịn tủi thân thì sẽ không tủi thân thật sao?

Ân Dục lừa gạt tình cảm của cậu, đem sự chân thành của cậu giẫm đạp lên mặt đất. Ân Thế Kiên lại thừa dịp cậu say rượu mà phát sinh quan hệ, tên khốn kiếp kia còn dẫn tình nhân đến nhà hành hung cậu.

Là bởi vì cậu thích Ân Dục, cho nên phải chịu những uất ức đó sao?

Càng nghĩ càng giận, Kỳ Nhạc nhấc chân đá về phía hạ bộ của Ân Thế Kiên, người sau phản ứng rất nhanh mà thoát được.

Ân Thế Kiên bắt lấy chân cậu, cười lạnh lùng: "Sao tôi lại xứng đáng?" Chẳng lẽ một lần mắc mưu, lần thứ hai vẫn mắc mưu là xứng đáng sao?

Kỳ Nhạc bị anh túm thiếu chút nữa ngã sấp mặt, "Cút đi! Có tin tôi kêu lên không?"

"Cậu kêu đi!" Vẻ mặt Ân Thế Kiên bình tĩnh, "Thuận tiện nói chuyện cậu trêu chọc tôi ra ngoài, cậu nói người nhà họ Kỳ sẽ làm thế nào?"

Không nghĩ tới còn biết uy hiếp cậu, cố tình chuyện này thực sự uy hiếp được cậu rồi.

Kỳ Nhạc không khỏi cười lạnh: "Rốt cuộc anh muốn làm gì?"

"Cho cậu hai lựa chọn." Đôi mắt Ân Thế Kiên lấp lóe.

"Nói."

"Giận dỗi trẻ con cũng đã xong rồi, sau khi kết thúc tiệc rượu theo tôi trở về, hoặc là tôi sẽ công bố hết những chuyện cậu đã làm."

Thật đúng là hai lựa chọn đều bất lợi với cậu.

Kỳ Nhạc dần bình tĩnh lại, cũng huy hiếp anh, nói: "Anh cũng không sợ tôi vạch trần hết chuyện của anh sao?"

Ân Thế Kiên cười cười: "Cậu cho rằng tôi với cậu nói ra, ai có mức độ tin cậy cao hơn đây?"

So sánh giữa Kỳ Nhạc và anh, một người là đứa con riêng chịu nhiều thành kiến vừa được công khai, một người là ông trùm giới thương nghiệp xuất thân cao quý. So sánh giữa hai người quả thực không khác gì đồng đen với vàng thật, hoàn toàn không thể so sánh được.

Kỳ Nhạc thầm mắng trong lòng, tên cáo già này đúng là giảo hoạt.

Ân Thế Kiên từng bước ép sát: "Thời gian của tôi rất quý giá, không biết Kỳ tiểu thiếu gia định như thế nào?"

Kỳ Nhạc tức giận đến nghiến răng, "Không nói!"

Nghĩ muốn ở bên nhau sao, không có cửa đâu!

Cậu nói xong liền kéo Ân Thế Kiên ra, Ân Thế Kiên vươn tay ngăn cản cậu, vây chặt cậu ở góc tường.

"Tôi vốn dĩ có thể đối xử dịu dàng với cậu." Ý lạnh hiện lên giữa đôi mắt người đàn ông.

Trong lòng Kỳ Nhạc căng thẳng, nhưng vẫn mạnh miệng cãi lại: "Anh sẽ hối hận, anh cả tôi sẽ không bỏ qua cho anh."

"Vì lợi ích, tôi với anh của cậu vẫn sẽ tiếp tục hợp tác." Ít nhất, trước khi anh hoàn toàn có cả thể xác lẫn tinh thần của Kỳ Nhạc sẽ là như vậy.

Nói xong, Ân Thế Kiên cúi người tới gần cậu, nhẹ giọng cười, "Chỉ cần cậu đáp ứng, chuyện lúc trước tôi sẽ bỏ qua cho cậu."

Bỏ qua cái đ** ấy!

Kỳ Nhạc đẩy anh, "Anh nằm mơ đi!"

Ân Thế Kiên khó lòng phòng bị, bị cậu đẩy mạnh vào cửa, phát ra tiếng động rất mạnh.

Ngoài cửa vừa vặn có người đi ngang qua, liền gõ cửa, "Thưa ngài, xin hỏi ngài có chuyện gì sao?"

Nguy rồi! Kỳ Nhạc thầm kêu không tốt, hiện tại thân phận của cậu đã không còn như trước, nếu cãi nhau cùng một người đàn ông ở nhà vệ sinh, cho dù không có gì cũng sẽ bị người ta đặt điều bôi nhọ.

Huống chi, bọn họ hiện giờ cũng đang dây dưa không rõ.

Ân Thế Kiên thấy cậu biến sắc, lòng trầm xuống.

Hai người cũng không lên tiếng, nhân viên tạp vụ ở phía ngoài lại hỏi một câu.

Kỳ Nhạc ra hiệu với Ân Thế Kiên, người sau làm bộ như không thấy, làm cậu tức giận đến suýt chút nữa đá thêm một cái.

Sau khi cưỡng chế để nhân viên tạp vụ rời đi, Kỳ Nhạc đẩy Ân Thế Kiên ra chen chúc về phía cửa, đang muốn mở cửa ra ngoài, đối phương ở sau lưng đã giữ chặt cậu.

"Nhanh như vậy đã muốn đi?" Ân Thế Kiên ngồi trên bồn cầu, Kỳ Nhạc bị kéo xuống ngồi trên đùi đối phương. Sau đó cậu nghe thấy anh nói: "Xem ra là cậu muốn tôi công bố chuyện của chúng ta."

Kỳ Nhạc vặn vẹo giãy giụa cơ thể, đôi tay trên eo lại cứng rắn như chiếc kìm, cậu vốn không thể tránh được.

"Tôi thấy ngày đó cậu cũng rất hưởng thụ..." Ân Thế Kiên sờ lên eo đối phương, làn da dưới tấm áo khiến anh yêu thích không buông tay.

"Nói láo!" Kỳ Nhạc phủ nhận.

Thích thì thích, nhưng không phải thích ở bên nhau!

"Miệng của cậu sao lại không sạch sẽ như vậy?" Ân Thế Kiên híp híp mắt, trong lời nói mang theo ý nguy hiểm.

Bàn tay vuốt ve khắp nơi trên eo, Kỳ Nhạc sau khi uống rượu vốn đã mềm như bông, bị đối phương tùy ý sờ loạn đã nhanh chóng mềm như vũng nước.

"Tôi cảnh cáo anh, đây là khách sạn nhà tôi..."

"Chuyện này tôi đương nhiên biết." Ân Thế Kiên kéo vạt áo cậu khỏi quần, hung hăng bấm một cái bên hông của cậu.

"Anh... đừng quá phận!" Cả người Kỳ Nhạc run lên, muốn khóc cũng không thể.

"Quá phận sao?" Ân Thế Kiên từ phía sau hôn lên cần cổ cậu, "Ngay cả chuyện quá phận hơn chúng ta đều đã làm rồi, từ lúc nào mà cậu ngây thơ như thế vậy?"

Kỳ Nhạc cắn răng, tức giận đến mức không muốn nói chuyện.

"Hay là nên nói..." Ân Thế Kiên thổi khí bên tai cậu, tiếp tục kích thích, "Cậu đang lạt mềm buộc chặt với tôi?"

Lạt cmn mà buộc!

Kỳ Nhạc lại giãy giụa, thịt mềm bên hông bị anh hung hăng véo một cái, đau đến không khỏi kêu to.

Kết quả, người đàn ông lại ngay lập tức che lấy miệng cậu, chỉ có thể nức nở mấy tiếng.

"Bộ dạng cậu mặc âu phục cũng rất đẹp." Ân Thế Kiên không chút bủn xỉn mà khen cậu, trên mặt lại cười đến bại hoại, "So với lúc cậu cởi sạch nằm trên giường mời gọi tôi còn xinh đẹp hơn."

Biến thái!

Kỳ Nhạc quay đầu căm tức nhìn anh, một câu chửi cmn lại nghẹn trong cổ họng.

Ân Thế Kiên bị phản ứng của cậu lấy lòng, buông tay khỏi miệng cậu, sau đó cứ thế hôn lên.

Miệng mới vừa được giải phóng một giây đã bị lấp kín, đôi mắt Kỳ Nhạc trừng đến không thể to hơn.

Mấu chốt là tư thế này khiến cổ cậu đặc biệt nhức mỏi, giãy giụa không được chỉ có thừa nhận.

Hôn môi là kỹ thuật hạng nhất, Kỳ Nhạc không có kỹ thuật gì.

Chẳng được bao lâu, cậu nín thở khiến mặt đỏ bừng.

Ân Thế Kiên dạy cậu, "Há miệng, dùng mũi hô hấp."

Lời vừa nói ra, hai cánh môi lại cọ xát qua bờ môi của cậu, có một loại cảm giác vô cùng kỳ lạ.

Không biết có phải do rượu gây ra hay không, ma xui quỷ khiến, Kỳ Nhạc liền ngoan ngoãn làm theo.

Người trước mắt thực nghe lời, ánh mắt Ân Thế Kiên buồn bã, hôn cũng trở nên bá đạo cường thế, mang theo hơi thở xâm lược mãnh liệt.

Kỳ Nhạc bị hôn đến mơ mơ hồ hồ, sau khi kết thúc nếu Ân Thế Kiên không ôm eo cậu, suýt chút nữa cậu đã té ngã trên mặt đất rồi.

"Tỉnh rượu rồi?" Ân Thế Kiên quan sát vẻ mặt của cậu.

Kỳ Nhạc sau đấy mới phản ứng lại vừa xảy ra chuyện gì, giơ tay vung một cái tát thật mạnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro