Chương 48 - Kịch hay mà sao hết nhanh thế
Nhưng mà chuyện này còn chưa hết.
Kỳ Nhạc khóc đến tê tâm phế liệt, quá mức chân thật, lời kịch đọc từng câu rõ ràng, tình cảm lại đúng chỗ.
Dù Ân Thế Kiên ở trên thương trường nhiều năm như vậy, lại thêm bị con trai kích thích, nhất thời cũng không phát hiện ra cậu đang diễn kịch.
Ân Dục bị dạy dỗ sau đó ủ rũ như gà mắc mưa, lúng túng nhìn lén cha cậu ta.
"Con về nhà trước đi." Ân Thế Kiên ra lệnh cho con trai. Lại nhìn về phía người trước mắt, nhíu mày suy nghĩ sâu xa một lát, mới chậm rãi nói: "Cậu gọi là gì?"*
Kỳ Nhạc say rượu đã không còn suy nghĩ được như bình thường: "Cháu không gọi gì á!"
*Chỗ này là nguyên gốc, nghĩa là tên cậu là gì, nhưng để hợp với Kỳ Nhạc trả lời bên dưới nên m để nguyên.
Ân Thế Kiên: "..."
Ân Dục: "..."
Thấy hai cha con đều mang vẻ mặt lạnh lùng, trong lòng Kỳ Nhạc căng thẳng, thẹn thùng nói: "Tiên sinh, cháu họ Kỳ tên Nhạc."
"..." Ân Thế Kiên nhìn con trai, người sau nhún vai lắc đầu.
"Tiên sinh, người bằng lòng dẫn cháu về nhà sao?" Kịch bản bá đạo tổng tài không diễn được, nên bây giờ cậu lại đổi kịch bản.
Kịch bản bây giờ là: vai chính chịu nỗi khổ giết cả nhà, vì báo thù kẻ thù mà bò lên trên giường cha hắn!
Vừa nghe đã thấy ngược tâm lại kích thích!
Ân Thế Kiên nói với con trai: "Tống tổng cũng muốn về, con theo anh ta về trước đi."
Kỳ Nhạc vừa nghe thấy, lập tức đi đến bên cạnh đối phương.
Ân Thế Kiên liếc mắt nhìn thoáng qua, không nói gì thêm.
Ân Dục trừng mắt nhìn Kỳ Nhạc, vẫn là bị uy hiếp của cha dọa sợ, ngoan ngoãn theo Tống Lâm Chi về trước.
Những người khác cũng bị Ân Thế Kiên lần lượt tiễn đi, Kỳ Nhạc vẫn đứng tại chỗ, bộ dạng đặc biệt nhu thuận, hoàn toàn không còn dáng vẻ làm ầm ĩ như vừa rồi.
Bọn họ đi rồi, Ân Thế Kiên mới đánh giá cậu.
Họ Kỳ ở thành phố Ngô Đồng anh chỉ biết một nhà, nhưng người trước mặt rõ ràng không phải người nhà họ Kỳ.
Kỳ Nhạc thấy vẻ mặt đối phương nhìn mình suy nghĩ sâu xa, vội vàng tự mình kiểm điểm xem có phải có biểu tình gì không đúng không.
"Tiên sinh..."
Ân Thế Kiên cắt ngang lời cậu, "Nhà cậu ở đâu? Tôi đưa cậu về." Dù sao cũng phải đuổi người này về nhà, thuận tiện nói chuyện với cha mẹ cậu ta chuyện tình cảm của hai đứa nhỏ.
Kỳ Nhạc nghe vậy, giữa mày nhíu chặt, khóc thút thít một tiếng.
"Cháu không có nhà...." Kịch bản này vai chính vừa bị diệt cả nhà, nhà còn ở đâu nữa!
Ân Thế Kiên ngẩn ra, anh thực sự không nghĩ tới.
"Thật xin lỗi, tôi không cố ý."
"Không sao, cháu biết chú là người tốt."
Người tốt... Người này không phải quá đơn thuần chứ? Ân Thế Kiên cười cười, lạnh lẽo trên khuôn mặt cũng nhu hòa đi vài phần.
Kỳ Nhạc bị nụ cười này làm cho sửng sốt. Ngũ quan người đàn ông vốn đẹp đẽ lại thâm thúy, khi không cười cả người mang khí tràng cường đại.
Cười lên, biểu tình lạnh lùng đều nhu hòa đi, cũng khiến tim Kỳ Nhạc nhanh tan chảy.
"Trên tầng là khách sạn, tôi giúp cậu đặt một phòng nhé."
Ân Thế Kiên vốn tính toán dàn xếp cho người này, cũng không nghĩ đến hành động này khiến anh nghẹn khuất những hai năm.
Sau khi đặt phòng xong, Kỳ Nhạc say khướt, đi đường hơi lung lay. Đến phòng, cả người đều dựa vào Ân Thế Kiên.
"Không sao chứ?" Ân Thế Kiên đỡ cậu, thấy sắc mặt cậu đỏ dị thường, rõ ràng là say rượu.
Nếu như là bình thường gặp tình huống này anh đã mặc kệ.
Nhưng mà người này ôm chặt muốn chết, chính con trai mình còn vừa làm phụ lòng đối phương.
Lại là một đứa trẻ mồ côi bị bỏ lại, thật sự quá mức đáng thương.
Về tình về lý, Ân Thế Kiên cũng không nhẫn tâm bỏ lại cậu một mình ở khách sạn.
"Tiên sinh, cháu hơi nóng..." Rượu tác dụng chậm, Kỳ Nhạc nóng đến khó chịu.
Ân Thế Kiên ngăn cậu, "Tôi gọi giúp cậu trà giải rượu, cậu đợi một lát."
"Không cần..." Tay chân Kỳ Nhạc ôm lấy anh, "Tiên sinh, cháu muốn tắm..."
"Được, tôi mở nước tắm cho cậu." Ân Thế Kiên không nghĩ nhiều, đặt người lên giường.
Kỳ Nhạc nằm trên giường, ánh mắt tan rã, nghĩ đến vai diễn trên giường trong chốc lát không khỏi vui sướng cười haha.
Đối với một diễn viên mà nói, cảnh khóc là cảnh khảo nghiệm kỹ thuật diễn tốt nhất, nhưng cảnh giường chiếu cũng đồng thời khảo nghiệm kỹ thuật diễn!
Ân Thế Kiên ở trong phòng tắm mở nước, đi ra chỉ thấy Kỳ Nhạc vén vạt áo, lộ ra một đoạn eo thon, đôi bàn tay còn đang sờ lên người, ngoài miệng không biết đang ê a cái gì.
Một màn này như đông cung sống.
Ân Thế Kiên: "..."
Có lẽ do ánh mắt người đàn ông quá nóng bỏng, Kỳ Nhạc mãi mới phát hiện ra đối phương đang đứng ở cửa phòng tắm nhìn mình.
"Tiên sinh..." Cậu cố ý nặn giọng, nũng nịu kêu một tiếng.
Ân Thế Kiên đi tới bên giường, lạnh lùng nói: "Có thể tắm rồi."
Nếu không phải thấy đối phương đáng thương, anh nhất định sẽ không phản ứng với kiểu người này.
Phản ứng của người đàn ông rất lãnh đạm, Kỳ Nhạc lại tự kiểm điểm mình lần nữa.
Là mình không đủ lẳng lơ sao, hay người đàn ông khó lay động?
Vì sao ánh mắt của anh ta vẫn lạnh nhạt chính trực như vậy?
Kỳ Nhạc từ giường đứng lên, trực tiếp treo lên người đối phương, ở bên tai làm nũng nói: "Tiên sinh, ngài ôm tôi đi..."
Giọng nói của cậu vừa mềm vừa ngoan, càng đừng nói đang làm nũng như bây giờ.
Ân Thế Kiên trừng mắt một lúc, lỗ tai bỗng nhiên nóng lên, lập tức duỗi tay đẩy Kỳ Nhạc ra.
"Cậu làm gì vậy?" Anh nổi nóng, giọng nói không tự giác bỗng cao vút.
Kỳ Nhạc bị đối phương quát bỗng sửng sốt, dưới chân vẫn run rẩy, cả người bỗng vụt ngã vào lòng đối phương.
Ân Thế Kiên theo bản năng đỡ lấy cậu, nhưng mà thăng bằng của người này quá kém. Vì tránh để cả hai ngã ra đất, một tay anh chống đệm, nhưng vẫn bị Kỳ Nhạc kéo xuống.
Vì thế, Kỳ Nhạc đã bị anh đặt dưới thân.
"Tiên sinh..." Đầu Kỳ Nhạc bị đụng vào đầu giường, khóe mắt rơm rớm, "Đau quá..."
Ân Thế Kiên nhớ ra, Kỳ Nhạc bắt lấy tay anh.
"Buông ra."
"Tôi không!" Loại thời điểm này chính là thời khắc tình cảm mãnh liệt nhất!
Kỳ Nhạc uống say thực sự vừa ngốc ngếch vừa cẩu huyết.
Cậu duỗi tay sờ loạn người đàn ông, thân thể người sau cứng nhắc không dám nhúc nhích.
"Tiên sinh, ngài muốn tôi đi..." Cảnh diễn giường chiếu là một cảnh yêu cầu diễn viên phải vượt qua, rất nhiều diễn viên không thể diễn được cảnh giường chiếu tốt.
Giống như anh hai của cậu, Kỳ Nhạc đã xem cảnh giường chiếu của anh hai, không thể không nói anh hai không hổ là phái thần tượng, kỹ thuật diễn thực sự rác rưởi!
Nếu Kỳ Thăng biết Kỳ Nhạc chỉ là em trai ở mặt ngoài, anh có thể tức giận đến trực tiếp hộc máu.
Ân Thế Kiên lấy tay cậu ra, "Đừng lộn xộn, tôi đưa cậu đi tắm được không?" Ngữ khí cuối cùng thực sự vô cùng bất đắc dĩ.
Kỳ Nhạc rầm rì một tiếng, bật người ôm chặt người đàn ông.
"Cậu ta không cần tôi..."
Lòng Ân Thế Kiên trầm xuống, đây là đang nói về con trai anh?
"Tiên sinh, ngài muốn tôi đi." Kỳ Nhạc thò lại gần muốn hôn lại bị anh tránh đi, khuôn mặt nháy mắt chảy dài.
Cảnh này yêu cầu hai diễn viên phải phối hợp!
Cậu thực sự tức giận, cho nên cậu trực tiếp gặm luôn.
Khóe môi Ân Thế Kiên tê rần, đẩy cậu ra ngay.
"Đau..."
Biểu tình người đàn ông híp mắt nhìn mình thực gợi cảm! Kỳ Nhạc nửa tỉnh nửa say nghĩ thầm.
Ân Thế Kiên cảm thấy không thể quản được cậu, muốn ném Kỳ Nhạc lại bỏ đi.
Nhưng mà, Kỳ Nhạc sao lại có khả năng buông tha cho anh.
Tay cậu rất nhanh đã nắm lấy góc áo của người đàn ông, nỗ lực diễn xuất biểu tình lã chã chực khóc, kêu một tiếng mềm như bông: "Ân tiên sinh..."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro