Chương 43 - Làm người phải tự mình biết mình
Trong biệt thự nhà họ Ân.
Dư Đồng ngồi nghiêm chỉnh trong phòng khách. Từ lần trước bước vào nhà họ Ân, tất cả nơi này đều làm cho cô ta vô cùng hoài niệm.
Đặc biệt trên người Ân Thế Kiên còn rất có mị lực, đó là cảm giác mà cô ta không thấy trên người Ân Dục hay những người khác.
Cô ta híp mắt đánh giá tòa nhà, điệu thấp lại không đánh mất khí thế, từng đồ vật trang trí bình thường cũng là loại không một gia đình bình thường nào có được.
Không thể không nói, đề nghị kia của Ân Dục khiến cô ta động tâm.
Chỉ cần cô ta có thể trở thành nữ chủ nhân của nhà họ Ân, từng đồ vật trong nhà này không phải sẽ thuộc về cô ta sao?
Lúc Ân Thế Kiên từ trên tầng đi xuống, chỉ thấy cô ta đang ngồi ngay ngắn trên sofa. Anh không khỏi cười lạnh, ngoài mặt vẫn làm bộ ôn hòa lễ độ.
"Cô Dư, xin chào."
Dư Đồng vội vàng đứng lên, có chút câu nệ nói: "Ngài Ân, đêm khuya rồi còn quấy rầy ngài."
Biết là đêm khuya, còn dám ăn mặc hở hang như vậy đến tìm anh.
Ân Thế Kiên thấy chán ghét trong lòng, nhưng vì muốn xem mục đích của cô gái này, anh vẫn ngồi xuống đối diện với Dư Đồng.
"Xin hỏi cô Dư tìm tôi có chuyện gì?"
Dư Đồng nghe vậy, trên mặt hoảng hốt kinh hãi.
"Ngài Ân, ngài phải cứu tôi!"
Ân Thế Kiên nhướng mày, cô gái này đang chơi trò hề gì vậy?
Quản gia đứng một bên không khỏi lắc đầu.
"Ngài Ân, tôi..." Dư Đồng muốn nói lại thôi, trộm nhìn người đàn ông, thấy đối phương không lộ ra sắc mặt nghi ngờ liền nói: "Trong trường học tôi bị người khác ức hiếp..."
Ân Thế Kiên không cho một chút mặt mũi, "Chuyện này có quan hệ gì với tôi?"
Dư Đồng không nghĩ anh lại trực tiếp như vậy, đành phải mang Ân Dục ra bán thảm.
"Bọn họ là bạn của Ân Dục, bởi vì đố kỵ tôi gần gũi với Ân Dục, cho nên..."
"Thằng nhóc đáng chết kia kết bè phái trong trường sao?" Ân Thế Kiên chỉ chú ý tới điểm này.
Dư Đồng thấy đối phương có phản ứng, liền thêm mắm dặm muối nói: "Quan hệ của Ân Dục trong trường tốt lắm, có thể tôi đã làm chuyện gì không tốt, trêu chọc đến bọn họ."
"Tôi thấy cô Dư đẹp người đẹp nết, con nhà tôi lại quá mức khốn nạn, không thì cô thử rời xa Ân Dục thử xem?" Tuy nói con mình đần độn, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên có người dám lấy Ân Dục ra áp chế anh.
Ân Thế Kiên cũng không biết nên đánh giá cô gái này như thế nào, vừa ngu xuẩn lại ngốc nghếch, quả nhiên chưa trải qua sự giày vò của xã hội!
Hốc mắt Dư Đông đỏ bừng, nước mắt liên tục rơi xuống.
"Ngài Ân, bọn họ sẽ trả thù tôi..."
Ân Thế Kiên nhíu mày, "Vậy cô Dư đêm nay?"
"Đêm nay tôi bị người theo dõi..." Dư Đồng khóc thút thít, "Mấy ngày nay Ân Dục không ở trường, bọn họ biết tôi chỉ có một mình, ném đồ của tôi, còn chặn đường tôi..."
"Loại chuyện này cô không nói với thầy giáo sao?"
"Không được." Dư Đồng lắc đầu, "Nếu tôi nói cho thầy giáo, bọn họ sẽ đánh tôi..."
Ân Thế Kiên lộ vẻ mặt khó xử, "Cô Dư tìm tôi là cho rằng tôi có thể giúp cô sao?'
Dư Đồng liều mạng gật đầu.
"Nhưng tôi..." Ân Thế Kiên nói được một nửa, Dư Đồng liền cắt ngang lời anh, "Ngài Ân, tôi van cầu ngài, mặc kệ là làm cái gì tôi cũng đều đồng ý."
Kế hoạch của cô ta là, chỉ cần Ân Thế Kiên đáp ứng, cô ta có thể thuận lý thành chương bò lên giường anh.
Dù sao, loại đàn ông độc thân tuổi này như Ân Thế Kiên, chỉ cần hai người đối mặt trêu chọc một chút nói không chừng con liền đã có rồi.
Đến lúc đó, cô ta không chỉ trở thành nữ chủ nhân của nhà họ Ân, ngay cả tài sản của nhà họ Ân cũng đều có thể là của cô ta.
Ân Thế Kiên không biết cô ta lại nghĩ xa đến như vậy, lạnh lùng nhìn chằm chằm đối phương.
Cô gái này thực sự không phải ngu bình thường.
Anh cười khẽ: "Cô muốn tôi giúp như thế nào?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro