
Chương 38 - Sợ đứa nhỏ nhà họ Kỳ trả thù
Nhà cũ họ Kỳ.
Kỳ Nhạc làm ổ trên sofa trong phòng mình, quấn quít lấy anh hai ồn ào phải về nhà.
Kỳ Thăng không biết gửi wechat cho ai, cười đến vẻ mặt dâm đãng. Nghe thấy cậu nói: "Lần này là ý của ông nội, anh đã xin nghỉ cùng đoàn phim, cậu dám không đến?"
"Dù sao em cũng chỉ là đứa con riêng mà thôi." Kỳ Nhạc bĩu môi, "Chú hai ý kiến với em nhiều lắm." Lúc ăn cơm tối ánh mắt trừng mình vừa tàn nhẫn lại độc ác.
Kỳ Thăng nghe vậy trừng mắt liếc nhìn cậu một cái, "Lần sau còn nói bản thân là con riêng cẩn thận anh cả xử em!"
"Thì vốn là vậy mà." Kỳ Nhạc khó hiểu, "Anh hai cũng thật là, thân phận này của em ở nhà họ Kỳ mọi người đều biết, chính em còn chẳng để tâm đến."
"Không thèm để tâm cái quái gì!" Anh hai gõ mạnh lên đầu cậu, "Cha chúng ta mà nghe được nhất định sẽ bị em làm cho tức chết."
Kỳ Nhạc bị gõ đau, ngồi cách xa anh cả một khoảng, không ai mở miệng nói chuyện với ai.
Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ bên dưới, mấy đứa cháu đang cùng chơi với người giúp việc Philippine.
Người nhà họ Kỳ đứng ở đỉnh cao nhất, quy củ nhiều, mỗi người đều phải lấy bản thân làm trọng.
Ngay cả một đám nhỏ chỉ mới vài tuổi, cũng là một đám vì lợi ích tối cao nhất.
Nghĩ đến bữa cơm chiều ánh mắt chú hai hận không thể ăn chính mình, cậu cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ. Cũng không phải cậu sống chết muốn trở thành con riêng nhà họ Kỳ.
Ý của ông nội cũng khó suy xét, lời nói ra đều phải cẩn thận. Ở nhà họ Kỳ có thể so với màn cung đấu ở cổ đại, ông nội giống như Hoàng thượng, bọn họ lại như sủng phi.
Cậu hiện giờ giống như một sủng phi mới được tấn phong, cả đám đều thực sự đỏ mắt.
So sánh một hồi như vậy, Kỳ Nhạc không khỏi bật cười.
"Nhạc Nhạc, anh ra ngoài nghe điện thoại." Kỳ Thăng cầm di động, trong mắt là hưng phấn không thể che giấu được, "Nếu em thấy buồn thì đến phòng bên tìm anh cả."
Kỳ Nhạc gật đầu.
Ngay sau đó, ngữ khí anh hai nháy mắt biến mắt, hùng hùng hổ hổ đi ra ngoài.
Là điện thoại của ai không cần nói cũng biết, Kỳ Nhạc không khỏi thấy nghẹn lòng.
Nhưng còn không kịp nghĩ nhiều, di động của cậu cũng vang lên.
Trên màn hình hiện lên một dãy số xa lạ, Kỳ Nhạc không muốn bắt máy trực tiếp ngắt luôn.
Sau đó cậu mở wechat, bắt đầu cùng bạn học nói chuyện, hoàn toàn không để ý tới cuộc gọi xa lạ kia.
Bị ngắt điện thoại khiến Ân Thế Kiên không khỏi nhíu mày, nhấc chân đi về bãi đỗ xe, đụng phải Tống Lâm Chi cũng mới tan tầm.
"Hôm nay tôi không liên hệ được với Ân Dục." Tuy đứa con hơi ương bướng, nhưng cho đến giờ vẫn chưa từng xảy ra chuyện như này, Ân Thế Kiên không khỏi lo lắng.
Tống Lâm Chi dừng một chút, nghĩ tới điện thoại hôm nay của Ân Dục, nói với anh: "Hẳn cậu ta còn đang cáu kỉnh với anh, về nhà tôi sẽ nói cậu ta gọi điện cho anh."
"Không cần." Ân Thế Kiên vẫn khá yên tâm với Tống Lâm Chi, "Nếu nó có yêu cầu quá phận gì, không cần quan tâm đến nó." Miễn cho lại biến thành thằng nhóc hỗn láo được nuông chiều.
Chiều chuộng là không có khả năng, anh ta bây giờ muốn về nhà xử trí thằng nhóc vô lại không biết sống chết đang phá nhà mình đây.
Tống Lâm Chi cười cười: "Tôi biết rồi, anh yên tâm."
Hai người lại nói tới tiệc rượu nhà họ Kỳ, Tống Lâm Chi hỏi: "Anh dẫn Ân Dục đi không?"
"Không chắc." Ân Thế Kiên muốn đi tìm người, mang thằng con đi chỉ sợ phiền toái.
Tống Lâm Chi không biết chuyện giữa anh và Kỳ Nhạc, cười nói: "Nói đến cùng anh vẫn sợ đứa con bảo bối của mình bị người nhà họ Kỳ trả thù."
Đứa con đã bị Kỳ Nhạc trả thù xong rồi. Ân Thế Kiên tự trả lời trong lòng. Nghĩ đến bản thân sắp gặp lại Kỳ Nhạc, anh liền khẩn trương muốn nhìn thấy biểu tình của đối phương khi gặp lại mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro