Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 33 - Mong đợi gặp mặt một lần nữa

Sau khi Ân Thế Kiên về đến nhà, thằng con đang chơi điện tử trong phòng khách, thấy anh trở về biểu tình trên mặt lộ rõ hoảng sợ.

"Cha, cha đã về rồi..." Mông nhỏ của cậu ta còn rất đau đó, cũng không dám đắc tội cha mình.

Ân Thế Kiên gật đầu với cậu ta, vẻ mặt thâm trầm ngồi trên sofa.

Ân Dục trộm liếc nhìn anh, thấy cha mình từ khi vào nhà đến giờ vẫn luôn nghiêm mặt, trong lòng chợt chột dạ, sợ cha cậu ta vừa nhìn thấy đã muốn đánh mình.

Trong phòng khách nhất thời chỉ còn âm thanh của trò chơi.

Ân Thế Kiên còn đang cân nhắc đến chuyện của Kỳ Nhạc, anh sống hơn ba mươi năm cũng là lần đầu tiên bị người ta đùa giỡn.

Nhưng nếu nói là tức giận thì chỉ cảm thấy đây là chuyện ngoài ý muốn.

Kỳ Nhạc vẫn là người đầu tiên có thể lừa mình. Ân Thế Kiên không khỏi nhếch môi cười. Chuyện này thật thú vị.

Ân Dục thấy cha mình cười đến đáng sợ, cho rằng anh đang suy nghĩ biện pháp thu thập mình, trò chơi cũng không dám chơi nữa, vội vàng tắt TV lên tầng học.

Ân Thế Kiên gọi cậu ta lại: "Thành tích học kỳ này của con đâu?"

"Nhà trường phát." Thấy cha hỏi thành tích học tập khiến trong lòng Ân Dục cũng bình tĩnh lại. Cậu ta từ trước đến giờ học tập cũng tốt, cho nên chưa bao giờ sợ bị tra hỏi bất ngờ.

Ân Thế Kiên ừ một tiếng, bỗng nhiên chìn chằm chằm cậu ta, "Cha nói cho con về nhà ở?" Tật xấu không sửa còn dám vác mặt về.

Ân Dục ngẩn ra, đáy lòng bỗng chua xót, hốc mắt đột nhiên nong nóng.

Hôm nay cậu ta đã chịu nhiều oan ức.

Từ tối qua bị giam trong tầng hầm cho đến hôm nay bắt gian bạn trai cũ, còn bị chính cha mình đánh. Cậu ta lớn đến từng này còn chưa bị đánh lần nào, lại bị tên khốn Kỳ Nhạc kia kích động.

Nghĩ vậy, cậu ta đưa lưng về phía cha mình lấy tay lau nước mắt.

Ân Thế Kiên biết cậu ta trộm lau nước mắt, cố ý kích thích: "Đem hành lý của con dọn ra ngoài, lời cha nói đều là gió thoảng mây bay sao?"

"Đi thì đi!" Cũng không phải không có ai chứa chấp mình.

"Chính con làm rối tung mọi chuyện còn dám cáu kỉnh?" Ân Thế Kiên thấy thằng con nếu không được dạy dỗ còn muốn chọc lên trời.

Ân Dục vừa nghe vậy, quay đầu lại trừng mắt nhìn anh. Miệng khép mở muốn nói lại thôi, cuối cùng một câu cũng nghẹn chưa nói ra.

Mắt thấy thằng con chịu uất ức mà rơi nước mắt, trong lòng Ân Thế Kiên nháy mắt không còn tức giận.

"Đưa chìa khóa nhà Kỳ Nhạc cho cha." Anh biết con mình có.

Ân Dục sửng sốt, "Cha không đưa anh ta về nhà sao?" Cậu ta còn tưởng cha sẽ mang về nhà kìa.

"Cậu ấy chạy rồi." Nghĩ đến bộ dạng ỷ lại vào mình của Kỳ Nhạc lúc sáng, Ân Thế Kiên tức giận đến nghiến răng.

"Vì sao lại chạy?" Không phải buổi sáng vẫn còn tốt sao?

Chính mình nhất thời bị ma quỷ ám để Kỳ Nhạc lợi dụng, còn thay đối phương thu thập con của mình là loại sự tình sao có thể nói cho nó biết được!

Ân Thế Kiên ho nhẹ một tiếng che đi sự xấu hổ, trầm giọng nói: "Cha nhỏ con ham chơi."

"...Con không có người cha như vậy." Ân Dục nhỏ giọng nói thầm, nhưng vẫn đem chìa khóa bỏ ra.

Cầm được chìa khóa nhà Kỳ Nhạc, Ân Thế Kiên cảm thấy mỹ mãn đuổi thằng con ra khỏi nhà.

Hôm sau anh vừa xong việc ở công ty, phó tổng liền đến gặp.

"Tối qua Ân Dục khóc cả đêm."

"Để cho nó khóc."

"Anh làm gì với cậu ấy vậy?"

"Để cho nó gánh vác trách nhiệm với chuyện mình làm ra." Nói xong Ân Thế Kiên lại nghĩ tới Kỳ Nhạc lạnh lùng vô tình. Mắt anh lóe sáng, hỏi: "Gần đây cậu chủ nhỏ nhà họ Kỳ hình như trở về muốn mở tiệc?"

Phó tổng gật đầu, "Kỳ tổng hôm nay phái người đưa thiệp mời đến, thiệp của anh chắc ở trong văn phòng."

Nghe vậy Ân Thế Kiên nheo mắt lại.

Không biết Kỳ Nhạc nhìn thấy mình có biểu tình gì đây?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro