Chương 29 - Phải bình tĩnh, đừng hoảng hốt
Lời này vừa nói ra, trong phòng khách bỗng lâm vào cảnh trầm mặc ngắn ngủi.
Ân Thế Kiên trừng mắt nhìn đứa con: "Xin lỗi cha nhỏ của con đi!"
Cha cmn nhỏ! Ân Dục chỉ vào Kỳ Nhạc, nổi giận mắng: "Kỳ Nhạc anh m* nó có biết xấu hổ hay không!" Đó chính là cha của cậu ta!
"Sao lại nói chuyện với cha nhỏ như vậy?" Sắc mặt Ân Thế Kiên trầm xuống, xách cổ áo Ân Dục.
"Cha cũng vậy! Cha có biết xấu hổ không!" Tâm Tình Ân Dục vô cùng phức tạp.
Một bên là cha cậu ta, một bên là bạn trai cũ. Thực cmn ghê tởm!
Kỳ Nhạc che chở ông chú già: "Ân Dục, cậu có thể mắng tôi, nhưng anh ấy là cha của cậu."
"Anh không có tư cách giáo huấn tôi!"
"Ân Dục!" Giọng nói của Ân Thế Kiên có chút giận giữ, "Xin lỗi Kỳ Nhạc ngay!"
"Đừng làm khó dễ đứa nhỏ." Mới là lạ. Kỳ Nhạc bổ sung trong lòng, tên khốn chết đến nơi rồi còn có thể kiêu ngạo như vậy, cậu hôm nay nhất định phải ép tên khốn này gọi cậu là cha!
Thấy Kỳ Nhạc lộ vẻ lo lắng, Ân Thế Kiên quay đầu nhìn trấn an cậu, lại nhìn về phía con mình, lạnh lùng nói: "Tự mình làm sai thì tự mình gánh vác hậu quả, mau xin lỗi Kỳ Nhạc."
"Nếu con không xin lỗi thì sao!" Ân Dục cãi lại. Cậu ta chính là không sai!
Không xin lỗi? Được lắm.
Ân Thế Kiên liếm răng, xoay người nhặt chiếc dép vừa rồi lên, trực tiếp đập vào mông Ân Dục.
Lần này Ân Dục nổi giận, đánh cha cậu ta một cái.
Kỳ Nhạc đang xem kịch lộp bộp trong lòng một chút, vội vàng tách hai người ra, kết quả thay Ân Thế Kiên chịu một cú.
Cả người cậu bổ nhào vào lồng ngực Ân Thế Kiên.
Đệch! Cậu rốt cuộc là đến chia rẽ hay tới trợ giúp! Kỳ Nhạc thầm mắng trong lòng, trên mặt lại giả bộ suy yếu.
Ân Thế Kiên vội vàng kiểm tra giúp cậu, sợ thằng con khốn kiếp xuống tay không biết nặng nhẹ làm thương Kỳ Nhạc.
"Tôi không sao, không cần lo lắng." Kỳ Nhạc suy yếu mà gượng cười.
Trong lòng cậu lại thầm nghĩ cái khác: "Không việc gì cái quái gì! Cậu đau điếng người đây! Nếu cậu không cho tên khốn kia nhận lại những gì xảy ra, cậu sẽ không mang họ Kỳ!"
Trong mắt Ân Thế Kiên, Kỳ Nhạc vừa ngoan vừa săn sóc, thấy cậu như vậy trong lòng vừa tức vừa đau.
Tự giận mình không biết quản giáo nghiêm khắc thằng con, dạy nó thành một thằng khốn, lại đau lòng Kỳ Nhạc vừa nãy mơ mơ hồ hồ chịu một cú thay mình.
Sau khi Ân Dục đánh phải Kỳ Nhạc cũng ngốc luôn, nhìn thấy vẻ mặt thống khổ của đối phương cũng kích động.
"Là anh muốn lại đây..." Ánh mắt của cha sắc bén như dao, dưới cái nhìn chằm chằm của cha mình thanh âm của cậu ta càng ngày càng nhỏ.
Lần này Ân Thế Kiên không đánh cậu ta, ánh mắt lạnh lùng đánh giá đứa con vài lần, cuối cùng ôm Kỳ Nhạc ngồi lên sofa.
Kỳ Nhạc ngoan ngoãn nằm trong ngực anh, ở góc độ ông chú già không nhìn thấy khiêu khích cười với Ân Dục. Người sau ngẩn ra, liền biết vẻ đau đớn của cậu vừa rồi chỉ là diễn, hận không thể đánh cậu một trận.
Ngồi trên sofa, khí tràng cường đại của người đàn ông đè ép tất cả.
Ân Thế Kiên nâng mắt nhìn về phía đứa con đang đứng, lạnh lùng hỏi: "Quy củ của nhà họ Ân chúng ta con không quên chứ?"
Biết cha mình nhắc đến cái gì, Ân Dục không thể tin nhìn anh, tay vừa mới chỉ vào Kỳ Nhạc đã bị cha trừng mắt, cậu ta vội vàng buông tay, "Cha, con đã mười tám!"
"Cha năm nay cũng mới ba mươi sáu." Ân Thế Kiên lạnh lùng nâng mắt nói, "Con đã trưởng thành, những gì cha đáp ứng con cũng đều làm được."
Kỳ Nhạc nghe vậy xoay chuyển tròng mắt, hai cha con nhà này là có chuyện xưa nha...
Ân Dục cúi đầu trầm mặc.
Kỳ Nhạc liếc khoé mắt trộm nhìn ông chú già, ai ngờ đối phương vừa vặn nhìn lại đây.
Bốn mắt chạm nhau, cậu vội vàng xoay mặt qua một bên.
Phải bình tình không thể hoảng hốt! Mục đích của cậu chỉ vì trả thù bọn họ mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro