Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 28 - Vậy em cũng là cha của nó


Không khí giữa hai cha con lập tức sặc mùi thuốc súng.

Ân Thế Kiên lạnh lùng nghiêm mặt: "Xem ra con vẫn chưa biết sai."

"Vậy còn cha?!" Ân Dục đỏ mắt gào lên. Cậu ta cảm thấy trên đầu mình thật xanh! Vậy mà là cha mình làm cho!

Mặt Ân Thế Kiên ngày càng đen, giơ tay muốn cho thằng con một bạt tai.

"Ân tiên sinh, thôi bỏ đi." Kỳ Nhạc vội vàng giữ chặt anh, "Cậu ấy dù sao vẫn là đứa trẻ."

Nhất định không thể bỏ qua cậu ta! Kỳ Nhạc bổ sung trong lòng.

"Tôi không cần anh giả bộ!" Ân Dục trừng mắt. Cậu ta vừa rồi cũng không đẩy Kỳ Nhạc.

Kỳ Nhạc cắn chặt môi, run rẩy nói: "Tôi biết cậu vẫn chán ghét tôi..."

"Kỳ Nhạc con mie anh!" Ân Dục hổn hển.

Nghe thấy đứa con mắng chửi người, Ân Thế Kiên bịt miệng cậu ta, "Ầm ĩ đủ chưa?"

Sắc mặt người đàn ông âm trầm đến đáng sợ, từng câu từng chữ nói: "Cha để con náo loạn nhiều năm như vậy, con thực sự nghĩ cha không dám chỉnh đốn con sao?"

Ân Dục chỉ vào Kỳ Nhạc, hướng về phía cha mình gào lên: "Cha vì anh ta hai ngày nay đánh con mấy lần!" Nói xong, nước mắt cậu ta lã chã rơi xuống.

Cmn cậu ta không muốn khóc, nhưng không kìm được nước mắt.

Ân Thế Kiên lập tức nắm tay Kỳ Nhạc cho cậu ta xem, lạnh giọng hỏi: "Con dám nói đây không phải con đánh sao?'

"Nhục mạ Kỳ Nhạc, đánh cậu ấy bị thương, vừa rồi cha ở trong phòng tắm con mắng cậu ấy như thế nào cha đều nghe rõ, con cảm thấy con vẫn đúng hay sao?"

"Con là con cha, anh ta là bạn trai con!"

"Chúng ta đã chia tay." Kỳ Nhạc xen lời. Cậu nhìn thấy Ân Dục khóc, nghĩ chính mình đã từng như vậy, ngực thấy một trận đau đớn. "Cậu đến bây giờ cũng chưa từng có yêu tôi."

"Anh nói anh yêu tôi!" Ân Dục kiệt sức gào thét.

Kỳ Nhạc đối với cậu ta vĩnh viên đều là nhẫn nhục chịu đựng, cho nên cậu ta mới muốn khi dễ, nhưng trong một ngày đối phương đã trở nên tâm cơ như vậy, điều này làm cho cậu ta khó có thể tiếp nhận.

"Không yêu." Kỳ Nhạc rũ mắt. Từ lúc Ân Dục đẩy cậu ngã trên đất, cậu đã chết tâm.

Ân Thế Kiên đã bình tĩnh lại. Nhìn thấy vẻ mặt bi thương của Kỳ Nhạc, đáy lòng hung hăng đau xót.

Liếc thấy đau lòng trong mắt ông chú già, Kỳ Nhạc tự giễu mà cười, nói với Ân Dục: "Ngay cả ở bên nhau cũng chỉ vì một cuộc đánh cược nhàm chán của cậu."

Ân Dục cả kinh, anh ta biết khi nào?

Ân Thế Kiên nghe vậy, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm đứa con, "Con còn gì muốn nói?"

"Con..." Ánh mắt của cha cậu ta làm cho Ân Dục run sợ, cậu ta cúi đầu nói: "Thực xin lỗi." Chuyện tới nước này, cũng chỉ có thể xin lỗi trước làm lửa giận của cha tiêu đi.

"Con nói xin lỗi với ai?"

"Con..."

"Ân tiên sinh." Kỳ Nhạc cắt ngang Ân Dục, nhìn Ân Dục một lúc khẽ thở dài: "Ân tiên sinh không cần cưỡng ép cậu ấy, cậu ấy là con của chú, tôi nghĩ chú càng hiểu tính cách cậu ấy hơn tôi."

Ân Dục trừng mắt, có loại dự cảm không tốt. Không khỏi uy hiếp cậu: "Kỳ Nhạc anh muốn nói gì?"

"Tôi..." Kỳ Nhạc bị hắn doạ sợ đến mức mặt trắng bệch, bất lực mà nhìn về phía Ân Thế Kiên.

Ân Thế Kiên ném cho thằng con một cái nhìn hình viên đạn, người kia lập tức im miệng.

"Em muốn như thế nào mới có thể hết giận?"

Kỳ Nhạc lắc đầu, "Chú đánh cũng đánh rồi, tôi..."

"Không được." Ân Thế Kiên ngữ khí cứng rắn, "Nó sẽ không nhớ lâu được."

"Nhưng..." Kỳ Nhạc vẻ mặt khó xử, "Tôi cũng không là gì của chú mà..."

Ân Thế Kiên ngẩn ra, tiện đà nheo mắt lại.

"Ai nói em không phải?" Anh kéo Kỳ Nhạc qua, "Nó là con tôi, vậy em cũng là cha của nó."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro