Chương 27 - Hành động quấy nhiễu không ngoài dự đoán
Đứa con không nói một lời, Ân Thế Kiên coi như hiểu rõ.
Hoá ra anh đánh lâu như vậy, thằng con khốn kiếp này không biết sai ở đâu còn dám để cho Kỳ Nhạc cầu xin thay nó!
Anh tránh tay của Kỳ Nhạc, dép bay thẳng đến tay của Ân Dục, người sau né qua, nhảy tới trốn sau lưng Kỳ Nhạc.
Kỳ Nhạc ngại tên cặn bã này dính lên người mình ghê tởm, vừa lúc Ân Dục nắm lấy quần áo mình. Cậu nhanh nhẹn động một cái, bản thân ở đằng trước lảo đảo.
Mắt thấy Kỳ Nhạc bị thằng con đẩy sắp ngã trên đất, Ân Thế Kiên nhanh nhẹn đỡ được, dép trong tay anh lại ném về phía đứa con, cả giận nói: "Nếu hôm nay con không nhận ra sai lầm của bản thân thì đừng mong chạy ra khỏi cửa!"
Ân Dục ôm đầu né sau sofa, bị hành động nhiễu loạn của Kỳ Nhạc làm cho chấn kinh rồi!
Kỳ Nhạc dựa vào ngực Ân Thế Kiên, mềm mại nói: "Ân tiên sinh... Cậu ấy không phải cố ý, chú đừng tức giận hại thân."
Sắc mặt Ân Thế Kiên trầm xuống, cả giận nói với thằng con: "Con đứng lại cho cha!"
Uy nghiêm của cha luôn có thể làm Ân Dục kinh sợ đứng sững lại, cậu ta như phản xạ có điều kiện liền lập tức thẳng lưng đứng dựa vào tường.
Rất có cảm giác quen thuộc giống như đứa nhỏ làm sai bị phạt.
Kỳ Nhạc ở trong lòng ông chú già nhìn Ân Dục cười, đáy mắt giảo hoạt chợt loé qua.
"Ân tiên sinh..." Cậu từ trong ngực ông chú già ngẩng lên, thay Ân Dục nói xin lỗi, "Chú cũng đừng đánh cậu ấy nữa, đứa trẻ lớn như vậy còn bị chú tét mông, trong lòng nhất định không thoải mái."
Lời cậu nói giống như là trong lòng Ân Dục không thoải mái mới có thể đẩy cậu.
Ân Thế Kiên trừng mắt, "Em lại ngốc nữa rồi."
Kỳ Nhạc cười cười, "Cậu ấy dù sao cũng là con của chú mà?"
Nghĩ đến tối qua Kỳ Nhạc còn như ông cụ non, Ân Thế Khế Kiên trừng mắt thằng con, "Con cái gì cũng không học, thế mà ở bên ngoài lại học thói lưu manh như du côn?"
"Chú xuôi xuôi đi, lớn tuổi đừng giận giống như trẻ con nữa." Kỳ Nhạc lúc này thực sự ngoan ngoãn. Làm cho ông chú già vô cùng dễ chịu.
Ân Dục trừng mắt với cha mình, nhìn thấy cử chỉ thân mật của cả hai, trong lòng càng nghĩ càng thấy không thích hợp.
Vì cái gì cha cậu ta để trần ở trong nhà Kỳ Nhạc?
Chẳng lẽ thực sự giống suy nghĩ của cậu ta, Kỳ Nhạc thực sự quyến rũ cha của cậu ta?!
Mặt Ân Dục tối sầm, chia tay chưa tới hai mươi tiếng, Kỳ Nhạc đã đi tìm gã đàn ông khác. Cậu ta không nuốt nổi giọng điệu này!
Ân Thế Kiên nhìn thấy biểu tình quật cường của thằng con, trầm giọng hỏi: "Hiện tai con đã biết lỗi sai của mình chưa?"
Kỳ Nhạc nghe thấy vậy cũng nhìn về phía cậu ta, trong mắt tràn đầy vẻ đắc ý.
Ân Dục cắn chặt môi, một lúc sau mới nghẹn ra một câu: "Già mà không đứng đắn."
Mặt Ân Thế Kiên ngày càng đen, "Con lặp lại lần nữa."
"Kỳ Nhạc, anh cùng cha tôi ở bên nhau anh có thấy ghê tởm không?!" Cậu ta bị nhốt trong tầng hầm tâm tình vốn không tốt, đến nhà Kỳ Nhạc không chỉ bắt gian còn bị ăn đánh. Ân Dục bây giờ vô cùng bực bội.
"Ngày hôm qua còn ở cùng một chỗ với tôi, hôm nay liền dính lấy cha tôi, anh sao lại thiếu đàn ông đến vậy?!"
Lời này vừa nói ra, Ân Thế Kiên lập tức cầm cái khăn trên bàn ném vào thằng con.
"Nhiều năm như vậy không dạy con, mở miệng ra toàn lời lẽ xấu xa." Anh khó thở, trong ngực kịch liệt phập phồng.
Bắt đầu từ khi nào, đứa con này đã trở thành bộ dáng như thế này?
Ân Thế Kiên nhớ đến mấy năm này quá dung túng đứa con, trong lòng lửa giận ngày càng tăng.
Đây đều là lỗi của mình đã không dạy dỗ nghiêm!
Ân Thế Kiên bước nhanh đến trước mặt đứa con, túm lấy cổ áo cậu ta kéo đến trước mặt Kỳ Nhạc.
"Xin lỗi Kỳ Nhạc mau!"
Ân Dục tránh né, đỏ mắt hỏi lại: "Vì cái gì con phải xin lỗi?! Chính cha cũng làm sai rồi!" Rõ ràng là bạn trai của mình, cha cậu ta lại...
______
Tác giả có lời muốn nói
Ân Dục: cmn nó đây là cha ruột sao!
Ân Thế Kiên: Không phải, mau xin lỗi cha nhỏ của con!
Ân Dục tuy rằng có chút phản nghịch xúc động, nhưng thật ra cậu ta chỉ là đứa nhỏ mẫn cảm.
Trong nhận thức của cậu ta, Ân Thế Kiên là người thân duy nhất của mình, là người cha rất yêu mình. Cho nên chuyện Kỳ Nhạc với cha mình tạo thành kích động rất lớn với cậu ta.
Kế tiếp cậu ta sẽ bỏ nhà trốn đi gặp được chân ái của mình!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro