Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 26 - Tên cặn bã vẫn không biết sai


Thấy tên cặn bã này bị tét mông, Kỳ Nhạc thiếu chút nữa cười thành tiếng.

Cũng may cậu kìm lại, nhưng biểu tình nghẹn đến mức không chịu được.

Ân Thế Kiên dừng lại vừa đúng lúc nhìn về phía cậu, chỉ thấy Kỳ Nhạc cau mày, biểu tình thống khổ. Tầm mắt nhìn xuống, chỉ thấy cánh tay bị thương đang băng bó của đối phương.

Trong lòng anh vặn xoắn lại, vừa rồi thằng con đè lên tay Kỳ Nhạc, hình ảnh hôm qua Kỳ Nhạc còn khóc kêu đau tay nháy mắt hiện lên trong đầu anh.

Bộ dạng nhỏ bé kia làm đau lòng người khác.

Tức giận nháy mắt tràn khỏi đầu Ân Thế Kiên, anh lại một lần nữa cầm dép đánh lên lưng thằng con mình.

Ân Dục bị đánh đến run cả người, há miệng muốn cầu xin tha thứ, người bị lôi từ trên sofa xuống, mông vẫn còn đau lại gặp hoạ.

"Cha! Ah---"

Ân Thế Kiên dùng sức nhanh nhẹn áp chế thằng con, trong đầu chỉ có một chuyện: nó đánh bị thương Kỳ Nhạc.

Anh xuống tay ngày càng dữ, đánh Ân Dục bò về phía Kỳ Nhạc.

"Kỳ Nhạc! Nhạc Nhạc! Anh cứu tôi!" Bây giờ còn cần gì mặt mũi, Ân Dục ôm đùi Kỳ Nhạc, nếu không cầu cứu anh ta cha cậu ta sẽ đánh cậu ta đến chết!

Kỳ Nhạc bị cậu ta ôm lấy trong nháy mắt run lên, đây là bị ghê tởm. Từ sau khi nhìn thấy tên khốn này thân mật cùng kẻ thứ ba, cậu liền vô cùng ghê tởm.

Nhưng trong mắt Ân Thế Kiên, lại thành Kỳ Nhạc sợ hãi đến run rẩy.

Anh tức giận đến mức tát lên đầu thằng con mình một cái.

"Nhạc Nhạc!" Ân Dục gắt gao ôm lấy chân Kỳ Nhạc.

Kỳ Nhạc ghê tởm không chịu được, lại tránh không ra. Dù sao ông chú già nhìn không rõ liền dứt khoát đá vào ngực cậu ta.

Làm động tác nhỏ như vậy, trên mặt cậu cũng là một bộ biểu tình sợ hãi giật mình.

Vốn tưởng làm vậy có thể khiến Ân Dục buông ra, không nghĩ tới đối phương nắm ngày càng chặt.

Ân Thế Kiên trong lòng giận dữ, túm lấy thằng con muốn kéo ra.

Ân Dục gắt gao ôm lấy chân Kỳ Nhạc, "Nhạc Nhạc, cứu tôi!" Kỳ Nhạc so với sức mạnh của cha cậu ta, cú đá kia quả thật không đau không ngứa.

Kỳ Nhạc lộ vẻ mặt khó xử, lấy lòng mà nhìn về phía ông chú già, "Ân tiên sinh, cậu ta đã biết sai rồi, chú..."

"Nó không biết!" Ân Thế Kiên dứt khoát kéo con mình ra, ai cho phép tên khốn kiếp này chạm vào Kỳ Nhạc?!

"Cha con biết sai rồi! Con thực sự biết sai--- Au!" Vết thương chồng chất trên mông lại bị đá trúng cái nữa, Ân Dục đau đến mức nhảy dựng lên, tóm lấy Kỳ Nhạc chắn trước mặt mình.

"Nhạc Nhạc anh tốt nhất, anh mau cứu tôi..."

Lúc này còn nhớ tôi tốt sao?

Kỳ Nhạc trong lòng cười lạnh, nhưng vẫn đem tên khốn này che ở đằng sau.

Cậu vỗ tay chú già, "Chú đừng tức giận hại thân."

Ân Thế Kiên nghe vậy không biết nên vui hay buồn. Nhóc con này phản ứng đầu tiên lại không phải uất ức cho mình, mà để anh không cần tức giận làm hư thân thể?!

Người ngoan ngoãn như vậy, tên khốn kiếp kia làm sao lại mắng ra những lời khó nghe đến thế?!

Có thằng con khốn kiếp trái ngược, Ân Thế Kiên càng thêm đau lòng Kỳ Nhạc, với thằng con vẫn đang trốn sau lưng Kỳ Nhạc lại tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.

Hôm nay anh thế nào cũng phải thay Kỳ Nhạc dạy dỗ tên khốn kiếp này!

Ân Thế Kiên kéo Kỳ Nhạc ra, dùng dép chỉ vào đứa con đang run rẩy, trầm giọng hỏi: "Sai, con sai ở đâu?'

"Con sai..." Ân Dục đột nhiên nói không ra lý do.

Sau khi cha xuất hiện không nói hai lời đã đánh cậu ta, cậu ta đến giờ vẫn còn đang ngốc đây!

Thấy cậu ta ấp úng, Ân Thế Kiên giơ tay định tiếp tục, bị Kỳ Nhạc giữ chặt. Anh chỉ có thể cực lực kiềm chế lửa giận, "Con còn không biết chính mình sai ở đâu sao?"

Quỷ mới biết con sai ở đâu! Ân Dục chỉ dám cãi lại trong lòng, trên mặt tái nhợt, cậu ta thực sự không biết chính mình làm sai cái gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro