Chương 12 - Đáy lòng nhịn không được nhộn nhạo
Trước mặt có một người phụ nữ mang thai đi ngang qua, vẻ mặt lộ ra biểu tình khó hiểu nhìn bọn họ, sau đó lại mang vẻ như chợt bừng tỉnh ngộ nhìn bọn họ cười ái muội.
"Vừa giận liền bỏ chạy, không nhìn kĩ đường sao?!" Ân Thế Kiên nghiến răng nghiến lợi. Nếu anh không kéo lại đúng lúc, Kỳ Nhạc nhất định sẽ đâm vào người phụ nữ mang thai kia, đến lúc đó sẽ không còn đơn giản là chỉ đụng vào người nữa.
Trái tim Kỳ Nhạc vẫn còn đập thình thịch, cậu bị dọa đến sắc mặt tái nhợt, ngay cả khi Ân Thế Kiên mắng cũng chưa nghe vào tai.
"Nếu như cậu..."
Ân Thế Kiên cúi đầu chỉ thấy Kỳ Nhạc giật mình trừng lớn hai mắt, lời nói tới bên miệng đột nhiên nuốt trở vào, rũ sức buông cậu ra.
"Thật xin lỗi."
Sau khi được buông ra, Kỳ Nhạc trợn to mắt hồi lâu chớp chớp, vẫn chưa hết hoảng hồn.
Ân Thế Kiên lôi cậu đến ngồi cạnh mình, nhìn băng gạc thật dày trên tay cậu, mắt tối đen hiện ra một tầng lạnh lẽo.
"Là Ân Dục đánh phải không."
Kỳ Nhạc gật đầu.
Ân Thế Kiên nhíu mày, "Phải khâu mấy mũi?"
Kỳ Nhạc giương mắt, chần chừ một lúc sau đó mới trả lời: "Bốn mũi."
Ân Thế Kiên nghe vậy liền lấy điện thoại ra, ngón tay không ngừng chạm vào màn hình, quanh thân tản ra khí lạnh.
Kỳ Nhạc nhìn anh, nghe thấy người đàn ông nói trong điện thoại: "Buổi tối trở về nhà một chuyến, nếu không về thì sau này cũng không cần trở lại nữa."
Ân Dục vốn đang ở trên sân thể dục cùng người khác tán dóc, nhận được wechat của cha, sắc mặt trầm xuống, dư quang nhìn về phía Dư Đồng.
Dư Đồng bị cậu ta nhìn trong lòng bỗng chột dạ một chút, yếu ớt hỏi: "Anh Dục, làm sao vậy?"
"Cô đã nói gì với cha tôi?" Ân Dục nắm chặt di động, đáy mắt nhìn không ra cảm xúc, "Ông ấy làm sao biết tôi đánh nhau với Kỳ Nhạc?"
"Anh Dục, em..." Dư Đồng không biết quan hệ hiện tại của cha con họ, muốn giải thích một chút, bị Ân Dục xua tay cắt ngang: "Cô còn tự xưng là bạn gái tôi?"
Dư Đồng biến sắc, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Anh Dục, rất xin lỗi..."
Đứa con gái này dùng hết mọi thủ đoạn để leo lên người cậu, Ân Dục biết thừa những trò lừa gạt của cô ta, ném điện thoại lên người cô ta, "Nhìn xem cha tôi gửi tin nhắn như thế nào, cô đưa ra gợi ý giúp tôi."
Thấy đối phương không muốn trách cứ mình, Dư Đồng vội vàng cầm lấy điện thoại. Nhưng còn chưa kịp xem, Ân Dục liền túm tóc cô, đoạt lấy điện thoại từ tay cô, từ trên cao ngạo nghễ nhìn xuống.
"Cô thật sự coi mình là một con chó sao." Ân Dục gằn từng chữ từng chữ một bên tai cô ta.
Dư Đồng sắc mặt đại biến, không dám tin mà nhìn cậu ta.
Ân Dục cười lạnh, hung hăng đẩy cô ta.
Trên sân thể dục lập tức có người huýt sáo, có người hoan hô.
Ân Dục thấy bộ dạng chật vật của cô ta, tay vuốt ve đùi cô ta, "Cô không phải rất có bản lĩnh sao? Không bằng thử đi quyến rũ cha tôi, làm mẹ nhỏ của tôi xem?"
Dư Đồng nghe thấy vậy, trên mặt lúc xanh lúc trắng. Cô cúi đầu quỳ rạp trên mặt đất, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, trong con ngươi đọng lại một phần căm hận.
Cô không thể làm cho đám công tử phú nhị đại nổi giận, vì để chen chân vào xã hội thượng lưu, cô đã hao tổn biết bao tâm tư cùng tinh lực, không thể phá huỷ mọi thứ trong phút chốc!
Ân Dục thu tay, lãnh đạm nói: "Buổi tối theo tôi về nhà, dẫn cô đi gặp cha tôi."
Dư Đồng ngẩn ra, tính tình Ân Dục lúc mưa lúc nắng, sẽ không thực sự muốn cô làm mẹ nhỏ đấy chứ?
Ân Dục không giải thích cùng cô, sau khi trả lời cha liền dẫn người đi, để lại Dư Đồng một mình trên sân thể dục.
Nhận được câu trả lời của đứa con, sắc mặt Ân Thế Kiên dịu đi vài phần. Anh thu điện thoại lại, quay đầu chỉ thấy Kỳ Nhạc dáng vẻ ngây ngốc, đáy lòng mơ hồ gợn sóng.
___
Tác giả có lời muốn nói
Ân Thế Kiên: Đáng yêu, muốn...
Kỳ Nhạc: Anh dừng lại ngay!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro