Chương 11 - Uất ức đáng thương lại bất lực
Lúc Kỳ Nhạc đến bệnh viện, ánh mắt đỏ rực, trên mặt bởi vì trúng cái tát của đôi cẩu nam nữ cùng với trên đầu bị Ân Dục đánh vừa sưng vừa đỏ, cùng bác sĩ nói chuyện mũi giật từng cái một.
Mỗi một vết kim lướt qua da khâu lại, là mí mặt cậu liền chớp một cái, lông mi ướt sũng chớp chớp, cả khuôn mặt nhỏ nhắn đều nhăn lại thành một cục.
Một bộ biểu tình quật cường muốn khóc cũng không được.
Sợ đến mức y tá bên cạnh liên tục an ủi, sợ cậu thật sự rớt nước mắt.
Người xa lạ an ủi khiến cho Kỳ Nhạc cảm thấy vô cùng mất mặt, cậu dùng tay phải che mặt không cho ai nhìn, lửa giận nơi đáy lòng cũng nháy mắt áp chế uỷ khuất.
Cậu tuyệt đối muốn cho Ân Dục phải trả giá cho tất cả!
Sau khi khâu vết thương xong, động tác bác sĩ nhẹ nhàng băng bó cho cậu, thành khẩn nói: "Người trẻ tuổi đánh nhau cũng không thể đánh thành như vậy, mặt mũi lớn lên đẹp như này, may là không để lại thương tích nếu không sẽ phá huỷ khuôn mặt đấy."
"Không phải tôi gây chuyện." Kỳ Nhạc uỷ khuất nói. Trên tay có thuốc tê bây giờ không còn đau, chờ thuốc tê hết hiệu quả lại phải chịu khổ.
Cậu yếu ớt thực sự, rất sợ đau.
Nghe thấy cậu giảo biện, bác sĩ liên tục thở dài, còn muốn mở miệng tiếp tục thuyết giáo.
Kỳ Nhạc đang buồn phiền, làm sao nguyện ý để cho một người xa lạ thuyết giáo. Cậu vội vàng cảm ơn bác sĩ, cầm lấy đơn thuốc nhanh chân bỏ chạy, chuẩn bị xuống dưới tầng lấy thuốc tiêu viêm.
Đi đến trước thang máy, cửa thang máy mở ra, một khuôn mặt đập vào mắt làm cho cậu sững sờ.
"Ân tiên sinh, thật khéo." Trong tháng máy là Ân Thế Kiên đang đen mặt.
Ân Thế Kiên cao hơn cậu nửa cái đầu, rũ mắt liền nhìn thấy khuôn mặt sưng đỏ đang ngạc nhiên của Kỳ Nhạc.
Tâm trạng anh trầm xuống, phụng phịu, "Thật vừa khéo."
Lời chào của người đàn ông khiến Kỳ Nhạc không hiểu tại sao nghe ra cảm giác nghiến răng nghiến lợi, cậu mãi sau mới ý thức được bản thân hiện tại vô cùng chật vật, vội vã cúi đầu.
"Không vào sao?" Ân Thế Kiên chặn cửa thang máy, nhìn thấy cánh tay trái của cậu còn quấn một lớp băng gạc, đôi mắt nhíu lại, "Đánh nhau à?"
Cả người anh tản ra áp suất thấp, áp lực cường đại khiến cho thân thể Kỳ Nhạc phản ứng trước đại não, một bước tiến vào thang máy.
Nghe thấy vấn đề của đối phương, cậu phản xạ có điều kiện gật đầu, sau đó cảm thấy không ổn lại lắc đầu.
"Là phải hay không phải?" Ân Thế Kiên cầm cổ tay phải của cậu, ngữ khí cứng rắn.
Một giờ trước anh gọi điện thoại cho con, Ân Dục cùng anh làm ầm ĩ một trận, sau đó đổi thành Dư Đồng nghe điện. Đối phương nói cho anh biết Ân Dục đánh nhau với Kỳ Nhạc tâm trạng không tốt, người kia còn bị thương.
Nhớ tới lời Dư Đồng trong điện thoại ngữ khí nói Kỳ Nhạc bị thương có vẻ rất vui sướng khi người khác gặp hoạ, Ân Thế Kiên mặt lạnh đi vài phần.
Anh nổi nóng không khỏi mượn dáng vẻ của người lớn: "Cha cậu biết cậu đánh nhau sẽ không thất vọng hay buồn lòng sao?"
Kỳ Nhạc vốn bị đánh trong lòng đã uất ức, vừa bị bác sĩ giáo huấn một trận tâm tình đã không tốt, hiện tại lại bị Ân Thế Kiên hiểu nhầm khiển trách, đột nhiên trở nên cáu kỉnh.
"Có phải ngài không có mắt thấy hay không?!" Kỳ Nhạc cậu thiếu nợ họ Ân à? Bị con đánh sau lại bị cha mắng mỏ.
Vừa dứt lời, thang máy cũng vừa tới tầng một, cậu nổi giận đùng đùng bước ra ngoài.
Ân Thế Kiên vội vàng đuổi theo, anh cao chân lại dài, không quá hai bước đã vượt qua, trực tiếp duỗi tay nắm lấy mũ trên áo của Kỳ Nhạc kéo lại.
Kỳ Nhạc bị anh kéo về phía sau, lòng bàn chân vừa trượt liền lảo đảo mấy bước, không khỏi trừng lớn mắt, mồ hôi ướt đẫm.
Nhưng mà đau đớn không đến như dự đoán, Kỳ Nhạc ngã vào một lồng ngực ấm áp, cổ cùng bên hông cùng bị một đôi tay khoá chặt lại, cả người đều bị Ân Thế Kiên gắt gao ôm lấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro