Chương 10 - Chưa bao giờ chịu uất ức
Cả người Ân Dục bị tạt nước, trên mặt có chút không nhịn được, lại giơ tay lên.
Lần này Kỳ Nhạc không để cho cậu ta thực hiện được, trực tiếp bắt lấy cổ tay của Ân Dục, hung hăng vung lên.
Ngay sau đó, tay kia của cậu hạ trên mặt Ân Dục.
"Chát---"
Theo thanh âm từ bàn tay, mặt Ân Dục lệch về một bên. Cậu ta trừng mắt, trên mặt chỉ còn lại ngạc nhiên.
Không khí dường như đông cứng lại.
Dư Đồng khẽ nhếch miệng, cũng không dám thở mạnh.
Kỳ Nhạc lắc lắc cổ tay, nâng mắt lạnh lùng nói: "Đây là bàn tay tôi trả lại cho cậu."
Cậu tự nhận lòng dạ mình cũng không rộng rãi, từ trước đến nay có thù tất báo. Trước kia bao dung vô hạn với Ân Dục, đó là bởi vì cậu thích đối phương, cho nên có thể chiều chuộng.
Nhưng hiện tại ở trong mắt cậu, Ân Dục vừa bẩn thỉu vừa ghê tởm, nhìn thấy đối phương khiến cho dạ dày cậu quặn lên từng cơn.
Kỳ Nhạc lại liếc mắt một cái về phía Dư Đồng, người sau co rút lại phía sau lưng Ân Dục, trên mặt không còn chút kiêu ngạo như ban nãy, hiển nhiên đã biết cậu không dễ chọc.
"Cút, về sau đừng để tôi nhìn thấy hai người." Cậu không muốn có hạt cát trong mắt mình.
Ân Dục gắt gao nắm tay, hàm răng nghiến chặt.
Ai có thể nói cho cậu ta, Kỳ Nhạc vì sao biến thành như vậy?!
Trong ấn tượng của cậu ta, Kỳ Nhạc thích mình, từ trước đến nay đối với cậu ta đều nói gì được nấy, chưa bao giờ dám không thuận theo cậu ta!
Vì sao hiện tại không chỉ dám mắng cậu, mà còn dám tát Dư Đồng trước mặt cậu ta?!
Ân Dục áp chế lửa giận trong lòng, cậu cũng không muốn kiềm chế, tuỳ tiện nắm đồ trong tay, cũng không quan tâm là cái gì, đập thẳng lên đầu Kỳ Nhạc.
Cũng may Kỳ Nhạc phản ứng nhanh nhạy, vội vàng quay đầu đi, nâng tay lên đỡ lấy đồng thời bảo vệ đầu.
Cùng với tiếng thét chói tai của Dư Đồng, đau đớn thấu xương truyền đến từ cánh tay, Kỳ Nhạc kêu lên một tiếng đau đớn, đau đến mức khoé mắt không nhịn được rơi lệ.
Ân Dục đã hoàn toàn bị cậu chọc giận, giơ đồ còn muốn đập tiếp lần nữa. Dư Đồng vội vàng ôm cậu ta từ phía sau, Kỳ Nhạc nhân cơ hội tránh xa bọn họ.
Đi đến sau sofa, Kỳ Nhạc mới phát hiện cẳng tay chảy máu. Bởi vì vô cùng đau nhức, hai tay vẫn run run. Ngay cả chân cũng có chút nhũn ra, đây là bị doạ đến sợ.
Ân Dục đứng tại chỗ, há miệng thở dốc, trong ngực phập phồng kịch liệt. Nếu Dư Đồng không gắt gao ôm cậu ta, cậu có thể sẽ trực tiếp nhào qua sofa đẩy Kỳ Nhạc xuống đất đánh tiếp.
"Anh Dục, sẽ xảy ra chết người đấy..." Giọng Dư Đồng run run. Cô ta thực sự tiếc mạng, nếu hai người này bây giờ đánh nhau, cô ta nhất định sẽ bị nguy hiểm.
Ân Dục căn bản không nghe khuyên bảo, còn muốn tiến lên.
May mắn tiếng chuông điện thoại vang lên, Ân Dục nhìn thấy tên người gọi bỗng biến sắc, hung ác trừng mắt liếc Kỳ Nhạc một cái, ném đồ túm lấy Dư Đồng đẩy cửa rời đi.
Tiếng cửa bị đóng "loảng xoảng" một tiếng, trong phòng khách khôi phục lại yên tĩnh như cũ.
Kỳ Nhạc suy sụp ngồi trên mặt đất, máu trên mặt đã biến mất hầu như không còn, hai tay vừa tê vừa đau.
Cậu nâng hai tay của mình lên coi, trên cánh tay trái là một vết thương chừng 5cm, máu chảy không nhiều lắm, nhưng vết thương nhìn thực sự ghê người.
Chính cậu từ nhỏ đến lớn đều được yêu chiều, cậu đau thì cha mẹ liền đau đến tận xương tuỷ, không bao giờ để cho cậu bị oan ức gì, lại càng không để cậu chịu nửa điểm cực khổ.
Mà hiện tại nhất thời nhìn lầm người, giờ phút này cậu vô cùng chật vật.
Uất ức đột nhiên nảy lên trong lòng, hơn nữa cơ thể đủ loại không khoẻ, nước mắt Kỳ Nhạc rốt cuộc không khống chế được, liên tiếp tràn khỏi bờ mi.
Sau khi bạn trai ngủ với cậu liền trở mặt đã không nói, còn mang theo kẻ thứ ba về nhà cậu thân thiết, còn cùng kẻ thứ ba hợp sức đánh cậu.
Cho đến giờ cậu cũng chưa từng chịu qua uất ức nào như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro