Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần Không Tên 13


CHƯƠNG 173Vương tử duy nhất củađế đô- Nguyến Tích điện hạ- rơi vào bụi động!!! Đây là tin tức nóng sốt trên trang nhất tất cả các báosố ra ngày hôm nay. Cả nước xôn xao lên. Tại sao vương tử điện hạ lại cùngvương tử phi rời vào bụi động.? Có thông tin nói rằng, đúng ngày hôn lễ, vương tử phi điện hạ bị một trận cơ giáp màuxanh lam bắt cóc. Nhiều khả năng trận cơ giáp này là đạo tặc ngoài hành tinh.Nguyên Tích vương tử vì cứu vương tử phi mà ngoài ý muốn rơi vào Bụi Động.Bên cạnh sự lo lắngcho tính mạng hai vị điện hạ, mọi người cũng bắt đầu lo lắng cho tương lai củađế quốc. Ai cũng biết chưa từng có người nào trở về được từ trong Bụi Động.Không ai nói nhưng tất cả đều ngầm chấp nhận sự thật đau lòng là bọn họ đã vĩnh viễn mất đi hai vị vương tử điện hạ. Tuy rằngNguyên Tích điện hạ sáng tạo ra không ít kỳ tích nhưng ngaì ấy thật sự có thể từmiệng của tử thần mà trở về sao?Nếu Nguyên Tích điệnhạ không thể trở về, ai sẽ là người kế thừa vương vị? Thời điểm mà đế đô bao trùm một bầu không khí bi thương thì không ítquý tộc cũng đã đi tới chỗ Nguyên Nặc điện hạ mà thăm hỏi. Tuy rằngNguyên Nặc điện hạ hiện chưa đầy 18 tuổi. Chưa thể được trao tặng tước vị nhưngvẫn nằm trong danh sách thân tộc để có thể thừa kế vương vị. Đã có mấy người hướng đứa cháu họ duy nhất của bệ hạnày mà bày tỏ sẵn sàng ủng hộ ngài ấy đi lên ngôi vua... Đương nhiên, cũng có ngườiđoán, có lẽ quốc vương cùng vương hậu lại hạ sinh một người thừa kế nữa.Mây đen kéo đến che lấp bầu trời đế đô, mà quốc vương cùng vương hậu cũng không bước ralàm rõ vấn đề người kế thừa để mà trấn an dân tâm, khiến cho cả đế quốc xuất hiệnmột cái nguy cơ thật lớn. Bao nhiêu năm sống trong hòa bình hạnh phúc, mọi ngườihoảng sợ phát hiện, sự mất tích của vương tử như một lời dự báo về thảm cảnhchiến tranh, đau thương, mất mát của nhân loại.Mọi người bắt đầuxâu chuỗi những sự việc xảy ra gần đây, đầu tiên làkhông ít địa phương xuất hiện những trận tử phong bạo quy mô lớn, sau đó có tinh cầu lại đột ngột phát sinh động đất, va chạmvới thiên thể khác... Cảnh báo đỏ được hiện lên càng lúc càng nhiều, lan tràn khắpđế quốc. Nghiêm trọng nhất phải kể đến ở phía đông nam của đế đô, một tinh cầu đã hoàng toàn mấtliên lạc. Tinh cầu này là tinh cầu nằm gần cứ điểm của bạch tuộc nhân nhất. Điềunày không khỏi dấy lên nghi ngờ của mọi người. Hình như dạo này bạch tuộc nhânquá mức an phận, như trời yên biển lặng trước khi bão tố đổ tới. Lần gần nhất bắtgặp bạch tuộc nhân là khi Nguyên Tích điện hạ phát hiện chúng đang lén lút giở trò ở tòathành Lewis. Tên bạch tuộc bị bắt sống trên đường áp giải về đã tự bạo mà chết. Tuy rằng không có chứng cứ nhưngNguyên Liệt bệ hạ vẫn hạ lệnh giám sát chặt chẽ nhất cử nhất động của bọnchúng.Sau khi thu được hồibáo từ quân bộ, thông tin liên quan đến việc có hay không xảy ra đại chiến vũtrụ lấn thứ năm, Nguyên Liệt bệ hạ tự mình tớ tiền tuyến, đem công việc ở đế đô giao lại cho năm đại thần cùng thượng tướng 5 sao –Chỉnh Tề Sâm giải quyết.Mà Phượng Già Lăngbệ hạ, từ ngày Nguyên Tích điện hạ mất tích đến nay không ai còn nhìn thầy bóngdáng người. Không ít người đoán, với tính cách của ngài ấy có lẽ đã nhảy vào Bụi Đông tìm con rồi.oooooRoad cam chịu mànhìn chằm chằm đại môn dinh thự của em họ vương tử điện hạ – cũng chính làNguyên Nặc điện hạ. Dù sao thì hắn cũng đã vì vương tử điện hạmà giấu diếm nguyên nhân mất tích thực sự của họ, nói dối không chỉ quốc vương,vương hậu mà còn nói dối cả đế quốc... Nên điện hạ ơi.. Mau trở lại đây đi, ta không chịu đựng được nữa rồi. Ta còn trộmđiều tra đủ loại sự kiện sau lưng Quái Dung sở – tổ chức có quyền lực cựa kỳ lớn,lá gan nhỏ bé của ta cũng sắp lì ra rồi... Thật vậy, gan hắn vốn bé, nghưng trảiqua bao chuyện trên cũng khiến hắn mặc kệ tất rồi. Chẳng lẽ so với từng ấychuyện vẫn còn có chuyện xấu hơn nữa hay sao? Mấy ngày trước hắn còn dám cự tuyệtmệnh lệnh điều động quân cận vệ hoàng gia của Tô Lan tiểu thư. Điều này chẳngkhác gì đắc tội với anh họ của cổ – chính là người hiện nay đang được Nguyên Liệtbệ hạ phi thường coi trọng – Nguyệt Thượng huân tước.Trước kia NguyệtThượng cùng với Nguyên Nặc là thế bất lưỡng lập (hai phe không ưa nhau, đối đầunhau) tại sao đúng lúc này Nguyên Nặc điện hạ lại đồng ý gặp mặt vàtiếp đãi Nguyệt Thượng? Nghĩ tới bao lời bàn tán ở đế đô về việc tranh giành ngôi báu, trái tim Road lạikhông khỏi nhói lên. Hắn tin tưởng Nguyên Nặc, nhưng không tin được con nuôi bệhạ là Nguyệt Thượng, đây cũng là điều màNguyên Tích điện hạ đã ám chỉ với hắn.Đến tận chiều tối,nguyệt thượng mới dẫn người rời khỏi dinh thự của thân vương. Đi đầu cùng, NguyệtThượng trên mặt nở một nụ cười mà rất ít khi biểu lộ trước kẻ khác, nụ cười củatự tin cùng kiêu ngạo.Road nhíu mày, càngthêm cẩn thận mà bám theo. Đến khi Nguyệt Thượng dẫn người đi vào khu biệt thựcủa thương tá 5 sao: Chỉnh Tề Sâm!Tề Sâm không giốngNguyên Nặc, ông ta luôn giữ gìn quan hệ với Nguyệt Thượng, chắc chắn có vấn đề!Road yên lặng nhìnthoáng qua, xuay người ly khai.Ngày hôm sau NguyênNặc điện hạ bỗng công khai mở một yến tiệc mời tất cả giới quyền quý ở đế đô tới dự. Đế đô hôm nay vốn đanghoang mang. Lòng người dậy sóng vậy mà lại xuất hiện môt khung cảnh thịnh yếnvui tươi náo nhiệt, làm không ít người chú ý tới mà suy nghĩ, bàn tán xôn xao.Thậm chí ngày cả thượng tướng 5 sao Tề Sâm cũng đến tham gia yến tiệc. Dư luậncàng thêm chú ý tới mục đích sau cùng của vịđiện hạ vừa mới đầy 18 tuổi – Nguyên Nặc này. Cũng nhân dịp này, mọi người cũngđể tâm đến vị con nuôi của hoàng đế bệ hạ, gần đây mới được phong tướcvị : Nguyệt thương huân tước. Một người vô cùng kiệt xuất vĩ đại. So với NguyênNặc điện hạ còn tài giỏi hơn.Đúng 12h trưa, Nguyên Nặc điện hạ mặc một bộ lễ phụctrắng, bưng ly rượu đi lên đài cao. Không cònbóng dáng của một thằng nhóc ăn chơi trác táng năm nào. Nguyên Nặc đứng ở trêncao phóng tầm mắt ra bốn phía, mọi người đều im lặng lại. Nguyên Nặc nở một nụcười tươi, sau đó hắng giọng một cái nói " hôm nay mời mọi người đếnđây là vì ta muốn thông báo một điều quan trọng"Nguyên Nặc nhìn mọingười chậm rãi nói: "Đó là ..."Đúng lúc này một giọng nói vang lên. Thanh âm không to cũngkhông cao nhưng ai cũng nghe thấy rõ ràng: "Tiểu Nặc, bá phụ ngươi cùng takhông ở đây, anh họ ngươi cũng không ở đây, ngươi định thông báo cái gì?"Vừa nghe âm thanh đó xong, tất cả mọi người trong sảnh đều đồng thời biếnsắc, âm thanh nghị luận nho nhỏ cũng biến mất toàn bộ. Mọi người đều quay lạihướng về phía âm thanh phát ra, một thân ảnh cao gầy quen thuộc đứng đó, đang lạnh lùng mà nhìn bên trong, 'phong hoa tuyệtđại khí thế vô song' – chính là ngôn từ thích hợp nhất để miêu tả người nọ. Đằngsau hắn là một vị quan quân trẻ tuổi, tuấn mĩ, quân hàm thiếu tướng, chính làcon trai của thượng tướng Chỉnh Tề Sâm_ Chỉnh Tề Mực. Nếu La tiểu Lâu mà có ở đấychắc chắn sẽ nhận ra người đó là á quân của giảiđấu cơ giáp."Phượng Gia Lăng bệhạ???? Một vị lão nhân kêu lên – Ngài đã trở lại!"Trên đài cao, Nguyên Nặc điện hạ bỗngnhiên nhíu mày, ly rượu trong tay rơi xuỗng vỡ tan, thì thào hô: "bá mẫu..." rồichậm rãi ngã xuống.Vì Nguyên Nặc điệnhạ đột nhiên ngất xỉu nên yến tiệc cũng chấm dứt. Mọi người sau khi bày tỏ sựlo lắng hỏi thăm đều lẳng lặng mà ly khai. Nguyệt thượng cũng là một trong nhữngngười ly khai sớm nhất. Mà vị sĩ quan phụ tá đi bên cạnh hắn, ngay khi ThượngGià Lăng bệ hạ xuất hiện đã không còn thầybóng dáng tăm hơi đâu nữa.Phương Già Lăng trựctiếp đưa Nguyên Nặc về hoàng cung. Về phần thông báo kia, đó vẫn còn là một dấu chấm hỏi.Sự trở về của ThượngGià Lăng bệ hạ giống như một liều thuốc an thần cho bao vị đại thần cùng vị tướng5 sao kia, lòng người ở đế đô lại yên ổn xuống.Tuy nhiên, người đầutiên đến gặp vị bệ hạ mới trở về này để xin chỉ thị lại không phải là 5 vị đạithần kia, cũng không phải là vị thượng tướng 5 sao kia mà là ngài quảngia tổng quản."thân nhân củavương tử phi?" Phương Gia Lăng nhíu mày, bưng chén hồng trà trong tay lên nhấpmột ngụm.Quản gia cúi ngườigật gù "thưa đúng vậy. Bọn họ xưng họ Kim, là thân thích bên ngoạicủa vương tử phi"Phương Già Lăng vẻmặt không chút thay đổi, thản nhiên nói: "Nga, họ Kim sao?" rồi lại nhấp tiếp mộtngụm trà "nếu như vậy người cứ tự mình an bài là được!"Ngài quản gia củachúng ta lại lặng lẽ lui xuống, lại vác cái thân già đi xuyên qua hơn nửa cái hoàng cung, đi vào phòng khách.Nhìn thấy ông ta tiến vào, hai người trể tuổi bên trong lập tức đứng lên. Trongđó, một người mang theo nụ cười nịnh nọt đang định chạytới gần, đã bị người lớn tuổi hơn kéo lại, nhăn mặt hỏi:" saođi lâu vậy? ngươi đã đi báo cho vương hậubệ hạ là chúng ta đến chưa? Hắn bảo bao giờ sẽ gặp chúng ta?"Đáp lại câu hỏi thiếu văn hóa đó, quản gia chỉ lộ ra một cái mỉm cười khéo léo " Kimtiên sinh, bệ hạ của chúng ta đang rất bận, bao việc quốc gia đại sự lúc này đềucần bệ hạ quan tâm, chưa có thời gian tiếp mấy vị. Nhị vị cứ đi theo ta trước đã, ta sẽ chịu trách nhiệm tiếp đãi hai vị trong mấy ngày"Người ban nãy hỏicâu hỏi thiếu văn hóa kia hiển nhiên không vừa lòng, nhưng cũng không dám đòi hỏi quá, cũng không dám đắc tội với ai, vạn nhất Phượng Già Lăng bệ hạ thựcsự tức giận thì bao trù tính của hắn sẽ thất bại mất.Lúc hai người đitheo quản gia đi ra khỏi hoàng cung, người trẻ tuổi hơn không nhịn được mà hỏi"ngài quản gia à, chẳng lẽ chúng ta không được ở trong cung sao?"Khóe miệng người quảngia run lên nhưng vẫn bình tĩnh đáp lại: "Kim Trạchtiên sinh, theo cung quy là không được phép đâu. Nhưng hai vị sẽđược đến chỗ dành riêng để tiếp khách"Kim Trạch vừa nghetuy không hài lòng nhưng vẫn hỏi thêm: "điều kiện nơi đó thế nào?" quản gia ho khan một tiếng nói;" kháchquý đến từ tinh cầu khác đều ở đấy cả"Kim Trạch nghe vậyvui vẻ, trên mặt còn toát vẻ chờ mong. Kim Khắc thì tức giận đến trợn mắt vớithằng em không tiền đồ, chẳng lẽ không còn chuyện gì quan trọng hơn để hỏi sao?Kim Khắc đẩy đệ đệ của mình ra mà chen vào giữa, đi cạnh quản gia và hỏi:" nghenói .. Em họ của ta, chính là vương tử phi, rơi vào Bụi Động, không thể trở vềđược?"Quản gia bỗng lạnhmặt, liếc nhìn Kim Khắc một cái rồi nghiêm túc nói:" lời này không thể nói lungtung".Kim Khắc bị khí thếbột phát của quản gia làm hoảng sợ, cố hừ một tiếng, kiên trì nói : "ta chỉ nóisự thật mà ai ai cũng biết"Quản gia không thèmphản ứng Kim Khắc, hướng thẳng phía trước đi nhanh nhanh cho xong chuyện. Tên họKim kia nhịn vài giây, sau đó vẫn hỏi về cái đềtài hắn quan tâm nhất "Này ... ta nghe nói em họ ta có tài sản riêng đúng không? Mà còn có rất nhiều nữa?" Kim Trạch vừanghe, lập tức hùa với thằng anh "Vậy nếu như em họ ta không trở về được thì sốtài sản ấy sẽ thuộc về chúng ta đúng không? Dù saochúng ta cũng là họ hàng thân cận nhất của hắn"Quản gia lần nàytriệt để mặc kệ hai tên kia. Thân thích của vương tử phi? Còn chưa biết có phảilà giả mạo hay không! Ông chẳng thấy hai tên này có điểm nào giống với vương tửphi điện hạ cả. "Ta cũng không rõ lắm. Hai vị có thể đến hỏi bộ phận cố vấnpháp luật về thừa kế tài sản, xác nhận tính chân thực cùng tính hợp pháp của sựviệc. Ngoài ra ta nghĩ hai vị cũng nên làm một bản kê biên tài sản đi, vạn nhấthai vị có gì ngoài ý muốn, tài sản của hai người đại khái cũng sẽ thuộc về thânthích gần nhất là vương tử phi điện hạ đúng không?"Kim đệ đệ nhảy dựnglên "Sao lại thế được?"Kim Khắc thì hừ mộttiếng, bắt đầu suy nghĩ : Quản gia không phủ nhận điều gì chứng tỏ tài sảnriêng của La Tiểu Lâu quả thực rất lớn. Số tiền này chắc chắn nằm trong tay anhem ta rồi. Có nên không đòi một tiền bồi thườngtừ phía hoàng gia? Nếu ta làm tốt, có thể có thêm một khoản nữa...CHÚ THÍCH : BA LỖ HỔNG (TAM ĐỘNG) TRONG VŨ TRỤ!Ba lỗ hổng (tam động) trong vũ trụ là : hắc động (ngôi sao đã tắt), bạch động vàkhông động. Hắc động thì mọi người đều biết rùi. Đó là một thiên thể có lựchút mạnh nhất, bất cứ vật gì kể cả ánh sáng đều không thể thoát ra khỏi nó – một"con quái vật to lớn" nuốt vật chất và năng lượng. Thế nhưng "có được thì sẽ có mất".Hắc động phát các hạt và năng lượng ra bên ngoài. Khi mà nó tiến đến giaiđoạn cuối, qua một tiếng nổ mãnh liệt, nó có thể sinh ra một quái vật khác – bạchđộng.Bạch động hoàn toàn tương phản với hắc động. Nó từ chối bất cứ kẻ nào đếntừ bên ngoài, chỉ cho phép bức xạ bên ngoài vật chất và năng lượng. Song chínhbản thân nó cũng có lực hút rất lớn. Nó không ngừng thu hút các bụi bặm, thể khí và năng lượngxung quanh đến bề mặt của mình, tạo thành một "màng" vật chất dạng bao bọc xungquanh nó, khiến cho các vật chất bên ngoài màng không thể tiến vào được bêntrong.Không động là chỉ khu vực trong vũ trụ có rất ít lượng vật chất. Nó có độdày bằng 1/25 độ dày của tinh hệ bình thường. Kích thước không gian của nó lớntới vài trăm triệu năm ánh sáng. Đây là một ví dụ chân thựccho thấy, trong vũ trụ, các tinh hệ phân bố không đồng đều.=> trong truyện, La Tiểu Lâu và Nguyên Tích bị hút vào "bụi động".Không biết là cái nào trong những cái động trên nhỉ??? Ở những chương trước (vừađọc lại) thì thấy miêu tả là : "nếu rơi vào hắc động mà còn sốngsót, mà lại không bị bạch động đẩy ra thì sẽ rơi vào bụi động". Vậy "bụiđộng" là có thật hay chỉ là sáng tạo của tác giả???OooooBên trong một phòngnghỉ của hoàng cung, Nguyên Nặc nhìn Phượng Già Lăng, lo lắng hỏi: "bá mẫu, anhhọ của ta sẽ không sao đâu, đúng không?"Phượng Già Lăng lắclắc đầu : "Nguyên Liệt đã phái người nghĩcác cứu viện rồi. Ta chỉ biết chắc chắn Nguyên Tích còn sống, La Tiểu Lâu chắccũng không sao cả"OooooVương tử điện hạ –nhân vật đang làm sóng ngầm trỗi dậy ở đế đô – lúc này đang nằmtrên mặt đất mà thở phì phò, mãi một lát sau mới ngồi dậy, lau một trán đầy mồhôi, tâm tình không tốt mà trừng mắt nhìn hai con 'thú' trước mặt "Sao lại thếnày?"La Tiểu Lâu trong lốtcon ấu thú trắng khuơ khoắng cái chân trước, mà 125 thì nhìn cái mặt đen củaNguyên Tích chột dạ nói : "ta... ta đã tỉnh lại rồi. Ta vớiLa Tiểu Lâu tới đây là để thông báo cho ngài một cái tin tốt"Nguyên Tích cùng LaTiểu Lâu đều quay sang nhìn 125, một người mặt bình thản, một con mặt khiếp sợ.125 nhanh chóng sắpxếp lại suy nghĩ, nịnh nọt lấy lòng nói "là ... chúng ta đã giải quyết được vấn đề lương thực!! 'ba nuôi' (LaTiểu Lâu) trước khi cưới có chuẩn bị rất nhiều hộp thực phẩm chức năng, đủ dùngcho nửa năm. Chúng ta lại đây là để báo việcnày cho ngài đấy!" Nói xong, 125 không biết xấu hổ mà nhìn Nguyên Tích bằng ánhmắt cùng tư thái chờ mong sự khen ngợi. Nguyên Tích thì hung tợn trừng mắt LaTiểu Lâu, vươn tay ra trước mặt 125 ra lệnh "Toàn bộ để chỗ của ta!"
125 không đợi Nguyên Tích nhắc lần thứ hai, ân cần đem tất cả hộp thực phẩm chứcnăng đều chất đống đặt trước mặt Nguyên Tích.
Nguyên Tích nhìnnhìn, đem toàn bộ thu vào không gian chứa của Vân Thiên (cơ giápcủa hắn). sau đó duỗi tay lấy xích cổ đem La Tiểu Lâu xích vào, nhìncon thú vì biết sai mà cúi đầu, mỉm cười nói "Dự trữ thật là nhiều lương thựcnhỉ? Ngươi định chạy trốn bao lâu thế?"HẾT CHƯƠNG 173oooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooCHƯƠNG 174: TrừngphạtThật là một tên đồngbọn ngu như heo!!! La Tiểu Lâu đau đớn mà nhìn thoáng qua 125 đang ngây người ởbên cạnh, rồi dùng móng vuốt run rẩy bám lấy cánh tay đang ôm hắn của NguyênTích, trời ơi, ngạt thở quá! Ôm ghìm thế này thì chết mất!La Tiểu Lâu cố dùngánh mắt mà truyền đạt lời cầu khẩn đến Nguyên Tích, bởi vì quá tha thiết mà ánhlên thủy quang nhộn nhạo.Nguyên Tích khôngchuyển mắt mà nhìn con thú trắng trong tay hắn : Quả thực là khóc sao?? Cảmgiác này thật là ... thật là quỷ dị a!!!Quan sát ánh mắttròn kia một lát, đến khi đã cảm thấy thỏa mãn,Nguyên Tích lại bày ra bộ mặt băng bó, âm trầm nói "có vẻ như ngươi vẫn có ý địnhchạy trốn ... dù ngươi có tự nhận bản thân tội ác tày trời, hay dù ta cũng không quá tức giận, nhưngngươi đã khiêu chiến tính nhẫn nại của ta, cho nên ta cảm thấyphải cho ngươi một sự trừng phạt thật đáng nhớ, ngươi thấysao?Ta cảm thấy không cầnđâu!! La Tiểu Lâu chưa kịp biểu đạt ý kiến của mình –đương nhiên, dù hắn có biểu đạt thì Nguyên Tích cũng không nghe hiểu – đã bị Nguyên Tích đặt lên đầu gối của hắn."nào, đưa một bàntay của ngươi để trên tay của ta ... Mau, ngươi biết là ta không chấp nhận cự tuyệt... Thế này là được rồi. Bây giờ, cục cưng, nghe theo lời ta nói mà bày các tư thế,với thân thể mềm mại dẻo dai của ngươi lúc này là có thể làm được mà" NguyênTích lộ ra một nụ cười hiền lành hoàn mĩ, thân thiết mà nói với La Tiểu Lâu.Sau đó, hắn một tay cầm chặt một chân trước của La TiểuLâu đề phòng La Tiểu Lâu giãy giụa chạy trốn, tay kia thì mở chức năng quayvideo của máy liên lạc trên cổ tay.....Đây tuyệt đối là hành vi ngược đãi động vật ! Ngược đãi .... Không, là 'dâmloạn' động vật!Bị bắt làm ra cáctư thế như này, rồi như này ... La Tiểu Lâu gần như muốn khóc to lên!!"không được ... Tư thếnày không đủ hấp dẫn, ngươi chẳng lẽ không nhớ được lúc ở trên giường ngươi bàycác tư thế như thế nào? Đúng rồi, nằm xuống,đem hai chân sau kiều cao lên, nửa người trên hơi ngước lên, đến đây, cho ngươi cái ngón tay này, liếm đi ..." NguyênTích ác liệt tươi cười, nhẹ nhàng đem con thú con trên đầu gối mình đẩy ngã xuống,sau đó chỉ đạo nó bày các tư thế, rồi lại bắt nó liếm ngóntay mình.Nhìn cái lưỡi hồnghồng mềm mại ở trên đầu ngón tay của mình mà trượt lên trượt xuống, mang theoxúc cảm thô ráp mà chỉ có ở lưỡi của động vật có lông, Nguyên Tích hơi nheo lạimắt. Hắn còn có thể cảm nhận được thỉnh thoảng có cái răng nanh vì không cẩn thậnmà cọ vào ngón tay hắn, rồi rất nhanh lại thu lại... Điều này thực sự là .... rấtthoải mái... Chờ sau này La Tiểu Lâu phạm lỗi lại bắt hắn biến hình mà làmthế này nữa...Nguyên Tích cảm thấysự buồn bực vì năng lực bản thân bị ảnh hưởng của bức xạ nơi đây, đã được màn 'trừng phạt'này tiêu giảm đi không ít. Quả nhiên tâm bệnh phải chữa bằng tâm thuốc."Nghe này, nếungươi ngoan ngoãn theo ta trở về nhận tội, có lẽ ta sẽ hảo tâm mà thu nuôingươi. Dù sao ta cũng không ngại phải dưỡng một con sủng vật. Nhưng mà, nếungươi dám chạy trốn lần nữa, ta thề sẽ đem đoạn video tuyệt vời này công chiếutrên toàn đế quốc. Nghe hiểu không đấy? Nghe hiểu thì gật đầu."La Tiểu Lâu lần nàykhóc thực sự, ông trời ơi, ngàn vạn lần đừng để một ngày như vậy xảy ra nha, hắnđánh không lại tên này đâu!!!125 không đành lòng nhìn, tận lực co người lại, chui vào một góc tối, sợNguyên Tích hứng lên cũng đem nó bắt làm như thế – lúc ấy, nó sẽ bị tất cả cáccơ giáp cười nhạo đến chết mất!!Trừng phạt xong,Nguyên Tích đứng dậy vươn người, quyết định đi nghỉ ngơi, đem một viên thực phẩmchức năng nhét vào miệng La Tiểu Lâu.La Tiểu Lâu giannan mà duỗi duỗi cổ, chân sau trượt lui về phía sau đạp đạp.125 vội vàng chạy tới,đưa tới một bát nước. Nguyên Tích khinh thường mà liếc nhìn La Tiểu Lâu mộtcái, ngu quá đi, có thế mà cũng đã nghẹn được. Hắn không hề ý thức được rằng động tácquá thô bạo của mình có thể làm La Tiểu Lâu mắc nghẹn, hơi chút áy náy mà choLa Tiểu Lâu uống hai ngụm nước.Chờ đến khi La TiểuLâu gian nan đem viên thực phẩm chức năng nuốt xuống hoàn toàn, Nguyên Tích vuốtthuận thuận mao (vuốt lông) cho nó, rồi nhìn về phía 125, dùng mắt bảo 125 đemtất cả nước uống giao ra đây.125 vặn vẹo nửangày mới đưa ra một rương nước uống, nhỏ giọng giải thích "Lúc đi vội quá nênkhông kịp chuẩn bị. Chỗ này đều là trước kia tích trữ còn thừa lại"Nguyên Tích đối vớitên người máy "gia dụng" nhà mình không dám ôm hy vọng quá lớn. Hắn thu hồirương nước , sau đó cũng ăn một viênthực phẩm dinh dưỡng, uống một chai nước, vẽ cho La Tiểu Lâu cùng 125 địa đồ sơlược nơi đây, bảo bọn họ thành thật đợi, chính mình hướng phíasâu bên trong mà đi.Nguyên Tích đi vào tận sâu trong động, không lâu sau dụ ra một consóc khổng lồ. Bây giờ hắn không thể đối phó với hai con cùng lúc.Vốn đang nằm nguyềnrủa Nguyên Tích, La Tiểu Lâu vừa nhìn thấy Nguyên Tích dụ con sóc ra đã quên luôn ước nguyện ban đầu của mình, khẩn trươngmà nhìn chằm chằm thân hình kia.Nguyên Tích làm thếnào để có thể tiêu diệt được con sóc khổng lồ đầu tiên, hắn không được chứng kiến,nhưng bây giờ hắn biết quá trình ấy diễn ra thế nào, trái tim cũng đồng thời mànhói đau.Trong ấn tượng củaLa Tiểu Lâu, Nguyên Tích luôn rất lợi hại, lợi hại đến nỗi không thể nào nhìnrõ được thời điểm hắn ra tay. Mỗi lần ra tay đều rất nhanh gọn hiệu quả, tất cảcác chiêu thức đều là sát chiêu chế địch.Thế nhưng bây giờ,những chiêu thức ấy đã không còn phù hợpvới một thân thể suy yếu. Cái Nguyên Tích có bây giờ chỉ là kinh nghiệm – kinhnghiệm đối địch – cùng với một cảm quan nhạy bén khi đối diện hiểm nguy.Hắn phải vừa ngănchặn công kích từ con sóc, vừa chậm rãi điều chỉnh những chiêu thức phù hợp vớisức chịu đựng của thân thể, sau đó tìm kiếm nhược điểmcủa con thú.Đối phó với một kẻthoạt nhìn yếu đuối, lại có chênh lệch lớn về kích cỡ, ban đầu con sóc có vẻcoi thường, nhưng càng đánh lâu, nó bắt đầukích động và tức tối. Con mắt đỏ bắn ra hung quang, động tác càng lúc càngnhanh, móng vuốt mang theo những vết cắt nhanh và bén như gió bão.Nguyên Tích bắt đầuchật vật chống đỡ, quần áo đầy những dấu vết do bị móng vuốt con sóc cắt qua.Hiện tại , tốc độ của hắn cũng không bằng con sóc, hắc kiếm sắc bén trong taychính là thứ duy nhất làm cho thú kia kiêng kị. Gần như mỗi giây trôi qua đềulà những khoảnh khắc cực kì hiểm nguy. Ánh mắt của La Tiểu Lâu cùng 125 đềuchăm chú mà dõi theo.Con sóc này cũng muốntấn công La Tiểu Lâu cùng 125, nhưng lần nào lao ra cũng đều bị Nguyên Tích kiềmchân. Một lần nữa dời lực chú ý về phía bọn La Tiểu Lâu, con sóc đã bị hắc kiếm trên tay Nguyên Tích lưu lại một đạo vếtthương. Nó thẹn quá thành giận, quyết tâm tập trung mà đối phó Nguyên Tích.Y phục trên ngườiNguyên Tích càng lúc càng tan nát. Càng về sau, vết thương trên người con sóccũng càng lúc càng nhiều, có một đạo vết thương thậm chí ngay gần cổ, bộ lôngxám bị nhuộm dần màu đỏ của máu, nhưng trên người Nguyên Tích cũng đồng dạng bịthương rất nhiều. La Tiểu Lâu đau lòng nhưng cũng chỉ có thể bất an mà đứngnhìn. Hắn rất ít khi thấy Nguyên Tích bị thương.Trong mắt của hắn,Nguyên Tích vẫn luôn duy trì hình tượng tuyệt đối vô địch, cho dù lần thực chiếnở tiểu hành tinh phải đối phó với con trùng thú cấp 7 biến dị, tuy cũng rất chậtvật, nhưng Nguyên Tích không có bị thương... Đúng rồi, khi đó còn có Vân Thiên. La Tiểu Lâu sửng sốt phát hiện mộtđiểm khác xa so với mọi lần, Nguyên Tích lần này rõ ràng không có súng.La Tiểu Lâu kéo kéo125 "đưa súng cho ta"125 gắt gao mà dựavào 'ba nuôi' của mình – giống như La Tiểu Lâu có thể bảo vệ nó thật ấy?! –nhìn chằm chằm hai cái đối thủ đang quần nhau thừa sống thiếu chết, nói "Vô íchthôi, biết tại sao Nguyên Tích không lái Vân Thiên hoặc là dùng súng không? Đấylà vì ảnh hưởng của môi trường trong này, làm hộp năng lượng không dùng được,dù có thì tác dụng cũng vô cùng thấp. Cho nên, vòng bảo hộ của ngươi giờ cũngchỉ để trang trí mà thôi, chưa nói gì đến súng đâu. Hơn nữa, có để ýthấy không? người nơi này không dùng súng mà chỉ dùng vũ khí bản địa."La Tiểu Lâu sửng sốt,nghĩ nghĩ rồi hỏi "Giống như cái vũ khí của Lăng Tiêu mà chúng ta gặp ngày đầutiên đến đây sao?" Đó là một thanh kiếmmang theo ngọn lửa màu lam.125 gật gật đầu "Ừ,thanh kiếm của tên đó khác với vũ khí tầmthường của bọn Lý Kiệt, có năng lượng dao động. Về phần đó là loại năng lượng nào thì cần phải có một cái nhưthế mới có thể phân tích được" La Tiểu Lâuthở dài, lập tức lại trừng lớn mắt "Từ từ... hộp năng lượng hiện tại không thểdùng được. Vậy thì ngươi chẳng phải hoàn toàn vô dụng sao?"125 ngẩn ngơ, lắp bắphô "Cũng ...cũng không thể nói như vậy! Ít nhất ta có thể cung cấp những vật ta đã cất trữ để dùng ... ta cũng có thể chế thuốc choNguyên Tích ...""Ta là nói ở phươngdiện chiến đấu cơ" La Tiểu Lâu đánh gãy những lờidông dài của 125. Hắn hiện tại đang lo lắng có thể giúp đỡ được cho Nguyên Tíchchiến đấu hay không.125 cứng đơ, bộdáng giật giật mình làm La Tiểu Lâu đều phải dời lực chú ý phía Nguyên Tíchsang lo lắng xem nó có muốn chết máy hay không. May mà 125 vẫn kiên cường duytrì trạng thái ON, ô ô nức nở nói "ngươi không thể ghét ta ...ta...ta ... ta có thể nóichuyện phiếm với ngươi lúc Nguyên Tích đi chiến đấu. Mà hắn sẽ bảo hộ chúng tamà!""..."125 này, ngươikhông phải luôn tự hào xưng là 'thánh thú cơ giáp' đầy cao ngạo của dị thú sao?Sao lại phải trông cậy vào sự bảo hộ của một con người thế kia chứ?La Tiểu Lâu yên lặngquay đầu đi, không thèm để ý đến tiếng khóc phiền toái của 125 nữa, lo lắng mànhìn chằm chằm Nguyên Tích cùng con sóc. Vết thương trên miệng Nguyên Tích có vẻcàng ngày càng nhiều...Con sóc bị thương bắtđầu luống cuống rồi dần dần mỏi mệt, hơn nữa do mất máu quá nhiều, động tác củanó càng lúc càng chậm chạp. Ma Nguyên Tích thì vẫn không nhanh không chậm duytrì tốc độ như trước, giống như bao vết thương trên người hắn đều không gâychút cảm giác nào hết.Cuối cùng, con sóccảm thấy không chống đỡ nổi, tính toán chạy trốn, bị Nguyên Tích dùng hắc kiếmtrát một nhát kiếm vào ngay sau cổ. Con vật phát ra một tiếng hí, chậm rãi đổxuống nằm úp sấp trên mặt đất.Nguyên Tích thở phìphò, quay đầu nhìn vào hai đống nhỏ nhỏ tự dồn vào trong góc 'trông cậy vào sựbảo hộ của hắn' – La Tiểu Lâu cùng 125 – thấy bọn họ không có việc gì, dựa mạnhvào vách đá, lấy một chai nước ra uống.La Tiểu Lâu cùng125 chạy tới, muốn làm sơ cứu cùng thoa thuốc chữa thương. Tuy rằng tác dụng củamáy trị liệu không lớn nhưng 'méo mó có hơn không'.Nguyên Tích thấy ốngquần mình bị kéo, cúi đầu nhìn nhìn hai giây, sau đó thuận theo mà ngồi thấp xuống, dựa vào tảng đá, hai mắt nhắm nghiền, mặc cho La Tiểu Lâu bận rộntrên người hắn.125 để chứng minh bảnthân mình không hoàn toàn vô dụng mà ân cần đứng bên cạnh, đưa cái gì, cái gì ...cho La Tiểu Lâu.Tuy rằng NguyênTích không bị thương nặng, nhưng miệng vết thương rất nhiều. Thuốc trị thươnggiúp cho máu rất nhanh được cầm, nhưng miệng vết thương vẫn còn, đau đớn là khẳngđịnh có.La Tiểu Lâu ngẩng đầunhìn Nguyên Tích, đoán đoán hắn ban nãy cũng không phải còn thể lực mà duy trìtốc độ như ban đầu. Nếu nói rằng hắn không biết mệt, chi bằng nói là hắn luônkiên trì thì chính xác hơn."Chúng ta phải vềthôi ... đã hai giờ chiều rồi ..." La Tiểu Lâu viết viết trên tayNguyên Tích.Nguyên Tích vẫn nhắmhai mắt, không trả lời ngay, đến khi La Tiểu Lâu nghĩ hắn đã mệt quá mà ngủ thiếp đi, Nguyên Tích mới mở miệngnói "Còn thời gian, để giết thêm một con nữa đã""Nhưng như vậy rấtnguy hiểm, thể lực của ngươi cũng sẽ bị tiêu hao nghiêm trọng" La Tiểu Lâu lạiviết viết.Nguyên Tích mở mắtra, kéo kéo cái tai vểnh của La Tiểu Lâu, khóe miệng hơi hơi giơ lên " ... Trướckia ta cũng huấn luyện như thế này. Chỉ có chiến đấu bên ranh giới sinh tử mớicó thể nhanh chóng đề cao thực lực, nếu quá nhát gan, thì càng mau chết hơn màthôi. Tuy rằng thể lực của ta hiện tại thực sự không song, nhưng ta sẽ dần dầnmạnh lên. Chỉ có cách mạnh lên thì chúng ta mới có hy vọng rời khỏi đây"La Tiểu Lâu run runcái tai, có chút rầu rĩ không vui. Nguyên Tích nói không sai, dù hiện tại bọn họcó phi thuyền nhưng cũng phải nghĩ biện pháp kiếm được thật nhiều nặng lượng thạchmới có khả năng rời đi. Mà năng lượng thạch thì chỉ có thể đợi đến khi NguyênTích cực mạnh mới kiếm được càng nhiều.Nghỉ ngơi mười mấyphút, Nguyên Tích đứng lên đi đi lại lại, sau đó lại hướng bêntrong động đi vào.Lần này cũng lại dụra một con sóc thật lớn, nhưng đúng như Nguyên Tíchnói, đã có kinh nghiệm rồi, con sóc dù có rất nhiều ưu thếnhưng cũng chẳng thể làm gì Nguyên Tích, mà Nguyên Tích đã biết được nhược điểm của loài này, đối phó càng lúccàng thành thạo. Một giờ sau, con sóc này cũng đồng dạng nằm bẹp trên đất.Nguyên Tích nhìn thờigian, đã bốn giờ chiều rồi. Hắn đem thi thể của ba con sócthu vào không gian nút, sau đó mang theo La TiểuLâu đi ra khỏi sơn động.Trên đường trở về,bọn họ gặp không ít người cũng cùng đường đi về. Nhìn thấy Nguyên Tích hai taytrống trơn, quần áo vỡ tan, chỉ ôm theo một con sủng vật, tuy rằng không ai tớigần nhưng ai cũng lộ ra thần sắc khinh thường trên mặt.Tiểu tử này thậtkhông hiểu rõ hoàn cảnh của bản thân, nuôi sống chính mình còn không xong, cònmuốn dưỡng sủng vật?Khác với La TiểuLâu đang thấp thỏm ngó nghiêng, Nguyên Tích lại chẳng thèm để ý đến quan điểm củakẻ khác, ngược lại, hắn thực ra quá quen với tình huống mọi người đều để ý mìnhrồi. Vừa trở về đến nơi, Lý Kiệt cùng Tiểu Kiều cũng đã trở lại. Bởi vì sắp đến ngày đánh giá tư cách tiến vào khu D, hai người bọn họtranh thủ đi lên núi, lần này cũng thu hoạch được kha khá.Nguyên Tích đem thithể ba con sóc mang ra, đưa đến trước mặt Lý Kiệt. Hắn nhớ Lý Kiệt từng nóiqua, động vật nơi này rất hung hãn, không dễ giết chết, rất nhiều người muốnsăn đều là đi theo tổ đội, mà thi thể của động vật đều có thể đổi thành tiền hoặcvật dụng hằng ngày."Cho ngươi, coi nhưtrả cho chỗ đồ ăn hôm qua" Nguyên Tích nói.Lý Kiệt ngẩn người,lập tức nở nụ cười "một mình ngươi giết chết sao? Thu hoạch cũng không sai.Không cần nhiều như thế đâu, một con là đủ rồi"Nguyên Tích nghĩnghĩ, nói "Hai con còn lại để đổi nước uống của các ngươi vậy"Lý Kiệt thẳng thắnđáp ứng "Được rồi, lát nữa ta quay về đưa nước chongươi sau. Vừa đúng lúc ngày mai ta muốn đi đến phường giao dịch. Nếukhông phải trên người mấy con sóc này có quá nhiều vết thương, có thể bán đượcgiá cao hơn. Khu cao cấp có kẻ có tiền thích da sóc, vừa có thể giữ ấm lại rắnchắc. Ngươi cũng có thể chính mình đi, nói không chừng có thể có được giá tốt đấy"Nguyên Tích lắc lắcđầu, xoay người đi khỏi.Lý Kiệt biết NguyênTích cũng không phải hạng người cò kè để ý tiền bạc, cũng không khuyên nhiều, gọiTiểu Kiều mang vào phòng Nguyên Tích hai rương sạch sẽ nước uống.Tiểu Kiều đi ra, trộmhỏi Lý Kiệt "Ca này, hắn có vẻ cũng không phải kẻ vô dụng. Ngươi nói hắn có thểcùng tiến vào khu D với chúng ta được không?"Lý Kiệt lắc lắc đầu"Cái này không nói chắc được, ta cũng không rõ hắn làm thế nào mà bình an mangchiến lợi phẩm trở về được. Mấy kẻ vô lại kia rõ ràng cũng không cướp gì của hắncả, Nhưng mà, đấy lại không phải năng lượng thạch. Nếu hắn thực sự có được nănglượng thạch, có thể bảo vệ được không là chuyện khác.Nguyên Tích khôngcó suy nghĩ được nhiều như vậy. Hắn hiện tại đang luống cuống tay chân mà dùngmột rương thủy giúp La Tiểu Lâu tắm rửa, chính mình thì chỉ tùy ý xoa xoa. NhìnLa TIểu Lâu một bên run rẩy vì ướt lạnh, Nguyên Tích càng thêm bất mãn. Hắn trướcgiờ đều là được người khác hầu hạ, giờ lại phải đi hầu hạ người ta.La Tiểu Lâu cũngkhông sống sung sướng gì – để Nguyên Tích tắm rửa cho mình quả thật là một thảmhọa – hắn bắt đầu cân nhắc cách khôi phục tinh thần lực, bảo 125 chuẩn bị tốt vậtdụng, chuẩn bị để ngày mai bắt đầu luyện tập.Sáng ngày hôm sau,tuy rằng không định mua cái gì cả nhưng Nguyên Tích vẫn lãng phí thời gian cảbuổi sáng đi dạo vòng quanh phường thị. Phường giao dịch nằm ở giữa ngoại giớicùng khu D. Người tham gia phần lớn là người khu D, khu C.Đi chưa được mấy bước,Nguyên Tích mạnh dừng lại. La Tiểu Lâu ló đầu, phát hiện ra cái người tên LăngTiêu – người bọn họ hôm đầu tiên – đang đứng cách đó không xa.Nguyên Tích dừng tạichỗ khoảng chừng một phút, sau đó bỗng nhiên xoayngười đi ngược về.La Tiểu Lâu kinh ngạcmà nhìn thoáng qua Nguyên Tích, Lăng Tiêu cũng không có thấy bọn họ, NguyênTích làm sao vậy?Nguyên Tích không hềdừng lại, đi một mạch thẳng đến sơn động ngày hôm qua. La Tiểu Lâu cảm giác đượchô hấp của Nguyên Tích rối loạn, thân thể cứng nhắc vô cùng.Đến khi vào tronghang động rồi, Nguyên Tích bỗng nhiên nói "La Tiểu Lâu, chúng ta bắt buộc phảitiến được vào khu D. Ta còn muốn đi đến khu A xem xét. Người kia – người bannãy đứng bên cạnh Lăng Tiêu – trên người có một cái vòng cổ, trên đó có một cái dấu hiệu"La Tiểu Lâu giật giật,Nguyên Tích hít sâu một hơi nói tiếp : "Cái dấu hiệu đó là tên của đại ca ta, là tên dùng văn tự cổ đại viếtnên"CHƯƠNG 175 : Khu D"Đại ca của ngươi?"La Tiểu Lâu trừng lớn mắt. Trước kia hắn có nghe Nguyên Nặc nói qua là đại ca củaNguyên Tích cùng cha mẹ của Nguyên Nặc đều hy sinh trong chiến tranh giữa nhânloại với dị thú, cho nên Nguyên Tích mới hận dị thú mãnh liệt như vậy. Thếnhưng sao Nguyên Tích lại nói về anh mình lúc này? Tại sao tên của anh traiNguyên Tích lại có ở trong bụi động? Đây có phải là một sựtrùng hợp ngẫu nhiên hay không?Sắc mặt NguyênTích phi thường khó coi, cánh tay ôm La Tiểu Lâu thậm chí còn run lên nhènhẹ."Ngươi xác định đó chính là tên anh ấy sao ...." La Tiểu Lâu viết vàolòng bàn tay Nguyên TíchNguyên Tích bắt lấycái chân trước đang nguệch ngoạc viết viết của La Tiểu Lâu , nhanh chóng nói"Không thể sai được, đó thậm chí là búttích của anh ấy. Ta có thể xác định hai chữ kia là do chính anh ấy viết"La Tiểu Lâu lo lắngmà nhìn sâu vào bên trong mắt Nguyên Tích, cảm xúc của Nguyên Tích dao động quálớn, đây cũng không phải điều tốt. Bọn họ bây giờ mỗi ngàyđều phải trải qua đủ loại hiểm nguy. Mấu chốt là nếu việc này không phải sự thật,Nguyên Tích sẽ phải chịu một đả kích lớn hơn nữa."Không! Đại ca ta ởtrong này! Ta có linh cảm không sai về việc này. Trước khi rời đi, chúng ta phảitìm được anh ấy, hoặc ít ra là tìm được manh mối chứng minh anh ấy đã từng ở nơi này" Nhìn thấu sự lo lắng cùng nghi vấncủa La Tiểu Lâu , Nguyên Tích kiên quyết nói, cố gắng áp chế thứ cảm xúc đangbùng lên. Có thể là lửa giận, cũng có thể là cừu hận. Có lẽ đến cuối cùng hắnchỉ tìm thấy một cỗ thi thể hoặc một thứ gì đó hắn không muốn thấy,nhưng hắn không thể coi như không biết gì cả. Từ lúc hắn còn rất nhỏ, NguyênTriệt đã chết, năm đó cha mẹ tuy khôngnói gì nhưng hắn có thể cảm giác được sự thống khổ bao trùm khắp hoàng cung. Mọingười nói bọn họ bị dị thú bắt đi, có lẽ đã bị giết, có lẽ đã bị ăn thịt, cũng có lẽ bị hành hạ sống không bằngchết...Nhưng bao năm quacũng chẳng ai có thể đem người cứu trở về, sự thống khổ vì mòn mỏi mong đợi hyvọng rồi lại tuyệt vọng này còn đau đớn hơn cả biết chắc đã mất đi. Sau này dù giành được thắng lợi, giết đượcthật nhiều dị thú cùng những thú loại phụ thuộc chúng, gia đình Nguyên Tích cũng không thể tìm được thân nhân,Nguyên Nặc khi ấy cũng chỉ có thể đến sống cùng với gia đình họ từ rất nhỏ. Trước đây tiểu quỷ ấy rất hay khóc nhưng sau việc ấy nó đã không hề rơi một giọt nước mắt nào đó. Nỗi đau của vương thất chẳng qua chỉ là một hình ảnhthu nhỏ của nỗi đau của toàn đế quốc, toàn nhân loại mà thôi.Sau tràng chiếntranh kia, dị thú cùng nhân loại là tử địch, hai phe thề không đội trời chung.La Tiểu Lâu co rúmlại, giả vờ như không thấy ánh mắt của Nguyên Tích, đồng thời cầu nguyện NguyênTích đừng nhớ ra huyết thống của hắn, bằng không khẳng định lại phải nếm một trậntra tấn chà đạp đau khổ..."Hừ, ta quyết khôngđể cho bọn chúng động đến được một sợi tóc người thân của ta" Vừa nói, NguyênTích vừa vô thức xoa nhẹ người La Tiểu Lâu , động tác mềm nhẹ lại ấm áp, giốngnhư trong đám 'người thân' hắn vừa nói có bao gồm cả La TiểuLâu.La Tiểu Lâu thật là'thụ sủng nhược kinh' (được sủng ái mà kinh hãi) , nhưng sau đó, thấy tâm trạng bi thương của Nguyên Tích, hắn lạicó chút mong mỏi được vươn đầu lưỡi ra để liếm liếm ngón tay Nguyên Tích, maymà rất nhanh hắn đã kiềm chế được loạicảm xúc này lại. Đây nhất định là bảnnăng của thú, không phải là chủ kiến của hắn đâu. Loại bản năngnày thật là đáng sợ!!oooooSauk hi bình ổn cảmxúc, Nguyên Tích lại tiếp tục công việc ngày hôm qua. Hắn để La Tiểu Lâu cùng125 ở phía ngoài động, chính mình đi sâu vào bên trong, đại khái tìm nơi đểphát tiết cơn giận của mình. La Tiểu Lâu thật ra hoài nghi Nguyên Tích tạm thờikhông muốn nhìn thấy mình.La Tiểu Lâu bảo 125lấy ra viên đá lục sắc – loại đá mềm xốp mà Nghiêmđại sư đưa cho để rèn luyện tinh thần lực, đặt ở trước mặt, sau đó bắt đầu tập trung tinh thần. Mấy ngày nay lưu lạc,nói khổ thì chỉ có mỗi khoản không biến được thành người mà thôi, chứ hắn ănngon ngủ ngon, tinh thần minh mẫn, tinh thần lực cũng thong thả mà khôi phục dầnlên.Hiện tại tinh thầnlực của hắn rất mỏng manh. La Tiểu Lâu đem móng vuốt của mình cố định viên đá lục sắc, sau đó bắt đầu dùng tinhthần lực chải chuốt từng sợi nguyên tử cấu tạo trong đó. Bây giờ hắn thậm chí không thể dùng tinh thần lựcđể cắt viên đá như trước kia, chứ đừng nói gì đến việc hắn sử dụngcùng lúc tinh thần lực và ý thức nguyên lực để thao tác hai cái kỹ năng là dunghợp cùng phục chế.Chỉ có một phần nhỏcủa viên đá lục sắc thôi mà lần thứ hai lặp lại thao tác chảichuốt sợi nguyên tử, La Tiểu Lâu đã cảm thấy tinh thầnlực đạt cực hạn. Điều này thật giống như một kẻ có thói quen tiêu tiền như nướcbỗng nhiên bị hạn chế tất cả tiền tiêu vặt, thật là khổ sở biết bao.125 ở bên cạnh quansát, an ủi hắn "Đừng gấp, tinh thần lực giống ý thức nguyên lực, cần phải rènluyện qua thời gian dài mới chậm rãi tăng trưởng được"La Tiểu Lâu gật gậtđầu, hít một hơi thật sâu, bắt đầu chậm lại tốc độ, càng thêm tập trung chú ý.Tuy rằng hắn quen dùng ý thức nguyên lực, tinh thần lực thực tế không nhiều lắm,nhưng cách dùng thì cũng tương tự nhau thôi. Do đó hắn điều khiểntinh thần lực rất thuần thục, tinh tế. Ít nhất thì cũng không giống như những kẻlần đầu tiên cảm nhận được tinh thần lực, làm lãng phí bao nhiêu tinh thần lực.Đến lần chải vuốtthứ ba, La Tiểu Lâu bắt đầu chóng đầu óc quay cuồng. Đây là biểu hiện của việc tinh thần lực bị tiêu hao sạchsẽ. Hắn nhanh chóng thu tay lại, nằm trên mặt đất mà nghỉ ngơi.125 thì ở bên cạnhhắn đi tới đi lui, thu thập tất cả những thứ làm nó cảm thấy hứng thú. Bất tribất giác, phạm vi hoạt động của nó càng lúc càng lớn, nó thậm chí chui vào mộtcái góc ở xa xa. Lúc nó cúi người nhặt một khối đá, cái đuôi nhọn củanó đảo qua một thứ gồ ghề trên mặt trên của thạch bích. Thứ kia có màu giống hệtnhư thạch bích nhưng khi bị cái đuôi của 125 đảo qua, không tự chủ được mà giậtgiật, đồng thời theo chuyển động của cái đuôi của 125 mà chậm rãi mở miệng.Nhắm mắt nghỉ ngơiđược một lát, cảm thấy tinh thần lực khôi khục được kha khá, La Tiểu Lâu lại tiếptục chải vuốt viên đá nhỏ màu xanh kia.Nguyên Tích có thể dùng một phương pháp cực đoan để nhanh chóng đề cao năng lực,đưa bọn họ trở về, hắn đương nhiên cũng muốn cố gắng, ít nhất không làm vướngchân Nguyên Tích . Nguyên Tích là vì hắn nên mới bị rơi vào Bụi động nên La TiểuLâu nghĩ bản thân mình phải chịu phần nào trách nhiệm.La Tiểu Lâu bắt đầulặp đi lặp lại một cái quá trình nhàm chán. Đầu tiên là chải vuốt sợi nguyên tửđến khi hao hết tinh thần lực mới thôi, sau đó nghỉ ngơi một lát,rồi lại lặp lặp lại những hành động trên. Hai giờ sau, toàn thân La Tiểu Lâu bởivì toát ra rất nhiều mồ hôi mà lông cũng bết hết lại. Cuối cùng hắn thật sựkhông kiên trì được, mệt mỏi ngủ thiếp đi. Trước khi ngủ quên còn mơ hồ nghĩ,Nguyên Tích tức giận quá mà quên cả cơm trưa của bọn họ rồi ...Không biết đã ngủ qua bao lâu, trong không khí bỗng xuất hiện mùimáu tươi, lỗ tai của La Tiểu Lâu run lên, hắn nghe thấy tiếng bước chân tiến lạigần đây, đoán chắc là Nguyên Tích đã trở lại... đầu óc còn mơ hồ, mí mắt không nghe lệnh,không tài nào mở ra được ... một bàn tay đã chạm đến bụng củahắn.Một lực độ rất nhẹ... dịu dàng vuốt ve mao lông của hắn ... La Tiểu Lâu thoải mái mà mở rộng tứ chi,duỗi dài cái cổ ...Hai người đang đắmchìm trong không khí ấm áp hiếm khi có được, một cái thanh âm không thức thờichút nào vang lên – 125 luôn như thế, đấy cũng là lý do mà Nguyên Tích sống chếtcũng không cho nó ở cạnh chân bọn họ cùng ngủ.La Tiểu Lâu lập tứcthanh tỉnh, xoay người ngồi xổm dậy, quay qua nhìn Nguyên Tích vẫn đang trấntĩnh quan sát hắn, kêu to một tiếng rồi hướng về phía tiếng kêu của 125 mà chạy.Từ phía sau, thanhâm của Nguyên Tích truyền đến "Ngươi không biết là nó luôn kêu lên mỗi khi ngạcnhiên sao? Ta dám cá là nó căn bản không gặp chuyện gì cả"La Tiểu Lâu cũngkhông vì thế mà dừng lại bởi lẽ 125 vẫn đang tiếp tục kêu cứu, cho dù nó luôngây rối, nhưng hắn cũng không cho phép câu chuyện ngụ ngôn 'có sói đến đây' tái diễn. Hơn nữa bây giờ đang là thời điểmmấu chốt, sức chiến đấu của 125 là một con số không tròn trĩnh, nó không thể tựbảo vệ mình được.Chạy được mộtquãng, La Tiểu Lâu nhìn thấy một cái thân ảnh màu xanh biếc cũng đang hướng bênnày chạy gấp.125 kinh hoảng màchạy thục mạng, la tên ba nuôi của nó. Khoảnh khắc nó nhìn thấy La Tiểu Lâu xuấthiện, nó mới muồn bực phát hiện mình thậm chí không có cách nào mà lập tức nhảylên vai La Tiểu Lâu . Không giảm tốc độ chạy tới, nó vội ôm chầm lấy LaTiểu Lâu – bây giờ cũng chỉ cao ngang bằng nó – rồi kéo hắn tiếp tục chạy,nhưng mà người nó kêu cứu bây giờ đã đổi thành NguyênTích.La Tiểu Lâu tronglúc nhìn thấy thân ảnh 125 chạy về phía mình, cũng đồng thời nhìn thấy thứ đangtruy đuổi nó. Đó là một đoàn màu xám, có những xúc tua dài và nhỏ, rốivào với nhau nhưng vẫn có thể nhanh chóng mà đuổi kịp. Tuy rằng không nhìn rõ đầuđuôi cái thứ ấy, nhưng nhìn thấy một đoàn như vậy tấn công mình, là ai thì cũngphải sởn hết da gà."Cái quỷ gì vậy?"La Tiểu Lâu thất thanh kêu lên."Ta không biết! Takhông biết! Ta thề ta không làm gì cả!" 125 cũng thét to.Trong nháy mắt khicái thứ dây xám xám kia bò lên hai người, một thanh kiếm màu đen quét qua, xúctua màu xám kia như là có ý thức, mạnh rụt về.Nguyên Tích đềphòng nhìn chằm chằm cái thứ màu xám đó. Vật kia cũngkhông rút lui mà đứng im đấy, như là đang quan sát phe bên này, chờ đợi thời cơdi chuyển.La Tiểu Lâu cùng125 thì đứng cách Nguyên Tích không xa, khẩn trương mà nhìn tình huống.Vật kia thu thuthân thể lại, không còn là những sợi thừng lan khắp nơi nữa mà tụ thành một khốicầu, thế nhưng có một cái xúc tua lại lặng lẽ men theo vách tường mà tiếp cânNguyên Tích, thứ này rõ ràng hiểu được chiêu 'giương đông kích tây'.Nguyên Tích giả vờkhông nhìn thấy cái xúc tua kia, ánh mắt vẫn đề phòng nhìn thứ đứng trước mặt,tay trái lại ra hiệu cho La Tiểu Lâu cùng 125 ở phía sau không được nói gì.Sơn động bây giờ imlặng một cách quỷ dị. Cái xúc tua màu xám kia rốt cuộc đã tiếp cận được Nguyên Tích, chầm chậm chạm đến chânhắn, sau đó đắc ý mà trồi ra một cái ống từ đỉnh, nhanh chóng đâm lên đùi Nguyên Tích.La Tiểu Lâu cùng125 mở lớn con mắt, trong nháy mắt đó, chân trái củaNguyên Tích bỗng nhiên động, không chút do dự mà giẫm lên cái xúc tua kia, mắtcũng không thèm liếc, thuận thế huơ hắc kiếm, không chút khách khí cắt cái xúctua đó rụng xuống dưới.Cả quả cầu xám runrẩy một trận, tuy rằng không có bất cứ thanh âm nào phát ra, nhưng thoạt nhìncũng biết là rất đau.125 lặng lẽ nói thầmbên taii La Tiểu Lâu : "Nguyên Tích bỗng nhiên chơi bẩn..."La Tiểu Lâu im lặnghai giây : "ta thì nghĩ ... chắc chắn tình huống này đã phát sinh nhiều lần rồi ..."Nguyên Tích đang rấtcăng thẳng cũng phải quay đầu lại liếc mắt cảnh cáo hai tên kia. Mẹ nó, hắn tạisao phải chiến đấu quang minh chính đại với địch chứ?"Ngay lúc này, quả cầuxám kia vì bị thương mà phát cuồng, một đám xúc tua giươnglên.Hắc kiếm trong tayNguyên Tích rất lợi hai, hơn nữa hắn đã có chút hiểu biếtđối với năng lực của bản thân lúc này, không để bị rơi vào thế hạ phong.Rõ ràng chỉ sốthông minh của quả cầu xám này không bằng con sóc khổng lồ, con sóc ít ra cònbiết chạy trốn nếu thấy không ổn, thế nhưng cái quả cầu xám này lại hoàn toànkhông có ý định này. Những cái xúc tua đến gần Nguyên Tích đều bị chặt đứt, chỉcòn lại một đoạn ngắn cũn uốn éo đau đớn. Cuối cùng một kiếm của Nguyên Tích hạxuống, cả quả cầu xám hoàn toàn không thể nhúc nhích.Tuy đã giải quyết được một thứ địch thủ phiền toái nhưng đã tiêu tốn gần hết thời gian buổi chiều của NguyênTích. Đến tận bây giờ, La Tiểu Lâu cùng Nguyên Tích đều chưa có cái gì vào bụng.Nguyên Tích giếtcái thứ kia xong cũng nằm luôn tại chỗ, hắn cũng không phải bị thương gì, nhưngthực sự mệt mỏi.125 thì chột dạ,không dám đến gần.La Tiểu Lâu nhận lấynước uống cùng đồ ăn Nguyên Tích đưa, đưa đến bên miệng của Nguyên Tích rồi mớichính mình ăn.Nguyên Tích nắn bóptứ chi đau nhức, cũng không có tức giận gì, ngược lại, thứ này lợi hại hơn consóc, nên càng giúp cho hắn nhanh chóng đề cao sức mạnh. "Ta bỗng nhớ ra, con mậpmạp này không phải là người máy gia dụng sao? Vân Thiên cũng không sử dụng được,sao nó còn có thể hoạt động hăng hái như vậy?"Trời ơi, cuối cùngthì nó cũng bị Nguyên Tích hoài nghi đến.125 toàn thân cứngngắc, lắp ba lắp bắp nói "A, đúng thế, ta đúng là người máy gia dụng! Ta ... ta không chỉ dùng hộpnăng lượng để duy trì hoạt động mà còn có một máy cơ tạo ra năng lượng, kiểu dạngnhư những cái đồ chơi dùng dây cót để có thể chuyển động í..."Nguyên Tích hoàinghi mà nhìn 125 vài lần, sau đó đem lực chú ý lênthứ đã nằm im trên đất.ây rốt cuộc là cái gì vậy?"125 chạy tới, đem đốngthi thể rời rạc trên mặt đất xới tung lên, sau đó cầm ra một cái quảcầu màu xám, lột bỏ lớp vỏ màu xám bên ngoài, lộ ra một tảng đá màu trắng!"năng lượng thạch?"La Tiểu Lâu kinh ngạc nói. Lý Kiệt đã từng đem hình dángcủa năng lượng thạch cho bọn họ biết.Nguyên Tích lại gầnnhìn nhìn, lại bới đám xúc tua trên mặt đất một lần nữa, nói "Có vẻ như đây là một loài thực vật bảo hộ năng lượng thạch.Chúng ta vô tình kiếm được một khối năng lượng thạch rồi"Đây thật là một chuyên tốt, dù sao hai ngày nữa là bọnhọ cũng phải đi tới khu D.oooooĐem theo thi thể củahai con sóc, Nguyên Tích cùng La Tiểu Lâu trở về khu ngoại giới.Đối với tình huốngNguyên Tích mỗi lần đi về đều tay trắng, mọi người đều đã nhìn quen, sự khinh thường trong mắt cũng đều biếnthành sự đồng tình.Lần này khi NguyênTích đổi hai con sóc lấy nước, Lý Kiệt nhịn không được mà hỏi bọn họ có muốn đổichút đồ ăn hay không? Nguyên Tích lắc lắc đầu từ chối nên thôi. Nhưng đến bữa tối,Tiểu Kiều vẫn kiên trì đưa một phần thức ăn lại đây.Nguyên Tích cũng không từ chối. Nếu hắn không đổi đồ ăn sẽ làm mọi ngườihoài nghi, cùng lắm thì mai dùng cái gì đó để trả cho bữa tốinày.OooooNgày hôm sau,Nguyên Tích lại tiếp tục đi tới hang sóc. Lần này bên ngoài hang có mấy người bộdáng vai u thịt bắp loanh quanh ở đó, nhìn đến NguyênTích mới rời đi. Một ngày nữa là đến đợt kiểm tra đánh giá rồi, thứ bọn họ cần là năng lượng thạch, nhữngthứ khác thì không hứng thú.Hôm nay, NguyênTích chỉ giết một con sóc mà thôi. Thứ nhất là bởi vì hắn đã hiểu và làm quen được với thân thể yếu ớt này; thứhai là bởi hắn đã biết rõ thói quen cùng nhược điểm của loài sóc nàyrồi.La Tiểu Lâu thì đã chải vuốt sợi nguyên tử của viên đá lục sắc kia xong hoàn toàn rồi, hắn lấy ra một viênkhác để luyện tập. Điều làm hắn cảm thấy kinh hỉ chính là sau mỗi lần hao hếttinh thần lực, nghỉ ngơi, rồi lại bắt đầu lại, tinh thần lực của hắn tựa hồcũng có tăng trưởng được thêm một tia. Nhưng mà sự tăng trưởng này vẫn quá ít ỏi,hắn phải thử quan sát thí nghiệm nhiều lần mới xác định được là có tăng trưởng.Đến tối, NguyênTích đổi nhiều nước hơn mang về, thuận tiện mang thêm chút đồ ăn. Dù sao ăn mãihộp dinh dưỡng cũng chán.Ngày cuối cùng,Nguyên Tích đi vào khu săn năng lượng thạch bậc một. Nghe nói mỗi động thực vậtnơi đây đều canh giữ một viên năng lượng thạch. Mới sáng sớmmà khu này đã chật ních người.Đi vòng qua đám người đang hô hàocổ động, Nguyên Tích đi vào bên trong rừng trước. Hắn vừa đi qua một nhóm người,mấy người ấy liền nháy mắt ra hiệu với nhau. Một kẻ tách ra lén lút đi theo sauNguyên Tích.Người kia nhìn thấyNguyên Tích tìm một địa phương yên tĩnh bắt đầu công kích một con thú bảo hộnăng lượng thạch, không khỏi bĩu môi. Hừ, có mỗi một mình, định bao giờ mới đánh xong? Quan sát mười mấy phút, thấy không có gì đáng nói, xoay người ly khai.Chờ hắn đi khỏi, từmột bụi rậm 125 mới ló đầu ra. Thu lại xà đằng. Thật là trong cái rủi có cáimay. Bị hút vào trong Bụi động, khổ đủ bề, nhưng xà đằng lại cực kì thích hợpsinh trưởng tại trong này. 125 vừa mới lấy ra, nó đã 'sinh long hoạt hổ', trở thành một cái vũ khí tự vệthiên nhiên. Nếu ở lâu trong này, không chừng nó có thể chuyển thành màu đỏ. (xà đằng : Loạithực vật bò lan, di chuyển nhanh như rắn, cực kì dẻo dai chắc khỏe, là tài liệucấp 9, nếu biến thành màu đỏ là 'thánh chu xà đằng' – tài liệu cấp 10)Nguyên Tích biết rõcó kẻ lén đi theo mình nhưng cũng không thèm để ý, nếu bọn họ thực sự đến cướphắn, cùng lắm thì 'luyện tập' một phen. Loại chuyện này, tuyệt đối không thểnhân nhượng, mặc kệ bọn họ dùng cớ biện hộ thế nào, có lần đầu tiên chắc chắn sẽcó lần thứ hai.Động vật bảo hộnăng lượng thạch dễ đối phó với hơn so với thực vật bảo hộ. Nguyên Tích hôm nayđã giết hai con. Còn một giờ nữa mới đến thời điểm phảirời đi. Thấy không đủ thời gian để giết tiếp một con nữa, Nguyên Tích dứt khoátquyết định về sớm hơn một chút. Ba viên năng lượng thạch cấp một để qua cổng kiểmtra, hắn đã thu thập đủ rồi.Lúc Nguyên Tích đikhỏi, mấy người đi theo sau tụ tập lại một chỗ, thầm thì nói: "máy dò năng lượngkhông có phản ứng, xem ra tiểu tử kia một khối năng lượng thạch cũng không kiếmđược"úng thế. Sao lại yếu đến thế chứ?""Ta đoán hắn đại khái đã hạ quyết tâm đilàm người hầu rồi, nhìn cái mã kia kìa, chậc chậc..."Nguyên Tích đươngnhiên không nghe được bọn chúng đang nói gì. Buổi tối, tuy rằng hắn không cócái gì để đổi đồ ăn, nhưng Lý Kiệt cùng Tiểu Kiều vẫn mời hắn cùng dùng bữa. LýKiệt giải thích rằng đây là bữa cơm cuốicùng của hai người bọn họ ở khu ngoại giới này, ngày mai bọn họ muốn tới khu D"Nguyên Tích ừ mộttiếng, không nói gì thêm.Đối với hành độngbón cơm cho sủng vật trong lòng của Nguyên Tích, Lý Kiệt cùng Tiểu Kiều đều âmthầm lắc lắc đầu.Ngày kiểm tra đã đến, mới sáng sớm nhưng Lý Kiệt đã thu thập xong hết đồ đạc. Tiểu Kiều sợ nhạ phiềntoái, lấy quần áo của Lý Kiệt mặc vào, đeo mũ, cải trang thành một thiếu niên.Đến cổng khu D, LýKiệt mang theo Tiểu Kiều giao ra năng lượng thạch, thành công tiến nhập khu D.Nhìn bên trong những con đường rộng, những phòng ốc chỉnh tề ... một cảnh phồnvinh bình thản, Tiểu Kiều kích động tới nỗi mặt đỏ rần lên.Lý Kiệt thính tai,nghe được tiếng chửi thề giận dữ đằng sau."Mẹ nó, tiểu tử kiathế mà cũng vào được, chúng ta bị hắn lừa hết rồi!!"úng thế, thật không hiểu hắn làm thế nào để có đượcnăng lượng thạch qua cửa""có khi là có ngườiđưa cho"Lý Kiệt quay phắt lại,nhìn đến Nguyên Tích ôm một con thú trắng nhỏ xinh tao nhã mà bước tới gần.Nguyên Tích đã thay một bộ quần áo mới sạch sẽ, càng làm tôn lên vẻtuấn mĩ phi phàm.CHƯƠNG 176: BiếnhóaLý Kiệt vừa nhìn thấyNguyên Tích liền huých Tiểu Kiều, kéo nàng đi lại gần chỗ Nguyên Tích. Hắn cũngbiết tính Nguyên Tích, kiệm lời, chủ động chào hỏi "Nguyên Tích, ngươi cũng cóthể tiến vào khu D! Thật không ngờ! Thật sự quá tốt!"Tiểu Kiều cũng cười,lộ ra hai cái răng khểnh "Đúng thế, giới ngoạicũng không phải địa phương có thể sinh sống lâu dài, thân thể bị ảnh hưởng củamôi trường càng ngày càng trầm trọng. Nhưng mà này, ngươi chắc chắn là mộttrong những người có thể tiến vào khu D sớm nhất ấy nhỉ, trong khoảng thời gianngắn như vậy mà cũng có thể thu thập đủ số năng lượng thạch. Thật là lợi hại!!!"Nguyên Tích gật gậtđầu : "Hai ngươi đã nói là người trongcác khu càng cao thì càng mạnh, ta cũng muốn tiến vào xem thử xem thế nào"Lý Kiệt cười hắc hắc"Ta vừa nhìn đã biết huynh đệ cũng là người có chí hướng mà, xem rachúng ta thực sự có duyên phận. Ta cũng muốn mạnh lên. Chúng ta cùng giúp đỡnhau nhá. Ngày mai ta sẽ đi hỏi thăm cách để trở nên lợi hại, về nói cho ngươisau""Được!" Nguyên Tíchđáp ứng luôn. Có một người có thể giúp cung cấp tin tứcquả thực tiện hơn nhiều. Hắn có rất nhiều chuyện cần điều tra"Ba người vừa đi vừađánh giá bốn phía. Nếu nói ngoại giới chỉ là khu lánhnạn tạm thời thì khu D này có thể được xem như một thành thị bình thường.Chợ nơi này vô cùng náo nhiệt, người đến người đi nườm nượp. Bên ngã tư đườngcòn gieo trồng những cây xanh được cắt tỉa gọn gang. Chung quanh còn có các loạicửa hàng đồ ăn vặt, hương khí bay lan bốn phía..."Ta cảm thấy ta đã mấy trăm năm không được sống như người bình thườngrồi" Tiểu Kiều cảm than, nhìn những ngụ dân ở đây mà lộ ra thầnthái hâm mộ không thôi.Lý Kiệt sờ sờ đầuTiểu Kiều, ôn hòa nói "Chúng ta cũng sẽ có được cuộc sống như thế, lập tức sẽcó. Hơn nữa ngươi cũng không cần hâm mộ bọn họ, ngụ dân khởi đầu (Dân gốc trongbụi động) cũng không ở khu D này nhiều, đại bộ phận dân trong này đều là nhữngngười giới ngoại đã tiến vào đây trước chúng ta, hoặc là hậu duệ của những người đó mà thôi. Chân chính ngụ dân phần lớn sống ở khu Bhoặc khu A cơ".Tiểu Kiều liếc nhìnLý Kiệt một cái, không nói gì. Trước kia tính cách của Lý Kiệt là rất bất cần đời,bây giờ có nhiều áp lực đè nặng lên vai, cảngười trở nên trầm ổn hơn nhiều. Tiểu Kiều thầm hạ quyết tâm, bản thân mìnhcũng phải trở nên lợi hại, nàng không thể để Lý Kiệt nuôi không mình mãi như thếđược.Ba người tiếp tụcđi một vòng quanh khu chợ, bị hương khí của đồ ăn bên đường hấp dẫn làm cànglúc càng đói, ngay cả La Tiểu Lâu trong lòng Nguyên Tích cũngphải cố ló đầu ra, dùng một chân trước giẫm lên cánh tay Nguyên Tích làm chỗ tựađể nhoài người ra nhìn.Tiểu Kiều hé miệngvui cười "Nguyên đại ca, con thú ngươi nuôi này lông thật là đẹp, sáng trắngra, nhìn thôi đều muốn sờ sờ, chỉ riêng lớp lông da này thôi cũng có giá bằng mấymiếng năng lượng thạch ấy chứ". Nàng ngoài miệng đánh giá thế thôi chứ nào có gan động thủ."Nó không bán"Nguyên Tích bỗng nhiên nói.La Tiểu Lâu nhịn xuốngcục tức, cọ cọ mặt vào mu bàn tay Nguyên Tích để lấy lòng, làm cho Nguyên Tíchcúi đầu xuống nhìn nó.Nguyên Tích thuận taysờ sờ đám lông mềm mại bên dưới, nói một cách đương nhiên:"Da của nó ta để giành chính mình dùng". Cùng lúc đó, hắn cảm thấy thân thể nho nhỏ dưới tay mình cứng đờ.Tiểu Kiều ôm bụngnói "Kiệt ca, Nguyên đại ca, chúng ta cũng đã đi hơn nửa cáithành rồi, có cần tìm một chỗ nào đó lấp tạm cái dạkhông? Chúng ta cũng cần tìm chỗ ở nữa"Ba người thế làcùng nhau tìm cái quán ăn để giải quyết bữa trưa, giá đồ ăn trong thành đắt hơnso với bên ngoài nhưng sự phong phú thì bên ngoài không thể sánh bằng được.Hỏi qua nhân viên cửahàng, được biết nếu ở khách sạn trong này thì cũng rất tốn kém. Cứ lấy năng lượngthạch làm tiền để trả thì một cái khách sạn thường cũng thu nửa miếng năng lượngthạch bậc 1 một ngày, tức là mỗi tháng mỗi người cần trả đến mười lăm miếngnăng lượng thạch. Hơn nữa bọn họ còn cần ăn uống, mua nhu yếu phẩm cho cuộc sốngnữa chứ. Số tiền ấy có khi còn lớn hơn số tiền phải đóng mỗi ngày để vào khu D này.(Để mình giải thíchrõ cái đoạn này thêm chút cho các bạn hiểu nha. Khu D thu phí vào cổng là 1 miếngnăng lượng thạch một ngày, trả từng ấy là được dạo chơi mua sắm buôn bán trongkhu D trong vòng 1 ngày. Hết ngày là phải đi ra. Còn nếu như có người muốn chuyển khẩutừ khu giới ngoại vào trong khu D thì thu phí là 3 miếng năng lượng thạch mộtngười lần vào đầu tiên, một tháng trả 10 miếng năng lượng thạch. Ba ngườiNguyên Tích đang tính nếu mà trụ khách sạnthì còn tốn kém hơn cả 30 miếng năng lượng thạch phải đóng để vào chơi trongthành này ba mươi ngày)Lý Kiệt nghĩ nghĩ rồinói "Không ở khách sạn được. Để ta đi hỏi xem có chỗ nào cho thuê phòng haykhông".Sau đó, Tiểu Kiều cùng Nguyên Tích ngồi đợi ở quán ăn chờtin tức, Lý Kiệt một người đi hỏi thăm. Không lâu sau, Lý Kiệt đã trở lại, trên mặt mang vẻ tươi cười."Kiệt ca, thế nào rồi?""Đại khái là được rồi.Các ngươi cứ nghe ta nói hết đã. Ta tìm được mộtchỗ. Người chủ nhà đó bởi vì muốn đếnkhu C ở nên nhà cửa ở khu D tính cho thuê. Bởi vì chỗ ấy khá là hẻo lánh nên tiềnthuê thấp hơn những nơi khác. Nhà đó có hai gian, mỗigian có thể ở được hai người. Chủ nhà nói nếu muốn thuê một gian thì trả mườiba miếng năng lượng thạch bậc 1 mỗi tháng (13k/gian/tháng) nhưng nếu thuê cảhai gian thì chỉ cần trả hai mươi miếng mỗi tháng thôi (20k/2gian/tháng)"Nói xong Lý Kiệtnhìn về phía Nguyên Tích, ý bảo Nguyên Tích cùng nhau thuê cho rẻ, nếu khôngthì hắn với Tiểu Kiều cũng vẫn sẽ thuê một gian, tiền trả đương nhiên sẽ nhiềuhơn một chút.La Tiểu Lâu lập tứcvểnh tai. Bọn họ không có tiền, lấy đâu ra mà trả tiềnthuê nhà đây? La Tiểu Lâu không khỏi cào Nguyên Tích hai cái,nhắc hắn đừng quên việc này.Nguyên Tích nắm lấycái chân hư vừa cào mình rồi nói "Cũng được. Nhưng ngươi cần hỏi chút chủ nhàxem ta có thể trả từ mai hay không, tháng đầu tiên sẽ trả dần từng ngày". Nếulà đàn ông, hẳn là cần phải lo cho vợ của mình có thể ởtrong một môi trường thoải mái.Lý Kiệt nở nụ cười"Cái này ta đã nghĩ tới rồi, chúng ta vừa mới đến cũng đâu có tiền ngay được. Chủ nhà nói nếu thuê tất haigian sẽ chỉ cần đưa trước nửa tháng thôi. Ta cùng Tiểu Kiều bây giờ cũng cóchút để dành. Đợi đến giữa tháng này, chúng ta chắc có thể gom đủ để trả nốt nửatháng còn lại. Đến lúc đó nếu ngươi không đủtiền trả thì ta sẽ cố gắng hỗ trợ.Lý Kiệt cũng biếtNguyên Tích bây giờ tuy không có tiền thuê nhưng mấy hôm nữa, dựa vào khả năngcủa Nguyên Tích (trong thời gian ngắn đã có thể kiếm đượcba miếng năng lượng thạch) thì dù không thể kiếm đủ năng lượng thạch cũng có thểbán sóc lấy tiền trả mà.Nguyên Tích gật đầuđồng ý, ba người lập tức đi tới thuê phòng ở. Đại khái đi được một khắc đồng hồ,người đi đường cứ thưa thớt dần... Phòng trọ tuy không được tốt như ở trung tâmthành nhưng được cái nhiều cây cối, môi trường trong lành, cũng có vẻ yên tĩnh.Mấy người bọn họ thựcsự vừa lòng. Lập tức tìm chủ nhà giao ra nửa tháng tiền nhà. Làm cho ba ngườikinh hỉ chính là mỗi gian đều có phòng tắm riêng, đương nhiên tiền nước vẫn rấtkinh người.Đã có chỗ ở rồi, bọn họđều hảo hảo mà nghỉ ngơi tối hôm đó. Ngày hôm sau,Nguyên Tích vẫn mang La Tiểu Lâu đi tới khu vực săn bậc 1. Vì cuộc sống saunày, đương nhiên phải cố gắng nhiều hơn. Nguyên Tích lấy được hai khối năng lượngthạch bậc 1, còn định đánh tiếp một con thúbảo hộ nữa nhưng thấy thờ gian không đủ đành phải thôi, mangtheo La Tiểu Lâu trở về.La Tiểu Lâu thì lạichải vuốt sợi nguyên tử của hai khối đá lục sắc. Hắn mơ hồcảm thấy hai ngày nay tinh thần lực của chính mình có dấu hiệu tăng trưởng, bắtđầu cầu nguyện sớm có thể biến trở về hình người.Mười ngày kế tiếp,Nguyên Tích đã tăng thu nhập từ mỗi ngày hai miếng năng lượng thạchlên thành mỗi ngày ba miếng năng lượng thạch. Trừ bỏ số tiền phải nộp lên trêncùng tiền thuê nhà, còn có năm miếng năng lượng thạch dư ra.La Tiểu Lâu thìcàng ngày càng uể oải chán nản, hắn rõ ràng cảm thấy tinh thần lực của mình đã vô cùng sung túc, tuy còn xa mới có thể bằng lượngý thức nguyên lực của hắn trước đây nhưng để biếnthân trở lại hẳn là đủ rồi, kết quả thử mấy lần đều không có thành công.La Tiểu Lâu bắt đầucảm thấy sợ hãi. Nếu cả đời đều trong bộ dáng này, Nguyên Tích có thể sẽ khôngcần hắn nữa chăng? Cho dù có thể ở lại bên Nguyên Tích nhưng chỉ có thể làm consủng vật của Nguyên Tích, rồi Nguyên Tích lấy vợ khác, mỗi ngày hai người sốngân ái ngọt ngào... thế thì càng đáng sợ.Ngược lại, NguyênTích mỗi ngày bận rộn kiếm tiền nuôi gia đình nhưng lại khônghề có ý ghét bỏ gì.Cũng giống như LaTiểu Lâu, tiến triển bên phía 125 cũng vô cùng chậm chạp. Bây giờ những thứ nóthu thập đến đều là gen của những động/thực vật mà Nguyên Tích đã giết. Để đạt đủ số liệu để chế tạo thuốc còn kém xalắm.Vì quá nhàn nên 125đem một ít xà đằng đến trồng trong động sóc. Dù sao động sóc bình thường cũngkhông có ai tới, nơi đây ngoài sóc ra cũngchẳng có năng lượng thạch hay thứ gì quý báu.Hôm nay, 125 nhìn đếnnhững khối năng lượng thạch trong suốt sáng lấp lánh được Nguyên Tích cất đi màthèm chảy nước miếng, nó lấy danh nghĩa làm nghiên cứu mà bảo La Tiểu Lâu xinNguyên Tích hai khối – dù sao đấy cũng là sự thật, phi thuyền để thoát khỏi đây của bọn họ là cần đến năng lượng thạch để cung cấpnăng lượng mà.La Tiểu Lâu buổi tốisau khi 'sống sót' qua mà tắm rửa chà đạp khủng bố, giả bộ ôn hòa ngoan ngoãn lấylòng, ngửa đầu đòi Nguyên Tích cho năng lượng thạch.Nguyên Tích cúi đầunhìn La Tiểu Lâu đang run rẩy vì lạnh, đem nó ôm vào trong ngực. Một tay kéocái cằm La Tiểu Lâu lên, nhìn một lát rồi bình luận "Tắm xong thật là xấu!"La Tiểu Lâu : "..."Chê như thế nhưngNguyên Tích vẫn lấy năm miếng năng lượng thạch thừa ra, ném hết cho La TiểuLâu, bảo nó "Ngươi cất kỹ đi"125 lặng lẽ cầm lấymột khối, La Tiểu Lâu thì cất đi bốn miếng kia. Hắn bỗng nhớ tới tình cảnh nàycó chút giống khi Nguyên Tích ném chi phiếu cho hắn trước đây, sự bất an trong lòng tự nhiên được giảm bớt. Chẳnglẽ đây là điều mà mọi người hay nói : giữ tiền lương củachồng, trong tay có tiền – trong lòng không hoảng hốt?Đến khuya, La TiểuLâu nằm ôm một viên năng lượng thạch quan sát, Nguyên Tích muốn đi sang bên LýKiệt, thấy La Tiểu Lâu không có ý định nhúc nhích nên đi một mình.La Tiểu Lâu nắmtrong tay khối năng lượng thạch, cảm thấy viên đá này chẳng khác làmấy so với những tài liệu chế tạo cơ giáp trước đây của hắn. 125 đã biến trở về không gian nút rồi, quá nhàm chán, hắnbắt đầu thử dùng tinh thần lực chải vuốt năng lượng thạch.Kết quả thực bất ngờ,tinh thần lực dị thường thuận lợi tiên vào bên trong năng lượng thạch.La Tiểu Lâu sau khikinh ngạc, bắt đầu hết sức chăm chú mà chải vuốt sợi nguyên tử của năng lượngthạch, phát hiện ra tinh thần lực không có dấu hiệu bị hao đi mà đi một vòngtrong lượng thạch rồi lại trở về cơ thể. Đáng ngạc nhiên hơnlà tinh thần lực sau khi trở về trở nên tinh thuần hơn và cũng mạnh mẽ hơn.La Tiểu Lâu thật muốnla to sung sướng, tay vì quá kích động mà phát run. Nếu hắn đoán không sai, loạinăng lượng thạch này có thể giúp hắn đề cao tinh thần lực. Đây quả thực là một cánh cửa mới đã hoàn toàn mở ra. La Tiểu Lâu đối với việc khôi phụchình người của mình lại tràn ngập hy vọng.Bởi vì tinh thần lựctrong cơ thể không bị tiêu hao, La Tiểu Lâu lại một lần nữa mà bắt đầu đưa tinhthần lực vào năng lượng thạch. Một lát sau luồng tinh thần lực đó lại trở về cơ thể hắn. La Tiểu Lâu lần này nhắm mắtlại để có thể tập trung cao độ hơn. Do đó hắn cũng khôngphát hiện ra viên năng lượng thạch trong tay càng ngày càng mờ nhạt.Lúc Nguyên Tích trởvề phát hiện ra La Tiểu Lâu đã đi ngủ trước rồi,gần chân trước của nó lăn lốc một khối đá màu xám có vẻ quenmắt, đây chẳng phải là năng lượng thạch hay sao? Cái têntáng gia bại sản này!!Nguyên Tích sờ sờ,phát hiện hô hấp cùng nhiệt độ cơ thể của La Tiểu Lâu thực sự bình thường, cũngkhông nghĩ nhiều mà đem La Tiểu Lâu kéo dài ra rồi gối đầu lên, chốc lát saucũng đã ngủ.Ngày hôm sau,Nguyên Tích không đi săn năng năng lượng thạch mà cùng Lý Kiệt, Tiểu Kiều cùngnhau xuất môn. La Tiểu Lâu thực sự kinh ngạc. Nghe ba người nói chuyện thì làmuốn đi tới một cái cổ võ thế gia (Gia tộc cổ võ)Ở trong Bụi động ,khi súng cùng cơ giáp đều vô dụng thì cổ võ lại phát huy tầm quan trọng. Lý Kiệtmấy ngày này nghe được tin một cổ võ quán (cổ võ quán – nơi dạy võ thuật cổ, võđường) nổi danh nhất thành D này thông báo chiêu nạp đệ tử, liền rủ Nguyên Tíchcùng đi thử thời vận.Nguyên Tích cũng biếtchút da lông của cổ võ. Trước kia thầy giáo huấn luyện hắn đã soạn riêng một chương trình, dạy hắn những thế võcơ bản dễ ứng dụng nhất, có lợi nhất đối với việc điều khiển cơ giáp cùng chiếnđấu. Tuy hắn không hiểu lắm về môn võ này nhưng gen của hắn thực sự 'nghịchthiên', dùng những sát chiêu ngắn gọn mình biết cùng bắt chước mà có thể đánh ngang tay với cao thủ cổ cõ.Bây giờ thể chất củahắn đã yếu đi, mượn cổ võ để đề cao giới hạn thân thể cũnglà một biện pháp không tồi.Lúc ba người bọn họtới cổ võ quán đã thấy một hàng người xếp dài dằng dặc. Mọi người đềunghị luận xôn xao, nghe nói cổ võ quán gia truyền này lựa chọn đệ tử rất nghiêmkhắc.Cuộc thi tuyển cóba vòng. Vòng một là cùng những đệ tử cấp thấp của võ đường luận võ, sau đó căn cứ thành tích cá nhân hoặc tư chất mà được sưphụ quan sát ở bên trong đánh giá cho điểm.Cao hơn sáu mươi điểm là có thể thông qua cửa thứ nhất. Vòng hai là xét về nghịlực, cao hơn bảy mươi điểm là có thể thông qua. Vòng cuối cùng là do sư phụ trựctiếp phỏng vấn. Đạt tới tám mươi lăm điểm mới coi như đủ tư cách.Ba người phải xếphàng hơn một giờ mới đến lượt của họ. La Tiểu Lâu hưng trí bừng bừng mà xem mọingười đấu võ. Hắn phát hiện ra năng lực của Lý Kiệt cũng không tồi. Tuy võ quánchỉ phái ra đệ tử cấp thấp nhất nhưng so với những người chưa từng có căn bảngì thì mạnh hơn nhiều. Lý Kiệt đánh ngang ngửa với đốithủ, thậm chí còn thỉnh thoảng chiếm thượng phong.Vài vị sư phụ giámkhảo đều gật gật đầu, điểm không hề thấp.Tiểu Kiều tuy yếuhơn Lý Kiệt nhiều nhưng cũng tiếp được hai mươi mấy chiêu, thân thể nhẹ nhàng,động tác lưu loát. Cuối cùng lấy được một số điểm trung bình khá.Cuối cùng đã đến lượt Nguyên Tích, hắn do dự hai giây, đem La TiểuLâu giao cho Lý Kiệt, dặn dò Lý Kiệt cần phải giúp chăm sóc tốt, hơn nữa khôngthể sờ lung tung ... rồi mới đi tới sân đấu ở giữa.Nguyên Tích vừatrèo lên đài đấu, chung quanh đã im lặng vài giây.Một người tuấn mỹ xuất sắc như thế, cả khu D cũng không được mấy người.Đệ tử ở đối diện cườingượng ngùng, bái chào Nguyên Tích, rồi bắt đầu so chiêu. Nguyên Tích đã từng trải qua rất nhiều kiểu tỉ thí như thế này,cũng biết đôi chút về cổ võ; hơn nữa mấy ngày nay đều rèn luyệnchiến đấu với thú canh năng lượng thạch, cơ thể cũng đã được rèn luyện mạnh hơn lúc mới tiến vào bụi động,tuy rằng nhìn không mạnh bằng Lý Kiệt nhưng rất nhanh chóng đã dùng một chiêu 'xuất kì bất ý' mà quật đệ tử kia ngãxuống đất.Mấy vị giám khảotươi cười, cho điểm rất cao.Đằng sau bức rèmche gần sân tỉ thí, trong một căn phòng nhỏ ngồi ba vị lão nhân. Một vị trong đó vui mừng nói "Lần này chúng ta xem ra có thể tuyểnđược hảo đệ tử rồi. Người vừa rồi lên đài, còn trẻ mà thiênphú cực cao" Hai vị lão giả còn lại cũng không ngừng gật đầu. Bên cạnh ba ngườicó một vị tiểu cô nương , tuổi không lớn lắm. Cô ta nhìn Nguyên Tích phía bênngoài, ánh mắt sáng ngời, nói vài lời với ba vị lão giả kia rồi xoay người đira ngoài.Nguyên Tích đang hướngchỗ người quen của mình mà đi bỗng một thiếu nữ lao ngang qua. Áo trắng quần trắng,lưu loát sạch sẽ, diện mạo ngọt ngào, vừa mới xuất hiện đã khiến không ít kẻ dự thi nhìn lén.Cô gái kia dương cằm,khóe miệng mang theo ý cười , đầy kiêu ngạo, có vẻ như với loại tình huống nàyđã quá quen thuộc.Cô ta lúc đi ngangqua Nguyên Tích, cước bộ khôngkhỏi chậm lại, ánh mắt như thu thủy nhìn thẳng phía trước, làm bộ không thấyNguyên Tích. Sau đó liếc nhìn đến LaTiểu Lâu trong lòng hắn mới có vẻ chú ý mà quay lại. "Này, ngươi, đúng thế, ta nói chính là ngươi đấy, hồ ly trong lòngngươi cũng khá đấy, bán cho ta đi, vừa lúc ta thiếu một cái khăn lông"Nguyên Tích lạnhlùng nhìn nàng ta, mặt không chút thay đổi nói "Không bán" , rồi nhìn thấy LaTiểu Lâu bị hương khí trên người cô ta làm hắt xì, nhíu mày nói tiếp "Ngươi đứngtránh xa tar a một chút". Nói xong không đợi cô ta nói gì liền rời đi, làm chotiểu mỹ nữ cùng một đòan 'hộ hoa sứ giả'(người ái mộ) xanh cả mặt.Vòng thứ hai, kiểmtra nghị lực, Lý Kiệt cùng Nguyên Tích cùng nhau bị kêu vào thi.Tiểu Kiều đứng ởbên ngoài trông La Tiểu Lâu, có chút thấp thỏm bất an, thỉnh thoáng nhìn cánh cửađóng chặt. Đúng lúc này bỗng cómấy người vây nàng lại. Tiểu Kiều ngẩn ra, phát hiện người đi đầu là côgái ban nãy, thụt lui từng bước."Tiểu tử, đưa nócho ta, không thì đừng hòng thoát" Cô gái kia oán hận nói, nhìn chằm chằm La TiểuLâu, trong mắt hiện lên vẻ suy tính. (gọi 'tiểu tử' là vì Tiểu Kiều giả trangnam)Tiểu Kiều tuy đã từng mấy lần khuyên Nguyên Tích không nên dưỡng sủngvật, nhưng đối với việc người khác giao phó cho mình vẫn là rất có trách nhiệm.Hơn nữa nàng cũng không vừa mắt cái dạng con gái không biết lý lẽ. Rõ ràng muốnlàm quen với Nguyên Tích đại ca lại cố tình làm ra vẻ này nọ. Đâu phải ai ai cũng chiều mình nàng ta.Một cái thiếu niênđứng sau cô gái kia nói với lên "Tiểu tử, ngươi nếu muốn gia nhập cổ võ quánnày, tốt nhất nên thức thời một chút, đây chính là nhị tiểuthư của chúng ta"Tiểu Kiều sắc mặtkém hẳn đi, biết chắc chắn là sẽ phải đắc tội người này rồi, nàng ôm La TiểuLâu đề phòng nhìn chằm chằm mấy người trước mặt "Không bao giờ, chủ nhân nó nóikhông bán, ta tuyệt đối sẽ không đưa cho ngươi đâu"Cô gái kia tức giậnđến đỏ cả mặt, vung tay ra hiệu mọi người cùng nhau lên, trực tiếp động thủ đoạtvật.Tiểu Kiều rất dễdàng bị người chế trụ. Đến khi có một kẻ đi tới gần muốn bắt La Tiểu Lâu, La TiểuLâu buồn bực mà nhìn thoáng qua cánh cửa đóng chặt của trườngthi. Trước cửa có rất nhiều người, nếu chạy hướng đấy chắc chắn sẽ có trở ngại.La Tiểu Lâu kêu một tiếng, há mồm hung hăng cắn cái tay đang muốn bắt hắn, sauđó trong tiếng kêu gào thảm thiết của kẻ kia, chạy tớichỗ trống trải.Cô gái kia càngthêm tức giận, giục những người kia đuổi theo bắt La Tiểu Lâu. Mấy người đuổitheo một con thú nhỏ, thoáng chốc đã chạy khỏi cổ võquán.Trên phó, mọi ngườinhìn thấy mấy người đang lao đi là người của cổ võ quán lập tức né tránh, thậmchí có người còn muốn hỗ trợ đám người bắt La TiểuLâu. La Tiểu Lâu có chút quýnh lên, không ngờ hắn có thể gặp tình cảnh nguy hiểmthế này.Tạt qua một khúcquanh, La Tiểu Lâu vừa định tìm cái lối thoát đã bị một bàn tay bắtđược chân sau, sau đó kéo lại.La Tiểu Lâu cố gắnggiãy giụa, lại nghe thấy người kia nói "Ngoan, đừng nhúc nhích, ta đang cứungươi"La Tiểu Lâu bị ngườiđó dùng quần áo quấn kín lại, sau đó đưa ra sau giấu đi, căn cứ vị trí hiện tại cùng mùicủa người này, hình như là một người ăn mày...Chỗ này mà cũng cóăn mày sao?Cô gái trẻ kia dẫnngười đổi theo tới chỗ này, không phát hiện được bóng dáng La Tiểu Lâu, tức đếngiậm chân "Cái con thú giảo hoạt đó chạy đi đâu? Chờ ta bắt được nó xem, hừ!"Đang đứng thở, phíasau vang lên tiếng bước chân, cô ta cảm giác được gì đó, mạnh quay đầu, phát hiện ra là Nguyên Tích, Lý Kiệt,Tiểu Kiều đã đuổi theo đến đây. Nguyên Tích đi đầu,sắc mặt đã tối đen lại.Nguyên Tích hung tợnmà nhìn chằm chằm cô gái, chậm rãi nói "Nếu nó có làm sao, ta tuyệt đối khôngtha cho ngươi"Mấy người phía saucô tiểu thư kia đều đồng thời hít vào một hơi lạnh. Cô này nhận thấy rõ hận ý lạnhnhư băng trong mắt Nguyên Tích, cái loại hàn ý này làm cô ta có chút khó thở. Cắncắn môi, ngăn cản mấy người đằng sau. Thực ra ý định của nàng ta không phải chọcgiận Nguyên Tích mà là định hấp dẫn lực chú ý của hắn.Cô ta điều chỉnh mộtchút sắc mặt, giọng áy náy mà nói : "Ta, ta thực sự không cố ý, ta chỉ địnhhù dọa nó thôi, ai biết được nó hung dữ như thế, cắn bị thương một người của tarồi chạy mất không thấy đâu..."Cô ta chưa nóixong, đống quần áo bẩn thỉu của lão nhân góc đường bỗng ló ra một cái tiểu đầu,nhìn thấy Nguyên Tích lập tức nhảy vọt lên.Mọi người đều giậtmình không kịp phản ứng , còn Nguyên Tích thì đã nhanh chóng mà tiếpđược cú nhảy tới của La Tiểu Lâu, vuốt vuốt lồng ngực còn thở dồn dập của nó. Hắnlạnh lùng nhìn về phía cô gái "Ngươi là người của võ quán?"Cô gái kia khóe miệngkiều kiều lên, lập tức nói "Ta, đúng vậy, ta là Nhịtiểu thư của Y gia, ta gọi là Eva..."Nguyên Tích ngắt lời,gật gật đầu "Ta đã biết" Sau đó hắn không thèm đểý tới Eva nữa, xoay người nhìn về phía Lý Kiệt cùng Tiểu Kiều "các ngươi tiếp tụcthi đi, ta sẽ không vào Y gia"Lời này vừa ra, mọingười đều chấn động. Lý Kiệt không dám tin mà hỏi "Nhưng mà bây giờ ngươi làngười có điểm cao nhất mà ..."Nguyên Tích khôngchút do dự nói "Không sao cả, ta bây giờ không có chút hứng thú gì với Y gia nữa"Eva há to mồm, đangđịnh đưa tay ra níu ống tay áo Nguyên Tích.Còn chưa chạm vào,Nguyên Tích đã đột nhiên xoay người, một thanh kiếm màu đen chỉ thẳngcổ họng Eva, nheo mắt lại nói "Nếu ngươi dám cản trở ta, ta sẽ cho rằng ngươiđang hướng ta khiêu chiến, đến lúc đó sinh tử tự chịu"Eva hoàn toàn ngâydại, chưa từng có ai đối xử như thế với nàng.Nguyên Tích thì đilại hướng tên ăn mày ngồi góc tường kia, ngồi xổm xuống hỏi "Là ngươi cứu nósao?"Người ăn mày già cỗinở nụ cười "Vốn định cứu nó làm bầu bạn, nếu đã có chủ thì thôi,quên đi""Cám ơn, ta sẽ báođáp ân cứu mạng của ôngvới nó" Nguyên Tích thực lòng nói.Lão già ăn mày kialắp bắp kinh hãi, đại khái không nghĩ tới có người coi trọng sủng vật đến vậy,cười cười khổi "Nếu thật sự muốn báo đáp thì cho ta một hộpđồ ăn là được, dù sao hết hôm nay ta cũng sẽ bị đuổi ra ngoài"Nguyên Tích nhíunhíu mày, hắn rất nhanh hiểu được rằng lão nhân này sẽ bị đuổi khỏi khu D. Cũngđúng thôi, một cái lão nhân như vậy, chắc chắn khôngthể giao nổi năng lượng thạch.Một tay ôm La TiểuLâu, một tay cường ngạnh mà nâng lão nhân kia dậy, Nguyên Tích không để ông tacự tuyệt mà nói "Ngươi đi theo ta đi"Sau đó Nguyên Tích dưới bao người đang trợn mắt há mồm, giúp đỡ lãonhân dìu đi khỏi.Eva không biết nênlàm thế nào, nàng nghe lén cũng biết các gia gia nhìn trúng người này. Mà ngườinày tuấn mĩ đẹp trai, nàng đã định lôi kéo làmquen. Các đệ tử của Y gia đều đồng ý tùy nàng nháo. Mà người này lại khác, vôcùng cứng nhắc lạnh lùng.Nàng cắn khóe miệng,tức giận mà nhìn phương hướng Nguyên Tích rời đi, đến khi không còn thấy bóngngười nữa mới quay đầu nhìn về phía Tiểu Kiều cùng Lý Kiệt, căm giận hô "Nếu hắnkhông đến, vậy thì các ngươi cũng cút đi đi, Y gia không chào đón các ngươi!"Sắc mặt Lý Kiệtcùng Tiểu Kiều lập tức khó nhìn, đang lúc Tiểu Kiều muốn nói lý, một âm thanhtrong trẻo vang lên "Eva, là ai dạy ngươi có thể giận chó đánh mèo như vậy hả?"Eva run lên, quay đầunhìn lại, một thanh niên mặc bộ đồ sẫm màu chạy tới trước mặt. Eva khúm núm nói"Nhị... nhị ca ... ngươi đã đến rồi sao"Người kia hừ một tiếng,không đoái hoài gì đến Eva, liếc nhìn Lý Kiệt cùng Tiểu Kiều nói "Nhị vị, ta làEno của Y gia, muội muội của ta được nuông chiều thành quen, xin hai vị không cầnchấp nhặt. Y gia đương nhiên vẫn hoan nghênh hai vị, mời nhị vị trở lại thamgia nốt cuộc thi"Eno nói từ tốn,không kiêu ngạo không siểm nịnh, tự nhiên xuất ra được quý khí của một thiếugia, hoàn toàn vượt xa so với Eva.Lý Kiệt cùng TiểuKiều đã có được một cái thang hạ. Tuy bọn họ không thíchEva nhưng cổ võ quả thực rất quan trọng, nếu thật sự có thể lưu lại cổ võ quánthì quá tốt. Sau này năng lượng thạch bọn họ kiếm được sẽ càng nhiều, có khicòn kiếm được cao cấp năng lượng thạch nữa.Chạng vạng, Lý Kiệtkích động mà dắt Tiểu Kiều về nhà. Hắn được gia nhập cổ võ quán. Hơn thế nữa,Tiểu Kiều cũng vừa vặn được vào, thấy bảo là cô ấy rất có linh khí, được các sưphụ vớt lại.Hai người về đếnnhà, Lý Kiệt lập tức đi đến gian bên của Nguyên Tích gõ cửa. Bọn họ thực sự lolắng cho Nguyên Tích, lúc hắn rời đi có vẻ rất tức giận.Một lúc lâu sau,cánh cửa mở ra, Nguyên Tích không quá mừng mà đứng ở trước, trên mặt không thểnhìn ra được cảm xúc lúc sáng, nhưng mà có vẻ có việc gấp đang muốn làm."Uhm, Nguyên đạica, chúng ta muốn mời ngươi qua ăn cơm" Tiểu Kiều vừa nói vừa nhìn trộm bêntrong, phát hiện gian phòng ban đầu đã được một tấm gỗ mỏngngăn ra làm hai, xem ra Nguyên Tích thật sự đưa lão nhân kia về. Hắn cũng thậtquá là sủng vật nuôi đi, dưỡng thêm một miệng ăn đâu phải chuyện dễ dàng gì.Nguyên Tích trướcgiờ vẫn không từ chối lời mời của bọn họ nhưng lần này có vẻ không cảm thấy hứngthú lắm. Đúng lúc này, trong phòng truyền đến một tiếng hô nhỏ"Trời ơi Nguyên Tích, ta cởi không được, ngươi mau lại giúp ta tháo cái xích cổquái này xuống"Lý Kiệt cùng TiểuKiều đều kinh ngạc mà há to mồm, thanh âm kia tuyệt đối không phải thanh âm củamột lão nhân.Lý Kiệt lại nhìn lạithần sắc của Nguyên Tích, làm bộ hiểu rồi mà ý vị nói "Huynh đệ à, ngươi đang bậnthì chúng ta cũng không quấy rầy nữa, ngày mai gặp lại. Còn nữa, đừng 'đùa' quá trớn nha"HẾT C175 Truyện "Cơ giáp khế ước nô đãi" của Do Đại Đích YênĐây là bản copy từchương 176 đến 289Được tổng hợptừ nhiều nhà khác nhau nên không dẫn link, mọi người ai muốn thì Google nhéĐây là bản copychui, mong mọi người tế nhị khi muốn share, cám ơn!CHƯƠNG 176: Biến hóaLý Kiệt vừa nhìn thấy Nguyên Tíchliền huých Tiểu Kiều, kéo nàng đi lại gần chỗ Nguyên Tích. Hắn cũng biết tínhNguyên Tích, kiệm lời, chủ động chào hỏi "Nguyên Tích, ngươi cũng có thể tiến vào khuD! Thật không ngờ! Thật sự quá tốt!"Tiểu Kiều cũng cười, lộ ra haicái răng khểnh "Đúng thế, giới ngoại cũng không phải địa phương có thể sinh sống lâudài, thân thể bị ảnh hưởng của môi trường càng ngày càng trầm trọng. Nhưng mà này, ngươi chắc chắnlà một trong những người có thể tiến vào khu D sớm nhất ấy nhỉ, trong khoảng thờigian ngắn như vậy mà cũng có thể thu thập đủ số năng lượng thạch. Thật là lợi hại!!!"Nguyên Tích gật gật đầu : "Haingươi đã nói là người trong các khu càng cao thì càng mạnh, ta cũng muốn tiến vào xem thửxem thế nào"Lý Kiệt cười hắc hắc "Ta vừa nhìnđã biết huynh đệ cũng là người có chí hướng mà, xem ra chúng ta thực sự có duyên phận. Ta cũng muốnmạnh lên. Chúng ta cùng giúp đỡ nhau nhá. Ngày mai ta sẽ đi hỏi thăm cách để trở nên lợi hại,về nói cho ngươi sau""Được!" Nguyên Tích đáp ứng luôn. Có mộtngười có thể giúp cung cấp tin tức quả thực tiện hơn nhiều. Hắn có rất nhiềuchuyện cần điều tra"Ba người vừa đi vừa đánh giá bốn phía. Nếu nóingoại giới chỉ là khu lánh nạn tạm thời thì khu D này có thể được xem nhưmột thành thị bình thường. Chợ nơi này vô cùng náo nhiệt, người đếnngười đi nườm nượp. Bên ngã tư đường còn gieo trồng những cây xanh được cắt tỉagọn gang. Chung quanh còn có các loại cửa hàng đồ ăn vặt, hương khí bay lan bốn phía..."Ta cảm thấy ta đã mấy trăm năm không được sống nhưngười bình thường rồi" Tiểu Kiều cảm than, nhìn những ngụ dân ở đây mà lộ ra thần tháihâm mộ không thôi.Lý Kiệt sờ sờ đầu Tiểu Kiều, ônhòa nói "Chúng ta cũng sẽ có được cuộc sống như thế, lập tức sẽ có. Hơn nữangươi cũng không cần hâm mộ bọn họ, ngụ dân khởi đầu (Dân gốc trong bụi động) cũngkhông ở khu D này nhiều, đại bộ phận dân trong này đều là những người giới ngoạiđã tiến vào đây trước chúng ta, hoặc là hậu duệ của những người đó mà thôi. Chân chính ngụ dân phần lớnsống ở khu B hoặc khu A cơ".Tiểu Kiều liếc nhìn Lý Kiệt mộtcái, không nói gì. Trước kia tính cách của Lý Kiệt là rất bất cần đời, bây giờcó nhiều áp lực đè nặng lên vai, cả người trở nên trầm ổn hơn nhiều. Tiểu Kiều thầm hạ quyếttâm, bản thân mình cũng phải trở nên lợi hại, nàng không thể để Lý Kiệt nuôikhông mình mãi như thế được.Ba người tiếp tục đi một vòngquanh khu chợ, bị hương khí của đồ ăn bên đường hấp dẫn làm càng lúc càng đói, ngay cả La Tiểu Lâu trong lòngNguyên Tích cũng phải cố ló đầu ra, dùng một chân trước giẫm lên cánh tayNguyên Tích làm chỗ tựa để nhoài người ra nhìn.Tiểu Kiều hé miệng vui cười"Nguyên đại ca, con thú ngươi nuôi này lông thật là đẹp, sáng trắng ra,nhìn thôi đều muốn sờ sờ, chỉ riêng lớp lông da này thôi cũng có giá bằng mấy miếngnăng lượng thạch ấy chứ". Nàng ngoài miệng đánh giá thế thôi chứ nàocó gan động thủ."Nó không bán" Nguyên Tích bỗng nhiênnói.La Tiểu Lâu nhịn xuống cục tức, cọcọ mặt vào mu bàn tay Nguyên Tích để lấy lòng, làm cho Nguyên Tích cúi đầu xuốngnhìn nó.Nguyên Tích thuận tay sờ sờ đám lông mềm mại bên dưới,nói một cách đương nhiên: "Da của nó ta để giành chính mình dùng". Cùng lúc đó, hắn cảm thấy thânthể nho nhỏ dưới tay mình cứng đờ.Tiểu Kiều ôm bụng nói "Kiệt ca,Nguyên đại ca, chúng ta cũng đã đi hơn nửa cái thành rồi, có cần tìm một chỗ nào đó lấp tạm cái dạkhông? Chúng ta cũng cần tìm chỗ ở nữa"Ba người thế là cùng nhau tìm cáiquán ăn để giải quyết bữa trưa, giá đồ ăn trong thành đắt hơn so vớibên ngoài nhưng sự phong phú thì bên ngoài không thể sánh bằng được.Hỏi qua nhân viên cửa hàng, đượcbiết nếu ở khách sạn trong này thì cũng rất tốn kém. Cứ lấy năng lượng thạchlàm tiền để trả thì một cái khách sạn thường cũng thu nửa miếng năng lượng thạchbậc 1 một ngày, tức là mỗi tháng mỗi người cần trả đến mười lăm miếng năng lượngthạch. Hơn nữa bọn họ còn cần ăn uống, mua nhu yếu phẩm cho cuộc sống nữa chứ.Số tiền ấy có khi còn lớn hơn số tiền phải đóng mỗi ngày để vào khu D này.(Để mình giải thích rõ cái đoạnnày thêm chút cho các bạn hiểu nha. Khu D thu phí vào cổng là 1 miếng năng lượngthạch một ngày, trả từng ấy là được dạo chơi mua sắm buôn bán trong khu D trongvòng 1 ngày. Hết ngày là phải đi ra. Còn nếu như có người muốn chuyểnkhẩu từ khu giới ngoại vào trong khu D thì thu phí là 3 miếng năng lượng thạchmột người lần vào đầu tiên, một tháng trả 10 miếng năng lượng thạch. Ba ngườiNguyên Tích đang tính nếu mà trụ khách sạn thì còn tốn kém hơn cả 30 miếng năng lượng thạchphải đóng để vào chơi trong thành này ba mươi ngày)Lý Kiệt nghĩ nghĩ rồi nói "Không ởkhách sạn được. Để ta đi hỏi xem có chỗ nào cho thuê phòng hay không".Sau đó, Tiểu Kiều cùngNguyên Tích ngồi đợi ở quán ăn chờ tin tức, Lý Kiệt một người đi hỏi thăm. Không lâu sau, Lý Kiệt đã trở lại, trên mặtmang vẻ tươi cười."Kiệt ca, thế nào rồi?""Đại khái là được rồi. Các ngươicứ nghe ta nói hết đã. Ta tìm được một chỗ. Người chủ nhà đó bởi vì muốn đến khu C ở nên nhàcửa ở khu D tính cho thuê. Bởi vì chỗ ấy khá là hẻo lánh nên tiền thuê thấp hơnnhững nơi khác. Nhà đó có hai gian, mỗi gian có thể ở được hai người. Chủ nhà nói nếu muốn thuê mộtgian thì trả mười ba miếng năng lượng thạch bậc 1 mỗi tháng (13k/gian/tháng)nhưng nếu thuê cả hai gian thì chỉ cần trả hai mươi miếng mỗi tháng thôi(20k/2gian/tháng)"Nói xong Lý Kiệt nhìn về phíaNguyên Tích, ý bảo Nguyên Tích cùng nhau thuê cho rẻ, nếu không thì hắn với TiểuKiều cũng vẫn sẽ thuê một gian, tiền trả đương nhiên sẽ nhiều hơn mộtchút.La Tiểu Lâu lập tức vểnh tai. Bọnhọ không có tiền, lấy đâu ra mà trả tiền thuê nhà đây? La Tiểu Lâu không khỏi cào Nguyên Tích hai cái, nhắc hắn đừng quên việcnày.Nguyên Tích nắm lấy cái chân hư vừacào mình rồi nói "Cũng được. Nhưng ngươi cần hỏi chút chủ nhà xem ta có thể trảtừ mai hay không, tháng đầu tiên sẽ trả dần từng ngày". Nếu là đàn ông, hẳn là cần phảilo cho vợ của mình có thể ở trong một môi trường thoải mái.Lý Kiệt nở nụ cười "Cái này ta đã nghĩ tới rồi,chúng ta vừa mới đến cũng đâu có tiền ngay được. Chủ nhà nói nếu thuê tất hai gian sẽ chỉ cần đưa trước nửatháng thôi. Ta cùng Tiểu Kiều bây giờ cũng có chút để dành. Đợi đến giữa thángnày, chúng ta chắc có thể gom đủ để trả nốt nửa tháng còn lại. Đến lúc đó nếu ngươi không đủ tiền trả thìta sẽ cố gắng hỗ trợ.Lý Kiệt cũng biết Nguyên Tích bâygiờ tuy không có tiền thuê nhưng mấy hôm nữa, dựa vào khả năng của Nguyên Tích(trong thời gian ngắn đã có thể kiếm được ba miếng năng lượng thạch) thì dù không thể kiếm đủ nănglượng thạch cũng có thể bán sóc lấy tiền trả mà.Nguyên Tích gật đầu đồng ý, bangười lập tức đi tới thuê phòng ở. Đại khái đi được một khắc đồng hồ, người điđường cứ thưa thớt dần... Phòng trọ tuy không được tốt như ở trung tâm thànhnhưng được cái nhiều cây cối, môi trường trong lành, cũng có vẻ yên tĩnh.Mấy người bọn họ thực sự vừalòng. Lập tức tìm chủ nhà giao ra nửa tháng tiền nhà. Làm cho ba người kinh hỉchính là mỗi gian đều có phòng tắm riêng, đương nhiên tiền nước vẫn rấtkinh người.Đã có chỗ ở rồi, bọn họ đều hảo hảo mànghỉ ngơi tối hôm đó. Ngày hôm sau, Nguyên Tích vẫn mang La Tiểu Lâu đi tới khu vực săn bậc 1. Vì cuộc sống sau này,đương nhiên phải cố gắng nhiều hơn. Nguyên Tích lấy được hai khối năng lượngthạch bậc 1, còn định đánh tiếp một con thú bảo hộ nữa nhưng thấy thờ gian không đủ đành phải thôi, mangtheo La Tiểu Lâu trở về.La Tiểu Lâu thì lại chải vuốt sợinguyên tử của hai khối đá lục sắc. Hắn mơ hồ cảm thấy hai ngày nay tinh thần lực của chính mình códấu hiệu tăng trưởng, bắt đầu cầu nguyện sớm có thể biến trở về hình người.Mười ngày kế tiếp, Nguyên Tích đã tăng thu nhập từ mỗingày hai miếng năng lượng thạch lên thành mỗi ngày ba miếng năng lượng thạch.Trừ bỏ số tiền phải nộp lên trên cùng tiền thuê nhà, còn có năm miếng năng lượngthạch dư ra.La Tiểu Lâu thì càng ngày càng uểoải chán nản, hắn rõ ràng cảm thấy tinh thần lực của mình đã vô cùng sung túc, tuy còn xa mới có thể bằnglượng ý thức nguyên lực của hắn trước đây nhưng để biến thân trở lại hẳnlà đủ rồi, kết quả thử mấy lần đều không có thành công.La Tiểu Lâu bắt đầu cảm thấy sợhãi. Nếu cả đời đều trong bộ dáng này, Nguyên Tích có thể sẽ không cần hắn nữachăng? Cho dù có thể ở lại bên Nguyên Tích nhưng chỉ có thể làm con sủng vật của NguyênTích, rồi Nguyên Tích lấy vợ khác, mỗi ngày hai người sống ân ái ngọt ngào... thếthì càng đáng sợ.Ngược lại, Nguyên Tích mỗi ngày bậnrộn kiếm tiền nuôi gia đình nhưng lại không hề có ý ghét bỏ gì.Cũng giống như La Tiểu Lâu, tiếntriển bên phía 125 cũng vô cùng chậm chạp. Bây giờ những thứ nó thu thập đến đều là gen của những động/thựcvật mà Nguyên Tích đã giết. Để đạt đủ số liệu để chế tạo thuốc còn kém xa lắm.Vì quá nhàn nên 125 đem một ít xàđằng đến trồng trong động sóc. Dù sao động sóc bình thường cũng không có ai tới, nơi đây ngoài sóc ra cũng chẳng cónăng lượng thạch hay thứ gì quý báu.Hôm nay, 125 nhìn đến những khốinăng lượng thạch trong suốt sáng lấp lánh được Nguyên Tích cất đi mà thèm chảy nước miếng,nó lấy danh nghĩa làm nghiên cứu mà bảo La Tiểu Lâu xin Nguyên Tích hai khối – dù sao đấy cũng là sự thật, phi thuyềnđể thoát khỏi đây của bọn họ là cần đến năng lượng thạch để cung cấp năng lượng mà.La Tiểu Lâu buổi tối sau khi 'sốngsót' qua mà tắm rửa chà đạp khủng bố, giả bộ ôn hòa ngoan ngoãn lấy lòng, ngửađầu đòi Nguyên Tích cho năng lượng thạch.Nguyên Tích cúi đầu nhìn La TiểuLâu đang run rẩy vì lạnh, đem nó ôm vào trong ngực. Một tay kéo cái cằmLa Tiểu Lâu lên, nhìn một lát rồi bình luận "Tắm xong thật là xấu!"La Tiểu Lâu : "..."Chê như thế nhưng Nguyên Tích vẫn lấy năm miếngnăng lượng thạch thừa ra, ném hết cho La Tiểu Lâu, bảo nó "Ngươi cất kỹ đi"125 lặng lẽ cầm lấy một khối, LaTiểu Lâu thì cất đi bốn miếng kia. Hắn bỗng nhớ tới tình cảnh này có chút giốngkhi Nguyên Tích ném chi phiếu cho hắn trước đây, sự bất an trong lòng tự nhiênđược giảm bớt. Chẳng lẽ đây là điều mà mọi người hay nói : giữ tiền lương của chồng, trong tay có tiền– trong lòng không hoảng hốt?Đến khuya, La Tiểu Lâu nằm ôm mộtviên năng lượng thạch quan sát, Nguyên Tích muốn đi sang bên Lý Kiệt, thấy La TiểuLâu không có ý định nhúc nhích nên đi một mình.La Tiểu Lâu nắm trong tay khốinăng lượng thạch, cảm thấy viên đá này chẳng khác là mấy so với nhữngtài liệu chế tạo cơ giáp trước đây của hắn. 125 đã biến trở về không gian nút rồi, quá nhàm chán, hắn bắt đầu thử dùng tinhthần lực chải vuốt năng lượng thạch.Kết quả thực bất ngờ, tinh thần lựcdị thường thuận lợi tiên vào bên trong năng lượng thạch.La Tiểu Lâu sau khi kinh ngạc, bắtđầu hết sức chăm chú mà chải vuốt sợi nguyên tử của năng lượng thạch, phát hiện ra tinh thần lựckhông có dấu hiệu bị hao đi mà đi một vòng trong lượng thạch rồi lại trở về cơ thể. Đáng ngạc nhiên hơn là tinh thần lực saukhi trở về trở nên tinh thuần hơn và cũng mạnh mẽ hơn.La Tiểu Lâu thật muốn la to sungsướng, tay vì quá kích động mà phát run. Nếu hắn đoán không sai, loại nănglượng thạch này có thể giúp hắn đề cao tinh thần lực. Đây quả thực là mộtcánh cửa mới đã hoàn toàn mở ra. La Tiểu Lâu đối với việc khôi phục hình người của mình lại trànngập hy vọng.Bởi vì tinh thần lực trong cơ thểkhông bị tiêu hao, La Tiểu Lâu lại một lần nữa mà bắt đầu đưa tinh thần lực vàonăng lượng thạch. Một lát sau luồng tinh thần lực đó lại trở về cơ thểhắn. La Tiểu Lâu lần này nhắm mắt lại để có thể tập trung cao độ hơn. Do đó hắn cũng không phát hiện ra viên nănglượng thạch trong tay càng ngày càng mờ nhạt.Lúc Nguyên Tích trở về phát hiệnra La Tiểu Lâu đã đi ngủ trước rồi, gần chân trước của nó lăn lốc một khối đá màu xám có vẻ quen mắt, đây chẳng phải lànăng lượng thạch hay sao? Cái tên táng gia bại sản này!!Nguyên Tích sờ sờ, phát hiện hô hấpcùng nhiệt độ cơ thể của La Tiểu Lâu thực sự bình thường, cũng không nghĩ nhiều màđem La Tiểu Lâu kéo dài ra rồi gối đầu lên, chốc lát sau cũng đã ngủ.Ngày hôm sau, Nguyên Tích khôngđi săn năng năng lượng thạch mà cùng Lý Kiệt, Tiểu Kiều cùng nhau xuất môn. LaTiểu Lâu thực sự kinh ngạc. Nghe ba người nói chuyện thì là muốn đi tới một cáicổ võ thế gia (Gia tộc cổ võ)Ở trong Bụi động , khi súng cùngcơ giáp đều vô dụng thì cổ võ lại phát huy tầm quan trọng. Lý Kiệt mấy ngày nàynghe được tin một cổ võ quán (cổ võ quán – nơi dạy võ thuật cổ, võ đường) nổidanh nhất thành D này thông báo chiêu nạp đệ tử, liền rủ Nguyên Tích cùng đi thửthời vận.Nguyên Tích cũng biết chút dalông của cổ võ. Trước kia thầy giáo huấn luyện hắn đã soạn riêng mộtchương trình, dạy hắn những thế võ cơ bản dễ ứng dụng nhất, có lợi nhất đối với việcđiều khiển cơ giáp cùng chiến đấu. Tuy hắn không hiểu lắm về môn võ này nhưng gen của hắn thựcsự 'nghịch thiên', dùng những sát chiêu ngắn gọn mình biết cùng bắt chước mà cóthể đánh ngang tay với cao thủ cổ cõ.Bây giờ thể chất của hắn đã yếu đi, mượn cổ võđể đề cao giới hạn thân thể cũng là một biện pháp không tồi.Lúc ba người bọn họ tới cổ võquán đã thấy một hàng người xếp dài dằng dặc. Mọi người đều nghị luận xôn xao,nghe nói cổ võ quán gia truyền này lựa chọn đệ tử rất nghiêm khắc.Cuộc thi tuyển có ba vòng. Vòng mộtlà cùng những đệ tử cấp thấp của võ đường luận võ, sau đó căn cứ thành tíchcá nhân hoặc tư chất mà được sư phụ quan sát ở bên trong đánh giá cho điểm. Cao hơnsáu mươi điểm là có thể thông qua cửa thứ nhất. Vòng hai là xét về nghị lực,cao hơn bảy mươi điểm là có thể thông qua. Vòng cuối cùng là do sư phụ trực tiếpphỏng vấn. Đạt tới tám mươi lăm điểm mới coi như đủ tư cách.Ba người phải xếp hàng hơn một giờmới đến lượt của họ. La Tiểu Lâu hưng trí bừng bừng mà xem mọi người đấuvõ. Hắn phát hiện ra năng lực của Lý Kiệt cũng không tồi. Tuy võ quán chỉ phái ra đệtử cấp thấp nhất nhưng so với những người chưa từng có căn bản gì thì mạnh hơnnhiều. Lý Kiệt đánh ngang ngửa với đối thủ, thậm chí còn thỉnh thoảng chiếm thượng phong.Vài vị sư phụ giám khảo đều gật gậtđầu, điểm không hề thấp.Tiểu Kiều tuy yếu hơn Lý Kiệt nhiều nhưngcũng tiếp được hai mươi mấy chiêu, thân thể nhẹ nhàng, động tác lưu loát. Cuối cùng lấy đượcmột số điểm trung bình khá.Cuối cùng đã đến lượt NguyênTích, hắn do dự hai giây, đem La Tiểu Lâu giao cho Lý Kiệt, dặn dò Lý Kiệt cầnphải giúp chăm sóc tốt, hơn nữa không thể sờ lung tung ... rồi mới đi tới sân đấu ở giữa.Nguyên Tích vừa trèo lên đài đấu, chung quanhđã im lặng vài giây. Một người tuấn mỹ xuất sắc như thế, cả khu D cũng không được mấy người.Đệ tử ở đối diện cười ngượngngùng, bái chào Nguyên Tích, rồi bắt đầu so chiêu. Nguyên Tích đã từng trải qua rấtnhiều kiểu tỉ thí như thế này, cũng biết đôi chút về cổ võ; hơn nữamấy ngày nay đều rèn luyện chiến đấu với thú canh năng lượng thạch, cơ thể cũngđã được rèn luyện mạnh hơn lúc mới tiến vào bụi động, tuy rằngnhìn không mạnh bằng Lý Kiệt nhưng rất nhanh chóng đã dùng một chiêu 'xuấtkì bất ý' mà quật đệ tử kia ngã xuống đất.Mấy vị giám khảo tươi cười, chođiểm rất cao.Đằng sau bức rèm che gần sân tỉthí, trong một căn phòng nhỏ ngồi ba vị lão nhân. Một vị trong đó vui mừng nói "Lần này chúng taxem ra có thể tuyển được hảo đệ tử rồi. Người vừa rồi lên đài, còn trẻ mà thiên phúcực cao" Hai vị lão giả còn lại cũng không ngừng gật đầu. Bên cạnh ba ngườicó một vị tiểu cô nương , tuổi không lớn lắm. Cô ta nhìn Nguyên Tích phía bênngoài, ánh mắt sáng ngời, nói vài lời với ba vị lão giả kia rồi xoay người đira ngoài.Nguyên Tích đang hướng chỗ ngườiquen của mình mà đi bỗng một thiếu nữ lao ngang qua. Áo trắng quần trắng, lưuloát sạch sẽ, diện mạo ngọt ngào, vừa mới xuất hiện đã khiến không ít kẻdự thi nhìn lén.Cô gái kia dương cằm, khóe miệngmang theo ý cười , đầy kiêu ngạo, có vẻ như với loại tình huống này đã quá quen thuộc.Cô ta lúc đi ngang qua Nguyên Tích, cước bộ khôngkhỏi chậm lại, ánh mắt như thu thủy nhìn thẳng phía trước, làm bộ không thấyNguyên Tích. Sau đó liếc nhìn đến La Tiểu Lâu trong lòng hắn mới có vẻ chú ý mà quay lại."Này, ngươi, đúng thế, ta nói chính là ngươi đấy, hồ ly trong lòng ngươi cũng khá đấy, bán cho tađi, vừa lúc ta thiếu một cái khăn lông"Nguyên Tích lạnh lùng nhìn nàngta, mặt không chút thay đổi nói "Không bán" , rồi nhìn thấy La Tiểu Lâu bịhương khí trên người cô ta làm hắt xì, nhíu mày nói tiếp "Ngươi đứng tránh xa tar a mộtchút". Nói xong không đợi cô ta nói gì liền rời đi, làm cho tiểu mỹ nữcùng một đòan 'hộ hoa sứ giả' (người ái mộ) xanh cả mặt.Vòng thứ hai, kiểm tra nghị lực,Lý Kiệt cùng Nguyên Tích cùng nhau bị kêu vào thi.Tiểu Kiều đứng ở bên ngoài trôngLa Tiểu Lâu, có chút thấp thỏm bất an, thỉnh thoáng nhìn cánh cửa đóng chặt. Đúng lúc này bỗng có mấy ngườivây nàng lại. Tiểu Kiều ngẩn ra, phát hiện người đi đầu là cô gái bannãy, thụt lui từng bước."Tiểu tử, đưa nó cho ta, không thì đừng hòng thoát"Cô gái kia oán hận nói, nhìn chằm chằm La Tiểu Lâu, trong mắt hiện lên vẻ suytính. (gọi 'tiểu tử' là vì Tiểu Kiều giả trang nam)Tiểu Kiều tuy đã từng mấy lầnkhuyên Nguyên Tích không nên dưỡng sủng vật, nhưng đối với việc người khác giaophó cho mình vẫn là rất có trách nhiệm. Hơn nữa nàng cũng không vừa mắt cái dạngcon gái không biết lý lẽ. Rõ ràng muốn làm quen với Nguyên Tích đại ca lại cốtình làm ra vẻ này nọ. Đâu phải ai ai cũng chiều mình nàng ta.Một cái thiếu niên đứng sau côgái kia nói với lên "Tiểu tử, ngươi nếu muốn gia nhập cổ võ quán này, tốt nhấtnên thức thời một chút, đây chính là nhị tiểu thư của chúng ta"Tiểu Kiều sắc mặt kém hẳn đi, biếtchắc chắn là sẽ phải đắc tội người này rồi, nàng ôm La Tiểu Lâu đề phòng nhìnchằm chằm mấy người trước mặt "Không bao giờ, chủ nhân nó nói không bán, ta tuyệtđối sẽ không đưa cho ngươi đâu"Cô gái kia tức giận đến đỏ cả mặt,vung tay ra hiệu mọi người cùng nhau lên, trực tiếp động thủ đoạt vật.Tiểu Kiều rất dễ dàng bị người chếtrụ. Đến khi có một kẻ đi tới gần muốn bắt La Tiểu Lâu, La Tiểu Lâu buồn bực mànhìn thoáng qua cánh cửa đóng chặt của trường thi. Trước cửa có rất nhiều người, nếu chạy hướng đấychắc chắn sẽ có trở ngại. La Tiểu Lâu kêu một tiếng, há mồm hung hăng cắn cáitay đang muốn bắt hắn, sau đó trong tiếng kêu gào thảm thiết của kẻ kia, chạy tới chỗ trống trải.Cô gái kia càng thêm tức giận, giụcnhững người kia đuổi theo bắt La Tiểu Lâu. Mấy người đuổi theo một con thú nhỏ,thoáng chốc đã chạy khỏi cổ võ quán.Trên phó, mọi người nhìn thấy mấyngười đang lao đi là người của cổ võ quán lập tức né tránh, thậm chí có người còn muốn hỗ trợđám người bắt La Tiểu Lâu. La Tiểu Lâu có chút quýnh lên, không ngờ hắn cóthể gặp tình cảnh nguy hiểm thế này.Tạt qua một khúc quanh, La TiểuLâu vừa định tìm cái lối thoát đã bị một bàn tay bắt được chânsau, sau đó kéo lại.La Tiểu Lâu cố gắng giãy giụa, lạinghe thấy người kia nói "Ngoan, đừng nhúc nhích, ta đang cứu ngươi"La Tiểu Lâu bị người đó dùng quần áo quấn kínlại, sau đó đưa ra sau giấu đi, căn cứ vị trí hiện tại cùng mùi của người này, hìnhnhư là một người ăn mày...Chỗ này mà cũng có ăn mày sao?Cô gái trẻ kia dẫn người đổi theotới chỗ này, không phát hiện được bóng dáng La Tiểu Lâu, tức đến giậm chân "Cáicon thú giảo hoạt đó chạy đi đâu? Chờ ta bắt được nó xem, hừ!"Đang đứng thở, phía sau vang lêntiếng bước chân, cô ta cảm giác được gì đó, mạnh quay đầu, phát hiện ra làNguyên Tích, Lý Kiệt, Tiểu Kiều đã đuổi theo đến đây. Nguyên Tích đi đầu, sắcmặt đã tối đen lại.Nguyên Tích hung tợn mà nhìn chằmchằm cô gái, chậm rãi nói "Nếu nó có làm sao, ta tuyệt đối không tha cho ngươi"Mấy người phía sau cô tiểu thưkia đều đồng thời hít vào một hơi lạnh. Cô này nhận thấy rõ hận ý lạnh như băngtrong mắt Nguyên Tích, cái loại hàn ý này làm cô ta có chút khó thở. Cắn cắnmôi, ngăn cản mấy người đằng sau. Thực ra ý định của nàng ta không phải chọc giậnNguyên Tích mà là định hấp dẫn lực chú ý của hắn.Cô ta điều chỉnh một chút sắc mặt,giọng áy náy mà nói : "Ta, ta thực sự không cố ý, ta chỉ định hù dọa nóthôi, ai biết được nó hung dữ như thế, cắn bị thương một người của ta rồi chạymất không thấy đâu..."Cô ta chưa nói xong, đống quầnáo bẩn thỉu của lão nhân góc đường bỗng ló ra một cái tiểu đầu, nhìn thấyNguyên Tích lập tức nhảy vọt lên.Mọi người đều giật mình không kịpphản ứng , còn Nguyên Tích thì đã nhanh chóng mà tiếp được cú nhảytới của La Tiểu Lâu, vuốt vuốt lồng ngực còn thở dồn dập của nó. Hắn lạnh lùngnhìn về phía cô gái "Ngươi là người của võ quán?"Cô gái kia khóe miệng kiều kiềulên, lập tức nói "Ta, đúng vậy, ta là Nhị tiểu thư của Y gia, ta gọi là Eva..."Nguyên Tích ngắt lời, gật gật đầu"Ta đã biết" Sau đó hắn không thèm để ý tới Eva nữa, xoay người nhìn về phía Lý Kiệt cùng TiểuKiều "các ngươi tiếp tục thi đi, ta sẽ không vào Y gia"Lời này vừa ra, mọi người đều chấnđộng. Lý Kiệt không dám tin mà hỏi "Nhưng mà bây giờ ngươi là người có điểm caonhất mà ..."Nguyên Tích không chút do dự nói"Không sao cả, ta bây giờ không có chút hứng thú gì với Y gia nữa"Eva há to mồm, đang định đưa tayra níu ống tay áo Nguyên Tích.Còn chưa chạm vào, Nguyên Tích đã đột nhiên xoay người,một thanh kiếm màu đen chỉ thẳng cổ họng Eva, nheo mắt lại nói "Nếu ngươi dám cản trở ta, ta sẽcho rằng ngươi đang hướng ta khiêu chiến, đến lúc đó sinh tử tự chịu"Eva hoàn toàn ngây dại, chưa từngcó ai đối xử như thế với nàng.Nguyên Tích thì đi lại hướng tênăn mày ngồi góc tường kia, ngồi xổm xuống hỏi "Là ngươi cứu nó sao?"Người ăn mày già cỗi nở nụ cười "Vốnđịnh cứu nó làm bầu bạn, nếu đã có chủ thì thôi, quên đi""Cám ơn, ta sẽ báo đáp ân cứu mạng của ôngvới nó" Nguyên Tích thực lòng nói.Lão già ăn mày kia lắp bắp kinhhãi, đại khái không nghĩ tới có người coi trọng sủng vật đến vậy, cười cười khổi"Nếu thật sự muốn báo đáp thì cho ta một hộp đồ ăn là được, dù sao hết hôm nay ta cũng sẽ bị đuổi ra ngoài"Nguyên Tích nhíu nhíu mày, hắn rấtnhanh hiểu được rằng lão nhân này sẽ bị đuổi khỏi khu D. Cũng đúng thôi, một cái lão nhânnhư vậy, chắc chắn không thể giao nổi năng lượng thạch.Một tay ôm La Tiểu Lâu, một taycường ngạnh mà nâng lão nhân kia dậy, Nguyên Tích không để ông ta cự tuyệt mànói "Ngươi đi theo ta đi"Sau đó Nguyên Tích dưới bao ngườiđang trợn mắt há mồm, giúp đỡ lão nhân dìu đi khỏi.Eva không biết nên làm thế nào,nàng nghe lén cũng biết các gia gia nhìn trúng người này. Mà người này tuấn mĩđẹp trai, nàng đã định lôi kéo làm quen. Các đệ tử của Y gia đều đồng ý tùy nàng nháo. Màngười này lại khác, vô cùng cứng nhắc lạnh lùng.Nàng cắn khóe miệng, tức giận mànhìn phương hướng Nguyên Tích rời đi, đến khi không còn thấy bóng người nữa mớiquay đầu nhìn về phía Tiểu Kiều cùng Lý Kiệt, căm giận hô "Nếu hắn không đến, vậythì các ngươi cũng cút đi đi, Y gia không chào đón các ngươi!"Sắc mặt Lý Kiệt cùng Tiểu Kiều lậptức khó nhìn, đang lúc Tiểu Kiều muốn nói lý, một âm thanh trong trẻo vang lên "Eva, là ai dạyngươi có thể giận chó đánh mèo như vậy hả?"Eva run lên, quay đầu nhìn lại, mộtthanh niên mặc bộ đồ sẫm màu chạy tới trước mặt. Eva khúm núm nói "Nhị... nhị ca... ngươi đã đến rồi sao"Người kia hừ một tiếng, không đoái hoài gì đến Eva, liếc nhìnLý Kiệt cùng Tiểu Kiều nói "Nhị vị, ta là Eno của Y gia, muội muội của ta đượcnuông chiều thành quen, xin hai vị không cần chấp nhặt. Y gia đương nhiên vẫn hoan nghênhhai vị, mời nhị vị trở lại tham gia nốt cuộc thi"Eno nói từ tốn, không kiêu ngạokhông siểm nịnh, tự nhiên xuất ra được quý khí của một thiếu gia, hoàn toàn vượtxa so với Eva.Lý Kiệt cùng Tiểu Kiều đã có được một cái thanghạ. Tuy bọn họ không thích Eva nhưng cổ võ quả thực rất quan trọng, nếu thật sựcó thể lưu lại cổ võ quán thì quá tốt. Sau này năng lượng thạch bọn họ kiếm đượcsẽ càng nhiều, có khi còn kiếm được cao cấp năng lượng thạch nữa.Chạng vạng, Lý Kiệt kích động màdắt Tiểu Kiều về nhà. Hắn được gia nhập cổ võ quán. Hơn thế nữa, Tiểu Kiều cũngvừa vặn được vào, thấy bảo là cô ấy rất có linh khí, được các sư phụ vớt lại.Hai người về đến nhà, Lý Kiệt lậptức đi đến gian bên của Nguyên Tích gõ cửa. Bọn họ thực sự lo lắng cho NguyênTích, lúc hắn rời đi có vẻ rất tức giận.Một lúc lâu sau, cánh cửa mở ra,Nguyên Tích không quá mừng mà đứng ở trước, trên mặt không thể nhìn ra được cảmxúc lúc sáng, nhưng mà có vẻ có việc gấp đang muốn làm."Uhm, Nguyên đại ca, chúng ta muốnmời ngươi qua ăn cơm" Tiểu Kiều vừa nói vừa nhìn trộm bên trong, phát hiện gian phòng ban đầuđã được một tấm gỗ mỏng ngăn ra làm hai, xem ra Nguyên Tích thật sự đưa lão nhân kia về. Hắn cũngthật quá là sủng vật nuôi đi, dưỡng thêm một miệng ăn đâu phải chuyện dễdàng gì.Nguyên Tích trước giờ vẫn không từchối lời mời của bọn họ nhưng lần này có vẻ không cảm thấy hứng thú lắm. Đúng lúc này, trong phòng truyền đến mộttiếng hô nhỏ "Trời ơi Nguyên Tích, ta cởi không được, ngươi mau lại giúp ta tháo cái xích cổ quái này xuống"Lý Kiệt cùng Tiểu Kiều đều kinhngạc mà há to mồm, thanh âm kia tuyệt đối không phải thanh âm của một lão nhân.Lý Kiệt lại nhìn lại thần sắc củaNguyên Tích, làm bộ hiểu rồi mà ý vị nói "Huynh đệ à, ngươi đang bận thì chúngta cũng không quấy rầy nữa, ngày mai gặp lại. Còn nữa, đừng 'đùa' quá trớn nha"HẾT CHƯƠNG 176CHƯƠNG 177 : Như vậyÁnh mắt Nguyên Tích rõ ràng lóelên một tia sáng, hắn còn giả bộ vuốt cằm mà suy xét một chút mới trả lời "Ta sẽcố gắng hết sức"Lý Kiệt hiểu biết mà cười mộtcách đáng khinh bỉ, trong lòng thì hâm mộ không thôi, lôi kéo Tiểu Kiều đang đỏbừng mặt rời đi.Mà trong phòng, La Tiểu Lâu vẫncòn tiếp tục kêu ca "125, ngươi nhanh nhanh tìm quần áo cho ta – trời ạ,sao lại chết máy đúng lúc này hả?"Nguyên Tích đẩy cửa ra. La TiểuLâu đang tự bọc mình trong cái ga giường – có thể dễ dàng nhận ra được ngườibên trong nó cái gì cũng chưa mặc, cánh tay cùng đôi chân thon dài mà trắng nõn đều lộra bên ngoài – một tay đang kéo kéo cái xích cổ, không dám tin mà kêu sợ hãi.Đây thật sự là một điều kinh hỉkhông nhỏ chút nào. Ban nãy khi Nguyên Tích hắn giúp La Tiểu Lâu tắm rửa xong,La Tiểu Lâu cũng không sung sướng chạy nhảy như mọi lần mà toàn thân cuộn lại rồi run rẩy kịchliệt. Tiếp theo đó, một thân ảnh quen thuộc trần như nhộng đã xuất hiện trên giường của hắn.Đương nhiên, trên cổ vẫn còn đeo một cái xích cổ thú, như vậy thật sự là gợi cảm lại mêngười.Chết tiệt! Tiểu yêu tinh này chỉbiết câu dẫn hắn!Nguyên Tích thấp giọng mắng, cảmgiác được một chỗ nào đó của cơ thể đang bắt đầu nhắc nhở hắn rằng hắn đã rất lâu không đượcgiải quyết nhu cầu cơ bản rồi!Nhưng mà ... nhưng mà hắn vẫn còn việcphải giải quyết! Trước khi 'làm' , hắn phải bắt La Tiểu Lâu đem mọi chuyện giảithích rõ ràng, cái gì mà huyết thống dị thú, cái gì mà đảo phong ấn, rồi cả cáicơ giáp màu lam cùng con 125 chết tiệt kia nữa...Nguyên Tích ho khan một tiếng, thảnnhiên mà đi đến bên giường, đem La Tiểu Lâu vẫn đang quỳ gối trên giường kéo lại,mặt hằm hằm, lạnh lùng mà nói "Như vậy là ngươi đã khôi phục hình người rồi, ngươi cũngnên giải thích rõ về những tội không thể tha thứ của ngươi chứ, phảikhông?"Cánh tay La Tiểu Lâu bị NguyênTích bắt lấy khẽ run lên nhè nhẹ, tuy không quá tình nguyện nhưng vẫn bị cườngép xách tới bên giường.La Tiểu Lâu thật không ngờ niềmvui sướng khi biến thân lại thành người còn chưa được hưởng chút nào đã bị Nguyên Tích đòi tính sổ, này cũng thậtlà vô tình... Hơn nữa, hắn còn chưa kịp chuẩn bị làm thế nào để đối mặt vớiNguyên Tích mà. Hắn là vốn định nói ra bí mật rồi sẽ chạy trốn luôn một thờigian, lúc đó không chừng cơn giận của Nguyên Tích đã giảm, khi đó nói chuyện sẽ dễ dànghơn.Nguyên Tích một tay bắt lấy bảvai La Tiểu Lâu, thuận tay sờ vuốt hai cái, liếc nhìn cái ga giường màu trắng,hô hấp rõ ràng có chút dồn dập "Ngươi tốt nhất nói nhanh lên""Nhưng... ngươi ít nhất cũng đưa quầnáo cho ta đã chứ..." Ngón tay nóng bỏng trượt lên trượt xuống trên bờ vai làm cho La TiểuLâu cảm thấy bất an. Một kẻ không mặc cái gì lại cùng một người mũ áo chỉnh tề nói chuyện,nếu việc trao đổi có xuất hiện chướng ngại thì cũng là chuyện bình thường,đây quả thực là một sự bất bình đẳng mà."ta cảm thấy không cần thiết ..."Nguyên Tích không đổi sắc mặt mà nhanh chóng nói, cái ga giường kia thật chướngmắt..."... sao ngươi không bảo ta trần truồngluôn cho rồi!!" La Tiểu Lâu căm giận nói."Ta cũng cảm thấy ga giường thìnên ở đúng chỗ của nó (bọc vào cái giường) ^.^" Nguyên Tích nói một cáchđương nhiên, lực tay càng lúc càng mạnh, khuôn mặt lạnh băng hệt như thẩm phán sắp ra bản phán quyết cuối cùng.La Tiểu Lâu nhìn Nguyên Tích, bốncon mắt đấu nhau trong chốc lát, La Tiểu Lâu đầu hàng cúi đầu "Hảo, được rồi,ta sẽ nói rõ, nhưng mà trước đó ta có thể hỏi một câu không? Ngươi định xử trí ta thế nào?""Ta nghĩ ý của ngươi là muốn hỏi ta sẽ xửtrí dị thú như thế nào, đúng không?" Sắc mặt Nguyên Tích lại lạnh đi một ít, tựa hồ nhớ đến cái gì.Đây không phải màn mở đầutốt – La Tiểu Lâu rất nhanh ý thức được – hắn thật muốn chết máy hoặc là lại biếntrở về là một con vật cưng, nhưng mà hắn không dám. Nếu hắn thật sựlàm thế, chắc chắn Nguyên Tích sẽ mang hắn ra làm thịt."Đừng, đừng như vậy mà, darling".La Tiểu Lâu lắp bắp nói, ý đồ làm dịu đi không khí căng thẳng. Bây giờhắn gần như bị kìm trong ngực Nguyên Tích, cái tư thế này trong cái hoàn cảnhnày làm hắn cảm thấy mê muội. Trái tim không tự chủ được mà gia tăng tốc độ.Nguyên Tích mang giọng nói tức giậnghé sát vào tai La Tiểu Lâu "Vậy ngươi nói nên thế nào..."La Tiểu Lâu không khống chế đượctrí não mình, nhìn Nguyên Tích ngày càng sát lại gần, ngũ quan đẹp đến cực điểm,làm ra một cái động tác mà chính hắn đều không thể tưởng tượng được, hắn hôn nhẹlên môi Nguyên Tích ... trời ạ, hắn nhất định là bị mê hoặc rồi!!Nguyên Tích rõ ràng cương tại chỗ,đến khi môi La Tiểu Lâu vội vàng rời khỏi, bàn tay hắn đang chế trụ vai La TiểuLâu bỗng nhiên dùng lực, đem người kia kéo về, mạnh mẽ hôn lại.Nguyên Tích quyết định cứ thuậntheo mong muốn của thân dưới mình trước đã, dù sao đêm tân hôn cũng quan trọnghơn những thứ khác, hắn nhất định phải bù lại. Nghĩ như vậy, Nguyên Tích cũng càng ngày càng hôn sâu, dồn dập mà xâmnhập.La Tiểu Lâu thì không cầm lòng nổimà đáp lại, não bộ suy nghĩ dứt quãng: được rồi, có lẽ mình đã chiếm được một thờigian ngắn để giảm xóc...Nguyên Tích thở hào hển ngẩng đầu,loại cảm giác này thật tuyệt vời làm con người ta không ngừng mê đắm... Không!!Này chỉ có thể giải thích là do La Tiểu Lâu thật sự rất giỏi hấp dẫn hắn! Hắn cảmthấy trong cơ thể phảng phất có một con mãnh thú, bị La Tiểu Lâu trêu chọc màkhó có thể ức chế được...Nhìn người ở dưới thân mình, ánhmắt đồng dạng mê muộ, mang theo niềm hạnh phúc đơn thuần cùng sự quyến luyếnsâu đậm. Đây là lần đầu tiên Nguyên Tích nhìn thấy rành mạch trong ánh mắt La Tiểu Lâucó sự tin tưởng vững chắc cùng tình cảm tồn tại một cách khẳng định.Nguyên Tích cảm thấy cả người nónglên, trái tim kịch liệt nhảy, dục vọng cũng không thể khống chế mà dâng trào, muốnđem ga giường giật ra, muốn đem thân thể mềm mại dưới thân hung hăngôm lấy, làm cho Tiểu Lâu cả đời ở bên cạnh hắn, dù thế nào cũng không thể rời đi.Nghĩ là làm, Nguyên Tích soát một cái đã vứt cái ga giườngvướng víu ra, La Tiểu Lâu bây giờ toàn thân trần truồng, chỉ còn 'hạng quyển'trên cổ, ánh mắt ngập đầy hơi nước, đang tội nghiệp nhìn hắn, giống như con thú nhỏ của ban ngày.Ánh mắt Nguyên Tích tối sầm lại,trong con ngươi màu đen như có ngọn lửa bùng cháy, hắn cúi người xuống, kề sát lên trên thân thể La TiểuLâu, ngón tay không nhịn được mà sờ soạng người bên dưới. Thân thể mềm mại, tiếngrên rỉ động lòng người. Của hắn đấy, toàn bộ người này đều là của hắn.Lồng ngực rung động mãnh liệtmang lại cảm giác thỏa mãn khó có thể diễn tả thành lời... Nguyên Tích tách haichân La Tiểu Lâu ra, chậm rãi tiến vào trong thân thể của hắn, kịch liệt luật độngđứng lên.—–Nguyên Tích không ngừng đổi cáctư thế khác nhau, hơn nữa mỗi lần đều đẩy vào tận cùng bên trong, La Tiểu Lâukhông biết Nguyên Tích có phải định đem nửa tháng 'tân hôn' này đều bù trở vềhay không nữa. Cuối cùng La Tiểu Lâu thật sự chịu không nổi mà bắt đầu nhỏ giọngxin tha.Nguyên Tích quay mắt về phía LaTiểu Lâu, ác liệt mà nói "Ngươi ngoan ngoãn cầu ta, ta nếu vừa lòng sẽ tạmtha cho ngươi"Trên lông mi của La Tiểu Lâu đềulà mồ hôi cùng nước mắt, cố mở to nhìn, con mắt đầy sự mê hoặc, tựa hồ đã nghe hiểu lờiNguyên Tích nói, lại tựa hồ không hiểu hết. Đến khi Nguyên Tích một lần nữa giục,hai tay hắn mới vòng lên ôm lấy Nguyên Tích, vươn đầu lưỡi liếm trước ngựcNguyên Tích – giống như hắn còn là một con thú nhỏ vậy.Nguyên Tích cả người cứng đờ,nhanh chóng thấp giọng nguyền rủa một tiếng, bị cái loại kích thích chết tiệtnày, dục vọng của hắn chôn trong thân thể của La Tiểu Lâu trong nháy mắt lạithô to, hắn hung tợn mà nhìn La Tiểu Lâu, mắng: "Ta bảo ngươi cầu ta, không phảibảo ngươi câu dẫn ta"Căm giận nói xong, Nguyên Tích lạinhanh chóng chuyển động, còn nhanh hơn ban nãy. Những ngọn tóc đen ướt đẫm mồhôi rũ xuống, che đi ánh mắt của hắn cùng sự thâm tình mà không ai gặp qua trong đó.HẾT CHƯƠNG 177CHƯƠNG 178 : cùng nhauLúc La Tiểu Lâu tỉnh táo lại,phát hiện Nguyên Tích đang tựa vào bên cạnh mình mà nhắm mắt nghỉ ngơi. Gần nhưnháy mắt khi La Tiểu Lâu tỉnh, Nguyên Tích cũng mở mắt ra mà nhìn về phía hắn.La Tiểu Lâu chậm chạp mà ngắmnhìn vài giây, nơi đầu tiên mà mắt hắn dừng lại chính là cái cổ áo màu trắngđang rộng mở của Nguyên Tích, lộ ra khuôn ngực trắng khỏe, theo đó là đường cong xinh đẹpcủa cơ thể, xuống chút nữa là những múi cơ bụng bị cánh tay của Nguyên Tích chekhuất tầm nhìn, nhưng La Tiểu Lâu biết rõ những múi ấy có bao nhiêu săn chắc... Hắnkhông thể không tiếc hận mà thu hồi ánh mắt "mê giai" của mình, nuốt nuốt nướcmiếng.Hắn không rõ gần đây mình làm sao nữa, thườngxuyên không cầm giữ được bản thân. Hắn thậm chí mong mỏi được đi tới sờ sờ haicái... Được rồi, có thể là vì bọn họ còn đang trong thời kì tân hôn, là nam nhânnên cũng cần phải đòi hỏi nhiều một chút, hoặc cũng có thể là vì hành vi cầm thú tốiqua của Nguyên Tích gây cho hắn thật lớn khoái cảm.Cuối cùng, tầm mắt La Tiểu Lâu chốnglại ánh mắt bình tĩnh cùng kiên nhẫn của Nguyên Tích.Mặt La Tiểu Lâu có chút nóng lên,không phải là phán đoán mà thực sự Nguyên Tích hiểu rõ được ý tứ trong tầm mắt 'mê zai' ban nãy củahắn. La Tiểu Lâu ho khan một tiếng, cổ có chút khô, khó khăn hỏi ".... Này, buổisáng tốt lành"Bỗng nhiên, La Tiểu Lâu nhớ ra, hắncòn rất nhiều việc cần phải 'khai báo' với Nguyên Tích. Nghĩ đến đây La Tiểu Lâu cóchút kinh hồn táng đảm, hắn đột nhiên cảm thấy thời tiết hôm nay cũng không thật tốt giốngnhư mình nghĩ ban nãy."Đi rửa mặt, sau đó chúng ta xuất phát"Nguyên Tích nhìn hắn một lát, bỗng nhiên nói. Hình như Nguyên Tích đã quên màn thẩm vấn hôm qua.Tiếp theo, Nguyên Tích chần chờ hai giây, hỏi "Ngươi bây giờ có thể tùy ýbiến thân?" Đại khái do nội dung của câu hỏi làm cho sắc mặt Nguyên Tích cóchút không dễ xem.La Tiểu Lâu lập tức ngoan ngoãntrả lời : "Chắc là có thể, nhưng ta nghĩ ... chắc ngươi hy vọng ta bảo trì loạihình dáng này hơn chứ?"Nguyên Tích lạnh lùng mà trừng mắtnhìn La Tiểu Lâu, đến khi La Tiểu Lâu có ý định lui rụt lại, Nguyên Tích mới đitới trước nhéo tên kia một cái "Đó là chắc chắn, nhưng mà bây giờ chúng ta cầnrời khỏi thành, mà ngươi không có thân phận phiếu của khu D. Chỉ đành để ngươi biến thành cái bộdáng ngu xuẩn kia trước đá. Đến khi chúng ta trở về, ta sẽ giúp ngươi xin cái giấy cho phép"La Tiểu Lâu toàn thân bủn rủn, bịNguyên Tích kéo một cái đã phải dựa vào trên người hắn. Ôm ấp cường ngạnh quen thuộc làm cho hắn cảmthấy cảm động cùng an toàn. Hắn vốn tưởng rằng không còn ... có thể ở cùng một chỗvới Nguyên Tích. Nhưng thật sự không ngờ, những cảm xúc mãnh liệt đêm qua đã bù lại đêm tân hôn của bọn họ."Cái kia, nếu ngươi không ngại, ta có thểbiến thành hình thú mỗi lần ra khỏi cửa thành, như vậy có thể khỏi phải giao ramột khối năng lượng thạch. Chờ đến khi chúng ta có nhiều năng lượng thạch hơn,ta sẽ xin giấy phép vào thành sau" La Tiểu Lâu cẩn thận đề nghị. Hắn cảm thấyNguyên Tích đã đủ vất vả rồi, chớ nói chi là bọn họ bây giờ còn nuôi thêm một lão nhân.Nguyên Tích phẫn nộ mà nhìn chằmchằm La Tiểu Lâu,nói như đinh đóng cột: "Đây là lần cuối cùng, takhông muốn phải nhìn thấy con thú kia nữa! Chẳng lẽ ngươi nghĩ rằng ta đếnngươi mà cũng không nuôi nổi hay sao? Dù lúc ngươi chỉ là con thú, ta cũng dưỡng rất khá! Mấyngày nay ngươi béo lên ít nhất ba cân! Ta xách lên ta biết!""..." La Tiểu Lâu ngượng ngùng mà rụtlui. Cả ngày không vận động, mỗi ngày đều bị ôm lên, còn bị nhồi ăn như nhồi vịt– mỗi ngày đều bị nhét một viên thực phẩm dinh dưỡng – béo lên một chút thì cógì kì quái chứ? Hơn nữa, Nguyên Tích sao không nói thử xem hắn làm rụng nhiềuít lông của mình...?Đến khi La Tiểu Lâu rời giường,kinh ngạc phát hiện 125 đã chuẩn bị cho hắn một bộ quần áo đầy đủ từ trong ra ngoài, bao gồm cả nộiy. Hắn bắt đầu hoài nghi tối qua 125 có phải là cố ý hay không. Thấy NguyênTích ở bên cạnh hắn chỉ có thể buông tha ý định lập tức thẩm vấn 125.Lúc mặc quần áo La Tiểu Lâu kinhngạc phát hiện xích động vật trên cổ mình đã không còn, không khỏi vui mừng màthầm nghĩ, xem ra sau buổi tối hôm qua, thú tính của Nguyên Tích đã qua, khôi phục lại nhântính.La Tiểu Lâu rửa mặt xong, ăn songbữa sáng, đã nhanh mười hai giờ rồi, hắn đã làm Nguyên Tích trễ hai, ba tiếngthời gian cơ hội săn năng lượng thạch.Thoát khỏi cảm giác áy náy, La TiểuLâu phát hiện Nguyên Tích không hề quay đi, chẳng hề tránh né mà nhìn mình chằmchằm, hắn chỉ có thể trước mặt Nguyên Tích mà biến thành một con thú trắng.Quần áo rớt ra trùm trên đầu bị lấyđi, Nguyên Tích xách La Tiểu Lâu lên. Sau đó khi La Tiểu Lâu còn không kịp phảnứng, lấy hạng quyển đeo vào cổ nó.La Tiểu Lâu rơi lệ đầy mặt. Đây là cái quy định gì vậya...Lúc ra cửa, La Tiểu Lâu đã thấy lão nhân hômqua mang về áo quần sạch sẽ, đang ở trong sân phơi nắng, nhìn thấy Nguyên Tíchcùng La Tiểu Lâu, cười tủm tỉm mà chào vài câu.La Tiểu Lâu lập tức quơ quơ móng vuốt, NguyênTích thì cũng chào hỏi lại "Ly Tác đại thúc à, chúng ta đi ra ngoài đây" Nói xong, Nguyên Tích đem bữa sángcùng cơm trưa để lại cho lão nhân.Lý Kiệt cùng Tiểu Kiều đã sớm xuất môn,Nguyên Tích ôm La Tiểu Lâu đi ra ngoài. Lúc sau, ra khỏi khuD, Nguyên Tích muốn tìm một chỗ kín đáo, bèn đưa La Tiểu Lâucùng đi động sóc. La Tiểu Lâu cũng hiểu được không thể tránh vào một chỗ khuấtmà đành phải biến thân trước mặt Nguyên Tích. Nguyên Tích thậm chí còn sờ sờ đầuvú bị cắn hôm qua của La Tiểu Lâu, hưng trí bừng bừng mà nói "Đỏ!" >"<... La Tiểu Lâu cảm thấy dù có là mộtngười nam nhân, nhưng bị đùa giỡn đến trình độ này thì hắn cũng có chút không thể chịu nổi.Đổi hảo quần áo sau, Nguyên Tíchthuận tiện tháo xích cổ ra cho La Tiểu Lâu. Nhìn đến ánh mắt lo lắng của NguyênTích, hơn nữa còn đưa sẵn tay ý định tùy thời mà dìu hắn, La Tiểu Lâu thế mớiphát hiện, môi trường trong bụi động tựa hồ không có ảnh hưởng gì đến hắn.Nguyên Tích cũng rất nhanh pháthiện. Hừ nặng một tiếng. Đại khái là do dị thú gen rồi. La Tiểu Lâu cùng NguyênTích rất ăn ý mà lảng tránh thảo luận về đề tài này.Lúc này 125 mới giả bộ khởi độngmáy xong, ló ra chào hai người, sau đó thì lộ ra một cái biểu tình kinh hỉ,nhanh chóng hướng góc động chạy tới.La Tiểu Lâu có chút lo lắng, túmNguyên Tích đi theo cùng. Hai người đi tới sau, không khỏi trợn mắt há mồm.Mấy nhánh xà đằng nhỏ mà vài ngàytrước 125 trồng, vì mấy ngày nay bận bịu mà không đi coi sóc, hiện tại có chútxu thế 'chăn thả', tự do tự tại mà lan tràn hơn nửa lối đi. Làm cho mọi người giậtmình chính là, trên đám dây gai đó còn mắc ba con sóc."...có lẽ nên trồng nhiều xà đằngthêm một chút, chúng ta có thể thu hoạch được càng nhiều sóc" La Tiểu Lâu thìthào nói.125 cẩn thận xem xét một phen, đắcý nói "bọn sóc này muốn cắn xà đằng, cuối cùng bị xà đằng quấn lấy. Ngô, đoạn bịcắn đã dài ra ..." 125 gõ gõ mặt đất, theo một nhánh xà đằng sờ sờ, cái nhánh đó lúc đầu còn nhúcnhích nhúc nhích nhưng khi tay 125 chạm vào đã tạm dừng vài giây, cho 125 kéora. Thậm chí cả khi 125 gỡ xuống mấy con sóc, xà đằng cũng không công kích 125."này thật tốt, có thể đổi nướccùng đồ ăn, còn có thể đổi tiền nữa" La Tiểu Lâu có chút kinh hỉ.Nguyên Tích cũng không có phản đối gì, thuậntay đem ba con sóc ném vào không gian nút, sau đó mang La Tiểu Lâu đi khu năng lượngthạch bậc một. Nguyên Tích trước giờ vẫn đi một mình, lần này lại mang theo mộtngười nữa, những kẻ vẫn trộm chú ý đến hắn đều kinh ngạc một phen. Người đitheo chưa từng thấy xuất hiện ở giới ngoại, chẳng lẽ nhanh vậy Nguyên Tích đã kết thân được vớingười của khu D? Nhưng mà nhìn bộ dáng kia thật sự không giống cái người lợi hại chút nào.Mấy ngày hôm trước có người cuốicùng cũng không nhịn được mà chặn đường Nguyên Tích tính toán cướp bóc, dù sao đã vào khu D, mỗi ngàycũng không có khả năng không thu hoạch được một viên năng lượng thạch nào. Nhưng mà lần đó bọn họ đều bị đánh đến bầm dập mặtmũi. Nguyên Tích mặc dù cũng xanh tím mặt, thương tích ấy so với bọn kia vẫn tốt hơn nhiều. Từ sau lần đó, mấy người kia tuyghi hận trong lòng cũng không dám tới đánh cướp Nguyên Tích nữa.Hai người tìm một cái địa phươngkhông có ai cả. Nguyên Tích thì bắt đầu đánh thú để lấy năng lượngthạch, La Tiểu Lâu thì bắt đầu chải vuốt sợi nguyên tử của tài liệu luyện tậptinh thần lực. hắn rất muốn dùng tiếp một khối năng lượng thạch nhưng bây giờ năng lượng thạchcủa bọn hắn hoàn toàn không đủ dùng, La Tiểu Lâu đành buông tha cho mong muốnnày.Dù sao, hôm qua đã biến thân được rồi,hắn cũng đã hấp thu miếng năng lượng thạch kia, tinh thần lực được đề cao không ít.Mấy ngày trước, mỗi ngày chỉ có thể chải vuốt tối đa hai khối đá lục sắc; bây giờchỉ cần nửa giờ là đã giải quyết xong một khối.Bởi vì xuất phát chậm hai, ba giờ,La Tiểu Lâu vốn lo lắng Nguyên Tích hôm nay chắc sẽ không được thu hoạch như mọilần, nhưng mà Nguyên Tích lại như mọi khi mang về ba miếng năng lượng thạch, La Tiểu Lâu kinh hỉmà nói "ngươi có phải lại tăng nhanh tốc độ hay không?"Nguyên Tích đem thi thể của bacon động bảo vệ thuận tay ném vào trong không gian nút , đáp "Bây giờ mỗi ngày bốnmiếng đại khái cũng không thành vấn đề". Như vậy thì bọn họ vừa vặn đủ trả năng lượng thạch cho nhânkhẩu ba người cộng với tiền thuê nhà, tuy nhiên không hề có khoản dư nào cả.La Tiểu Lâu biết Nguyên Tích thếlà đã tiến bộ nhanh lắm rồi, ít nhất bọn họ hiện tại có thể cơm áo vô ưu. Có lẽ chờ khi tinh thầnlực của hắn cao hơn một chút là cũng có thể hỗ trợ.Tới buổi chiều, năm giờ kém,Nguyên Tích cùng La Tiểu Lâu đi về, đến cổng khu D, giao ra ba miếng năng lượngthạch, đổi về một cái phiếu chứng minh thân phận.Lúc hai người trở về, Lý Kiệtcùng Tiểu Kiều đã ở nhà. Khi nhìn đến La Tiểu Lâu, ánh mắt hai người bọn họ đều sáng ngời.Lý Kiệt vừa ngắm La Tiểu Lâu vừacùng Nguyên Tích chào hỏi, mang theo ý cười không dứt "Vị này chính là..?" TiểuKiều tuy không nói gì nhưng ánh mắt cũng không dời La Tiểu Lâu.Nguyên Tích liếc mắt hai ngườikia một cái, nói : "Vợ – vợ mới cưới của ta"Lý Kiệt cùng Tiểu Kiều há hốc mồmđến nỗi hàm đều phải rớt xuống. Vợ mới cưới?! Ngài khi nào thì làm lễ kết hôn vậy?"ngày hôm qua chính là hắn sao?"Lý Kiệt lấy lại tinh thần, nháy mắt với Nguyên Tích mà hỏi han.La Tiểu Lâu còn chưa kịp đáp lời, Nguyên Tíchđã nói trước "Đương niên, chúng ta vừa mới vượt qua đêm tân hôn. Tuy rằng đã sớm kết hôn nhưng vừa xong hôn lễ, hắn lại mang theo gia sản của ta mà đào hôn".Lý Kiệt cùng Tiểu Kiều đều mangtheo ánh mắt sùng bái mà nhìn Nguyên Tích. Vị này làm trượng phu thật là vất vảa!! La Tiểu Lâu gần như muốn hộc máu. Gia sản? Chẳng lẽ là chỉ hộp dinh dưỡng củahoàng cung sao?Đến tối, được Lý Kiệt cùng TiểuKiều thịnh tình mời mọc, Nguyên Tích cùng La Tiểu Lâu, còn có vị lão nhân kiacùng đến gian bên cạnh, Tiểu Kiều đã chuẩn bị một bữa tối phong phú.Trừ bỏ những điều tò mò về La TiểuLâu, Lý Kiệt còn kể cho mọi người nghe về việc hắn cùng Tiểu Kiều tập võ ở cổvõ quán như thế nào. Hai người hiện đã là ngoại môn đệ tử, chờ thông quathử luyện ở một tháng sau là có thể chính thức trở thành đệ tử nhập môn. Haingười nói về cổ võ quán của Y gia, cố ý không bàn tới Eva, nhưng mà có nói đến Nhị thiếu giaEmo – người rất được chúng đệ tử tôn sùng.Hơn nữa, hai người hiện đã đi theo các đệ tử học tập võthuật của Y gia.Nguyên Tích gật gật đầu, trên mặtcũng không có vẻ gì là hâm mộ cho lắm. Nhưng La Tiểu Lâu thì trong lòng có chút áynáy. Nếu không phải vì hắn, Nguyên Tích khẳng định sẽ được ưu tiên tuyển chọn.Ma lão nhân vẫn đang yên lặng một mực dùngcơm, nghi nghe đến cổ võ quán của Y gia, động tác trên tay dừng một chút, rồi lậptức lại thản nhiên mà tiếp tục ăn cơm.HẾT CHƯƠNG 178CHƯƠNG 179: Thẳng thắnPhòng ăn. Nguyên Tích bị Lý Kiệt mangtheo vẻ mặt đáng khinh kéo đến bên cạnh, vừa ăn vừa nhỏ giọng thảo luận 'việc của đàn ông'. Tiểu Kiều thìcùng La Tiểu Lâu, Ly Tác lão nhân cùng nhau nói về tình huống của khu D. Vì LaTiểu Lâu cùng Tiểu Kiều vừa mới vào ở không được bao lâu, có nhiều việc cònchưa quan thuộc. Nghe Ly Tác lão nhân giảng giải, hai người cũng biết được vàiđiều khá thú vị.Sau khi ăn xong, La Tiểu Lâu cùngNguyên Tích trở về phòng của chính họ. Nhìn vẻ mặt trầm tư của Nguyên Tích, LaTiểu Lâu lo lắng Nguyên Tích sẽ phải chịu chút ảnh hưởng từ Y gia. Dù sao thoạtnhìn thì Nguyên Tích cũng khá hứng thú với cổ võ.Lo lắng mà quan sát Nguyên Tíchvài giây, quyết định dời đi lực chú ý của hắn "Xưng là Ly Tác đại thúc có vẻkhông được thích hợp lắm thì phải?" Ít nhất thì cũng nên kêu là đại bá hoặc đạigia gì gì đấy chứ.Nguyên Tích lấy lại tinh thần ,hơi cảm thấy khó khăn khi nói về Ly Tác lão nhân kia "Ông ta vẫn còn khá trẻ, mới năm mươi lăm tuổi,hình dáng như bây giờ có vẻ có liên quan đến phóng xạ nơi đây".La Tiểu Lâu sửng sốt. Bây giờnhân loại đều sống được trung bình đến ba trăm tuổi, năm mươi lăm tuổi quả thựckhông thể được coi là lớn tuổi, thế nhưng bộ dạng tóc hoa râm cùng làm da đồi mồi,thân thể gầy yếu của Ly Tác lão bá kia, thấy thế nào thì cũng vẫn là một lãothái gia."...Vậy thật sự không ổn, không ngờphóng xạ nơi này thế mà lại làm tổn thương thân thể lớn đến mức này" La TiểuLâu tâm thần không yên mà nói. Hắn tuy không bị ảnh hưởng nhưng Nguyên Tích không giống thế, hắnnhất định phải nhanh nhanh tu sửa phi thuyền kia, đi khỏi nơi này.Chẳng lo nghĩ được nhiều như LaTiểu Lâu, Nguyên Tích theo lấy lại tinh thần, cau mày đánh giá La Tiểu Lâu. Hắn vẫnđang cảm thấy rỗi rắm bởi lời nói cuối cùng của Lý Kiệt ban nãy với hắn, tên kiathế mà lại nói thoạt nhìn La Tiểu Lâu có kinh nghiệm nhiều hơn hắn. Đây là có ý gì?Cùng lúc đó, Lý Kiệt thì đang cảmthán với Tiểu Kiều "Nguyên Tích trước khi có vợ , chưa từng có người nào cả, tahoài nghi tên ngây thơ như thế là tới từ thời tiền sử".Tiểu Kiều lườm hắn một cái, khôngnói gì.Quay trở lại gian phòng củaNguyên Tích cùng La Tiểu Lâu. Tầm mắt của Nguyên Tích đã dừng trên người LaTiểu Lâu vượt quá một phút đồng hồ rồi, làm La Tiểu Lâu cảm thấy có chút sởntóc gáy, hắn nuốt nuốt nước miếng, hỏi "làm sao vậy?"Nguyên Tích sắc mặt tối sầm "Ta...ta bỗng nhớ đến, vấn đề tối hôm qua, ngươi còn chưa khai báo rõ ràng cho ta, kể chitiết từ đầu, ngươi đã từng tiếp xúc qua những ai, quen biết người nào, trước khi gặp được ta,cả việc về dị thú nữa, toàn bộ nói một lần! NHANH!"Từ cuối cùng làm La Tiểu Lâu sợ tớimức gần như nhảy dựng lên, đang yên đang lành, đang từ Ly Táccơ mà, sao đề tài đã chuyển sang mình thế này? Lắp bắp nói "Thế nhưng ..."Nguyên Tích dí sát mặt lại gần, lấytay nhéo nhéo mặt hắn, xoa nắn thắt lưng cùng cái bụng mềm mại củaLa Tiểu Lâu, đầy uy hiếp mà nói "không có 'thế nhưng' gì hết, bây giờ bắt đầu.Đừng để ta lặp lại lần thứ hai, cũng đừng hòng nói dối ta, ta nghe nói, thịt củadị thú cũng thực sự màu mỡ lắm đấy"Ăn, ăn thịt?! La Tiểu Lâu runlên, hắn quyết định thẳng thắn cung khai để đạt được sự khoan hồng.Tổ chức lại ngôn từ, La Tiểu Lâubắt đầu gian nan mà kể ra "Ta lúc đầu cũng không biết huyết thống của ta là dịthú đâu, trước kia gặp ngươi ta cũng không hề biết, ta thề. Khi đí, ta chỉ biết cóKim phu nhân, cùng hai cái phát tiểu (là chỉ bạn từ nhỏ) nhưng bây giờ hoàn toànkhông có kiên hệ gì. Sau ta lại quen biết Lăng Tự, ân, ngươi biết đấy, là namnhân mà, đều có những quãng thời gian hoang đường. Sau đó ...""Nhưng hắn căn bản không hề có loạiý tưởng này đối với ngươi!" Nguyên Tích lập tức hừng hực khí thế mà bổ sung hộ.Bị ngắt lời La Tiểu Lâu hơi nghẹnmột chút, hắn vốn muốn trực tiếp bỏ qua Lăng Tự, hiện tại không thể không giảithích "Đúng vậy, hắn không có ý gì với ta cả, nhưng kỳ thực ta cũng không có ý gì với hắn ta đâu, kia chẳng qua làthời kỳ bồng bột của bất cứ thiếu niên nào mà thôi, không, chẳng qua là ảo tưởngmà thôi""Nó cách khác, ngươi thực ra rấtthích loại như hắn sao?" Sắc mặt Nguyên Tích càng khó nìn hơn, hắn dùng lựcnhéo nhéo thắt lưng La Tiểu Lâu một phen, hung tợn mà chất vấn."Đau... không! Ta nói rồi mà, hắn khôngcó ý gì với ta hết, ta cũng chỉ thích ngươi mà thôi! La Tiểu Lâu nhịn không đượckêu lên.Nguyên Tích hoài nghi mà đánh giá hắn vài lần, cuốicùng lộ ra thần sắc vừa lòng, thả nhẹ lực tay, nhưng cái tay vẫn không chịurời khỏi cái lưng của La Tiểu Lâu "Tiếp tục""...Sau đó, ngươi cũng biết đấy,ta gặp được ngươi" La Tiểu Lâu âm thầm bổ sung một câu: đây quyệt đối là sự bắt đầu của mộtcâu chuyện còn bi thảm hơn cả việc gặp Lăng Tự, "Khụ, sau đó, 125 cũng chính là người máy gia dụngcủa nhà ta thức tỉnh – kỳ thực nó chính là cái cơ giáp màu lam. Bởi vì huyếtthống dị thú, cho dù cấp bậc gen của ta không đủ nhưng ta vẫn lái cơ giáp được, tiếp đó, tat ham gia giảiđấu cơ giáp"La Tiểu Lâu hơi chút do dự, cuối cùngvẫn đem chuyện về 125 nói ra, Nguyên Tích đã nhận ra cái cơ giáp kia, nếu hắn cònmuốn ở bên Nguyên Tích cả đời, chuyện này đúng là cần phải nói rõràng.Vừa nói ra những lời này, La TiểuLâu cảm thấy tảng đá ở trước ngực mình run rẩy, 125 rên rỉ hô to gọi nhỏ "Ngươi sao có thể như vậy ... hắnsẽ giết ta""Yên tâm, ngươi xếp thứ hai, sauta" La Tiểu Lâu lặng lẽ an ủi, đồng thời cảm thấy bi ai cho cuộc sống thực tạicủa mình."Sau đó, ngươi chỉ chút nữalà để ta giết chết ngươi! Ta thật sự cảm cái thấy giới hạn dự thi nên thu hẹphơn, ít nhất là phải có thông tin cơ bản về người lái, một vài kẻ thậm chí cònkhông có kiến thức cơ bản về lái cơ giáp quả thực không nên cho vào dựthi" Nguyên Tích sắc mặt đen xì mà nói một cách châm chọc. Vừa nghĩ đến một lớn một nhỏ nhà này hùa nhau lừa hắn,hắn thật muốn đem cái mông của hai tên này ra đánh tơi bời, nhưng mà rồi hắn tự nhủ mình phải nhẫn nại, nhẫn nại, chuẩn bị chờ sua khi La TiểuLâu nói xong sẽ tính sổ sách cùng một lượt.La Tiểu Lâu thức thời không biệnbạch cùng Nguyên Tích về việc mình có bao nhiêu lợi hại, tiếp tục nói "Đến tậnkhi 125 thức tỉnh, ta mới biết được thân phận của ta, thế mà có cái loại cẩuhuyết này. Ta, ta lúc ấy cũng sợ hãi, nhưng thật sự nó không phải là lỗi củata, con người đâu thể nào lựa chọn cha mẹ cho mình đâu chứ" La Tiểu Lâu thấp thỏm bấtan mà nhìn khuôn mặt âm trầm của Nguyên Tích "Hơn nữa, sau đó, ta cũng vẫn thànhthật mà ở bên cạnh ngươi mà, ta cam đoan ta chưa hề làm chuyện gì thương thiên hại lý cả, ngươibiết mà"Câu cuối cùng quả thực giống quediêm châm lên bao thuốc nổ, Nguyên Tích bắt lấy bả vai La Tiểu Lâu, phẫn nộ mànói "Cái gì mà gọi là vẫn thành thật ở bên cạnh ta? Ngươi ở chỗ phong ấn Lan Đạtkhông thèm để ý đến sự ngăn cản của ta, trộm ly khai ... từ từ, ngày hôm đó ta tìm được ngươi, đang ởbên trong đại sảnh, sao lại bị thương?"La Tiểu Lâu ngẩn ra, ánh mắt phứctạp mà nhìn Nguyên Tích – hắn thật không ngờ Nguyên Tích vẫn còn nhớ rõ "Đúng vậy, khi đó ta cảm giác đượctrên đảo có chuyện khác thường, nên mới đi khỏi, như vậy ít nhất có thể cho cácngươi tỉnh táo lại" La Tiểu Lâu cảm thấy nói với Nguyên Tích rằng mình khi đó đang đi tìm một con dị thúkhác có vẻ không ổn, trực tiếp nói xạo, cầu mong qua cái đoạn này đi.Nguyên Tích nhìn hắn, qua haigiây mới châm chọc nói "Ngươi cũng nói là ngươi chẳng qua là một con dịthú thành thật hiền lành – kỳ thực ý của nó là vô dụng đúng không, lúc ấy mộtkẻ vô dụng như ngươi thì đi thì cũng có thể làm được gì đâu?"La Tiểu Lâu đỏ mặt, thật thế, hắnchính xác là đi nhưng bị nhân chế trụ.Ho khan một tiếng, hắn tiếp tụcnói "Cho dù thế, nhưng tốt xấu gì thì ta cũng là người duy nhất thanh tỉnh... Sau đó ta phát hiện tên Thiên Hằngkia chính là dị thú, ta là bị hắn đả thương, hắn uy hiếp ta không thể nói chocác ngươi biết thân phận của hắn, nếu nói, hắn sẽ tiết lộ thân phận của ta, hoặclà tự bạo"Nguyên Tích im lặng. Lúc ấy hắn đã cảm thấy Thiên Hằngcó vấn đề, thế nhưng thật không ngờ đó lại là dị thú. Uy lực tự bạo củadị thú đương nhiên hắn biết. Điều làm hắn tức giận hơn nữa đó là, tên Thiên Hằng chết tiệtkia thế mà lại dám uy hiếp La Tiểu Lâu."Ta sẽ bắt hắn trả giá" NguyênTích ánh mắt không thiện mà nói.Nhận thấy La Tiểu Lâu lại hơi runlên một chút, Nguyên Tích hất cằm "Tiếp tục""sau đó ta bị 125 mangtheo vào phong ấn Lan Đạt, bởi vì huyết thống của ta có chút độc đáo ..."La Tiểu Lâu lặng lẽ liếc khẽNguyên Tích một cái, quyết định nhanh chóng nói cho qua chỗ này, hắn cảm thấyhuyết thống của mình không có gì hay để mà nói ở đây cả "Ân, ta lợi dụnghuyết thống của dị thú mở ra phong ấn, lấy ra bảo tàng mà họ niêm phong, chínhlà cái chìa khóa không gian kỳ lạ mà ta đưa cho ngươi đấy – đối với dị thú mànói, ta cũng là cái phản đồ không hơn không kém mà thôi. Cũng là khi đó, ta nhận thấy được chung quanh có vẻ có người, không giống như là dị thú, cũng không giống nhân loại.Lời nhắn mà dị thú để lại cho con cháu đời sau cũng đồng dạng thuyết minh điểmnày".Thời điểm mà La Tiểu Lâu nói rằngmình là phản đồ, bàn tay đang nắm bờ vai hắn của Nguyên Tích bỗng nhiên tăng lựcđạo."...Cho nên, ta cảm thấy việc màbây giờ dị thú bị diệt gần như hết sạch là do thế lực thứ ba gây nên" La TiểuLâu lại cẩn thận liếc Nguyên Tích, vì mình tranh thủ chút ích lợi. "Chỉ có vậythôi, ta đều khai báo ..."Trừ việc về Thiều Dung cùng TâyThụy Nhĩ ra, hắn hiện tại cơ hồ đem tất cả mọi thứ đều thành khẩn cung khai hếtrồi, không biết có được khoan hồng hay không nữa."Ngươi nói là, ngươi đem tất cảbảo tàng của dị thú đều cho ta?" Nguyên Tích nhìn La Tiểu Lâu một hồi, độtnhiên hỏi."... không. Thực tế ta chia làm baphần" La Tiểu Lâu cúi thấp đầu, đem sự phân chia của mình nói ra, thay nhân vậtTây Thụy Nhĩ thành một đồng loại gặp được ở Lan Đạt. "ta biết là ta làm không tốt, nhưngta cũng không biết phải làm thế nào mới trọn vẹn đôi đường, ta cũng chỉ là cái tiểunhân vật thôi"Nguyên Tích trầm mặc một hồi,không có phát biểu gì về sự phân chia của La Tiểu Lâu, chỉ là hoài nghi mà nhìnchằm chằm hắn "Trừ những thứ đó, không còn cái gì sao? Ta chỉ cho ngươi một cơ hội này thôi, nếu ta mà phát hiện ra cáigì, kể cả ngươi có muốn cung khai, ta cũng tuyệt đối không tha thứ đâu"Một lần cơ hội thôi sao? Ân, LaTiểu Lâu bắt đầu đếm, những thứ hắn giấu còn nhiều lắm.Gân xanh của Nguyên Tích ứa ra, sựim lặng cúi đầu này là có ý gì? Chẳng lẽ vẫn còn thật?Lt do dự một hồi, vẫn là quyết địnhđem chuyện hắn thực ra là người của bốn ngàn năm trước. Nếu có thể, hắn hy vọngkhông cần phải giấu giếm Nguyên Tích, bởi vì đây cũng là nguyện vọng củaNguyên Tích.Nguyên Tích vì hắn mà nhảy theovào Bụi động, biết hắn là dị thú vẫn còn cố gắng nuôi nấng... hắn không hy vọngngày nào đó những thứ hắn giấu giếm lại tạo thành hiểu nhầm giữa hai bên."Còn, còn có một việc cuối cùng"La Tiểu Lâu lấy tay lau mồ hôi hột trên trán (khổ thân) nhỏ giọng mà nói "Có lẽhơi khó tin, nhưng đây là sự thật. Ta ... ta kỳ thực cũng không phải La Tiểu Lâu, ta là ngườicủa bốn ngàn năm trước, chết đi, tình lại khi mà chủ nhân khối thânthể này tự sát ..."Nguyên Tích ngơ ngác mà nhìn La Tiểu Lâu. Hắnthậm chí còn có một loại cảm giác không thực. Mang theo biểu tình nghi hoặc màsờ sờ cổ La Tiểu Lâu, sau đó là ngực, xác nhận La Tiểu Lâu là một người còn sống, mới ghét bỏ mà nói "Hảo__được rồi, coi như là ta cưới phải một cái người lỗi thời, ta thấy thật may mắn, may mà ngươikhông nói mình là một con động vật ăn cỏ gì gì đấy" Cho dù có là thế thật , đại khái hắncũng .... Nguyên Tích hắc tuyến mà đánh gãy suy nghĩ của chính mình, hắn không muốn nghĩ nữa.La Tiểu Lâu lắp bắp mà kêu lên "Saothế được? Với chỉ số thông minh của ta, ngươi không nhìn ra ta là người hay sao? Tathậm chí còn không giống cái dị thú" Những lời này của hắn làm hắn nhận được sựim lặng đầy khinh bỉ của 125 cùng ánh mắt hoài nghi của Nguyên Tích, La TiểuLâu nhất thời càng thêm hoang mang.Nguyên Tích bình tĩnh vài giây, lại đột nhiên hỏi: "Nói cách khác, ngươi kỳ thực căn bản là chưa từng thích Lăng Tự?"La Tiểu Lâu vốn làm tốt chuẩn bịnghênh đón những câu hỏi đủ loại của Nguyên Tích về kiếp trước của hắn, bỗng ngheđược vấn đề này, có chút không phản ứng kịp "A, đương nhiêm trước kia ta thậmchí không thích nam nhân ..." Trọng điểm chú ý của hắn cùng Nguyên Tích tựa hồvĩnh viễn không cùng một chỗ."Ý của ngươi là, ngươi đã từng thích qua nữnhân?" Nguyên Tích nhíu này hỏi "Nếu vậy, ngươi nói một chút xem, trước đây ngươi quen biếtnhững ai?"La Tiểu Lâu không thể không đemcuộc đời trước đây của mình nói lại một lần"Ngươi từng có vị hôn thê?"Nguyên Tích cả giận nói."Ừ nhưng .... Nhưng mà khi đó ta căn bản chưa hiểurõ thế nào là tình yêu, hiện tại ta đã biết, đó là tình cảm đối vớingươi! Trọng điểm nói chuyện của chúng ta phải là, là ... ta đã thành khẩn khai báo rồi,vì thế ngươi sẽ không truy cứu ta đúng không?!"Nguyên Tích đánh giá La Tiểu Lâu mộtlát, cuối cùng phán xét "Đương nhiên, ta sẽ tha thứ một con dị thúnhư ngươi. Về sau, trừ ta, không cho phép ngươi tiết lộ thân phận dị thú củamình ra cho bất kì kẻ nào, cũng tuyệt đối không cho phép có liên hệ gì cùng dịthú, nếu không, ta tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi đâu"Trước khi La Tiểu Lâu nghe xong hếtcâu, trong lòng thực sự cảm động. cuối cùng hắn cũng không cần vì chuyệnthân phận mà lo lắng. Nhưng câu cuối lại làm hắn ngẩn ngơ, nếu không thể tìm thấy chủ nhân của 125, hắnthậm chí còn không sống được đến 30 tuổi. Hơn nữa, hắn đã đáp ứng 125 là sẽ đicứu chủ nhân nó. Mồ hôi từ trên trán La Tiểu Lâu chảy ròng ròng, do dự không biếtcó nên đem chuyện này nói cho Nguyên Tích biết hay không nữa. Nói ra, có thểhay không sẽ chỉ làm Nguyên Tích khổ sở?Thấy La Tiểu Lâu cúi đầu, sắc mặchung dữ của Nguyên Tích mới dịu đi một chút, hắn sờ sờ La Tiểu Lâu đầu và nói"Về sau, ta sẽ bảo vệ nguwoi, mặc kệ là nhân loại hay dị thú, không ai có thểgây tổn thương cho ngươi đâu""Một chuyện nữa, ta cũng muốn nóicho ngươi, chuyện này vốn là định để đêm tân hôn nói cho ngươi biết – nếu ngươi không chạy trốn" nói tớiđây, Nguyên Tích lườm La Tiểu Lâu một cái "Cái khế ước kia, cái khế ước nô lệ ban đầu củachúng ta bây giờ đã thành loại cao cấp nhất – thánh cấp khế ước, nội dung cụ thể thì ngươi cũngkhông cần biết đâu. Ngươi chỉ cần biết rằng, nếu ngươi còn dám chạy trốn, ta nhất định sẽ tìmđến ngươi, lần sau ngươi tuyệt đối sẽ không may mắn như lần này, ta nhất định sẽhung hăng trừng phạt cái mông kia. Còn có, bởi vì khế ước, sinh mệnh chúng ta đã hòa vào làm một, vô luận sinhlão bệnh tử, chỉ cần ta sống, ngươi sẽ không có việc gì cả"La Tiểu Lâu hoảng sợ, ngơ ngác mà nhìn Nguyên Tích. Đây là lần đầu tiên hắnbiết rằng thánh khế ước lại còn có loại chức năng này!Sắc mặt La Tiểu Lâu trở nên u buồn,hai tay của hắn kéo và nắm lấy hai tay của Nguyên Tích, vội vàng xao động mànói "Loại khế ước này, có biện pháp nào để giải trừ hay không?"Nguyên Tích sửng sốt, thật khôngngờ La Tiểu Lâu thế mà lại dám nói ra yêu cầu giải trừ, lập tức nổi trận lôi đình : "Ngươi nói gì?! Ngươi dám cự tuyệt? Ngươinghĩ rằng ta muốn cùng ngươi ký loại khế ước này cùng ngươi lắm hay sao? Nếu không phải chúng ta đã là vợ chồng, ngươi cảmthấy ngươi có đủ tư cách để ký khế ước thế này với ta sao? Thực lực thì kém, người thì chẳng hềđầy đặn, diện mạo cũng chỉ bình thường..."Nếu Road có ở đây, chắc chắn anh tasẽ nhắc nhở với vương tử điện hạ của mình một cách đầy trách nhiệm rằng: điện hạà, cho dù ngài cưới vương tử phi, ngài cũng không nhất định phải ký kết thánhhuyết khế ước cao cấp nhất như thế đâu... Nhưng đương nhiên, Nguyên Tích đã cố tình bỏ quên điềunày.La Tiểu Lâu trợn mắt há mồm mànhìn Nguyên Tích, đã lâu không nghe được Nguyên Tích độc mồm rồi, hơn nữa, vì cái gì mà mình lại cầnphải đầy đặn chứ..."Từ từ, ta không có ý gì đâu, thực đây. Ta chỉ là ... hy vọngngươi không bị liên lụy bởi ta. Sự thực là, nếu ta không tìm thấy chủ nhân của125, ta sẽ không thể sống đến ba mươi tuổi".Nguyên bản còn đang muốn châm chọcLa Tiểu Lâu thêm vài câu nữa, nghe đến đấy, Nguyên Tích sửng sốt, lập tức bắt lấyvai La Tiểu Lâu, nhíu mày hỏi "Sao lại thế?"La Tiểu Lâu không thể không đemthân phận của hắn ra nói lại một lần nữa, cả thứ mà mẹ hắn lưu cho hắn."Như thế không phải vừa khớp sao?Gen của ta có thể làm ta sống lâu hơn nhiều lần người bình thường, ngươi có thể chia sẻ chỗ thờigian ấy, ta không ngại đâu ... dù sao việc ngươi 'kéo chân sau' của ta cùng chẳng phải là chuyện lần một lần hai"La Tiểu Lâu không có hỏi hắn loạinày khế ước là ký vào lúc nào, thật làm Nguyên Tích thở nhẹ ra một hơi. Hóa ra La Tiểu Lâuthoạt nhìn thì cẩn thận nhưng cũng có những lúc khá mơ hồ.Lát sau. La Tiểu Lâu lần nữa yêucầu giải trừ khế ước, Nguyên Tích thì tỏ vẻ, đó là chuyện tuyệt đối không có khảnăng.Đến tối, sau khi hai người đem toàn bộ bí mật bật mícho nhau, lúc chuẩn bị đi ngủ, Nguyên Tích bỗng nhiên nheo mắt nhìn chằm chằm mặtLa Tiểu Lâu mà truy vấn "Ngươi thành thật công đạo cho ta, trướckhi theo ta, ngươi có cùng những người khác ... có kinh nghiệm làm 'chuyện ấy' ?"La Tiểu Lâu cứng đờ, trên mặt cómột vệt đỏ quỷ dị "Ân, đương nhiên, không có". Hắn, hắn, toàn bộkinh nghiệm của hắn đều là do Nguyên Tích lôi kéo luyện tập mà có...Nguyên Tích vừa lòng, sự khôngvui ẩn ẩn trên nét mặt bấy giờ hoàn toàn biến mất. Nhắm mắt nhìn cảnh sắc bênngoài, âm thanh của Nguyên Tích có chút ám muội mà nói "CHúng ta đi nghỉ đi". Vẫn còn trong tuầntrăng mặt, là nam nhân, thiết nghĩ cũng cần chút thời điểm mãnh liệt chứ nhỉ?!OooooNgày hôm sau, Nguyên Tích cuốicùng cũng có thể mang theo La Tiểu Lâu quang minh chính đại mà xuất môn. Khi giấy chứngnhận thân phận dân cư khu D của La Tiểu Lâu đến tay, cũng vừa kịp lúc. May màlàm nhanh, nếu không, bọn họ cũng chỉ có thể đợi ba tháng nữa.Mỗi ngày Nguyên Tích đều đi đánh năng lượng thú đểthu thập năng lượng thạch, mà La Tiểu Lâu cũng đi theo, đứng cách chỗ NguyênTích không xa để tập đề cao tinh thần lực. 125 thì vẫn ham hố mấy con chuột ở Bụiđộng, Nguyên Tích cũng không truy cứu nữa, nhưng nó vẫn luôn cố bảotrì khoảng cách với 'ôn thần' kia.Về phần con sủng vật mà trước đây Nguyên Tích một khắc cũng không rời, giờ đột ngộtkhông thấy nữa, đám Lý Kiệt có hỏi thì Nguyên Tích đều nói là đem nó nhốt lại rồi.Bây giờ mỗi ngày Nguyên Tích cóthể thu hoạch được bốn miếng năng lượng thạch, ở khu D cũng thuộc trình độtrung, miễn cưỡng có thể duy trì cuộc sống ... bởi cho dù là khu D, nơi đây cũng có cường giả có thểthu thập được năng lượng thạch cấp hai. Tuy thế, thú bảo hộ năng lượng thạch cấphai cùng năng lượng thạch cấp một căn bản không cùng một đẳng cấp, chẳng ai dạigì đi thử cả. Nếu khinh thường mà đi khiêu chiến, có thể bị thương nặng,thậm chí tử vong. Mà bị trọng thương ở Bụi động này cũng khác gì tử vong đâu, không thể nộp lên mộtkhối năng lượng thạch mỗi ngày, bị đuổi ra khỏi khu D, trên cơ bản sẽ thành phếnhân.Buổi sáng Lý Kiệt cùng Tiểu Kiềuđi tới cổ võ quán của Y gia, buổi chiểu thì ra ngoài đánh năng lượng thạch,buổi tối sau khi ăn xong còn bớt chút thời gian để luyện tập. Tuy rằng họ chưa nói gì nhưng có thể thấy được làtrình độ của họ đã được đề cao hơn rất nhiều. Chỉ cần nhìn thu hoạch nửa ngày của bọn họbây giờ sơ với thu hoạch cả ngày trước kia là đủ hiểu.Nguyên Tích thấy thế cũng không tỏ vẻ gì cả,nhưng Ly Tác lão nhân kia thì thường xuyên đi lại trong sân, cũng có ra ngoài xem xét vài lần. Hơn mườingày sau, Ly Tác bỗng nhiên gọi Nguyên Tích cùng La Tiểu Lâu, mời bọn họ đếntrong phòng của mình, sau đó nghiêm túc nói "Mấy ngày nay, các ngươi trái phải đều trợ giúp ta, ta thực sựcảm kích. Nhưng mà, một cái lão nhân như ta, đã lãng phí đồ ăn chưa nói, lại làm lãng phícả năng lượng thạch"Nguyên Tích rất nhanh nói "Việcnày không có gì, ta đã nói rồi, ngươi là ân nhân của ta"Ly Tác sửng sốt một chút, cười cườinói "Thật khó thấy thời buổi này lại có một nam nhân coi trọng sủng vật nhưngươi, nhưng mà, ta vẫn muốn nói một tiếng đa tạ. Kỳ thực, ta đã không thể sống thêm đượcnữa, Nếu không phải là ngươi đem ta về, có lẽ ta đã sớm 'đi' rồi, bây giờ ta thựcsự thỏa mãn..."La Tiểu Lâu trừng mắt hỏi "Từ từ,ngài đây là có ý gì, tuy rằng bây giờ ngài đi đứng có bất lợi thật, nhưng cũng không ảnh hưởng gì đếncuộc sống, hơn nữa, tuổi của ngài cũng không phải là lớn..."Ly Tác lắc đầu, hiền lành mà nhìnLa Tiểu Lâu, kinh ngạc vì người trẻ tuổi kia luôn khách khí với hắn "Kinh mạch củata sau khi bị phóng xạ, gần như mỗi ngày đều đau, chân là bị nặng nhất. Hơnnữa, lượng phóng xạ đó luôn trong cơ thể ta ăn mòn dần dần, tính tốc độ chuyển biến xấu gần đây, ta đại khái chẳngsống được bao nhiêu nữa, ta có thể cảm giác được"Lt lim lặng. Vị lão nhân này đã cứu hắn, hắn còn cảmkích hơn cả Nguyên Tích. Hơn nữa, đã sống cùng nhau một thời gian ngắn,nói gì thì nói cũng sẽ có chút tình cảm. Thế nhưng hiện tại, hắn lại phát hiện,hắn căn bản không báo đáp được gì cho ông ấy."125, dược ngươi nghiên cứu, có thể cứuLy Tác đại thúc không?" La Tiểu Lâu lặng lẽ hỏi"khó mà nói trước, chờ cơ hội tasẽ kiểm tra cho ông ta" 125 trầm mặc một hồi mới đáp.Nguyên Tích nói "Nơi này không có cách gìtrị sao?"Ly Tác khoát tay chặn lại "Cáinày thì ta không rõ, nhưng mà, hôm nay gọi các ngươi lại đây, cũng không phải để nói vềviệc này". Hắn nhìn Nguyên Tích "Ngày đó, lúc cùng ăn cơm, ta nghe mọi người nóichuyện, ngươi muốn đi Y gia, muốn học cổ võ phải không?"
Sắc mặt Nguyên Tích thoáng căng lại "Đ
úng thế, định là vậy, nhưng giờ tasẽ không đi Y gia nữa""Kia, nếu ta có thể dạy cổ võ chongươi, ngươi nguyện ý học không?" Lão nhân hỏi.La Tiểu Lâu giật mình mà há to mồm,125 cũng nhúc nhích một chút.Trên mặt của Nguyên Tích lộ ra thầnsắc kinh ngạc, nhưng vẫn bình tĩnh hơn hai người kia nhiều "Ngươi biết cổ võ?"Lão nhân gật gật đầu, cảm thánnói "Cũng chỉ là hiểu biết chút da lông, trước kia tự bảo vệ mình thì khôngthành vấn đề, sau đó bị thương, mới bị phóng xạ ảnh hưởng, làm cho toàn bộ cổ võ có được hoàntoàn không thể dùng. Thế nào, tiểu tử, ta thấy ngươi thực sự có tài, muốn theota học không?"La Tiểu Lâu phát hiện mình bị bỏqua, liếc Nguyên Tích đang ngồi bên mình một cái, vô cùng buồn bực.Nguyên Tích suy nghĩ hai giây, nói "Được"Lão nhân kia vui mừng mà cười rộlên "Tốt, tốt! Võ gia truyền của chúng ta cuối cùng cũng có người nối nghiệp rồi.Từ hôm nay, mỗi tối ngươi hãy lại đây, ta sẽ tận lực mà đem những điều mình biết dạy bảo cho ngươi"Nguyên Tích vừa nghe là vào 'buổitối' . có chút không vui, nhưng cuối cùng vẫn đáp ứng."Còn nữa, cổ võ của nhà chúng tacó điểm khác so với các môn phái khác, phải luyện tâm pháp. Chuyện này ta hy vọngngươi có thể giưc bí mật. Trừ khi ngươi định truyền nó cho truyền nhân kế tiếp" Lão nhânnghiêm túc mà nói.Ánh mắt La Tiểu Lâu sáng rực lên.Cao thủ!! Lấy kinh nghiệm xem phim võ hiệp trước đây của hắn, chắc chắnđây là cao thủ. Bọn họ cũng không thấy Lý Kiệt cùng Tiểu Kiều nói phải học tâm pháp, chứng tỏ phái võnày có điểm đặc biệt hơn người, Không ngờ Nguyên Tích lại 'nhân họa đắc phúc'nhặt được báu vật.Không đợi La Tiểu Lâu xúc độngxong, Ly Tác nhìn về phía La Tiểu Lâu, cười cười với hắn.La Tiểu Lâu căm giận mà đi ra ngoài. Hai tên kia thế mà gạt hắnra, vụng trộm dạy học. Đi vài bước, lòng hiếu kì không được thỏa man, La Tiểu Lâu đành tự an ủi mình,không có gì phải tức giận cả, một ít môn phái kì lạ cũng có nhiều quy củ kỳ quặc,khác hẳn người thường mà ...Tối đó, Nguyên Tích cả đêm không về.Trong căn phòng nhỏ bé chỉ có LaTiểu Lâu cùng với 125. La Tiểu Lâu nhìn nhìn 125 đang chăm chú nghiên cứu năng lượng thạch,bỗng nhiên nói một câu "125, thực xin lỗi"HẾT CHƯƠNG 179CHƯƠNG 180 : Phát triển.125 bỗng nhiên dừng động tác, tuykhông xoay người lại nhưng lỗ tai rõ ràng đã vểnh lên."Hừ, sao ngài lại xin lỗi với ta?Ngài là người nuôi ta, chẳng phải là cơ giáp cấp dưới của ta, hơn nữa, ngàiphạm lỗi sai gì hay sao?" 125 rầm rì nói.Khóe miệng La Tiểu Lâu hơi chút run rẩy. Chẳng cầnhỏi cũng biết cách nói năng này là học từ ai. Loại ngôn từ đầy hờn dỗi lại kiêu ngạo thế này thì ngoàiphong cách của Nguyên Tích ra thì còn ai vào đây nữa."Đương nhiên, ta cũng không thấy là ta làmgì sai, dù sao, rơi vào nơi này cũng không phải là ý nguyện ban đầu của ta" La Tiểu Lâu cười sờ sờ cái đầu to màuxanh của 125 "Ta chỉ là muốn nói, thực xin lỗi, ta không phải là 'người kia' –nhiệm vụ của ngươi là bảo hộ dị thú thực sự để hắn thức tỉnh, nhưng mà, ta không phải hắn, ta chỉlà một con người của thời xưa xưa lắm, xin lỗi vì trước đây không nói cho ngươi biết,nhiệm vụ của ngươi không hoàn thành được. Nhưng mà, ta thật hạnh phúc vì được biết Nguyên Tích, cả ngươi nữa. Với ta mànói, ngươi cùng Nguyên Tích đều là những người rất quan trọng, cục cưng ạ"Lúc nghe được câu đầu tiên, 125hơi có chút cứng ngắc, nghe đến đoạn sau thì người chậm rãi thả lỏng, nhưng nó vẫn cố gắng duytrì ngữ điệu đầy kiêu ngạo "Đúng thế, ta không hoàn thành được nhiệm vụ, đối với một con thú có tríthông minh nhân tạo như ta, đả kích này làm tổn thọ rất nhiều đấy, cái này nóira ngươi cũng không hiểu đâu vì bù lại tổn thất tinh thần này của ta, ta quyết định, ngươi phải tiếp tục dưỡngta!" Vừa thanh thở về số phận, 125 vẫn không quên giải quyết vấn đề chỗ ở chochính mình."A... ta thật là một trận dị thú cơgiáp đầy bất hạnh!!! Không được đi theo bảo hộ chủ nhân, mà ngay cả mệnh lệnhchủ nhân để lại cũng không thể hoàn thành... chủ nhân an bài yêu cầu thăng cấp cho ta, cuối cùng talại thất bại ... có lẽ hắn sẽ không muốn nhìn thấy ... ta nữa..". 125 dùng giọng điệuđầy bi thương mà than theo làn điệu cải lương, than xong, cái đuôi cũng đau đớn mà nằmim lìm trên mặt đất. Bóng dáng một mảnh thê lương."Ừ, đúng thế" La Tiểu Lâucũng cảm thán.úng vậy, có lẽ ta sẽ bị vứt bỏ ...ngươi nói cái gì?!" 125 vốn đang định tiếp tục khóc lóc để tranh thủ sự đồng tình,chưa kịp phản ứng lời của La Tiểu Lâu, lúc tỉnh ra, lập tức nhảy dựng lên,không dám tin mà hô to "Trời ơi, làm sao ngươi có thể như thế chứ,sao có thể vô tình mà bỏ qua một con cơ giáp đáng thương như ta, lại còn bỏ đá xuống giếng nữa chứ..."úng thế mà, ngươi đáng thương như vậy,lại không hoàn thành được nhiệm vụ, chẳng lẽ đây không phải là sự thậtsao? Nhưng mà thực ra, việc ngươi không hoàn thành được yêu cầu thăng cấp làm ta rất vui, ta thích loại tính cách này củangươi hơn. Hơn nữa, ngươi còn giúp được cho ta không ít việc mà, dù ngươi cũng có lúc gây rối hoặc ngángchân, nhưng xét về tổng thể, vẫn là rất hữu dụng". La Tiểu Lâu gian xảo cười, nói.125 há to mồm nhìn, tựa hồ lại cóchút phản ứng không kịp, hai giây sau, cái mặt xanh biếc của nó tựa hồ hiện lênmột màu đỏ đầy khả nghi, nó vặn vẹo cái đuôi, ngượng ngùng mà nói "Hừm, làthế sao, ta hiểu được, ta có rất nhiều ưu điểm mà. Khụ, kỳ thực, ngươi cũng không tồi đâu, chế tác hộp nănglượng cho ta, tặng ta quà, cho ta một giường nhỏ, rồi còn có nhiều thứ sángloáng trong suốt nữa ... ngươi còn cho ta nữa đúng không?" Nói tới đây, giọng của 125 không tự giác mà thủ thỉ.Bỗng nhiên, 125 phát hiện, việcmình không hoàn thành nhiệm vụ cũng không phải là quá xấu. Vạn nhất 'LaTiểu Lâu' trước kia là kẻ xấu tính, cái gì cũng không cho nó, mỗi ngày còn quơroi nô dịch nó thì sao?Nghĩ đến đây, 125 đánh cái rùng mình, quyết định vôluận như thế nào, cũng sống chết lưu lại. Nó xuất ra một bộ dạng đàm phán hợp tình hợp lý"Ân, được rồi, cho dù ngươi không phải dị thú thực, ngưng vì ngươi đã chiếm lấy thân thểdị thú này rồi, tóm lại, ngươi vẫn là người ta được gửi nuôi, ta vẫn sẽ giám thịngươi! Ngươi phải chịu trách nhiệm dưỡng ta, yêu ta, quan tâm ta và ... gì gì đó nữa""..." La Tiểu Lâu chợt phát hiện,có lẽ, thứ 125 tuyệt đối không cần chính là an ủi.Giải quyết được khúc mắc giữamình và 125, La Tiểu Lâu không còn gì băn khoăn nữa mà leo lên giường đi ngủ. Đếntận sáng hôm sau, Nguyên Tích trở về, nhìn thấy La Tiểu Lâu ngủ vừa hương vừangọt, còn có cả 125 nằm dài phơi cái bụng, trong lòng Nguyên Tích cảmthấy an tâm cùng ghen tị, đồng thời hắn cảm thán: trước kia cũng rèn luyện nhiều đêm không ngủ, đến bây giờmới thấy việc ngủ đúng là một thứ đầy tốt đẹp.Việc kết hôn rốt cuộc sẽ làm namnhân sa đọa đến mức nào nữa đây, chả trách mà phụ thân vô luận thế nào cũng không muốn tăng ca.La Tiểu Lâu bị thô lỗ đánh thức, mơ mờ màngmàng nói "Ngươi thật không định nghỉ một lát sao? Chúng ta còn thừa năng lượngthạch mà"Nguyên Tích hừ một tiếng, liếc cổáo thùng thình của La Tiểu Lâu, liếm liếm môi nói "Không, chúng ta xuất phátluôn bây giờ."Ra đến cửa, họ gặp Lý Kiệt cùngTiểu Kiều cũng đang định xuất môn. Bây giờ Tiểu Kiều vẫn giả nam, mặc namtrang; nhưng do tập cổ võ nhiều, ngay cả cách đi đường của nàng cũng bắt đầu giốngnam tử chân tay thô kệch.Lý Kiệt cười cười chào hỏi, nghĩđến cái gì, hỏi "Nguyên Tích, xế chiều nay ta muốn đi sâu vào khu vực trongcùng của khu khai thác năng lượng thạch bậc một, năng lượng thạch ở nơi đó nhiều, ngươi có muốn đi cùng chúng ta không?" Lý Kiệt có hảo ý, hắncảm thấy hiện tại mình cùng Tiểu Kiều cũng bắt đầu kiếm được càng nhiều năng lượngthạch, hẳn là nên chiếu cố đến hàng xóm của mình một chút. Hơn nữa, tư chất củaNguyên Tích rõ ràng là hạng nhất. Ngày đó Nguyên Tích bỏ đi, hắn nghenói Eva bị mấy vị gia gia cùng trưởng bối mắng, khóc lóc chạy tới phụ gia ở khuB giải sầu.Kỳ thực Y gia vẫn có ý mời NguyênTích trở lại, nhưng Lý Kiệt lần nữa nhắc rằng hắn đã thử qua, Nguyên Tích vẫn khôngcó chút ý định nào, lúc này Y gia mới đành từ bỏ.Tiểu Kiều ở một bên cũng nói "Đúng thế, Nguyên đạica, không bằng chúng ta cùng nhau đi, hợp tác như vậy có thể nhanh hơn một ít"Rõ ràng Nguyên Tích đã động tâm, càng nhiềungười La Tiểu Lâu sẽ càng an toàn. Nhưng nghĩ đến lời dặn dò của Ly Tác hômqua, do dự hai giây mới nói "Mấy ngày nay ta có chút việc, chờ một tuần nữa, tacùng đi với các ngươi"Lý Kiệt thẳng thắn mà đáp "Được, đến lúc đó ta sẽ gọi cácngươi"Hai nhóm người cùng đi ra, Nguyên Tích cùng La Tiểu Lâu dựatheo kế hoạch mà tìm một chỗ không người khai thác năng lượng thạch.Hôm nay, La Tiểu Lâu vừa tập luyệnchải vuốt sợi nguyên tử vừa cố ý quan sát động tác của Nguyên Tích, hắn cảm thấylý do mà Nguyên Tích cự tuyệt yêu cầu của bọn Lý Kiệt rất có thể là bởi NguyênTích vẫn đang trong giai đoạn luyện tập cổ võ thôi.Quả nhiên, Nguyên Tích không giảiquyết mấy con thú canh giữ năng lượng thạch một cách đầy sắc bén và nhanh chóngnhư trước đây nữa, động tác của hắn chậm hơn nhiều, lại quỷ dị, La Tiểu Lâu thậtkhông hiểu tại sao Nguyên Tích lại làm cái động tác như thế nữa.Rất nhanh, La Tiểu Lâu nhân ra, độngtác của Nguyên Tích tuy chậm, nhưng hung thú bảo hộ năng lượng thạch không hềlàm gì được Nguyên Tích, đầy phẫn nộ mà rít gào.Nguyên Tích lại không đổi sắc màđi vòng quanh con thú, thỉnh thoảng lại tung một kích làm con thú bị thương nghiêm trọng, cho dù độngtác có chậm, nhưng thời gian giết chết một con thú cũng không quá dài.Tiếp đó, con thứ hai, thứba, đến tận con thứ năm, động tác của Nguyên Tích càng ngày càng thuần thục, từchậm đến nhanh, La Tiểu Lâu đã không thể nhìn rõ động tác của Nguyên Tích nữa, nhưng dựa theo tiếng gầm rúđầy thê lương của con thú, hắn biết, Nguyên Tích đã tiến bộ.La Tiểu Lâu ngồi ở trong góc chảivuốt sợi nguyên tử của lục sắc đá (*hòn đá chuyên môn để tập luyện tinhthần lực), liên tục bị đả kích. Khi hắn mới chế tác hộp năng lượng cũng như các loại linh kiệnkhác, để đề cao độ thuần thục, cũng đã lặp đi lặp lại cùng loại độngtác, lắp ráp cùng loại linh kiện, nhưng hắn dám thể, tốc độ tiến bộ của hắnkhông thể sánh được với tốc độ của Nguyên Tích!Người có gen cấp SSS quả thực rấtbiến thái! Cho dù bây giờ yếu đi không ít rồi nhưng vẫn có thể nhìn ra đượchọ có tuyệt đỉnh thiên phú.Vừa oán thán, La Tiểu Lâu cũng vừacao hứng. Điều này thuyết minh rằng Ly Tác khá là lợi hại, ít nhất là cổ võ củahắn lợi hại. Bọn họ rất nhanh sẽ không cần lo toan duy trì cuộc sống ấm no nữa.Mục đích của Nguyên Tích là đi vào khu A tìm kiếm Nguyên Triệt.Khu A mỗi ngày đều thu một khối năng lượng thạch cấp bốn, bằng với ba mươi miếngnăng lượng thạch bậc một một ngày. Hơn nữa, cho dù đủ khả năng cung cấp số lượngấy, không có người đảm bảo, vẫn không thể tiến vào được khu A.Nhìn đến Nguyên Tích, lại nhìn vềtiến độ của chính mình, La Tiểu Lâu cúi đầu, không tự chủ được mà làm nhanhhơn.Đến tối, Nguyên Tích đã thu được sáu miếngnăng lượng thạch, La Tiểu Lâu chải vuốt được ba miếng lục sắc đá.Ngày hôm sau, buổi tối, NguyênTích lại là một đêm không về, ban ngày thì tìm một địa phương không người để luyện tập. La TiểuLâu phát hiện, động tác của Nguyên Tích đã không giống ngày hôm qua, điều nàythuyết minh Nguyên Tích dù đang được huấn luyện những dạng khác nhau, vẫn có thểkiếm đủ số lượng năng lượng thạch – 6 miếng – như mọi lần.Ba ngày sau, Nguyên Tích khôngcòn trắng đêm không nghỉ nữa, mỗi tối cũng chỉ đi tới nửa đêm, còn nửa đêm còn lại về ngủ. Nhưngmà khi đó La Tiểu Lâu đã sớm ngủ, động tác của Nguyên Tích lại rất khẽ, La Tiểu Lâu căn bản chẳnghề biết Nguyên Tích về lúc nào.Hơn nữa, sáu ngày nay, bài luyệntập mỗi ngày của Nguyên Tích cũng đều có sự khác biệt, La Tiểu Lâu âm thầm kinhngạc. vậy tức là một bộ động tác, Nguyên Tích chỉ cần một ngày là nắm giữ thuầnthục. Xem nụ cười càng lúc càng sâu trên mặt Ly Tác lão nhân, La Tiểu Lâu cũngbiết Nguyên Tích tiến bộ thật là nhanh.Ngày thứ sáu, La Tiểu Lâu chải vuốtđược xong hai khối đá lục sắc, còn chưa tới giữa trưa, có thể thấy hôm nay hắn cũng vượt mứckế hoạch, nhìn nhìn Nguyên Tích vẫn đang tập trung tinh thần luyện tập, La TiểuLâu quyết định đi ra ngoài hít thở không khí, nghỉ ngơi một lát. Hắn mang theo 125 cùng xà đằng, căn bảnkhông có nguy hiểm gì lớn cả. Hơn nữa, gần trưa rồi, cũng có khá nhiều người bắt đầunghỉ ngơi.La Tiểu Lâu vừa rảo bước, vừa hỏi125 "Lấy tinh thần lực hiện tại của ta, có đủ để chữa trị chiếc phi thuyền kiahay không?"
125 mỗi ngày đều chú ý sự tiến bộ của La Tiểu Lâu, còn để bụng hơn cả NguyênTích, nó lắc lắc đầu "Còn kém xa lắm, cho dù khôi phục được đến sơ cấp ý thứcnguyên lực như ban đầu, cũng vẫn còn kém nhiều"
La Tiểu Lâu bắt đầu đau đầu, hắnđịnh cùng Nguyên Tích nói vài câu, muốn dùng mấy miếng năng lượng thạch, bằngkhông, tiến triển của hắn thực sự quá chậm. Thế nhưng, vừa nghĩ như vậy xong,La Tiểu Lâu thấy thật đau lòng, năng lượng thạch đã dùng rồi không thể lại dùng được nữa... đây chính là thu nhập mà NguyênTích phải rất vất vả mới kiếm về được, sau này còn có tác dụng lớn hơn nữa.Cúi đầu lo lắng, La Tiểu Lâukhông chú ý đường đi, đầu va vào một người. 125 ở bên cạnh thì tập trung thu thậpvật thí nghiệm, cũng không chú ý tới.La Tiểu Lâu mạnh ngẩng đầu, chuẩnbị xin lỗi, thấy người đứng trước mặt là một nam tử tuấn mỹ mặc một thân quầnáo trắng, không khỏi thốt ra đầy kinh ngạc "Lăng Tiêu?"Người bị va phải cau mày nhìn LaTiểu Lâu, trong lòng cũng vừa động, không dấu vết mà lui ra sau một chút, hỏi"Ngươi quen ta sao?"La Tiểu Lâu lúc này mới nhớ ra, hắncăn bản đâu có quen biết Lăng Tiêu (lúc gặp vẫn ở dạng thú), vội vàng khẩn trương mà lấp liếm "Đươngnhiên ... không biết, thực ra là, ta có nghe nói qua đại danh của ngài, một người đạidanh đỉnh đỉnh như ngài, cho dù là người khu D như ta, cũng được nghe nói qua rồi"Lăng Tiêu liếc nhìn 125đang vội vã chạy đến phía sau La Tiểu Lâu, im lặng hai giây rồi nói "Sủng vật củangươi thoạt nhìn không sai""Cũng tạm ... nó thực ra là một ngườimáy – lợi dụng nguyên lý cơ mà chế ra đấy" La Tiểu Lâu chột dạ mà bổ sung, dù sao nơi này cũng đâu có người máy có thể cửđộng được.125 thức thời mà bày ra bộ dạngthẫn thờ, mắt dại ra, động tác cứng ngắc, một bộ dạng người máy đầy tiêu chuẩn.Lăng Tiêu hoài nghi mà liếc nhìn 125 mộtcái, nếu hắn nhớ không sai, cái người máy kia vừa mới lộ ra một nụ cười phi thườngđáng khinh, nhưng sự thông minh đó, bây giờ một chút cũng không có, giống như tất cảchỉ là hắn nhìn lầm.Trên trán 125 chậm rãi chảy xuốngmột hột mồ hôi, dưới tầm mắt hoài nghi kia, nó sắp không chống đỡ nổi nữa rồi.La Tiểu Lâu lặng lẽ che 125, tínhtoán nhanh chóng chấm dứt đối thoại với Lăng Tiêu "A, ngài đang có chuyện gì vội sao?Ta sẽ không làm chậm trễ ngài nữa"Tầm mắt trong trẻo nhưng lạnhlùng của Lăng Tiêu chuyển từ 125 về La Tiểu Lâu, đánh giá vài lần rồi hỏi hắn"Ngươi có biết sửa chữa dụng cụ không?""Này á... có biết một chút" La TiểuLâu do dự mà nói, hắn tốt xấu gì cũng là cơ giáp chế tạo sư, sửachữa cái gì đó đơn giản thì hẳn là không thành vấn đề, huống chi người này đã từng giúp hắn cùngNguyên Tích, giúp lại một chút vội cũng là điều nên làm""Vậy đi, giúp ta xem xem, có thể sửa được haykhông?" Nói xong, Lăng Tiêu đưa thanh kiếm trong tay tới trước mặt La Tiểu Lâu. Nếu may mắn, ngườichủ động xông ra chào hỏi hắn này có thể sửa chữa được kiếm, như vậy hắn sẽkhông cần quay về khu A, đỡ tốn không ít thời gian.La Tiểu Lâu kinh ngạc phát hiệnthứ mà Lặng Tiêu đưa cho hắn chính là thanh kiếm mà lần trước hắn vạn phần tòmò, mà bây giờ, trên thân thanh kiếm xinh đẹp đó đã không còn ngọn lửa màu lamthiêu đốt chói mắt nữa... Tuy rằng vẫn sắc bén như trước, nhưng hắn cứ cảm thấythiếu thiếu cái gì."Nó gặp chuyện gì?" La Tiểu Lâunuốt nước miếng vuốt ve thân kiếm lóe thanh quang cùng hàn khí, hướng Lăng Tiêu đang đứng ở mộtbên mà hỏi. Nếu Nguyên Tích có một thanh kiếm như vậy, hắn nhất định sẽ cao hứnglắm ...Đang nghĩ ngợi lung tung, một khốiđã màu lam đã xuất hiện trước mặt La Tiểu Lâu, là Lăng Tiêu đưa cho "Đây, cái này vừa thu được khigiết thú bảo hộ đấy"Vì Lăng Tiêu đứng chỗ này nóichuyện với La Tiểu Lâu, mọi người ở chung quanh cũng tiến lại gần hóng chuyện.Dù sao, khu khai thác năng lượng thạch bậc một như thế này rất ít khi nhìn thấyđược cao thủ như Lăng Tiêu. Lúc này, nhìn đến Lăng Tiêu đưa ra một khối đá màu lam, không ít người hít vào một hơi lạnh "Năng lượng thạch cấp năm! Băng liệt!"La Tiểu Lâu cũng sửng sốt, đó cũng là năng lượngthạch sao? Năng lượng thạch mà có tên? Thật sự là hắn chưa từng thấy qua. Hắn cốnén mong muốn được sờ sờ chiêm ngưỡng hai ba cái.La Tiểu Lâu đem viên năng lượng ấy vàomột chỗ lõm trung gian trên kiếm, thần sắc vừa động, lại cũng không nói gì thêm.Người đứng chung quanh cũng không nhịn được, đủ loại'loạn thất bát tao' nghị luận bắt đầu dấy lên."Không sửa được thì cũng đừng làmmất thời gian của người ta, muốn nịnh bợ cũng chẳng thể nịnh bợ như thế được"úng thế a, ai có thể tu sửa nănglượng kiếm mà không cần đến công cụ chứ?""Hắn định đi ra làm trò đùa sao?"La Tiểu Lâu căn bản bỏ ngoài tainhững lời đó, hết sức chăm chú mà nhìn năng lượng kiếm ở trong tay.Trong nháy mắt bỏ viên đá năng lượng vào, kiếm trong tay như có sinh mệnh vậy, run lên nhè nhẹ,mà ngay cả cảm giác trầm trọng ban nãy cũng đã biến mất, làm hắn có cảm giácyêu thích không buông tay, rất muốn đứng lên mà múa kiếm.Cuối cùng, La Tiểu Lâu cố gắng ổnđịnh lại tâm thần, vận dụng toàn bộ tinh thần lực , bắt đầu điều chỉnh chỗ nốitiếp giữa kiếm và năng lượng thạch.La Tiểu Lâu không hề động tayvào, nhưng năng lượng thạch lại có chuyển biến, lấy tốc độ mà mắt thường có thểnhìn được, bắt đầu xoay tròn.Chung quanh nhất thời im lặng mộtcách quỷ dị, chỉ có những người ở tít ngoài, không thấy được rõ vẫn như trướccười nhạo, mà ánh mắt Lăng Tiêu nhìn La Tiểu Lâu lại càng lúc càng thâm trầm.Cùng lúc năng lượng thạch xoaytròn, La Tiểu Lâu cũng cảm giác được một dòng khí lạnh lẽo thoải mái theo tinhthần lực tràn vào thân thể, hắn nhất thời cảm thấy chấn động. Lượng tinh thần lựcbị tiêu hao buổi sáng nhanh chóng được lấp đầy lại.Rất nhanh, vị trí bị hư tổn trênthanh kiếm cũng bắt đầu tan biến, trên thân kiếm lại hình thành một đoàn xoáy nước, năng lượngthạch màu lam vững vàng mà cố định trên đó.Lăng Tiêu nhẹ nhàng thở ra,đang chuẩn bị tỏ vẻ biết ơn, đưa tay muốn La Tiểu Lâu trả thanh kiếm lại cho hắn,thì phát hiện, thanh kiếm vẫn đang nằm trong tay La Tiểu Lâu bỗng nhiên 'phịch'một cái, một ngọn lửa màu lam bùng lên, bộc phát ra còn mãnh liệt hơn cả khi hắndùng dụng cụ chuyên dụng châm lên.HẾT CHƯƠNG 180CHƯƠNG 181: Khôi phụcChung quanh có người la lên thấtthanh, ngay cả Lăng Tiêu cũng biến sắc mặt.La Tiểu Lâu lưu luyến mà vuốt vehai cái, sau mới đem thanh kiếm vẫn còn đang tỏa ra ngọn lửa màu lam đưa trảcho Lăng Tiêu. Lượng lửa cũng là một cách để đo độ cường đại của kiếm, năng lượng lửa này quỷ dị mà đầy sứcmạnh, nhưng chuôi kiếm lại được làm từ một chất liệu vô cùng đặc thù, chỉ cần cầm chuôi,chủ nhân của kiếm sẽ không bị thương tổn.Lăng Tiêu lưu loát mà tiếp nhận thanh kiếm,nhẹ nhàng động tay, ngọn lửa đang bùng to ngoan ngoãn mà thu lại đến mức thấpnhất. La Tiểu Lâu trợn to mắt, ngọn lửa kia rõ ràng là có thể điều tiết được."Không ngờ ngươi là một thợ sửa chữavũ khí, lại làm được không tồi" Lăng Tiêu nói, tuy rằng phương pháp làm có chút kì lạ, nhưng không thể phủ nhận rằngkỹ thuật sửa chữa của La Tiểu Lâu rất xuất sắc."Ân, ngươi quá khen, về phương diệnnày, ta cũng không hiểu nhiều lắm" La Tiểu Lâu ăn ngay nói thật, nếu là sửa cơ giáp, hắn sẽ làm đượctốt hơn, may mà lúc ở trường hắn đã học tập lý luận cơ bản rồi, sửa chữa các loại máy móc nói chung, chỉ cầnchút suy luận, bắt tay vào làm sẽ thực dễ dàng.Nói đến đây, La Tiểu Lâu đã không còn mơ ước đến vũ khí của người khác nữa,mà nhìn chằm chằm vỏ kiếm kia, trên đó có một cái dây vòng trang trí phithường hoa lệ, mà dấu hiệu trong đó rất quen mắt. Nếu hắn nhớ khônglầm, đây là tên Nguyên Triệt mà Nguyên Tích đã nói tới.Lăng Tiêu im lặng hai giây,nghĩ rằng La Tiểu Lâu là đang khách khí, tùy tay lấy từ trongtúi ra hai khối năng lượng thạch nhị cấp, đưa cho La Tiểu Lâu "Đây là phí dụng sửa kiếm"Nhiều quá! Trong mắt La Tiểu Lâuhiện lên một tia kinh hỉ, nhưng hắn rất nhanh áp chế xuống khát vọng với nănglượng thạch của mình, nhanh chóng nói "Uhm... ta không biết có quá mạo muội haykhông... ta không muốn năng lượng thạch, ngươi có thể cho ta 'kiếm trụy' kia củangươi không?"*Kiếm trụy: đồ trang trí trên kiếm,xem hình ảnh đầu để biết thêm chi tiết :D

Lăng Tiêu sửng sốt, mọi ngườiở chung quanh cũng khiếp sợ ra mặt, không dám tin mà nhìn La Tiểu Lâu."Ai nha, quả nhiên là người mới,đây là hai khối năng lượng thạch cấp hai đấy, đủ dùng sáu ngày liền"úng thế , 'kiếm trụy' kia tuy quý,cũng cần phải lo toan cuộc sống trước mới được"Lăng Tiêu không đổi sắc mặt, màtùy tay cởi xuống kiếm truy, cùng hai khối năng lượng thạch kia đều đưa tới trướcmặt La Tiểu Lâu "phí sửa chữa dù thế nào vẫn phải trả, còn cái này coi như là phần thưởng thêmcho ngươi"Nói đến thế thì La Tiểu Lâu cũngkhông làm trò mà từ chối nữa, hai tay không chút khách khí mà nhận lấy, vẻ mặt vui mừngsung sướng, kiếm truy là để cho Nguyên Tích, mà năng thạch thì đối với hắn cũngcó lực hấp dẫn rất lớn.Xung quanh lại có người cười ratiếng, thì ra người này không phải là ngốc, mà là rất tham. Lăng Tiêu thì chẳng để ý đến việcđó, cầm lấy kiếm của chính mình. Hiện tại vụ mua bán đã xong, hắn cần phảitrở về khu khai thác năng lượng thạch bậc cao, đồng đội của hắn vẫn đang chờ.Dù thế, Lăng Tiêu cũng không lập tức đi khỏi, hắn nhìn nhìn La Tiểu Lâu hai giây và nhận xét "Thợ sửachữa vũ khí bình thường là không chịu đi ra ngoài đâu, bọn họ thích ở địa phương antoàn để kiếm tiền hơn"La Tiểu Lâu nghe vậy thì nhỏ giọngnói thầm "Có lẽ vì ... bọn họ không có người đặc biệt trong lòng?" Nếu có thể,đương nhiên, hắn cũng hy vọng mình được ở chỗ an toàn. Nhưng La Tiểu Lâu cũng phảithừa nhận, không có chỗ nào so được với chỗ ở bên cạnh Nguyên Tích có thể làm hắncảm thấy được an toàn.Lăng Tiêu nói tiếp "Nếu ngươimuốn một công việc có thù lao cao, ta có thể hỗ trợ một chút. Ở đằng kia, cũnglà khu khai thác năng lượng thạch bậc cao, nếu ngươi đồng ý đi, thu nhập mỗi ngày chắcchắn sẽ rất nhiều". Hơn nữa, vì để tiết kiệm thời gian, cho dù La Tiểu Lâu thuphí cao hơn bình thường một ít, những người ở đó vẫn nguyện ý đến nhờ sửa chữa."Cám ơn ngươi, nhưng mà, chỉ sợ là khôngđược, lý do thì cũng giống ban nãy". La Tiểu Lâu cũng hơi động tâm, nhưng nếuNguyên Tích ở đây xảy ra chuyện, hắn sẽ không biết làm thế nào...Lăng Tiêu bị cự tuyệt nhưngvẫn gật gật đầu, thần sắc cũng không có gì không thoải mái, chỉnói "Được. Nếu có vấn đề, chúng ta cũng sẽ đến đây tìm ngươi, dù sao thì cũng nhanh hơn là về trong thành""Cái đó thì không vấn đề, sửa chữamột vài thứ đơn giản thì ta có thể làm được" La Tiểu Lâu thật kinh hỉ, vội vàngmời chào sinh ý. Nói như vậy, hắn cũng có thể tự làm ra thu nhập rồi.Lăng Tiêu gật gật đầu, hỏitính danh của La Tiểu Lâu, sau đó lạnh lùng mà quét nhìn xungquanh đầy thị uy, rồi nhanh chóng lý khai. Tốc độ của Lăng Tiêu nhanh đến độ làmcho La Tiểu Lâu giật mình, Lăng Tiêu tuyệt đối cũng là một cao thủ cổ võ!Người chung quanh chậm rãi tánđi, mà ngay cả những người vừa mới chăm chăm thèm thuồng hai cái năng lượng thạchtrong tay La Tiểu Lâu cũng nhanh chóng bỏ đi. Vừa rồi ánh mắt Lăng Tiêu trước khi đi đã cảnh báo họ chớlàm gì dại dột, hơn nữa, nếu bọn họ có một cái thợ sửa chữa vũ khí ở đây, tuyệt đối làchuyện tốt.La Tiểu Lâu mang theo 125 đi về.125 căm giận mà ở một bên lải nhải "Hắn có ý gì vậy? Định thừa dịp Nguyên Tíchkhông ở mà dụ dỗ vợ người ta sao? Ngươi cũng phải tuân thủ nữ tắc một chút,Nguyên Tích chắc chắn sẽ không cho ngươi cơ hội 'hồng hạnh xuất tường' đâu!"La Tiểu Lâu hắc tuyến mà liếcnhìn 125 ở bên cạnh vẫn đang thở phì phì "Ngươi biết cái gì gọi là 'hồnghạnh xuất tường'? chúng ta chẳng qua là 'trao đổi công tác' . Từ từ, ngươi không phải là vì bị buộchóa trang thành người máy một chốc lát mà tức giận ấy chứ?""Hừ, đâu phải 'chốc lát',ta đều cứng ngắc hết cả người .... Đâu, đương nhiên không phải vì thế rồi,ta chỉ là trung thực mà đưa ra đề nghị của mình mà thôi, ta đây là suy nghĩ cho hạnhphúc hôn nhân của hai ngươi ..." 125 chột dạ, vừa nói vừa liếc La Tiểu Lâu."Nga, vậy à, ta chỉ thấy ta cầnphải hảo hảo mà kinh doanh, ta cũng không muốn để Nguyên Tích nuôi tamãi" La Tiểu Lâu còn thực sự mà suy xét vấn đề hạnh phúc hôn nhân của mình, tựthì thào, hoàn toàn không chú ý tới tiểu kế của 125.Kết hôn thực là một chuyện làmcho nam nhân ngu đi, đủ để trí lực của một người nam nhân tuột dốc không phanh,may mà cơ giáp là không cần kết hôn... 125 xúc động nghĩ.La Tiểu Lâu cùng 125 trở về chỗcũ, ở ngay cửa hang gặp được Nguyên Tích – đang nổi giận đùng đùng mà đi ra ngoài đại khái là chuẩnbị đi ra ngoài tìm vợ :D"Nguyên Tích, thật đúng lúc, ta đang định chongươi một cái kinh hỉ" Cảm thấy không ổn, La Tiểu Lâu lập tức giành quyền nóitrước, đem cái kiếm trụy kia lấy ra.Nguyên Tích trừng mắt với hắn mộtcái, vẫn hằm hằm mặt mà nhận cái kiếm trụy kia, nhanh chóng nhìn đến cái hoavăn giữa đám tua cờ, sắc mặt không khỏi trở nên nghiêm túc, ngẩng đầu hỏi "Làm saocó được vậy?"La Tiểu Lâu mang theo nho nhỏ đắcý và kinh hỉ, đem chuyện ban nãy nói qua lại một lần, sau đó đem hai khối nănglượng thạch cấp hai lấy ra, như hiến vật quý mà dâng lên – vốn hắn định tồn lạilàm của riêng đấy LNguyên Tích cầm lấy khối năng lượngthạch cấp hai kia, nhìn nhìn, hừ một tiếng, nói "Bắt đầu từ ngày mai, chúng tacũng có thể đi tới khu khai thác năng lượng thạch cấp hai, ngươi có thể yên tâm mà đềcao tinh thần lực của ngươi, kiếm tiền nuôi gia đình là việc mà nam nhânnên gánh vác". Tuy nói khá gằn giọng nhưng việc La Tiểu Lâu thức thời mà khôngđáp ứng tên Lăng Tiêu kia quả thực làm Nguyên Tích cảm thấy hết sức hài lòng."Nhưng mà, loại công tác nàycũng có thể trợ giúp đề cao tinh thần lực cho ta. Hơn nữa, ta là cơ giáp chế tạo sư củangươi, ta cũng không hy vọng bởi vì mấy ngày không tập luyện mà tay nghề đi xuống" La TiểuLâu cười lấy lòng, nói (e Lâu càng ngày càng giỏi nịnh chồng)Sắc mặt Nguyên Tích nghe vậy kháhơn nhiều. Mấy ngày gần đây La Tiểu Lâu luôn thành thành thật thật mà biểu đạt rằng trong lòng hắn,Nguyên Tích là tối trọng yếu, thực đáng được khen. Ân? Chẳng lẽ vì buổitối mấy ngày nay Nguyên Tích hắn không trở về, cho nên tiểu nô lệ chờ mong?(dưa bở đâu ra mà nhiều thế nhỉ :D )Nguyên Tích nhìn về La Tiểu Lâu mộtcách đầy ý vị, sau đó đem thu nhập sáng nay – bốn miếng năng lượng thạch bậc một – cùng vớihai miếng năng lượng thạch bậc hai kia đều đưa cho La Tiểu Lâu. Mỗi ngày,Nguyên Tích đều đem số năng lượng thạch dử thừa để chỗ La Tiểu Lâu, mà từ lúc bắtđầu theo Ly Tác học cổ võ đến nay, bọn họ đã có được gần hai mươi miếng năng lượngthạch dư ra.Nguyên Tích cầm lấy cái kiếm trụykia, cau mày nghiên cứu.La Tiểu Lâu chú ý rằng đó là hai chữ, nét bút rấtđẹp mà phiêu dật, hơn nữa đúng là một loại văn tự cổ của An đế quốc, nếu không nhìn kĩ, căn bản không thểnhận ra.Nguyên Tích nhìn một hồi, sắc mặtcàng lúc càng ngưng trọng "Cái này đúng là chữ viết của đạica ta, không chừng chúng ta thật sự có thể tìm được hắn ở trong này""Ừ, đã gặp được cái dấuhiệu này hai lần rồi, chắc là sẽ có manh mối thôi. Nhưng mà ... sao bọn họ đềumang theo cái ký hiệu này, chẳng lẽ bọn họ đều là thủ hạ của đại ca ngươi?" . La Tiểu Lâu nói.Lần trước gặp được là ở trên cái vòng cổ trên người bạn đồng hành của Lăng Tiêu, lần này thì là ởtrên kiếm trụy. Thoạt nhìn, cái ký hiệu này được làm thành vật phẩm trang sức rấtphổ biến."Những người đó đều đến từ khu A,ta sẽ nghĩ biện pháp để vào được đấy, trước đó, cần hỏi thăm xem có ai biết về cái biểutượng này không" Nguyên Tích vừa vuốt ve cái hoa văn kia vừa nói.Lại nhìn hai con chữ kia, biểutình Nguyên Tích vừa kích động vừa kinh hỉ, lại mang theo một tia đau xót. Hắn rất ít khibiểu lộ cảm xúc ra ngoài như vậy. Xem ra, huynh đệ hai người họ thực sự có tìnhcảm rất tốt. Biết có khả năng tìm được Nguyên Triệt, La Tiểu Lâucũng vui thay cho Nguyên Tích.Hai người đi vào phía trong sơn động,Nguyên Tích lấy ra viên thực phẩm chức năng, cho La Tiểu Lâu một viên, sau đó ghét bỏ mà nói "Ngàymai, chúng ta cùng đi đến khu giao dịch, mua ít đồ ăn, ta không muốn ăn mãi cái thứ này"Nói xong, hắn còn không quên châmchọc La Tiểu Lâu "Lúc chạy trốn ngươi thật chẳng biết chuẩn bị gì cả, bao nhiêuthứ lại mang theo có mỗi bao thực phẩm dinh dưỡng?"La Tiểu Lâu xấu hổ "Lúc ấy là địnhnói rõ cho ngươi, nếu ngươi tha thứ ta, căn bản là sẽ không cần chạy""Không cho chạy, về sau kể cả takhông tha thứ ngươi cũng không cho ngươi chạy" Nguyên Tích nói như cảnh cáo, đồng thời lấy taynhéo nhéo cổ La Tiểu Lâu "Ta nhắc lại lần cuối cùng, khả năng nhẫn nại của talà có hạn thôi đấy! Đến lúc đó ta sẽ đem tất cả lông của ngươi đều cạo sạch!"125 lặng lẽ kinh hô một tiếng, hiểnnhiên cảm thấy đây là một sự trừng phạt tối ác liệt. Một dị thú xinh đẹp nhường ấy, cứ thế màsẽ bị Nguyên Tích đạp hư.La Tiểu Lâu thì nghĩ đến lần màNguyên Tích bắt hắn tạo dáng (xin đọc lại các chap trước, khi mà La TiểuLâu bị mắc kẹt trong lốt thú, không thể biến trở lại thành người) , mặtđột nhiên đỏ rần, lí nhí nói "Ta khẳng định sẽ không chạy, nếu ngươi đồng ýkhông 'gia bạo' ".*Gia bạo : Khụ... ý là làm trò bạolực trong gia đình :DNguyên Tích trừng mắt với La TiểuLâu, nhưng cũng không nói tiếp. Nếu không uy hiếp La Tiểu Lâu, tên tiểu nô lệ kia chả cưỡi lên đầumình ngay ấy à? Gia quy tuy rằng đến giờ vẫn chưa lập, nhưng mà quả thực là cầnthiết.Giải quyết xong bữa trưa, NguyênTích ngồi xuống, tựa vào tường, nhìn thấy sắc mặt La Tiểu Lâu có chút mỏi mệt,đưa tay kéo hắn đến trong lòng mình, rồi vùi đầu vào cổ La Tiểu Lâu nói "Ta muốn ngủmột lát"Nhìn Nguyên Tích chỉ thông báo mộtcâu như vậy mà bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi, không hề có ý xin ý kiến cái gối làhắn, La Tiểu Lâu hơi giật giật khóe miệng, cuối cùng cũng tựa vào lồng ngựcNguyên Tích mà ngủ. Mặc dù có chút mệt thật, nhưng hắn không ngủ được. La TiểuLâu chán nản mở mắt, nhìn đến khuôn mặt gần ngay sát của Nguyên Tích, góc độhơi nghiêng cùng mái tóc đen mềm mại rủ xuống, thật đẹp ... ma xui quỷ khiến mà thấu lên hôn mộtcái.Hai tay Nguyên Tích đang ôm La Tiểu Lâu bỗngnhiên siết nhẹ lại, hắn ngẩng đầu, nhìn La Tiểu Lâu chăm chú, rồi đột nhiên laolên hôn ngấu nghiến La Tiểu Lâu. Qua một hồi lâu, hai người mới thở dốc mà bỏnhau ra.Nguyên Tích thấp giọng nguyền rủamột tiếng, nói thầm "Buổi tối về sẽ phạt ngươi sau" Sau đó lại lấy tay ấn đầuLa Tiểu Lâu, một cánh tay khác thì nửa nắm nửa xoa cái bụng của hắn, sau đó, bởi vì khá mệt mỏi, hai người rất nhanh mà rúc vào nhau ngủ.Khi tỉnh lại, La Tiểu Lâu phát hiệnmình đang nằm trên đùi Nguyên Tích, mà Nguyên Tích thì đang cầm cái kiếm trụy kia ngắm nghía.La Tiểu Lâu vội đứng lên, chợtphát hiện, trên quần Nguyên Tích hình như có một mảnh nhỏ ướt nước. Ông trời,này nhất định không phải nước miếng của hắn đâu!Vì lấp liếm không để cho NguyênTích phát hiện dị trạng, La Tiểu Lâu ho khan một tiếng, làm một bộ mặt muốn nóiđầy nghiêm túc "Ta có một việc, muốn thương lượng chút với ngươi"Lấy lại tinh thần, Nguyên Tíchquay đầu dời tầm mắt khỏi cái kiếm trụy, nhìn về phía La Tiểu Lâu, ý bảo hắnnói nhanh lên."Là thế này, khối năng lượng thạchmà lần trước ngươi cho ta, ta phát hiện có thể dùng nó để đề caotinh thần lực ..." La Tiểu Lâu thấy đây là ý kiến không được tốt lắm nhưng vẫnphải nói nốt "uhm ... hiện tại chúng ta có thừa, ta lại muốn dùng thêm một ít ...""Đương nhiên là được, nếu đã để ở chỗ ngươi,ngươi muốn dùng thế nào đều được" Nguyên Tích hào phóng mà nói "Ta sẽ kiếm vềcàng nhiều"La Tiểu Lâu kinh hỉ quá, quyết địnhngay tối nay về dùng năng lượng thạch, không dùng luôn lúc này được, nhỡ có ngườingoài nhìn đến, lại cho là bọn họ rất giàu.Về phần Nguyên Tích, khi đứnglên, hắn bỗng dừng một chút, quỷ dị mà nhìn chằm chằm chỗ đùi hai giây, rồi cái gì cũngkhông nói, chỉ nhanh chóng đi vào phía trong hang.Buổi chiều, La Tiểu Lâu xử lý bamiếng đá lục sắc, nhìn bên ngoài thấy trời đã ngả, vội thu thập đồ rồi đợiNguyên Tích.Sáng nay Nguyên Tích đã đánh thú và lấy được bốn miếngnăng lượng thạch, điều này thuyết minh, tốc độ của Nguyên Tích lại tăng lên không ít. Một ngày có thểkiếm được tám miếng năng lượng thạch bậc một, tuy rằng không biết bọn Lý KiệtTiểu Kiều thế nào chứ La Tiểu Lâu cảm thấy, Nguyên Tích đúng là nhất :D Hơnnữa, mấy ngày gần đây, La Tiểu Lâu càng lúc càng không theo kịp tiến độ tiến bộ của NguyênTích.Lần này, Nguyên Tích săn một đầuthú bảo hộ không lớn lắm, màu xám bạc, động tác cực nhanh, tiếng kêu của nócũng không to lắm nhưng sự hung ác trong mắt lại không hề yếu hơn những con trướcđây, mỗi lần nó huy móng vuốt đều như gió cắt qua. Nguyên Tích khó mà tìmđược một đối thủ lợi hại như vậy, cũng không nóng nảy, đem tất cảnhững gì học được mấy ngày nay đều ôn tập một lần, cuối cùng thấy thời giankhông đủ để chơi đùa thêm nữa, hắc kiếm trong tay loáng cái đã xẹt qua cổ của con thú.125 lon ton mà chạy tới thu thậpnăng lượng thạch cùng thi thể của thú bảo hộ, La Tiểu Lâu thì đi qua đưa nướccùng khăn cho Nguyên Tích. "Con này đại khái là giốngbiến dị, cũng khá, vừa đúng dịp dùng nó để luyện tập buổi chiều" Nguyên Tích nói.La Tiểu Lâu cũng chẳng để ý lắm,loại chuyện này cũng là bình thường, phải người khác nếu gặp một con thú khó giết, họ sẽ bỏ qua, đỡchậm trễ thời gian; mà Nguyên Tích thì không nghĩ thế, trong mắt hắn, đại kháilà không có vấn đề gì mà không giải quyết được.Hai người trở về khu D, Lý Kiệtcùng Tiểu Kiều còn về sớm hơn bọn họ, hơn nữa vì thu nhập không sai nên muốnlàm cơm mời khách. Hai người đó cứng rắn mà đem cả Ly Tác đại thúc kéo ra, Nguyên Tích thì không nói gì,gật gật đầu, kéo La Tiểu Lâu đi về rửa mặt trước rồi sang ăn sau.Khi hai người sang bên nhà Lý Kiệt,đồ ăn đã bày sẵn hết rồi, hương khí ngào ngạt, hiển nhiên là cuộc sống của bọn họ đã được đề cao.Bởi vì đã qua một tuần, LýKiệt lại nhắc Nguyên Tích về chuyện lập đội đi đánh năng lượng thạch, lần nàyNguyên Tích gật đầu đồng ý, Ly Tác đại thúc cười ha hả mà nhìn, cũng không phát biểu ý kiến gì.La Tiểu Lâu thì nói với Ly Tác đạithúc về việc muốn kiểm tra thân thể cho ông, ông ta sửng sốt trong chốc lát ,thấy vậy La Tiểu Lâu nài nỉ rằng sẽ chẳng mất mấy thời gian đâu, Ly Tác cuối cùng cũng đồngý.Bàn kế hoạch cụ thể về việc đi vào khu khai thác năng lượng thạchcấp hai xong xuôi, ăn cơm xong, Nguyên Tích, La Tiểu Lâu cùng Ly Tác trở vềsân nhà mình. Khách đã về hết. Lý Kiệt cùng Tiểu Kiều cũng bắt đầu luyện tập cổ võ, thiên phú tấtnhiên là quan trọng nhưng chăm chỉ cũng vô cùng trọng yếu. Hơn nữa, vì cả haingười đều đẫ nếm được lợi ích của việc có võ công cao, tập luyện càng thêm chămchỉ.La Tiểu Lâu về thì đi thẳng đếnphòng của Ly Tác đại thúc, để 125 giúp kiểm tra thân thể cho ông ấy. Ly Tác rấthứng thú với 125, để mặc cho nó mó đông sờ tây, lôi kéo áo mình,nghiêm trang mà thể hiện rằng đây là thú quyền của nó – chính xác hơn là quyền trong điều lệbảo hộ dị thú cơ giáp của nó.Ly Tác nghe vậy thì kinh ngạc, hỏi"Nó là?"La Tiểu Lâu ho khan một tiếng, giảithích "Họ hàng của loài bò sát ấy mà, ngài đừng để ý nó làm gì"125 phùng mang trợn mà, nó khôngphải là bò sát! Nó là sự kết hợp hoàn hảo giữa động vật bậc cao cùng trí thôngminh nhân tạo.Nguyên Tích vừa đến cửa, La TiểuLâu đã ôm 125 nhanh chóng ly khái. Mỗi tối Nguyên Tích đều đúng giờ mà đến phòng Ly Tác luyệntập, hôm nay cũng không ngoại lệ, thời gian luyện tập còn lâu hơn bọn Lý Kiệt nhiều.Về phòng mình, La Tiểu Lâu hỏi125 "thế nào? Có thể trị được sao?""Còn không xác định được, thuốccho Nguyên Tích sắp xong rồi, chắc cái đó cũng có tác dụng với Ly Tác"125 nghiêm túc mà trả lời."Vậy à, vậy thì nhờ ngươi, ta bây giờ phải thử dùngnăng lượng thạch để đề cao tinh thần lực". Nói xong, La Tiểu Lâu cầm hai khốinăng lượng thạch cấp hai buổi sáng kiếm được lấy ra, do dự một chút, cảm thấyngày đầu tiên mà đã dùng nhiều như vậy thì có chút lãng phí, lại đổi thành ba miếng năng lượngthạch bậc một.Nắm nắm viên đá trong tay, La TiểuLâu bỏ qua nỗi xót của, bắt đầu đem tinh thần lực rót vào năng lượng thạch, sauđó, La Tiểu Lâu cảm thấy não bộ chấn động, thoải mái hơn nhiều so với lầntrước, tinh thần lực tiến vào trong năng lượng thạch, rèn luyện đạt đến độ tinhthuần rồi lại quay trở lại cơ thể. Cứ thế, một lần lại một lần, tuần hoàn lặp lặplại.La Tiểu Lâu chậm rãi nhắm hai mắtlại, cảm thấy tinh thần lực của mình đang chậm rãi mà lớn mạnh.Tuy rằng nhắm mắt, nhưng độngtĩnh chung quanh càng ngày càng rõ ràng, hắn có thể cảm nhận được 125 đang kiều cao cái đuôi mà nghiên cứu xác con thú bảohộ mà hôm nay thu mới được. Hắn có thể nhìn được cửa phòng cách đó không xa, vì có ánh trăng chiếu vàomà lấp lánh sánh quang mang. (Đang ở trong Bụi động mà, có phải hànhtinh đâu mà có ánh trăng đc >"<)Trong lòng La Tiểu Lâu dấy lên mộttrận kinh hỉ, đây quả thực là khả năng giống hệt lúc hắn có ý thức nguyên lực!Nhưng mà, khi đó, tầm nhìn của hắnchỉ có thể xem được trong bán kính trăm mét mà thôi, còn bây giờ ... La Tiểu Lâuthử thăm dò mà nhìn ra bên ngoài, lúc sắp tiếp cận đến cửa ngoài, trong đầu bỗng nhiên 'ba' lên một tiếng.Tất cả cảm giác của La Tiểu Lâubiến mất, hắn mở mắt ra, cúi đầu, phát hiện năng lượng thạch trong tay đã hoàn toàn biến mất, bây giờchỉ còn lại một lớp bụi màu xám trắng.Sách, lại dùng hết một khối! Bỏviên đá năng lượng gần như biến thành bụi sang một bên, La Tiểu Lâu cầm lấy mộtviên khác, 125 thì chạy vội lại, tranh thủ lấy viên đá năng lượng mà LaTiểu Lâu dùng hết mà lưu lại nghiên cứu.Khi La Tiểu Lâu đưa tinh thần lựcđi vào viên năng lượng thạch thứ hai này, hắn cảm thấy có gì đó không đúng lắm, nhưng khi hắnđịnh thu hồi tinh thần lực lại thì phát hiện không thể làm được.Miếng năng lượng thạch này rấtquái dị, bên trong như một cái lốc xoáy đầy hắc ám đang cố gắng cắn nuốt các loạinăng lượng, hơn nữa còn hấp thụ tinh thần lực của La Tiểu Lâu, mà La Tiểu Lâuthì không thể thu trở về.La Tiểu Lâu nhăn lại lông mày,trên trán chảy từng dòng từng dòng mồ hôi, thân thể bắt đầu run lên nhè nhẹ.125 ngay lập tức cảm thấy khôngthích hợp, vội bu lại, cẩn thận mà quan sát hai giây. Nó cũng không dám đem năng lượng thạchtrên tay La Tiểu Lâu lấy đi, mà đem móng vuốt của mình đặt lên chỗ tiếp nối giữa tay La Tiểu Lâu với năng lượngthạch.Ngay lập tức, 125 bị ảnh hưởng bởitinh thần lực của La Tiểu Lâu cùng luồng năng lượng lốc xoáy bên trongnăng lượng thạch, thiếu chút nữa không kiềm được mà biến thân. Biết nếu biếnthân dưới tình huống này, La Tiểu Lâu chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm, nó không thểkhông khởi động tình trạng khẩn cấp.La Tiểu Lâu cũng đã nhận ra sự biếnhóa khi 125 gia nhập, trong lòng càng cấp. Cảm xúc bị biến đổi, lốc xoáy tronghòn đá năng lượng càng thêm kịch liệt mà hấp thu tinh thần lực của La Tiểu Lâu.La Tiểu Lâu cả kinh, cứ như vậy,hắn cùng 125 đều có thể gặp nguy hiểm! Cắn chặt răng, La Tiểu Lâu cố gắng tĩnhtâm, thử đi thử lại vài lần, lại phát hiện, tinh thần của hắn mỗi lúc mộthao kiệt.Nếu tiếp tục như vậy, tinh thần lựccủa hắn sẽ khô kiệt, tinh thần sẽ bị thương nặng, thậm chí có thể thành ngườithực vật hoặc là một kẻ đần độn, lập trình của 125 phỏng chừng cũng sẽ bị lỗi,nghiêm trọng hơn có thể bị nổ tan xác mà chết.Nguy hiểm ngay cạnh, La Tiểu Lâungược lại lại bình tĩnh hơn trước, nếu đã không có đường lui, vậy chỉcòn cách tiến lên!Hắn bắt đầu ngưng tụ tinh thần lực,biến chúng thành những tia nhỏ, cố gắng làm cho ý thức của mình cùng tinh thầnlực tiến vào trong năng lượng thạch. Nhắm mắt lại, tia tinh thần lực La TiểuLâu là màu trắng, mà cơn lốc năng lượng trong đá năng lượng thì nồng đậm một màuxám.Như một trận chiến cướp đoạt khốcliệt, màu xám năng lượng cắn nuốt màu trắng tinh thần lực. Sau khi biến thànhtia nhỏ, tinh thần lực ngưng tụ lại có một sức mạnh rất lớn, hơn nữa dưới sự khốngchế của La Tiểu Lâu, cơn lốc xoáy xám không thể hấp thu được tinh thần lực củahắn nữa.Hoãn khẩu khí, La Tiểu Lâu ngưngtụ thêm càng nhiều tinh thần lực, không có tiến công sâu quá, vừa mới đem tinhthần lực vào năng lượng thạch, La Tiểu Lâu đã điều khiển tinh thần lực củamình hấp thu năng lượng xám ngay phụ cận, hơn nữa, cũng không quá tham lam, mỗi lầnchỉ hấp thu có một chút. Hắn không thể rút tinh thần lực của mình ra một khi đã cho vào, càng không thể thả chậm tốcđộ hấp thu, nếu hắn không hấp thu năng lượng màu xám kia, chính hắn sẽ bị nó điên cuồng vồ lại cắnnuốt.Cho nên, dù hiện tại tinh thần lựccủa hắn đã bão hòa, La Tiểu Lâu vẫn cắn răng mà tiếp tục hấp thụ.Dần dần, La Tiểu Lâu cảm thấy lượngnăng lượng mà tinh thần lực của mình hấp thu vào đã vượt quá hạn độ chấpnhận lớn nhất, đầu hắn bắt đầu thấy căng ra, mồ hôi trên trán càng ngày càngnhiều, hơn nữa, theo thời gian, hắn đã bắt đầu đau đầu.Năng lượng màu xám đã ít đi một nửa, tinhthần lực của La Tiểu Lâu giờ đã có thể chống đỡ được phần năng lượng xám còn lại. Hắn thử thu tinh thần lựcvề, như trước không có kết quả.Thực sự tức giận, La Tiểu Lâu đemtoàn bộ tinh thần lực tụ lại, lao tới hấp thu phần năng lượng xám kia.Lúc hắn hấp thu như vậy, 125 bỗngnhiên kêu lên một tiếng đầy thích ý, đồng thời La Tiểu Lâu cảm thấy được một phầnnhỏ năng lượng mà hắn không thể hấp thu hết, bị 125 một hơi cuốn đi.La Tiểu Lâu thấy nó không có việcgì, tiếp tục chú tâm hấp thụ, không để ý đến việc mình có thể chịu đựng đượckhông.Không biết qua bao lâu, La TiểuLâu cảm thấy trong óc thỉnh thoảng lại nhói lên cơn đau kịch kiệt, sau đó trước mắt tối sầmlại – hắn cũng không ngất xỉu, chỉ cảm thấy cơn đau trong đầu bị xoa dịu bởi một luồng nănglượng ấm áp dạt dào, hơn nữa, một cỗ sức mạnh quen thuộc trải rộng toàn nthaan.125 ở bên cạnh kinh hỉ mà hô lên"Cưng ơi, ý thức nguyên lực của ngươi đã quay trở lại rồi!"HẾT CHƯƠNG 181CHƯƠNG 182: Đồ ánLa Tiểu Lâu ướt đẫm mồ hôi mà nằmtrên giường thở hổn hển. Trải qua cơn nguy hiểm, kết quả đạt được thật sự làmngười kinh hỉ. La Tiểu Lâu mừng rỡ nhưng cũng có chút sợ hãi.Nhưng tại sao lại xảy ra chuyệnnhỉ? La Tiểu Lâu đem miếng năng lượng thạch kì quái kia đến gần quan sát. Nó nhỏhơn các viên đá năng lượng bình thường khác, là viên mà buổi chiều Nguyên Tích chiến đấuvới một con thú canh dữ biến dị. Nếu so với viên đá năng lượng mà LaTiểu Lâu dùng lúc đầu tiên thì năng lượng trong viên này cao gấp những năm lần.Hơn nữa, thuộc tính bên trong nócũng khác. Năng lượng thạch bình thường có thể tùy ý mà trực tiếp hấp thu, có màusáng gần như trắng, mà viên năng lượng thạch này chỉ có thể chuyển hóa mới hấpthu được năng lượng màu xám bên trong.Cho nên, con thú bảo hộ hồi chiềumới lợi hại như vậy? La Tiểu Lâu nghĩ đến thời gian mà Nguyên Tích dùng để giếtcon thú ấy, gần như cần lượng thời gian mà Nguyên Tích giết bốn con thú bảo hộbuổi sáng."Bây giờ ngươi thấy thế nào?" 125ở một bên quan tâm hỏi.La Tiểu Lâu nhắm mắt lại, chậmrãi cảm thụ "Ân, tinh thần lực tựa hồ trong nháy mắt lớn gấp ba, ý thức nguyênlực cũng đã trở lại... Ta không sao, cảm giác thực sự thoải mái".Trước kia La Tiểu Lâu chỉ quen ứngdụng ý thức nguyên lực, có thể nói, bản năng của hắn quen thuộc với ý thứcnguyên lực hơn. Hắn thậm chí cho rằng tinh thần lực của mình tồn tại dưới hìnhthức ý thức nguyên lực nữa cơ.(giải thích chút: Vì mọi người –nhân loại – đều dùng tinh thần lực để làm việc, mà La Tiểu Lâu lại dùng ý thứcnguyên lực để làm việc, nên La Tiểu Lâu hiểu nhầm rằng ý thức nguyên lực củamình cũng chính là tinh thần lực)Mà bây giờ, nhân lúc ý thứcnguyên lực của hắn suy yếu, hắn mới phát giác, hai loại sức mạnh này hoàn toànkhông giống nhau, hơn nữa có thể tồn tại đồng thời.Nghĩ đến đây, La Tiểu Lâu ngồixuống, lại lấy tiếp một khối năng lượng thạch, sau khi cẩn thận xác nhận nănglượng bên trong đúng là màu trắng mới bắt đầu đưa ý thức nguyên lực của mình vào. Trong nháy mắt, một cảm giác thoải mái lantỏa từ đầu đến chân làm cho La Tiểu Lâu thiếu chút nữa rên lên. 125 lại lặnglẽ đem chi trước của mình đến trên tay La Tiểu Lâu. Mặc kệ là dạng năng lượnggì, chỉ cần qua tay La Tiểu Lâu đều biến thành loại năng lượng mà nó có thể hấpthu.125 thực sự quý trọng loại nănglượng này. Cái này sẽ giúp nó có thể tự lái cơ giáp được lâu hơn.Rất nhanh, gần như chỉ hai phút,năng lượng bên trong viên đá đã bị ý thức nguyên lực của La Tiểu Lâu hấp thu sạch sẽ. Ý thứcnguyên lực của La Tiểu Lâu khôi phục một ít. Hắn nhắm mắt lại, hướng bốn phíaxem xét, phạm vi quan sát được lập tức được kéo dài ra không ít. Hắn có thểnhìn đến Tiểu Kiều cùng Lý Kiệt đang ở sân bên cạnh mà khoa tay múa chân.La Tiểu Lâu giật mình, đưa ý thức nguyên lực củamình đi vào phòng trong, đến cạnh phòng ở của Ly Tác.Một người đàn ông đang ngồi trênghế, một người khác thì đứng trong bóng tối thi triển quyền cước.Lòng La Tiểu Lâu dấy lên một trậnkích động, đang muốn nhìn kỹ thì người đang tập luyện kia bỗng nhiên thu độngtác, hướng về phía La Tiểu Lâu mà nhìn, ánh mắt nghiêm khắc quen thuộc. Người đó đúng là Nguyên Tích.Bị loại khí thế cường đại như thếbức bách, La Tiểu Lâu phải nín thở. Giờ hắn mới biết mình ỷ quá vào ý thứcnguyên lực mà coi thường những người có thực lực mạnh mẽ. Sự thực là có một sốít cường giả cũng có cảm quan rất nhạy bén. Ít nhất thì Nguyên Tích đã phát hiện ra hắn. Hơnnữa, khi Nguyên Tích tỏa ra uy áp của một cao thủ thực sự, La Tiểu Lâu lập tứccảm thấy hột hoảng.Nhưng mà, rất nhanh, khi màLy Tác thấy Nguyên Tích dừng tập và đang định nghi vấn, Nguyên Tích lại lần nữabắt đầu luyện tập các động tác, giống như là cái gì cũng chưa phát sinh cả.La Tiểu Lâu âm thầm chảy mồ hôi,hiểu được là Nguyên Tích đã biết hắn đang rình coi. Tuy rằng điều này cũng không quang vinh gì, nhưng La Tiểu Lâuvẫn có chút không nỡ rời mắt. Nếu là người khác thì La Tiểu Lâu tuyệt đối khôngthèm nhìn kỹ, cho dù là cần phải trinh sát địch nhưng thế nào thì cũng không tránh khỏi việc xem nhẹmột chút chi tiết nhỏ nhặt.Nhưng với Nguyên Tích thì khác, LaTiểu Lâu không cầm lòng nổi mà cảm thấy có chút ngứa.Động tác của Nguyên Tích vẫn nhưtrước, từ chậm đến mau. Dần dần, ý thức nguyên lực của La Tiểu Lâu cũng không quan sát được kịp tốc độ củaNguyên Tích. Trước kia, khi Nguyên Tích luyện tập thể lực, mắt thường của La TiểuLâu đã thấy không rõ rồi, nhưng nếu có thêm ý thức nguyên lực thì khác, ít nhấthắn có thể nhìn thấy quý tích của các động tác. Nhưng hiện tại, hắn cảm thấy cóchút gắng gượng.Thể lực của Nguyên Tích đã được đề cao tới mộtmức độ khó có thể tin được. Không đúng! La Tiểu Lâu đột nhiên nghĩ tớimột việc. Môi trường của Bụi động này vẫn có ảnh hưởng tới Nguyên Tích, cho nênkhi mới tới, Nguyên Tích mới yếu như vậy. Nhưng bây giờ, Nguyên Tích rõ ràng còn mạnhhơn cả trước kia. Mấy ngày nay, La Tiểu Lâu mỗi ngày đều đi theo Nguyên Tích, biết những cố gắngcùng gian khổ mà 'nhà mình' phải trả giá, cũng chứng kiến việc hắn tiến bộ dần.Thế nhưng, hắn thật không nghĩ rằng, tốc độ phát triển của Nguyên Tích lại lớnnhư vậy.Tán thưởng một lát, La Tiểu Lâulưu luyến mà dời tầm mắt. Kỳ thực có xem tiếp thì hắn cũng chẳng nhìn ra đượccái gì nữa. Tựa như là một người không có tí thiên phú võ thuật nào học lỏm võ công của cao thủ,kỳ thực chả thu được cái gì hết.Thấy không rõ được động tác thìnhớ được cái gì đâu.La Tiểu Lâu quan sát đến người ởbên cửa sổ. Ly Tác lão nhân mỉm cười mà nhìn Nguyên Tích, trong nụ cười còn cóthêm một tia phiền muộn, miệng thì thào lẩm bẩm " Tuy đã tìm được truyền nhânthích hợp nhất rồi, nhưng nếu người thừa kế chi thứ lại mạnh hơn chi chính thì có hơi ...(trong một gia tộc võ học, ngườichủ gia tộc truyền thụ võ công cho các con. Sau khi ông ta mất thì giao lại quyềnquản lý phái võ cho con trưởng chẳng hạn.Con cháu môn đệ của người con trưởngđó gọi là chi chính, mà con cháu môn đệ của những người con khác sẽ là chithứ)La Tiểu Lâu tuy không biết ý nghĩcủa Ly Tack, nhưng tóm lại là nói Nguyên Tích lợi hại, không khỏi kiêu hãnh mà cười.Hắn hít vào một hơi, lại lấy ra mộtkhối năng lượng thạch bậc một.Mắt của 125 đều nhanh tỏa sáng.Nó lần đầu tiên được nếm thử mùi ngon. Trước kia tuy nó cũng biết cách để tăngthời gian tự điều khiển cơ giáp nhưng cũng không có ai dung túng nó như vậy. Cho nên, khi La Tiểu Lâu vừa mới đặt tay lên năng lượng thạch,chân trước của nó cũng lập tức dán lên.La Tiểu Lâu cũng chẳng để ý tới,bắt đầu hết sức chăm chú mà rèn luyện tinh thần lực. 125 cường điệu lại nhiều lần rằng chỉ cần khôi phụcý thức nguyên lực là được, nhưng La Tiểu Lâu thời gian này phải trải qua sự khốnkhổ khi không có ý thức nguyên lực, thực sợ sẽ lại có gì đó ngoài ý muốn phát sinh, hắnquyết định rèn luyện cả ý thức nguyên lực và tinh thần lực. Ý thức nguyên lực lợihại thì lợi hại thật, nhưng chắc là tinh thần lực sẽ không đột ngột biến mấtnhư thế.Mãi cho đến khuya, La Tiểu Lâu mớiluyến tiếc mà thu hồi năm miếng năng lượng thạch bậc một đã dùng xong, nằm lạitrên giường. Một là do lời nhắc nhở của 125, một là do chính hắn đã bắt đầu thấy mệt mỏi.Ngày mai bọn họ còn muốn đi ra ngoài sớm, bây giờ ngủ, ít nhất cũngcòn được vài tiếng.Nguyên Tích hai giờ sáng trở về.Mấy ngày nay hắn đều quen vậy. Trước mười hai giờ hắn sang phòng Ly Tack học võcông mới, sau mười hai giờ thì hắn tự rèn luyện thêm hai tiếng.Ngày hôm sau, Nguyên Tích cùng LaTiểu Lâu đi khu giao dịch ở trung tâm khu D. Nguyên Tích nhìn không chớp mắt,trước đưa La Tiểu Lâu đến khu chợ. Đi lại ở đây lúc này phần lớn là bà chủ gia đình và những người khôngcần phải ra ngoài đánh kiếm năng lượng thạch. Nguyên Tích thấy nơi này đông đúc ồn ào mà nhăn mặtlại, gắt gao đi theo La Tiểu Lâu nhìn hắn mua thức ăn, mua cơm, mua mì.La Tiểu Lâu cố ý mua đồ dùng làmbếp cùng gạo và mì, và cả ... trộm nhìn thoáng qua Nguyên Tích, phát hiện tên kiamặt không đổi sắc nhưng tim rõ ràng đập nhanh hơn chút, lập tức xoay người mua mấy con cá cùng hai hộp điểm tâm thoạt nhìn vôcùng ngọt ngào. La Tiểu Lâu lại liếc nhìn Nguyên Tích, phát hiện hắn vẫn là bộmặt ban nãy, nhưng khóe miệng rõ ràng hơi kiều lên, trong mắt là sự hạnh phúc cùng thỏa mãn khógặp.La Tiểu Lâu cố nén ý cười, phảinhịn, phải nhịn, nếu mình thực sự cười ra tiếng, Nguyên Tích nhất định sẽ'thẹn quá hóa giận'.Đồ trong khu D dù đắt thật nhưngvẫn còn trong khả năng chấp nhận. Bọn họ mua hết tổng cộng là nửa khối năng lượngthạch bậc một. Nơi này tuy có lưu hành tiền nhưng có thể dùng trực tiếp năng lượng thạch. Nếu cần thối tiền lẻ, thương nhân sẽ trực tiếp tìmtiền lưu thông thối lại cho bọn hắn.(Tiền thối : Tiền thừa trả lại:*> ai ở miền Bắc là không quen với từ này lắm )Đương nhiên, nếu Nguyên Tíchkhông đi cùng, tiền mua đồ này còn có thể mất nhiều hơn. Ở môi trường sinh tồn vạnphần ác liệt như Bụi động này, câu nói 'cường giả vi tôn' thật sự được chứngminh đến mức tối đa.La Tiểu Lâu quay đầu nhìn NguyênTích đang đứng bên cạnh. Hắn gần như đã thích nghi hoàn toàn với môi trườngnơi đây, không có vẻ gì là yếu ớt như lúc mới tới nữa, nhất là sau khi được học cổ võ, giống như một thanh bảo kiếmtoát khỏi vỏ, sắc bén đến lóa mắt, tựa như giống như hồi còn ở đế đô, tuy không nhận được niềmkính yêu hay kính nể của mọi người, nhưng đồng dạng hấp dẫn tầm mắt của mọi ngườichung quanh.La Tiểu Lâu cảm thấy trong lòngtrướng đầy sự hạnh phúc cùng kiêu ngạo. Đúng vậy. Một người mạnh như vậy ...mấu chốt là hắn còn rất tuấn mỹ – người này là của La Tiểu Lâu hắn!!125 thật mất mặt thay cho ba nuôinày của mình, lâu như vậy rồi mà hắn vẫn còn chảy nước miếng với Nguyên Tích. Cứmãi như vậy, dựa theo kết cấu kịch mà đoán, sẽ xuất hiện việc trượng phu tựcao tự đại, làm nên chuyện 'di tình đừng luyến', sau đó làm cho thê tử ăn mọi đau khổi,trái tim tan nát như tro, trượng phu mới đột nhiên tỉnh ngộ rằng thê tử mới làngười hắn yêu!Nghĩ đến đây, 125 cảm thấy conchip trong người mình cũng bắt đầu nóng lên.Mà Nguyên Tích thì đang đi, bỗngnhiên nhớ ra cái gì đó, ho khan một tiếng, quay đầu mà liếc mắt cảnh cáo La Tiểu Lâu một cái"Ngươi nếu dám rình coi một người đàn ông khác ... giống như tối qua,ta nhất định sẽ không tha cho ngươi!"La Tiểu Lâu ngây người, lập tức lắcđầu, trong lòng thì thầm nghĩ, tức là rình coi trộm Nguyên Tích ngươi thì không làm sao cả đúng không...Nguyên Tích tựa hồ còn hơi lo "Bây giờ! Thề với ta!"La Tiểu Lâu thở ra "Được rồi, tathề rằng trừ ngươi ra, ta sẽ không nhìn lén một người đàn ông nào khác"Nguyên Tích vừa lòng mà gật gật đầu,cuối cùng, bổ sung một câu "Nếu bị cao thủ phát hiện, ngươi có thể gặp nguy hiểm,nhất là khi không có ta ở bên cạnh"OooooGiữa trưa, nhìn nơi mà Nguyên Tích đang hướng mắt tới,La Tiểu Lâu nuốt nuốt nước miếng, quyết định trở về nấu cơm. Hắn cũng chán ăn viên thực phẩm chứcnăng lắm rồi. Lúc còn ở hoàng cung, quản gia tổng quản đã từng ngầm ám chỉ,Nguyên Tích tuy rằng tính tình kiều ngạo, nhưng không phải không thểchịu khổ. Trước đây có lần đi huấn luyện, hắn ba tháng liền đều ăn viên thực phẩm chứcnăng nhưng từ đầu đến cuối cũng chưa kêu ca gì. Có lẽ đây là một loại phương thứcbiểu đạt sự quan tâm của Nguyên Tích. Lấy tính cách không được tự nhiên củaNguyên Tích,đây không phải là điều không thể.Cơm trưa, La Tiểu Lâu bê ra mộtbàn ăn phong phú, ngay cả Ly Tác đều không nhịn được mà ngồi vào bàn đầu tiên. Mà NguyênTích thì chỉ dùng một bước chân mà nhanh chóng nhảy vào phòng bếp, nhìn thấy LyTác đã ngồi đấy mới cố nén sự vội vàng mà bình ổn lại.La Tiểu Lâu thu thập xong xuôi,theo thói quen mà gọi Nguyên Tích vào hỗ trợ. Nguyên Tích trừng mắt với La TiểuLâu một cái, vẫn tiến vào. Trong lòng hắn yên lặng mà thầm nghĩ, được rồi, dùsao Road cùng những người khác cũng không ở đây, không ai nhìn thấy hắn mất mặtđi làm việc dọn bếp như thế này...Nguyên Tích cùng Ly Tác ăn nhiềuhơn nói chuyện. La Tiểu Lâu vừa ăn vừa tủm tỉm cười. Thật sự hạnh phúc quá, đây mới là chuẩn mựcyên ấm hòa thuận của một gia đình bình thường.Ly Tác thỏa mãn mà dùng bữa xong,La Tiểu Lâu lại cầm một bao điểm tâm đưa cho ông "Đại thúc, ngài ăn miếng điểm tâmngọt này đi"Ly Tack sáng mắt lên "Của NgũSinh gia sao? Được lắm, được lắm, điểm tâm nhà hắn đúng là tốt ăn nhất đấy!"Nói xong vui vẻ mà đón nhận, sau đó liếc mắt nhìn đồ đệ yêu một cái. Haizz, tiểu tử nay! Thiên phú thật hiếmthấy, trăm năm khó gặp được một người không nói, mắt chọn vợ vậy mà cũng tốt như vậy nữa chứ...Sau khi ăn xong, Nguyên Tích cùng La Tiểu Lâu đi đếnkhu khai thác năng lượng thạch cấp hai. Khi hai người tới, Lý Kiệt cùng Tiểu Kiềucũng đã ở đó đợi sẵn rồi. Mà Nguyên Tích bọn họ đến, mấy người khác của cổ võ quán Ygia cũng vừa lúc tiến vào, nhìn thấy bọn họ, nhận ra Nguyên Tích chính là ngườiđược chọn mà không thức thời từ chối, không khỏi châm chọc và cười nhạo mấycâu.Lý Kiệt coi như không thấy chuyện ấy,vẫn nhiệt tình chào hỏi Nguyên Tích cùng La Tiểu Lâu. Nguyên Tích thì coi nhữngkẻ đó không ở trước mắt, thực tế hắn chẳng thèm để ý. Nhưng La Tiểu Lâu thì tức đỏmặt, La Tiểu Lâu nghĩ nghĩ, may mà Nguyên Tích không đi Y gia, cái nơi ấy thực chẳngcó gì tốt đẹp.Bốn người cũng không rề rà, lậptức cẩn thận mà đi vào sơn động. Ai cũng hiểu, thú bảo vệ cấp một cùng thú bảovệ cấp hai là khác nhau một trời một vực, không phải chỉ đơn giản là mạnh gấp đôi. Hơn nữa, bởi vì chưa từng tới, mọi người đều vô cùng tò mò.Bọn họ cũng không dám đi xa, tuyển mộtcon thú bảo vệ gần nhất. Lý Kiệt cùng Tiểu Kiều đều rút ra vũ khí, hết sức che chởNguyên Tích mà lao lên trước.Vũ khí của hao người họ đềulà đao. Đao của Lý Kiệt thậm chí còn lớn hơn của Lý Kiệt một chút, nhưng điều ấycũng không ảnh hưởng gì đến khả năng sử dụng của nàng cả.Trong nháy mắt khi giao thủ, bangười lập tức cảm giác được sự lợi hại của thú bảo vệ năng lượng thạch cấp hai.Tốc độ nó nhanh đến nỗi chỉ còn lại tàn ảnh, hơn nữa cái đầu rất lớn, vô cùnghung mãnh!Tiểu Kiều lúc đầu còn phối hợp đượcvới Lý Kiệt, khẩn trương mà ra tay, thế nhưng không được mấy chiêu, sự hợp tác của bọn họ bắt đầu rời rạc, loạn hết cảlên. Nàng rốt cuộc hiểu được bên Y gia tại sao lại gọi nhiều người cùng đi đánh thú bảo hộ cấp hai nhưvậy.Tiểu Kiều xuất thần làm tình huốngcàng không xong! Con thú bảo hộ phát hiện ra Tiểu Kiều là người yếu nhất trongba người, toàn lực công kích nàng. Tiểu Kiều sợ tới mức đứng người, không biếtnên ứng đối như thế nào. Tiến lên thì tuyệt đối sẽ thua, mà lui về thì sẽ càngchết nhanh hơn. Nàng không nhanh bằng con mãnh thú kia. Chưa kịp lui về thì con quái ấy đã đuổi kịp mất rồi.Ngay tại thời khắc đầy nguy cơ ấy,Lý Kiệt đẩy mạnh Tiểu Kiều ra, chính mình lao về phía con thú dữ. Tiểu Kiều táixanh mặt. Lý Kiệt lần này khẳng định sẽ bị trọng thương.Nhưng mà, ở khắc giây cuốicùng, con thú bảo hộ bỗng nhiên xoay người, rít lên đau đớn. Hai người vừathoát chết ngẩn ra, ngơ ngác mà nhìn mới phát hiện, Nguyên Tích từ đằng sau tấn công con thú, hơn nữa thanhhắc kiếm đã đâm sâu vào lưng con mãnh thú.Nguyên Tích liếc nhìn con thú,khi nó huy móng vuốt tấn công lại, nhanh chóng tránh khỏi tầm sát thương, kiếmtrong tay cũng vững vàng mà rút ra khỏi người con thú dữ, một vệt sáng lóe lên.Trên người con thú lại có thêm một đạo vết thương nữa.Con thú hét thảm một tiếng, saulưng đã bị thương nặng, cột sống bị gãy, nó thậm chí không thể đứng thẳng được.Lý Kiệt cùng Tiểu Kiều vẫn đang mảitrợn mắt há mồm, Nguyên Tích đã đi về phía con vật không thể cử động kia, một kiếm xoẹt qua cổ họng, kếtthúc trận mở màn của ngày đi săn này.La Tiểu Lâu mỉm cười. So với đôi hàng xóm kia, Nguyên Tích đã ở một đẳng cấpkhác hắn. Hơn nữa, cổ võ của Nguyên Tích rốt cuộc cũng đã có chút thành tự rồi.Thu lấy viên năng lượng thạch cấphai, Nguyên Tích đi hướng hai người kia thúc giục họ hoàn hồn. Lý Kiệt cùng TiểuKiều cũng đã tỉnh táo lại, Lý Kiệt hú lên quái dị "Nguyên đại ca, ngươi thật là lợi hại,về ngươi nhất định phải chỉ bảo thêm cho người huynh đệ này"La Tiểu Lâu đang định đi theo bọnhọ, bỗng nhiên từ phía sau có người hỏi hắn "Xin hỏi, ngươi có phải là La TiểuLâu?"La Tiểu Lâu xoay người, phát hiệnphía sau mình đang đứng hai người. Một người thanh niên trong đó sắc mặt hòa khínói "Xin chào, mạo muội tiến tới quấy rầy ngươi, là bằng hữu của chúngta giới thiệu cho chúng ta tới đây. Nghe nói ngươi ... có thể sửa chữa kiếmnăng lượng?"úng là thế, nhưng không dám nói trước là sẽ sửađược hết, còn cần phải xem trước đã" La Tiểu Lâu miệng thì khách khínói, trong lòng thì vui như hoa nở. Năng lượng thạch của hắn lại đến rồi."Làm ơn nhìn giúp xem với" Ngườithanh niên kia vô cùng khách khí, đem vũ khí của mình đưa tới.La Tiểu Lâu quay lại nói mấy câuvới đám người Nguyên Tích, bắt đầu giúp hai người kia sửa vũ khí.Người nói chuyện ban nãy muốn giacông thêm một chỗ chứa năng lượng thạch trên thanh kiếm, mà người bên cạnh hắnthì muốn chữa lành lại vết nứt trên thanh kiếm.Đây cũng không phải yêu cầu gìkhó, vì thể hiện sự chuyên nghiệp của mình, La Tiểu Lâu thậm chí còn bảo 125 lấyra một ít dụng cụ sửa chữa cơ giáp của mình, bắt đầu tiến hành sửachữa.Những yêu cầu kia nếu dùng ý thứcnguyên lực thì tí là xong, nhưng nhìn hai thanh kiếm ở trước mặt, LaTiểu Lâu bỗng nhiên nổi lên một ý niệm khác người. Hắn muốn thí nghiệm sự khácnhau trong việc ứng dụng ý thức nguyên lực và tinh thần lực vào việc sửa chữavũ khí.Vì thế khi gia công cho thanh kiếmcủa người thanh niên đầy hòa khí kia, hắn sử dụng ý thức nguyên lực, mà ngườivóc dáng thấp bé kia thì hắn dùng tinh thần lực để sửa cho . Sau khi xong xuôi,hắn thuận tiện giúp hai người thúc giục năng lượng thạch, thức tỉnh lại ngọn lửatrên vũ khí, một cái có màu hồng chanh, một cái có màu đen tím.NGười thanh niên có vũ khí được ý thức nguyênlực sửa cho vô cùng kinh hỉ, kiếm năng lượng của hắn vốn tưởng đã thức tỉnh được lửanăng lượng đến mức cực hạn rồi, không ngờ giờ đây vẫn còn có thể mạnh hơn nữa.Người vóc dáng nhỏ hơn kia cũng đồng dạng kích động, nhưng ngọn lửa thì khôngđược mạnh bằng người bạn của mình, hơi chút buồn bực. Nhưng mà, hắn vẫn vô cùngthống khoái mà thanh toán phí sửa chữa là hai khối năng lượng thạch cấp hai, màngười bạn kia của hắn thì đưa ba miếng.La Tiểu Lâu cười tủm tìm đầykhách khí nhận lấy, đang muốn cảm ơn hai người đã chiếu cố đến sinh ý của hắn, bỗngnhiên ngây dại.Trên cánh tay áo hai người đều cómột cái phù hiệu, mặt trên thêu hai cái văn tự khó hiểu."Sao vậy? Ngài có chuyện gì à?"Người thanh niên thấp hơn kinh ngạc hỏi.La Tiểu Lâu giơ tay chỉ vào phùhiệu của họ, cố gắng che dấu sự khác thường trong giọng nói, hỏi "Xin hỏi, đồán này là có ý nghĩa gì?"HẾT CHƯƠNG 182


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: