284-end
Chương 284
Bắt cócLa Tiểu Lâu nhìn tọa độ của bọn họtrên bản đồ, ngón tay hơi vô thức chạm nhẹ, khỏa tinh cầu hơi có vẻ u tối kia nhanh chóng phóng đại,cuối cùng lớn đến mức choán hết không gian căn phòng, trước mặt nó, La Tiểu Lâu cảmthấy mình như là bị một con quái vật nuốt vào vậy.Trong bóng đêm, tiếng 125 lo lắngvang lên "dừng ở đây đi, hôm nay ngươi đã huấn luyện mười mấy tiếng đồng hồ rồi, tinh thần lực đã tiêu hao đến cực hạn,ta thấy là nên nghỉ ngơi một chút"Nói xong, nó lấy ra một chiếckhăn tay hình vuông, cẩn thận lau mồ hôi trên trán La Tiểu Lâu, nhìn trạng thái tinh thầncủa cậu ta trở lại ổn định mới chậm rãi nói tiếp: "hơn nữa, chúng ta sắp tớinơi rồi. Trước đó, ngươi cần ở trạng thái tốt nhất".Nghe lời 125, La Tiểu Lâu thở ramột hơi thật dài, lúc này mới cảm thấy tinh thần cực độ mỏi mệt, còn có cả ngườiướt đẫm mồ hôi, gật gật đầu, tùy tay đóng bản đồ tinh hệ lại.Không gian sau khi La Tiểu Lâu tắtbản đồ tinh hệ đi thì trở nên bừng sáng. Đây là một phòng huấn luyện. Xung quanh bày một vài dụng cụ tập luyện cao cấp.Nhưng khác vs các phòng huấn luyện bình thường khác, gian phòng này là dùng để huấn luyện tinhthần lực.La Tiểu Lâu đi vào phòng tắm ở bên cạnh.Ngay khi dòng nước dội tới mái tóc đen của hắn, một ánh hồng quang chạy dọc từmắt cá chân của hắn lên trên, cùng lúc đó, số liệu tình hình thân thể củaLa Tiểu Lâu cũng hiện lên trên vách kính ngay bên cạnh.Khi 125 chiếu ánh hồng quang kiểmtra thân thể La Tiểu Lâu đến chỗ ngực, một đạo lam quang bay ra, cắt đứt quátrình kiểm tra, nhưng mà số liệu hiển thị trên vách kính lại không hề dừng lại.Những số liệu này lát nữa sẽ chuyểnvề hệ thống giám sát của phi thuyền, rồi sắp xếp vào trong hồ sơ của từng thuyềnviên. Đây cũng là biện pháp để cam đoan mọi người trên phi thuyền đều khỏe mạnh, kịp thờiphát hiện và trị liệu nếu có vấn đề. Mọi người khỏe mạnh thì phi thuyền mới cóthể đảm bảo an toàn.Mà số liệu đo được của La TiểuLâu, 10 ngày trước đã được 125 làm giả. Ngực của hắn có dị vật, nếu bị hệ thống quang não củaphi thuyền tra được, phi thuyền rất có thể sẽ đình chỉ hành trình – trừ phi La TiểuLâu lập tức bị cho ngủ đông đưa vào kho.Không ai biết thân thể La TiểuLâu đã bị biến dị đến mức độ nào, chính hắn cũng cảm thấy mỗi lần hô hấp, ngựcbị đè nén đến khó chịu. Nguyên Tích có lẽ nhận thấy được cái gì, mỗi lần ngủ đềugắt gao ôm hắn.Bọn họ, sau nửa tháng hành trình,cuối cùng cũng sắp tới được Tư Đồ Á, một tiểu hành tinh bên cạnh liên bang.
Nguyên Tích dẫn dắt một đoàn phi thuyền – mà giờ đã biến thành chiến thuyền – một nửa số lượng quân phòng vệ – tiếp cận hànhtinh kia. Sau khi phá phòng tuyến của bạch tuộc nhân, trên đường đi bọn họ cũnggặp được không ít hạm đội di tản từ các tinh cầu khác. Những người này đềukhông chút do dự mà cùng gia nhập.Sự thật chứng minh, lựa chọn củanhững người đó đúng là vô cùng sáng suốt. Vô luận bị bạch tuộc nhân phục kích nhiều và mạnh như thế nào, bọnhọ đều thành công phá vây mà đi.Đội quân mới gia nhập cũng rấtnhanh học được cách cùng đội ngũ của Nguyên Tích tác chiến, cùng nhau huấn luyệnvà chiến đấu. Đội ngũ chiến sĩ không ngừng lớn mạnh. Những phòngtuyến cuối cùng của địch rất nhanh bị phá.Sau khi đổ bộ lên Tư Đồ Á, bọn họcần đi tới điểm dịch chuyển K7, phi thuyền từ nơi này có thể tiến hành bướcnhảy alpha, rời chiến trường tới thẳng hậu phương. Nguyên Tích có ý định để quân đội hộtống phi thuyền cứu viện tới khu vực an toàn trước.Trên phi thuyền, một vài vị tướngcao cấp đang xin chỉ thị của tổng bộ. Chỉ khi toàn thể lực lượng được đề cao sứcchiến đấu lên một tầng nữa, bọn họ mới có thể để một nửa quân số theo NguyênTích đi Tư Đồ Á.La Tiểu Lâu ra khỏi phòng tắm, hướngvề phía phòng ngủ. Hắn có đi ngang qua phòng huấn luyện của Nguyên Tích,hơi thoáng dừng lại, nhưng cuối cùng cũng không vào, xoay người mộtmình ly khai.Bài huấn luyện của Nguyên Tích sovới hắn nặng nề hơn nhiều. Chắc chắn Nguyên Tích cũng không muốn để hắn thấymà lại lo âu.Sau khi La Tiểu Lâu trở lạiphòng, một đôi mắt màu vàng nhìn theo bóng dáng hắn không ngừng lóe lên, tiếp đó một cái bóng trắngchợt lóe lên, rồi lại nhanh chóng biến mất. Không lâu sau, phòng huấn luyện củaNguyên Tích vang lên tiếng gõ cửa.Nguyên Tích liếc nhìn bên ngoài mộtcái, vung tay chỉ lệnh mở cửa, cánh cửa không tiếng động mở ra, một thân ảnhmàu trắng cao lớn tao nhã bước vào."Hắn đã về rồi?" NguyênTích mở miệng hỏi, nhưng cũng không ngừng tập luyện.Vân Thiên đi tới một chỗ không xaNguyên Tích và ngồi xuống, nói "Đúng thế. Bệnh trạng hôm nay khônggiống hôm qua. Sự phát triển của vật kia cũng không mau". Nó nhịp móng vuốt mộtchút rồi mới thêm một câu "Có 125 ở, hẳn là có thể giúp hắn khống chế một chút"Nguyên Tích ừ một tiếng, liếc cáimàn hình đã đầy kín các số liệu, bắt đầu bài huấn luyện tiếp theo.Vân Thiên im lặng mà trông coi ởbên cạnh, cái đuôi của nó khẽ đảo, trong tay đã xuất hiệm một cái màn hình, là mộtđoạn video. Trong màn hình, La Tiểu Lâu kinh ngạc mà đứng ở trước cửa phòng huấnluyện của Nguyên Tích, mái tóc đen ôm lấy gương mặt xanh xao tái nhợt,ánh mắt đen láy thăm thẳm nhìn không chớp mắt cánh cửa phía trước, ánh mắt đầy thâmtình và dịu dàng.Là một cái vũ khí lợi hại nhất, tríthông minh nhân tạo tiên tiến nhất, nó vẫn không thể hiểu được hàm nghĩa tình yêu. Thế nhưng hồi tưởnglại lời giải thích của 125 cùng đôi mắt đầy nước tràn trề cảm độngcủa 125, cùng với mấy bộ phim truyền hình ... nó thực sự cảm thấy đó là một thứ gì đó làm người ta say xe.Nhưng mà, nếu bệnh say xenày phát sinh ở chủ nhân của nó cùng người đã trao sinh mệnh mới cho nó, nó thựcra cũng vui mừng chúc phúc, hơn nữa vô cùng nguyện ý trợ giúp chủ nhân NguyênTích bảo hộ người yêu của mình – dù sao La Tiểu Lâu mỗi lần giúp nó tu sửa kiểmtra đều làm cho nó hết sức hài lòng.Đêm khuya, cuối cùng Nguyên Tíchcũng đã hoàn thành lần tập luyện cuối cùng trước khi đổ bộ xuống Tư Đồ Á.
Sau khi trở lại phòng, Nguyên Tích rất nhanh đã tắm xong, theo phòng tắm đi ra,khẽ khẽ tới bên giường, vừa lai mái tóc ướt sũng, vừa nhìn ngắm người đang bọctrong chăn ngủ trên giường hắn.Đang định tiến vào phòng nhỏ ởbên cạnh, Vân Thiên không quá hiểu mà liếc Nguyên Tích một cái, thực không rõhai người đều kết hôn lâu như vậy rồi, Nguyên Tích sao vẫn còn thích lén lútnhìn trộm La Tiểu Lâu. Vân Thiên bước vào phòng của mình, thuận tiện ngậm theo125 đang tỏa sáng hai mắt nhìn hai vị chủ nhân, không để ý đối phương giãy giụa cùng nguyềnrủa mà ném 125 về trên giường của nó.Nguyên Tích đem khăn tắm ném xuốngđất, đang định trèo lên giường, máy liên lạc cổ tay bỗng nhiên tỏa sáng.
Nhìn đến tên người gọi, hắn nhíu nhíu mày, ấn "Cự tuyệt". Vài giây sau, máyliên lạc vẫn bất khuất mà tiếp tục sáng lên,. Nguyên Tích lạnh lùng nhìn cáimáy, lại đứng dậy, đi vào phòng nhỏ bên cạnh.Cái đuôi đang lúc lắc không ngừng của125 sau khi Nguyên Tích bước vào mà tự động hóa đá, Nguyên Tích ấn "Chấp nhận",cũng không nói lời nào. Người ở đầu dây bên kia hiển nhiên thực hiểu biết tính cách củahắn, mở miệng nói trước "Nguyên Tích, đừng cúp máy, ta, ta có chuyện phi thườngtrọng yếu tìm ngươi ... cầu ngươi"
Âm thanh thoáng lên sự run rẩy, hoảng loạn mang theo cả nỗi sợ hãi.Người ở đầu dây bên kia đợi mộtchốc, phát hiện Nguyên Tích thế mà hoàn toàn không có ý định nói gì, thậm chícòn không thể xác định được Nguyên Tích có đang nghe hay không nữa... nhưng ... không thể tốn thờigian nữa, chỉ có thể kiên trì "Nguyên Tích, ngươi, ngươi có thể cứu ta không?Ta biết ta sau khi cùng bọn họ rời đi, là ta đã không có tư cách hướng các ngươikêu gọi sự bảo hộ, nhưng... chỉ ngươi mới có thể giúp ta. Trừ ngươi ra, ta không tìm thấy ai khác cóthể tin tưởng được. Nguyên Tích, xem như nể tình chúng ta đã từng lớn lên cùngnhau, giúp giúp ta ..."Âm giọng lạnh như băng của NguyênTích rốt cuộc vang lên "Ngươi có chuyện gì?""Nguyên Tích, ngươi có thể tới đây một chuyến không?Ta phải rời khỏi chỗ này! Nguyên Tích, mang ta đi khỏi nơi này. Mục đích của bọn chúng sắpđạt thành rồi. Bọn họ muốn lợi dụng ta để khống chế liên bang. Đến lúc đó, ta chính là tội nhân của liênbang..."Trong mắt Nguyên Tích thoáng lộra vẻ nghi hoặc, nhưng rất nhanh kiên quyết nói "Không thể được, Nguyệt Thượng,ngươi có thể tìm vệ sĩ. Ta bây giờ sẽ không rời khỏi La Tiểu Lâu"Nguyệt thượng ở đầu bên kia chợtim lặng, khi Nguyên Tích đang định ngắt máy, hắn bỗng nhiên nói "Ngươi giờ chắcđã tới gần Tư Đồ Á đi, ta đang ở Tư Đồ Á, lại đây một chuyến cũng sẽkhông mất bao nhiêu thời gian đâu. Hơn nữa, ngươi nếu không đến,nhất định sẽ hối hận. Ta biết ngươi giờ đang vội vàng giải quyết việc trong cơthể La Tiểu Lâu có Ngoan, ta còn biết, trừ ta ra, bọn chúng cũng sẽ không bỏqua cho La Tiểu Lâu. Ta biết một âm mưu đang hướng tới La Tiểu Lâu. Nếu cácngươi không có phòng bị trước, tuyệt đối không trốn thoát. Cho dù không phải vì ta, vì hắn,ngươi cũng không tới sao?""Nguyên Tích, ngươi biết không, ởtrong lòng ta, ngươi so với bất cứ kẻ nào đều quan trọng, đều thân cận. Cho dùTô Lan cũng kém tình cảm chúng ta lớn lên từ nhỏ. Cảm tình nhiều năm như vậy, ngươi đềuquên toàn bộ sao? Nếu ngươi cần ta, nếu ngươi có chuyện gì nguy hiểm đến sinh mệnh,vô luận ở nơi nào ta đều có thể tới ..." Âm thanh của Nguyệt Thượng càng lúc càng trùng xuống,mang theo bi thương, nghẹn ngào... Hắn đã nuốt câu cuối cùng xuống – vìNguyên Tích, cái gì hắn đều nguyện ý làm.Ngón tay của Nguyên Tích dừng ởtrên cái nút "Chấm dứt cuộc gọi", nhưng hắn cuối cùng vẫn lạnh lùng mà nói"Ngươi ở nơi nào?"
Nguyệt Thượng nhẹ nhàng thở ra, gửimột cái địa chỉ lại.Sáng sớm hôm sau, La Tiểu Lâu tỉnhlại đã thấy được bầu trời xám xịt của tiểu hành tinh.Hắn nhìn về phía Nguyên Tích –lúc này vẫn đang ở trong phòng – "Có phải hay không sẽ lập tức được nhìn thấyphụ thân bọn họ?" Lấy tốc độ của phi thuyền, sau khi tới tiểu hành tinh hẳn rấtnhanh có thể đến được căn cứ của đế quốc ở nơi này.Nguyên Tích sờ sờ đầu La TiểuLâu, ngón tay theo thói quen mà trượt tới khuôn mặt hắn, lại ở thời khắc sắp chạmvào đôi môi kia mà thu trở về, nhìn La Tiểu Lâu một lúc lâu mới nói "Chúng ta đi chỗ nàytrước, cứu một người"
La Tiểu Lâu gật gật đầu, tập trung tinh thần áp chế sự xáo động kì dị trong ngực.Càng tới gần tiểu hành tinh, loại xáo động này càng phát ra kịch liệt.Nửa giờ sau, mấy chiếc phi thuyềnngừng lại, khoang thuyền của một con thuyền đi giữa mở ra, một trận cơ giáp màu trắng bay ra.Trầm Nguyên tìm được La Tiểu Lâuđang ngồi chế tác siêu cấp năng lượng hộp, nhíu mày hỏi "Thời điểm này, NguyênTích còn muốn đi đâu? Vì sao phải một mình đi ra ngoài?"La Tiểu Lâu vẫn chăm chú làm việc, một cáisiêu cấp năng lượng hộp nữa rất nhanh được hoàn thành. Hắn đưa cái hộp cho 125 ở bêncạnh, để nó hỗ trợ kiểm tra số liệu cái hộp.La Tiểu Lâu lau mồ hôi, đáp "Nguyên Tích chưa nói gì, nhưng nhìn bộ dạng thực sốtruột".Trầm Nguyên mím môi, trên mặt lộra vẻ không đồng ý "Còn có chuyện gì so với chuyện chạy về càng trọng yếu ..."
Lời Trầm Nguyên còn chưa dứt, trong phòng La Tiểu Lâu bỗng nhiên vang lên tiếngcòi báo động chói tai, đèn báo động màu đỏ không ngừng lóe sáng.La Tiểu Lâu , Trầm nguyên đều cảkinh. 125 thì nhảy dựng cả lên. Hệ thống điều khiển của phòng La Tiểu Lâu vẫnlà nó khống chế mà. Cho dù cao thủ mấy cũng rất khó có thể xâm nhập.Tiếp theo đó, vách tường đối diệnLa Tiểu Lâu chợt lóe, một màn hình thật lớn hiện ra, tiếp đó là một loạt tiếng rèrè, cuối cùng hình ảnh cũng rõ ràng, một người xuất hiện trên màn ảnh.Sau khi thấy rõ người đó, Trầm Nguyên kinhngạc đứng dậy, thất thanh hô lên "Vương hậu bệ hạ!"
125 cũng khiếp sợ mà dừng thao tác kiểm tra hệ thống, nhìn chằm chằm đốngtã bọc màu hồng trong tay Phượng Già Lăng
Chỉ có La Tiểu Lâu lạnh lùng mà nhìn chằm chằm người kia, hai giây sau mở miệnghỏi "Ngươi là ai?"Phượng Già Lăng trên màn ảnh ngẩng đầunhìn bên này, nở nụ cười cao quý tao nhã đến mức thần thánh, chậm rãi mở miệngnói "Xem ra ngươi đã tiến hóa hoàn toàn rồi, có thể thấy được ta ngụy trang".Giọng điệu xa lạ làm cho TrầmNguyên ý thức được không thích hợp. 125 thì nháy mắt lại căng cứng cơ thể.Khuôn mặt của người kia dần dầnmơ hồ, chỉ thoáng chốc sau đã hoàn toàn biến thành một người khác. Người nọ chỉ có một cánh tay, đang ôm một đống tã lót.Một tay áo còn lại thì là trỗng rỗng.Người nọ ngẩng đầu, mang theo ýcười châm chọc về phía La Tiểu Lâu "lần trước ở Bụi động, các ngươi đã cho ta một phần đạilễ, ta luôn luôn suy nghĩ làm thế nào để có thể hồi báo được cho các ngươi"Đó rõ ràng là Thiên Hằng!Lòng La Tiểu Lâu trầm xuống, ánhmắt không tự chủ được mà nhìn về phía tã lót trên tay của hắn. Trong lòng lạidâng lên sự bất an mãnh liệt.Thiên Hằng đắc ý nở nụ cười, khẽnhấc lên một góc của cái tã lót, hướng nó về phía màn hình, âm lãnh nói "Tuy rằngvương hậu là giả, nhưng tiểu vương tử mới sinh của đế quốc này đây là thật đấy. Đây là chính tay ta ôm ra từ trong cungđó nha"Nói xong, hắn nhâng cao cái bọc,để khuôn mặt của hài tử kia tới gần màn hình hơn nữa.Đại khái là bị ôm không được thoảimái, đứa nhỏ trong bọc tã cau mày, khó chịu, thoạt nhìn phi thường tức giận.Khi nó nhìn thấy La Tiểu Lâu, đôi mắt đen nhánh của đứa nhỏ bỗngnhiên sáng lên, thân thể bắt đầu vặn vẹo, một bàn tay nhỏ hướng về phía bênnày. Mà khi nó di động cánh tay, hai viên tròn tròn gì đó cũng theo tã lót hiện ra.
Bị ôm bởi kẻ lạ mặt, tiểu hài nhi hẳn ra rất khó chịu. Nhưng nó dù nghẹn đỏ mặt cũngkhông có khóc, tay còn lại cố sức đem hai viên tròn tròn đó ấn xuống.La Tiểu Lâu cảm thấy mình sắpkhóc đến nơi. Hắn đỏ mắt nhìn về phía Thiên Hằng, khống chế cảm xúc, tận lực đểgiọng điệu bình thường mà hỏi "Ngươi muốn làm gì?"Càng nghiêm trọng hơn, hắn khôngrõ Thiên Hằng có biết rằng, vụ bắt cóc này bắt một còn được thêm hai. Ba cái đứanhỏ của bọn họ, không chừa cái nào đều bị mang tới đây.Thiên Hằng mỉm cười, đem tã lót thu về "rất đơngiản, ngươi tự lại đây một chuyến, đi thẳng về phía trước của phi thuyền. Một mình ngươi. Không cho mang theo cơgiáp cùng vũ khí gì. Trừ phi ngươi muốn con mình chết ngay trước mặt".La Tiểu Lâu lẳng lặng mà nhìnThiên Hằng trong một chốc, nói "Được". Nói xong, hắn đứng dậy đi về phía cửaphòng, không dám nhìn thêm đứa nhỏ một chút nào nữa – đứa nhỏ quật cường giốngnhư đúc Nguyên Tích.Trên màn hình, Thiên Hằng đắc ýmà biến mất, Trầm Nguyên cùng 125 đều đuổi theo La Tiểu Lâu đi ra ngoài.
Trầm Nguyên lo lắng hỏi "Đó là một cái bẫy, mục tiêu của hắn chính là ngươi"125 nhảy lên vai La Tiểu Lâu,cũng vặn vẹo hai cái "Ta, ta đi theo ngươi""Không được. Thiên Hằng cũng là dị thú. Hắn có thểcảm nhận được ngươi". La Tiểu Lâu nhanh chóng trả lời, cước bộ không ngừng mà hướng về chỗcánh cửa phi thuyền.Khi hắn đi ngang qua phòng khách, hắn bị buộc phảidừng lại. Lăng Tự mang theo người đứng đó chờ sẵn. Bọn họ đã biết mọi chuyện từđầu đến cuối. Thiên Hằng đại khái cực kỳ tự tin. Trừ việc xâm nhập trái phép hệthống thì cũng không hề chặn lại đường truyền tín hiệu."Ngươi không thể tự đi được.Việc này quá nguy hiểm". Lăng Tự ngăn ở trước mặt La Tiểu Lâu"Ta không có lựa chọn"Lăng tự giật giật môi, cuối cùngtức giận hỏi "Lúc này rồi, Nguyên Tích đã đi nơi nào?"
"Hắn có việc" trong đầu La Tiểu Lâu tất cả đều là ánh mắt của đứa nhỏ. Hắnchỉ muốn nhanh chóng đem hài tử kia về bên cạnh mình."Có chuyện gì quan trọng có thểso với cứu con của mình chứ?" Lăng Tự căm giận nói.La Tiểu Lâu không nói gì. NguyênTích đi cũng là đi cứu người. Hơn nữa lúc ấy Nguyên Tích còn không biết được rằng bọn nhỏbị nguy hiểm. La Tiểu Lâu ngẩng đầu, nhìn những người trước mặt "Đứa nhỏ cũng là con của ta, cácngươi nên tin tưởng ta, ta sẽ đem đứa nhỏ về"Mọi người đều cảm nhận được quyếttâm của La Tiểu Lâu, trọng yếu hơn là, Nguyên Tích không ở, không ai cóthể ngăn cản được La Tiểu Lâu. Dù có cưỡng chế ngăn lại thì ai có thể chịutrách nhiệm cho an nguy của tiểu vương tử mới vừa sinh ra?Lăng Tự do dự một chút rồi nói"Ngươi cố gắng hẹn tên kia ra chỗ trống trải, chúng ta có thể giúp ngươi nghĩ cách cứu viện tiểuvương tử"La Tiểu Lâu lần này gật gật đầu.Hắn biết với thực lực của mình, nếu chỉ có một mình Thiên Hằng còn có thể nắmchắc, nhưng nếu Thiên Hằng còn có người trợ giúp, thì quả thực rất nguy hiểm.Cánh cửa khoang thuyền lại lần nữamở ra. Lần này La Tiểu Lâu đi ra một mình. Hắn không có cơ giáp. Một luồng gió nhẹtrên thảo nguyên bát ngát truyền đến, quần áo theo gió tung bay. Càng nhìn càngcó vẻ gầy yếu đơn bạc.Nguyệt Thượng lẳng lặng mà ngồibên cửa sổ, sau khi nhận được tin Nguyên Tích tới chỉ trả lời ba chữ "Ta chờngươi"Trên mặt hắn dâng lên một niềmvui hân hoan. Hắn ở trong phòng vòng đi vòng lại hai vòng, cuối cùng khôngnhịn được mở cửa đi ra ngoài. Khi bước chân hưng phấn của hắn đi tới một chỗ rẽ, một nam nhân cao lớnmỉm cười bước từ đằng xa tới, đằng sau là hai đội thị vệ.Sắc mặt Nguyệt Thượng nháy mắttái nhợt. Người nọ đã đi tới, bàn tay đeo bao tay màu trắng nhẹ xoa gương mặt NguyệtThượng.Nguyệt Thượng lập tức lùi lạiphía sau, ngón tay kia không chạm được tới khuôn mặt cũng lờ đi, thản nhiên cườinói "Ngươi định đi đâu vậy chứ?" Nam nhân phất tay, những người phía sau lập tức đi lên, chế trụ NguyệtThượng , bịt miệng của hắn, lôi hắn theo nam nhân đi ra ngoài.HẾT 284CHƯƠNG 285Gió càng lúc càng lớn, La TiểuLâu bị gió đẩy đi ít nhất 5km <???> . Bởi vì ô nhiễm nặng nề, bề mặt tiểu hành tinh córất ít thảm thực vật, mà dù có cũng là ở những khe hở hoặc vách núiđen. Con đường dưới chân còn thê thảm hơn cả so với bất kì thành thị bỏ hoanghoặc vùng ngoại ôn nào. Thế nhưng La Tiểu Lâu cũng không hề cảm thấy mệt.Hắn chỉ cảm thấy cực kỳ khẩn trương và lo sợ. Giờ không có ai cả, trongmắt hắn toát lên vẻ lo lắng không hề che giấu.Hắn không thể hiểu được cảm nhậnkhi mới có con của các bậc cha mẹ khác, nhưng hắn , vừa mới cảm nhận đc tình phụ tử – thực làluống cuống lại kích động, lòng tràn đầy cảm giác ấm áp hạnh phúc, nhưng mà nhiều hơn cả là sựáy náy ...Khi đứa nhỏ giáng sinh, hắn lạichẳng thể ở bên cạnh trông coi. Không thể ở bên cạnh hài nhi khi nó mở mắt lầnđầu tiên, cũng không làm cho nó được nhìn thấy chính thân sinh phụ mẫu ngay lần mở mắt đầu tiên đó. Hắn không phải làngười đầu tiên cho đứa nhỏ một cái ôm, cũng không cho được đứa nhỏ cảm nhận đượctình yêu của song thân ngay từ đầu mà mọi đứa trẻ khác đều có.Bây giờ. Thậm chí hắn còn làm chođứa nhỏ rơi vào nguy hiểm. Nếu hắn không thể đem hài tử cùng hai khỏa trứng kia trởvề bình an, hắn vĩnh viễn sẽ không thể nào tha thứ cho chính mình.Lại vội vàng đi được nửa giờ, vượtqua một quả đồi không tính là quá cao, tầm nhìn nháy mắt trở nên bằng phẳng màtrông trải hẳn. Xa xa trên mặt cát có ba chiếc chiến hạm loại nhỏ màu đen, mà máy thông tin bên tay phải của LaTiểu Lâu lại cho thấy vách núi đen gần đó, ở trong sơn cốc mơ hồ có nhữngchấm nhỏ màu xánh biết kì dị.La Tiểu Lâu khẽ nhíu mày. Ba chiếcchiếm hạm. Xem ra địch nhân nhiều hơn dự tính của hắn. Nhớ tới lời của Lăng Tự,La Tiểu Lâu dừng cước bộ.Quả nhiên, không lâu sau, chiến hạmđứng đầu kia mở cửa khoang, dưới ánh mắt khẩn trương của La Tiểu Lâu , Thh ôm bọctã lót màu hồng phấn, tươi cười đầy đắc ý bước xuống dưới.La Tiểu Lâu nhìn thoáng qua cánhtay nhỏ nhắn vẫn còn đang vẫy vẫy kia, hơi chút thả lỏng. Xem ra đứa nhỏ khôngcó việc gì. Sau đó, hắn nhìn về phía cánh tay bị cụt kia của ThhLúc này, La Tiểu Lâu cảm nhận đượcrõ ràng khí tức của Thh, đó là cảm ứng giữa cường giả vs cường giả dị thú. Phía sau Thh lại đi xuốngtheo một đoàn người. La Tiểu Lâu âm thầm quan sát... Địa hình bằng phẳng thế này khó màcó thể ẩn thân được. Lăng Tự nếu muốn tiếp ứng, chỉ có thể an bài một đội cơ giáp chiến sĩ có công năng ẩn tàng. Thếnhưng số lượng chiến sĩ có cơ giáp có công năng ẩn tàng cũn không nhiều, mà phía bên kia, ước chừng ít nhất có đến ba chiến hạm...Hai người kia cuối cùng cũng xuốngđến nơi, La Tiểu Lâu nheo mắt lại, thân thể nháy mắt buộc chặt. Người mặc váy hồngnhạt kia là Tô Lan. Trực giác mách cho hắn, gặp người này chả phải là chuyện tốtlành gì.Mà bên cạnh Tô Lan, cũng là người quen, là ngườiđoạt giải ba trong Cuộc thi đấu cơ giáp, là thủ hạ của NguyệtThượng – Thiều Dung – là con dị thú mà có quan hệ huyết thống đầy quỷ dị vs LaTiểu Lâu.Tuy không biết tại sao Thiều Dungvẫn cứ mãi đi theo Nguyệt Thượng, nhưng lúc đó ở Phong ấn Lan Đạt, Thiều Dungchính là kẻ đã ngăn cản Thiên Hằng giết hắn.Thế nhưng, bây giờ, Thiều Dungrõ ràng là đứng về phe Tô Lan. Nếu Thiều Dung thực có ý định động thủ, tỷ lệ cứungười thành công của La Tiểu Lâu hắn sẽ nhỏ đi rất nhiều.Sắc mặt La Tiểu Lâu trở nên khócoi, điều an ủi quy nhất đối với hắn chính là, Thiên Hằng một mình một ngườimang theo bọc tã lót bước xuống phi thuyền.Thiên Hằng đi tới đứng trước LaTiểu Lâu cách chừng năm thước, khẽ liếm môi, lộ ra một nụ cười quỷ dị và nói"Ta nghĩ, lần này, sẽ chẳng có ai quấy rầy chúng ta, ta nhất định sẽ hảo hảochiêu đã ngươi... bằng phương thức ta thích nhất... đương nhiên, còn có cả con của cácngươi nữa. Có vẻ tiểu gia hỏa này cũng có huyết mạch của dị thú"La Tiểu Lâu tái mặt, cố gắng bảotrì bình tĩnh mà nói "từ từ! Ta đã dựa theo yêu cầu của ngươi mà một mình tới đây. Mặc kệ ngươi địnhlàm cái gì, trước đem nó trả lại cho ta"THiên Hằng ác ý nhìn La Tiểu Lâukhông che giấu nổi sự lo lắng, bỗng nhiên vươn tay, ném bọc tã lót lạiphía La Tiểu Lâu.La Tiểu Lâu vươn tay ôm vội cái bọc . Đón được và cảm nhậnđược sự mềm mại của bọc tã lót, tay La Tiểu Lâu vẫn không ngừng run rẩy. Hắn thậmchí không dám dùng một chút lực nào.Hắn nhanh chóng nhìn lướt qua đứanhỏ đang mở to con mắt tròn xoe nhìn hắn, thấy đứa nhỏ không sao cả, đưa nó dựa vào lồng ngực,ngẩng đầu đầy đề phòng nhìn về phía Thiên Hằng.Thiên Hằng hừ lạnh "Không có tênvương tử kia, ngươi căn bản cái gì cũng không phải. Chỉ cần ngươi ở trongtay ta, ta sớm muộn gì sẽ trở thành vương giả của dị thú". Nói xong, thân thể hắnkhông hề nhúc nhích nhưng cánh tay bỗng nhiên dài ra, vươn về phía cổ La Tiểu Lâu, đồng thời cũng có một đạo bạch quangbắn về phía đứa nhỏ trong ngực La Tiểu Lâu.Thiên Hằng lại cười lạnh, hắnđương nhiên là cố ý đem tã lót ném cho La Tiểu Lâu rồi, như vậy La Tiểu Lâu sẽ phải kiêng kị. Tỷ như bây giờ , La Tiểu Lâuđang phải vội che chở đứa con, làm sao có thể toàn lực phản kích....Trên cánh đồng bát ngát, một đạohào quang nhanh chóng xuất hiện. Tiếp theo đó, một cơ giáp màu trắng xuất hiện ởmột kiến trúc cũ màu xám xanh. Ở một nơi hoang phế như này lại xuất hiện một khối kiếntrúc huy hoàng tráng lễ như thế này cũng thật quỷ dị.Sauk hi phân tích xong toàn bộhoàn cảnh, Nguyên Tích nhíu nhíu mày, nhảy ra cơ giáp. Hắn tùy tay rútra kiếm năng lượng , thăm dò bước vào trong. Vân Thiên hóa thành đại cẩu màu trắng, không tiếng độngtheo sát bên hắn.Trong hành lang đèn đuốc sáng trưng,nhưng lại không có lấy một bóng người. Nguyên Tích sau khi bước vào, cả tòa nhàchỉ có tiếng giày quân dụng của hắn gõ nhẹ trên sàn, bốn phía yên tĩnh một cáchkhông bình thường.Nguyên Tích đứng ở bên ngoài mộtgian phòng, nhíu mày, lạnh lùng mà đánh giá bốn phía. Cửaphòng mở rộng, bên trong không có ai cả. Địa chỉ Nguyệt Thượng cung cấp cho hắnchính là nơi này, nhưng hiển nhiên, hắn bị leo cây.Trong phòng, ngay trên mặt bàn,có một thiết bị đang không ngừng lóe sáng, Nguyên Tích đi vào, nghiên cứu một chút rồi ấnnút bật.Màn hình điện tử trên bàn mở ra,truyền phát một đoạn video, nguyệt Thượng khẩn cấp lao ra khỏi phòng, bị ngườichặn lại, rồi tràn đầy tuyệt vọng mà bị binh lính cưỡng chế mang đi. Người namnhân đi đầu kia từ đầu tới cuối đều không hề lộ mặt.Đoạn cuối video, xuất hiện mộthàng chữ màu đỏ :vương tử điện hạ, hy vọng ngươi thích lễ vật ta chuẩnbị cho ngươi.Nguyên Tích xem đến đây, tất cả cánh cửacăn phòng đều tự động đóng lại, hệ thống tự hủy bắt đầu đếm ngược.Nguyên Tích không hề để ý đến tiếngcòi cảnh báo chói tai, híp mắt nhìn dòng chữ kia, bỗng nhiên nhói lên nỗi bấtan. Hắn nghĩ đến La Tiểu Lâu bị lưu lại một mình ... mục đích hắn tới cứu NguyệtThượng là để biết về âm mưu hãm hại La Tiểu Lâu, nhưng xem ra, kế hoạch của Nguyệt Thượng có kẽ hở, thậmchí còn bị người lợi dụng.Nguyên Tích rút ra kiếm năng lượng, đột nhiên xoay người lao ra ngoài. Vân Thiên theo hắn cũng lao theo, ngay sauđó, một đạo bạch quang phóng lên cao.La Tiểu Lâu chật vật ôm đứa nhỏné tránh đòn tấn công của Thiên Hằng, năng lực biến hình của dị thú làm cho lực sátthương của Thiên Hằng tăng lên không ít, mà La Tiểu Lâu vì còn phải bảo vệ đứa nhỏ nên quả thực không thể phản đòn được.Gương mặt Tô Lan hiện lên một nụcười có thể nói là quyến rũ. La Tiểu Lâu không thể né tránh được mãi, kế hoạchcủa bọn họ rất nhanh sẽ thành công, người kia nhất định sẽ vừa lòng.Nhưng mà, ngay thời điểmcánh tay của Thiên Hằng sắp chạm vào được La Tiểu Lâu, một đạo bạch ảnh từ trêntrời giáng xuống, quấn lấy tay Thiên Hằng, hung hăng hất ra.Cơ giáp màu trắng nhanh chóngđem La Tiểu Lâu đang đứng sát vách núi kéo lại, nhẹ nhàng đặt ở sau che chở.Tô Lan run rẩy, thụt lui từng bước.Nguyên Tích sao lại tới nhanh như vậy? Đây hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của bọn họ.THiên Hằng nhìn kẻ đã cướp mất một cánhtay của mình, nghĩ tới kế hoạch lại một lần nữa bị cản trở, gương mặt nhất thờitrở nên vặn vẹo. Hắn ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng, thân thể bỗng nhiênbành trướng.La Tiểu Lâu cả kinh. Thiên Hằngmuốn hóa thú!Cơ giáp màu trắng ra hiệu'ngoan ngoãn ở yên đằng sau đợi' với La Tiểu Lâu, bản thân thì đằng đằng sátkhí lao về phía Thiên Hằng. Vừa rồi chạy tới đã nhìn thấy Thiên Hằng hạ sát thủ vớiLa Tiểu Lâu, nỗi tức giận cùng sát ý của Nguyên Tích đã lên đến đỉnh điểm.La Tiểu Lâu nhanh chóng nhật ra,Thiên Hằng dù đã hoàn toàn hóa thú, nhưng trước mặt Nguyên Tích, tên đó cũng vẫn bị rơi vào thế hạ phongthôi. La Tiểu Lâu cuối cùng cũng yên tâm.Tô Lan khiếp sợ và tuyệt vọngnhìn Thiên Hằng đang giao đấu với Nguyên Tích, nghĩ tới kế hoạch kia của nghịviện... Vì bắt cóc La Tiểu Lâu, nàng thậm chí đã giúp đỡ người kia khống chế NguyệtThượng. Nếu không bắt được La Tiểu Lâu, người kia chắc chắn sẽ không thả NguyệtThượng ... nàng không muốn hại biểu ca của mình chút nào, nàng chỉ là muốn giúpgiành càng nhiều lợi ích cho liên bang mà thôi.Đúng lúc này, xung quanh bỗngnhiên xôn xao. Xung quanh hai chiếc chiến hạm vang lên tiếng súng nổ, đồng thờicó người chạy lại báo cáo, chung quanh phát hiện rất nhiều địch nhân.Tô Lan chấn động, lập tức hô to"Ngăn bọn họ lại, không tiếc đại giới, tuyệt đối không được để bọn họ tới đượcđây".Tô LanTô Lan lại quay đầu, hung hăng nhìn chằm chằm La TiểuLâu, ánh mắt hằn đỏ, bỗng nhiên, nàng nghiêng đầu nhìn về phía Thiều Dung, cắnchặt răng, quyết định nói, "Thiều Dung, ta xin ngươi, giết hắn."Thiều Dung – đang nhàn nhã tựa vào cánh cửakhoang thuyền cũng sửng sốt, rất nhanh, hắn đứng thẳng thân thể, híp mắt nhìnLa Tiểu Lâu đứng ở vách núi đen , thản nhiên mà nói: "Ngươi xác định sao? Đây là yêu cầu cuối cùng củacác ngươi?"Nếu đã làm ra quyết định, TôLan không tính toán hối hận, trên thực tế, nàng ta căn bản không chịu nổi hậuquả nếu thất bại , nàng rất nhanh gật đầu, "Đúng, giết người kia, ngươi sẽ tựdo."Thiều Dung nghiêng đầu nhìn TôLan liếc mắt một cái, nghiền ngẫm cười, đáp: "Hảo, ta sẽ đáp ứng với yêu cầu củangươi, giết người ở vách núi đen kia."Tô Lan gật gật đầu, không khỏi nhẹnhàng thở ra.Thiều Dung không nhanh không chậmhướng về phía La Tiểu Lâu, rõ ràng là một động tác cực kỳ biếng nhác , nhưng mỗiđộng tác giơ tay nhấc chân của hắn đều giống như mang theo nguy hiểm làm cholòng người run rẩy . Chỉ vài giây , hắn, đã đến trước mặt La Tiểu Lâu .Vụt một cái, Thiều Dung đã chộp móng vuốt vàongực La Tiểu Lâu.Động tác tràn ngập sát ý đó cũng rất chậm,nhưng La Tiểu Lâu, lại giống như bị điểm huyệt, không thể trốn tránh hay phảnkích, cũng không có cách nào để nhúc nhích.Đằng xa, Nguyên Tích thấy ThiềuDung hướng về phía La Tiểu Lâu cũng đã lao trở về, nhưng đúng lúc đó, Thiên Hằng vốn bị yếuthế lại giống như phát điên, liều mạng cuốn chân dây dưa Nguyên Tích.Nhìn thấy La Tiểu Lâu không thểtránh thoát đòn tấn công, ánh mắt Nguyên Tích như nứt ra, không thèm để ý công kích đằngsau của Thiên Hằng , phi thân lao tới chỗ La Tiểu Lâu. Thiên Hằng sau khi hunghăng tấn công Vân Thiên, người đầy vết máu cũng một lần nữa lao ra chắn trước mặtNguyên Tích. Rõ ràng hắn đã mạnh lên rất rất nhiều, nhưng giờ gặp lại, chênh lệch giữa Nguyên Tíchvà hắn càng lớn hơn nữa, bảo sao hắn lại cảm thấy khuất nhục và phẫn nộ?Chỉ cần là chuyện có thể khiến địchnhân của hắn thống khổ, hắn sẽ trả giá mọi thứ không tiếc.Cánh tay của Thiều Dung không hềtrì hoãn mà chọc vào ngực La Tiểu Lâu, La Tiểu Lâu gian nan giương mắt, nhìn vềkẻ đang mỉm cười trước mặt.Nhìn ánh mắt La Tiểu Lâu, thiềuDung bỗng thấp giọng thì thầm.Thiên Hằng cảm thấy chỉ cần có thểngăn cản Nguyên Tích, hắn sẽ trả giá mọi thứ, nhưng hắn thực không ngờ cái giácủa nó vượt quá sự tưởng tượng của hắn – cái giá đó là tính mạng ! Vân Thiênnâng cao đao năng lượng đâm thủng ngực Thiên Hằng, hàng loạt đầu hạt pháo bắn phá thân thể...Nhưng mà, Nguyên Tích không hề có chút gìvui sướng. Lòng hắn trống rỗng! Giống như kẻ bị thương không thể vãn hồi đượclà chính hắn chứ không phải Thiên Hằng. Thống khổ nháy mắt thổi quét toàn thân.Thiên Hằng miệng khụ máu tươi, ánh mắt dần tan rã,gương mặt đầy máu nở nụ cười "Ha, ha, hắn ... hắn rốt cục chết..."Tô Lan thì kinh hỉ tột độ, cao giọnghô "mau, mau đem thi thể hắn lại đây!"Thiều Dung nghiêng mặt lại, gươngmặt tuấn mĩ nở nụ cười phóng đãng bừa bãi "Tô Lan tiểu thư, tuy rằng chúng ta giờ không còn bất cứ quanhệ nào, nhưng ta cũng rất vui lòng cho cô biết, đòn đánh vừa rồi không thành công"Lời vừa dứt, hình ảnh La Tiểu Lâuhấp hối đột nhiên biến mất.Mọi người mở to mắt kinh ngạc,không hiểu sao một con người lại tự dưng biến mất. Ở cách đó khoảng mười thước,bỗng nhiên một trận gió thổi qua, một người ôm tã lót xuất hiện .Nguyên Tích nhảy ra cơ giáp, lấy tốc độ nhnahđến khó tin xuất hiện trước mặt La Tiểu Lâu, hung hăng ôm hắn vào lòng. Haicảnh tay Nguyên Tích run rẩy vuốt vuốt người La Tiểu Lâu, như để xác định đây là sự thực, La TiểuLâu còn sống, còn sống!! Chỉ có làm như vậy nỗi đau trong lòng hắn mới có thểgiảm đi một chút.Thiên Hằng ngơ ngác mà nhìn, miệng thì thàonói "Huyễn hóa thân..." Trong lịch sử của dị thú, chỉ có năm người mới có thể luyệnđược chung cực kỹ năng... đáng chết... cả hai huynh đệ tên này đều có thể luyện thành ...Hắn oán độc mà nhìn chằm chằm LaTiểu Lâu. Thù hằn ganh tị càng lúc càng nhiều.Tô Lan nhanh chóng lấy súng ra,tính toán thừa dịp Nguyên Tích không chú ý mà nổ súng. Nhưng mà, không đợi nàng lênnòng, một bàn tay đã bắt được khẩu súng kia, đồng thời mạnh mẽ bóp chặt tay nàng cưỡng chế lấykhẩu súng đi.Tô Lan không dám tin mà nhìn ngườitrước mặt "Thiều Dung! Ngươi làm cái gì vậy..."Thiều Dung lộ ra một nụ cười nửamiệng đầy châm chọc "Ba yêu cầu của các ngươi đều đã xài hết rồi, chẳng lẽngươi cho rằng trừ bỏ loại khế ước này, giữa chúng ta còn có cái gì sao?"Thiều Dung nhàn nhã nắm khẩusúng, chẫm rãi bóp chặt, khẩu súng trong tay nhanh chóng vặn vẹo, cuối cùng vỡvụ rơi trên mặt đất.Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm TôLan, mở miệng hỏi : "ngươi sẽ không nghĩ là ta sẽ cảm kích cha mẹ ngươi vì đã tạo rat a trong ốngnghiệm chứ? Hay là ta phải cảm kích vì bọn họ đã nuôi nấng ta trong môi trường dung dịch?Đừng quên, ta là quái thú, mà những người tận tâm nuôi nấng ta đã bị cha mẹ cácngươi giết chết. Có đôi khi... thù hận cũng sẽ di truyền đó... nhưng mà, đừng lo, ta sẽ không giết ngươi đâu".Thiều Dung vừa chậm rãi nói xong,vừa đem vali mà Tô Lan vẫn nắm trong tay nãy giờ cầm lại đây. Tô Lan căn bản khôngkịp phản ứng. nàng thế mới biết, hóa ra Thiều Dung vẫn ẩn dấu thực lực!Thiều Dung mở vali, lấy ra mộtkim tiêm, sau đó lôi cánh tay Tô Lan ra.Tô Lan kinh sợ mà run rẩy, như kẻthần kinh gào thét "Không! Không! Ngươi không thể, không thể tiêm vào ...""Vì cái gì không thể, ngươi không phải định tiêmvào La Tiểu Lâu sao? Ngươi đã thích muốn làm mấy việc này như vậy, không bằng chính mình thử hưởng thụ mộtchút, ta cam đoan, sẽ làm ngươi có một trải nghiệm trọn đời khôngquên..."Nói xong, hắn đã nhanh gọn tiêm vàoTô Lan. Thiều dung mỉm cười, một tay đẩy dúi Tô Lan vào trong chiến hạm – nhữngkẻ bên cạnh Tô Lan sớm đã giống như rắn rết quanh tường, kinh hoảng mà chạy trốn loạn xạ.Nguyên Tích ôm thật sự chặt . Đầuhắn chôn ở trong bờ vai La Tiểu Lâu, ngực kịch liệt phập phồng, cánh tay run rẩylợi hại. La Tiểu Lâu nhẹ giãy ra... tuy rằng hắn cũng có chút không nỡ... nhỏ giọng bảo"Này, chú ý đứa nhỏ, đứa nhỏ!"Một hồi lâu sau, Nguyên Tích vẫncúi đầu trả lời, "Ngươi không có việc gì, không có việc gì..."La Tiểu Lâu vuốt ve Nguyên Tíchlưng, ôn hòa mà lại đắc ý nói: "Đương nhiên, đây là ta mấy ngày này huấnluyện ra kỹ năng mới, phục chế kỹ năng cấp độ cao hơn có thể hoàn toàn phụcchế ra được một cái ta nữa, thậm chí có thể giúp ta chiến đấu, đương nhiên, hiện tại chínhlà cấp độ đơn giản nhất"Sự run rẩy của Nguyên Tích rốt cuộccũng dần đình chỉ, thế nhưng hắn hoàn toàn không có ý buông ra, là do đứa nhỏ trongngực La Tiểu Lâu đã đẩy đẩy hai người.Khi nhìn thấy ánh mắt hồng hồng củaNguyên Tích, trong mắt La Tiểu Lâu toát lên sự kinh ngạc cùng cảm động, NguyênTích lại hung hăng lườm La Tiểu Lâu một cái, căm giận mà nghiêng đầu đi."ngươi khóc à?"Nguyên Tích cứng rắn mà rống hắn,"Làm sao có thể? ! Tuyệt đối sẽ không có chuyện này!"Khóe miệng La Tiểu Lâu lặng lẽcâu lên, cúi đầu xem đứa nhỏ để không cho Nguyên Tích thấy hắn đang cười. Đứanhỏ vẫn vô cùng dũng cảm, không hề khóc, lúc này đang mở to đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm bọn họ.Bị cặp mắt tinh kiết kia nhìnchăm chú, La Tiểu Lâu cảm thấy lòng mình đều nhanh hóa thành nước.Thiên Hằng nằm ở đằng xa, khôngcam lòng mà từ từ biến đổi. Dù hắn có chết nhưng La Tiểu Lâu và Nguyên Tích vẫnchẳng hề bị ảnh hưởng. Điều này không công bằng! Mà nghĩ đến thiên phú của LaTiểu Lâu, oán hận trong mắt hắn càng lúc càng nồng đậm.Nhìn thoáng qua Tô Lan bị ThiềuDung đẩy vào khoang thuyền, Thiên Hằng run rẩy giơ tay lên, một đạo bạchquang bắn thẳng về phía La Tiểu Lâu.Thiều Dung đang đóng cửa khoang thuyền, thấy tình cảnh đó bỗng khựng lại, xoay người nhìn kĩ, đó là kíp nổ tinh thần trước khi chết củaThiên Hằng.Nguyên Tích biến sắc, nhanh chóngôm La Tiểu Lâu ngã sang bên cạnh tránh né.Tốc độ của bạch quang rất nhanh,nhưng Nguyên Tích còn nhanh hơn, bọn họ lăn một vòng trên đất, Nguyên Tích ổn định thân mình,hai người đã nhẹ nhàng dừng lại.Khi bạch quang biến mất, cánh tayThiên hằng vô lực mà buông thõng, hắn cũng sẽ không bao giờ có thể nâng lên đượcnữa...Mà bên này, trừ bỏ chiến hạm củaTô Lan loạng choạng trốn thoát, hai cái chiến hạm còn lại toàn bộ đều bị Lăng Tựdẫn người tiêu diệt. Chiến hạm của Tô Lan thoát được là do Thiều Dung cố ý màthôi.Nhưng mà, mọi người cònchưa kịp hoan hô, La Tiểu Lâu đã thất thanh kêu to :"KHÔNG_______"Trong dư ba của đạo bạch quangban nãy, khi Nguyên Tích ôm bọn họ tránh né, đứa nhỏ yếu ớt không ôm chặt đượchai khỏa trứng, một quả đã bị rớt văng ra ngoài. Hơn nữa, đúng là rớt xuống phía dưới vách núi đen...Cúi đầu nhìn xuống sơn cốc, chỉthấy một màu xanh biếc nồng đậm, ngẫu nhiên thì có một trận gió thổi qua. Nhưngmà, một ánh vàng chợt lóe vụt qua...HẾT 285CHƯƠNG 286"Đóng cửa ngồi nhà, họa trên trờirơi xuống"Những lời này, kẻ được xưng là vương tử điện hạ củamột quốc gia sắp tăng cấp độ 3 – nước A Đặc Đế Tư – Thánh Kiệt Lạp Nhĩ Đức(aka hoàng kim thú) đúng là trước giờ chưa từng hiểu. Hắn vừa mới đột phá cấp độ, thức tỉnh được sứcmạnh lớn hơn nữa, còn có cái gì có thể khiêu chiến quyền uy của hắn nữa cơ chứ?Cho nên, từ sau khi làm lễ trưởng thành xong , cuộc sống của hắn vẫn luôn thuậnbuồm xuôi gió, thoải mái lại thích ý, quả thực cực kỳ hoàn mỹ.Đế quốc cường đại (tuy rằng lãogià kia vẫn luôn ngủ đông, đem hết thảy cho hắn quản lý) thế nhưng đám đại thần tậntrung vẫn luôn vì hắn mà xử lý tốt tất cả mọi việc, hắn chỉ cần ra quyết địnhlà được. Ngẫu nhiên, hắn cũng sẽ đi ra chiến trường giãn gân cốt một chút, làmcho những kẻ không biết thần phục lãnh giáo thủ đoạn thiết huyết của đế quốc hắn.Nếu để hắn liệt kê ra những chuyệnkhông quá toàn vẹn, thì đại khái chỉ còn một chuyện, một chuyện thuộc vấn đề cánhân.Hắn đã trưởng thành đượcmột tháng rồi, thế mà lại vẫn chưa có người sánh đôi.Bởi vì gia tộc thúc giục – hơnphân nửa là vì nhàm chán – hắn đã bắt đầu coi trọng vấn đề này. Hắntheo hầu cận lấy được tư liệu truyền đến của các tiểu thư công chúa quý tộc từ mọi nơi, nhữngnàng ấy đã trải qua ba lượt lựa chọn rồi, mới có thể trình đến trong tay của hắn.Nghe nói người được chọn phải bộdạng xuất sắc, thân thể hoàn mỹ, gien xuất sắc, đoan trang cao quý, tao nhã hào phóng ... quá trình chọn lựa nghiêmkhắc tới độ nghe đồn đã làm không ít quý nữ ái mộ hắn rưng rưng ly khai hoàng cung.Hắn cũng đã đích thân tìm suốt ba ngày ba đêm, mới miễn cưỡngtuyển ra được năm người coi như là hợp tâm ý hắn. sau đó hắn lại đi thực tếthị sát một phen, cuối cùng tuyển tiểu thư Comilla của một gia tộc bối cảnhkhông quá hiển hách.Lựa chọn này một lần nữa làm chothủ hạ hắn hoài nghi mắt thẩm mỹ của hắn, thế nhưng hắn sẽ không nói cho bọn họbiết hắn lựa chọn dựa trên nguyên mẫu mối tình đầu của hắn đâu!Nhớ lại màu lông trắng tinh mềm mạikia, đôi mắt lam xinh đẹp như bầu trời kia, dáng vẻ khôn ngoan dịu dàng kia, thấtsự là không chỗ nào không đẹp! Đáng tiếc người đó lại có một ngườichồng bá đạo hung tàn lại đầy khuyết điểm. Vì không thể cứu vớt mỹ nhân đó, hắn thực sự đã thất thần hơn mộttháng cơ....Cũng may hắn cuối cùng cũng tìm được một vị cônương giống thế, một cô nương giống hệt về diện mạo và tính cách của người đó sẽ có thể làm dịunội tâm hắn...Thánh Kiệt Lạp Nhĩ Đức ở trong hồthích ý mà xoay người. Vì chuyện của Tư Đồ Á, vài quốc gia lớn đều tới nơi này, nhưng tinh cầuhoang vu này thế mà ngay cả một chỗ tốt để tắm rửa cũng không có. Cũng may mà hắn đã tìm được một cái hồ ởthâm cốc, tuy không tính đại (hắn biến thành hình thú là gần như chiếm cứ toànbộ mặt hồ) nhưng có thể ngâm nước để tắm đã thực không dễ dàng rồi, hắn đương nhiên không thể yêu cầu quánhiều.Ngô ... kế hoạch "Sánh đôi" hắn tự mình trùtính cũng đã tiến hành được bước đầu tiên, Comill tiểu thư thoạt nhìn cũng không ghét. Nhìn nụ cười thẹnthùng của nàng, con ngươi sáng ngời, đôi môi đỏ mọng là biết liền.Hắn rất có tự tin rằng chỉ cần 2lần hẹn hò thôi, Comilla tiểu thư sẽ đáp ứng trở thành bạn gái của hắn.Sau đó bọn họ sẽ có những buổi thân mật hò hẹn, lễ đính hôn, được đến trưởngbối chúc phúc và một hôn lễ đầy long trọng.Sau đó, bọn họ sẽ bắt đầunhững ngày tháng sống chung hạnh phúc mỹ mãn, ở thời điểm thích hợp, Comilla tiểuthư sẽ vì hắn mà sinh một viên trứng ...*Viuuuu*Tiếng gió của cái gì đó rớt xuống đánh gãy suy tưởng củaThánh Kiệt Lạp Nhĩ Đức về tương lai mộng ảo, hắn không quá tình nguyện mà ngầngđầu nhìn . Một cái gì đó đang dùng tốc độ càng lúc càng nhanh lao về hướng hắn. Đánh lén sao?Thánh Kiệt Lạp Nhĩ Đức kinh bỉvươn một móng vuốt. Bọn chúng chắc chắn chưa được nghe kể về thực lực chânchính của hắn! Cho dù có ly tử pháo chĩa về đây , lấy trình độ kiên cố của vảycủa hắn, hắn cũng là hoàn toàn không sợ đâu.Móng vuốt của Thánh Kiệt Lạp NhĩĐức hiện lên kim quang sắc lạnh, chỉ nháy mắt là có thể đem tên đánh lén kia chọc thành từngmảnh vỡ, thế nhưng, ở giây khắc cuối cùng, Thánh Kiệt Lạp Nhĩ Đức bỗng nhiên hoảnghốt."trời! Không! Là quả trứng!" Hắnhoàn toàn không ngờ đầu sỏ đánh lén lại là một quả trứng , một cái tiểu sinh mệnh. Kẻ đánh lén đáng ghét, quả thực đã lợi dụng được điểmyếu của hắn.Thánh Kiệt Lạp Nhĩ Đức do dự mộtchút, nhanh chóng thu hồi móng tay sắc bén của mình, tận lực làm cho phần mềm mạinhất của lòng bàn tay mình tiếp được quả trứng, tuy rằng hắn biết, theo chỗ caonhư vậy rớt xuống, tỷ lệ quả trứng này còn có thể toàn vẹn được là rất thấp.Sự tình cũng tệ như những gìThánh Kiệt Lạp Nhĩ Đức đã đoán trước, tuy rằng quả trứng đã được hắn vững vàng đón được, nhưng vỏ trứngvẫn là có chút rạn nứt. Thế nhưng càng không xong là, trên vỏ trứng đó còn có một giọt máu đỏ ...Đôi mắt kim sắc trợn trừng đầy xấuhổ và tức giận. Này! Đây là có chuyện gì?! VÌ cái gì máu của hắn lại có thể rớt trên vỏ trứng?Trời ạ! Là họa từ móng tay của hắnmà ra đây mà ... quả thực là chuyện càng lúc càng tệ!!Tâm huyết của sừng long là thứtrân quý nhất, hơn nữa với lớp vảy cứng cáp đến nghịch thiên của bọn họ, gầnnhư không có ai có thể lấy được sừng long huyết nếu không do bọn họ tự nguyện cho. Những kẻđó căn bản không thể tìm được vũ khí có thể làm bong lớp long lân cứng rắncủa bọn họ.Đương nhiên nếu là không đề cậpđến chính móng vuốt sắc bén của bản thân sừng long .Vừa mới rồi, Thánh Kiệt Lạp Nhĩ Đứckhi thu hồi chính móng vuốt của mình đã không cẩn thận mà làm sước đầu ngóntay, mà một giọt huyết đã rơi ra và nhiễm xuống vỏ trứng.Sừng long không hề dễ dàng đưa ramáu của mình, bởi lẽ lần đầu tiên dòng máu được đưa ra, đều nhất định là phảiđưa cho thê tử của chính mình.Trong nháy mắt đó, Thánh Kiệt Lạp Nhĩ Đứcquả thực là đã tự nguyện muốn bảo vệ quả trứng kia, máu lại trùng hợp rơi ra từ đúng đầu ngón áp út –ngón tay có máu liền tiếp với trái tim – vì thế, thời điểm giọt máu rơi vào quả trứng, khế ướcmáu đã được hình thành bao vây cả quả trứng. Mà cũng chính vì điều này, quả trứnggần như tan vỡ kia lại chậm rãi khôi phục vẻ bóng loáng.Thánh Kiệt Lạp Nhĩ Đức phẫn nộkhông gì sánh được. Hắn không cam lòng cùng thẹn quá hóa giận nhìn chằm chằm quảtrứng. hắn rất nhanh sẽ có bạn gái, vị hôn thê, thê tử, thậm chí cả đứa nhỏ!!!Thế nhưng!! Tất cả những điều tốtđẹp đó, đều bị quả trứng này phá hủy!!Hắn vô luận thế nào cũng không thể chấp nhận được,thê tử của hắn lại là một quả trứng!!Nhưng mà... Thánh Kiệt Lạp Nhĩ Đứcnhìn quả trứng trong lòng bàn tay đang tỏa ra sự ấm áp và nảy lên dấu hiệu sinhmệnh mạnh mẽ, vô luận như thế nào cũng không thể hạ thủ phá hủy nó được. Hắnthấy mình điên rồi, quên mình vì người khác thật sự không hợp phong cách thường ngày củahắn.Nhưng mà... nếu giờ bỏ lại quảtrứng này, nó nhất định không thể sống tiếp được. Vỏ trứng thực sự đã bị nứt. Nếu khôngcó tâm huyết của sừng long ba năm liền nuôi dưỡng thì không thể thuận lợi nởra.Nếu thực sự không bỏ được, vậy chỉcó thể miễn cưỡng cưới nó, sau đó sẽ lấy một người mà chính mình vừaý vậy. Sừng long là được có 2 vị thê tử mà. Aiii, cứ vậy đi, hắn cuối cùng lạiphải đi con đường nhiều trắc trở đến vậy... hắn thực sự không chịu nổi cảnh hậucung tranh giành tình nhân đâu ...Thánh Kiệt Lạp Nhĩ Đức bắt đầu ômquả trứng mà oán giận vận rủi ngày hôm nay, thế nhưng, hắn không biết, bất hạnhcủa hắn còn xa xa không có chấm dứt.Nguyên Tích ôm La Tiểu Lâu lên cơgiáp, lấy tốc độ nhanh nhất mà lao xuống dưới, 125 thì gắt gao ôm vai VânThiên, đau lòng vô cùng mà nhìn chằm chằm phía dưới. Nó thực không thể tin tưởng được đế quốc. Nhữngngười đó thể mà để cục cưng Bảo Bối – tên nó tự đặt – lạc mất. hơn nữa bảo bối đáng thương của nócòn bị rớt xuống vách núi đen!Một nhà ba người thêm hai cái cơgiáp trong thời gian ngắn nhất đã tới được đáy cốc, sau đó rất nhanh phát hiệnra cái tên hoàng kim thú bên kia hồ. Màu sắc của tên đó thực sự rất bắt mắt.Nguyên Tích hung tợn mà nhìn chằmchằm quả trứng bị kim long cầm, nhảy từ cơ giáp ra ngoài, rút ra kiếm nănglượng, chỉ về phía kim long."Tên hỗn đản nhà ngươi, nhanh lên buông nó ra!" Tư thế kia, quả thựcrất giống người cha bắt được tên tiểu tử hư đốn dụ dỗ con gái cưng của hắn.Kim long khi nhìn thấy NguyênTích thì sửng sốt một chút, lại là tên vương tử nhân tộc đáng ghét, nhưng khi nhìn tới La Tiểu Lâuthì hai mắt lại sáng lên.Kim quang chợt lóe, một thanhniên tóc vàng xuất hiện trước mặt bọn họ, trước mặt Nguyên Tích đang đen mặtchào hỏi La Tiểu Lâu "này, cục cưng, ngươi còn nhớ rõ ta sao? Từ lần hội ngộ bấtngờ ở La Phù tinh đến lần hẹn hò tuyệt vời ở thảo nguyên tới giờ, ta vẫn nhớ tớingươi...""Ngươi hẹn hò với hắn lúc nào?!"Nguyên Tích mạnh quanh về phía La Tiểu Lâu, phẫn nộ mà kêu lên."Đương nhiên không có, đây chẳng qua là hiểulầm, ta chỉ là gặp được hắn lúc đi khai thác khoáng thạch mà thôi..."La Tiểu Lâu vội vàng giải thích, nhưng rồi rất nhanh phản ứng "Từ từ, chúng takhông phải là đến tìm hài tử sao? Thánh Kiệt Lạp Nhĩ Đức , quả trứng trong tayngươi là từ phía trên rơi xuống phải không?"La Tiểu Lâu mong chờ mà nhìn quảtrứng. Hắn cảm giác được hơi thở quen thuộc tỏa ra từ quả trứng... hy vọng đứa nhỏkhông bị thương tổn.Thánh Kiệt Lạp Nhĩ Đức đang vộivàng kiểm tra chính mình, quần áo này, kiểu tóc này, hình tượng hiện tại này...nghe được lời La Tiểu Lâu nói, mới nhớ ra giờ không phải là thời điểm làm dángvới mối tình đầu... hắn chán nản nhìn về phía quả trứng trong tay "Đúng vậy. haizzz, tiểutử này, quả thực là hại chết ta mà"Đợi cho Thánh Kiệt Lạp Nhĩ Đứcnói xong, La Tiểu Lâu thật hết chỗ nói luôn rồi. Nguyên Tích thì trực tiếp nổibão, cũng may hắn còn nhớ mà đem quả trứng cẩn thận đặt vào trong tay La TiểuLâu, sau đó trực tiếp tung một quyền vào giữa mặt Thánh Kiệt Lạp Nhĩ Đức . Kim longđáng thương chẳng biết tại sao luôn.Vừa đánh Nguyên Tích còn vừa quát "Ngươimuốn kết hôn với con gái ta? Mơ cũng đừng có mơ! Ta tuyệt đối sẽ không gả nócho ngươi đâu! Ngươi chết tâm đi!"Thánh Kiệt Lạp Nhĩ Đức vừa nétránh vừa vô tội lại buồn bực mà hô "ai muốn lấy nó? Ta cũng không muốn đâu. Chẳng qua là nóhút lấy máu của ta, nếu rời xa ta quá, chính nó không tốt thôi... nếu các ngươi mặckệ để nó suy yếu, ta tổn thất chút máu cũng chẳng có gì đáng kể ..."Cơn giận của Nguyên Tích lại mộtlần nữa tăng vọt lên "Ngươi có ý gì, không muốn lấy nó? Là ngươi căn bản không xứng với con gái của ta!!"Thánh Kiệt Lạp Nhĩ Đức : "..."Thánh Kiệt Lạp Nhĩ Đức bỗng nhiêncảm thấy: Hắn không chỉ cứu một cái tiểu sinh mệnh, mà còn rước lấy phiền toáikhó lường nữa. Sự thật chứng minh, dự cảm này của hắn chẳng mấy chốc đã thành sự thật. trongba năm sau khi hắn mang quả trứng kia về, gần như tháng nào Nguyên Tích cũng đến tìm . Đứanhỏ gầy, hắn mắng người, đứa nhỏ lông không tốt, hắn mắng người, đứa nhỏ abc... hắncũng mắng người!!!Thế cho nên, để tránh phiền toái,Thánh Kiệt Lạp Nhĩ Đức đã đem tiểu tử kia nuôi nấng đến béo tròn, trở thành một bảo bảo dị thú cóthịt thà đầy đặn, bộ lông mượt mà nhất vũ trụ.La Tiểu Lâu thật vất vả ngăn lạiNguyên Tích, khuyên nhủ "Việc này không thể trách hắn, hơn nữa hắn còn cứu concủa chúng ta, đến lúc đó sẽ nghĩ biện pháp đi. Thánh Kiệt Lạp Nhĩ Đức cũng nói rồi đó thôi, vết máu đó là có thể giải trừ mà"Cuối cùng, Nguyên Tích mang theoLa Tiểu Lâu cùng đứa nhỏ trở về phi thuyền, thuận tiện còn trói gô Thánh Kiệt LạpNhĩ Đức mang theo. Đương nhiên, Thánh Kiệt Lạp Nhĩ Đức một mực thôi miên bản thân, người là do hắn cứu, hắnđương nhiên phải cứu cho trót, hắn chẳng qua là không muốn đứa nhỏ cùng mình ký kếthuyết khế có chuyện gì mà thôi...Đám người Trầm Nguyên dị thườngkinh ngạc nhìn La Tiểu Lâu ra ngoài một chuyến mà có thể mang về được một đứanhỏ. Lăng tự cũng phải nhìn nhiều hai mắt, đứa nhỏ trong phi thuyền kia, dù mớichỉ có mấy tháng tuổi, nhưng ngũ quan giống hệt Nguyên Tích, đáng yêu như búp bê vậy.Rất nhanh, mọi người cũng phát hiện, không chỉ bộdáng, ngay cả tính cách đều cực kì giống phụ thân nó. Ai đùa nó cũng không khóc, nhưng nếu quá trớn,con ngươi đen láy sẽ trừng trở về, mặt không chút thay đổi lạnh lùng làm bộ khí thế. Ngóntay nhỏ bé trắng noãn cũng nhẹ nhàng nắm lấy tay La Tiểu Lâu. Nếu La Tiểu Lâumà bỏ nó lại một mình, y như rằng nó sẽ nổi giận.Sauk hi đám người vây xem tánđi, hai vị phụ thân bắt đầu luống cuống tay chân...La Tiểu Lâu ôm đứa nhỏ, muốn nhậnbình sữa 125 đưa tới, lại lo lắng làm rớt đứa nhỏ. Nhìn nhìn Nguyên Tích mặtbăng bó đứng bên cạnh, hắn dứt khoát đem đứa nhỏ nhét vào tay Nguyên Tích. Trongnháy mắt đó, Nguyên Tích gần như muốn nhảy dựng lên. Nguyên Tích tựa hồ nổi giận với La TiểuLâu , lại sợ làm ồn đến đứa nhỏ, rốt cuộc là vẫn run rẩy hai tay mà ôm lấy...HẾT 286CHƯƠNG 287Khi phi hành đoàn dừng chân ở biêngiới đế quốc, đứa nhỏ vẫn đang ngủ. La Tiểu Lâu ngồi ở bên giường nhìn chăm chú khuôn mặt của bé con,nghĩ đến tương lai đứa nhỏ sẽ lớn lên dưới sự yêu thương bao bọc của mọi người,khuôn mặt giống y hệt Nguyên Tích (hắn dám nói hắn chưa từng thấy em bé nàoxinh đẹp đáng yêu như vậy) cũng giống cả cái tính bá đạo của Nguyên Tích nữa, đứa nhỏ sẽngọt ngào mà kêu hắn là "ba ba", sẽ làm nũng mà bổ nhào vào trong lòng ngực hắn...La Tiểu Lâu theo ảo tưởng củamình thả hồn đi mất, khóe miệng lại dần dần không tự giác mà cong lên. Còn vềphần một người ba ba khác – Nguyên Tích thì đang ngơ ngác mà đứng ở một bên, sắcmặt phiếm hồng, nhìn chằm chằm hai tay của mình... hắn hắn hắn vừa mới bế con củachính mình!!!Trời ơi! Đứa nhỏ thực sự là mềm mạiđến khó tin, không giống bọn trẻ con khác tí nào! Nó là bảo bối đáng yêu nhất, độc nhất vônhị vượt bậc... duy nhất một cái khuyết điểm chính là diện mạo... Nguyên Tích bất độngthanh sắc mà lén liếc nhìn La Tiểu Lâu một cái ... Nếu bé con có thể giống La TiểuLâu thì... quá trình nuôi lớn nó từ nhỏ đến khi trưởng thành quả thực vô cùnghoàn mỹ....125 thì mặt mày hớn hở trông nomhai khỏa trứng, hơn nữa vẫn chắp hai cái chân trước giao trước ngực thành kínhcầu nguyện ... Hỡi Thượng Đế Phật Tổ Nữ Oa... làm ơn để cho tiểu bảo bối của nó đượcyên lành ở bên nó từ bây giờ trở đi, nó không thể chịu đựng được hậu quả củaviệc bọn họ bị đánh cắp ... đây là lần đầu tiên nó dưỡng tiểu chủ nhân đấy!! Nếu không phải là nó không cómao (lông), nó quả thực muốn kéo bọn nhỏ đến bụng dưới của mình, gánh vác trọngtrách ấp trứng.Mà một kẻ nữa bị đồng dạng bắttrông coi hai khỏa trứng đứng gần 125 nữa là Khánh Kiệt Lạp Đức Nhĩ, hắn thìhoàn toàn không cảm nhận được tình cảm hàm ơn của 125, cứ mỗi mấy phút là hắn lạiphải vận long khí cho cái quả trứng nhận được huyết hoa văn kia, còn phải cứ mười giâymột là lại nhận ánh mắt xem thường của 125... đã thế hắn còn cứ phải nén giận...Thượng Đế a!! Tại sao? Hắn chẳngqua là muốn hảo hảo tắm rửa một cái, quy hoạch tương lai một chút mà thôi, hắnđến tột cùng là đã làm sai cái gì???Xét thấy vương tử điện hạ cùngvương tử phi điện hạ đã hoàn toàn lâm vào trạng thái "ba ba hạnh phúc đến phát ngốc", Lăng Tự một lần nữa ngăn trởnhững người khác tới quấy rầy bọn họ.Sau khi phi thuyền hạ cánh, La TiểuLâu cẩn thận đem đứa nhỏ đang ngủ say đưa vào khoang an toàn, Nguyên Tích thì trực tiếp mangkhoang an toàn đó ôm xuống đất.La Tiểu Lâu nhìn thấy Thiều Dung– kẻ cùng lên phi thuyền đi với bọn họ, lại rõ ràng đang có ý định rời đi, do dựmột chút rồi chạy tới hỏi "Ngươi sau này có tính toán gì không?"Thiều Dung cũng không hẳn có ác ý vớihắn, khi Tô Lan yêu cầu giết La Tiểu Lâu, hắn đã ghé vào lỗ tai La Tiểu Lâu nói một câu"Kỹ năng này của ngươi thực sự làm cho ta kinh hỉ đấy"Lúc ấy, Thiều Dung cũng biết rằngđòn tấn công của mình không trúng đích, nhưng cố tình giả vờ là đã đánh trúng, thậm chí đẩychân thân đang ẩn giấu của La Tiểu Lâu ở gần đó cách xa ra hơn mười thước.Huyễn hóa hình dáng, không phảichân thân, là do nguyên lực ngưng kết lại thành hình người. Nếu Thiều Dung thựcsự muốn động thủ với hắn, hẳn là có thể tìm tới chân thân của La Tiểu Lâu.Thiều Dung lẳng lặng mà nhìn LaTiểu Lâu "Ta sẽ không quay về Liên bang, ta đã là kẻ có nhà mà không thể về nữa rồi"La Tiểu Lâu ngẩn ngơ, có thể nói, mỗi lầnLa Tiểu Lâu nhìn đến Thiều Dung đều là lúc hắn mang theo nụ cười trên môi, cósung sướng, có lười nhác, có quỷ dị, thậm chí là có cả nguy hiểm.Thế nhưng lần này La Tiểu Lâu nhậnthấy trong mắt của con người đầy cường đại, đầy máu tươi này sự bi ai. Tuy rằngchẳng qua chỉ là chợt lóe mà thôi, nhưng La Tiểu Lâu lại bỗng nhiên cảm thấyđau xót, có lẽ là bởi huyết mạch của bọn họ đều là những kẻ bị cả nhân loại lẫn dịthú vứt bỏ, hoặc cũng có lẽ bởi vì Thiều Dung đã từng giúp đỡ hắn."Vậy ngươi có muốn quay về chỗ củadị thú? Anh trai ta cũng đang tới đây..." La Tiểu Lâu hỏi. Nếu không phảicực chẳng đã, La Tiểu Lâu tuyệt đối sẽ không gợi ý Thiều Dung tới bên chỗ dị thú.Đôi mắt đen thẳm của Thiều Dung lặngnhìn La Tiểu Lâu trong chốc lát, cuối cùng hắn cái gì cũng không nói, yên lặng cúi đầu, haivai bắt đầu run rẩyLa Tiểu Lâu chột dạ, lo lắng mìnhcó can thiệp quá nhiều vào chuyện của người khác không, thì chợt nghe thấy tiếngcười quen thuộc.Nụ cười tà khí đáng ghét của Thiều Dung lạixuất hiện, ghé sát vào lỗ tai La Tiểu Lâu hỏi "Những điều ta vừa nói, ngươi sẽkhông thực sự tin là thật đấy chứ? Chậc chậc, thật sự là vừa tốt bụng lại đáng yêu quá nha..."La Tiểu Lâu ngơ ngác đứng, nỗi chuaxót chột dạ vừa rồi không biết đã chạy đến cái góc nào... hắn quả thựclà chẳng nên xen vào việc của người khác..."Ta đã từng gặp mẫu thâncủa ngươi" Thiều Dung bỗng nhiên nói "Đó là một người phụ nữ phi thườngthông minh, mà phụ thân ngươi, là một kẻ còn biến thái hơn cả ta,ta không biết ngươi giống ai trong hai người bọn họ... nhưng mà, ta thấy vui khingươi là loại tính cách này"Nói xong, THiều Dung đưa tay sờ sờmặt La Tiểu Lâu , xoay người rời đi "Không cần lo lắng cho ta, ta cảmgiác bọn họ đã tới rồi"Xem ra, Thiều Dung đã quyết định sẽ trởlại phía dị thú, sự kêu gọi của huyết mạch là niềm tin, là đích tới của hầu hếttất cả dị thú.La Tiểu Lâu nhẹ nhàng thở ra,xoay người hướng về phía Nguyên Tích lao vào – người kia sắc mặt đã không được bình thườngnữa rồi.Ở nơi dừng chân, phi hành đoàn bọn họ không nhữnggặp được người của đế quốc, mà còn có người của liên bang, người của hai nướcnhị cấp văn minh – Đặc Lai Tư, A Đặc Đế Tư- và người của một số nước văn minh cấpmột nữa...Khánh Kiệt Lạp Nhĩ Đức sau khicam đoan một lần lại một lần rằng trong khoảng thời gian ngắn, trứng bảobảo nhất định sẽ không có chuyện gì, rốt cuộc cũng được thả tự do, đi theo độingũ tới đón của A Đặc Đế Tư ly khai. Hắn cảm thấy những ngày tháng hạnh phúc củamình hình như đã xài hết mất rồi.La Tiểu Lâu cùng Nguyên Tích đi vào nơi nghỉ của đếquốc, đi tới gặp Nguyên Liệt cùng Phượng Già Lăng . Ngoài ý muốn là, PhượngGià Lăng lại đang dựa vào giường đón bọn họ.Nhìn Phượng Già Lăng ôm đứa nhỏ tủm tỉmcười với bọn họ, La Tiểu Lâu ái ngại nhìn về phía Nguyên Triệt đứng bên cạnh,Nguyên Triệt như nhận ra sự lo lắng của hắn, nhẹ giọng giải thích "Mẫu thânthân thể không được thoải mái, là do khí hậu không quen thôi, không có gì đáng ngại đâu"La Tiểu Lâu gần như muốn hộcmáu, đây chẳng phải là cái lý trả lời cho có thôi sao, chẳng lẽ đến cái lý do hợplý hơn cũng lười nghĩ mà trả lời hắn à?Nhìn lén Nguyên Liệt đứng bên, sắcmặt so bình thường càng lạnh lùng, La Tiểu Lâu đem nghi vấn nuốt xuống.Đứa nhỏ đã tỉnh. Nó nhìn tráinghiêng phải, tựa hồ muốn đưa tay túm lấy La Tiểu Lâu. Lúc trước ởphi thuyền, trừ Nguyên Tích ra, những người khác muốn tới gần đều phải hứng chịukhuôn mặt đen âm trầm của Nguyên Tích hoặc là tiếng rít gào của trẻ nhỏ.Bảo bảo nhìn đến người đang ôm mình là Phượng Già Lăng,con mắt đen láy nhìn chăm chú khuôn mặt người kia một vài giây, sau đó nở ra một nụ cười.Bộ dáng khôn ngoan khả ái kia làcho hai vị ba ba nháy mắt lộ ra vẻ ghen tị. Đứa nhỏ còn chưa có cười với mình lầnnào!Nguyên Nặc chậc chậc hai tiếng, cảmthán: "Thực là kì diệu a, bất luận lúc nào, chỉ cần đưa thằng nhỏ tới chỗ bá mẫu,nó lập tức ngoan ngoãn, còn có thể cười cho chúng ta xem..."La Tiểu Lâu lúc này mới phát hiện,đứa nhỏ tuy rằng ngoan ngoãn để cho Phượng Già Lăng ôm, nhưng ánh mắt vẫn luôn liếcvề phía bên này của hắn và Nguyên Tích, hiển nhiên với vị tổ phụ đang ôm mình này là vừa thương vừa sợ.Nguyên Tích nhìn đứa nhỏ trong chốclát, bỗng nhiên đứng dậy nghiêm trang cúi chào phụ thân và mẫu thân, trịnh trọngnói "Phụ thân, mẫu thân, mặc kệ chuyện gì xảy ra, con đều sẽ cùng La Tiểu Lâu đốimặt. Nguyên Dục, còn bọn đệ đệ của nó nữa, xin kính nhờ các ngài chiếu cố".Vì thông tin chứa đựng trong câunói này quá lớn, mọi người trong phòng đều kinh ngạc nhìn về phía Nguyên Tích.La Tiểu Lâu tuy rằng cảm thấytrong lòng ấm áp, nhưng vẫn phải thốt ra "Ngươi đặt tên cho thằng bé mà khôngthương lượng gì với ta lời nào sao?"Phượng Già Lăng thì bình tĩnh tao nhã hỏi han "Thuận tiệngiải thích cho chúng ta một chút, nói bọn đệ đệ của thằng bé là sao?Nguyên Tích quay quay đầu nhìn125, 125 lập tức chạy tới, đem một cái rổ đặt ở trên giường, mở bọc khăn tắm dầycộm, lộ ra hai khỏa trứng bên trong.Nguyên Tích khụ một tiếng rồi nói"Con biết chuyện này rất khó để có thể tin tưởng, nhưng hai khỏa trứng này cũnglà con của chúng con"Một đám người trong phòngđưa mắt nhìn nhau, lúc sau rốt cuộc mới phát hiện Nguyên Tích không phải đang nói giỡn.Nguyên Nặc thất thanh kêu lên"Này chẳng lẽ không phải là đồ chơi của bảo bảo sao?" CHuyện hai quả trứng nàytừng bị hắn quẳng chơi tuyệt đối sẽ không được nói đến.Phượng Già Lăng cùng Nguyên Liệt liếc nhìnnhau, sau phút kinh ngạc, ý cười trong mắt càng nhiều, hiển nhiên đối với việccó thêm hai hậu duệ là phi thường vừa lòng.Nguyên Triệt thì không hiểu lắmnhìn về phía La Tiểu Lâu, đánh giá từ trên xuống dưới làm lông tơ La Tiểu Lâu dựng hết cả lên, mới có hứngthú mà nói "Thì ra các ngươi có thể sinh trứng sao..."La Tiểu Lâu rùng mình, gian nanmà nói "Không, kỳ thật, đó chỉ là hiểu lầm..." Hắn trong lòng thì đang mặc niệm xin lỗi Ly Mạch. Hắnkhông phải cố ý bôi nhọ danh dự gia tộc dị thú đâu, nếu Nguyên Triệtôm mong chờ nào đó với Ly Mạch... liên quan gì đến hắn a... đó là đều là lỗi của 125 cả!!Nguyên Tích thì nhìn về phía LaTiểu Lâu, đắc ý mang theo vài phần khoe khoang mà nói "Ta suy nghĩ mất mười mấytiếng, tên của thằng nhóc là, Nguyên Dục".La Tiểu Lâu run rẩy khóe miệngnhìn Nguyên Tích, mười mấy giờ? Ngươi chẳng lẽ suy nghĩ từ lúc bắt đầu ôm đứanhỏ tới tận lúc phi thuyền dừng chân sao...Nhìn thấy ánh mắt Nguyên Tích thathiết trông mong cùng lỗ tai cũng bắt đầu ửng đỏ, La Tiểu Lâu nín cười, nghĩnghĩ nói "Tên hay lắm, là nó đi"Dục – sáng ngời, chói mắt, đỉnhthiên lập địa. Đại khái đây cũng là kỳ vọng của Nguyên Tích đối với đứa nhỏ đầu tiên này đi.Nhãn tình Nguyên Tích quả nhiênsáng lên, kiêu ngạo mà tiến tới gần La Tiểu Lâu nhỏ giọng nói "Kỳ thật, ta cònnghĩ tên cho một đứa nữa, là đứa nhỏ bị cái tên kim long chết tiệt kia trộm mất ấy,gọi là Nguyên Nguyên, ngươi cảm thấy thế nào?"Nguyên nguyên (Tròn tròn)?? La TiểuLâu suy nghĩ một lát. Hắn hiểu Nguyên Tích là lo đứa bé kia có bởi vì nứt vỏ màtổn thương nguyên khí không, nên dùng tên để đền bù sao..."Cũng tốt lắm" Trên thực tế La TiểuLâu rất ít khi cự tuyệt quyết định của Nguyên Tích. Mượn lời của 125 – xuất giátòng phu – những lời này ở La Tiểu Lâu chiếm được hoàn mỹ biểu hiện.Đã được khẳng định, Nguyên Tích đắcý kéo tay La Tiểu Lâu, về phần tên của đứa nhỏ còn lại, hắn sẽ chậm rãi nghĩ .Hắn cùng La Tiểu Lâu còn đủ thời gian để mà chọn tên.Sau phút kinh hỉ bởi có thêmthành viên mới, Nguyên Tích nhìn về phía Nguyên Liệt hỏi "Phụ thân, vì sao lạicó nhiều người đến Tư Đồ Á vậy?"Nguyên Liệt đứng cạnh Phượng GiàLăng, đưa tay đặt lên vai hắn, lạnh lùng mà nói "Có người điều tra ra, người bạchtuộc hình như có liên hệ với nơi này. Mà Đặc Lai Tư, cũng có vẻ đã sớm biết chuyện""Ta nghĩ, bọn họ tới nơi này là bởi nghĩ rằng cóthể kiếm lời. Nơi này phát hiện nguồn sinh lực kiểu mới thật lớn. Bất luận là nguồn sinh lực kiểumới hay các loại kỹ thuật cao cấp hoặc vũ khí mới cũng đều có thể xuất hiện ởnơi này. Đó cũng là nguyên nhân tranh đoạt của bọn họ".La Tiểu Lâu lặng lẽ sờ ngực. Hắnlà vì tính mạng của mình nên mới không thể không tới. Đế quốc cùng liên bangthì vì kẻ thù của mình mà tới. Còn những người còn lại, tuy rằng nói là tớigiúp đế quốc cùng liên bang, nhưng đại khái hẳn là muốn đến chia một bát canh.Nguyên Triệt tiếp lời "Kẻ thù củachúng ta, giờ không hẳn chỉ có mình người bạch tuộc đâu. Nhất định cần phảichuẩn bị sẵn sàng bất cứ lúc nào"Nguyên Tích tán thưởng gật đầu,đang muốn nói chuyện, lại thấy La Tiểu Lâu gục đầu, nghĩ hắn đã mệt mỏi , xin phépphụ thân một tiếng rồi đưa La Tiểu Lâu về phòng trước, 125 thì xách rổ chạytheo sau.Nguyên Dục ngóng mắt trông mongnhìn ba ba cùng đệ đệ muội muội đi mất, sững sờ mà không dám lên tiếng.Sau khi Nguyên Tích rời đi, La TiểuLâu nằm xuống, nhẹ nhàng vuốt hai khỏa trứng, đựa theo lời của 125 , dùngnguyên lực giúp bọn nó mát xa, làm cho bảo bảo khỏe mạnh cường tráng mà sớm phávỏ ra đời.Mười phút sau, ngực La Tiểu Lâu bỗngnhiên động, ánh mắt hắn dần trở nên mê man, buông ra hai khỏa trứng, chậm rãingồi dậy, xuống giường đi ra ngoài.125 chú ý đến động tác này của LaTiểu Lâu, ý thức được có gì đó không thích hợp, hô lên "Này, ngươi đi đâu vậy?"La Tiểu Lâu không để ý đến 125, độngtác cứng ngắc mà đi đến cạnh cửa, mở cửa, ngay khi 125 sốt ruột mà định bụng gọicho Nguyên Tích thì một người đứng chắn ở cửa.Người nọ làm động tác chớ lên tiếngvới 125, sau đó khẽ đẩy người La Tiểu Lâu ra, lắc mình vào cửa, đem cánh cửa khóa kỹ lại.HẾT 287CƠ GIÁP 288125 bảo vệ hai quả trứng, trợn mắtnhìn người đứng ở cửa.La Thiểu Thiên vừa vào, nhìn nhìnhai con mắt không có chút tiêu cự gì của La Tiểu Lâu, cũng không hề lộ ra thần sắckinh ngạc, chỉ là khẽ nhíu mày. Hắn không có ý định gọi tỉnh La Tiểu Lâu, mà làở trước khi La Tiểu Lâu vô thức bước đi lần nữa, chém vào sau gáy của hắn mộtcái.Ngươi đây là muốn làm cái gì?Tuy rằng ngươi là đệ đệ của hắn..." 125 khẩn trương mà hô. Biểu hiện của La Tiểu Lâu đây rõ ràng là đã xảy ra bệnh biến.Nó không hy vọng trước khi tìm hiểu kỹ ngoan là cái gì đã phát sinh chuyện ngoàiý muốn.La Thiểu Thiên bước nhanh đến bêngiường, đem La Tiểu Lâu đặt lên trên, vừa lưu loát thoát áo La Tiểu Lâu vừanói "Nếu ngươi không muốn La Tiểu Lâu biến đổi ngay bây giờ, tốt nhất câm miệng"125 vẫn cố duy trì tự chủ, nhìnLa Thiểu Thiên nháy mắt đã cởi sạch sẽ La Tiểu Lâu, rối rắm mà tưởng tượng hậu quả đáng sợ khi NguyênTích bước vào nhìn thấy cảnh này.Làm người máy gia dụng của NguyênTích, nó biết mình hẳn là thông báo cho Nguyên Tích, thế nhưng ai làm cho nó bị uy hiếp đâu, nó đâu thể không kiêng nểgì an ngguy của La Tiểu Lâu ... nhưng mà... tên kia cũng tự nhiên quá cỡ đi... Nguyên Tích chưa bao giờ làmnhững chuyện như vậy trước mặt nó đâu ...Làn da xanh biếc của 125 nổi lênmàu đỏ quỷ dị, nhanh chóng đem hai khỏa trứng che kín lại, để tránh cho đám tiểu dị thú vẫncòn chưa xuất vỏ đã bị 'hình ảnh trẻ con ko nên xem' ảnh hưởng xấu đến.Ánh mắt đen lạnh như băng của LaThiểu Thiên nhìn lướt qua 125 ở phía đối diện, sau đó không thèm nhìn đến ánh mắt khôngrõ là kích động hay khâm phục của 125, lặng lẽ đeo một cái bao tay màu trắng rồisờ vào phía ngực La Tiểu Lâu. Ấn vài cái sau, trên làn da trắng nõn của La TiểuLâu xuất hiện một cái hồng ngân không rõ.Sắc mặt La Thiểu Thiên trở nênngưng trọng, lấy cái hộp bạc tùy thân mang theo ra, đưa vào mật mã, vân taycùng quét tròng mắt và mở hộp. Nháy mắt khi chiếc hộp được mở, một làn khói lạnhxông ra.La Thiểu Thiên tiến hành tiêu độccho ngực La Tiểu Lâu, một tay thì lấy ra một ống tiêm, trước con mắt trừng lớncủa 125, lưu loát mà đâm xuống ngực La Tiểu Lâu.Màu đỏ chất lỏng rất nhanh đượcbơm vào cơ thể La Tiểu Lâu. La Tiểu Lâu trong cơn mê man bắt đầu giãygiụa thống khổ, nhưng nhanh chóng bị La Thiểu Thiên đè ép xuống. Sauk hi tiêm xong, thống khổ của La Tiểu Lâu tựa hồ giảm bớt, hắnlại chậm rãi lâm vào mê man. La Thiểu Thiên nhẹ nhàng thở ra, đem ống tiêm nénvề trong hộp, một lần nữa khóa kỹ lại, thả vào nút không gian, tựa như cái ống tiêm trong hộplà một con quái vật nguy hiểm vậy.Đó là?125 nhẹ nhàng thở ra... kỳ thực nócũng không muốn khiêu chiến điểm mấu chốt của Nguyên Tích. Tên kia đối với chuyệntình cảm đơn thuần đến độ không tưởng ... nó cẩn thận mà hỏi ."Là thứ có thể giảm bớt tiếntrình phát triển của ngoan trong cơ thể hắn" La Thiểu Thiên nhíu mày, tựa hồkhông muốn nhiều lời về chuyện này.Hắn nhìn chăm chăm vào La Tiểu Lâu đangmê man trên giường, ánh mắt luôn lãnh đạm lộ ra thần sắc lo lắng "Loại này, có thểcam đoan hắn đúng 3 ngày tới an toàn""Thế ba ngày sau thì sao?"La Thiểu Thiên liếc 125 một cái"Hy vọng khi đó đã giải quyết được ngoan" . La Thiểu Thiên đứng dậy, thoạt nhìn định rời khỏi.125 chần chờ một lát rồi hô vớitheo bóng dáng La Thiểu Thiên "La Tiểu Lâu vẫn thực sự lo lắng ngươi, ngày đó sau khi ngươi đi,hắn vẫn luôn hỏi thăm thương thế của ngươi..."La Thiểu Thiên dừng lại, nhỏ giọngnói "Hắn là thân nhân của ta, ta sẽ không để hắn xảy ra chuyện. Còn nữa, đừngnói với Nguyên Tích là ta đã tới"**//Lúc Nguyên Tích trở về, La TiểuLâu ngủ thực sự trầm, nhìn không ra bất cứ dị thường nào. 125 lựa chọn im lặng.Dù sao, La Thiểu Thiên cũng là vì trợ giúp La Tiểu Lâu.Ngày hôm sau, bọn họ vừa mới dùngxong bữa sáng, có người vội vã đi tới, hướng Nguyên Liệt hội báo, tiểu hànhtinh bên kia có phát hiện lớn.Cả nhà đang ăn cơm đều nhất tềnhìn về phía Nguyên Liệt, Nguyên Liệt hơi hơi chọn lông mày, đem tư liệu mở ranói "Các ngươi đều xem xem"Nháy mắt, một bức hình nổi phóngđại xuất hiện trước mắt mọi người, cả phòng ăn nhất thời an tĩnh lại, trừNguyên Liệt cùng Phượng Già Lăng, tất cả mọi người đều khiếp sợ ra mặt.Từ góc cùng ánh sáng của bức ảnh,có thể thấy được, đây là ảnh chụp một cái sơn động, một sơn động khổng lồ và có một miệng giếng khổnglồ. Vách sơn động là vách đá thô ráp chảy dài thạch nhũ thường thấy, nhưng mấy chục thước bên dưới, thạchnhũ ít dần, một chất như kim loại bạc màu xám bắt đầu xuất hiện. Vách kim loạinày cũng không trơn nhẵn mà có chỗ lõm, chỗ lồi... máy quay zoom toàn cảnh, những vết lồilõm dần dần nối liền nhau, tạo thành một đồ án thật lớn.Cái đồ án khổng lồ đó vô cùng kì dị. Từ trên bức ảnhcó thể thấy, đây không phải toàn bộ đồ án, chỉ là một phần nổi của tảng băng chìm mà thôi, mà phần chìm kia,không biết kéo dài đến tận đâu.Nhìn cái đồ án quỷ dị kia, La TiểuLâu chỉ cảm thấy hô hấp bị kiềm hãm, hắn cố gắng khống chế mong muốn ấn ấn ngựcmình.Nguyên Tích nhìn chằm chằm một phầncủa đồ án qua hình ảnh, hàn ý trong mắt chợt lóe rồi biến mất.Quan quân vừa rồi hội báo vớiNguyên Liệt lại nói "Bệ hạ, hai nước nhị cấp văn minh, Đặc Lai Tư và A Đặc Đế Tư, cả mấynước văn minh cấp một nữa đang tính toán tách xẻ vách tườngkim loại này, nhưng mà, tình hình xem ra cũng không mấy lạc quan. Loại kim loại kia chưa từng thấy bao giờ, hơn nữa cứng rắndị thường. Dù Đặc Lai Tư cùng A Đặc Đế Tư hợp tác công kích cũng không mở ra. Bên kia cũng phát ra tin tức, nóilà tạm thời hợp tác, cùng nhau mở ra vách tường kim loại này".Nguyên Liệt cười lạnh. "Tạm thờihợp tác?" Nếu hai cái nhị cấp văn minh có thể tự mình tách mở lớp kim loại,bọn họ tuyệt đối sẽ không nguyện ý hợp tác. Lợi ích vĩnh viễn đều chê ít, vìcái gì lại muốn phân cho người khác một phần. Hơn nữa, sự hợp tác của bọn họ chỉsợ cũng không chỉ giới hạn trong việc mở vách tường kim loại, những nguy hiểm sau bứctường hẳn cũng là cần vật hy sinh.Nguyên Triệt nhìn về phía NguyênLiệt hỏi "Phụ thân, chúng ta sẽ hợp tác cùng bọn họ sao?"Nguyên Liệt nhìn về phía ngườinhà, tầm mắt đảo qua La Tiểu Lâu hơi dừng một chút, sau đó lại nghĩ tới bức ảnhkia "Hợp tác chứ, chúng ta thời gian không nhiều lắm, càng nhanh càng tốt"Được đến Nguyên Liệt chỉ thị,quan quân đi ra ngoài, chấp hành mệnh lệnh.Phượng Già Lăng thì híp mắt nhìn cái đồán kia một hồi lâu, bỗng nhiên nói "Là khóa mật mã, trừ phi đưa mật mã chínhxác vào, không thì vách tường này, không có khả năng bị phá đâu"Nguyên Tích nghe vậy liền nói"Phá khóa mật mã? Làm cho lục mập mạp thử xem"125 giật mình xoay người, khôngquá vừa lòng Nguyên Tích lại gọi nó như vậy trước mặt mọi người, nhưng nó cũngkhông dám phản kháng.Phượng Già Lăng nhẹ giọng nói"Cánh cửa này nếu có mở cũng không được bao lâu, nhưng mà, sau khi mở ra, cóthể có được thứ mà bọn họ muốn hay không, khó mà nói"CHờ đám người Nguyên Tíchđi khỏi, Nguyên Liệt mới chuyển hướng Phượng Già Lăng, một bên vuốt ve mái tóctrơn mượt của hắn, vừa hỏi "Làm sao vậy?"Phượng Già Lăng khẽ cau mày "tacó dự cảm không tốt. Hơn nữa, cánh cửa kia không chỉ có đồ án hoa văn, còn có cả 4 ký tự" Nói tớiđây, hắn dùng tay xoa xoa cái trán "Cánh cửa mở ra, địa phương ta tới..." Quêcủa ta có một vài ghi chép về nó, nhưng mà, đây cũng không là cánh cửa được hy vọngmở ra.Nguyên Liệt biến sắc, một bàn tayđột nhiên đưa qua, gắt gao bắt được cánh tay Phượng Già Lăng. Phượng Già Lăngnhìn hắn, bỗng nhiên nở nụ cười, nhẹ giọng nói "Nguyên Liệt, ta có thể mở ranó""Không được!" Nguyên Liệt chợt đềcao thanh âm, hô hấp dồn dập. Hắn nắm chặt tay Phượng Già Lăng "Ta sẽ không đểngươi làm cái chuyện ngu xuẩn này! Ta sẽ không cho ngươi..."La Tiểu Lâu dù lo âu đến mấy, mộtngày vẫn trôi qua rất nhanh, Nguyên Tích vẫn chưa về, tên đó lại còn gọi Roadcanh giữ ở cửa, không cho La Tiểu Lâu đi đâu. La Tiểu Lâu đem Nguyên Dục ôm tới phòngcủa hắn cùng Nguyên Tích. Nguyên Dục hơi tò mò mà nhìn La Tiểu Lâu cho nó uống sữa,giúp nó thay quần áo, đổi tã, cuối cùng đem hai quả trứng kia đặt bên cạnh nó.Hai vị thị nữ chịu trách nhiệmchăm sóc tiểu hoàng tôn nguyên bản lo lắng Nguyên Dục bị đưa đến nơi ở mới có thểquấy khóc, nhưng từ khi vào phòng này, Nguyên Dục vẫn rất ngoan, sau khi uống sạchsữa trong buồng, đứa nhỏ còn thỏa mãn tươi cười.Mãi tới lúc mệt đến không mở nổimắt, NGuyên Dục còn dùng tay nắm chặt ngón tay La Tiểu Lâu, sau đó lại lo lắng mà mởmắt kiểm tra ba lượt, mới vù vù ngủ.La Tiểu Lâu cúi đầu nhìn gương mặttrắng noãn của NGuyên Dục, rốt cuộc nhịn không được cúi đầu, đến gần hôn mộtcái bé.Nguyên Tích bận đến nửa đêm mới trở về. Hắnlà tới liên bang tìm Nguyệt Thượng.Tuy rằng vẫn không thấy người đâu, nhưng đám người liên bangquả quyết không thừa nhận Nguyệt Thượng mất tích hoặc là gặp nguy hiểm.Đến khi tất cả mọi người ý thứcđược cái vách tường kim loại trong hang động kia cần mật mã để mở, tất cả hànhvi cưỡng chế mở ra nó đều bị hủy bỏ.Hệ điều hành trung tâm cao cấp nhấtcủa mỗi nước đều bắt đầu liên hợp phá giải mật mã, 125 nói đại khái còn có nămsáu tiếng nữa, mật mã là có thể dịch ra.Nguyên Tích trở về đến phòng. Banđêm ở tiểu hành tinh này nhiệt độ xuống rất thấp. Mang một thân quần áobăng lãnh về phòng, Nguyên Tích lại bất ngờ thấy được ngọn đèn ấm áp, cùng vớingười đang ngồi trên salon chờ hắn – La Tiểu Lâu.La Tiểu Lâu đứng dậy "Sao trễ nhưvậy mới về, ta nấu đồ khuya đó, ngươi muốn ăn sao?"Nguyên Tích nháy mắt cảm thấy tấtcả mỏi mệt cùng không khí lạnh giá của trời đêm đều biến mất dưới những lời lảinhải của La Tiểu Lâu. Hắn đi theo La Tiểu Lâu vào bếp, nhìn đến La Tiểu Lâu vìhắn hâm nóng canh, cá kho, tôm chiên dừa, hai đĩa rau, cơm, cùng một miếng bánhga tô ...Đem cơm cùng canh múc cho Nguyên Tích xong, La TiểuLâu ngồi ở bên cạnh hắn, vừa vì hắn lột vỏ tôm vừa nói "Ngươi ăn đi, ta ăn xongrồi"Nguyên Tích ăn hết sức thỏa mãn.Thức ăn trên bàn đều là thứ hắn thích, còn có cả bát canh ưa thích, uhm, còn có cả bánh ga tô vịvani miễn cưỡng chấp nhập được.Cho dù là khi còn là tiểu hài tử,Nguyên Tích cũng không được cha mẹ đối đãi nuông chiều như vậy. hắn nhìn La Tiểu Lâu, trong lòng vừa ấm áp vừa thoảimái, trên mặt thì lại như khúc gỗ, không chịu biểu lộ chút tình cảm.La Tiểu Lâu nhìn Nguyên Tích hồnghồng lỗ tai, cười đến gần hỏi "ngươi vừa lòng chứ?"Thời gian gần đây, La Tiểu Lâu đã rất ít câu dẫn hắnnhư vậy. lúc nhiệt khí phun ở trên lỗ tai, Nguyên Tích lập tức cả người cứng ngắc.Hắn thậm chí bị sặc ngụm canh vừa mới nuốt được. Áp chế trong lòng rung động, hắntrừng mắt nhìn La Tiểu Lâu một cái "Uhm, còn tạm được"La Tiểu Lâu nở nụ cười, đưa tay vớilấy cái thìa trong tay Nguyên Tích, múc một muỗng canh, dưới ánh mắt ẩn ẩn chờmong của Nguyên Tích, đưa đến bên miệng của mình.Nhìn Nguyên Tích ngớ ra, La TiểuLâu bỗng nhiên lại tiến đến trước mặt Nguyên Tích, trước khi Nguyên Tích kịp giậtmình đã ôm lấy gáy hắn, sau đó môi chạm môi, đem canh mớm qua.Toàn bộ mặt của Nguyên Tích đều đằngmột phát đỏ lự lên, tay hắn muốn đẩy ra La Tiểu Lâu, nhưng đụng đến eo của LaTiểu Lâu lại chần chờ mà dính đi lên. Hiện giờ bọn họ ở trong phòngcủa chính mình, cho dù La Tiểu Lâu có chút dâm đãng thật đấy, nhưng cũng may trừmình ra, cũng không có người nào khác nhìn thấy. Hắn rất rộng lượng nha, có thể tha thứ La TiểuLâu ...Canh không biết lúc nào thì đã uống xong. La TiểuLâu nhìn Nguyên Tích đã có chút ý loạn tình mê, nhẹ giọng nói "Nguyên Tích, ta *** ngươi..."Nguyên Tích hoàn toàn hóa đá, hắn mặt đỏ tai hồngnhìn La Tiểu Lâu, cuối cùng đem La Tiểu Lâu ôm lấy, đi về phía phòng tắm.Đến khi Nguyên Tích theo trạngthái động tình tỉnh táo lại, cân nhắc có phải mình cũng nên nói cái gì đó, La Tiểu Lâu đã vù vù ngủ.Sáng sớm hôm sau, bên kia rốt cụccó tin truyền đến, nói là cánh cửa đã được mở.Nguyên Tích nghe tin, lại nghĩ đếntối hôm qua. Hắn không hy vọng đó là thời khắc đẹp đẽ mà La Tiểu Lâucố ý gây dựng để sau này nhớ lại. Hắn không cần bọn họ chỉ có hồi ức để nhớ lại.Nếu nhất định phải nói, hắn sẽ chờ khi La Tiểu Lâu an toàn nói sau.HẾT 288CƠ GIÁP 289Cánh cửa kim loại thần bí rột cuộcđược mở ra, quan hệ hợp tác giữa các bên mặt ngoài vẫn duy trì hòa hợp, nhưngthực tế mạch nước ngầm bắt đầu từ thời khắc cánh cửa hé mở đã chuyển động, hục hặcnho nhỏ giữa các bên phát ra càng lúc càng thường xuyên.Khi cánh cửa dần được hé lộ, cóngười hưng phấn kích động, có người bắt đầu thấp thỏm bất an, có người còn chủđộng rút lui. Thế nhưng, đại đa số là chờ mong những lợi ích có được sau cánh cửa.Tuy rằng ngọn lửa chiến tranh chủyếu lan tràn ở đế quốc cùng liên bang, thế nhưng bạch tuộc nhân biến dị cànglúc càng có xu thế tăng lên, thực lực của chúng phát triển đến tốc độ làm người ta kinh hãi, chẳngai biết được liệu sắp tới chiến tranh có lan tới nước mình? Cho nên trước cơ hộitrở nên mạnh hơn, thay đổi tiên tiến hơn, nếu không có gì ngoài ý muốn, nhữngngười ở đây chẳng ai nguyện ý lui về sauLa Tiểu Lâu đi theo bên người NguyênTích. Vì để tránh những phiền toái không cần thiết, 125 cùng Vân Thiên đều chuivào không gian nút. TRình độ kỹ thuật làm ra chúng nó, vượt xa những gì vănminh cấp một có được.Phía trước hai người là Nguyên Liệtcùng Phượng Già Lăng, đằng sau là hơn 200 người được lựa chọn đi theo. Đoàn của bọn họ so vớicác đoàn khác, có thể nói là số lượng ít nhất. Thế nhưng, Phượng Già Lăng không đồng ý để nhiềungười đi vào hơn nữa. Trừ hai mươi người là khoa học gia cao cấp, số còn lại đều lànhững chiến sĩ cơ giáp cực kỳ vĩ đại.Trừ đế quốc cùng liên bang, việcnhững người lãnh đạo tối cao của đất nước tiến vào khám phá một nơi đầy nguy hiểmnhư thế này cũng ít khi thấy.Dựa theo ý của Nguyên Liệt,Nguyên Triệt lưu thủ ở bên ngoài, nhưng không biết vì sao, Nguyên Triệt vôluận thế nào cũng nhất quyết theo vào. Mà về phần Nguyên Tích, bởi vì La TiểuLâu, bảo hắn lư lại bên ngoài cũng càng thêm không có khả năng. Cuốicùng, Nguyên Nặc bị để ngoài. Đương nhiên, bên người Nguyên Nặc,là tiểu Nguyên Dục cùng toàn bộ cao tầng của đế quốc.Cho dù những người tiến vào thựcsự có vạn nhất, đế quốc cũng không đến mức không người nối nghiệpYates cùng Điền Lực đều không bịchọn, La Thiểu Thiên thì có, Lăng Tự cùng hai phó thủ nữa của Nguyên Tích thì đềubị Nguyên Tích lưu lại bên ngoài, thập cấp cơ giáp được Nguyên Tích giao cho LaThiểu Thiên.Mộ Thần được lựa chọn đi cùng, thế nhưng trướckhi đi, Arthur – người đáng lẽ đã quay về Bụi tinh hệ bỗng nhiên xông vào, trước mặt mọi người khóa môi MộThần hôn thắm thiết một trận, khi Mộ Thần thẹn quá hóa giận, Arthur mới buông hắnra, tiến đến bên tai hắn và nói "ta đi thay ngươi, ngoan ngoãn chờ ta trở lại".Nói xong, Arthur kéo Mộ Thần từ trong đội ngũ ra, chính mình thì tủm tỉm đứng vàochỗ đó.Mộ Thần lạnh lùng nhìn kẻ bátnháo Arthur, cuối cùng quay mặt đi, giống như lười xem hắn, nhưng mà, từ bên cạnh, mọingười vẫn có thể nhìn được đến đôi môi đỏ bừng của Mộ Thần.Thời điểm tiến vào hang động, cơnđau nhói ở ngực hai ngày nay đã bình ổn của La Tiểu Lâu lại cấp tốc nhảy lên, Nguyên Tích đưa tay nắm chặthắn, dẫn hắn đi xuống dưới.La Tiểu Lâu kiệt lực che dấu bệnhtrạng, trong không gian lạnh lẽo âm lãnh của hầm đá, độ ấm phát ra từnơi bàn tay Nguyên Tích càng làm cho người ta thêm quyến luyến. La Tiểu Lâu gắtgao nắm lại Nguyên Tích. Đều đã đến được nơi này, hắn không thể ở những phút cuối cùng, ở trước cánh cửa thành công màngã xuống trước mặt ái nhân cùng thân nhân bằng hữu được.La Tiểu Lâu lau đi mồ hôi lạnhtrên trán. Rất nhanh bọn họ đã dừng lại. Sau đó La Tiểu Lâu thấy được cảnh tượng từng làm hô hấp hắn bị kiềm chế. Bức tườngkim loại to lớn, ở trong không gian mờ tối trống rỗng này, giống như cái miệng của một conquái vật lớn, lấy một loại khí thế bức người mà xuất hiện trước mặt hắn.Trong nháy mắt đó, La Tiểu Lâu gầnnhư mất đi âm thanh, chỉ cảm thấy rung động không gì sánh kịp. Tận mắt đến mới pháthiện ra, đồ án trên cái vách kim loại đó giống như một loại ký hiệu vừahuyền ảo vừa quỷ dị, có vẻ có lực hấp dẫn vô cùng, nhiều xem một chút sẽ lập tứcthu hút người xem đi lạc vào... những cảm giác này không phải là thứ mà hình ảnhquay lại truyền về lúc trước có thể truyền tải được.Mà tại phiến kim loại khổng lồnày, những âm thanh từ các đoàn người đi vào đều không tự chủ được mà nhỏ dần đi.Những người của A Đặc Đế Tư cùng Đặc Lai Tư đang ởvị trí dễ nhận thấy nhất, nhân số gấp mấy lần đoàn của An đế quốc bọn họ. NguyênTích híp mắt đánh giá tên kim long gọi Thánh Kiệt Lạp Nhĩ Đức kia một cái, lo lắng có phải đem tên ngu xuẩn này lôira ngoài. Nếu tên này xảy ra chuyện gì trong động, đứa nhỏ của mình hẳn sẽ phiềntoái ... ba năm... con mình những ba năm đều sẽ không thể sống nếu thiếu máu của tên kia.Thánh Kiệt Lạp Nhĩ Đức vì thay thếphụ thân mà tới bỗng nhiên rùng mình một cái, nghi hoặc bất an mà mọi nơi nhìn nhìn , từ sau khi tớicái tiểu hành tinh chết tiệt kia, nói chính xác hơn là từ sau khi gặp đượcquả trứng kia, hắn vẫn luôn gặp xui xẻo.La Tiểu Lâu cũng đang nhìn ngó xung quanh. Ly Mạchđang ở gần đây, hắn có thể cảm nhận được, nhưng cũng không xác định được vị tríchính xác. Nhưng mà, phi thường rõ ràng là, vừa mới rồi, Nguyên Triệt cũng có chút không yên lòng. Có lẽ, hắn đã tìm được nguyên nhânlàm Nguyên Triệt nằng nặc đòi đi cùng.Dàn người phía trước dần di chuyển,bắt đầu tiến nhập. La Tiểu Lâu cuối cùng thôi tìm kiếm Ly Mạch, quay đầu nhìn vềphía Nguyên Tích bên người. Người kia vẫn tuấn mỹ như thường, mang theo nétkiên định không thể nghi ngờ.Cảm nhận được tầm mắt của La TiểuLâu, Nguyên Tích quay đầu về nhìn hắn, bỗng nhiên nói "Theo ta trở về". Một câukia giống như là khẩn cầu, lại giống như không phải. Cái từ đó, thực sự không hợpvới Nguyên Tích.La Tiểu Lâu che ngực, không chútdo dự nói "Tin tưởng ta, ta so với bất cứ ai đều muốn cùng ngươi cùng nhau trở về" . Hắnlà người ích kỷ, cho tới bây giờ vẫn đều hy vọng, bất luận như thế nào mình đềucó thể sống. Chỉ có sống sót, mới có thể cảm nhận được người yêu bá đạo củamình che dấu sự ngây thơ cùng dịu dàng dành riêng cho mình, chỉ khi còn sống, mới có thể nhìn bọn nhỏlớn lên, chỉ có sống, mới có thể nhìn lục mập mạp ở trong nhà làm đủ trò taiquái, chỉ có sống...Những người đầu tiên tiến vàocũng không phải người của nhị cấp văn minh, mà là một quốc gia văn minh cấp dướiphụ thuộc Đặc Lai Tư. Vì trường kỳ phụ thuộc, cho nên dù bọn họ biết rõ kẻ tiến vào đầu tiênchính là vật hy sinh, nhưng cũng không có quyền cự tuyệt.Mấy trăm người của đoàn đó rất nhanh tiến bàocánh cửa, một màn bạch quang bộc phát, những người đằng sau rốt cuộc không nhìnthấy bọn họ nữa, không có hoan hô, cũng không có tiếng kêu thảm thiết,người ngoài thậm chí không được đến bất kỳ tín hiệu gì nữa.Qua một hồi lâu, dẫn đầu đoàn Đặc Lai Tư là Mặc gia công tướccười với Thánh Kiệt Lạp Nhĩ Đức ở bên cạnh và nói "Vương tử điện hạ, tuy rằngkhông có tin tức gì, nhưng mà thiết bị xác định sinh mạng ta trang bị cho bọn họ cũng không báo gì, chứng tỏ bọn họcũng không nguy hiểm đến tính mạng, xem ra chúng ta là có thể đi vào"Sauk hi A Đặc Đế Tư cùng Đặc Lai Tư hai cái nhị cấp văn minhtrước sau bước qua cánh cổng, đến lượt các nước văn minh cấp một.Bước qua cánh cổng, đập vào mắtLa Tiểu Lâu là một gian phòng rộng đến nỗi có thể cất chứa vạn người, toàn bộvách phòng đều dùng cái loại kim loại cực kỳ cứng rắn kia mà thành, trừ bỏtrung tâm là một cái cột đá rộng nhô lên, chung quanh trống trải đến đáng sợ. Vừa bước vào xong, các chiếnsĩ của đế quốc lập tức đem La Tiểu Lâu, Nguyên Tích cùng hai vị bệ hạ vây ở giữa.Đối diện với bọn họ ở nơi xa nhấtkia, còn có một cánh cửa khác nữa.Phía trên cột đá là một cái bàn kim loại,trên bàn huyền phù một trái cầu màu đen. Lúc này, không ít người đang vây qaunh cái bàn nghiên cứu mặt bàn cùngviên cầu huyền phù kia.Cuối cùng, một vị quan quân của ĐặcLai Tư chỉ vào mặt bàn nói "Vương tử điện hạ, nơi này có bản đồ, bên phảilà địa cung, chỗ chúng ta là tầng thứ nhất, đi thông sang tầng tiếp theo cánh cửa ởngay kia. Trời ạ, có những sáu tầng... những kẻ làm ra cái nơi này chẳng lẽ đem toàn bộ tiểu hành tinhđều đào rỗng sao..."Khi hắn còn đang nói, có người đã nhịn không được màchạm vào quả cầu kia.Trong nháy mắt, ngọn đèn lớn trong phòngtoàn bộ tắt. Nguyên Tích vẫn nắm tay La Tiểu Lâu, ở bên tai thì thầm "Đừng hoảnghốt" . La Tiểu Lâu cũng không hề kích động. So với người khác, nguyên lực của hắn khiến cho hắn dù ởtrong bóng đêm cũng có thể tinh tường nhận biết chung quanh hết thảy. Nháy mắt khi đèn vừa tắt, hắt pháthiện La Thiểu Thiên cùng Arthur đều di chuyển đến bên cạnh hắn và Nguyên Tích.Có người vừa định mở đèn chiếu sáng mangtheo, nhưng rất nhanh ngọn đèn này lại bị cưỡng chế tắt phụt.Chẳng lẽ thiết kế phòng ngự của tầngnày đã bị khởi động? làm cho bọn họ lâm vào hắc ám?Tiếp theo, ở cự ly không xa, mộtchút ánh sáng hiện lên, sau đó bộc phát, chung quanh tản mát vô số hào quang, vô số quang điểm nhỏ bé,chỉ trong một thời gian ngắn đã bao phủ toàn bộ phòng khách.Những quang điểm này ngay khi mọingười mới giơ vũ khí lên phòng ngự thì lại bắt đầu biến đổi, biến thành một đám hình cầu"Từ từ, không phải công kích""Trời ạ, là bản đồ vũ trụ tinh""... Không, không đơn giản là bản đồvũ trụ tinh đâu!" Một người nào đó của A Đặc Đế Tư nhanh chóng hô lên, âm thanh mag theo sựkích động "tấm bản đồ này, bản đồ nầy so với bản đồ hoàn thiện nhất của chúngta còn muốn hoàn thiện và rộng lớn hơn"Một câu, làm cho tất cả mọi ngườitrong sảnh im lặng xuống. A Đặc Đế Tư là quốc gia có nền văn minh phát triển nhất trongbọn họ, nếu so với bản đồ của A Đặc Đế Tư còn hoàn thiện hơn thì giá trị của bản đồ nàyđã không thể đánh giá."khoan đã, bản đồ này, còncó ghi cả tọa độ của các hành tinh cấp cao" một gã khoa học gia phía sau La TiểuLâu hô lênTheo một câu này, Nguyên Liệt rấtnhanh phân phó "lưu lại năm người kỹ thuật viên, tiểu đội một cũng lưu lại"Tất cả các quốc gia đều để lạingười để chép lại tấm bán đồ, có tọa độ càng cụ thể, bọn họ càng có cơ hội đi tớicác tinh hệ xa xôi, càng nhiều tinh cầu, kia tức là vô vàn tài nguyên khoáng sảncùng nguyên vật liệu"Những người khác thì lại tiếp tụchành trìnhThông đạo từ tầng một xuống tầngthứ hai đèn đuốc sáng trưng, mà kinh hỉ tầng hai này cho bọn họ còn nhiều hơn hẳn so với tầng thứ nhất.Tiến vào trong nhát mắt mọi ngườithấy được hàng loạt cơ giáp cùng các loại vũ khí bày la liệt chất thành đống choán hết cả căn phòng còn lớn hơn cả tầngthứ nhấtThánh Kiệt Lạp Nhĩ Đức cùng MặcGia công tước cũng không thể hiện ra mặt sự vui sướng như một bậc văn minh, đơn giản nói mộtchút vấn đề phân phối, sau đó phân vài người lưu lại chịu trách nhiệm thu thập rồi sau đó nhanh chóng đi về phía cửatiếp theoLa Tiểu Lâu nhìn Mặc Gia công tước,người này hắn cũng không xa lạ. Lúc đấy ở Đặc Lai Tư, Mặc Gia công tước từng cùng đường muội củahắn Nhã Phỉ Nhĩ rõ ràng đứng về phía liên minh, mà hiện tại Nguyệt Thượng thì đứng bên cạnh MặcGia công tước, cúi đầu không rõ lắm biểu tình, mà bên cạnh người từng thèm nhỏdãi Nguyên Tích nhà hắn – Nhã Phỉ Nhĩ là một cái nữ nhân đội hắc sa che mặt.Dù là khoảng cách xa như vậy,nhưng La Tiểu Lâu vẫn có thể cảm thấy, người nữ kia dùng ánh mắt tràn ngập oánhận nhìn về phía bên này. La Tiểu Lâu đoán đó là người bị Thiều Dung tiêm cái gìđó vào người – Tô Lan.Tầm mắt La Tiểu Lâu rất nhanh lạidời đi chỗ khác, không phải tránh Tô Lan, mà là bởi hắn cảm nhận được nguy hiểmnào đó. Từ sau khi đi tới thánh địa dị thú sau, trực giác của hắn lại càng tinhchuẩn.Tầng thứ hai hiển nhiên lớn hơn tầngthứ nhất rất nhiều, số vũ khí chất đống bọn họ nhìn thấy chỉ là một phần, giờ bọn họ đang đi sâu vào xem những phầncòn lại.Tại một góc phòng bày ra một cáibàn điều khiển trắng noãn, trên bàn điều khiển còn có một cái trứng màu vàngcao cỡ nửa người."Đây là cái gì? Một loại kim loại mới ..." mộtkhoa học gia nhịn không được tò mò tiến lên nói, nhưng vẫn rất cẩn thận, cũngkhông lấy tay đụng vào.La Tiểu Lâu theo bản năng nắm chặtNguyên Tích, Nguyên Tích nghi hoặc mà nhìn hắn một cái.Âm thanh của 125 vang lên bên taiLa Tiểu Lâu "không phải kim loại, là vỏ kim loại, bên trong có dấu hiệu sinh mệnh,hơn nữa rất khỏe mạnh, từ từ..."Biến cố phát sinh rất nhanh, ngaykhi cái khoa học gia tiến tới gần sát quả trứng, vỏ kim loại của nó bỗng nhiênvỡ vụn , một mảnh màu đỏ hiện lên, trong đại sảnh chỉ còn nghe được tiếng kêuthảm thiết của người khoa học gia kia.Mọi người căn bản còn không kịpphản ứng, chỗ vị khoa học gia kia đứng ban nãy giờ cũng chỉ còn một ít thịt nátcũng huyết vụ tóe tung , mà trước mặt mọi người giờ là quả trứng vỡ vụ cùng mấycái xúc tua màu đỏ.Tất cả mọi người nhanh chóng lùira xa, sau đó vô số vũ khí nhắm tới tấn công quả trứngTiếp theo, cái xúc tua kia rụt trởvề, vài giây sau, đại sánh vang lên một tiếng vang nhỏ, vỏ trứng cứng cáp hoàntoàn vỡ vụn."Trời ạ, đó là bạch tuộc nhân..."" Nó có màu đỏ như máu ..."Trong tiếng nghị luận ồn ào của mọingười, tân sinh bạch tuộc nhân đã hoàn toàn đứng thẳng lên,phải cao tầm một thước bảy, so với những con bạch tuộc nhân khác mà La Tiểu Lâugặp qua, con này gầy vô cùng, nhưng hình dạng lại càng thêm quái dị.Trách không được 125 cảm thấy nghi hoặc, đó chính là tử địch của đế quốc,hơn nữa lại là tiến hóa thể.Huyết sắc bạch tuộc nhân từ từnhìn chung quanh một vòng, tiếp theo đột nhiên di chuyển. Nhưng mà, rất nhiều ngườitrước khi nó kịp di chuyển đã nổ súng.Cảnh tượng bạch tuộc nhân bị giếttrong tưởng tượng của mọi người cũng không xuất hiện, nó lấy tốc độ nhanhđến khó tin nhảy vọt lên, những vết đạn không tránh kịp toát ra màu đỏ nồng trùmáu, nhưng lại tuyệt không ảnh hưởng đến độ linh hoạt của nó.Bạch tuộc nhân nhảy lên và đáp xuống trên ngườimột gã binh lính, mọi người thoáng chần chờ không công kích, người lính kia lạihét thảm một tiếng, lấy tốc độ mà mắt thường có thể thấy được dần khô quắt đi,cuối cùng biến thành một khối thây khô. Mà ngược lại, thân thể của bạch tuộcnhân dần trở bên khỏe mạnh, cao lớn."Hắn có thể hút máu!!""Đừng, đừng để hắn tới gần chỗ vũkhí..."Thế nhưng đã quá muộn, bạch tuộcnhân lấy được vũ khí lại càng thêm giảo hoạt. nó né tránh mọi công kích, hơn nữa bắt đầu sáthại người.Thánh Kiệt Lạp Nhĩ Đức liếc mắtnhìn cách đó không xa đích Mặc Gia công tước một cái, hừ một tiếng, bên cạnh hắn một sĩ quan phụtá cũng hành động. ở bên cạnh La Tiểu Lâu là Arthur cũng nhảy lên, một đầu tóc hồng,lấy tốc độ cực nhanh phối hợp mấy cao thủ bao vây bạch tuộc nhân, cuối cùng kếtliễu nó.Arthur trở lại La Tiểu Lâu bênngười, đã hơi hơi thở gấp, cau mày nói, "Hai vị bệ hạ, bọn họ lại tiến hóa, lợi hạihơn nhiều những kẻ bên ngoài"Sĩ quan phụ tá bên cạnh Thánh KiệtLạp nhĩ Đức nói "Xem ra, gì tiêu diệt tất thảy các cấp văn minh của nhân loại,bạch tuộc nhân chính là chuẩn bị không ít kế hoạch, số lượng vũ khí lớn này xem racũng là chuẩn bị cho trứng bạch tuộc nhân ấp nở ra sử dụng"Mặc gia cũng mỉm cười "Tráchkhông được". Những vũ khí này, đối với văn minh cấp một quả thực là phi thường không sai, nhưng đối vớinhị cấp văn minh như bọn họ mà nói đã có chút không đáng, bằng không bọnhọ sao có thể hào phóng mà phân cho đám người kia.Trứng ấp nở? nghe từ đó, mọi người đềukhông tự chủ được mà nhìn về phía dãy bàn. Trên mặt bàn là vô số kim trứng. Nhưlà hưởng ứng sự chú ý của mọi người, vô số tiếng vỡ vụn của vỏ trứng bắt đầutruyền đến.Ác mộng, từ đây bắt đầu.La Tiểu Lâu được Nguyên Tích cùngLa Thiểu Thiên đám người che chở ở giữa, hắn cũng dùng nguyên lực ngưng kếtthành vòng bảo hộ những người bên cạnh, thậm chí còn ngưng kết ra lưỡi daonguyên lực sắc bén bắn về phía huyết sắc bạch tuộc nhân.Những chiến sĩ cơ giáp được chọn đi vào đều là những ngườiưu tú nhất, vô luận đơn độc tác chiến hay đoàn thể tác chiến đều cực kỳ xuất sắc,thế nhưng khi đối phó với huyết sắc bạch tuộc nhân, bọn họ vẫn cảm thấy cố hếtsức. Bọn họ không dám tưởng tưởng, nếu huyết sắc bạch tuộc nhân này đều lên chiếntuyến, tình thế của đế quốc sẽ trở nên xấu đến mức nào nữa.Một giờ sau, mọi người đều thở hồnghộc mà dừng lại, huyết sắc bạch tuộc nhân rốt cuộc bị tiêu diệt toàn bộ. Khôngít người bắt đầu kiểm kê thương vong.Đế quốc bên này có mườimấy người bị thương nhẹ, nhưng không có tử vong. Trừ PhượngGià Lăng cùng Nguyên Liệt bệ hạ sắc mặt như thường, những người khác đều phải cấp tốc nghỉngơi cùng bổ sung năng lượng.Đang lúc mọi người lo lắngcó nên ăn trưa chưa thì bỗng có người thất thanh hô "Không ... vẫn chưa hết, vẫn còn kim trứng"Tất cả mọi người đứng lên, hướngbốn phía nhìn lại.Giờ mọi người mới phát hiện, nhữngkhỏa kim trứng xuất hiện trên dãy bàn kia cũng không phải đột nhiên xuất hiện, màlà có băng chuyền chuyển tới. Mà bây giờ, từng khỏa từng khỏa kim trứng đều cuồncuộn mà được đưa lại đây.BỞi vì phát hiện sớm, nên nhữnghuyết sắc bạch tuộc nhân vừa nở ra đã bị mọi người nahnh chóng tiêu diệt.Đồng thời mọi người cũng nahnh chóng phát hiện một cái quyluật đáng sợ: cứ cách nửa tiếng, băng chuyền sẽ lại một lần nữa vận chuyển kimtrắng. Kim trứng từ nơi nào đến? đây là một câu hỏi mãi chưa được giải."không được, chúng ta không thể bịgiữ chân ở nơi này mãi được" Mặc Gia công tước nghiêm mặt nóiNhưng mà chúng ta không thể để kệ kim trứngcứ vô hạn sinh ra như vậy, bằng không lúc quay về, đại khái sẽ chẳng thể nàothông qua nơi này". Huống chi, tầng một còn có người của chúng ta ở đó phục chế lại tấm bảnđồ.Cuối cùng, mọi người thương lượngmột phen. Mỗi cái văn minh lưu lại tám mươi phần trăm số lượng để ở đây chịu trách nhiệmgiết chết đám huyết sắc bạch tuộc nhân đang không ngừng sinh ra, số còn lại tiếptục đi xuống dưới.Mọi người cũng không phải muốnlưu lại đại bộ phận sức chiến đấu ở tầng thứ 2 này nhiều như vậy, thế nhưng nếulưu lại quá ít, căn bản không thể giải quyết được đám kim trứng cứ cáchnửa giờ lại được chuyển ra.Hơn nữa, trong lòng mọi người còncó một nỗi lo, nếu bạch tuộc nhân thực sự có thể căn cứ sức chiến đấu của đốithủ mà làm ra điều chỉnh, lúc quay về, chẳng phải sẽ xuất hiện những bạch tuộcnhân càng lợi hại hơn sao?Cũng có người bắt đầu thấyhối hận khi mở cánh cửa kia. Nếu cánh cửa kia còn tồn tại, có lẽ còn có thểngăn cản đám biến dị bạch tuộc nhân một thời gian ngắn, thế nhưng bây giờ, bọn họ chỉcó thể dùng chính huyết nhục chi khu của mình làm lá chắn. Lựa chọn lần này, thựcsự là chính xác sao?Số lượng lính bị lưu lại doArthur dẫn đầy, hắn ngả ngớn tựa vào đài vũ khí, cùng đám người llt nói "Sớmvề một chút, ta tranh thủ lúc các ngươi về cho các ngươi kinh hỉ"Dưới sự dẫn đường của hai cái nhịcấp văn minh, bọn họ tiến vào tầng không gian thứ baLần này, không có vũ khí, không có bạch tuộc nhân,cũng không có đồ tinh bức họa, bọn họ thậm chí không biết tầng thứ ba rộng thếnào, bởi vì không gian đều bị bao phủ bởi một màn sương trắng mờ mịt.Dụng cụ phân tích rất nhanh đượclấy ra, màn sương này cũng không gây thương tổn cho con người, chỉ có tác dụng ngăn cản tầm mắt mà thôi, thếnhưng ngay cả dụng cụ trinh sát tiên tiến nhất cũng không thể nhìn thấy gìngoài một thước. Hơn nữa, địa hình của tầng thứ ba này cũng khác với hai tầng trước.Mọi người thật cẩn thận đi mấy chục mét rồi mà vẫn chưa thấy cánh cửa nào. Rơivào đường cùng, tất cả đành tự tách ra để tìm đường.Vì bị màn sương cản trở, dù códùng thiết bị xua tan thì chúng cũng rất nhanh lại tràn ngập lại, cuối cùng, mọingười thống nhất, đi về phía bên phải.HIện tại An đế quốc còn bốn mươingười, thêm Thập Tam là nhân viên nghiên cứu, không có bao nhiêu năng lực chiếnđấu... La Tiểu Lâu thật cẩn thận mà tản ra nguyên lực, dự phòng những nguy hiểmcó thể xảy ra.Rất nahnh, La Tiểu Lâu phát hiện,có chút vị trí sương mù nồng đậm hơn chỗ khác rất nhiều. Hắn không tự chủ mà nhìn nhiều vài lần,kết quả lại kinh ngạc phát hiện, sương trắng này thoạt nhìn kết thành hình thùnào đó quen thuộc, cuối cùng càng ngày càng rõ ràng ... hình người.La Tiểu Lâu vội nắm chặt NguyênTích, vừa định nói, đằng trước đã có người hô lên "trong sương mù có người!"Những gì trải qua ở tầng thứ hai,mọi người đều có kinh nghiệm cùng cảnh giác hơn, nháy mắt tất cả dừng lại,lấy hai cái nhị cấp văn minh làm trung tâm, tập trung lại.Thanh âm kia hiển nhiên cũng phát hiện mọi ngườihành động, hơi xin lỗi mà nhanh chóng nói bổ sung "Không nguy hiểm, đúng ra là, là người bị đóng băng, không có dấu hiệu sinh mệnh"Mọi người rất nhanh lại tập trunglại nơi người kia, quả nhiên trước mặt là một pho tượng người, càng làm mọi ngườiyên tâm chính là, vô luận xem thế nào, đây đều là một nhân loại bình thường.Kể cả hắn có phá băng mà ra, cũng sẽ không khủng bố như bạch tuộc nhân kia.Thế nhưng sắc mặt của Nguyên Liệtcùng Phượng Già Lăng lại không tốt lắm. An đế quốc cùng liên bang đều khôngtham gia thảo luận, bởi vì bọn họ cũng đã phát hiện, quần áo cùng phục sức củangười bị băng kia nhìn rất quen mắt. Đó là phục sức của binh lính đế quốc 20 năm trước, mà lúc đó, liên bang đã sớm nhập vào đế quốc,nói cách khác, kia đúng là người của bọn họ.Phượng Già Lăng rũ xuống hai mắt,thấp giọng nói "Đó là quân đoàn 37 bị mất tích"Nguyên Liệt cũng ngưng trọng"không ngờ, bọn họ lại ở nơi này"Phía bên kia, một người kinh ngạcmà nhìn pho tượng sững sờ, lẩm bẩm nói "Sao lại thế này, ta vừa rồi vừa đi quachỗ này, lúc đó không có gì cả a..."La Tiểu Lâu đồng dạng cảm thấynghi hoặc, rõ ràng trước đó chỗ kia cũng không có người, mà sau khi sương trắng nồng đậm ngưng tụ sau, dần dần xuất hiệnhình dạng, sau đó mới xuất hiện pho tượng.Pho tượng này, rốt cuộc là từ nơinào mà ra tới?Sau đó, mọi người vạn phầnđề phòng mà dò xét cái pho tượng kia, xác định người kia không còn dấu hiệusinh mệnh gì nữa, mới ly khai.Kế tiếp, mọi người lại càng thêmcẩn thận, tận lực đi theo đoàn, tận lực xích gần đội hữu.Mọi người lại nhanh chóng phát hiện,sau khi đệ nhất pho tượng xuất hiện, lại nhanh chóng xuất hiện không ít pho tượng,đại đa số đều là nhân loại, thế nhưng sau cũng có cả những pho tượng quái vật caotới ba thước.Mọi người chậm lại cước bộ, cónghiên cứu viên dùng dụng cụ kiểm tra tầng băng, cho ra kết luận, băng kết nàyđã tồn tại tận hai mươi năm rồi, cũng tức là, bên trong người vật đều đã bị đông chết, thế nhưngđiều đó cũng không trấn an được nỗi sợ trong lòng mọi người.Nói đi nói lại, xuất hiện độtngột ở trong màn sương mờ mịt, giờ thì là pho tượng nhưng ai biết được sau cóhay không cái gì còn sống. Như mấy con quái bị băng trong kia, vừa nhìn là biếtkhó đối phó hơn nhiều bạch tuộc nhân.Đang lúc mọi người thảo luận,một trận gió thổi đến, sương trắng lại nhanh chóng tiêu tan. Toàn bộ khung cảnhtầng thứ 3 xuất hiện rõ ràng trước mắt mọi người.Một tiếng động tiếng nói đềukhông có, bọn họ nhìn chằm chằm hàng loạt pho tượng trước mặt. Nếu không phảisương trắng biến mất, bọn họ vẫn sẽ không phát hiện được, nhiều như vậy kho tượngở ngay bên cạnh mình.Những pho tượng đá băng đông cứng những conquái vật cao đến ba thước, đó là một loại sinh vật chưa từng trông thấy qua, hình dáng quái dị lại hungtàn, làm lòng người cả kinh.Sương mù vì sao lại tiêu tan?La Tiểu Lâu còn đang lo lắng vấn đề này, Phượng Già Lăng bỗng nhiên ngẩng đầu,nhìn về phía đài trên cao.Mà sau đó, cao cao trên trần nhà màu trắng,một cái màn hình bỗng nhiên xuất hiện, một kẻ xuất hiện, mỉm cười nhìn nhữngngười phía dưới nói "Hoan nghênh các vị đi vào vĩnh hằng không gian"Tất cả mọi người đều ngước lêntrên. Nguyên Tích cùng La Tiểu Lâu liếc nhau, đều khiếp sợ. Đó chính là Cư Nguyên! Trước đây hắn là sở trưởngcủa Quái dung sở ở đế quốc, chuyên môn bắt dị thú thí nghiệm, hơn nữa rất nhiềuchứng cứ đã cho thấy, hắn là người của bên thứ ba, liên hợp với Tô Vân, Nguyệt Tráccủa liên bang, châm ngòi quan hệ của nhân loại và dị thú, cuối cùng làm nổ ratràng chiến tranh khốc liệt giữa hai bên.Lúc ấy Cư Nguyên hạ độc dị thú, hủycăn cơ của dị thú, lại vấy bẩn nhân loại mang đến sự trả thù của dị thú, saukhi một nửa nhân loại bị dị thú phát điên giết chết, tuy rằng đã tra ra đây là một âm mưu khổng lồ,thế nhưng vết thương chiến tranh của song phương đa xa xa không thể bù đắp.Thậm chí sau này, Cư Nguyên vẫn còn thực hiệnkế hoạch Thần tích, hạ một loại trứng dị dinh vật ở trong cơ thể La Tiểu Lâu,Nguyên Triệt, La Thiểu Thiên... TUy rằng, hiện tại chỉ còn lại vương trùng trong ngực La TiểuLâu – Ngoan.Nguyên Tích lạnh lùng mà nhìn CưNguyên, trong mắt mang theo sát ý lạnh băng. Chờ vấn đề thân thể La Tiểu Lâugiải quyết xong nhất định phải đem tên kia phanh thây. Hắn tuyệt đốikhông dễ dàng tha thứ cho tên kia, dù cho phải truy cùng diệt tận đến tận đâu chăng nữa.Mà đằng sau Nguyên Tích, ánh mắtLa Thiểu Thiên nhìn về phía Cư Nguyên càng thêm căm thù không chút che dấu.Cư Nguyên chẳng thèm để ý đếnánh mắt của mọi người, mỉm cười nói "Hai mươi mốt năm trước, mấy người bị đông đá kia cùng sủng vật của taxảy ra chiến tranh, ta không thể không nói, những người đó thực sự may mắn, gặpngười có thể đông lại thời gian làm bọn họ đông lại ở trong này. Nhưng mà, phong ấn đó rất nhanh sẽ biếnmất, đám người bị trọng thương kia cùng những bảo bối của ta lại có thểlần nữa đi ra. Ta nghĩ, lần này các ngươi cũng không có vận khí tốt như vậyđâu. Đây là lễ vật hoan nghênh thứ 2 ta cho các ngươi. Chư vị, hảo hảo hưởng thụ đi!"Nguyên Tích nghiêng mặt, chú ý tớisắc mặt xanh mét của Mặc Gia công tước. Xem ra, mặc gia công tước này cũng không có quan hệ chặt chẽ lắmvới Cư Nguyên này.Theo tiếng nói của Cư nguyên vừa dứt, những khốibăng kia bắt đầu hòa tan. Vừa mới rồi, những người và quái dường như không chút dấu hiệu sinh mệnhnào lại bắt đầu chậm rãi cử động."Không xong! Bọn chúng sắp sống lại!"Số lượng quái vật so với nhân loạinhiều hơn nhiều, hơn nữa, đám quái vật kia hiển nhiên lợi hại hơn hẳn huyết sắc bạch tuộc nhân ở tầng hai.Trong lòng mọi người lại lần nữa dâng lên khủng bố cùng tuyệt vọng. Chẳng lẽ bọnhọ sẽ phải mãi mãi ở lại cái nơi gọi là Vĩnh hằng không gian này?Tuyệt vọng, không cam lòng, mọingười không đợi đám quái vật hoàn toàn thức tỉnh đã bắt đầu nổ súng. Hạt súng chẳngnhững chẳng giết chết quái vật, lại làm tăng tốc độ băng hòa tan. Đám quái vật tỉnh lại dầndần vây quanh mọi người lại đây.Đúng lúc này, một thanh âm caongạo cất lên "Chỉ sợ ngươi vui mừng quá sớm, ta lúc ấy có thể phong ấn bọnchúng một lần, đương nhiên có thể phong ấn lần 2"Nghe được thanh âm kia, La TiểuLâu kinh hỉ vô cùng, Nguyên Triệt bên cạnh hắn cũng cứng đờ người, mạnh mẽ nhìntiền phương.HẾT 289CHƯƠNG 290Tất cả mọi người đem tầm mắt chuyểnvề hướng âm thanh phát ra, mà trên màn ảnh, Nguyên Cư nguyên bản đang đầy đắcý thì giờ khuôn mặt không thể khống chế mà vặn vẹo lên.Xa xa, chỗ mà màn sương trắngchưa kịp tiêu tan hết, một thân ảnh cao gầy chậm rãi bước ra, vô luận là máitóc dài được buộc gọn gang, hay là bộ đồ bó sát, hoặc là khuôn mặt tuấn mỹ làmngười ta ngưỡng mộ, tất cả đều làm cho mọi người có một loại ảo giác, đây là một vị quý tộcđang khoan thai bước, đi tới tham gia yến hội chỉ thuôc về mình hắn.La Tiểu Lâu cũng không chạy về hướng LyMạch, nguyên nhân chủ yếu là Nguyên Tích đang gắt gao mà cầm lấy tay hắn, nhưngdù vậy, hắn vẫn không nhịn được kích động mà đỏ bừng mặt, mà 125 thì đã biến thành một fancuồng chủ cũ, ở trong ý thức của La Tiểu Lâu mà không ngừng nghẹn ngào ca ngợicùng cầu nguyện."Ta, ta biết mà, đại nhân Ly Mạchsẽ đến bảo hộ chúng ta! Tình cảm quả thực là một thứ kỳ diệu cùng vĩ đại, tìnhan hem... nga, thoạt nhìn ta nhầm, là tình yêu ... tình yêu sẽ làm cho mọi thứ tốtđẹp phát sinh ... tỷ như anh hùng cứu mỹ nhân gì gì đó..."Mất một lúc lâu La Tiểu Lâu mớinhận thấy, vị ca ca cùng huyết thống dị thú kia của hắn, từ sau khi xuất hiện,tầm mắt luôn luôn phiêu về phía một người... này tựa hồ cũng chính là nguyên nhân làm hàn ý trên người Nguyên Tíchcàng lúc càng nghiêm trọng.Kim long Thánh Kiệt Lạp Nhĩ Đứcthưởng thức nhìn người vừa mới tới. Oa, thực là một mỹ nhân dị thú đáng giá theo đuổi, nhưng mà vừa nghĩ tới mìnhđã bị một quả trứng dị thú trói cả đời, sắc mặt lập tức nhăn lại. Thánh KiệtLạp Nhĩ Đức gian nan mà thu hồi tầm mắt, bắt đầu chỉ huy cấp dưới xếp thành độingũ đối phó quái vật. Hắn không có thói quen ký thác hy vọng lên người ngườikhác, mà đối phó với những thứ quái vật kia, một bậc văn minh hiển nhiên làkhông thể trông cậy vào được.Theo phương diện khác mà nói, hắncũng chướng mắt hành vi của Đặc Lai Tư, hắn tuyệt đối sẽ không để bậc một vănminh phụ thuộc mình ra làm con tốt thí như vậy.Ly Mạch vừa tiến lại gần, vừanâng lên một tay, động tác tay của hắn cũng không tính là nhanh, nhưng quỷ dịlại hấp dẫn vố số ánh mắ. Dần dần, xung quanh bàn tay trắng ngà kia bắt đầu xuấthiện quang mang trắng càng lúc càng nồng đậm, cùng lúc đó, hai người đứng đầucủa nhị cấp văn minh đều ngoái lại chăm chú nhìn, bọn họ mẫn cảm cảm giác được,có cái gì đó nguy hiểm đang hình thành.Vài giây đồng hồ sau, La Tiểu Lâucòn chưa kịp mở miệng nói chuyện với Ly Mạch, quang đoàn trên tay Ly Mạch bỗngnhiên nổ mạnh, nháy mắt sau đó, thời gian dường như đình chỉ, tất cả mọi người đều dừng lại động tác.Giống như bị ma pháp, mọi người vẫngiữ nguyên biểu tình cùng tư thế, lại vẫn không thể nhúc nhích mà đứng đó, giống như nhữngpho tượng sống động. Cả thông đạo trống rỗng giờ chỉ còn có mình Ly Mạch còn cóthể di chuyển. Ngay cả Cư Nguyên giờ khắc này cũng đông cứng ở nơi đó.Xuyên qua đám người, Ly Mạch rốtcuộc đi tới người mà hắn nhìn chăm chú nãy giờ, cúi xuống nhìn Nguyên Triệt,cuối cùng, ở trên môi Nguyên Triệt nhẹ nhàng hạ xuống một nụ hôn.Tuy rằng mọi người không thể cử động,thế nhưng La Tiểu Lâu nhạy bén mà cảm giác được, Nguyên Tích nắm tay hắn tựa hồcàng chặt hơn, còn Nguyên Liệt bệ hạ bên kia biểu tình hai mắt gần như bốc hỏa .... Hô, hai đứa con trai đều bị dị thú quyến rũ... quả thực đáng giá để cho một vị baba nổi giận.Tất cả mọi người không thể nhúcnhích, chung quanh im lặng đến đáng sợ, cho nên một màn duy mỹ trướcmắt càng thêm chói mắt.Cố tình giờ khắc này trong ý thứcLa Tiểu Lâu còn một thanh âm đang lải nhải "Trời, trời ơi, bọn họ thế mà ở lúcnày, chỗ này, thời điểm này... trực tiếp hôn môi.... Trời ơi soái quá đi thôi!!!"Tiếp đó là một trận quỷ dị tiếngmôi hôn, 125 lại bắt đầu oán hận vị trí La Tiểu Lâu đứng không tốt, nó không thểquan khán ở một góc độ hoàn mỹ hơn được các kiểu.La Tiểu Lâu không rõ vì cái gì LyMạch đóng băng mọi người cùng tất cả mọi thứ, lại quên mất 125, hắn ngay từ đầucũng không tin lời Ly Mạch vẫn nói 125 là một quang não ngoại lai thất bại, có lẽcũng có chút bao che khuyết điểm, thế nhưng, ít nhất từ "ngoại lai" này dùng đểhình dung 125 còn quá khách khí.Một hồi lâu sau, La Tiểu Lâu bắtđầu vì hành vi của Ly Mạch mà đỏ mặt, Ly Mạch rốt cuộc ngẩng đầu, một tiếngbúng tay nho nhỏ truyền đến, giây tiếp theo, nắm tay của Nguyên Liệt huy qua LyMạch, Ly Mạch lui về phía sau, Nguyên Liệt thì đem Nguyên Triệt kéo lạiphía mình.Phượng Già Lăng nhìn thoáng qua đứa con nhàmình còn đang mất hồn mất vía, thản nhiên nheo lại mắt, nhìn về phía Ly Mạch.Tiếp theo, Thánh Kiệt Lạp Nhĩcũng quay qua đánh giá Ly Mahcj một chút, rồi lại bắt đầu xoay về chỉnh đốn bộ hạ của mình,Nguyên Tích cùng La Tiểu Lâu thì rất nhanh tỉnh táo lại, Đặc Lai Tư bên kia cũng có động tĩnh.Lấy lại tinh thần sau cùng là ngườicủa bậc một văn minh, bọn họ rất nhanh phát hiện, trình tự cử động trước sau củanhững người bị Ly Mạch đóng băng tạm thời tựa hồ có quan hệ với năng lực tự thân. Mà lúc này, có mấyngười nhìn về phía đoàn của An đế quốc với ánh mắt tìm tòi sâu xa.Nguyên Tích thì nháy mắt lấy lạitinh thần, phản ứng giống y đúc Nguyên Liệt, thoáng một cái, La Tiểu Lâu đã thấy Nguyên Tích không còn ở bêncạnh mình. Ly Mạch hiển nhiên không tính lãng phí thời gian lúc quan trọng nhưthế này, hắn lạnh lùng dùng một thanh kiếm ngăn lại đòn tấn công củaNguyên Tích, sau đó nói "Những con quái vật kia đã bị ta phong ấn lại lần nữa, cánhcửa đi tiếp thì ở bên kia, ta nghĩ, các ngươi hẳn là biết bây giờ cầnlàm cái gì nhất. Nếu không tranh thủ thời gian, những người ở tầng trước chắcchẳng trụ được bao lâu nữa"Mọi người sắc mặt đều biến đổi,Nguyên Liệt hừ một tiếng, tuy rằng sắc mặt như cũ vẫn khó coi, nhưng mà cuối cùng bị PhượngGià Lăng ngăn cản xuống.Hai cái nhị cấp văn minh cũng rấtnhanh đưa ra phán đoán, đi qua nói câu cảm tạ với sự hỗ trợ của Ly Mạch, sau đó dẫn đầu đi về phía cánh cửa tiếptheo.Nguyên Tích vạn phần tức giậntrành Ly Mạch cuối cùng hung hăng nói "Đừng nghĩ động tới ca ca ta,ngươi về sau tránh xa anh ấy ra!!!" Lời này tựa hồ vẫn không đủ để bình ổn sựphẫn nộ của hắn, Nguyên Tích lại rất nhanh thêm một câu "Chờ sau khi đi ra ngoài, ta nhất định tìmngươi quyết đấu!"Ly Mạch nhíu mày, nhìn về phíaNguyên Triệt và La Tiểu Lâu cách đó không xa, bình tĩnh mà nói "Tốt lắm, có vẻ ý tưởngcủa chúng ta giống nhau". Tuy tôn trọng ý của La Tiểu Lâu , Nguyên Tích đối đãi La Tiểu Lâu cũngrõ ràng tình thâm ý trọng, nhưng mà không thể không nói, cảm giác đệ đệ đáng yêu của mình bị đưa chongười khác quả thực phi thường khó chịu, hắn đã nhịn cái tên kiêu ngạo này lâu lắmrồi".Ly Mạch quay lại nói với La TiểuLâu "Nếu ngày nào đó ngươi không còn muốn cùng hắn nữa, tùy thời có thể quay về bên dị thú, Thiều Dung đã ở đó, hắn sẽ phụ tráchchiếu cố ngươi"Nguyên Tích gần như muốn nhảy dựnglên. Hắn kia là có ý gì?! La Tiểu Lâu căn bản không cần nhà mẹ đẻ cái gì cả, LaTiểu Lâu có chính mình như vậy là đủ rồi!La Tiểu Lâu bất đắc dĩ nhìn Ly mạch, giữ chặtNguyên Tích đang muốn rút kiếm lại, nhỏ giọng nói "Darling, bình tĩnh, ngươi biếtta sẽ không rời khỏi ngươi mà"Tầm mắt Ly Mạch dừng ở trên ngườiNguyên Triệt, con mắt đen xinh đẹp thâm sâu như sáng ngời, mang theo sự dịu dàng hiếmgặp, hồi lâu mới lên tiếng "tuy rằng ta không đồng ý ngươi cũng tiến vào, nhưngmà, có thể nhìn thấy ngươi ở nơi này, ta thực vui vẻ"Tạm dừng trong chốc lát, ánh mắtnóng bỏng của hắn như đang vuốt ve khuôn mặt Nguyên Triệt, nhưng cảm xúc dồn ứbấy lâu chỉ đơn giản hiển hiện bằng hai từ "Bảo trọng!"Nguyên Liệt nhịn xuống sự tức giận,không thèm để ý tới Ly Mạch nữa, mang theo Phượng Già Lăng cùng hai con đi vềphía cửa, đoàn của bọn họ đã là đoàn cuối cùng rồi.La Tiểu Lâu nhịn không được màngoái nhìn Ly Mạch, 125 cũng ló đầu ra, đôi mắt trông mong mà nhìn tiền chủ nhân.Ly Mạch lắc đầu với La Tiểu Lâu,nói với hắn trong thức hải "bên phía dị thú ta đã an bài tất thảy, tựa nhưta vừa nói, ngươi tùy thời có thể quay về... nhưng điều kiện tiên quyết chính là,ngươi cần từ trong kia an toàn trở ra"Giọng nói tuy bình thản, thếnhưng La Tiểu Lâu có thể nghe được sự lo lắng trong đó. Có lẽ, đây chính là thân tình huyết mạch của dịthú, làm một vương giả, Ly Mạch đáng lẽ không cần tự mình lại đây, nhưng sự thực chứngminh, Ly mạch đã đứng ở nơi đó, nhìn bọn họ đi khỏi, lưu lại thủ hậu để bọn họ tiến lên.La Tiểu Lâu cũng không trả lời trong ýthức, hắn xa xa quay đầu lại , hô to với Ly Mạch "Ta nhất định sẽ trở về!!!"Đáp lại hắn, là nụ cười mỉm nở nhạttrên môi Ly Mạch cùng bước chân rảo nhanh hơn của Nguyên Tích.Đi được một nửa, Nguyên Triệt bỗngnhiên dừng lại, dứt cánh tay ra khỏi cái nắm của phụ thân, bình tĩnh mà nói "Phụ thân, xin ngàitừ từ"Sau đó, dưới cái nhìn khiếpsợ cùng không dám tin của Nguyên Liệt cùng Nguyên Tích, Nguyên Triệt xoay ngườiđi về phía Ly Mạch, Ly Mạch cũng không di chuyển, vẫn còn đứng nhìn vềphía này.Nguyên Triệt đi tới cách Ly Mạchmột đoạn không xa, dừng lại, lạnh lùng nhìn Ly mạch, trong mắt có phẫn nộ, kinhngạc, cùng sự luống cuống khó tả.Sau đó, ở con mắt giậtmình trừng lên vì kinh ngạc của mọi người, Nguyên Liệt một quyền lao tới mặt LyMạch. Ly Mạch cũng không trốn, nhưng mà, ngay sau đó, cái nắm đấm của Nguyên Triệt dừng lại trong lòng bàn tay của Ly Mạch.Nguyên Triệt cố gắng khống chếthân thể run rẩy vì đứng gần người nam nhân này của mình, cố bình tĩnh mà nói "Ly Mạch, những chuyệntrước kia, ta sẽ không tha thứ cho ngươi, cho dù ngươi đã cố cứu ta đi chăngnữa"Ly Mạch nắm lấy bàn tay NguyênTriệt không cho hắn giãy ra, còn thuận tiện vuốt vuốt hai cái, trên gương mặttuấn mỹ chậm rãi nở ra một nụ cười tươi "Ta biết, nhưng mà ta chưa từng có hốihận"Nguyên Triệt nghe vậy sắc mặt biếnđổi, Ly Mạch gục đầu xuống, thật sâu liếc nhìn Nguyên Triệt một cái, dùng thanhâm chỉ Nguyên Triệt mới có thể nghe được nói "Ngươi nên ly khai, Nguyên Triệt, ân cứu mạng,ta chờ ngươi trở lại, lấy thân báo đáp". Nói xong, hắn đưa tay đẩy Nguyên Liệtvề phía đám người.Nguyên Triệt đi lùi mấy bước, tức giậntrừng mắt Ly Mạch, mà trong mắt Ly Mạch tựa hồ như có ngọn gió lốc nào đó bộc phát lên, tựanhư giục vọng không hề kiêng nể gì mà ngưng kết ra.Tựa hồ nghĩ tới điều gì, NguyênTriệt sắc mặt đổi đổi, rốt cuộc xoay người chạy về phía người thân đang đợi.Nguyên Triệt không chú ý tới, từlúc hắn rời khỏi, màn sương màu trắng bắt đầu lan tràn, bắt đầu tư xung quanh người Ly Mạch sau đó tràn dần ra hướng cánhcửa, thế nhưng từ đầu đến cuối đều không nhiễm vào trên người Nguyên Triệt.Dưới ánh mắt vui mừng của NguyênLiệt, Nguyên Triệt cuối cùng về tới đội ngũ An đế quốc. Cánh cửa đi sang tầngthứ tư ngay tại phía trước, bọn họ rất nhanh sẽ rời khỏi nơi này. Nhưng mà bỗng nhiên, giày củaNguyên Triệt giẵm phải cái gì đó, tiếp theo một trận tiếng chuôngngân thanh thúy vang lên.Nguyên Liệt cùng Phượng Già Lăngđồng thời dừng cước bộ, mà Nguyên Liệt thì vẻ mặt mê mang ngồi xổm xuống, đem cái mình vừa giẵm phải nhặtlên.Đó là một cái vòng tay màu bạc nho nhỏ,bên trên còn gắn hai quả chuông, vừa thấy là biết đây là cái mà chỉ có tiểu hài tửmới mang"Trước rời đi nơi này đã" Nguyên Liệt bỗng nhiênnóiNguyên Triệt sững sờ nhìn chằm chằmcái vòng xuyến kia, giống như bị phù phép mà lặng người, sau một lúc lâu sau, hắngian nan mà quay đầu, nhìn Ly Mạch sắp sửa ẩn mình vào màn sương mù, bỗng nhiên lớn tiếnghỏi "Trước khi rơi vào trong Bụi động, đó cũng không phải lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, đúng hay không?"Nỗi bất an trong lòng Nguyên Liệtcàng lúc càng tăng, hắn đưa tay lại nắm lấy tay con trai cả "Nguyên Triệt, nghelời ta, chúng ta nhất định phải lập tức rời khỏi nơi này"Nguyên Triệt bỗng nhiên bỗngnhiên rụt lùi, áy náy nhìn cha mẹ, thấp giọng nói "Không, phụ thân, mẫu thân,ta chỉ sợ không thể rời khỏi. Ngài còn nhớ không, khi tràng chiến tranh nhân loạicùng dị thú mới bắt đầu, năm ta mới bốn tuổi, ngài phái phó thủ hộ tống ta rờiđi... sau lại, phi thuyền cùng những người đi theo toàn bộ mất tích, ta bịlạc ở một tinh cầu hẻo lánh. Trí nhớ trước đó, toàn bộ biến mất"Nguyên Liệt rất nhanh đánh gãy lời hắn "Có haykhông ký ức kia cũng không quan trọng, quan trọng là... ngươi bình an về tới bên chúng ta""không, phụ thân, ta nhớ ra rồi".Nguyên Triệt lại lui ra sau mấy bước "Bốn tuổi năm ấy, phi thuyền của ta đingang qua Tư Đồ Á, cũng chính là nơi này, bị quấn vào một cuộc giaotranh giữa nhân loại và dị thú, cũng chính là lúc ấy quân đoàn ba mươi bảy bị mấttích. Số lượng dị thú tuy ít nhưng quân đoàn khi đó cũng lâm vào khốn cảnh, thờiđiểm đó, Ly Mạch thì ở bên trong, mà những dị thú bên cạnh hắn, đều so với nhữngdị thú bình thường mạnh hơn nhiều""thế nhưng, chiến tranh cuối cùngcũng không phân ra thắng bại được. Bởi vì chúng ta cùng dị thú đều bị cuốn vào một cáiđịa phương kì dị, cũng chính là nơi này. Lúc ấy không ai có thể nghĩ tới, không gian này là bên trong Tư Đồ Á... rồisau đó quái vật xuất hiện, dị thú cùng nhân loại còn sót lại đều bị công kích, nhữngnhân loại và dị thú sau khi bị thương đều phát cuồng , thậm chí công kích đồngbạn. Tràng chiến tranh dị thú và nhân loại lúc ấy cũng đã xuất hiện những dịthường. Lúc ấy, mọi người, không phải phát điên thì chính là bị giết chết, ta bịphó thủ gắt gao đè dưới thân mới tránh thoát một kiếp".Nguyên Triệt nói tới đây, ánh mắt phức tạpnhìn về phía Ly Mạch. Lúc ấy, hắn đã sợ đến nỗi không khóc được,không thể phát ra âm thanh nào, những dị thú còn sống sót càng lúc càng ít, hắnbiết, nếu dị thú toàn bộ đều chết, lập tức sẽ đến lượt hắn.Nguyên Triệt lần đầu tiên cầunguyện thầm trong lòng, cầu nguyện cho những kẻ từng làm địch nhân của mình cóthể chống đỡ được... nhưng cuối cùng, khi chỉ còn lại một con dị thú, con dị thúnhỏ màu trắng được bảo hộ phía sau nó bỗng nhiên thức tỉnh được năng lực nào đó, làm đông lại thời giancùng tất cả quái vật, sau đó dưới con mắt kinh sợ của hắn, khi đi ngang qua trước mặt hắn, dừng lạitrong chốc lát, cuối cùng cúi đầu, đưa hắn ngậm lên.Đó chính là Ly Mạch, cho nên ởBụi động khi nhìn thấy hình dạng dị thú của Ly Mạch, hắn mới cứ cảm thấy quen mắt.Nguyên Triệt nghiêm cẩn cúi đầu vớiNguyên Liệt và Phượng Già Lăng, sau đó nói "phụ thân, mẫu thân, hắn đã cứu ta hai lần, hiệntại, ta không thể rời khỏi nơi này, xin tha thứ ta không thể đi vớicác ngài tới tầng tiếp theo"Lửa giận trong mắt Nguyên Liệtnháy mắt muốn bộc phát ra, Phượng Già Lăng nhìn đứa con liếc mắt một cái, đưatay ngăn cản lại. Đoàn người của An đế quốc, rốt cuộc cũng đi vào thông đạo dẫn đến tầngthứ tư.Cánh cửa không tiếng động đóng lại, Nguyên Triệtmò mẫm trong sương mù, hắn nhớ rõ phương vị đại khái của Ly Mạch.Khi hắn tới bên người Ly Mạch, bỗngnhiên mở to hai mắt nhìn. Cái bóng dáng cao gầy đã không còn, ở đó, là dị thú màu trắngtrong ký ức.Nhìn hắn đến đây, dị thú màu trắngtrong mắt hiện lên hung quang, răng nanh bén nhọn tựa hồ như lập tức muốn cắnlên.Nguyên Triệt làm như không thấy, hắn đi tớibên người dị thú, hai tay giang ra ôm lấy cổ nó, dị thú màu trắng cứng đờ, sauđó nhẹ nhàng nhúc nhích, tựa hồ muốn đem Nguyên Triệt đẩy ra, thế nhưng cuốicùng không thành công.Nguyên Triệt cười cười, nhẹ giọngnói "Lúc đó khi đi khỏi BỤi động, ngươi đã đem một nửa năng lượng phong ấntrong cơ thể của ta đúng không? để cam đoan cơ thể của ta theo thời gian không có gì biến hóa phảikhông? Lúc ấy ta là thanh tỉnh. Nếu giờ ta ly khai, ngươi kỳ thực không duy trìđược bao lâu nữa đâu đúng không?"Dị thú màu trắng hung ác kêu lên,nhưng thanh âm kia càng lúc càng nhỏ, hắn phát hiện Nguyên Triệt chậm rãi ngồi xuống, tựa vào trên ngườihắn, nhắm hai mắt lại.Có lẽ, như vậy cũng không có cái gì không tốt.HẾT CHƯƠNG 290CHƯƠNG 291Thông đạo đi tầng thứ tư dài ngoài ý muốn,bởi vì NguyênLiệt cùng Nguyên Tích tản ra áp suất thấp, đội ngũ chẳng ai nói chuyện, La TiểuLâu cũng đắm chìm trong hành động quyết định ở lại cùng Ly Mạch của Nguyên Triệt,125 thì lần đầu tiên hiếm được không huyên náo bên tai hắn ... dĩ vãng nó tuyệt đối sẽ khôngbỏ qua cơ hội ngâm vịnh ca tụng sức mạnh tình yêu các kiểu...Bọn họ đã tiến sát tới cửavào tầng thứ tư, mà địa cung này có những sáu tầng... không bao lâu nữa, bọn họ sẽ tới một tầngcuối cùng... La Tiểu Lâu trong lòng có một loại trực giác, ở nơi đó có đáp án đang đợi hắn.Hắn thậm chí có chút khẩn cấp màbước đi, thế nhưng, cũng chính sự cấp bách này làm cho hắn bất an, này căn bản không giống như tính cách của hắn.Nguyên Tích nắm tay hắn càng chặthơn, chẳng sợ La Tiểu Lâu đi nhanh hơn hai bước đều có thể bị kéo trở về.Phí trước truyền tới tiếng nóichuyện, hiển nhiên bọn họ đã vượt qua những đoàn khác. Đợi cho La Tiểu Lâu hoàn hồn, hắn mới phát hiện , cũng không phải đoàn của bọn họ đi tốcđộ rất nhanh, mà là những đoàn khác ngừng lại.Thông đạo rộng lớn đã tới cuối, mà đằngtrước, có ba lối rẽ. Mọi người còn đang do dự... Căn cứ bản đồ ở tầng một, bọn họbiết ba lối rẽ này sẽ thông đến chỗ nào. Rẽ bên trái là đến phòng khống chế,bên phải là khu hàng tiếp viện, mà cái nhánh thông thẳng với thông đại này ở giữalà hướng tới tầng thứ tư.Mặc Gia công tước của Đặc Lai Tưphản ứng đầu tiên, lộ ra một cái mỉm cười với mọi người "Đoàn của chúng ta từtrước đã nghiên cứu, thứ chúng ta cần là nhật ký du hành vũ trụ, nó đang ở khoang điềukhiển, đây mới là thứ tối trọng yếu"Nói xong, hắn thâm ý nhìn kimlong vương tử Thánh Kiệt Lạp Nhĩ Đức cùng những người khác, xoay người rẽ sangnhánh rẽ bên trái thông đạo. Đi cùng đoàn Đặc Lai Tư, NguyệtThượng nhưng lại không ngừng quay đầu lại nhìn Nguyên Tích, muốn nói lại thôi,trong mắt có nồng đậm bi thương.Một ít văn minh cấp một âm thầmnhẹ nhàng thở ra, bắt đầu đi về hướng bên phải thông đạo. Bớt đi một cái nhị cấpvăn minh, bọn họ có thể được đến càng nhiều.Nguyên Liệt cước bộ gần như không hề do dự, hắnmang theo người của An đế quốc trực tiếp đi về phía thông đạo. Cho dù là vì đếquốc hay là vì La Tiểu Lâu, bọn họ đều nhất định phải tiến lên, tìm kiếm biệnpháp giải quyết.Thánh Kiệt Lạp Nhĩ Đức do dự mộtchốc, sau đó dưới ánh mắt của bọn thủ hạ, mặt lạnh lùng lượn quanh trước cửa thông đạovài vòng, rồi tỉnh bơ đi theo sau An đế quốc.Hai tên thủ hạ của hắn nhún vai vớinhau, vương tử điện hạ ơi, vợ còn chưa tới tay mà đã xun xoe nịnh cha vợ,haizzz... ai bảo vương tử của bọn họ chưa từng yêu đương bao giờ cơ chứ...Nhìn thấy đoàn người An đế quốcđi vào, những quốc gia bậc một vô cùng kinh hỉ, mà ngay cả Mặc Gia công tước củaĐặc Lai Tư, khóe miệng cũng chậm rãi cong lên, đáy mắt cũng dào dạt đắc ý. Nguyên Liệt đi hết thông đạo, dừnglại trước một cánh cửa lớn. Cánh cửa này khác hẳn những cánh cửa trước đó, to lớn mà nặng nề,khắc trên đó là những hoa văn màu trắng.Phượng Già Lăng khẽ cười một tiếng,quay đầu nói với Nguyên Liệt "xem ra, ngươi không thể cùng chúng ta đi vào"Mọi người nghe vậy thì nghi hoặc,mà Phượng Già Lăng thì nhìn vào mắt Nguyên Liệt, nghiêm túc nói "Nguyên Liệt. ở bên ngoài này đi"Nguyên Liệt nháy mắt nôn nóng, phảnxạ mà nắm lấy bả vai Phượng Già LăngPhượng Già Lăng cũng không trấn an NguyênLiệt, chỉ là bình tĩnh mà nói "Hoặc là, nếu ngươi không muốn lưu lại, ta lưu lại cũng thế"Nhíu mày, Nguyên Liệt bệ hạ nhanhchóng phủ định lời của Phượng Già Lăng bệ hạ "Không. Ta lưu lại". Hắn cưỡng chếý tưởng bắt buộc Phượng Già Lăng cùng lưu lại với mình, gỡ chiếc nhẫnđính hôn trên tay xuống, sau đó tự tay đem nhẫn treo vào vòng cổ của Phượng Già Lăng "Có cái này, coi như là ta vẫn có ở bên cạnhngươi"Sau đó, Nguyên Liệt đẩy PhượngGià Lăng "Được rồi, các ngươi đi đi thôi, ta rất nhanh sẽ tìm các ngươi"Nguyên Tích khó hiểu hỏi "phụthân, ngài không đi vào cùng chúng con sao?"Nguyên Liệt nhìn hắn một cái "Tacòn có việc cần xử lý, chứ không thì ..." Hắn không nói hết câu mà chỉ trịnh trọngnhìn vào Nguyên Tích "Mang mẫu thân của ngươi cùng La Tiểu Lâu trở về"Tự tôn cùng kiêu ngạo của một ngườinam nhân của Nguyên Tích nháy mắt bành trướng – hắn thực ra cũng ít khi không bành trướng – tuy rằngkhông lý giải hành động của phụ thân, nhưng vẫn lập tức nói "Ngài yên tâm!"Nguyên Tích không chút do dự xoayngười rời khỏi, Phượng Già Lăng híp mắt nhìn theo chừng hai giây, bỗngnhiên hỏi "Ngươi không định cởi bỏ phong ấn cho ta? Nếu ngươi không cởi bỏ nó, chúngta gặp nguy hiểm thì phải làm sao?"Nguyên Liệt không quay đầu lại"Ta sẽ không cởi bỏ nó đâu"Phượng Già Lăng không nói gì thêm nữa, xoay người dẫnđầu bước qua cánh cửa.Mà lúc này, ở trong phòng điềukhiển, Mặc Gia công tước ánh mắt âm trầm nhìn hết một màn này, lạnh lùng cười"tuy rằng hơi tiếc nuối chút, nhưng mà, vừa đúng lúc có công dụng khác"Nói xong, hắn nhẹ nhàng ấn mộtcái nút trên bàn điều khiển trước mặt. Nguyệt thượng bên cạnh hắn sắc mặt nhấtthời tái nhợt, Mặc Gia công tước đứng dậy, vuốt ve khuôn mặt Nguyệt Thượng"ngươi đừng nghĩ nhiều làm gì, bọn họ đã đi vfao thì vĩnh viễn không thểđi ra, cho dù là toàn bộ tinh vực này cũng không có đủ năng lượng để mởra cánh cửa kia. Năng lượng vừa dùng để đóng cánh cửa đã tiêu hao hết hai phầnba năng lượng dự trữ nơi này, cho dù có ấn cái nút kia lần nữa thì cũng chẳng thể mở hay đóng bất kì cánh cửanào như thế nữa"Theo những lời này, trên mà hình,đám người Nguyên Tích vừa mới bước qua cánh cửa, cánh cửa đã không tiếng động mà đóng lại."ta dùng tất cả những thứ giá trịở cả ba tầng cuối cùng, đổi lấy sự giam cầm vĩnh viễn đối với người thừa kế củaA Đặc Đế tư cùng con Ngoan vương kia, tính đi tính lại, cái giácũng không tính ít" Mặc Gia công tước đắc ý cười lạnh, ánh mắt nhìn Nguyệt Thượng càng đáng sợ "Ngươi không cần lo lắng, cáita muốn chỉ là thân thể của ngươi mà thôi"Hắn nói tới đây, bên cạnh bỗng vanglên tiếng rên thống khổ, Nguyệt Thượng ngoái đầu liếc nhìn, Mặc Gia công tướccũng chỉ có thể buông hắn ra, ghét bỏ nhìn về phía biểu muội Nhã Phỉ Nhĩ, nơi đó, cô gái che mặt bỗngnhiên giãy giụa vặn vẹo liên tục , mấy người chung quanh lập tức vây lên, chếtrụ nàng. Cái khăn che mặt rơi xuống dưới, lộ ra khuôn mặt vặn vẹo thống khổ.Nhã Phỉ Nhĩ nhìn thoáng qua, chần chờ hỏihan "Biểu ca, giờ có thể giúp Tô Lan lấy thứ bên trong ra sao?"Mặc gia công tước chậm rãi chỉ đạohai người đang chế trụ Tô Lan "Giờ cứ mang cô ta đi thử thử đi"Hai người kia hiểu ý, rất nhanhkéo Tô Lan ra khỏi phòng.Mặc Gia công tước lại bước tớitrước đài khống chế, vuốt cằm nhìn thông đạo tầng ba, nhìn Nguyên Liệt tiến vàotrong một gian phòng, nhanh chóng đóng cánh cửa lại, hắn khẽcười rồi thầm nói "Cư Nguyên, ngươi lợi dụng ta lâu như vậy, thật không ngờ, cuối cùng ta lại ở nhàcủa ngươi tính kế ngươi. Lần này đối thủ ta chọn cho ngươi cũng đủ sức ngáng chânngươi ... Giờ đây, toàn bộ địa cung này, hay có thể nói là toàn bộ thiên tinh vực này, đều đã là của Đặc Lai Tư chúng ta rồi"Nhã Phỉ Nhĩ đứng ở bên cạnh hắn,cũng cười rộ lên "Biểu ca, ngài không phải nói tiếp nhận phòng điều khiển này,là có thể thao túng được bạch tuộc nhân mới sản sinh ra này hay sao?"Mặc Gia âm hiểm cười "Sauk hi lậptrình lại, bạch tuộc nhân này sẽ nghe chúng ta chỉ huy. Đến lúc đó, tất cả những thứ ởđây đều là đồ trong tay của chúng ta, ngày thống nhất toàn bộ tinh vực nàykhông còn xa nữa"Nguyên Tích cùng Thánh Kiệt LạpNhĩ Đức sắc mặt xanh mét mà nhìn cánh cửa kia, từng người đều phái nhân viên kỹthuật tiến lên, nhìn xem xem có thể mở ra được hay không HẾT 291Chương 292: Chân tướngThời gian dần trôi, vẻ lo lắngtrên mặt mọi người càng ngày càng rõ ràng, cánh cửa kia vẫn hiên ngang mang ýniệm là không dễ dàng gì mở được. Càng làm mọi người bất an chính là, tất cảthiết bị thông tin đều không thể liên lạc với bên ngoài, bọn họ ở tại đây chỉ có thể dựavào chính mình. Mà những người ở tầng thứ hai vẫn đang kiên trì chống chọi chờ bọnhọ trở về.Phượng Già Lăng nhìn chằm chằm vào phầntự phù phức tạp khó phân biệt trên cửa, khẽ nhíu mày, cuối cùng quay đầu nhìn vềphía bóng người tựa vào vách tường, cũng là người duy nhất tỏ vẻ thờ ơ vớiviệc bị giam bế."Ngươi thấy thế nào?"La Thành Vận lạnh nghiêm mặt nhìnchăm chú vào cánh cửa kia, như trước không có gì vẻ gì lo lắng, mở miệng nói: "Trước đixuống dưới."Phượng Già Lăng gật gật đầu tỏ vẻđồng ý: "Ân, ta nghĩ nếu có kết quả mọi người cũng sẽ tập trung đến đây".Không quá nửa giờ đồng hồ, kỹ thuậtnhân viên của A Đặc đế mang theo sắc mặt khó coi chạy tới Thánh Kiệt Lạp Nhĩ Đứcthông báo: "Điện, điện hạ, e rằng có phiền toái, muốn mở cánh cửa này nhất địnhphải có một nguồn năng lượng khổng lồ phi thường lớn".Kim long đợi hơn nửa canh giờ đãmất đi tất cả kiên nhẫn, con ngươi màu vàng của hắn dựng thẳng lên, nhìnchằm chằm vào cấp dưới của mình, nói: "Ta chỉ muốn biết, để mở ra cánh cửa nàycác ngươi cần bao lâu thời gian."Mồ hôi lạnh trên trán của kỹ thuậtnhân viên toát ra càng rõ ràng, lắp bắp mà nói: "Điện, điện hạ, sợ là chúng takhông có cách nào mở ra cánh cửa này, phương pháp mở thì vô cùng đơn giản, nhưngnhất định phải tiêu hao nguồn năng lượng vô cùng lớn! E là muốn huy động toàn bộnăng lượng của A Đặc đế tư trong một giờ cũng là không đủ. Mà cũng không có vật dẫn nào có thểchịu được sức mạnh lớn như thế. Tôi quả thực không thể tin tưởng trên thế giớilại có cánh cửa như thế này, thật sự là đã dùng loại chất hoàn mỹ..."Thánh Kiệt Lạp Nhĩ Đức nghiêm mặtđánh gãy lời nói của nhân viên kỹ thuật: "Ta không quan tâm nó rốt cuộc có baonhiêu hoàn mỹ! Ý của ngươi là, chúng ta bị giam ở bên trong, vĩnh viễn cũng không có cách nào đi ra ngoài?"Nhân viên kỹ thuật đầy vẻ suy tư,tiếp tục tuôn mồ hôi như mưa, sắc mặt cũng bắt đầu tái nhợt, vô cùng gian nan hồibáo: "... Đúng vậy." Hắn có thể khẳng định cho dù có dùng kỹ thuật tiên tiến nhất đểtập trung toàn bộ tinh vực cũng không ai có thể mở ra đượccánh cửa này, thế nhưng vương tử điện hạ chắc là không muốn nghe đến mấy cái lído này kia nọ, hắn sáng suốt mà đem câu nói kế tiếp nuốt đi xuống.Mười phút lúc sau, nhân viên kỹthuật của An Đế quốc cũng thấp thỏm lo âu mà cho ra đồng dạng kết luận, NguyênTích cùng La Tiểu Lâu khiếp sợ liếc nhau, đem ánh âm thầm hướng về phía Phượng GiàLăng.Cùng Nguyên Liệt giống nhau, PhượngGià Lăng cho dù chính là đứng ở nơi đó, đều có thể làm cho những người của An Đế quốc cảm thấy an tâm, chỉ nóimột câu: "Như vậy, chúng ta trước đi xuống dưới nhìn xem đi."Không ai tỏ vẻ phản đối, ở phíasau chẳng còn đường lui, tốt xấu bọn họ còn có thể hướng phía trước đi tiếp.Ly khai cánh cửa khiến người tatuyệt vọng, mọi người lo lắng mà tiến nhập tầng thứ tư.Đập vào mắt đầu tiên là một mànhình thật lớn, phía trước màn hình là những bàn phím lóe ra ánh huỳnh quang, biểuhiện còn đang làm việc.nhân viên kỹ thuật của A Đặc đếtư cùng An Đế quốc đầu tiên là trợn mắt há hốc mồm, sau đó là khâm phục, liền vâyquanh đi lên xem xét. Bọn họ chưa từng có gặp qua quang não như vậy, ít nhất cần mười mấyngười đến thao tác!"Đúng vậy... Đúng là siêu cấp quang não."125 nhỏ giọng nói bên tai La Tiểu Lâu.Phần nhiệt tình của nhóm nhânviên kỹ thuật tăng vọt lên, nhanh chóng tiến nhập hệ thống, theo đó, bản vẽ mặt phẳngcủa tầng thứ tư được phơi bày. Liếc thấy một cái lại một cái địa hình này, mọi người ngơ ngác mà nhìn chằm chằm mànhình lớn, không dám tin mà mở miệng tròn vo.Không ai nghĩ đến, tầng thứ tư sovới ba tầng trước còn lớn hơn gấp bội, chia làm hơn mười tiểu khu vực, mà từngcái khu vực đều được đánh dấu làm mọi người càng thêm mừng rỡ như điên. Tất cả bao gồmnhững tài liệu khoa học kỹ thuật vô cùng đặc sắc của Tây khoa tinh cầu, Bỉ Môngtinh cầu, Phất Thụy Tư tinh cầu..."... Ồ, này, này, thấp nhất đều lànhị cấp văn minh!""Rõ ràng có ba cấp văn minh! Nơinày có kỹ thuật của ba cấp văn minh! A, ta, ta thế nhưng thật sự thấy được khoahọc kỹ thuật của cao đẳng văn minh!" Một vị nghiên cứu viên của A Đặcđế tư gần như muốn rơi lệ đầy mặt. Phải biết rằng, ở nên văn minh tinh tế, caocấp văn minh có lẽ sẽ cho cấp thấp văn minh một ít trợ giúp, thế nhưng theo những gìtrông thấy, so với khoa học kỹ thuật của nền văn minh chính mình, bất quá không đáng kể mà thôi.Nhất là về kỹ thuật của phi thuyềnhoặc là phương diện vũ khí, cho dù trả giá lớn tiền tài cũng rất khó mua được. Muốn có, chỉ có thể tùy thờiđiểm thích hợp mà dùng tài liệu cực kỳ trân quý để tiến hành trao đổi với các cấpvăn minh. Về phần kỹ thuật trong đó, chỉ có thể dựa vào thành phẩmchính mình chậm rãi nghiên cứu.Thế nhưng, nơi này, rõ ràng có một nền văn minhnghiên cứu khoa học kỹ thuật xuyên suốt!A Đặc đế tư vốn chính là sắp sửathăng lên thành đế quốc văn minh cấp ba, mà khoa học kỹ thuật của nơi này, nếu như có thể bị mang về, sẽchỉ làm bọn họ càng thêm hoàn mỹ cho việc quá độ. Tương lai, cho dù ở nhãn hiệu lâu đờitrong những nền văn minh cấp ba, bọn họ cũng có thể thuận lợi chiếm cứ nhỏ nhoi.Hai mắt của Thánh Kiệt Lạp Nhĩ Đứctỏa ánh sáng mà nhìn về phía Phượng Già Lăng, tay hướng về phía trước, nói:"Phượng Già Lăng bệ hạ, nếu chúng ta đã cùng nhau phát hiện, như vậy,chúng ta cùng chia một nửa."Phượng Già Lăng nhìn lướt qua, trongphạm vi phân chia của Thánh Kiệt Lạp Nhĩ Đức, A Đặc đế tư bên kia có ba, bốn nền vănminh kỹ thuật, mà An đế quốc bên này chỉ có một, bèn liếc mắt qua Thánh Kiệt LạpNhĩ Đức một cái, cười nói, "Có thể, thế nhưng, ta muốn đề nghị, tư liệu của haicái nền văn minh bên kia chúng ta cùng chung."Thánh Kiệt Lạp Nhĩ Đức nhíu nhíumày, lặng lẽ liếc mắt qua La Tiểu Lâu cùng Nguyên Tích một cái, nghĩ đến cái trứngphiều toái kia, hơi chút lui từng bước: "Một cái, không thể nhiều hơn nữa.""Đồng ý."Hai vị lãnh đạo tối cao đạt thànhthoả thuận, sớm liền hưng phấn kích động mà hạ lệnh nhân viên kỹ thuật phânchia khu vực cho đế quốc mình. Bọn phải đem những tài liệu quí giá này nắm ởtrong tay thì mới yên tâm.Phượng Già Lăng, Thánh Kiệt Lạp Nhĩ Đứccùng La Thành Vận thì đi đến một hướng khác, đó là bức vẽ trên không có minh xác đánh dấu trên mànhình, cánh cửa thông lên tầng thứ năm có thể ở chỗ này.Nguyên Tích siết mạnh bàn tay củaLa Tiểu Lâu, hai mắt sáng lên: "Chờ chúng ta sau khi ra ngoài, đế quốc rấtnhanh cũng sẽ cường đại hơn, chúng ta có thể thăng tiếnthành nhị cấp văn minh, thậm chí có thể tiến vào tam cấp văn minh nhanh hơn cảĐặc Lai Tư." Hắn cũng sẽ thay đổi để mạnh mẽ hơn, cường đại hơn, đủ để bảo hộ La TiểuLâu, cùng đứa nhỏ của bọn hắn...La Tiểu Lâu cười hạnh phúc nhớ đếnđứa nhỏ giống y Nguyên Tích, tự đáy lòng thật vui.Mà lúc này 125 vểnh lên cái đuôi nhảy tới bàn siêucấp quang não trên kia, cái đầu tròn quay tả quay hữu, thậm chí tra tra xét xétsiêu cấp quang não, tiến hành xâm nhập vào trong để trao đổi.Thế nhưng cuối cùng, nó vẫn duytrì biểu tình hoài nghi, bò lên vai La Tiểu Lâu nói nhỏ: "... Tôi cảm thấy có chỗkhông đúng."Nguyên Tích lôi kéo La Tiểu Lâuđi tới phía trước, La Tiểu Lâu đi được hai bước, mạnh quay đầu lại, 125 trênvai cậu cũng làm động tác tương tự.La Tiểu Lâu dám đánh cuộc, hắn ngheđược ân thanh của hơi thở, nho nhỏ mà nhẹ nhàng. Thế nhưng nơi này rõ ràng không có sinh mệnh sống,nhân viên nghiên cứu khoa học đã kiểm tra qua!La Tiểu Lâu đi theo Nguyên Tích trở về siêu cấpquang não trước mặt, bắt đầu dùng nguyên lực cẩn thận rà xét khu vực này. Cuốicùng, cậu nghi hoặc mà đưa tay duỗi lên một cái ấn phím bên cạnh tiểu ngườimáy. Mặc kệ theo ngoại hình hay là chất liệu, kia đều giống như một người máy vệsinh loại nhỏ.Thế nhưng, cậu cảm thấy có điềugì không đúng, nguyên lực tản ra trôi qua tất cả vị trí, chỉ có nơi này có chút dị thường khôngxét được, năng lượng xung quanh người máy nho nhỏ này rất sinh động.Tay La Tiểu Lâu trượt tới trượtlui, đôi mắt người máy chợt nháy lên, giật giật. Theo lẽ thì người máy không nêncó cái phản ứng linh hoạt mà né tránh ngón tay của La Tiểu Lâu, tựa hồ không thểnhịn được nữa mà mở miệng nói, "Ngươi, ngươi chẳng lẽ ngay cả một người máy vệsinh ngốc ngốc cũng không buông tha sao!"La Tiểu Lâu liền dừng tay lại. Cậuchắc chắn nghe được âm thanh đáng yêu của một tiểu nam hài. Tuy là giọng điệu đầy chỉ trích, nhưng lại khiếncho cái vị vừa mới được làm phụ thân này có phần động tâm run rẫy a!125 trong mắt lam quang chợt lóe,nháy mắt nhảy dựng lên. Ngay lúc La Tiểu Lâu không kịp phản ứng, một tay nó vớilấy thân hình nho nhỏ của người máy ngậm lên, vui rạo rực mà nói: "Cục cưng, đừngnghe nó. Người này chính là bàn tính của siêu cấp quang não, đại khái là vì chedấu chính mình, trốn thành một thân người máy ngốc ngốc.""Úc! Chết tiệt!" – Người máy vệsinh bị khủng long cắn mà vang lên biểu tình thống khổ, sau đó nói: "Thì, cho dù là ta, thì thế nào! Các ngươicăn bản không có phát hiện được ta có bất cứ dị thường nào, theo lẽ mà nói, cácngươi không thể tiêu hủy ta —— ""Chúng ta không ai tính toán tiêuhủy ngươi. Mặt khác, đây là không đánh đã khai sao..." La Tiểu Lâu nhìn tiểu người máy, an ủi, thuận tiện mang nó từ trong miệngcủa 125 ra.Tiểu người máy ngây người mộtlát, gắt gao ngậm lại miệng, như mình chính vốn dĩ chỉ là mộttiểu người mấy quét dọn chứ không có bất cứ tính năng gì khác.La Tiểu Lâu khéo léo nắm nắm ngườimáy: "Như vậy, ngươi rốt cuộc làm cái gì ở đây?""... Ta được chủ nhân truyền đạt mệnhlệnh, thu thập bảo tồn rất nhiều tư liệu của các tinh hệ". – Tiểu người máy bấtan nhăn nhó mà nói, vì mình không hoàn toàn nghe theo chủ nhân chỉ lệnh mà cảm thấy xấu hổ, "Sau lại, bọn họ đem tađể đến nơi đây, đã rất nhiều năm không có xuất hiện qua, ta cũng không có cách nào góp nhặt được nữa ——ngươi sẽ không nói cho bọn hắn biết, đúng không?"La Tiểu Lâu im lặng, vô thức liếcqua 125 một cái, trong lòng yên lặng cảm thán, tự mình làm chủ dường như là thuộc tính cơ bảncủa những người máy có trí năng quang não rồi ...Cậu rất nhanh nghĩ đến mặt khác mộtchút: "Nơi mà người thu thập tài liệu, so với nơi này còn nhiều hơn sao?""Đương nhiên rồi, nhiều khôngkể siết. Cứ hễ đi qua nơi nào, ta gần như sẽ thu tập thông tin toàn bộ."...Bô bô mà giới thiệu chính mình mộtphen —— La Tiểu Lâu đoán tiểu người máy đã lâu lắm không có cùng người ta nói nói, cuối cùng, nó cẩn thận hỏi han,"Các ngươi thật sự không lấy tội danh cải lệnh chủ nhân để giải quyết ta sao?""Đương nhiên sẽ không, ngươi suynghĩ nhiều quá, trên thực tế, chúng ta thực sự cần ngươi." La Tiểu Lâu nhìnđoàn người bận rộn của A Đặc đế tư, khóe miệng vểnh lên, tài phú lớn nhấtcủa nơi này, cậu đã chiếm được.La Tiểu Lâu liền đem tiểu ngườimáy điệp viên hay lải nhải bỏ vào túi áo trong của Nguyên Tích, người này quátrọng yếu, cậu cũng không dám bảo quản.Tiểu người máy vẫn bô bô cái miệng,nhưng lại bớt thời giờ nhìn Nguyên Tích, hỏi một câu: "Về sau, ngươi chính là chủ nhân của ta ư?""Đúng vậy, ta sẽ không ngăn cảnngươi thu thập tư liệu, nhưng trước đó, nhất định phải được ta chophép." Nguyên Tích nghiêm túc nói."Hảo, được rồi, này đã rất tốt." Tiểu ngườimáy lo lắng vài giây, đồng thuận.Sau đó, Nguyên Tích ra lệnh tiểu ngườimáy câm miệng lại, nó liền cùng 125 đổi thành trao đổi nội bộ từ bên trong.Nguyên Tích cùng La Tiểu Lâu cũngkhông quản, cả hai đi đến cạnh bên Phượng Già Lăng.Cánh cửa thông đến tầng thứ năm đã bị bọn họ mở ra,Phượng Già Lăng cùng Thánh Kiệt Lạp Nhĩ Đức đem toàn bộ nhân viên nghiên cứu khoa họckỹ thuật lưu tại tầng thứ tư, hơn nữa còn phái một số người bảo hộ bọn họ.Có thể tưởng tượng, không có gìcó thể trân quý hơn những thứ kia.Bởi vậy, khi An đế quốc cùng A Đặcđế tư tiến vào tầng thứ năm thì chỉ còn không quá mười người. Bất quá, đây đều là những người tinh anh nhấtcủa đế quốc.Tiến vào đại môn thông qua tầngthứ năm, thấy rõ tình hình ở đại sãnh, sắc mặt mọi người đều là biến đổi, trongnháy mắt đã làm tốt tư thế chuẩn bị chiến đấu.Qua một hồi lâu, Phượng Già Lăngthấp giọng nói, "Không đúng, bọn họ không phải người sống, chỉ là pho tượng... Không, xác thực mànói, bọn họ là tiêu bản."Trước mặt mọi người chính là mộthàng người xếp cạnh nhau, không hẳn là người nhưng có chút hình thù kỳ quái. Bọn họ biểutình sinh động, trông rất sống động, thật chỉnh tế đứng ở nơi đó, như là đang chờ đợi kiểmduyệt, hoặc là cùng đợi một chỉ thị. Bất cứ lúc nào cũng có thể lập tứccầm lấy vũ khí, đối kẻ xâp nhập tiến hành công kích.Thánh Kiệt Lạp Nhĩ Đức híp mắtnhìn nhìn, nói: "Thực sự rõ ràng, bọn họ đều đến từ một địa phương khác hoặc nền văn minhkhác, chỉ có cùng sắp xếp theo dạng tương tự ở một chỗ. Nhiều người như vậy,nhiều chủng tộc như vậy, bọn họ vì cái gì lại ở chỗ này bị chế tạo thành tiêu bản?Từ từ, chẳng lẽ, Ngoan mỗi lần trải qua một chỗ, liền bắt đến một loạt ngườilàm thành tiêu bản lưu niệm sao?"Tất cả mọi người không nói gì,nhưng là ở phần mộ giống nhau trong đại sảnh, tâm tình đều trầm trọng.Những thứ này lẳng lặng đứng ở đạisảnh, mỗi một hàng người được sắp xếp hoặc theo ngoại hình đồng dạng, hoặc theovài thứ bài trí tương tự, nói là bất đồng lại có gì đó hòa đồng.Đôi mắt to vàng của Thánh Kiệt LạpNhĩ Đức lóe lóe, mắt sắc mà ngắm tới rồi mỗi một văn tự thuyết minh được sắp xếpphía trước. Hắn cúi người nhìn trong chốc lát, đề cao âm thanh nói, "Những thứnày chính là bị Ngoan góp nhặt từ các kỹ thuật khoa học cùng tài liệu của tinhcầu nhân loại, hơn nữa, bọn họ mỗi một người đều có điểm giống nhau"Âm thanh của Thánh Kiệt Lạp Nhĩ Đứccàng thêm nghiêm túc: "Nếu ta nhớ không lầm, những tinh cầu này, đều là tinh tếtrong lịch sử, ở mỗi thời khắc đột nhiên bị diệt vong vô tung tích."Nghe xong lời của hắn, Phượng GiàLăng thần sắc vừa động, từ hàng người thức nhất đã bắt đầu quan sát cẩn thận. Sốtiêu bản ở đây rõ ràng là không ít, nhưng Phượng Già Lăng rất mực quan sát, sau hơn mườiphút mới nhìn đến người cuối cùng.Rốt cuộc, Phượng Già Lăng biểutình kỳ quái mà nhìn chằm chằm vào một người, nói: "Chỉ sợ không chỉ là tiêu bảnđơn giản như vậy, các ngươi đến xem."La Tiểu Lâu đi theo Nguyên Tích, cũng giống PhượngGià Lăng mà chăm chú nhìn từng tiêu bản. Cậu kinh ngạc phát hiện, những thứ kia không chỉ giốngngười sống, mà đồng tử cơ hồ còn lóe quang, trên mặt còn mang theo biểu tình, rấtkhó mà kết luận đây là những pho tượng hay là tiêu bản không có sinh mệnh.Hơn nữa, xem quần áo, hình dáng đặcthù, quả thực giống như là cùng một người. Thế nhưng, mỗi người lại có tuyệt đối sự sai biệt.La Tiểu Lâu nhìn những thân ngườigiống nhau, liền phát ra ý thức hỏi 125: "Ngươi có thể làm kiểm tra đo lường gien củahọ không?"125 rất nhanh ghé vào lỗ tai cậulên tiếng, "Ta đã làm, thì giống như ngươi nghĩ, đây là cùng bản thể của một người."La Tiểu Lâu hơi hơi nhíu mày lại, nếu mục đích của Ngoan là chếtác tiêu bản, như vậy vì cái gì muốn dùng một người chế tác nhiều như vậy? Hơnnữa, có những chỗ khác nhau lại là chuyện gì xảy ra?Vài giây sau, 125 lại nói, "Bấtquá, bên trong cơ thể của bọn họ tựa hồ cái khác gì đó, hơn nữa hàm lượngcủa vật kia càng ngày càng nhiều... Vậy đại khái đó là nguyên nhân khiến bọn họ phátsinh biến hóa. Nếu muốn kỹ lưỡng kiểm định kết quả, ta cần giải phẫu kiểm trađo lường."Lúc này, La Tiểu Lâu đã bị Nguyên Tích lôikéo đi tới người cuối cùng, thấy thứ đó cơ hồ nháy mắt, sắc mặt La TiểuLâu lập tức trắng nhợt, "Ta nghĩ, ngươi không cần kiểm tra đo lường đâu."La Tiểu Lâu giương mắt nhìn lại,trong lòng liền phát lạnh, quả nhiên như cậu phỏng đoán, mỗi tiêu bản cuốicùng của một hàng đều giống nhau như đúc, đều là cùng con người nhưngmang cảm giác như quái vật. Vừa ghê tởm vừa quái dị, tệ hơn là khiến cậu dâng lên cảm giác rấtquen thuộc."Bọn họ, cuối cùng đều bị biếnthành cùng một loại gì gì đó." La Thành Vận nói, trong mắt mang theo sự chán ghét rõ ràng, đồng thời như có điều suy nghĩ mà nhìn La Tiểu Lâuliếc mắt một cái.La Thiểu Thiên nhìn La Tiểu Lâumuốn nói lại thôi, cuối cùng vỗ vỗ bờ vai của cậu, đứng ở phía sau cậu với khoảngcách không xa.Lúc Phượng Già Lăng nhìn qua, La Tiểu Lâusắc mặt càng khó coi hơn, cậu gần như đã nghĩ tới đáp án của những thứnày. Ngoan, bọn họ cuối cùng đều bị biến thành Ngoan. Những người này cũng nhưcậu, đều bị Ngoan ký sinh. Những tiêu bản ở nơi này chính là thể hiện quá trìnhdiễn biến.Phượng Già Lăng nhìn vật thể ở cuối cùng,bình tĩnh mà nói, "Ngoan đúng là chủng tộc tồn tại ở thời viễn cổ, một loại như bệnh độc, sinh trưởng vôcùng cường đại, đạt đến trình độ đáng sợ. Hơn nữa, họ còn có thểdùng tinh thần lực để phát triển, dần dần thay thế thân chủ của mình. Chính vìphương thức sinh tồn xâm hại nghiêm trọng đến các chủng tộc khác, nếu bọn họ xuấthiện với quy mô lớn, tất yếu sẽ bị phát hiện và bị diệt vong. Phần gien di truyềnnhư thế là đại thiếu sót, đây quả thực giống như sự trừng phạt của tạo hóa vậy.""Thế nhưng, loại tà ác viễn cổnày lại tìm được phương pháp kéo dài chủng tộc, mỗi lần bị diệt sạch đều có một ít phiên thể bị đóng băng. Đến thờiđiểm thích hợp tiếp xúc với con người hay vật chủ, bọn họ lại nhanh chóng xuấthiện. Và đồng nghĩa với việc sẽ có người trở thành vật hy sinh"Trong mắt Phượng Già Lăng và Thánh Kiệt Lạp Nhĩ Đứcđều hiện lên lo lắng, nếu Đặc Lai Tư nói bọn họ mấy trăm năm trước đã nghiên cứu loại này, chứngminh họ đã sớm phát hiện Ngoan. Hơn nữa dị thú chính là bộ tộc đầu tiên đối mặt vớiNgoan, hiển nhiên, Ngoan lúc ban đầu chính là chọn vật kí sinh là dị thú.Ngoan lợi dụng nhân loại tiếp cậndị thú, tung ra bệnh độc, làm cho dị thú mất đi sức chiến đấu, thế nhưng dị thúthà rằng hủy diệt chính bộ tộc, phong ấn toàn bộ tộc đàn, cũng không làm cho âm mưu của Ngoan thựchiện được.Mà hiện tại, Ngoan đã vươn ra cái tay còn lại, cho tới bâygiờ vẫn không tính toán buông tha nhân loại. Việc bắt đầu công kích nhân loại bằngbiến dị bạch tuộc nhân chính là minh chứng rõ ràng nhất .Thánh Kiệt Lạp Nhĩ Đức sắc mặtbăng hàn mà nói, "Đặc Lai Tư, nếu Ngoan thật là bởi vì bọn họ mà xuất hiện ở tinh cầunày, thì bọn họ chính là tội nhân của toàn bộ tinh vực. Bọn họ nghĩ đến như vậycó thể tính kế trên những nền văn minh khác, mà chính mình may mắn lại né tránhtai nạn? Tuy rằng thoạt nhìn bọn họ nhọc lòng thiết kế toàn bộ tinh vực, thếnhưng không thể không nói, bọn họ rất ngu xuẩn. Địa phương mà Ngoan xuất hiện,cho tới bây giờ đều là lấy hủy diệt làm kết cục cuối cùng."La Tiểu Lâu nhìn chằm chằm hình dạngquái dị của Ngoan, trong đầu bỗng nhiên trống rỗng. Cậu muốn nắm chặt tayNguyên Tích, nói với hắn mau đi khỏi nơi này, mang theo bọn nhỏ đi khỏi tinhcầu này. Thế nhưng cậu không thể nói ra những lời đó, thay vì lôi kéo tay Nguyên Tích thì ngược lại bìnhtĩnh mà buông lỏng ra, phảng phất có chủ ý của chính mình.Lúc nhóm người Phượng Già Lăng thảoluận chuyện ác liệt đáng sợ của Ngoan, một mình La Tiểu Lâu âm thầm đi lên phía trước.Vì cùng là siêu cấp quang nãothích làm xàm, tiểu người máy đã cùng 125 trao đổi tính danh, chonên, 125 vẫn là đang ở trên đầu vai của Nguyên Tích.Mãi đến khi La Tiểu Lâu đi ra phía ngoài một đoạn, 125 mớihậu tri hậu giác ngẩn đầu lên, nhìn về phía La Tiểu Lâu, nó mê hoặc mà hô: "Hắc,cục cưng! Cậu muốn đi đâu? Cậu chẳng lẻ không cảm thấy được đã quên cái quan trọng gì đó tỷ như là tôi sao?"Nguyên Tích vội quay đầu lại,nhìn La Tiểu Lâu bước đi mà không hồi đáp 125, nói: "Cậu ấy trạng thái không đúng, mau ngăn cản lại." Nói xong,Nguyên Tích đã hướng La Tiểu Lâu đuổi theo.Nhưng mà, Nguyên Tích còn không chạy được hai bước,đạisảnh của tầng thứ năm bỗng nhiên phát ra tiếng vỡ vụn thật lớn, mọi người khôngbiết chuyện gì liền nhìn về phía bốn phía.Chung quanh kim loại cùng cự thạchcủa vách tường nứt ra mở ra, bên trong có cái gì đó thong thả di độngtới, chậm rãi hiển lộ ra thân hình. Sáng ngời sạch sẽ."Trời ơi, đó là cái gì?""Trần nhà cũng vỡ vụn, chúng tanhất định phải lập tức rời đi nơi này!"Những tảng đá thật lớn rơi xuống,sàn nhà của đại sảnh một trận chấn động, bên tai mọi người vang lên thật lớn tiếngbước chân.Lúc toàn bộ phòng khách một mảnhhỗn độn, La Tiểu Lâu như trước không hề cảnh giác mà hướng phía trước đi tới.Ngay khi cậu bị một khối cự thạch đập đến, một bóng người tức khắc ôm cậu hunghăng nhào tới trên mặt đất.Đôi mắt Nguyên Tích đỏ hồng lên, chạythẳng đến chỗ La Tiểu Lâu mặc cho vô số đá vụn tuông đổ.La Thiểu Thiên nhanh chóng che chắncho La Tiểu Lâu ở dưới thân, cau mày nhìn hai mắt thất thần của cậu. Y cầm lấybờ vai của cậu, ghé vào lỗ tai thấp giọng nói: "Mau tỉnh táo lại, La Tiểu... Caca, ngươi phải theo chúng ta trở về. Ngươi không thể chính mình buông tay, nếungươi không muốn, hắn thì vĩnh viễn không thể thay thế được ngươi!"Chương 293: Ta yêu ngươi...Nghe đến hai từ "ca ca", lông miLa Tiểu Lâu giật giật, nhưng vẫn không đáp lại, cậu thậm chí vươn tay, tính toán đẩy La ThiểuThiên ra.Lúc này, đá vụn trên khôngtrung theo chấn động không ngừng rơi xuống, dần dần xuất hiện ra một thân ảnhthật lớn."Chết tiệt! Đúng là sinh hóa thú! Nơi này rõ ràng có rất nhiều sinh hóathú!" Người thanh niên tóc hồng bên cạnh Thánh Kiệt Lạp Nhĩ Đức kêu lên, hắn cốhết sức đến gần Thánh Kiệt Lạp Nhĩ Đức, để bảo hộ vương tử của họ.Người của An đế quốc cũng thay đổisắc mặt, cho dù bọn họ là những chiến binh tinh nhuệ, nhưng đối mặt với sinhhóa thú có thể tiêu diệt cả quân đội thì thật không có nhiều phần thắng. Cònnói, sinh hóa thú xuất hiện nhiều như trong khi bọn họ chỉ có hơn hai mươi người.Một con sinh hóa thú bất chợtphóng tới La Thiểu Thiên và La Tiểu Lâu, La Thiểu Thiên cúi đầu nhìn vào La TiểuLâu đang còn mê man, rồi xoay người chăn lại đòn tấn công của sinh hóa thú.Vừa khi La Thiểu Thiên xoay người,trong mắt La Tiểu Lâu hồng quang chợt lóe, móng tay lộ ra vuốt sắc nhọn, hướngthẳng đến tim của La Thiểu Thiên mà đâm vào. Nhưng khi vừa chạm đến phần ngực,trên mặt La Tiểu Lâu lộ ra thần sắc thống khổ, tay cũng ngừng lại. Nhân lúc cậulần thứ hai rơi vào mê mang, La Thiểu Thiên liền dẫn sinh hóa thú ly khai nơi này, không cho chúng có cơ hội tổn thươngLa Tiểu Lâu.Thánh Kiệt Lạp Nhĩ Đức kéo ngườithanh niên tóc hồng bên cạnh lại gần, A Đặc đế tư tìm cách chế trụ hai consinh hóa thú, An đế quốc bên này cũng miễn cưỡng chế trụ hai con.Trong đại sảnh chỉ có Phượng GiàLăng và La Thành Vận vẫn không có động thủ, Nguyên Tích rốt cục đuổi kịp La Tiểu Lâu,liền bắt lấy tay cậu, phát hiện ra một con sinh hóa thú đang đánh tới. Hắn chỉ cóthể đem La Tiểu Lâu đẩy sang bên cạnh, ngăn chặn con sinh hóa thú kia.La Tiểu Lâu không để ý NguyênTích đang hổn hển rống to tên cậu, tiếp tục tới tầng sáu chạy đi.Phượng Già Lăng cùng La Thành Vận vừa địnhngăn đón La Tiểu Lâu, thì bên phòng khách lại vang lên một trận âm thanh nặng nề,hai thân ảnh màu vàng lớn hơn nữa xuất hiện.Trong lúc đang chiến đấu, thanhniên tóc hồng nghiêng đầu nhìn thoáng qua, sắc mặt lại là biến đổi, "Chính là...Biến dị sinh hóa thú." Sinh hóa thú đã cực khó đối phó, biến dị sinhhóa thú thì càng không thể ngăn chặn được, cho dù là vương tử điện hạ cũng khó cầm cự, chẳng lẽ,bọn họ hôm nay thật sự phải chết ở tầng thứ năm?Biến dị sinh hóa thú vừa xuất hiện,sắc mặt Phượng Già Lăng cùng La Thành Vận rốt cục thay đổi, La Thành Vận nghiêng đầu liếc mắt sang PhượngGià Lăng một cái, lao đến sinh hóa thú màu vàng ở gần La Tiểu Lâu. Nếu thực sựcó người có thể ngăn cản hai con biến dị sinh hóa thú, thì chính là La Thành Vậncùng Phượng Già Lăng. Nếu bọn họ không ra tay giết chết biến dị sinh hóa thú, erằng La Tiểu Lâu không thể đi khỏi nơi này.Ngay lúc đi ngang qua La TiểuLâu, bỗng nhiên La Thành Vận dừng lại, đưa đầu ngón tay mang chút huyết sắc ấnlên mi tâm của La Tiểu Lâu. Vết máu vừa vương dính, mi tâm của La Tiểu Lâuđau nhói dữ dội. Cậu sững sờ nhìn La Thành Vận trước mặt đang tản ra khí thếkinh người, không tự chủ được mà lùi từng bước về phía sau.La Thành Vận lạnh lùng nhìn La TiểuLâu, giơ tay chặn ngang đường lui của cậu.La Tiểu Lâu lập tức cứng đờ toànthân, muốn di chuyển cũng không thể động đậy. Ngón tay lạnh băng kia lại điểm vào trán cậu, rồi chậmrãi di đến mang tai. Vô luận như thế nào cũng xem ra là động tác cực kỳ dịudàng, tựa hồ hắn chỉ đanh sửa sang lại mái tóc rũ xuống của La Tiểu Lâu. Khoảnhkhắc hai cơ thể thật gần, thanh âm lạnh lùng của La Thành Vận truyền vào tai LaTiểu Lâu: "Nếu ngươi dám biến thành cái loại gì gì đó, làm cho thực nghiệm của ta thất bại,ta nhất định sẽ tự tay giết ngươi."La Tiểu Lâu kích động quay đầu,La Thành Vận đã đem sinh hóa thú màu vàng ngăn cản lại.Phượng Già Lăng sắc mặt khôngchút thay đổi nhìn chằm chằm vào sinh hóa thú màu vàng đang hướng tới mình, lạinhìn thoáng qua Nguyên Tích cùng nhóm người An đế quốc, liền xoay người rời xađám đông. Y theo bản năng sờ lên chiếc nhẫn mà Nguyên Liệt đặt ở trong lồng ngực,thấp giọng nói một câu, "Nguyên Liệt. Nếu ta đi khỏi ngươi, chớ có trách ta."Sinh hóa thú màu vàng chú mục vàoPhượng Già Lăng, trong mắt hiện lên thèm khát, đầu lưỡi liếm liếm nhịn không đượcmà chảy ra nước miếng.Phượng Già Lăng lạnh lùng nhìncon sinh hóa thú trước mặt, không tiếp tục lui bước mà quyết định xuất ra cơ giáp. Ngay lúc y vuốt đến chiếcnhẫn kia thì bỗng nhiên nó phát ra một trận bạch quang chói mắt, chậm rãi khuếchtán, bao trùm lấy Phượng Già Lăng.Trong mắt Phượng Già Lăng hiện ratia khiếp sợ khó gặp. Rõ ràng Nguyên Liệt đã đem chìa khóa cởi bỏ phong ấncho y đặt trong chiếc nhẫn. Trách không được y không sao có tìm được phương pháp. Trách không được, Nguyên Liệtchưa bao giờ rời khỏi chiếc nhẫn.Ở trong bạch quang, khóe miệngPhượng Già Lăng vểnh lên lên, lộ ra nụ cười khiến người khác phải thất thần.Nguyên Liệt quả nhiên sẽ không nhẫn tâm để cho y gặp phải nguy hiểm. Tự tay đemcái chìa khóa đưa đến trước mặt y, y đã thua.Sinh hóa thú màu vàng trừng trừngnhìn bạch quang trước mắt, con mồi cực độ mê người dần dần phát ra khí tràngkinh người. Quanh thân mỹ nam tử phát ra năng lượng càng ngày càng mạnh, làmcho con quái thú không khỏi kinh tâm.Ssinh hóa thú gào thét kêu một tiếng,cấp bách về phía Phượng Già Lăng chộp tới.La Tiểu Lâu không dám tin nhìnquanh phòng khách, nơi nơi đều là hình ảnh mọi người cùng sinh hóa thú chiến đấu,cùng những tiếng hô hoảng sợ, không ngừng có người bị thương.Cậu nhìn đến con sinh hóa thú trựcdiện giao tranh cùng Nguyên Tích, trong lòng đau đớn kịch liệt, cậu biết,Nguyên Tích tính toán tốc chiến tốc thắng là vì nguyên nhân gì.La Tiểu Lâu rất nhanh phát hiện mặtkhác của sự kiện đáng sợ này, máu của La Thành Vận quả thật làm cho thần trí của cậu tạm thờithanh tỉnh, thế nhưng cậu tựa hồ khống chế không được thân thể của chính mình,muốn trợ giúp mọi người mà không sao động thủ được. Rốt cuộc, La Tiểu Lâu lạichậm chạp xoay người, đi lên tầng thứ sáu.La Tiểu Lâu từng nghĩ tới rất nhiềulần, làm thế nào trừ bỏ đi Ngoan, bất luận trả giá cái gì đi nữa. Thế nhưng, cậuđã đánh giá thấp cái thứ trong thân thể mình. La Tiểu Lâu cực kỳ lưu luyến, quay đầulại nhìn Nguyên Tích, đem phần còn lại của nguyên lực đang cố gắng đối kháng vớiNgoan, tất cả đều tập trung đến ngực. Với sự mò mẫn bao ngày qua của cậu, ngựcchính là nơi có thể đơn phương thay đổi khế ước.Đây là thứ duy nhất Nguyên Tích lưu chocậu, mà Nguyên Tích thì luôn gấp gấp nối lại khế ước, nhưng La Tiểu Lâu lạidùng đủ lí do để kéo dài. Cậu muốn khi toàn bộ Ngoan trong cơ thể bị trừ bỏ thìmới cùng Nguyên Tích một lần nữa ký kết khế ước.Thời điểm La Tiểu Lâu đi đến cánhcửa của tầng thứ sáu, một người toàn thân là máu đã chắn trước mặt cậu.La Tiểu Lâu ngẩng đầu, thấy đượcnụ cười sáng lạng của Nguyên Tích, nụ cười mang theo huyết sắc lại vô cùng mêngười.Nguyên Tích vươn tay ôm cậu, "Ta không phảiđã nói, ngươi nên chờ ta sao?" Cái ôm ấm áp trước sau như một thật làm người ta an tâm.La Tiểu Lâu tuyệt vọng khi bịNguyên Tích ôm vào trong ngực, tựa vào đầu vai hắn, cảm nhận được tay của mìnhđang hướng tới ngực của Nguyên Tích sờ soạng, móng tay sắc bén dần dần lộ ra.Sau đó, móng tay sắc nhọn ấyrun rẫy ấn xuống.La Tiểu Lâu trên mặt một trận vặnvẹo, miễn cưỡng nuốt xuống máu tươi cùng thanh âm trong miệng. Trầmlặng tựa vào người Nguyên Tích một lúc lâu, mới từ trong đau đớn lấy lại tinhthần, miễn cưỡng cười nói, "Nguyên Tích, ngươi xem, bên trong tầng thứsáu toàn là họa đồ tinh tế, ngươi đi giúp mẫu thân, sau đó dẫn ngài lại đây được không?"Nguyên Tích phát giác La Tiểu Lâucàng ngày càng mềm mỏng, hắn thích La Tiểu Lâu dựa dẫm vào hắn. Nghe xong lờinói của La Tiểu Lâu, Nguyên Tích nghiêng đầu nhìn phòng khách tầng thứ năm đanghỗn loạn, do dự mà nói, "Nhưng một mình ngươi ở trong này, không có vấn đềsao?""Đương nhiên, ngươi xem, tầngthứ sáu trừ bỏ họa đồ, cái gì đều không có. Ta thực sự an toàn, hoặc là nói,toàn bộ địa cung này, đây là tầng an toàn nhất. Chúng ta phải nhanh đi khỏi địa cung, bên ngoài có rấtnhiều người đang chờ đợi." La Tiểu Lâu cười nói, đồng thời, thản nhiên tắt đinguồn điện của 125, đem vòng cổ màu lam lặng lẽ đặt vào túi áo của Nguyên Tích.Nguyên Tích bị La Tiểu Lâu thúc đẩyrời đi, La Tiểu Lâu thì đứng lại trước cửa tầng thứ sáu, vẫn duy trì mỉm cườinhìn hắn. Thẳng đến đi ra ngoài thật lâu, Nguyên Tích mới dời đi ánh mắt, xoay người trợ giúp nhữngngười khác.Âm thanh lạnh lùng trong thân thểLa Tiểu Lâu hừ một tiếng, "Ngươi cứ nhiên có thể dùng phương pháp như vậy để đốiphó ta, bất quá, cho dù bị thương, ta cũng sẽ chữa trị toàn thân chỉ torng vòngmười phút, phản kháng của ngươi là không có ý nghĩa gì."Khóe miệng La Tiểu Lâu chảy radòng máu tươi, cậu không phải đã tìm ra biện pháp giết chếtNgoan, mà chỉ đơn giản là lợi dụng khế ước, đem sự tổn thương của Nguyên Tíchchuyển lên người cậu mà thôi. Ai bảo Ngoan lựa chọn vị trí trái tim, mà nơi đó chính là nơi tình yêu dành cho Nguyên Tích tồn tại.Âm thanh của Ngoan bỗng nhiênkhông quá lạnh lùng, trở nên vô cùng hấp dẫn, "Hãy lựa chọn đồng hóa cùng ta,ngươi sẽ vĩnh viễn được sống trong vũ trụ. Máu của ngươi cùng bọn họ bất đồng,ta tin tưởng, lúc này đây ta rốt cục có thể không bị diệt vong. Ngươi sẽ được chạm đến quyền lựccao nhất, sức mạnh cao nhất... cho dù ngươi muốn nam nhân kia, ta cũng có thể đem hắn tặngcho ngươi. Vậy là hoàn mỹ, đương nhiên, tình yêu cũng quả thật tốtđẹp làm cho người ta lưu luyến."La Tiểu Lâu không hề để ý tới âmthanh trong cơ thể, xoay người đi lên tầng sáu.Tầng thứ sáu giống với tầng thứnhất, vẫn là những bức họa độ tinh tế, thế nhưng nhìn kỹ có thể nhậnra, những bức vẽ này so với tầng một vô cùng khác biệt. Nếu nhân viên nghiên cứukỹ thuật ở trong này, bọn họ sẽ phát hiện một sự thật kinh người, đây là những điều chưa từngxuất hiện trong bất cứ họa đồ nào. Có lẽ là những khu vực xa xôi hơn, có lẽ là những sinhlinh khác bên ngoài vũ trụ...Mà lúc này đây những bức vẽ càngthêm rõ ràng, những tinh cầu chuyển động như là thực thể đồng dạng. Chân thật nhấtchính là một phần nhỏ trong bức họa đồ, có hai cái địa phương nhìn rất quái dị, mộtchỗ tất cả đều là thuần trắng, nếu không chú ý, còn tưởng rằng đó là tinh cầu mang nhiềusương mù, thế nhưng, trên thực tế, nơi đó không có tinh cầu nào cả, chỉ có khí thể màu trắng đang không ngừng phun dũng,giống như vật còn sống bình thường.Còn địa phương thứ hai thì khácbiệt, nó là tinh khiết một màu đen, giống như bị chìm trong hắc ám, ngay cả ánhsáng cường đại cũng không thể tiến vào.Khi La Tiểu Lâu hướng đến khí thểmàu trắng, âm thanh trong cơ thể bỗng nhiên bất an, điên cuồng mà hô, "Dừnglại! Dừng lại! Ngươi muốn chết sao! Cái địa phương đó không thể đi vào! Từ từ, ta có thểký sinh trong thân thể người khác, chúng ta cũng có thể trao đổi mộtvài điều kiện..."La Tiểu Lâu mắt điếc tai ngơ, cứthẳng đến khí thể màu trắng. Ngay lúc đó, cậu nghe tiếng quát: "LaTiểu Lâu, ngươi đang làm cái gì?"Thanh âm kia hoang mang lại thậtthận trong, La Tiểu Lâu xoay người, nhìn đến gương mặt tràn đầy bất an củaNguyên Tích.La Tiểu Lâu nói, "Cứ ở chỗ đó, cục cưng à, không cần lại đây. Nếu ngươi tiến mộtbước, ta lập tức đi vào khí thể này."Nguyên Tích biến sắc, trên vàiphương diện hắn gần như dã thú là có trực giác, hiện tại hắn chỉ muốn đem La Tiểu Lâu kéo ra xa thật cái quầnthể màu trắng kia. Tốt nhất là giam cầm cậu ở trong lòng ngực của mình! Thếnhưng hắn rất nhanh bị Phượng Già Lăng kéo lại.La Tiểu Lâu vô cùng thâm tình mànhìn Nguyên Tích, "Nguyên Tích, van ngươi, hãy đứng tại nơi đó và nghe ta nói, ta muốn nói chongươi mấy câu, chỉ vài câu mà thôi. Nguyên Tích, mấy ngày này ta suy nghĩ rấtnhiều, ta phải thừa nhận, ta là một người thực sự ích kỷ, biết rất rõ trongthân thể có Ngoan, là căn nguyên mang đến cho người đủ nguy hiểm đích, nhưng vẫn duy trì ở cạnhngươi mà không muốn ly khai. Bởi vì ta thật sự muốn được sống. Ta thật là một kẻkhông có trách nhiệm, thậm chí còn nghĩ, nếu sự tình biến chuyển xấu đến khônghồi cứu vãn, người sẽ cùng ta rời đi, mang theo con của chúng ta...""Ta nguyện ý! Chỉ cần ngươi lại đây, ta thì nguyện ý! Ta sẽ dẫnngươi đi khỏi, cùng nhau tìm biện pháp giải quyết, chúng ta nhất định sẽ tìm rabiện pháp!" Nguyên Tích run rẩy quát, hắn tức giận đến ánh mắt đều đỏ lên.La Tiểu Lâu lộ ra nụ cười dịudàng, "Nguyên Tích, ta biết, tuy rằng bề ngoài nhìn không ra, nhưng ngươi chính thực là một ngườivô cùng đáng yêu. Không một ai có thể hoàn mỹ hơn người được. Cho nên ta không dám hỏi ngươi,thế nhưng, câu trả lời của ngươi vẫn như cũ đã khiến ta thực sự được giảithoát. Bất quá, hiện tại, ta đã không thể đi khỏi nơi này. Từ khi tiến vào tầng thứ năm ta đã nhận ra, Ngoan đã bắt đầu sống lại,nó hiện tại thậm chí có thể khống chế ta xuống tay với ngươi. Càng đáng sợ chính là, nóđã kích hoạt biến dị bạch tuộc nhân ở tầng thứ hai, những tiêu bản ở tầng thứ nămcũng chính là Ngoan, sinh hóa thú chẳng qua là kẻ trông coi mà thôi. Ngoan sẽ sống lại, sẽ đem mọi ngườibiến thành thứ quái vật giống như tiêu bản cuối cùng, sau đó hoàn toàn hủy diệt vũ trụ.""Nguyên Tích, ta thực sự ích kỷ,ta luôn muốn sống sót để đi khỏi nơi này, so với mọi người cái khao khátđó càng mãnh liệt hơn. Thế nhưng, sự ích kỷ đó không thể ngày một lớn hơn được nữa.Nguyên Triệt đại ca, Thiểu Thiên, Nguyên Liệt bệ hạ, La Thành... Phụ thân ta,Arthur còn có rất nhiều người phải hy sinh, bọn họ còn đang chiến đấu, còn đangchờ chúng ta. Ta không thể để cho cả nhà chúng ta trở thành phế tích bị hủy diệt,ta nhất định phải giết chết nó, ta không thể để cho nó sống lại. Ta chỉ có thểvì các ngươi làm một ít chuyện cỏn con này."Như chứng minh lời nói của La TiểuLâu, bên ngoài, địa cung tầng thứ hai, vốn sắp tiêu diệt triệt để bạch tuộcnhân, chẳng biết tại sao một giờ trước lại bắt đầu tăng nhiều, hơn nữa còn bạotàn hơn. Càng đáng sợ chính là, bọn họ nhưng người lãnh đạo tối cao đã mất đi liên hệ. Biến dị bạchtuộc nhân càng ngày càng nhiều, tất cả người của các nền văn minh cũng đã chống đỡ không được.Arthur toàn thân đẫm máu, thếnhưng vẫn như cũ đứng chắn ở An đế quốc trước nhất. Hắn lại chém ra một đao,nghĩ đến cái kẻ luôn bình tĩnh xinh đẹp... Âm thầm may mắn, may mắn là hắn thay MộThần vào đây.Nhưng mà, ngay tại thời điểmhắn cảm thấy bọn họ không thể kiên trì đi được nữa, giống như trong nháy mắt, biến dị bạchtuộc nhân bỗng nhiên không hề công kích nữa.Bên phòng khách hai tầng thứ hai bỗngnhiên xuất hiện hai chiếc bóng thật lớn, lái hai cơ giáp rời đi. Người láicơ giáp hoàn toàn không nhìn những trận công kích của bọn họ đối với biến dị bạch tuộc nhân, thẳng mộtđường vội vội vàng vàng li khai."Hắn... bọn chúng đi đâu vậy?""Mặc kệ, đã thật sự chống đỡkhông được..."Những người ở tầng thứ hai đều nằmngã trên mặt đất, cũng không quản biến dị bạch tuộc nhân vì sao ngừng lại, cũng không còn sức quan tâm ai đã rời đi...Ở tổng bộ, một gã quan quân sắc mặttrắng bệch vội hồi báo với Mặc Gia công tước, "Công tước, bạch tuộc nhân bỗngnhiên hoàn toàn không nghe chỉ lệnh của chúng ta, bọn chúng, bọn chúng đều lykhai!""Các ngươi rốt cuộc đang làm cái gì? ! Bọn chúng đềuđi đâu?" Vốn đã nắm chắc phần thắng, Mặc Gia công tước bất giác sắc mặt âm trầm xuống, hắnkhông muốn nghe đến bất cứ lí do ngoài ý muốn nào."Bọn chúng, bọn chúng tựa hồ hướngtới Đặc Lai Tư..."Mặc Gia công tước biến sắc, khôngđể ý biểu muội cùng Nguyệt Thượng, rất nhanh vọt tới khống chế trước đài.Tại nơi mà không ai nghe thấy được,Ngoan ở trong cơ thể La Tiểu Lâu phát ra tiếng kêu thảm thiết. Hắn hoàn toànkhông ngờ rằng, bản thân không thể trong vòng mười phút tiêu hủy tổn thương, còn bị La Tiểu Lâu lợidụng dòng gien vương giả của Ngoan để khống chế biến dị bạch tuộc nhân, thậmchí tiêu diệt luôn cả những thứ đang sống lại của Ngoan. La Tiểu Lâu làm saodám làm ra loại sự tình này! Thật muốn chết sao...La Tiểu Lâu cuối cùng liếc mắtnhìn Nguyên Tích, lui dần về phía sau, "Nguyên Tích, thời gian ta tới nơi này cũng không dài, thế nhưng gặp đượcngươi, cùng ngươi kết hôn, ta thực sự hạnh phúc, bất luận phát sinh tình huốngnào, ngươi đều vẫn ở bên cạnh ta, cho dù khoảnh khắc cuối cùng của cuộc đờita.""Nguyên Tích, ta yêu ngươi."La Tiểu Lâu nói xong câu saucùng, hoàn toàn mà vùi sau vào quần thể màu trắng. Tại ví trí trung tâm, khí thểmàu trắng càng thêm nồng đậm, như vật chất có sự sống, cuốn lấy La Tiểu Lâu khuấtdần."—— Không!" Nguyên Tích trong mắttràn đầy kinh hoảng cùng thống khổ, không dám tin mà nhìn bên kia, không cáchnào hình dung sự thống khổ tột cùng. Hắn không thể tin đây là sự thật. Khi hắnnhất quyết lao đến, lại bị Phượng Già Lăng chế trụ cổ tay.Nguyên Tích một hồi lâu mới thanhtỉnh lại. Hắn không kêu oán nữa, vẻ âm trầm tĩnh lặng chẳng thể khiến sự thốngkhổ chung quanh giảm đi nửa phần. Chỉ cần liếc ánh nhìn một cái, có thể cảm cảmnhận đau thương trong tuyệt vọng bất lực.Phượng Già Lăng đặt bàn tay trênvai Nguyên Tích, đè nén tâm tình, nói, "Nguyên Tích, ngươi muốn làm gì? Ngươi không biết cái thứ này có thể cắn nuốt ngườisao? Ngươi đi đến đó, chỉ có thể cùng La Tiểu Lâu tự diệt, ngươi mặc kệ con của các ngươi ư?Ngươi muốn bọn chúng đồng thời mất đi hai vị phụ thân?"Nguyên Tích kinh ngạc nhìn lại quầnkhí thể màu trắng, một hồi lâu mà mới nghiêng ngả lảo đảo trụ vững, khi PhượngGià Lăng tính toán lại một lần nữa ngăn cản hắn, Nguyên Tích bỗng nhiên nói, "Mẫu thân, tasẽ không làm cái gì.""La Tiểu Lâu ở đâu?" Âm thanh của LaThành Vận theo cạnh cửa lạnh lùng truyền tới.Phượng Già Lăng quay đầu nhìn LaThành Vận một cái, tuy rằng đối phó với biến dị sinh hóa thú, y vẫn như cũ không nao núng mà đánh bại quái vật.Phượng Già Lăng lại nhìn về phía khí thể màu trắng, âm thanh khô khan mà nói,"Cậu ta ở đó."La Thành Vận biến sắc, đi đến bênngười Nguyên Tích, cùng nhau xem xét mật độ nồng đậm của khí thể màu trắng, cuốicùng, La Thành Vận lãnh đạm quay đầu hướng về Phượng Già Lăng, "Nếu quay trở lại,cánh cửa kia, ngươi có thể giải quyết?"Phượng Già Lăng sửng sốt, lập tứcnói, "Có thể."La Thành Vận gật gật đầu, bìnhtĩnh nhìn vào khí thể màu trắng, lướt qua Nguyên Tích, tiến lên hai bước, đưa tay chậm rãiduỗi xuyên qua.Nguyên Tích sững sốt nhìn về phíaLa Thành Vận, hắn thậm chí không thể tiếp cận đến bạch khí kia. Chỉ cần đến gầnlà máu trong thân thể như bị ngưng động. La Thành Vận rõ ràng có thể đưa tay luồnvào trong, ông ta có thể cứu La Tiểu Lâu!Trái tim của Nguyên Tích một lầnnữa nhói lên, hắn cảm thấy lại một lần nữa cảm nhận được nhịp đập của sự sốngtrong lồng ngực mình.Bàn tay La Thành Vận xuyên vàobên trong bạch khí, có thể nhìn ra từ vị trí trung tâm có gì đó đang dần tan rã.Như là qua một thế kỷ như vậy lâu, tay La Thành Vận bắt đầu thu trở về.Cuối cùng, một thân người giống nhưbị đóng băng được mang ra theo.Phượng Già Lăng lập tức tiến lênđỡ lấy La Thành Vận, sau đó từ trong tay lấy ra vật trong suốt, nhẹ nhàng nhấn một cái, một khốiquan tài trong suốt đích xuất hiện trước mặt bọn họ.Phượng Già Lăng đem La Tiểu Lâu đểvào trong quan tài, nhìn về phía La Thành Vận, "Cậu ta không là vật thí nghiệmcủa ngươi sao? Ngươi như thế nào chấp nhận tiêu hao lực sinh mệnh đưa cậu tara? Hơn nữa, biết rõ thứ cứu được chỉ là một khối thi thể như thế này?"Trên mặt La Thành Vận lộ ra thầnsắc mệt mỏi cực độ, ngồi trên mặt đất, không trả lời Phượng Già Lăng. Nhìn La Tiểu Lâu ởtrong quan tài, ngón tay nhẹ nhàng xoa một chút, mặt không chút thay đổi mànói, "Ly Khuynh, thực nghiệm của ta đã xong, con của nàng đúng là hoàn mỹ nhất, vô luận làhuyết mạch hay là những phương diện khác... Nó vẫn đều tốt lắm, ngươi có thể yên tâm."(Ly Khuynh là mẹ của La Tiểu Lâu)Lúc này, Những người bên ngoàicũng chật vật tiến vào tầng thứ sáu, bọn họ rốt cục đã giải quyết đượcsinh hóa thú.Ánh mắt La Thiểu Thiên nhìnđến quan tài, hắn liền rất nhanh đi tới, trên mặt tràn đầy thống khổ, từ từ cúixuống, không chuyển mắt mà nhìn khối thi thể như đã hóa đá lạnh lùng.Thời điểm muốn rời khỏi tầng thứsáu, ánh mắt Phượng Già Lăng không tự chủ được liếc nhìn chốm màuđen bên cạnh bạch khí. Đó là điểm mấu chốt tinh tế. Không có ai biết, những bức họa đồ ở tầng thứ sáunày xa lạ với tất cả mọi người, lại là vô cùng quen thuộc đối với Phượng GàiLăng. Cái điểm tinh tế đó, chính là kết thông với đường về nhà y, về với quê hương của y.Nguyên Tích mang theo quan tài đicuối cùng, lúc ngang qua Phượng Già Lăng, hắn thấp giọng nói, "Mẫu thân, ngườicũng muốn rời khỏi phụ thân sao?"Phượng Già Lăng sửng sốt, cuốicùng đành đi theo Nguyên Tích ra khỏi tầng thứ sáu.Khi phiến đá cần lượng năng lượngcực lớn bị Phượng Già Lăng mở ra, đám người của A Đặc đế tư không dám tin mà trợn tròn mắt, chodù là người của An đế quốc, cũng trợn mắt há hốc mồm, vương hậu bệ hạ của bọn họ,thật sự là quá lợi hại...Địa cung rất nhanh tiến hành quátrình tự hủy, tất cả mọi người đều nhanh chóng rời đi.Trừ A Đặc đế tư cùng An đế quốc âm thầmlấy được khoa học kỹ thuật của cao cấp văn minh, những cấp van minh khác cũngxem là thắng lợi trở về.Chỉ riêng Đặc Lai Tư, bọn họ đanggặp phải chính là vô số cao cấp biến dị bạch tuộc nhân tiến công.Đế quốc cùng liên bang rốt cục cóthể hòa hoãn, tiến công của bạch tuộc nhân không hề tăng nhiều, cũng không có dấu hiệu tăng mạnhlên. Chiến tranh tuy rằng vẫn còn tiếp tục, thế nhưng hy vọng đã ở cách đó không xa, có thể thắng lợi.Tại hoàng cung, Nguyên Tích mộtmình nhìn La Tiểu Lâu nằm trong quan tài trong suốt, cuối cùng lạnh lùng nói,"Ngươi vĩnh viễn sẽ không nghe được lời của ta nói, ta sẽ không nói, ta yêungươi."Ba năm sau, chiến tranh đã trở thành lịch sử,An đế quốc bước vào giai đoạn phục hưng. A Đặc đế tư trở thành tam cấp vănminh, dị thú tuy rằng không bằng A Đặc đế tư, thế nhưng cũng đồng thời trởthành văn minh cấp ba.Sau khi An đế quốc ở trải qua mộthồi thảm thiết của chiến tranh, cũng không sa sút đi xuống, mà là rấtnhanh tiến nhập vào hàng ngũ nhị cấp văn minh.Đặc Lai Tư vì đại cục của đế quốcmà suy nghĩ, cuối cùng buông tha cho Mặc Gia công tước, dã tâm bừng bừng của AĐịch Tác bệ hạ bị Thanh vương thay thế, trở thành Đặc Lai Tư đế vương, miễn cưỡngbảo vệ địa vị cho nhị cấp văn minh.Liên bang hoàn toàn trở thành nướcphụ thuộc của Đặc Lai Tư, phát triển chậm chạp không ra khỏi văn minh bậc một. Thế nhưng ngay lúc Mặc Gia công tướcbị phế truất, Nguyệt Thượng đã bắt đầu nghĩ biện pháp phát triển lớn mạnh liên bang.An đế quốc hoàng cung.Nguyên Dục ba tuổi đầu đang vộivàng chạy đến phòng của phụ thân. Lúc này, phụ thân nhất định ở trong phòng ngủ,trông chừng mẫu thân, tuy rằng phụ thân luôn tự nói với nó rằng hắn tuyệt khôngyêu mẫu thân.Một người khác cũng ở trong phòngnghỉ, Nguyên Liệt quyến luyến mà nhìn người yêu trong lồng ngực. Phượng GiàLăng không có đi, thật sự là quá tốt, cho tới bây giờ, y nghĩ tới còn thấy sợ, kia mộtlần, thiếu chút nữa thì mất đi Già Lăng.Hôn môi người yêu một chút,Nguyên Liệt hỏi, "Vì cái gì không nói cho Nguyên Tích biết, cái quan tài kia cóchức năng chữa trị đặc thù?"Phượng Già Lăng liếc mắt nhìnNguyên Liệt một cái, "Nếu nói cho hắn biết, La Tiểu Lâu không sống lại được,ngươi cảm thấy Nguyên Tích còn có thể tiếp tục chống đỡ nữa sao? Hắn đều nhanhbiến thành khối băng có trái tim như tro tàn."Cửa phòng ngủ bị đẩy ra một cái,Nguyên Dục cõng 125 trên lưng đưa cái đầu nhỏ vào thăm dò, thấy phụ thân vẫnlà đang ngồi cạnh quan tài.Qua hai giây, Nguyên Dục bỗngnhiên trừng lớn mắt, nó... Đúng là hoa mắt sao, nó tựa hồ nhìn đến, ngón tay của mẫu thân giật giật.Chương 294: Hạnh phúc (1)Trong phòng ngủ ấm áp thoải mái,La Tiểu Lâu tiếp nhận ly trà nóng mà quản gia tiên sinh đưa tới, cười nói tạơn.Quản gia tiên sinh lại chỉ huy thịnữ mang lên hoa quả tươi cùng điểm tâm, mới ôn hòa nói, "Điện hạ, ngài mới vừa tỉnh lại, tuy rằngnói phải chú ý nghỉ ngơi, thế nhưng cũng có thể cho người đẩy ngài ra ngoàiđi dạo chung quanh, ngay lúc thời tiết bên ngoài thật đẹp, đối với khôi phục củangài cũng sẽ có lợi.""Ta nhất định đi, cám ơn ngài." La Tiểu Lâu giươngmắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Trời xanh biếc gió dạt dào, lá thu muôn phần hồng đỏ,trong gió nhẹ còn đưa tới tươi mát của bùn đất, cùng hương của hoaTử Đinh Lan.Hết thảy đều có vẻ đẹp như thế sảngkhoái, La Tiểu Lâu gần như tham lam mà nhìn, cảm thụ được, đồng thời đáy lòng đã kích động.Cậu đã trở lại! Thật tốt!Cậu còn sống trở lại! Sau khi quyết định mang theo Ngoan cùng chết, La Tiểu Lâuđã biết cậu cùng với hết thảy tốt đẹp phải nói lời từ biệt, thật là có baonhiêu lưu luyến thế giới nhân hòa. Cho dù có thể cứu vớt mọi người, thế nhưng cậucũng phải thừa nhận trong nháy mắt đó đúng là thống khổ tuyệt vọng.Nếu lại đến một lần nữa, La Tiểu Lâu không cho là cậu còn có thể cố lấy dũng khí mà hy sinh —— anhhùng gì gì đó cho tới bây giờ đều không thích hợp với cậu.Thế nhưng, sự thật lại cho cậu điềukinh hỉ, cho nên cậu bây giờ còn không thể tin đây là sự thật.Thế nhưng Nguyên Tích, còn có đứa nhỏ ba tuổi,Phượng Già Lăng cùng Nguyên Liệt, 125 cùng người máy lắm mồm- Tiểu Bát, Nguyên Nặc, quản gia tiênsinh... Mỗi người đều là quen thuộc, cũng đều là rất chân thật.La Tiểu Lâu che ánh mắt, hạnhphúc mà muốn khóc lên. Cho tới bây giờ, cậu mới biết được, mình có bao nhiêulưu luyến thế giới này, này là nhà của cậu a.Nếu thật tình muốn nói một chútkhông đẹp duy nhất, đại khái chính là... Từ khi cậu tỉnh lại, Nguyên Tích không hềcùng cuậ nói chuyện. Mỗi lần nhìn thấy cậu đều lạnh như băng, hơn nữa, còn làmgiảm hết mực có thể thời gian hai người gặp nhau.Càng quá đáng chính là, Nguyên Tích còn không cho Nguyên Dục lại đây gặp cậu. La TiểuLâu bức thiết mà muốn ôm ôm hài tử, thế nhưng, không có cách nào, đứa bé kia tựanhư được Nguyên Tích nuôi nấng từ nhỏ, đối với Nguyên Tích vô cùng thân cận,nói gì nghe nấy.Nếu không phải mỗi ngày buổi tốiNguyên Tích còn trở về ngủ, cậu đều phải hoài nghi Nguyên Tích có phải haykhông đã có tình yêu mới!Được rồi, cậu biết cậu có sai,không để ý cảm nhận của Nguyên Tích, ở trước mặt hắn làm ra chuyện như vậy, thếnhưng cậu thật vất vả đã trở lại, chẳng lẽ bọn họ sẽ không nên trước hòa hảo sao, thật không biếtNguyên Tích ngốc nghếch này rốt cuộc không được tự nhiên cái gì...La Tiểu Lâu trong sự hưng phấnkích động mà hơi chút tỉnh táo lại, bắt đầu lo lắng như thế nào làm cho Nguyên Tích tha thứ cậu.Từng trải qua buốt giá như băng của một trận sinh tử, tình cảm của cậu đối vớiNguyên Tích chẳng tí nào nguội lạnh, tương phản, cậu cảm thấy chính mình càngmuốn khao khát Nguyên Tích.Cửa lặng lẽ mở ra, một mái đầuđen nhỏ xíu dò xét tiến vào, đôi mắt to vụt sáng mang theo tò mò trộm theo dõi La Tiểu Lâu. La Tiểu Lâutrong lúc nhất thời trái tim muốn tan chảy, đứa nhỏ này gần như là bản sao hoàn chỉnhcủa Nguyên Tích, diện mạo đáng yêu lại tinh xảo, ánh mắt nhìn vào lại mang vẻ kiêu ngạo hông thể sao lãngđược.La Tiểu Lâu hướng nó vẫy vẫy tay,đứa bé kia lắp bắp kinh hãi, đại khái thật không ngờ chính mình nhìn lén sẽ bịphát hiện. Nó đem cánh cửa phịch một tiếng đóng lại, xoay người chạy đi.La Tiểu Lâu không thể thu hồi ánhmắt, trong lòng uể oải âu rầu, cánh cửa lại nhoáng lên một cái, thân ảnh xanhbiếc mập mạp khẽ đi đến. Mà phía sau nó, còn có tiểu người máy cứ lập lò chạychạy, trốn trốn."125!" La Tiểu Lâu kinh hỉ mà kêulên, "Úc, này là Tiểu Bát sao? Ngươi vẫn còn dùng thân thể này a?"125 hé ra nét mặt bí xị, bướcchân thong đi tới, vểnh cái đuôi nhảy đến lên giường, đưa lưng về phía La Tiểu Lâu, hừ một tiếng, "Cậu đừnghy vọng tôi sẽ khinh địch như vậy mà tha thứ! Rõ ràng lạnh lùng tắt máy củatôi..."Nói là nói như vậy, 125 vẫn ngoanngoãn cho La Tiểu Lâu kiểm tra thân thể.Tiểu Bát nhăn nhó theo phía sau 125 tìm hiểu, hoàn toàn họctheo bộ dáng làm lão đại của 125, nhỏ giọng cùng La Tiểu Lâu nói, "Ngươi, nhĩ hảo."Nhìn Tiểu Bát im lặng ngồi ở bêngiường, La Tiểu Lâu nở nụ cười, đem 125 đang bận rộn ở trên người ôm lấy, nhuhòa âm thanh nói: "Được rồi, ta hướng ngươi xin lỗi, cục cưng, khi đó ta không phải nhất thời sốtruột, nghĩ không ra biện pháp khác sao... Ta cũng không thể mang theo ngươi đi cùng."Dừng một chút, La Tiểu Lâu cònnói thêm, "Ta còn hy vọng ngươi lưu lại giúp ta chăm sóc đứa nhỏ, ngườikhác ta cũng lo lắng."Tiểu Bát thoáng hâm mộ mà nhìn125 bị La Tiểu Lâu ôm vào trong ngực, tư thế ngồi ở bên giường càng ngọ nguậy.125 rất nhanh đã đem hai tay để quasau đầu, kiêu ngạo nói, "Đó là đương nhiên, chỉ có ta mới có thể chăm sóc hảo cho mấy tiểu bảo bối. Ta gầnnhư mỗi ngày cùng bọn chùng ngủ, hiện tại bọn chúng càng ngày càng mượt mà đáng yêu —— "La Tiểu Lâu trừng mắt nhìn, trongđầu vầng sáng chợt lóe, kinh hỉ hỏi han, "Bọn chúng? Có phải hay không NguyênNguyên cùng những đứa nhỏ khác? Bọn chúng có bộ dáng thế nào, ta còn chưa thấyqua đâu!"125 ngây người một chút, lắp bắpmà nói, "Bọn chúng, bọn chúng... Còn chưa nở, thế nhưng ta dám khẳng định, mấyngày nay sẽ hảo hảo ấp trứng!""Được rồi..." La Tiểu Lâu vừa vui vừalo, vui chính là cậu không bỏ qua giai đoạn lớn dần của hai đứa trẻ kia, còn lochính là thời gian dài như vậy mà trứng chưa nở, thật không có vấn đề sao.125 rất nhanh nhảy xuống giường,"Thân thể của ngươi qua một thời gian ngắn sẽ không có việc gì, ta, ta đi vềtrước.""Từ từ!" La Tiểu Lâu vội hô lên,"Ngươi đưa bọn chúng đến cho ta nhìn qua đi."125 nhảy dựng, kêu lên, "NguyênTích sẽ giết ta a! Ngay cả việc tới thăm cậu, tôi còn phải lén sau lưng hắn!Đương nhiên, nếu cậu nguyện ý đem bộ dụng cụ nấu ăn kia, cũng không phải không thể mạocái hiểm —— "La Tiểu Lâu vẻ mặt hắc tuyến, "Đượcrồi, sẽ là của ngươi.""Còn có hộp năng lượng của ta, từkhi cậu ngủ say, tôi đã không có hàng trữ, cơ giáp chế tạo sư trong vương cung cũng không có hảo cấp cho tôi ——""Chờ ta khỏe hơn, ta sẽ làm chongươi." La Tiểu Lâu nghiến răng nghiến lợi mà nói. Đã qua ba năm không cung cấp hộpnăng lương mà 125 vẫn đủ dùng, chứng tỏ trước đây nó đã biên thủ của cậu không biết là baonhiêu."Vậy đi, cục cưng! Ngày mai hoàng cung có yến hội, NguyênTích buổi chiều sẽ không ở đây, tôi sẽ trộm mang bọn chúng tới." 125 hưng phấn mà đưa cái đuôi nhọn đều hướnglên trời, hướng La Tiểu Lâu quẳng cái mị nhãn, "Tôi lập tức đi lấy b65 dụng cụkia, tôi biết cậu để ở nơi đâu a."La Tiểu Lâu hết chỗ nói, "Ta cảmthấy chúng ta cần bỏ ra thời gian để nói về vấn đề riêng tư, quyền riêng tư củata, chứ không bao gồm luôn quang não nhà ngươi."125 tiêu sái mà phất phất tay, đã nhanh chóng chạyra ngoài.Tiểu Bát hai mắt tỏa ánh sángtheo sát phía sau 125, a, a, đây mới là hình thức phục vụ chủ nhân trong lý tưởng quang não của nó a!Lão Đại chính là lão Đại, thật sự là quá thần kỳ!Cuối buổi trưa, La Tiểu Lâu nhờngười đưa vào trong viện. Bởi vì thời gian ngủ say quá dài, thân thể cậu còn chưa khôi phục lại.Hiện tại đúng là mùa xuân, trong sân nơi chốn hoa tươinở, lá cây xanh mát làm người ta dễ chịu, lũ chim chóc cũng vui vẻ màlíu lo, kêu to, ngẫu nhiên còn nghiêng đầu đánh giá người đang ở trongvương cung, cùng đợi tiểu chủ nhân mang bánh mì đưa ra cho chúng.Bảo thị nữ lui xuống, La Tiểu Lâuđắm chìm trong ánh nắng ban trưa, vừa nhẹ nhàng vuốt chân mình vừa nghĩ đến, rồimọi thứ sẽ khá hơn.Khi La Tiểu Lâu cảm thấy có chútbuồn ngủ, một tràn tiếng cười thanh thúy truyền tới, còn có tiếng nói chuyện vớinhau cùng tiếng bước chân dần dần đến gần.La Tiểu Lâu hơi ngây người, đoàn người đã xuất hiện ở trướctầm mắt.Dẫn đầu chính là một đôi nam nữ dung mạotuyệt sắc, cô gái mang mái tóc vàng óng, mặc váy dài xinh đẹp, từng bước chânnhư vũ như khiêu, tao nhã lại mê người.Nam nhân bên cạnh nàng đồng dạngmột đầu tóc vàng, anh tuấn cùng một đôi đồng từ màu lam, kỳ dị lại xinhđẹp, môi mím thật chặc, cả người đều tản ra khí thế cao quý lạnh lùng. Lúc nhìnthấy La Tiểu Lâu đang ngồi trên xe lăn, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc."Di, ngươi là ai, sao lại ở chỗnày?" Cô gái tóc vàng kinh ngạc hỏi han, ánh mắt tò mò thỉnh thoảng liếc đếnhai chân La Tiểu Lâu, trên mặt rõ ràng mang theo sự thương hại.La Tiểu Lâu cũng nhăn lại lôngmày, vốn đây là nhà mình lại phải nghe câu hỏi như thế thì cảm giác thật không sao vui vẻ được.Hơn nữa, chính mình lại không biết bọn họ là ai."Ngươi sao không trả lời ta?Không nghe câu hỏi của ta sao?" Cô gái xinh đẹp vì bị bỏ lơ mà có chút tức giận, đối đãi như vậy với một vịnữ sĩ, thật sự là quá thất lễ.Thị nữ trẻ tuổi đi theo sau haingười cũng ngẩn ngơ, nàng tuy rằng không biết người trước mắt là ai, thế nhưng nếu có thể ở tạichỗ này, khẳng định chính là người hoàng cung cho phép lưu lại. Thời gian nàngtiến vào hoàng cung cũng không dài, vẫn muốn giữ lại công việc khó khăn có được này, nếu hai vị khách nhân ởđây ồn ào không vui, kia thật đúng là nàng thất trách.Thị nữ bước lên phía trước,khuyên bảo vị tiểu thư không nên để tâm, thúc giục thời gian đã chậm trễ, vì yến hội buổi tốingày mai, nàng còn nhiều lễ phục cần mặc thử cùng sửa chữa."Tát Lôi Nhĩ, không được náo loạn."Nam tử tóc vàng bỗng nhiên lạnh lùng mở miệng nói.Cô gái tóc vàng hừ một tiếng,không nói. Nam tử tóc vàng tiến lên hai bước, kéo xe lăn của La Tiểu Lâu vào thảmcỏ bên cạnh, sau khi cô gái đi qua, hắn khom lưng xuống, cúi đầu hỏi La TiểuLâu, "Cần ta đưa ngươi đưa trở về không?"La Tiểu Lâu tận lực ngã người raphía sau tránh né, cự tuyệt nói, "Không cần, cám ơn."Nam tử tóc vàng dừng một chút, đứngdậy cùng cô gái tóc vàng ly khai. Lúc đi được đoạn xa, còn quay đầu lại nhìn mộtcái.La Tiểu Lâu không để ý đến, trongđầu chỉ có ý niệm làm thế nào hòa hảo với Nguyên Tích.Vừa lúc, lại có một đám thị nữ trẻ điqua, vừa đi còn vừa cười đùa."Thấy không, là Uy Đức vương tửđiện hạ đến từ nhị cấp văn minh, cùng Nguyên Tích điện hạ chúng tacũng không sai biệt về phần tuấn mỹ đâu!""Ta cho rằng, hai vị vương tử điệnhạ của chúng ta căn bản không người có thể so sánh.""Tuy rằng hai vị điện hạ rất đượcủng hộ, thế nhưng cũng phải thừa nhận khách quan a, Uy Đức điện hạ vô luận thânphận hay là dung mạo, đều là khó gặp nha. Trời ạ, ta không nghĩ tới, ngài sẽ tựmình tham gia yến hội.""Đúng vậy a, nghe nói thật không yêntâm, muội muội —— Tát Lôi Nhĩ công chúa thật sự là quá hạnhphúc!""Vị công chúa kia ngưỡng mộNguyên Tích điện hạ của chúng ta lắm a, nói không chừng nàng thực có hi vọngthành công, dù sao vài năm gần đây, trong những người theo đuổivương tử điện hạ thì nàng xinh đẹp nhất.""Đúng vậy nha, từ khi vương tử phiđiện hạ xảy ra chuyện, Nguyên Tích điện hạ hoàn toàn không cho đề cập đến. Hiệntại thiên kim tiểu thư của đế đô ai mà không đem mục tiêu đặtở điện hạ, nếu mà ngài chịu nhìn một cái, thì sẽ biết, bao nhiêu người thươngngài a..."Trong lúc trầm tư La Tiểu Lâu lậptức giựt mình tỉnh lại, nheo nheo ánh mắt, quả nhiên thời gian mình ngủ say quádài. Nguyên Tích rõ ràng đều có người theo đuổi, thoạt nhìn còn không ít, này—— này một chút cũng không làm cho người ta yên tâm!Bọn thị nữ đã đi qua, La TiểuLâu thì vừa nghe được sự tình buồn bực.Lúc này, lại có một nhóm người hướngnơi này đi tới, dẫn đầu đúng là Nguyên Tích. Hắn đang nghiêng đầu cùng Road công đạo cái gì, bộ dáng nghiêm túc trước sau như mộtlàm người ta mê muội.Thế nhưng, nghĩ đến chuyện vừa mớinghe được, La Tiểu Lâu cảm thấy vừa ngọt ngào vừa đau đắng.Nguyên Tích rốt cục cũng chú ý tới La Tiểu Lâu, lậptức ngừng lại, những người ở người bên cạnh hắn đều ngây người một chút, liền tấtcung tất kính đứng ở phía sau Nguyên Tích.Nguyên Tích lạnh lùng nói, "Ngàymai nói sau, các ngươi về trước đi."Sau khi đám người rời khỏi,Nguyên Tích mới lạnh lùng đi tới, đứng trước mặt La Tiểu Lâu, gần như hậm hựcthô bạo mà nói, "Ai cho ngươi ra đây?!"Nhìn đến gương mặt kia, La TiểuLâu hơi có chút kinh hoảng, hồi đáp, "Quản gia tiên sinh nói ta có thể đi ra đi dạo, hơn nữa, ta không thể tớinơi này sao?" Khi nào thì, cậu ngay cả hoa viên của hoàng cung cũng không thể tới, cho dùcậu ngủ ba năm, cũng không đến nỗi bị kỳ thị đến nông nỗi này đi...Nguyên Tích gắt gao căng nét mặt, như là không muốn nói chuyệnvới La Tiểu Lâu hơn một câu, trực tiếp đẩy xe lăn hướng về phòng của họ.Đi được hai bước, cảm thấy thật sựlà quá chậm, hắn hung hăng ẳm La Tiểu Lâu lên, ôm cậu nổi giận đùng đùng mà trở về.Trên đường có nhiều thị nữ mới nhậpcung thấy qua tình cảnh này, bởi vì không biết La Tiểu Lâu nên đều kinh ngạc.Không biết vương tử điện hạ như thế nào lại ôm một nam nhân tuổi còn trẻ trở về.Nhưng nhìn đến sắc mặt Nguyên Tích, đều thức thời mà lách mình tránh ra.Bọn họ tới phòng ngủ, mặt NguyênTích vẫn hầm hầm, tựa hồ tức giận, nhưng động tác đặt La Tiểu Lâu lên giường lạidị thường mềm nhẹ."Về sau phải thành thật ở trongphòng, nếu muốn đi ra ngoài thì cũng là do ta bảo quản gia an bài nơi chốn. Ta không hy vọng chuyện ngày hôm naysẽ phát sinh." Nguyên Tích nhăn lại lông mày, không vui mà nói.Rung chuông làm cho người ta đembữa tối đưa đến trong phòng đến, Nguyên Tích thì hướng vào phòng tắm.La Tiểu Lâu thật chẳng thể hiểutâm tư của Nguyên Tích, bất quá, đi nơi nào tản bộ phơi nắng kỳ thật với cậucũng không sao cả.Hai người im lặng ăn xong bữa tối,La Tiểu Lâu đơn phương nói hết lời hay, thế nhưng Nguyên Tích chết sống không chịu nói với cậumột lời dư thừa. Cuối cùng, La Tiểu Lâu cũng đành chịu."Ngươi tính khi nào mang Nguyên Dục lại đây?" La Tiểu Lâu rốt cụcnhịn không được phải hỏi.Đang im lặng ăn cơm, Nguyên Tích lập tức như conmèo dựng lông, ánh mắt trừng lớn, "Ngươi đừng có vọng tưởng! Ta sẽ không dẫnnó tới đây!""Ngươi có thể hay không nóichút đạo lý, nó cũng là con ta!" La Tiểu Lâu nóng nảy.Nguyên Tích lạnh lùng mà tràophúng nói, "Ngươi cũng biết nó con của ngươi, vậy ngươi có giáo dưỡng nó sao? Nóquen biết ngươi sao?"La Tiểu Lâu không thể tranh cãi,ngủ vùi ba năm, bỏ lỡ thời gian ba năm cùng đứa nhỏ là chuyện cậu khó chấpnhận nhất.Hôm nay bởi vì đưa La Tiểu Lâuquay về phòng ngủ, Nguyên Tích cũng hiếm thấy tính toán đi ngủ sớm.Nhìn Nguyên Tích lim dim mắt, LaTiểu Lâu đưa tay đè xuống điều khiển, xe lăn ngừng lại ở bên giường, từ từ nâng lên vừa vớiđộ cao của giường.La Tiểu Lâu chuyển động thân thể,xoay người ngồi vào xe lăn.Ở trên giường lớn cách hắn rất xaNguyên Tích lập tức xoay người ngồi dậy, tức giận hỏi han, "Ngươi làm cái gì?"La Tiểu Lâu trừng mắt nhìn, áp chếchua xót, nói, "Ta muốn đi tắm."Nguyên Tích nháy mắt im lặng, haingày trước La Tiểu Lâu không thể di chuyển, đều là 125 giúp cậu vệ sinh, phươngtiện lại mau lẹ, nhưng không có ngâm nước nên cậu muốn tìm lại cảm giác thoải mái ngâm mình trong bồn.Ngay lúc La Tiểu Lâu mới vừa ngồivào xe lăn, cánh tay mạnh mẽ của ai đó bỗng nhiên choàng qua ngực cậu, chặt lẽ ôm lấy rồi nâng cả cơ thể cậulên. Nguyên Tích ghé vào lỗ tai cậu nói, "Thật sự phiền toái!"La Tiểu Lâu sửng sốt, rồi mỉm cườiyên tâm tựa vào người Nguyên Tích.Tới phòng tắm, Nguyên Tích pha nước,chần chờ một chút, đem La Tiểu Lâu nằm trong lòng ngực cởi hết quần áo, sau đó đưa cậu bỏ vào trongnước.Tiếp theo, Nguyên Tích liếc liếcmắt một cái, rất nhanh thì nghiêng đầu quay đi, lạnh như băng mà lại cứng ngắc mànói, "Tắm xong rồi gọi ta, ta ngay tại cửa."La Tiểu Lâu nghi hoặc nhìn ra cửa,không nhìn đến màu đỏ nhợt trên tai Nguyên Tích, chỉ là muốn nói, chẳng lẽ bởivì thân thể của mình trở nên khó coi, cho nên đối với Nguyên Tích không có gì lựchấp dẫn sao?La Tiểu Lâu gục đầu xuống, nhiềunăm thân thể bất động càng thêm gầy yếu, cho dù ngâm mình trong nước ấm, làn dađều có vẻ quá mức tái nhợt.Nguyên Tích nhịn trong chốc lát,có nên đóng cửa phòng tắm lại? Trong đầu hắn không ngừng hiện lên ý tưởng loạn xạ,nôn nóng vòng vo hai vòng, mở ra vòng tay liên lạc với quản gia tiên sinh, đưara chỉ thị, "Ngày mai sắp xếp vài người cho La Tiểu Lâu, dẫn cậu ta ra ngoài đidạo, phải nhất nhất chiếu cố cẩn thận. Đừng như vừa rồi trong hậu viện không cóai ở cạnh bên".Không lâu sau, La Tiểu Lâu đã bị Nguyên Tíchdùng khăn lông lớn bao lấy, ôm trở về giường.La Tiểu Lâu nghi hoặc nhìn NguyênTích, lại nhìn lại phòng tắm, không khỏi sờ soạng cằm, Nguyên Tích, không phảicòn chưa tắm sao... Chẳng lẽ hắn kỳ thật đang rất bất mãn?Hoặc dã, kỳ thật chính mình đối vớiNguyên Tích vẫn có lực hấp dẫn?Thời điểm Nguyên Tích lại nằmtrên giường, La Tiểu Lâu lặng lẽ trở người đến bên Nguyên Tích, do dự hai giây,từ phía sau ôm lấy Nguyên Tích.Nguyên Tích cứng đờ, tay rấtnhanh chụp lên tay La Tiểu Lâu, tựa hồ tính toán đẩy cậu ra.La Tiểu Lâu cúi đầu kêu một tiếng,"Nguyên Tích..."Thân thể Nguyên Tích càng thêm cứngngắc, động tác trên tay ngừng lại,La Tiểu Lâu nhẹ nhõm thở dài mộthơi, tay ôm thắt lưng Nguyên Tích bắt đầu vuốt ve, cậu đã nhớ hắn cực độ. Không biết là bởivì vội vàng, hay là kích động, ngón tay của cậu khống chế không được mà run rẩy,giống nổi lên tâm bệnh khát khao da thịt đối phương.La Tiểu Lâu một bên sờ một bên vôcùng ảo não, màn dụ dỗ lần này coi như thất bại rồi. Nhiều năm làm vợ chồng như thế,rõ ràng một chút kinh nghiệm đều không có.Không đợi La Tiểu Lâu nghĩ đếnphương pháp dụ dỗ tối hữu dụng, đầu óc Nguyên Tích gần như chấn động, bỗng nhiên mộtcái xoay người đưa cậu đè ở dưới thân.La Tiểu Lâu rất nhanh đỏ mặt bởikỹ thuật của chính mình, bàn tay người phía trên đã rất nhanh xé áo ngủcủa cậu, càng kịch liệt vuốt ve mạnh bạo.Trong ngực, thắt lưng sườn, cáimông...Hơi thở đè nén của Nguyên Tíchcàng lúc cùng trầm đục, hắn cúi đầu, hôn xuống cổ La Tiểu Lâu, tiếp theo, lạidi chuyển lên vai, trước ngực, không buông tha một chỗ nào. Cơ thể La Tiểu Lâunhư bị thiêu đốt, nôn nóng mà vặn vẹo.Nụ hôn của Nguyên Tích càng lúccàng dời xuống, cuối cùng hắn nâng lên hai chân La Tiểu Lâu, cúi đầu, ngậm vàodục vọng giữa hai chân cậu đang thẳng đứng.La Tiểu Lâu cả kinh, lập tức muốnđẩy Nguyên Tích ra, cậu cậu cậu là muốn thân cận Nguyên Tích, lấy lòng NguyênTích, sau đó an phận ngủ ngoan, thế nhưng, hiện tại tựa hồ hoàn toàn trái ngược...Nguyên Tích không vui mà trừng mắtnhìn La Tiểu Lâu, ngăn chặn hai chân cậu, hai tay trừng phạt vuốt ve vùng mông,lại đưa cậu ngậm vào càng sâu.Khoái cảm tê dại thổi quét toànthân La Tiểu Lâu, cậu rất nhanh không còn khí lực đẩy Nguyên Tích ra, miệng nhỏgiọng rên rỉ.Rất nhanh, La Tiểu Lâu xuất thầnđến đỉnh.Cậu đỏ mặt, không dám nhìn NguyênTích. Nguyên Tích nuốt xuống toàn bộ, ngón tay tiếp tục mơn trớn trên người LaTiểu Lâu, từ từ chuyển người lên, hôn La Tiểu Lâu thật sâu.Trong miệng mang theo hương vị củachính mình, tim của La Tiểu Lâu cấp tốc mà nhảy lên, mê muội động tình trong nụhôn dịu dàng.Hai tay La Tiểu Lâu một lần nữavòng qua vai Nguyên Tích, Nguyên Tích bỗng nhiên đẩy cậu ra, toàn thân run rẩy,cấp tốc mà thở dốc vài cái, hung hăng trừng mắt nhìn La Tiểu Lâu xoay người nằmtrở về.La Tiểu Lâu theo tình cảm mãnh liệtlấy lại tinh thần, cọ đến phía sau Nguyên Tích, nhỏ giọng nói, "Nguyên Tích,ta, ta giúp ngươi —— ""Không cần!" Nguyên Tích rấtnhanh cư tuyệt."Nhưng mà..." La Tiểu Lâu rõràng đã đụng đến vị trí kia của Nguyên Tích, nó đã trướng lớn, thô to, đã hoàn toàn đứng lên."Không có nhưng mà! Ngủ!" Nguyên Tíchthẹn quá thành giận mà quát, "Coi thân thể ngươi hiện giờ, nếu sinh bệnh, cònkhông phải cho ta càng nhiều phiền toái? !"Chương 295: Hạnh phúc (2)Bởi vì ngủ sớm, ngày hôm sau LaTiểu Lâu tỉnh lại khi trời mới hửng sáng. Lập tức cậu cảm giác hơi ấm phía saudính sát vào mình, Nguyên Tích đang vùi đầu ở hỏm cổ cậu, sợi tóc mềm mạirũ ngang cạnh sườn, cánh tay kia lại hữu lực mạnh mẽ vòng qua ôm lấy thắt lưng,đây quả thực giống như tư thế trước đây bọn họ không tách rời, làm chongười ta vừa quen thuộc lại an tâm. Trong khoảng thời gian ngắn, ngực La TiểuLâu trở nên dồn dập.Bọn họ, này xem như hòa hảo sao.Nếu đã như vậy, La TiểuLâu bắt đầu suy tính nói chuyện thế nào với Nguyên Tích về đứa nhỏ, chợt cánh cửađã bị gõ vang lên.La Tiểu Lâu ngẩn ra, đại buổisáng ai lại đến tìm bọn họ? Nguyên Tích bị tiếng gõ cửa quấy nhiễu, thoáng tỉnhtáo lại, mơ mơ màng màng mà duỗi thân, ngay sau đó càng mạnh bạo mà ôm chặt La Tiểu Lâu, tựa đầu ở trên người cậu cọ cọ, hoàntoàn giống một con mèo biếng nhác.Liên tiếp những động tác làm chothân thể La Tiểu Lâu cứng ngắc, mà người ngoài cửa căn bản không kiên nhẫn chờđợi, đã tự mình mở cửa ra.La Tiểu Lâu kinh ngạc giương mắt,phát hiện một vóc dáng nhỏ xíu mặc áo ngủ chạy tiến vào. Là Tiểu Nguyên Dục!La Tiểu Lâu kinh hỉ nhìn Nguyên Dụclập tức chạy tới giường lớn, cuối cùng bám bên cạnh giường, thanh thúy mà kêulên, "Phụ thân! Ân..." Ánh mắt nó vụt sáng lại tối sầm xem xét xem xét La TiểuLâu, mới kêu lên, "Mẫu thân."La Tiểu Lâu hận không thể đem đứanhỏ ôm vào lòng ngực một phen, trên thực tế cậu cũng sẽ làm như vậy, ngồi dậy,đem đứa nhỏ nhẹ nhàng ôm đến, La Tiểu Lâu cảm thấy thỏa mãn mà sửa sai Nguyên Dục,"Kêu là ba ba"Nguyên Dục không giãy giụa, im lặngđể cho La Tiểu Lâu ôm, ánh mắt nhìn về phía Nguyên Tích, giống như ở trưng cầuý kiến của Nguyên Tích vậy.La Tiểu Lâu nhất thời cảm thấytrong lòng vừa chua xót lại hâm mộ, đứa nhỏ này thật sự là rất gần gũi vớiNguyên Tích. Bất quá, cảm giác ôm đứa nhỏ so với trong tưởng tượng tốt đẹp hơnnhiều.Ngay lúc Nguyên Dục mở cửa tiếnvào thì Nguyên Tích đã thanh tỉnh, liếc nhìn qua một lớn một nhỏ trên giường sắc mặt hắn độtnhiên đỏ lên, đưa tay tính đẩy La Tiểu Lâu ra —— xem ra La Tiểu Lâu đúng là hạ quyết tâm câu dẫnhắn! Bắt đầu từ tối hôm qua, cậu cứ thế là làm nũng dính chặt lấy hắn!Càng hận chính là hắn đã quyết giáo huấn La Tiểu Lâu, suốt đời phải ghi nhớ sự lạnh lùng của hắn,thế mà rốt cuộc lại căn bản không có biện pháp chống cự.Hơn nữa, hắn không phải không thừanhận, La Tiểu Lâu như vậy rất mê người, làm cho tâm can hắn phát run. Ban nămqua hắn phải cam chịu dục vọng, chống cự thứ mê dẫn này thật là vô phương. Nên hiện tại chỉ nghĩđến đã khiến cho hắn hưng phấn mà khó có thể tự chế...Sắc mặt Nguyên Tích đen lại hắc,chung quy không buông tay ra, ôm thắt lưng mềm mại của La Tiểu Lâu, mặt băng bó, lại nhịn không đượcliếc nhìn tiểu Nguyên Dục mang vẻ mặt ấm áp ngồi trong lòng La Tiểu Lâu.La Tiểu Lâu cùng tiểu Nguyên Dụccùng nhau ngẩng đầu nhìn hắn, Nguyên Tích trong lòng nhất thời giống có con mèovươn vuốt, ho khan một tiếng mới che dấu sự khác thường trong lòng, âm thanhmang theo một tia ám ách mà nói, "Kêu ba ba cũng không phải là không thểđược."Tiểu Nguyên Dục ngoan ngoãn ngẩngđầu, trong ánh mắt chờ mong của La Tiểu Lâu, nhỏ giọng kêu lên, "Ba ba.""Tiểu Dục..." La Tiểu Lâu thở dài mộttiếng, đem đứa nhỏ gắt gao ôm vào lòng ngực, môi dán trên mái tóc mềm mại của đứanhỏ, ánh mắt thoáng đỏ, nhẹ giọng nói, "Tiểu Dục, hôm nay có thì giờ rãnhkhông? Muốn hay không lưu lại bên với ba ba trong chốc lát?" Cậu hiện tại cũngkhông thể cùng đứa nhỏ đi ra ngoài chơi, thế nhưng, chỉ cần đứa nhỏở bên cạnh mình lâu một chút, cậu đều cảm thấy vô cùng thỏa mãn.Nguyên Dục nhãn tình sáng lên, lạimột lần nữa nhìn nhìn Nguyên Tích bên kia, mới nhìn La Tiểu Lâu, mếu máo, oán hậnnói, "Con cũng muốn, nhưng mà phụ thân không cho phép, nói con sẽ làm chậm trễ thân thể ba ba hồi phục—— "La Tiểu Lâu cảm thấy cánh taytrên lưng cứng đờ, lập tức Nguyên Tích đã tức giận mà đánh gãy lời nói của đứanhỏ, "Nguyên Dục, hôm nay còn có huấn luyện phải làm, tí nữa ngươi theo ta đi."Nguyên Dục có chút không vui, thếnhưng vẫn ngoan ngoãn đáp ứng, xem phụ thân còn không chịu đứng dậy, chính mình liền lặng lẽ dựavào lòng ngực La Tiểu Lâu sâu hơn, tuy rằng chưa từng ở chung, thế nhưng nó thích ba ba, không giống cảm giácthích phụ thân, mà thật sự hảo ấm áp rất thích a.La Tiểu Lâu không nghĩ tới NguyênDục nhỏ như vậy đã bắt đầu huấn luyện, nhưng cậu cũng không phản đối, đối với phương diệngiáo dục đứa nhỏ, Nguyên Tích cùng mấy vị nguyên lão ở hoàng cung hẳn là sớmnghiên cứu qua. Cậu sờ sờ đầu đứa nhỏ, cười nói, "Vậy con huấn luyện xong thìtheo phụ thân lại đây một chuyến, ta làm bánh ga-tô cho con."Lần này, không đợi Nguyên Dục trảlời, Nguyên Tích liền bình tĩnh quở trách, "Không cho phép! Ngươi chẳng lẽ khôngnhìn xem tình trạng thân thể của ngươi sao? Thân thể như vậy đích làm sao vào bếp! Ta không đồngý, không cho phép gây phiền toái cho ta."La Tiểu Lâu trừng mắt, rốt cục hiểuđược đối phương không được tự nhiên lo lắng, cậu mấy ngày nay trong lòng đã rất nôn nóng rồi,nói, "Ta vẫn cố gắng đi lại, nhưng mà, ta muốn gặp Nguyên Dục."Nguyên Tích không chút do dự mởmiệng thì cự tuyệt, La Tiểu Lâu cắn cắn môi, ngẩng đầu tựa sát vào Nguyên Tích,hôn lên khóe miệng hắn một chút, sau đó lại ở trên mặt hắn cọ cọ, dùngngữ điệu mềm nhũn nói, "Ta nhớ nó a, ngươi ngẫm lại, nếu ngươi một ngày không thấy được đứa nhỏ,có thể hay không khó chịu, ta đều đã lâu không có nhìn thấy nó."Quả nhiên, La Tiểu Lâu lập tức cảmgiác được Nguyên Tích ôm lấy cậu càng chặt, một lát sau phát hiện Nguyên Tíchhung hăng trừng mắt liếc cậu một cái, mang theo vài phần ảo não nói, "... Ta sẽ dẫnnó lại đây, bất quá, chính là lại đây ăn cơm chiều mà thôi."Này đã cũng đủ kinh hỉ,La Tiểu Lâu vui vẻ cúi đầu, hôn lên mặt tiểu Nguyên Dục một cái, nói, "Buổi tốita chờ các ngươi trở về.""Hảo, hảo." Nguyên Dục lắp bắp đáp lại, toàn bộkhuôn mặt nhỏ nhắn hồng như quả táo.Nguyên Tích lại đặt tay ở thắtlưng lẫn mông La Tiểu Lâu sờ soạng hai ba cái, oán hận đã tích đầy tận tháidương, thấp giọng nguyền rủa một tiếng, đứng dậy ôm tiểu Nguyên Dục đi khỏi.Nhìn lỗ tai Nguyên Tích hồng hồng,cùng tiểu Nguyên Dục toàn bộ gương mặt đều hồng, La Tiểu Lâu cố nín cười, haingười này thật đúng là phụ tử.Hai người đi rồi, La Tiểu Lâunhìn cổ tay trống trơn, nghĩ chờ mấy ngày nữa sẽ đeo lại vòng liên lạc, cậu muốnliên hệ với Ly Mạch cùng Thiểu Thiên.Hiện tại, trừ bỏ Nguyên Liệt cùngPhượng Già Lăng, cậu ngay cả Nguyên Nặc đều rất ít nhìn thấy mặt, Nguyên Nặccòn đang đi học, chỉ vào cuối tuần mới trở về.Ăn xong điểm tâm, quản gia tiênsinh mang đến vài sĩ quan phụ tá mà Nguyên Tích an bài, nói là bồi cậu ra bênngoài đi dạo. Trên thực tế La Tiểu Lâu không hề cảm thấy nhàm chán, Nguyên Tíchvà Nguyên Dục đã lấy đi của cậu không ít thời gian, hơn nữa, cậu phải luôn luôn khắc chếdục vọng muốn vào phòng bếp của chính mình. Chờ mong. Có con nhỏ là luôn trongtrạng thái khẩn trương, hiện tại cậu cảm thấy lời nói này thật chuẩn.Sĩ quan phụ tá lựa chọn kỹ lưỡngđường đi, không nhanh không chậm giúp La Tiểu Lâu hướng đến nơi chốn trái ngược hoàn toàn hôm qua,chỉ có khoảng sân im lặng là có chút tương thích.Tuy rằng không có người, nơi này lại dị thườngxinh đẹp, còn đường được làm bằng đá tảng, hai bên phủ lên mặt cỏ mềmmại, khuôn viên rộng lớn gieo trồng vào nhánh cây thưa thớt, duy chỉ có một gốccây thật lớn phía xa xa, nở ra đại đóa, toàn bộ trong viện tửđều bay hương khí thản nhiên.La Tiểu Lâu nhìn trong viện tử cómột tòa biệt thự màu trắng, không biết trong hoàng cung còn có một nơi thanhtĩnh lại xinh đẹp, kinh ngạc hỏi, "Ai ở nơi này?"Sĩ quan phụ tá cười hồi đáp, "Hiện tại cũng không có người ở, ngài yêntâm, sẽ không có người tới quấy rầy ngài. Nếu ngài mệt mỏi, còn có thể đến bêntrong nghỉ ngơi chốc lát."La Tiểu Lâu gật gật đầu, bắt đầuthử đứng lên, chậm rãi đi vài bước.Thời điểm thấy mệt mỏi, cậu ngheđược phía cửa có nói tiếng, sĩ quan phụ tá nhíu nhíu mày, rất nhanh đi tới.Không được Nguyên Tích đích phân phó, nơi này người ngoài không thể tiến vào.Lúc La Tiểu Lâu ngồi xuống, nhìnnơi cửa viện có bóng người cao gầy dần dần đi xa, người nọ một đầu tóc vàng dướiánh mặt trời càng rõ ràng dị thường.Sĩ quan phụ tá trở về, nói, "Chỉlà có người đi nhầm đường mà thôi, hiện tại đã ly khai."La Tiểu Lâu đương nhiên không sẽ để ý đến, cậuở trong đình viện đợi cho đến giữa trưa mới trở về phòng.Sau khi dùng cơm xong, vừa tiếnvào phòng ngủ thì 125 đã ở trên giường chờ cậu, lục mập mạp cùng Tiểu Bát bên cạnh, giữa giườnglà một rỗ được phủ khăn lụa mềm, hai khỏa trứng đang im lặng mà nằm ở bêntrong.La Tiểu Lâu nghĩ đến bộ dáng củatiểu Nguyên Dục, không khỏi bắt đầu đoán đoán hai cái tiểu tử có bộdáng thế nào, cậu nhẹ nhàng lấy tay đụng hai khỏa trứng, hỏi, "Ta có thể sờ sờbọn chúng không?""Đương nhiên, cậu có thể dùngnguyên lực chải vuốt một chút, đối với bọn chúng càng có lợi." 125 chân thànhnhìn hai khỏa trứng trả lời.La Tiểu Lâu thật cẩn thận đưanguyên lực vào hai khỏa trứng, bắt đầu chỉ là một phần nhỏ, thế nhưng cậukinh ngạc phát hiện, trứng trong lòng bàn tay hơi hơi giật mình, một loại gầnnhư trong có sự sống lạ tuyệt đối tồn tại động đậy làm cậu vui sướng vô cùng. La TiểuLâu ngẩn ngơ, lắp bắp mà nói, "Nó, chúng nó di chuyển!"Đang hướng đến chiếc tủ đầu giườngcủa La Tiểu Lâu, 125 lập tức quay lại, vừa đem lỗ tai dán lên trứng vỏ cứng, vừanói nói, "Điều đó không có khả năng! Chúng nó sẽ không tùy tiện như vậy —— úc, úc, chúng nó thật sự đang di chuyển!"Tiếp theo, nó lại ghen tị mà nói,"Nguyên bản đều phải lừa thật lâu chúng nó mới có thể nhúc nhích..."Thì ra chuyện như vậy đã phát sinh qua, biếtkhông là phải điều xấu, La Tiểu Lâu nhẹ nhàng thở ra, bắt đầu một lần nữa đưa vào nguyên lực, hơn nữa chậmrãi tăng lên cường độ. Thẳng đến cảm nhận được bên trong truyền lại cử động mới cựchạn vui sướng, từ từ ổn định lại cường độ."Chúng nó đã cử động, thế nhưngvẫn không được ấp trứng, như vậy không nở được, ta tính toán mấy ngày nữa liênhệ với Ly Mạch, dù sao bọn họ cũng quen thuộc với việc sinh trưởng của dị thúhơn." La Tiểu Lâu thấp giọng nói.125 rất hy vọng sớm một chút nhìnthấy những đứa nhỏ. Bất quá, nghĩ đến một chuyện, nó nhìn La Tiểu Lâu liếc mắtmột cái, chần chờ nói, "Ly Mạch đang ở cùng Nguyên Triệt."La Tiểu Lâu nhãn tình sáng lên, cậusớm nhìn ra hai người kia thích nhau mà, "Đây không phải là tốt lắmsao." Chỉ là, lúc hai vị ca ca quyết định ở cùng nhau, khẳng định phải vượt quanhiều khó khăn, tưởng tượng thôi cũng có thể hiểu, Nguyên Liệt lúc ấykhông tình nguyện như thế nào."Đương nhiên là chuyện tốt đẹp, dùsao được bầu bạn cùng vương giả của bộ tộc dị thú thực sự không dễ dàng, bấtquá...", 125 lại lo lắng mà nhìn nhìn La Tiểu Lâu, "Nhân loại cùng dị thú đúng là rất khó tạo ra embé, ngươi cùng Nguyên Tích có thể có đứa nhỏ, là bởi vì trong gien của ngươi có gien của La gia.""La gia?" La Tiểu Lâu nghĩ đếncâu nói cuối cùng mà La Thành Vận nói với cậu, nếu như cậu làm cho thực nghiệmcủa y thất bại, y sẽ tự tay giết cậu, như vậy, thực nhiệm của La Thành Vận cũngkhông phải thực nghiệm giữa gien của nhân loại cùng dị thú?"Đúng vậy, gien của La gia rất cườngmạnh, là loại gien đặc thù nhất của nhân loại." 125 nói, nếu không khoa trương,có lẽ gien của La Thành Vận và Phượng Già Lăng là cùng một loại, đều làcực kỳ cường đại. 125 không khỏi nhớ tới tình cảnh La Thành Vận dám đương đầu vớibạch khí, cứu được La Tiểu Lâu từ khu vực trung tâm —— đương nhiên rồi, vì La TiểuLâu đối với nó rất quan trọng, nó tính toán qua mấy ngày sẽ cùng La Tiểu Lâunói chuyện này.Đó cũng là nguyên nhân 125 xem đám tiểu tử kia như bảobối, có lẽ, trừ bỏ ba đứa nhỏ này, huyết mạch của vương tộc dị thú chẳng còn lạimột ai.La Tiểu Lâu không nghĩ nhiều,tính toán buổi tối cùng Nguyên Tích thương lượng chuyện liên hệ với Ly Mạch.Buổi tối, Nguyên Tích quả nhiênmang theo tiểu Nguyên Dục tới đây, trên thực tế La TiểuLâu tưởng Nguyên Dục sẽ đến một mình, cậu đều muốn mỗi buổi chiều được ở bên cạnhNguyên Dục.Ngồi vào bàn ăn tiền, La Tiểu Lâuthấy Nguyên Tích sắc mặt hoàn hảo, không khỏi hỏi, "Không phải đêm nay có yến tiệc ư? Ngươikhông cần tham dự à?" Do ngày hôm qua mấy nữ hầu đàm luận, có thể nhìnra không biết bao nhiêu trai tài gái sắc tỉ mỉ chau chuốt để chờ đợi diện kiếnvị vương tử điện hạ này.Nguyên Tích dừng lại muỗng cơm,trừng mắt nhìn La Tiểu Lâu, không vui mà nói, "Chỉ là cái yến hội đãi khách, ta có đi hay không có cái gì quan trọng." Hắnđương nhiên không chịu giải thích cho La Tiểu Lâu, hội yến hoan nghênh vương tử côngchúa của nhị cấp văn minh mà hắn không có mặt là hơi có chút thất lễ, cũng may hắn vô tình bắtđược Nguyên Nặc trở về, thay hắn tham gia.Chỉ có yến hội các cấp văn minh vào tháng sau, vô luận như thế nàocũng phải có mặt.Nguyên bản Nguyên Tích muốn thamdự yến hội tối nay, thế nhưng chỉ cần nghĩ tới tình cảnh ấm áp La Tiểu Lâu cùngtiểu Nguyên Dục cùng nhau đi ăn tối, hắn sẽ không có tâm tình trò chuyện với bấtluận kẻ nào, như vậy sẽ làm hắn cảm thấy bản thân bị gia đình nhỏ này gạt rangoài, quả thực không thể chịu được.La Tiểu Lâu cười cười, cũng không cùng Nguyên Tích biện luận, cậutrước xới cơm cùng canh cho Nguyên Tích, lại vì tiểu Nguyên Dục gắp chút đồ ăn.Nguyên Tích nhìn lướt qua, ngẩnngười, không nói ra có vài món tiểu Nguyên Dục không thích ăn, bất quá, làm hắnkinh ngạc chính là, tiểu tử kia rõ ràng một câu cũng chưa nói, ngoan ngoãn ăn hết.Nguyên Tích nghĩ đến đây, chợt phát hiệnchính mình rất ít ăn rau dưa, thế nhưng lại cứ vô thức mà nuốt vào.Ăn xong cơm chiều, tiểu Nguyên Dụckhông muốn rời khỏi, rúc vào trong lòng ngực phụ thân, kể chuyện hôm nay học đượctri thức gì, huấn luyện ra sao, ngẫu nhiên cũng cùng La Tiểu Lâu nói nói mấy câu.Cuối cùng, Nguyên Tích sờ sờ đầucủa nó, nói, "Ta đưa ngươi trở về."Tiểu Nguyên Dục quay đầu nhìn LaTiểu Lâu, rốt cục cố lấy dũng khí nói, "Ba ba, ngày mai ngài có thể tới cho huấnluyện của con không? Ngài có thể chỉ đạo giúp con." Nó muốn tận dụng triệt để khảnăng ở cùng với ba ba, thế nhưng bất hạnh không thể tìm được lý do.Không đợi La Tiểu Lâu trả lời,Nguyên Tích cười nhạo một tiếng, nói, "Ba ba của ngươi không thể được, thànhtích thí nghiệm thể năng cùng huấn luyện của y quả thực vô cùng thê thảm."La Tiểu Lâu trên mặt có chút hồng,dù sao ở trước mặt đứa nhỏ, Nguyên Tích rõ ràng không nể cậu a, liền ho khan mộttiếng, nói, "Tiểu Dục, ba ba có thời gian nhất định đi nhìn ngươi, chuyện huấnluyện, phụ thân ngươi sẽ chỉ đạo cho ngươi."Tiểu Nguyên Dục mở trừng hai mắt,bỗng nhiên đi tới, nhẹ nhàng ôm lấy La Tiểu Lâu, nghiêm trang mà nói, "Ba ba, đừnglo, về sau con sẽ rất lợi hại, sẽ bảo vệ ngài."Trái tim La Tiểu Lâu lập tức mềmnhũn, ánh mắt đều có chút đỏ lên.Nguyên Tích yên lặng mà nhìntrong chốc lát, không chịu được cảnh hai phụ tử kia luyến luyến lưu lưu, ôm tiểu Nguyên Dụcquay gian phòng của nó.Lúc trở về, La Tiểu Lâu còn đangđắm chìm trong mị cảnh thật đẹp của đêm nay.Nguyên Tích trong lòng bỗng nhiênbắt đầu mất hứng, không lên tiếng mà tắm rửa choLa Tiểu Lâu, chính mình cũng rửamặt xong, tắt đèn, nằm xuống một góc, cách xa La Tiểu Lâu.La Tiểu Lâu cảm kích hắn hôm naymang tiểu Nguyên Dục tới đây, liền sáp tới gần, từ phía sau ôm lấy thắt lưng Nguyên Tích, Nguyên Tích không động đậy, đơn giảnmặc cho cậu ôm.Một lát sau, La Tiểu Lâu hỏi,"Nguyên Tích, ngươi đã ngủ chưa?"Nguyên Tích không trả lời, La TiểuLâu chỉ có thể tiếp tục nói, "Nguyên Tích, ta muốn liên lạc với Ly Mạch."Nguyên Tích trong nháy mắt xoayngười, bắt lấy La Tiểu Lâu, tức giận mà trừng mắt, "Không được!" Hắn tuyệt đốisẽ không cho phép kẻ chiếm đoạt ca ca của hắn đến nơi này, trên thực tế, hắn thậmchí không muốn nói cho người kia La Tiểu Lâu đã tỉnh lại.La Tiểu Lâu ngẩn người, nói,"Nhưng mà hai hài tử kia làm sao bây giờ? Có lẽ chỉ có dị thú mới biết được cách ấp trứngcho bọn chúng."Nguyên Tích trầm mặc một hồi,nói, "... Ngươi đừng nghĩ nhiều, ta sẽ an bài." Nguyên Tích làm bộ xem nhẹ chạmvào vai La Tiểu Lâu, rồi ôm La Tiểu Lâu —— dù sao đúng là La Tiểu Lâu chủ độngđến gần nha.Đêm nay, Nguyên Tích lại là khó đượcmột đêm vô mộng, chỉ có La Tiểu Lâu cảm thấy toàn thân bị ghìm chặt.Ngày hôm sau, Nguyên Dục như cũchạy tới phòng hai người, cùng bọn họ ăn điểm tâm. Phụ tử hai người sau khi rờiđi, La Tiểu Lâu một lần kiểm tra cùng trị liệu cho 125. Cậu kinh hỉ phát hiệnmình đã không cần đến xe lăn, chỉ là đi lại thời gian dài quá sẽ mệt mà thôi.La Tiểu Lâu liền mang theo 125cùng Tiểu Bát ra sân huấn luyện, cậu muốn xem tiểu Nguyên Dục huấn luyện, sĩquan phụ tá tuy rằng khó xử, nhưng cũng không ngăn trở, đi theo phía sau La Tiểu Lâu.Đi một chút, nghỉ ngơi một chút,La Tiểu Lâu liền tới của sân huấn luyện, làm người ta kinh ngạc chính là, sânhuấn luyện luôn luôn im lặng lại tựa hồ có không ít người, hơn nữa còn có nhiểunữ tử mặc đủ màu lễ phục.Một nàng mặc áo trắng hở bên vaiđang bất mãn nói, "Dựa vào cái gì cô có thể đi trước, chúng ta cũng rất muốnnhìn thấy điện hạ a! Tưởng ỷ vào mình là nhị cấp văn minh là được ư —— "Cô gái bên cạnh mặc trang phụcmàu tím có vẻ trầm ổn ôn nhu hơn, kéo cô gái kia một chút, mỉm cười nói,"Không nên như vậy, Tát Lôi Nhĩ công chúa là khách ở xa tới, vươngtử điện hạ tiếp kiến nàng trước thực sự bình thường, chúng ta chờ trông chốclát cũng không sao." Dừng một chút, nàng còn nói thêm, "Ta tới là muốn gặp Nguyên Dục tiểu điệnhạ, hài tử đáng thương, sinh ra đã không có mẫu thân."Nàng vừa nói xong, cô gái kiêu ngạokia lập tức vui mà nói, "Lại nói tiếp, hay là Hinh Lan tỷ tỷ dễ gần gũi, tiểuđiện hạ đều không để ý tới chúng ta, lại có thể cùng ngươi nói chuyện."Lời này lập tức thu hút không ítánh mắt hâm mộ ghen tị chung quanh, nữ tử mang đầy vẻ kiêu ngạo nghếch miệng,chuyển hướng đề tài, "Vương tử điện hạ đúng là có thể lấy một, hai vịvương phi, nếu ngài nguyện ý. Hiện tại, đế đô đều tỏ ý, sau khi các cấp vănminh tụ hội, Vương phi năm nay của chúng ta biết đâu được lựa chọntrong các vị đây."Những lời này vừa ra tới, ánh mắttất cả nữ tử đều là sáng ngời, đó cũng là nguyên nhân các nàng tìm đến hoàng cung,các văn minh bậc một phụ thuộc vào An đế quốc đều mong tưởng có thể kết thôngcùng vương tử điện hạ của nhị cấp văn minh. Mặt khác, cũng có thể giải bớt sự khốngchế của nhị cấp văn minh đối với văn minh bậc một.Mà hoàng tộc của An đế quốc vôcùng quyền quý, ai lại không muốn đem nữ nhân đưa vào hoàng cung. Thậm chí bởivì tiền Vương phi là một nam nhân, nhiều gia đình còn cố ý làm cho contrai của mình thủ tiếp xúc với vương tử điện hạ.Vị vương phi kia vẫn đang vòn chìm lạc trong khoảngkhông, đây chính là cơ hội hiếm có cho các nàng.Sĩ quan phụ tá đi theo phía sau La Tiểu Lâu sắcmặt đều thay đổi, y lặng lẽ nhìn nhìn La Tiểu Lâu, nói, "Điện hạ —— "La Tiểu Lâu cúi đầu, để tóc máiche đi đôi mắt, thấy không rõ biểu tình.Sĩ quan phụ tá cũng không rõ ràng lắm vì cái gìvương tử điện hạ không chịu công khai chuyện vương tử phi điện hạ đã tỉnh lại, hắn thậmchí còn không hy vọng người khác nhìn thấy La Tiểu Lâu. Tuy rằng không muốn đểý tới vương tử phi điện hạ, còn luôn phát hỏa với vương tử phi điện hạ, nhưngnhìn đi nhìn lại vẫn không giống muốn vứt bỏ vương tử phi điện hạ. Ai biết vương tửđiện hạ đúng là nghĩ như thế nào đây...Thế nhưng sĩ quan phụ tá có thểkhẳng định, Nguyên Tích điện hạ chắc là không hy vọng vương tử phi điện hạ nghethấy mấy điều vừa rồi.La Tiểu Lâu mặt không chút thay đổimà cúi đầu đi vào phòng huấn luyện, những thiếu nữ đang mãi mê thảo luận không có tâm tư chú ý tới nhân ảnh côđơn kia.La Tiểu Lâu rất nhanh tìm đượcphòng huấn luyên của Nguyên Dục, bởi vì không có thông tri, hắn đành phải gõ cửa. Một sĩ quan trẻ tuổi nhất nhanhxuất hiện trên màn ảnh, hắn đầu tiên là liếc nhìn người bên ngoài một cái, lậptức nhăn lông mày, không vui mà nói, "Vương tử điện hạ nói, ai cũng không gặp." Sau đó, đóng cửa lại. La Tiểu Lâu tính nói gì đó, một âm thanh nonnớt bỗng nhiêu kêu lên: "Từ từ! Làm cho ba của ta... Làm cho hắn tiến vào!" Trên màn ảnh, sĩ quan phụ tá vẻ mặtlắp bắp kinh hãi, bất quá rất nhanh thì mở cửa, hắn không biết rõ ý tứ của tiểuđiện hạ, thế nhưng vẫn như cũ lựa chọn phục tùng mệnh lệnh. Sau khi mở cửa sĩ quan phụ tánhìn thấy người trẻ tuổi tuấn mĩ tóc đen mắt đen đi phía sau, đó là đồng sự của hắn,cùng làm sĩ quan phụ tá cho Nguyên Tích, thân thủ của đồng sự vẫn tốt hơn so vớihắn, không nghĩ tới lại bị phái tới bên người thanh niên này. Bởi vậy có thể thấyđược, Nguyên Tích điện hạ đối với người này thực sự không bình thường. Đi theo người đồng sự đối với sĩquan phụ tá trừng mắt, sĩ quan phụ tá trong lòng nhất thời tỉnh ngộ, có thểNguyên Tích điện hạ rốt cục cũng tính toán tìm tình nhân rồi? Thế nhưng, tình nhân này không khỏi rất giốngvương tử phi... Bắt đầu từ ba năm trước đây, vì không ảnh hưởng đến cảmxúc Nguyên Tích điện hạ, tất cả người giống vương tử phi điện hạ đều không nhìnthấy —— trên thực tế cũng rất ít, vương tử điện hạ tựa hồ không thích vương tửphi điện hạ xuất đầu lộ diện. Hắn đã sắp quên hình dáng vương tử phiđiện hạ, bất quá, từ khi trong lòng bắt đầu xuất hiện cái ý tưởng này, sĩ quanphụ tá càng ngày càng cảm thấy, người này cùng vương tử phi điện hạ thật sự rấttương tự. Hắn nhìn thoáng qua trong phòngnhững công tử tiểu thư mang theo khuôn mặt hoa đào, trong lòng ngầm thở dài,xem ra những người này không có hy vọng rồi. Vương tử điện hạ bướng bỉnh, khôngai có thể thay đổi. Chính giữa phòng huấn luyện,Nguyên Tích đang cầm súng làm động tác mẫu, động tác thoải mái mà tao nhã. Thếnhưng nơi đáng lẽ phải là của Nguyên Dục một cô gái tóc vàng đã chiếm lấy, mangtheo bao tay cũng đang cầm một khẩu súng khéo léo, gương mặt hồng hồng, tầm mắtthỉnh thoảng lại liếc nhìn khuôn mặt không chút thay đổi nhưng lại làm người tathất thần lưu luyến của Nguyên Tích. Đứng xung quanh còn có và thiếunam thiếu nữ, vẫn duy trì rụt rè cao ngạo cùng với sự ghen tị không lộ rõ mànhìn bọn họ. Tiểu Nguyên Dục rất nhanh cầm lấytay La Tiểu Lâu, khuôn mặt nhỏ nhắn mà nghiêm trang hiện lên ý cười, trên mặtxuất hiện hai má núm đồng tiền, nó liếc mắt nhìn về nơi tụ tập đám người, kéo La Tiểulâu đến chỗ ít người. Không ai chú ý tới, Nguyên Dụccùng La Tiểu Lâu đi ngang quan, Nguyên Tích thoáng nhìn qua. Nguyên Dục lặng lẽ dựa sát vàobên người La Tiểu Lâu, nói: "Ba ba, thân thể của người đã tốt lắm sao? Con rấtvui, con nghĩ người sẽ không đến xem con, ít nhất là hôm nay sẽ không..." Vừa mới vì bọn họ mà mở cửa sĩquan phụ tá của Nguyên Dục biến sắc, thế nhưng không nói gì thêm, chính là cố gắng tầm mắt củangười khác nhìn qua chặn lại. La Tiểu Lâu sờ sờ đầu Nguyên Dục,trong lòng bởi vì Nguyên Tích hững hờ cũng giảm bớt vài phần, thấp giọng hồi đáp, "Ân, đã tốt lắm, huấn luyệncủa con hoàn thành rồi sao?" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nguyên Dựchiện lên vẻ khó xử, hắn vẫn chưa hoàn thành, thế nhưng lạihy vọng được ở bên cạnh ba ba."Con hãy đi huấn luyện trước, baba mang cho con lễ vật, chờ con hoàn thành sẽ cho con" La Tiểu Lâu cười nói. "Tốt." Nguyên Dục vui sướng, nhìnxem chung quanh thấy không có người khác, làm cho La Tiểu Lâu khom lưng xuống. La Tiểu Lâu nghĩ đến đứa nhỏ muốnnói nhỏ, vì thế đem lỗ tai tiến đến trước mặt Nguyên Dục, Nguyên Dục dừng mộtchút, nhanh chóng ở trên mặt La Tiểu Lâu hôn một cái, sau đó đỏ mặt chạy xa. Trên thực tế, bắt đầu từ tối quatrở về, hắn đã suy nghĩ thật lâu muốn làm như vậy. La Tiểu Lâu cảm thấy mềm mềm,kinh ngạc nhìn về phía Nguyên Dục đã chạy đến sân huấn luyện, đáy lòng nhất thời một mảnhmềm mại. Ánh mắt tiểu bát lóe lóe, chạytheo tiểu Nguyên Dục. 125 thì ở lại bên người La TiểuLâu, ngồi ở khu nghỉ ngơi bên cạnh sân huấn luyện. Nó rất nhanh chú ý tới tầm mắt La Tiểu Lâu, bị ngườivây quanh Nguyên Tích, khẩn tương thở dài, "Cục cưng, này không có gì, nam nhân kết hôn đều như vậy,ai mà không có tình nhân ở giới thượng lưu đầy bát quái này. Nhất là các ngươiđã kết hôn nhiều năm, có đứa nhỏ, ly hôn gì gì đó, đều thực không tốt.Không sao, ngươi yên tâm, nếu các ngươi ly hôn ta sẽ đi theo ngươi, ta sẽ tận lực mang nhóm bảo bối theo ngươi. Ta đã làm tốt công tác đểdưỡng thai, ta nghĩ bọn họ sẽ càng yêu thương ngươihơn Nguyên Tích ——" đương nhiên yêu nhất chính là ta lời như thế 125 chắc chắn sẽ không nói ra. "Ngươi luôn nghĩ nhiều lắm,mà nói, ngươi vốn là tài sản tư nhân của ta." La Tiểu Lâu rốt cục nhịnkhông được nói rõ với 125, thể loại phim cẩu huyết đúng thuộc loại nóyêu thích, nhất là bộ phim có kết thúc hạnh phúc viên mãn. Một con đại cẩu màu trắng lặng lẽđi tới phía sau họ, khóe mắt 125 liếc nhìn thấy Vân Thiên, lập tức dời đề tài,nếu làm cho Nguyên Tích biết nó đề cập tới chữ ly hôn này, chỉ sợ không phảilà một trận đánh đơn giản. "Cục cưng, muốn lên làm một chúthuấn luyện gì đó không? Một chút huấn luyện sẽ làm cho cơ thể ngươi hồi phuc tốt hơn." 125 tha thiết hỏihan, trọng điểm đúng là, La Tiểu Lâu cũng có thể đưa lễ vật cho tiểu Nguyên Dục, có phải hay không nên làm cho nó mấyhộp năng lượng "Không cần, bất quá, ta có thể tusửa một ít cho ngươi." La Tiểu Lâu nhìn thoáng qua nơi tiểu Nguyên Dực đứng, sau đó nhờ sĩ quan phụ tácủa Nguyên Dục giúp hắn chuyển lời, bọn họ đến phòng làm việc cách đó không xa. 125 vui vẻ mà nhảy lên người LaTiểu Lâu, nó đã thật lâu không có kiểm tra tu sửa, loại này công tác đối với cơ giáp mà nói không thua gì chủ nhân đối với sủng vật chải lông, ắt không thể thiếu mà lại cực kỳ thoải mái. Nó theo trên vai La Tiểu Lâu nhìnthoáng qua, quả nhiên Vân Thiên từng bước từng bước theo phía sau bọn họ. "Trừ bỏ kiểm tra tu sửa, ta cảmthấy ngươi nên thay đổi linh kiện cho ta." 125 tiếp tục nói ra trọng điểm. "Làm sao thế?" La Tiểu Lâu khôngkhỏi hỏi, 125 hẳn là không có cái gì tổn thất mới đúng nha. "Mũ giáp, mấu chốt là mũgiáp, ta ở trân mạng nhìn thấy vài loại mũ giáp..." Ở ánh mắt khinh bỉ của VânThiên, 125 đầy nhiệt tình mà miêu tả tạo hình của mũ giáp. "Thì ra trọng điểm là mốt mới... Mấuchốt là, ta đối với thẩm mỹ của ngươi không có gì để hy vọng." La TiểuLâu thì thào nói. Vài người ở phía đối diện đi tới,bị 125 ngăn tở tầm mắt La Tiểu Lâu không có để ý tới, mà sĩ quan phụ tá đi theoLa Tiểu Lâu muốn nhắc hắn cũng không kịp rồi. Ở thời điểm nữ tử khinh hô một tiếng,La Tiểu Lâu tận lực hướng bên cạnh bước đi, thế nhưng vẫn bị đụng phải mộtchút. Một khớp xương rõ ràng, thon dài bàn tay đỡ lấy hắn, lậptức, La Tiểu Lâu nghe được một tiếng cười khẽ, sau đó cái thanh âm kia hỏi, "Ngươikhông sao chứ?" La Tiểu Lâu rất nhanh đứng thẳngthân thể, sau đó phát hiện ba người đứng trước mặt, ở giữa là một nam tử tóc vàng, một thânquân phục màu đen càng làm cho người anh tuấn bất phàm. Ôm hắn tay là một nữ tử mặc váymàu đen, còn lại bên phải là cô gái mặc quân phục, La Tiểu Lâu đụng phải là ngườibên phải. Giờ phút này, cô gái mang theoxin lỗi nhìn về phía hắn, bởi vì La Tiểu Lâu đúng lúc tránh đi, mới làm chonàng không ở trước mặt chủ nhân làm trò cười. Nam tử tóc vàng vừa mới đỡ lấy LaTiểu Lâu nói gì đó với hai cô gái, hai vị nữ tử này hạ than mình hành lễ sau đó ly khai. "Ta không sao, cám ơn." La Tiểu Lâu mangtheo vài phần cẩn thận hồi đáp, nếu nhớ không lầm ,vị này chính là hôm kia mới gặp Uy Đức điện hạ, làcương tử và nhị cấp văn minh, nghe nói vị điện hạ này cũng giốngNguyên Tích đều là người được chú ý. Bất quá, hắn vừa mới tỉnh lại,cũng không biết chính trị hiện tại, cho nên tuyệt không muốn cùng một vị vương tửnhư vậy có cái gì liên lụy. Ánh mắt Uy Đức vương tử dừng ởtrên mặt La Tiểu Lâu, mỉm cười nói, "Vậy là tốt rồi, nếu vừa rôi ta không cónghe sai, ngươi là cơ giáp chế tạo sư?" La Tiểu Lâu do dự, nhưng mà vẫn nói, "Đúng vậy." Uy Đức vương tử rất nhanh nói,"Nga? Vậy thì quá tốt, ta vừa rồi cho vị tiểu thư kia nhìn cơ giáp của ta, có vấn đềxuất hiện, ngươi có thể thuận tiện giúp ta nhìn xem không?" "Chỉ sợ không được, ta không cótiếp xúc qua cơ giáp của nhị cấp văn minh." La Tiểu Lâu nhíu nhíu mày, cự tuyệt nói. Uy Đức vương tử cũng không thay đổi, khẽdương mày, tươi cười mang theo lo lắng, "Nếu như ngươi nói, giúp ta nhìn xem đi, cơ giáp chế tạo sư của tahôm nay xuất môn. Nếu thật sự khó xử, ta sẽ chờ hắn trở về nói sau." La Tiểu Lâu ngượng ngùng cự tuyệt,đánh phải mang theo hắn đến phòng làm việc. 125 hai mắt tỏa ánh sáng, VânThiên vẻ mặt không đồng ý. La Tiểu Lâu trước giúp 125 cùngVân Thiên kiểm tra tu sửa, thân thể hắn tuy rằng vẫn chưa hoàn toàn khôi phục lại, nhưngnguyên lực lại không có chút nào tổn thương, rất nhanh thì hai cái cơ giáp đã kiểm tra tu sửaxong, thuận tiện giải quyết một ít vấn đề nhỏ. Uy Đức vương tử điện hạ tao nhãmà ngồi ở ghế salon, cũng không ngại chờ đợi thời gian dài, tương phản, nhìn La Tiểu Lâu động tácthành thạo, ánh mắt thoáng tỏa sáng. Cuối cùng, La Tiểu Lâu tại cơ giáp của Uy Đức điện hạtiến hành kiểm tra, tuy rằng mới đầu cũng không tình nguyện, thếnhưng lần đầu tiếp xúc đến cơ giáp cao cấp của nhị cấp văn minh,La Tiểu Lâu rất nhanh thì nảy lên hứng thú. Hắn thậm chí có chút hưng phấn, vừakiểm tra vừa âm thầm lưu ý cấu tạo cơ giáp. Vấn đề của cơ giáp rất nhanh đã kiểm tra ra, La TiểuLâu sớm quên giấu dốt, rõ ràng lưu loát mà giải quyết vấn đề, hắn còn thuậntiện trợ giúp cơ giáp của Uy Đức vương tử cải biến một cái linh kiện, làm cho cơ giáp động tác lưu loát tự nhiên hơn. Nếu nói Uy Đức điện hạ chỉ muốntìm lý do tiếp xúc La Tiểu Lâu, hiện tại không khỏi mang theo vài phần thưởngthức, hắn đối với người khôn ngoan mà sạch sẽ rất có hảo cảm, mà thời điểm vừamới gặp mặt La Tiểu Lâu, La Tiểu Lâu cho hắn hai loại cảm giác này. Mà La Tiểu Lâu hiện tại, lại nhiềukiên cường cùng linh khí, thời điểm hắn sửa chữa cơ giáp, động tác mềm nhẹhoàn mỹ, con ngươi sáng ngời, càng thêm chói mắt. La Tiểu Lâu từ trên bàn điều khiểnđi xuống, mới cảm thấy mệt mỏi, hắn rất nhanh ở trên ghế sa lon ngồi xuống,nói, "Đã tu sửa tốt, ngươi muốn thử một chút sao?" Uy Đức vương tử nở nụ cười, "Hảo,đã làm phiền ngươi, ta gọi là Uy Đức, có thể biết tên ngươi sao?" Đồng thời, hắnkhông dấu vết mà đảo qua 125 và Vân Thiên đang trừng mắt nhìn hắn, hắnđương nhiên biết đây là cơ giáp của vương tử đế quốc, thế nhưng, nếu vị thanh niên tươi cười dịu dàngnày làm tình nhân của Nguyên Tích, không khỏi quá mức đáng tiếc. La Tiểu Lâu mím môi, đang do dựtrả lời như thế nào, cánh cửa phòng công tác bỗng dưng mở ra. Đó không phải là hành vi lễ phép, nhấtlà không thông báo với La Tiểu Lâu, thế nhưng La Tiểu Lâu cũng không có tức giận, bởi vì hắnnhìn thấy, Nguyên Tích dẫn Nguyên Dục đang đứng ở cửa. Nhìn thấy người ở bên trong, sắcmặt Nguyên Tích nháy mắt tối sầm, hắn nhìn La Tiểu Lâu một cái, quay đầu đối vớiUy Đức vương tử nói, "Uy Đức vương tử điện hạ, sĩ quan phụ tá của ngươi đang tìm ngươi." Trên mặt Uy Đức vương tử hiện lênmột tia ảo não, hắn như trước vẫn duy trì mỉm cười, đối với La Tiểu Lâu nói,"Hôm nay thực cảm tạ, ta đây đi trước, có rảnh tái kiến." Nói xong, lại cùng Nguyên Tíchchào, rời khỏi phòng làm việc. Nguyên Tích sắc mặt trở nên dịthường khó coi, hắn đi lại túm cánh tay La Tiểu Lâu, hướng phòng nghỉ đi tới.Tuy rằng động tác thô bạo, thế nhưng nắm ở cổ tay La Tiểu Lâu lực đạo rất nhẹ,sau khi một nhà ba người cùng hai động vật tiến vào phòng nghỉ, sĩ quan phụ tácanh giữ ở cửa. Nguyên Tích đem La Tiểu Lâu kéo đếnngồi xuống bên cạnh mình, sau đó mới không vui hỏi han, "Ngươi đitheo hắn ở trong nay lâu như vậy, làm cái gì?" "Chính là giúp hắn kiểm tra cơ giáp một chút, ta chốitừ qua, thế nhưng hắn thực sự kiên trì." La Tiểu Lâu nói, theo lực đạo củaNguyên Tích, hắn gần như tiến vào trong ngực Nguyên Tích. "Về sau không cho phép để ý tới hắn,cho dù là hắn yêu cầu." Nguyên Tích lập tức nói. Như vậy có thể đắc tội nhị vănminh cấp, thế nhưng La Tiểu Lâu lại đáp, "Hảo." "Ba ba, huấn luyện buổi sang củata xong rồi, lễ vật mà ba ba nói đưa cho con đâu?" Nguyên Dục ngồi ở đối diệnbọn họ, bỗng nhiên nói. Lựa chú ý của Nguyên Tích bị dờiđi, cũng nhìn về phía La Tiểu Lâu. La Tiểu Lâu cười cười, lấy ra hộpmang theo bên mình, mở ra, từ bên trong lấy ra một cái chén đĩa nhỏ. Nhãn tình Nguyên Dục sáng lên,"Oa, đúng là bánh kem! Cám ơn ba ba, con rất thích!" hắn chưa bao giờ thu được lễ vậtnhư thế này đâu. Mang theo kinh hỉ, Nguyên Dụcnhìn bánh kem, không lớn nằm trên đĩa, là một con mèo béo có dáng vẻ ngâythơ, do dự một hồi lâu, Nguyên Dục mới cầm lấy thìa bắt đầu ăn, nếm thử một ngụm,khóe miệng hắn lại lộ ra má lúm đồng tiền, tần suất dung thìa cũng nhanh hơn. Nguyên Tích thần sắc vừa động,cũng lặng lẽ nhìn về phía bên trong hộp trữ đồ, lại phát hiện, bên trong khôngcòn cái bánh kem nào nữa, không khỏi âm thầm bực mình. La Tiểu Lâu không có chú ý tới thầnsắc của Nguyên Tích, trên thực tế Nguyên Tích gần nhất vẫn không để ý tớihắn, luôn răn dạy hắn, hắn còn thưc chưa hiểu rõ ý tưởng của Nguyên Tích, chỉbiết là Nguyên Tích vẫn còn quan tâm thân thể hắn. La Tiểu Lâu lại từ bên trong mangra một cái hạp giữ ấm, ở bên trong đúng là canh sườn lợnhương nồng, vì ba người đều đựng canh, La Tiểu Lâu lấy ra bên trong mónchính, đặt tới trước mặt ba người, là cơm chiên trứng đơn giản. Nguyên Tích liếc La Tiểu Lâu mộtcái, yên lặng cầm lấy thìa. Tuy trong lòng oán giận, nhưng không thể không nói, mặcdù chỉ là cơm chiên trứng, cũng phi thường mỹ vị, không chỉ có trứng gà cùng với thịt, màcòn có cà rốt, củ hành tây, đậu nành, rất đẹp, hương vị cùng rất ngon. Mấu chốt là, đã lâu hắn không có ăn đồăn La Tiểu Lâu làm. Phụ tử hai người đem chén đĩa gần như liếmsạch, sau khi uống canh xong, tiểu Nguyên Dục ánh mắt sáng lên mà ngẩng đầu hỏiLa Tiểu Lâu, "Ba ba, là đầu bếp nào làm, con muốn lần sau ăn nữa!" La Tiểu Lâu khóe miệng lộ ra mỉmcười, "Là ba ba làm, nếu con thích, ta sẽ —— " "Khó ăn muốn chết! Trong thờigian ngắn không cho phép làm!" Nguyên Tích bỗng nhiên chặn lời La Tiểu Lâu. La Tiểu Lâu nhìn Nguyên Tích liếcnhìn một cái, cũng không tức giận, buông thìa bắt đầu ăn canh, con ngươi ướt át của tiểu NguyênDục vòng vo chuyển quanh, cũng không nói, hắn mơ hồ cẩm thấyphụ thân nói như vây là có lý do. Nguyên Tích ngẩng đầu, nhìn thấythìa cơm trong tay La tiểu Lâu, tự nhiên mà cầm lấy, rất nhanh ăn sạch. Sau đó, La Tiểu Lâu ôm tiểuNguyên Dục ở trên giường ngủ trưa, tiểu Nguyên Dục hưng phấn nửa ngày mới ngủđược. Nguyên Tích nhân lúc hai người ngủsay đi tới, nằm ở bên cạnh La Tiểu Lâu, hắn nằm lấy tay La Tiểu Lâu, tháo haicái nhẫn từ trên cổ xuống, phân biệt vì hai người mang vào. Đó là nhẫn kết hôn của hai người, từsau khi La Tiểu Lâu gặp chuyện không, hắn đều mang nhẫn theo trên người. Nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay LaTiểu Lâu, trong lòng hắn yên ổn xuống, cúi đầu khẽ khẽ hôn lên tay La Tiểu Lâu. Vừa nhấc đầu lên, Nguyên Tíchphát hiện Nguyên Dục nằm trong ngực La Tiểu Lâu hai mắt lóe sáng mà nhìn hắn,sau đó nhỏ giọng nói, "Phụ thân, ta nhìn thấy." Nguyên Tích cứng đờ, Nguyên Dục nằmxuống rất nhanh, hắn dạy dỗ con trai không tốt, mang theo khó chịu mà nằm xuống. (Bắt đầu từ chương 297 trở đi là copy bên fanpage bên facebook, ở đây sẽ có 1 số tên nhân vật được viết tắt, vì copy nhiều quá nên ta lười sửalại, mọi người cố gắng nha ^^)CHƯƠNG 297.1 : HẠNH PHÚC 4Sau khi ngủ trưa dậy, LTL ko thấy Nguyên Dục đâu mà lại thấy NT đang cầm thiết bị điện tử ngồi tựa vào đầu giường màđọc. Thấy LTL đã tỉnh, NT bỏ nó xuống rồi nhìn LTL, nói:" Buổi chiều Nguyên Dục có tiết học văn hóa nên dậy trước và đi học rồi. Nó nhờ anh thay nó nói tạm biệt với em."Dừng 1 chút, lại nói thêm :"125 và người máy kia cũng đi cùng với nó."
LTL mỉm cười, nhưng sau đó cậu nghĩ đến cái gì đó,nhíu mày hỏi:" Lịch học và huấn luyện của con rấtnhiều sao?"
NT sửng sốt 1 chút, nghĩ nghĩ rồi bất mãn nói:" Em đừng có lo lắng mấy chuyện linh tinh như vậy làm gì. Hồi bằng tuổi con bây giờ, anh phảihọc nhiều hơn nó nhiều."
LTL ko nói gì nữa. Cậu biết NT rất quan tâm Nguyên Dục, trên 1 vài phương diện NT còn chiều Nguyên Dục hơn cảmình. Chắc chắn ảnh sẽ ko ép Nguyên Dục phải làm chuyện vượt sứcmình.
LTL vặn vặn lưng, ngồi dậy mới phát hiện áo của NT đang đc đắp trên người mình. Nhiệt độ trong phòngcũng đc điều chỉnh rất hợp ý LTL, thế nhưng chiếc áo này khiến LTL cảm thấy rất ấm lòng.
LTL còn đang ngây người nhìn cái áo, NT bỗng bu lại, chủ động ôm LTL.
LTL đờ người ra. Mọi chuyện ko vui ở đại sảnh ban nãy bỗng bay biến, lúc này cậu chỉ thấy vui sướng vìsự thân mật của NT.
NT cau mày lấy áo ra khỏi người LTL, sau đó nắm chặt tay phải của LTL, bực bội hỏi :"Chuyện gì thế này?"
Lúc này LTL mới để ý đến chỗ tụ máu trên tay phải của mình, cậu nghĩ nghĩ rồi nói :"Chắc tại lúc nãy khi sửa chữa cơ giáp cho người kia em sơ ý đụngphải gì đó thôi. Nó cũng ko đau mà a a..." Còn chưa nói hết câu, LTL bị NT lấy tay nhấn vào chỗ tụ máu, cậu konhịn đc mà kêu ra tiếng.
NT lạnh lùng nhìn cậu, sự tức giận trong mắt càng rõ ràng hơn :" Xem ra anh vẫn còn nương tayvới em quá. Lẽ ra phải trói em trên giường mới đúng!"
Sau đó NT lấy ra thuốc mỡ, kéo LTL vào trong lòng rồi dùng phương thức bôi thuốc như tra tấn với LTL.
LTL rất buồn bực, muốn tức giận thế nhưng NT còn muốn giận giữ hơn cậu nên ko còn cách nào khác, cậu đành nín nhịn thôi. Dạo gần đây NT rất bá đạo và vô lý, hắn ko để ý sự phản đối của LTL, cứ thế kiểm tra toàn thân LTL, thấy ko còn chỗ nào bị thươngnữa mới bằng lòng dừng lại.
Cuối cùng NT giúp LTL mặc quần áo. Ngắm LTL từ đầu đến chân xem còn hở tínào ko rồi mới chịu để phó quan tiến vào. NT phân phó 1 phó quan đưa LTL trở về, ra lệnh cho phó quanko đc để bất cứ kẻ nào tiếp cận LTL, nhất là vương tử Welder.
1vị phó quan khác cung kính đứng sau lưng NT. Hắn phát hiện Vương tử điện hạ ko hề có ý định lập tức rời đi màđứng nhìn cho đến khi ko thấy bóng Vương tử phi điện hạ nữa mới xoay người đi về phía phòng làmviệc.
Gần đến chạng vạng, phó quan ngăn cản tất cả những người muốn gặp Vương tửbàn công sự, nói với bọn họ có việc thì ngày mai hãy đến.
Mấy phút sau, cửa phòng làm việc của NT mở ra, trên mặt tất cả phó quan đều thể hiện biểu tình "quảnhiên". Gần đây Vương tử điện hạ dùng gấp 3 hiệu suất làm việc để hoàn thành núi công vụ đó, chưa tới 6h sẽ quay trở về hoàng cung. Dĩvãng Vương tử còn bận rộn hơn cả Nguyên Liệt bệ hạ thế nhưng dạo này Ngài đã có nhiều thời gian rảnh hơn. Sự chuyển biến này đc bắt đầu từ khi Vươngtử phi tỉnh lại.
NT tiện thể đi đón Nguyên Dục cũng vừa nỗ lực hoàn thành bài tập sớm rồi 2 cha con cùngnhau về hoàng cung.
Nguyên Dục rất là hưng phấn. Khi về tới đại sảnh nhóc lại có thêm kinh hỉ mới bởi quản gianói với nhóc rằng tối nay nhóc sẽ đc ăn đồ ăn do ba ba nhóc tự tay làm.Tuy trên mặt NT ko có vẻ cao hứng vui vẻ gì, nhưng tiểu Nguyên Dục thật sự rất là chờ mong.
Trên bàn ăn, LTL và NT ngồi ở hai bên Nguyên Dục . NT vốn là muốn Nguyên Dục ngồi phía bên mình thế nhưng bị LTL ngăn cản. LTL nhỏ giọng nói :" Đồ ăn ở vị trítrung gian này đều là đồ ăn dành riêng cho Tiểu Dục. Như vậy chúng ta cũng sẽ tiện chăm sóc con hơn."
NT nhìn LTL, rốt cục thỏa hiệp.
Nguyên Liệt và Phượng Già Lăng đều nhìn cậu con trai củamình đầy thâm ý. Nguyên Nặc thì rất là vui vẻ, đã lâu rồi cậu ko đc ăn đồ do LTL làm rồi.
Nguyên Dục thì vô cùng vui vẻ. Nhóc thích phụ thân và ba ba, cũng thích cả 2 tổ phụ (ông) và tiểu thúc (chú)nữa. Hơn nữa, ba ba chăm sóc chiều chuộng nhóc còn hơncả phụ thân nữa. Nhóc rất là kiêu ngạo. Ba ba của nhóc là người tốt nhất trên thế giới này.
NT chỉ cần hơi nghiêng đầu là có thể nhìn thấy vợ và con bên cạnh. Hắn thấy LTL lọc hết xương cá ra rồi gắp cá vào trong dĩa của Nguyên Dục, còn gắp thêm cả rau xanhnữa. Nguyên Dục ngoan ngoãn ăn hết, ko hề kén chọn như mọi khi nữa.
Trong khi NT còn đang ngây người thì một con tôm trứng đã bóc vỏ đc đặt vào trong dĩa NT. NT ngây người 1 chút,mặc dù hơi mất tự nhiên nhưng là vẫn gắp lên ăn. Trong toàn bộ bữa cơm NT đều ko hề biết rằng mình và Tiểu Dục có biểu hiện giống nhau như đúc trên bàn ăn.
Thấy 2 cha con đc chăm sóc chu đáo, Phượng Già Lăng mỉm cười hỏi LTL:" Tiểu Lâu, gần đây cơ thể con thấy thế nào? Con mới tỉnh lại ko lâu, nên chú ý tĩnhdưỡng mới phải chứ."
LTL vội vàng trả lời :" Dạ, con đã khỏe hơn nhiều rồi ạ. 125 đã kiểm tra sức khỏecho con, con sắp hoàn toàn bình phục rồi ạ."
Phượng Già Lăng mỉm cười gật đầu :" Con chóng khỏe lên đi. Ta nghĩ NT và Nguyên Dục đều cũng mong như vậy."
LTL giật mình nhìn sang, quả nhiên thấy ánh mắt trông mong của Nguyên Dục và ánhmắt né tránh của NT.
Sau bữa tối, Nguyên Liệt kêu NT và Nguyên Nặc vào thư phòng, LTL thì ngồi nói chuyện với PhượngGià Lăng. Khi Phượng Già Lăng vừa rời đi thì cũng là lúc LTL nhìnthấy Nguyên Nặc, cậu vội hô :" Nguyên Nặc, cậu chờ tôi 1 chút. Tôi có chuyện muốn hỏi."
Thế nhưng biểu hiện của Nguyên Nặc lại khiến LTL trợn mắt há mồm. Cậu ta chỉ nhìn LTL một cái, nói câu có việc gấp rồi cứ thế chạy đi.
LTL mang theo tâm trạng nghi hoặc dắt Nguyên Dục về phòng. Phòngcủa Nguyên Dục ngay bên cạnh phòng của 2 người, thế nhưng thấy ánh mắt mongđợi của con, LTL quyết định cứ cho con về phòng 2 người trước rồi tính.
9h tối. NT mở cửa phòng. Trong phòng khách chỉ có ánh sáng của ngọnđèn nhỏ, thản nhiên và nhu hòa. Thế nhưng trong lòng NT lại trầm xuống. Khung cảnhnày giống hệt dĩ vãng khi hắn trở về phòng. Chờ đợi hắn chỉ cóbóng đèn và người đang bị phong ấn kia mà thôi.
NT ko cởi áo khoác mà cứ thế bước vội vã vào phòngngủ. Đến khi mở cửa phòng, thấy 2 người đang ngủ say kia, NTmới hơi giãn mày ra.
NT đứng tựa vào cửa nhìn 2 người 1 lát rồi mới xoay người định mangtài liệu qua thư phòng để. NT bỗng thấy 1 cái hộp lớn đặt trên bàn phòng khách. NT ma xui quỷ khiến mà đi tới, nhẹ nhàng mởnắp hộp ra, đồ vật bên trong khiến 2 mắt NT mở lớn.
Đó là 1 cái bánh ngọt rất lớn, trên bề mặt có vẽ một con mèo vằn hổ, bên cạnh là một trái tim đỏ choét.
NT sửng sốt một lúc lâu mới đưa ra bình luận :" Thật đúng là - sến súa!" Miệng nói vậy nhưng cái tay cầm hộp bánh đó lại đang run run. Hắn cắt một miếng để ăn khuya rồi cẩn thật cất phần còn lại vàotủ lạnh. NT tính là sẽ vừa ăn khuya vừa làm công vụ - nhưng phần lớn thời gianhắn đều bị phân tâm, mỹ vị trong miệng cơ hồ hớp hồn NT đi mất rồi.
NT ôm Tiểu Nguyên Dục đã ngủ say về phòng của nhóc. Tiểu Bát thấy thế cũng lén lút ôm đồ đạc của mìnhđi theo. Bởi vì cái giường nhỏ của 125 dạo này càng ngày càng chật chội, cho nên Tiểu Bát ko thể ko lựa chọnphòng khác cho mình, có lẽ cũng là lựa chọn cả chủ nhân mới cũng nên.
NT trở về phòng, nằm vào vị trí của Tiểu Nguyên Dục ban nãy,nhẹ nhàng ôm LTL vào lòng. Cuối cùng thỏa mãn thở dài một tiếng.CHƯƠNG 297.2 : HẠNH PHÚC 4.Mấy ngày sau đó LTL đều ko có cơ hội đến gần khu vực huấn luyện. Mặc dù cơ thể cậu đã hoàn toànkhôi phục rồi nhưng phó quan vẫn cứ sắp xếp cho cậu đến những nơi cảnh đẹp mà không người để tản bộ Biểu tượng cảm xúc frown
Duy nhất tin tốt là 125 nói với cậu : nó tránh lén NT và cả tên người hầu Vân Thiên kia để trộm liên lạc với Maxime,nó nhờ anh nó thông tri Ly Mạch và Nguyên Triệt sau khi đi trăng mật về thì đến An Đế quốc.Yến hội của hoàng cungnăm nay long trọng vượt sức tưởng tượng. Và đương nhiên là NT ko hề có ý định để LTL tham dự.Hắn lặng lẽ phong tỏa mọi tin tức đối với LTL, còn an bài phóquan chắn ở trước cửa phòng LTL nữa.
Đến khi LTL nghe đc tiếng gõ cửa và sau đó là Phượng Già Lăng mỉm cười đi vào thì cậu mới biết cái yến hội mà bọn thịnữ nghị luận đó diễn ra hôm nay.
Phượng Già Lăng đến còn mang theo lễ phục. LTL bị thúc giục mãi nên đành bất đắc dĩ đithay. Tuy đã lường trước đc rằng mặc bộ đồ này vào sẽ rất hoa lệ, nhưng khi đứngnhìn mình trong gương LTL vẫn ngẩn ngơ kinh ngạc.
Phượng Già Lăng vừa lòng gật đầu, cười nói :" Con thấy sao? Kiểu dáng này làdo ta chọn. Ta cảm thấy nó hợp với con."
LTL xoay người, nói :" Cảm ơn mẫu thân. Rất đẹp ạ."
Sau, Phượng Già Lăng dẫn LTL đến yến hội. LTL thấy Nguyên Liệt đang đứng ở cửa chờ liền chào hỏi xong rồi tự giác lykhai. Cậu muốn đi tìm NT và Tiểu Dục, nhưng nếu trước đó tìm đc Thiểu Thiên thì càng tốt.
Sảnh yến tiệc rất lớn và hoa lệ. Với những khúc nhạc du dương, những hoa tươi rực rỡ, những lyrượu thuần thơm ngon.
Các tiểu thư và phu nhân thì mặc những bộ lễ phục quý phái, sang trọng. Các nàng luôn cố gắng giữ vữnghình tượng đoan trang để biểu hiện gia thế của mình.
Khi đi đến cửa, LTL mới phát hiện rằng hầu như tất cả mọi ngườiđều dẫn theo bạn trai hoặc bạn gái đi cùng.
Người canh cửa tò mò nhìn cậu vài lần, cảm thấy quen mắt nhưngko có lên tiếng hỏi hay ngăn cản cậu.
Đến bên trong cậu mới phát hiện ở đây có quá nhiều người. Tìm người quả là việc khó khăn đây.
Tìm một lúc cậu mới nhìn thấy 1 người quen mắt, đang định tiến đến thì lại bịthu hút bởi cuộc trò chuyện của mấy người phía sau.
Một giọng nữ đầy kinh ngạc :" Là La thiếu tướng trẻ tuổi tuấn mỹ đó sao?Ngài ấy là anh hùng của An Đế quốc mà, sao cóthể gặp chuyện như vậy đc chứ?"
Một giọng nam tiếp lời :" Chiến tranh đã chấm dứt rồi. Mọi việc hết thảy phải nghĩ đến tương lai chứ. Hơn nữa, kẻ muốn ngài ấy chính làngười của Tát Kỳ - Đế quốc văn minh cấp 3 đó."
Người thứ 3 cũng nói chắc chắn :" Ta thấy chuyện này là thật rồi. Chúng ta đến đây từ rất sớm, vậy mà nào có thấy La thiếu tướng xuất hiện đâu. Mà Đế quốc văn minh cấp 3 Theles kia đãlan tỏa thông tin là muốn tiếp La thiếu tướng đến đó để làm việc mà." Lại nói nhỏ :" Ta nghe nói Đế quốc có một phòng thí nghiệm đặc biệt, chuyên nghiên cứu gen. Mà gencủa La gia ở An Đế quốc là đặc biệt nhất trong toàn bộ tinh vực này."
Giọng nữ ban nãy lại vang lên :" Nhưng An Đế quốc sao lại dễ dàng đem loạigen cao cấp đi tặng cho nền văn minh khác chứ? An Đế quốc có quan hệ tốt đẹp với Đế quốc văn minh cấp 3 Ethedis, hẳnlà ko phải do sợ Theles đế quốc đi?"
Người nam hừ lạnh :" Nếu có nhiều ích lợi thì chuyện này cũng cókhả năng xảy ra thôi."
Lúc này LTL đã ngây ra như phỗng rồi, người bọn họ đang nghị luận đúng là La Thiểu Thiên. Trách ko đc cậu vẫn chưa nhìn thấy Thiểu Thiên, trách ko đcNguyên Nặc trốn tránh khi cậu muốn hỏi chuyện... LTL cố gắng bình tĩnh lại. Cậu tin tưởng NT, tin rằng NTsẽ ko để chuyện này xảy ra. Cho dù ko phải vì cậu, NT cũng ko bao giờ đổi La Thiểu Thiên để lấy lợi ích đâu.
Trong đó chắc chắn có sự hiểu lầm gì rồi...
LTL cố gắng kiềm nén lo lắng, bước nhanh ra ngoài.
"Này! Ngươi ko nhìn đường à?"
LTL cũng ko dừng lại, cậu nói xin lỗi với người vừa bị mình đụng phải xong liền vội vã ra cửa.
Ngay sau đó cánh tay cậu bị kéo lại. Hiển nhiên là người kia kocó ý định bỏ qua cho cậu.
"Ngươi đứng lại! Chẳng lẽ ngươi không thấy như vậy là rất bất lịch sự haysao? Tại sao lại có người mời người như ngươi tới loại yến hội long trọng thếnày chứ. Ta chính là khách đến từ Tháp Đức văn minh cấp 1." Gelhùng hổ nói.
"Ngươi phải trịnh trọng xin lỗi ta rồi ta mới suy xétcó nên tha thứ cho ngươi hay ko..." Trong khoảnh khắc LTL ngẩng đầu lên, Gel bỗng ngừng miệng,trên mặt thoáng nét bị kinh diễm.
Hắn nắm chặt tay LTL, ko tự giác sửa lại giọng điệu :" Ta cũngko phải là người ko nói lý. Nếu ngươi đi cùng ta uống chút rượu, tasẽ bỏ qua sự vô lễ ban nãy của ngươi."
LTL còn chưa kịp lên tiếng, phía sau đã có người quát :"Buông tay!"
Gel mạnh quay đầu lại quát :" Ai vậy? Ko có mắt mà nhìn cho rõta chính là - a, ngài là Welder vương tử sao?"
Gel nhận ra Welder, đó là người thừa kế của văn minh cấp 2, có thểsánh ngang với NT. Người như vậy, hắn ko thể trêu vào.
Welder bước nhanh đi đến bên cạnh LTL. Hắn ko thèm để ý tới Gel mà ôn hòa nói vớiLTL :" Rất vui khi được gặp ngươi lần nữa. Ta có thể giúp gì chongươi ko?" Hiển nhiên là Welder cho rằng Gel đang gây phiền toái cho LTL.
"...Không."
"Xin đừng khách khí. Thực ra, từ sau lần ngươi giúp đỡ ta kia, ta vẫn luôn muốn gặp để cảm ơnngươi." Welder vừa nói vừa kéo LTL khỏi tay của Gel.
Qua chuyện khôi hài vừa rồi, LTL nghĩ lại nếu mình ko có NT thủ dụ mà cứ thế ra ngoài thì sẽ gặp rất nhiều phiền toái. Cậu bèn nói:" Anh có thể đưa tôi đến gặp...NT đc ko?"
Welder sửng sốt 1 chút, sau đó cười nói :" Đương nhiên là đc rồi. Rất hân hạnh đc giúpđỡ ngươi. Sẵn tiện ta cũng đang muốn gặp NT."
Welder vương tử phong độ nhẹ nhàng dẫn LTL đi về hướng trung tâm. Các thiếu nữ quý tộc phía sau thì dùng ánh mắt u oán nhìn 2 bàn tay đang nắm chặtkia mà ghen tị.
Bởi vì có thân phận của Welder nên 2 người rất nhanh đã đến đc chỗ trung tâm. Welder cũng ko dừng lại mà tiếp tục dẫn LTL lên lầu. Lầu 2 ko có náonhiệt như lầu 1 mà rất là u tĩnh, cao nhã.
Welder thuận tay cầm lấy 1 ly rượu từ phục vụ, đưa tới tay LTL, nói :" Rượunày độ cồn thấp, lại có vị ngọt thanh nữa. Ngươi hãy uống thử 1 chút để ổn định cảmxúc." Welder ko dấu vết đánh giá LTL. Hôm nay LTL có vẻ tuấn tú hơn lần gặp trước rất nhiều. Bộ trang phục rất phù hợp với LTL. Mà trên bộ trang phục ấy lại ko hề có bất kỳ trang sứcphụ kiện quý giá nào nên có thể thấy được thân phận của cậu ta ko cao. Nhưng cậu ta lại ko hề khúm núm lấy lòng người có thân phận cao như mình chút nào cả. Nghĩ vậy Welder lại càng có hảocảm với LTL hơn.
Welder vừa đi vừa nói :" Sắp tới nơi rồi."
Băng qua hành lang, bước vào trong đc vài bước thì 2 người bắt gặp một đám các thiếu nữ ăn bận tinh xảo đangtụm lại nói chuyện.
"Ai, thời gian NT vương tử bị người kia chiếm lấy cũng quá dàiđi?"
"Đúng vậy, chúng ta đã đợi Vương tử lâu như vậy rồi. Thế mà hắn vừa đến đã dụ dỗ Vương tử đi mất tiêu rồi."
"Thân phận của hắn cao như vậy, chúng ta đâu thể làm gì khác đcđâu."
"Đúng vậy, hắn là tiểu Vương tử của văn minh cấp 3 Tát Kỳ Đế quốc cơ mà. Hắn đến đây, ngay cả vị công chúa của vănminh cấp 2 kia cũng phải ngồi chờ ở 1 bên kia kìa.
Welder mỉm cười, ko thèm để ý đến những thiếu nữ đang nghị luận về em gái của mình kia. Hắn nói với LTL :" Xem ra là NT đangtiếp khách rồi. Chúng ta phải chờ thôi."
Đám thiếu nữ kia vẫn ko biết là đằng sau có người, tiếp tục sôi nổi nghị luận.
"Ko chừng Vương tử điện hạ lại thích kiểu người như vậy ấy chứ, vị kia vốn rất đẹp mà...Hơn nữa, Vương tử phi tiền nhiệm cũng là nam nhân. Nghe nói vịkia đẹp hơn Vương tử phi rất nhiều lần đó." Thiếu nữ mặc đầm vàng nói xong bèn đẩy đẩy thiếu nữ mặc đầm tím bên cạnh :"Hinh Lan tỷ tỷ, nếu Vương tử điện hạ kết hôn với Tiểu Vương tử kia thì chị sẽ thế nào?"
"Đúng rồi, chị có quan hệ rất tốt với Tiểu Điện hạ mà. Chị thử nhờ tiểu Điện hạ phản đối xem sao?"
Thiếu nữ mặc đầm tím ôn nhu nói :" Sao lại làm vậy đc chứ. Ngoại trừ 2 vị bệ hạ, ko ai cóquyền can thiệp vào chuyện hôn nhân của Vương tử điện hạ. Có điều, tiểu Điện hạ từ nhỏ đã ko có mẫu thân đã là rất đáng thương rồi, chỉ mong Vươngtử điện hạ sẽ vì tiểu Điện hạ mà suy nghĩ kỹ càng hơn chút..." Mà cho dù NT có lấy vị kia đi chăngnữa, mình cũng còn cơ hội làm Trắc phi mà, như vậy cũng đã mỹ mãn lắm rồi. Nàng đã cố gắng rất nhiều, bây giờ đã có mối quan hệ tốt với Tiểu Điện hạ. Vương tửđiện hạ cũng nhìn thấy nàng chơi cùng tiểu Điện hạ mấy lần mà ko hề có ý kiến phản đối gì. Phải chăng đây chính là sự ngầm chấp nhận nàng?
Hinh Lan vừa nói xong, các thiếu nữ liền líu ríu đổi đề tài.
"Tiểu Điện hạ thật là đáng thương mà. Mới ra đời ko bao lâu đã mất đi mẫu thân. Nếu Vương tử điện hạ thực sựcưới cái vị quen đc chiều chuộng kia về, hắn có thể chăm sóc cho Tiểu Điện hạ đc sao?"
"Đúng đó, nếu về sau hắn có con của mình nữa thì ..."
Người khác nghị luận về NT thế nào, LTL cũng ko quan tâm bởi cậu tin tưởng NT.Thế nhưng nghe người khác nghị luận về con mình thì cậu rất tức giận. Nguyên Dục là con củacậu, ko cần bất kỳ kẻ nào thương hại.
LTL sắp phát hỏa, bỗng một thân ảnh nhỏ nhắn chạy lại đây. Các thiếu nữ đang nghịluận cả kinh, thiếu nữ mặc đầm vàng vội hỏi :" Tiểu, tiểu Điện hạ, sao ngàilại ở đây?"
Hinh Lan cũng sửng sốt một chút, sau đó cúi xuống ôn nhu nói :"Tiểu Dục, lại đây. Chị đưa em đi ăn nha. Vừa nãy chị có thấy ở bên kia có loạibánh ngọt mà em thích đó."
Nhưng mà Tiểu Nguyên Dục cũng ko có đi đến bên người nàng để nàng dắt đi như nàng mong muốn. Nhóc làm mặt lạnh đi quacác nàng, đi về phía sau.
Sắc mặt Hinh Lan cứng đờ, nhưng nàng rất nhanh lấy lại tươi cười.Nàng nghĩ bụng, trẻ con tuy hay cáu giận nhưng cũng rất dễ dụ, ngày mainàng sẽ chuẩn bị một ít quà tặng, bé con sẽ lại thân thiết với nàng thôi. Huống hồ, tiểu Điện hạ cũng kothích tiếp xúc với người khác, đó cũng là điều khiến nàng yên tâm hơn.
Nguyên Dục đi qua các nàng đi về phía sau, lúc này các nàngmới phát hiện có người ở đằng sau. Khi thấy rõ là Welder vương tử, cácnàng liền hoảng hốt đỏ mặt, nghĩ thầm ko biết khi nãy lời nói của mình có khéo léo hay ko?
Mà Tiểu Nguyên Dục thì đi thẳng đến trước mặt LTL, vươn tay nắm lấy tay trái LTL, ngẩng đầu mỉm cười ngọtngào.
Nụ cười thuần khiết ấy khiến LTL lập tức nguôi giận. Đứa bé này thật quá thông minh hiểu chuyện, tại thời điểm này nhóc cưnhiên lại đang an ủi kẻ làm ba ba là mình.
Các thiếu nữ lại thêm kinh ngạc, Hinh Lan thì lại cảnh giác, nàng ko hy vọng tạithời khắc mấu chốt cho việc lập Phi này lại có người được Nguyên Dục yêu thích hơn mình.Nghĩ vậy, nàng vừa bực vừa giận, nàng ghé tai thiếu nữ mặc đầm vàng nói nhỏ:" Vi Toa, hôm nay em mới mua trái banh vải nhiều màu phải ko? Cho chị mượntrước đc ko?"
Vi Toa lập tức hiểu đc, vội lấy trái banh ra đưa cho Hinh Lan.
Hinh Lan cầm trái banh đi đến chỗ Nguyên Dục :" Tiểu Dục, lần trước chị nói sẽ cho em món đồ chơi mới. Bây giờ chị đưa emđc ko?"
Nguyên Dục rốt cuộc cũng xoay người lại, nhưng tay nhóc vẫn nắm chặt tayLTL.
Hinh Lan tiếp tục nói :" Lại đây nha Tiểu Dục, các chịsẽ chỉ cho em cách chơi."
Nguyên Dục lẳng lặng nhìn nàng vài giây, bỗng nhiên ngẩng đầu nói :" Tako thích. Ta muốn trái banh lớn kia cơ." Nguyên Dục chỉ trái banh vải nhiều màu đang treolơ lửng trên lầu 3 kia.
Vi Toa vội nói :" Tiểu Điện hạ, trái banh kia ko chơi đc đâu. Huống hồ chúng ta cũngko lấy nó xuống đc.."
Vi Toa còn chưa nói xong, Nguyên Dục đã lấy từ trong túira một khẩu súng bạc khéo léo, nói với LTL :" Con muốn cái kia."
Trước câu nói đó LTL thấy Tiểu Dục mấp máy môi 2 chữ 'ba ba', cậu mỉm cười nói :" Được."
Cậu đưa ly rượu trong tay cho Welder, sau đó hơi ngồi xổm xuống, 1 tay nắmchặt tay Nguyên Dục giúp nhóc nhắm đúng mục tiêu.
Welder vương tử kinh ngạc nhìn 2 người, trong lòng bỗng nghĩ đến chuyện gì đó.
Súng của Nguyên Dục là súng giản thanh. Sau khi bóp cò cũng ko hề có tiếng động gì, sau đótrái banh nhiều màu kia lập tức rơi xuống lầu 2.
Nguyên Dục cười tủm tỉm bắt lấy trái banh, sau đó nhóc mớihất càm lên nói với Hinh Lan :" Mẫu thân mà ta mong muốn là người cóthể tự tay làm cho ta bánh ngọt, tự tay giúp ta tập bắn, còn có ôm ta kể chuyện xưa rồi cùng ngủ với tanữa."
"Hơn nữa, dì à, người vô tri vô giác thật là đáng thươnga." Nói xong, nhóc mỉm cười ngọt ngào, xoay người lại tiếp tục dính lấy LTL.
Trên mặt Hinh Lan cơ hồ thay đổi đủ loại màu sắc, nàng ko thể duy trì nụ cười đc nữa, runrẩy tựa vào Vi Toa.
Lúc này, cửa phòng khách của NT bỗng nhiên mở ra. Mọingười đều quay đầu lại nhìn NT. Sau đó tất cả đều ngây dại.
Vị Tiểu Vương tử kia thật là quá mức xinh đẹp. Trên khắp tinh vực này, các nàngchưa từng gặp đc người nào đẹp đến vậy.
Lúc này vị Tiểu Vương tử kia đang lẳng lặng kéo cánh tay NT, bình tĩnh mà caongạo nhìn đám người trước mắt.
Welder liếc nhìn cô em gái mình cũng đang ngây người, rồi lại nhìn LTL.Hắn bỗng mỉm cười, lần thứ 2 đưa ly rượu vào tay LTL, nói :" Ly rượu này vốn có một cái tên rất lãng mạn, đólà gặp lại tình nhân." Lại tiếp :" Lúc này xem ra ly rượu này phát huy tác dụng rồi đây. Hai người thấy đúng ko hả NTđiện hạ và Cơ vương tử điện hạ?"
Ngoài ý liệu của mọi người là, bên cạnh có mỹ nhân như vậy nhưng sắc mặtNT lại rất khó coi, hắn bước đến trước mặt LTL và Welder sauđó đoạt lấy ly rượu trong tay LTL rồi ném cho người bên cạnh. NT lớn tiếng quát :"Tại sao em lại ở đây?"
LTL lạnh lùng đáp :" NT, trước khi hỏi em, anh có thể trả lời cho embiết anh đang làm gì ở đây ko?"
NT đình trệ, hiển nhiên ko ngờ rằng LTL cư nhiên lại tranh luận với mình ngaytrước mặt những người khác thế này. Chuyện này chưa baogiờ xảy ra, hắn cố nén giận, một tay kéo LTL đến bên người mình, nói :" Em rốt cuộc muốn làm gì?Em lập tức trở về cho ta, em ko nên ở đây."
Lúc này NT mới để ý đến quần áo của LTL, hắn hít vào một hơi, ngay sau đó liền cởi áo khoácngoài của mình choàng lên người cậu, buộc chặt dây lưng quanh eo cậu lại, làm như thế xong sắc mặt mới dịu chút. TRong lòng hắn thì phẫn uất mà nghĩ: ănmặc như vậy thì bảo sao ko trêu hoa ghẹo nguyệt chứ!
"CHờ chút! NT điện hạ ..." Welder cau có nói.
NT quay đầu, lạnh lẽo nhìn Welder, nói :" Welder điện hạ, ta có việc riêng với cậu ta. Có chuyện gì chúng ta bànsau đi."
Sau đó, hắn quay đầu nói với LTL :" Lập tức trở về cho ta. Ta sẽ kêu phó quan đưa emvề."
LTL lẳng lặng nhìn NT, bỗng nhiên nói :" EM trai của em đã xảy ra chuyện rồi."
NT cứng đờ, hắn nhìn lướt qua những người xung quanh rồi nói :" Khitrở về ta sẽ nói cho em. EM phải tin ta! Phó quan..."
"NT, cho em thủ dụ. Em phải đi, đi ngay lập tức." LTL cắt nganglời NT, giọng lạnh băng ko thua NT, ngay cả Tiểu Dục cũng rùng mình.
NT ko dám tin mà nhìn LTL, hắn nén giận nói :" EM cần phải yên tĩnh suy xétlại. Ko đc đi đâu hết. Mà ta cũng ko cho phép em rời đi."
LTL nhìn NT, bỗng cười lớn :" NT, anh muốn tôi bình tĩnh suyxét, chuyện này đc thôi. Nhưng mà bây giờ tôi muốn ra ngoài tìm em trai tôi. Sau khi tìm đc rồi thì tôi có thể về bên phía dị thú để bình tĩnh suyxét cũng đc." Nói xong cậu liền vươn tay kéocái vòng trên cổ NT xuống, sau đó ôm Nguyên Dục đi ra ngoài.
Tất cả mọi người đều ko kịp phản ứng bởi LTL nhảy trực tiếp từ lầu 2 xuống, góc áochoàng đen của NT bay lên, sau đó một cái cơ giáp màu lam phóng thẳng lên nóc nhà rồi bay ra ngoài.CHƯƠNG 298.1 : HẠNH PHÚC (ENDchính văn).Âm nhạc vẫn du dương cất lên. Nhưng mọingười ở lầu 1 đều bị thu hút bởi tiếng động trên lầu 3, tất cả ngước lên nhìn. Một vị tiểu thư quý tộc nhân cơ hội lại gần một vị nam sĩ anh tuấn, nàng lấy khăn tay che miệng kinh hô :" Trời! Đây là tiết mục tăng phần đặc sắc cho yến hội hay sao?"
Nghe vậy, mọi người lấy lại tinh thần. Một vị trung niên giơ lên ly rượu, cười nói :" Kỹ thuật phi hành rất khá. Có thểđó là do học sinh của Học viện Hoàng gia điều khiến. Nghe nói họcsinh ở đó gần như xuất sắc trên mọi phương diện a."
"Đúng vậy. Tôi cũng nghe nói Học viện Hoàng gia chỉ nhận những học sinhcó thực lực và thiên phú thật cao. Ko đủ điều kiện đó thì cho dùcó gia thế hùng mạnh thế nào chăng nữa họ cũng ko nhận vào học đâu."
Trọng tâm câu chuyện đc dời đi, lầu 1 lại khôi phục trạng thái náo nhiệt như cũ.
Cùng lúc đó, trong phòng tiếp khách cao cấp trên lầu 3 đang diễn ra cuộc gặp mặt củanhững nhà cầm quyền chân chính.
Người ngồi trên ghế salon bên phải là một vị nam sĩ trung niên có khuôn mặt nghiêm nghị. Người này đang nhìn 2 người ngồi phía đối diện mình, nói:" Nguyên Liệt bệ hạ, Phượng Già Lăng bệ hạ, hai người thấy sao nếu Nguyên Tích và contrai út của ta kết hôn?"
Phượng Già Lăng cười nhẹ :" Martin bệ hạ, ta nghe nói trong số 3 người con traicủa ngài thì cậu út là có tài hoa và dung mạo nổi tiếng ở Tát Kỳ Đế quốc. Ngài và Vươnghậu cũng rất yêu thương hắn. Ta nghĩ chắc các ngài cũng ko nỡ để hắn phải gả đến nơi xa thế này đâu."
Martin Đại đế đắc ý, hất càm, kiêu ngạo nói :" Cát Nhĩ là đứa con mà ta thương yêu nhất cho nên đương nhiên là ko nỡ gả xarồi. Nhưng chúng ta tôn trọng ý kiến của hắn, sẽ ko phản đối người hắn chọn. Hơn nữa, cấp bậc gen của CátNhĩ là cấp S, ta nghĩ hắn và -"
Phượng Già Lăng mỉm cười ngắt lời Martin Đại đế :" Nhưng erằng Nguyên Tích và Cát Nhĩ chưa chắc đã hợp nhau đâu."
Martin bị nghẹn lời. Hắn chưa từng nghĩ tới có ngày mình bị ngườikhác ngay mặt từ chối chuyện hôn sự với con trai mình, lại còn là đứa con mình thương yêu nhất nữa. Nếu ko vì trấn an cơn giận của Vương thất An Đế quốc khi biết đc chuyện kia thì ko đờinào hắn gả Cát Nhĩ đến đây, cho dù Cát Nhĩ cực kỳ thích NT cũng mặc. Dựa vào tài mạocủa Cát Nhĩ chắc chắn có ko ít đám hỏi mang đến lợi ích choTát Kỳ Đế quốc.
Nãy giờ sắc mặt Đế vương Daniel của văn minh cấp 2 vẫn luôn khó coi. Nhưnglúc này đã tìm đc cơ hội, ngài vui vẻ nói :" Lại nói, hôn nhân cũng phải để ý đến môn đăng hộ đối. Chúng ta cũnglà văn minh cấp 2 nên NT vương tử và con gái Tina của ta vẫn thích hợp hơn a."
Kim Long St. Gerald nghe thấy câu này liền lén nhìn phụ thân Athlon một cái, ko hiểu sao cảm thấy chột dạ.
Cũng là văn minh cấp 3 nhưng đã có 1 vị con dâu không môn đăng hộ đối (quả trứng) rồi, Athlon bệ hạ làm như konghe thấy câu nói kia, vẫn an ổn ngồi uống trà.
Martin Đại đế càng thêm giận dữ. Đế quốc của hắn là văn minh cấp 3 nên căn bản là ko sợ An Đế quốc. Thế nhưng An Đế quốc lại có mối quan hệ tốt đẹp vớiEthedis nên hắn mới phải suy nghĩ và hành động cẩn thận. Bởi vậy, sau khi yêu cầu có đc La Thiểu Thiên hắn đã đưa choAn Đế quốc ko ít lợi ích, ngay cả con trai cưng cũng đưa đến đây. Thế mà Phượng GiàLăng cư nhiên dám từ chối!
Martin âm trầm nhìn Daniel, suy nghĩ nên phá hủy hôn sự của bọn họthế nào.
Thế nhưng, hắn còn chưa kịp nói gì thì bỗng có tiếng gõ cửa. Saukhi đc cho phép, một sỹ quan vội vã tiến vào. Mấy vị Quốc vương đồng thời dừng lại câu chuyện. Sỹ quan chưa kịp hội báo gì thì bọn họ đã nghe thấy thanh âm từ lầu 2 truyền đến.
Trên hành lang của lầu 2, Welder nhìn NT đang chắn lối mình, tức giận nói :" NTđiện hạ, ngài có ý gì đây?"
NT còn tức giận hơn hắn :" Ngươi hỏi ta có ý gì? Ta lại muốn hỏi ngươi vừanãy ngươi đưa ly rượu cho thê tử của ta là có ý gì?"
Welder cùng tất cả những người ở lầu 2 đều ngây người. Tina vàHinh Lan lung lay sắp ngã. Mà vị Tiểu Vương tử bên cạnh NT kia rốt cục cũng mất bình tĩnh, vẻmặt khiếp sợ nhìn NT.
Welder thất thanh hô :" Ngươi nói gì? Cậu ta là ai cơ?"
NT kiêu ngạo nhìn hắn một cái, lớn tiếng tuyên bố :" Đó là thê tử của ta, mẫu thân của con ta - La Tiểu Lâu."
Tina mang vẻ mặt ko dám tin nhìn NT, khàn khàn hỏi :" Ko phải anhta đã gặp chuyện ko may rồi sao?... Như vậy, ngài chỉ muốn nạp phi thôi sao?"
NT nhìn nàng 1 cái, nhanh chóng trả lời :" Thê tử của ta đã sống sót trở về. Còn nữa, tachưa từng nghĩ đến việc tái giá với bất kỳ người nào hết."
"Ko, ko thể như vậy..." Hinh Lan lẩm bẩm nói. Thế nhưng ánh mắt ôn nhu của NT khi nói ra câu kia khiến nàng càng thêm tuyệt vọng.
Sau đó, NT nheo mắt, cởi bao tay ra, ném tới trước mặt Welder :"Hắn là người đã có chồng. Ta cảnh cáo ngươi, ko đc đến gần hắn. Nếu ko, ta tùythời cho ngươi bảo lưu cơ hội quyết đấu với ta."
Nói xong, một bóng trắng xuất hiện, sau đó 1 trận cơ giáp phóng lên cao, lầu 2 ko còn bóng dáng NT nữa.
Cát Nhĩ kinh ngạc nhìn tay phải của mình, NT trươc khi đi còn ko quên cầm theo ly rượu.
Mọi người dưới lầu 1 ồ lên. Vương tử phi của An Đế quốc - người gặpchuyện ko may từ 3 năm trước ấy đã trở lại rồi sao?
Lầu 3, Phượng Già Lăng cười tủm tỉm nói :" Các vị cũng nghethấy rồi đấy. Chuyện hôn sự của NT chúng ta sẽ ko bàn lại nữa."
Trên ghế điều khiển của Vân Thiên, NT đưa ly rượu lên uống 1 hơi cạn sạch sau đó ném cái ly sang một bên. Hắn căm tứcnghĩ : cái gì mà mối tình đầu chứ, bất luận là tình đầu hay người tình, LTL chỉ cần có ta là đủ rồi.
"Vân Thiên, liên lạc với 125. Kêu nó tìm cách quay trở lại Vương cung."
Bên ngoài vương cung, 125 đang tự điều khiển mình hăng háibay về phía trước. Nó ko thể trông chờ vào LTLlái nó đc bởi lúc này tinh thần LTL ko tốt lắm. Nhưng thật ra Tiểu Nguyên Dục ngồi ghế phụ bên cạnh lại rất hưng phấn.
125 bỗng nhận đc một cái tin mật, nó tiện tay mở ra, sau khi thấy rõ nội dung liền sửng sốt.
LTL còn đang mải ngây người, 125 gọi vài tiếng cậu mới lấy lại tinh thần, hỏi :"Chuyện gì vậy?"
125 lắp bắp nói :" Cục cưng, cục cưng à, cậu ko cảm thấy mình đã quên cái gìsao?"
LTL kinh ngạc hỏi :" Quên cái gì?"
"2 bảo bối a ... bọn họ vẫn còn đang ở trên giường nhỏ trong Vương cung đó." Lại tiếp :" chúngta về nhà mẹ đẻ, phải đưa chúng theo mới phải chứ!"
LTL sửng sốt, trầm mặc 1 lát mới nói :" Để bọn họ ở lại Vương cungcũng đc mà. Hơn nữa, việc đầu tiên chúng ta phải làm là đi cứu Thiểu Thiên.."
125 quýnh lên :" Sao thế đc, cục cưng, cậu suy nghĩ kỹ chút đi. Cái tên Tiểu vương tử củaTát Kỳ còn đang ở đó nha, chẳng may NT ngoại tình gì gì đó thìnhóm bảo bối của chúng ta sẽ bị ngược đãi mất..."
Nguyên Dục tròn mắt hỏi :" Ngoại tình là cái gì ạ?"
LTL nhẹ nhàng trả lời :" Tiểu Dục, đây là chuyện người lớn, conko hiểu đc đâu."
Tiểu Nguyên Dục ngoan ngoãn gật đầu, lại nói :" Ba ba, con cũng muốn đi tìm các em nữa."
LTL do dự một chút, sau đó nhìn 125 nói :" Dùng nhanh nhất tốc độ để trở về. Còn nữa, giúpta tìm đường đến hạm cảng của Tát Kỳ Đế quốc."
125 thở phào nhẹ nhõm, xoay mình trở lại hướng Vương cung.
LTL nhảy trực tiếp từ cửa sổ vào phòng ngủ, cậu quay đầu nói với Tiểu Nguyên Dục :" Bảo bối, chờ ba ba ở đây nha. Ba ba sẽ mau chóng trở lại."
125 biến lại thành khủng long ôm Tiểu Nguyên Dục đứng trên bệ cửa sổ. Tiểu Nguyên Dục nhìn bóngdáng LTL, bỗng nói :" Nếu ko ai đối tốt với ba ba, tanguyện ý theo ba ba trở về bên dị thú."
125 nhìn nhóc, nói :" Được rồi, ta sẽ cho NT thêm một cơ hội nữa, hừhừ.." Trọng yếu là nếu cứ thế rời khỏi Hoàng cung thì tiểu kho hàng chứa những bộ kịch máu chócủa nó bị Vân Thiên lấy đi kia sẽ ko có cơ hội lấy lại đc nữaá...
LTL nhẹ nhàng mở cánh cửa phòng nhỏ của 125 ra, trong phòng ko cóbắt đèn, chỉ có ánh trăng rọi vào nhưng cũng đủ để LTL thấy rõ ở trên giường có cáilẵng/giỏ nhỏ với 2 quả trứng bên trong.
LTL thở phào nhẹ nhõm, bước nhanh tới bên giường.
Nhưng khi sắp tới đc bên giường, bỗng 1 đôi cánh tay từ phía sau ôm chặt lấy cơ thể cậu.HẾT CHƯƠNG 298.1Còn 1 chương 298.2 và 2 phiên ngoại nữa là hoàn theo kết cục HE, tuy nhiên chưa ai edit cả *cười nhamnhở*Ngoài ra, truyện không dừng ở đây, tuy nhiên từ chương 299 trở đi, nghe nói là có kết cục SE nên ko có người edit, chỉ có bản QT bênwattap thui. ^^ CHƯƠNG 298.2 :HẠNH PHÚC (END CHÍNH VĂN)Vòng ôm này rất quen thuộc. Thân mình LTL run lên, tức giận quát nhỏ :" Buông ra!"
"Ta không buông! Ko cho phép emrời đi." NT quát lại, đồng thời ôm chặt LTL đang giãy dụa vào lòng hơn.
LTL ko giãy dụa nữa mà lạnh lùng nói :" NT, Thiểu Thiên là em trai tôi! Nếu anh đã mặc kệ sống chết của em tôi thì tôi sẽ đi cứu cậu ấy. Anh đừng để tôi phải hận anh!"
NT cứng đờ, ôm xiết lấy LTL, nhỏ giọng quát :" Ta đã nói rồi, chuyện này ta sẽgiải thích với em. Chẳng lẽ ta là người ko đáng để em tin tưởng hay sao?"
"Tin tưởng thế nào? Khi mà bên cạnh anh có Tát Kỳ tiểu vương tử?" LTL ko tự giác lên giọng. Kỳ thực cậu chưa bao giờnghi ngờ NT thế nhưng ko hiểu sao những lờinày cứ thế mà tuôn ra. Nhưng cậu cũng ko hối hận về những lời đó.
NT nghiêng đầu nhìn cậu một hồi. Kỳ quái là hắn ko có phản bác mà nâng tay lên, mở máy liên lạc kết nối với La Thiểu Thiên ngay trước mặt LTL.
Mấy giây sau, khuôn mặt khó chịu của La Thiểu Thiên xuất hiện trên màn hình, hỏi :" Chuyện gì? Tôi đang rất bận."
NT cau mày, trả lời ngắn gọn :" Tiểu Lâu đã biết chuyện, đang đòi đi tìm ngươi." Nói xong, đưamáy liên lạc đến trước mặt LTL.
La Thiểu Thiên sửng sốt, sắc mặt lập tức hiền hòa lại. Tốc độ thay đổi sắc mặt của cậu khiến NT đằng sauthẳng trừng mắt.
La Thiểu Thiên nhanh chóngchỉnh lại màn hình, để màn hình toànbộ chỉ có khuôn mặt cậu, xong mới nói với LTL :" Anh, anh đừngtới đây. Em tự chủ động tới đây mà. Chuyện này em đã bànbạc với NT từ trước rồi." Ánh mắtcậu lướt qua NT đằng sau rồi nói tiếp :" NT giúpem kéo chân những người khác, một mình em bên này cũng có thể ứng phó đc. Anhyên tâm đi, em rất nhanh sẽ trở về thôi."
LTL ngây người một chút, cậu hỏi :" "Thiểu Thiên, cậu bị bắt lên chiếc phi thuyền đó sao? Nếu nó rời khỏi cảng cửa khẩu thì chúng ta không thể giúp gì cho cậu đc..."
La Thiểu Thiên mỉm cười nhẹnhàng, tiếp tục trấn an LTL :"Ko sao đâu. Em sắp xử lý xong hết rồi, có lẽ tối mai là trở về đc. Anh đừng lolắng quá. Nếu có chuyện gì, em sẽ liên lạc với các anh."
La Thiểu Thiên phải luôn mãi cam đoan, rốt cục LTL cũngtin là La Thiểu Thiên ko gặp nguy hiểm gì.
Trò chuyện xong, La Thiểu Thiên tắt máy truyền tin, trên mặt cậu vẫn còn mang nụ cười. Cậu ta quay người lại, ở góc độ mà khi nãy LTL ko nhìn thấy, trong phòng thí nghiệm của Tát Kỳ Đế quốc, suốt từ lối đi đến chỗ những người mặc đồ trắng đang nằm,máu đã nhuộm đỏ cả con đường. Tay phải La Thiểu Thiên cầm cái bao tay còn đang nhỏ từng giọt máutươi. Chỉ có khuôn mặt và taytrái đeo máy truyền tin của cậu ta là sạch sẽ nhất trong địa ngụcđẫm máu này.
Trong những gian phòng giam giữ vật thí nghiệm ở hai bên vang lên những tiếng quái dị, vừagiống tuyệt vọng lại vừagiống tiếng hoan hô.NT cúi đầu hỏi :" Bây giờ em đã tinchưa?"
Ko phải lo lắng an nguy của La Thiểu Thiên nữa, LTL thở phào nhẹ nhõm. Cậu trầm mặc 1 lát, sauđó dứt khoát đẩy NT đang dính sau lưng mình ra. Cậu vừa đi về phía giườngnhỏ vừa nhỏ giọng nói :" Cậu ấy ko có việc gì là tốt rồi. Anh đưa máytruyền tin cho tôi đi."
NT đi theo sau cậu, thấy cậu truyền ý thức nguyên lực vào trong 2 quả trứng sau đó cầm chiếc chăn nhỏ đắp lên.
NT do dự 1 hồi mới lấy máy truyền tin của LTL ra, đặt ở bên giường.
LTL đeo nó lên tay, tiếp tục nói:" Tôi dự định là sẽ đưa chúng đi cùng qua bên dị thú ở một thờigian."
NT biến sắc, lớn tiếng nói :" Emsuy nghĩ cái gì vậy? La Thiểu Thiên đã ko sao rồi em còn nháosự gì nữa? Ta tuyệt đối ko cho em qua đó, em từ bỏ cái suy nghĩ nàyđi."
LTL xoay người đi ra ngoài. Cậu ko muốn cãi nhau với NT trước mặt bọn nhỏ. Nhưngchưa đc 2 bước, cậu đã bị NT đuổi theo ôm chặt lấy. Ko để LTL kịp cựa quậy, hắn bế bổng cậu lên rồi đi ra ngoài.
Bên ngoài phòng 125 chính là phòng ngủ của 2người. LTL đầu váng mắt hoa bị NT đè ở trên giường.
"Buông ra!" LTL tức giận kêu lên. Vừa nghĩ đến những hìnhảnh, những lời bàn tán về NT và tên Tiểu vương tử kialà LTL ko hề muốn gần gũi với NT một chút nào.
"Em chỉ qua đó 1 thời gian ngắn. Như vậy chúng ta đều có thể bình tĩnh suynghĩ, anh cũng có nhiều lựa chọn hơn...A!..." LTL đau đớn kêu lên, cậu ko dám tin mà nhìn NT. NT cắn môi cậu, cậu thậm chí còn cảmthấy môi mình đang chảymáu.
LTL phẫn nộ, cậu cố sức giãy rakhỏi NT nhưng ko đc. NT ko lưu tình chút nào mà áp chế cậu chặt hơn, thậm chí hắn còndùng tay xé quần áo cậu. Rất nhanh sau đó, trên người LTL đã kocòn có chút quần áo che đậy nào. Mà NT,ngoại trừ áo khoác ra thì quần áo trên người hắn vẫn chỉnh tề.
Tuy đã là vợ chồng nhưng cảnhtượng như vậy cũng khiến LTL cảm thấy khổ sở. Đặc biệt là lúc 2 người đều đang tâm tình ác liệt mà lại đi làmloại chuyện này.
"NT, buông -" LTL bỗng im bặt, cậu lăng lăng nhìn NT.
NT vẫn dùng sức giữ chặt cậu, đôi tròng mắt đỏ đậm nhìn cậu, vừa hung ácvừa tuyệt vọng bi thương. NT lúc này giống như đang muốn hủy diệt tất cả.
LTL thôi ko giãy dụa, vội hỏi :" NT,anh làm sao vậy?" Cậu có thể cảm nhận thấy cơ thể NT đang run rẩy. Đây là chuyện chưa từng phát sinh bao giờ.
'NT có vấn đề!' Ý thức đc điều này, trong đầu LTL đã ko cònbất kỳ ý tưởng nào khác ngoại trừ lo lắng choNT.
"Có phải anh bị bệnh gì phải ko?Buông em ra, em kiểm tra cho anh -" thanh âm LTL biến mất bởi NT đã cúi xuống ngậm chặt môi cậu.
Ngoài cửa sổ, Vân Thiên để Nguyên Dục cưỡi trên lưng mình để đưa nhóc đi.
125 do dự 1 chút rồi cũng đuổi theo Vân Thiên, lo lắng hỏi :" Thực sự sẽ ko cóchuyện gì chứ?"
Vân Thiên bình tĩnh trả lời:" Năm đó NT đã ko có việc gì thì bây giờ chắc chắn cũng ko sao đâu. Trên đời này trừLTL ra thì chẳng còn người nào có thể giúp NT khỏihẳn đc đâu."
125 và Vân Thiên đều trầm mặc xuống. 3 năm trước,khi NT trở về liền biến đổi. Bác sĩ trongVương cung nói với 2 vị Bệ hạ rằng :trạng thái tinh thần của NT rất ko tốt, đã chuyển từ thương tâm hổ thẹn sang bi quan chán đời và muốn hủy diệt hết thảy. Cácbác sĩ lo lắng NT sẽ dần trở thànhngười tàn bạo. Thế nhưng bọn họlại ko tìm ra đc bất kỳ phương phápđiều trị nào cho hắn, mà nếu có thì hắn cũng ko chịu điều trị.
Trong khi tất cả mọi người đang lo lắng cho bệnh trạngcủa hắn, NT lại chậm rãi tự áp chế lại bản thân. Mọi người rất nhanh tìm đc nguyên nhân, NT cải biến vì Nguyên Dục, hắn muốn đích thân nuôi nấng con mình.
Thế nhưng tai họa ngầm vẫn chưa đc tiêu trừ, nó chẳngqua là bị NT áp chế lại mà thôi. Thời gian càngdài, đến khi bộc phát lại càngnghiêm trọng, đây cũng là 1 trongnhững nguyên nhân khiến 125 phối hợp với Vân Thiên mà tìm cáchquay trở lại.Khi LTL dừng lạigiãy dụa thì động tác của NT cũng nhẹ nhàng, chậm rãi hơn. Hắn hôn dần dần nhiệt liệt hơn, từ môi dời đến thân thể cậu, mọi chỗ đều tinh tế liếm qua.
(Bà con tự hành tưởng tượng nhé. Viết ra là báo viphạm như chơi Biểu tượng cảm xúc frown ...)
Khi 2 người kết thúc, NT ko chịu đứng dậy mà vẫn nằm đè trên người cậu, vùi đầu vào cổ cậu.
LTL do dự một chút, giơ tay lên ôm lại NT. Bỗng nhiên, cậu cảm thấy trên cổ mình ẩm ướt. Cậu đờ người, ko biết phải làm sao.Nguyên Tích khóc!
"...Không cho phép rời khỏi ta. Không cho phép rời đi!" Thanh âm khàn khàn của NT vang lên.
LTL bỗng hiểu đc lo lắng củaNT. Đó cũng giống như sợ hãi của mình khi vừa tỉnh lại vậy. Sợ rằng ko bao giờ đc gặp lại nhau, sợrằng ko bao giờ đc ôm hôn nhau, ko bao giờ đc cùng nhau nói chuyện, cùng nhau đi hết cuộc đời...
LTL càng cố sức ôm chặt người yêu, nhẹ giọng nói :" Em sẽ không làm những chuyện như vậy đâu, em...luyến tiếc."
Một lúc lâu sau NT mới ngẩng đầu, trên mặt đương nhiên là ko còn vết tích của nước mắt, chỉ có ánh mắt làcòn có chút đỏ.
"Em thề đi, vĩnh viễn sẽ không rời khỏi ta."
"Được. Em xin thề, em yêu anh, vĩnh viễn sẽ không rời khỏi anh và các con."
NT cúi đầu trầm mặc một hồi, bỗng nói :" Ta muốn ký kết khế ước một lần nữa."
LTL sửng sốt, rất nhanh trả lời:" Được."
NT ngồi dậy, cúi đầu nhìn người yêu, vạch một đường trên cổ tay mỗi người để lấy máu. Sau đó NTdùng máu của mình vẽ lên ngực LTL một cái hình vẽ phức tạp.
Khi hình vẽ vừa hoàn thành, LTL cảm giác đc tinh thần lực của mình chấn động, trong ngực giống như đc nhồi thêm vào vậy, tràn đầy, nặng trịch.Nhưng cậu cũng ko bài xích loại cảm giác này màngược lại, cậu cảm thấy rất hạnh phúc. Từ sợi dây liên kết vô hình của khế ước này, LTL cảm nhận đc tình yêu mà NT chưa baogiờ mở miệng nói thành lời với cậu.
Lúc này LTL phát hiện NT đã hết run rẩy, huyết sắc trong mắtcũng biến mất. NT đang chămchú nhìn cậu.
Để yên tâm hơn, LTL định đứng dậy kêu bác sĩ tới kiểm tra cho NT, thế nhưng NT đãnhanh chóng đè cậu lại. Lần thứ 2 kéo dài rất lâu. Đến khi LTL hôn mê ngủ mất rồi mà NT vẫn chưa dừng lại.
Trong lúc mông lung, LTL nghe đc NT ghé vào tai cậu nói ra 3 chữ......THE END... Phiênngoại – Dục mà nhớ :PHIÊN NGOẠI 1."Cái gì? Emđùa đấy à?" NT kêu lên :" Cho dù em là ba ba bọn chúng thì tacũng ko đồng ý."
LTL bất đắc dĩ nhìn NT, cậu ko hề muốn cãi nhau với NT một chút nào:" Cục cưng à, em cũng có muốn vậy đâu. Nhưng mà nếu ko có sự giúp đỡ của anh trai em thì chúngta cũng chẳng còn cách nào khác để ấp trứng nha."
"Cái tên...khốn kiếp kia!" NT giận sôi người, căm tức hỏi :" Lẽ nào chỉ vì vậy mà em để cho một đứa con của chúng ta theo họ của hắnsao?"
NT vừa nói vừa ôm cái giỏ trứngnhỏ trên giường vào lòng, làm như sợ chỉ chậm 1 giây thôi là chúng sẽ bị LTL đưa cho người khác vậy.
"Thế theo anh thì phải làm sao? Ý em là vậy đó, chẳng lẽ anh ko muốn các con đc ấp trứng và nởhay sao?" LTL cũng tức giận nói.
Nguyên Dục ngồi bên cạnh ho nhẹ 1tiếng, ý đồ nhắc nhở 2 vịcha mẹ rằng bọn họ đang bị người khác vây xem.
Ly Mạch đứng ngoài cửa nở nụ cười nhạt, châm chọc nói :" Hình như ngươi quên mất 1 điều là họ của ta cũng là họ của em trai ta.Chẳng lẽ tới tận bây giờ mà ngươi vẫn còn ghét bỏ huyết mạch dụ thúcủa em trai ta hay sao?"
"Ko phải, này chẳng qua là..." Cơn giận của NT mau chóng bị xẹp xuống, trong lòng thầm mắng Ly Mạchthật quá vô sỉ, đây chính là công khai ly giántình cảm của mình và LTL nha!
NT ko vội chỉ trích Ly Mạch vì tội nghe trộm mà vội vàng quay qua phía LTL, chân thành nói :" Cục cưng, tin tưởng ta, tako hề có ý nghĩ đó. Ta đã nói rồi, bất kể có chuyện gì chăng nữa tình cảm của ta cũng ko thay đổi, chúng ta sẽ mãi sống cùng nhau, chúng ta..."
Thấy biểu tình buồn bã uể oải của LTL, NTdừng lại một hồi. Hắn cúi đầu nhìn cái giỏ trong tay, buồn bã nói :" Thôi đc rồi, ta sẽ để 1 đứa mang họLy là đc chứ gì."
"Hả?" LTL còn đang lo lắng chuyện ấp nở cho bọn nhỏ phải xứ lý thế nào, thế mà mọi chuyện đã đc xử lý xong.
Ly Mạch mỉm cười, 2 người kia đúng là một đôi trời sinh a. Chiêu khích tướng mình còn chưasử dụng mà đã thành công rồi. Thực ko có tí khiêu chiến nào!.
"Tôi có 1 yêu cầu, tôi và anh quyết đấu, nếu tôi thắng thì đứabé kia vẫn mang họ Ly nhưng ko hề có quan hệ gì với anh. Thế nào?" NT căm thù nhìn Ly Mạch, lại đaulòng mà nhìn Nguyên Triệt bên cạnh Ly Mạch.Có trời mới biết hắn căm hận chuyện 2 người kia ở cùng nhau đến thế nào.
Ly Mạch nhếch miệng, giật giật ngón tay, sungsướng nói :" Ta cũng có ý này a." Hắn nhìn NT cũng ko vừamắt thật lâu rồi.
Ngày hôm sau, LTL đứng bên ngoài cánh cửakim loại, bất an đi tới đi lui. Bên cạnh cậu chính là NTmặt mũi bầm dập.
Nguyên Triệt nhìn 2 vị phụthân đang nôn nóng kia, nhẹnhàng nói :" 2 người đừng quá lo lắng. Bọn nhỏ sẽ đc an toànsinh ra mà." Nghĩ đến Ly Mạch bên trong, Nguyên Triệt lại buồn lòng. Kết quả xét nghiệm cho thấy mình và Ly Mạch rất khó có con. Đây cũng là nguyên nhân mà Ly Mạch muốn 1 đứa mang họ Ly vậy. Nếu mình đoán ko lầm thì Ly Mạch là muốn nuôi dưỡng đứa békia thành người thừa kế.
Mãi đến chạng vạng, cánh cửa kia mới đc mở ra. Mấy người bên ngoài ko hẹnmà cùng đứng lên. 125 thậm chí còn kíchđộng đến phát run.
Tiếng khóc của trẻ con truyền ra. Sau đó Ly Mạch ôm 2 đứa bé ra ngoài.
"Tất cả đều rất thuận lợi. Bọn nhỏđều mạnh khỏe." Ly Mạch đầu đầy mồ hôi, uể oải nói.
LTL cố sức kéo NT, lắp bắp nói :" NT, con, conchúng ta..."
"Ôi, những bảo bối của ta..."Một giọng ca cải lương vang lên, át cả tiếng LTL. Sau đó, một con xanh biếc mập ú nhảy lên cánh tay LyMạch.
NT và LTL tiến lên, mỗi người ôm một đứa trẻ. Tuy đã có Nguyên Dục rồi nhưng 2 người vẫn vô cùng kích động. Đây là lần đầu tiên bọn họ đc chứng kiến sự ra đời của con mình.
"Hai đứa giống nhau như đúc..." LTL nhỏ giọng nói.
"Đúng vậy, 2 đứa đều giống ta a. Vừa nhìn đã biết là con ta rồi." NT bêncạnh cũng say sưa nói.
Thật chịu ko nổi NT. Trẻ conmới sinh ra mà thôi, ko biết NT nhìn kiểu gì mà thấy giống hắn cơ chứ!
"Một đứa khóc to, một đứa khóc nhỏ.Đứa khóc nhỏ là Nguyên Nguyên phải ko? Đã kiểm tra thân thể cho bé chưa?" Phượng Già Lăng hỏi.
"Tôi đã kiểm tra rồi. Ko có vấn đề gì đâu, chẳng qua làdo cơ thể bé yếu mà thôi. Tôi nghĩ, trước 3tuổi chúng ta nên để bé ở bên cạnh St.Gerald." Ly Mạch tiếc nuối nói.
"Còn nữa, ta đã đặt tên cho nhóc cònlại rồi: Ly Hoa."
"Tên thật khó nghe. Saunày chắc chắn nó sẽ phản đối." NT xoimói nói. Mà căn bản là Ly Mạch có nói ra bất kỳ tên nào hắn cũngsẽ xoi mói thôi.
"Là một bé gái."
NT và LTL ngây ra. 2 người đều ko nghĩ tớisong bào thai cư nhiên lại là một trai một gái. Nguyên Liệt và Phượng GiàLăng thì lại vô cùng kinh hỉ. Phải biết rằng, trong Vương thất rất hiếm khi có con gái.
Mà chuyện khiến người ta thống khổ chính là đứabé mang họ Ly là bé gái, còn Nguyên Nguyên - đứa có hôn ước với St.Gerald lại là bé trai.
NT ôm bé gái đang khóc lóc nỉ non trong lòng, miệng thì thào nói :" Làm sao bây giờ? Ta bắt đầu thấy hối hận rồi. Con gái ta saocó thể mang họ Ly chứ..."Nhân sự kiện song bào thai chào đời, Vương cung tổ chức một bữa tiệc mừng vô cùng long trọng.
Tiểu Nguyên Dục cố hết sức chuyển cái cũi trẻ con vào trong phòng mình. Vìthế trong phòng của nhóc, ngoại trừ Tiểu Bát còn có thêm 125 và con thúnhồi bông màu hồng của nó.
2 đứa bé giống nhau y đúc, mặc tã lót vào là không thể phân biệt đc đứa nào làtrai đứa nào là gái nữa. Nhất là khi cả 2đứa cùng nằm im lặng, mắt tròn như quả nho, khuôn mặt trắng tròn mũm mĩm, cả những ngón taybe bé nữa, tất cả đều rất đáng yêu.
Một tiếng chuông vang lên, 125 xoay ngườilấy bình sữa, Tiểu Bát phụ tráchkiểm tra độ ấm, độ dinhdưỡng...của sữa. Kiểm tra xong xuôi mới đưa tới bên miệng cho 2 nhóc bú.3 ngày sau. Tuylà vạn lần không muốn nhưng NT và LTLvẫn phải dứt ruột mà đưa Nguyên Nguyên đến Ethedis.
Sau khi 2 người đưa con đến Ethedis, St.Gerald phải luôn mãi đảm bảo rằng mình sẽ chăm sóc cho Nguyên Nguyên thật tốt, NT và LTL mớilưu luyến ko rời mà trở về.
Lúc ban đêm, St. Gerald đứng bên giường nhìnđứa bé phấn nộn kia thật lâu, sau đó thêm một lần nữa lấy máu khắc lên ngực đứa bé.
Đứa bé tựa hồ cảm giác đc. Trên mặt bé mang biểu tình thỏa mãn.
St. Gerald ủ rũ đi ra khỏi phòng. Trời ạ, vị tiểu hôn thê của mình đang nằm trên giường mình đấy. Thật là khủng khiếp a. Tuy rằng mối tình đầu của mình làba ba người ta - nhưng mình đâu có thích em bénhỏ xíu vậy đâu chứ.
Sĩ quan phụ tá hiểu đc nỗi phiền muộn của St. Gerald, bèn lên tiếng an ủi :"Điện hạ, khế ước bằng máucũng ko phải là ko có cách giải trừ a."
St. Gerald đang chắp tay sau mông đi tới đi lui bỗng dừng lại :" Ý ngươi là, ầy - , cái phương pháp trong truyền thuyết kia chắc gìđã dùng đc. Mà nó cũng khiến ta tổn thất lớn nữachứ." Phụ thân chắc chắn cũngko đồng ý mình giải trừ hôn ước đâu.
Sĩ quan phụ tá nhún nhún vai, nói :" Như vậy chỉ còn 1 cách là Ngài chờ vị Tiểu Điện hạ này trưởngthành rồi kết hôn. Chỉ cần vượt qua đêm tân hôn là có thể ly hôn đc. Như vậy vết máu cũng sẽ biến mất."
"...Ý kiến hay."Một tháng sau,St. Gerald ôm Tiểu Nguyên Nguyên ngồi trên ghế salon mềm mại, hai bên trái phải là xe đồ chơi của Nguyên Nguyên. St. Gerald tayphải lật một trang sách, taytrái lau nước bọt bên khóe miệng cho Nguyên Nguyên, tùy ý để Nguyên Nguyên cắn ngón tay hắn, thấp giọng nói :" Anh đối xử với cưng tốt như vậy, cưng phải nhớ báo đáp anh nha. Nhớ kỹ làanh ko muốn kết hôn với cưng, sau này chúng ta sẽ giải trừ hôn ước đấy."
Trả lời hắn là tiếng cười giòn tancủa Nguyên Nguyên.
Khoảng thời gian một tháng cũng đủđể Nguyên Nguyên thêm trắng trẻođáng yêu hơn, đủ để mọi người trongVương cung vốn đồng tình cho Vươngtử nay cũng bắt đầu yêu quý cậu bé này. Màkhoảng thời gian này cũng đủ để lửa giận của NT với St. Gerald đến lúc bùng phát.
"Ngươi nuôi dưỡng con ta kiểu gì vậy? Xem này, bé bị xấu hơn, gầy hơn thế này!" NT ko thèm để ý sự thực thế nào, cứ thế mà nói. Sau đó hắn cẩn thận ôm lấy Tiểu Nguyên Nguyên :" Tội nghiệp con ta. Tất cả đều tại ta mới khiến con phải ở nơinày chịu khổ. Nào, qua đây với phụ thân."
Mọi người trong vương cung Ethedis đều vạn phần khinh bỉ đứng một bên nhìn NT. Ai nói Nguyên Nguyên phải chịu khổ chứ. Hôm qua bé còn đáidầm trên giường Vương tửđiện hạ, Vương tử ko hề có một câu oán giận nào ôm bé sang phòngkhác ngủ - lại nói, Vương tử tựa hồ quên mất nên làm cái giường nhỏ cho Nguyên Nguyên thìphải. PHIÊN NGOẠI 2:NT mang theo giađình nhỏ của mình ở lại Ethedis vài ngày. Trong mấy ngày này, Tiểu Nguyên Nguyên đều ngủ cùng 2 người. St. Gerald rốt cục cũng đc giải phóng, bắt đầu lo lắng đến vấn đề cá nhân của mình.
Là một con rồng đã thành niên/ trưởng thành khỏe mạnh, lẽ ra hắn đã cóthê tử của mình rồi. À mà có rồithật nhưng thê tử đấy chả giúp đc gì a.
St. Gerald quyết định đi tìm cho mình một tình nhân lý tưởng, để sau này khi đã giải trừ hôn ước với Nguyên Nguyên xong sẽ kết hôn với người đó. Tuổi thọ của Long tộc vốn rất dài, chờ hơn chục năm nữa cũng có sao đâu.
St. Gerald hăng hái bừng bừng phái người liên hệ với Comilla tiểu thư. Sau đó ănmặc bảnh bao, tay cầm một bó hồng đi đến chỗ hẹn.
Comilla tiểu thư vốn là 1 trongnhững ứng cử viên đc chọn làm thêtử của St. Gerald trước khi St. Gerald gặp quả trứng Nguyên Nguyên. Lúc ấy Comilla rất rụt rè ethẹn. St. Gerald nghĩ rằng chắc phải mất kha khá thờigian mới theo đuổi nàng ấy đc đây.
Thế nhưng ko hiểu sao hôm nay Comilla rất dịu dàng với hắn. Khi hắnvừa ngỏ ý nàng làm tình nhân của mình, thế mà nàng cư nhiên gật đầu đáp ứng. Hắncòn tưởng nàng sẽ cự tuyệt vài lần, cuối cùng mới cảmđộng bởi tấm chân tình của mình mà đồng ý cơ.
St. Gerald sửng sốt một chút, sau đó liền đắc ý. Xem ramị lực của mình rất là lớn đấy.
Kết thúc ước hội, ai về nhà nấy. St. Gerald lên xe trở về Vương cung.
St. Gerald mơ mơ màng màng ngồi trong bồn tắm, nói với thị nữ :" Cô đi pha sữa cho Nguyên Nguyên. Lát nữa tắm xong ta sẽ tự mình cho bé uống."
Thị nữ ngập ngừng, cuối cùng mới nói:" Thưa Điện hạ, hôm nay Nguyên Nguyên điện hạ vẫn ngủ cùng chamẹ ạ."
St. Gerald đang mơ màng, nghe vậy liền mở mắtra. Hắn cau mày ngây người một lát mới nói :" Rồi, rồi, biết rồi. Hừ, chỉ là 1tên nhóc chuyên đái dầm mà thôi. Cứ để NT phiền chết đi."NT tới ngày đầu tiên. St. Gerald rangoài ước hội.
NT tới ngày thứ 2. St. Gerald cả ngày giam mình trong phòng làm việc.Vài vị tướng quân nói rằng hiệu suất làm việc ngày hôm đó của Ngài rất là cao.
NT đến ngày thứ 3. St. Gerald từ chối lời mời của Comilla tiểu thư, ở nhà dạo dạo hoa viên. Ở đó hắn gặp LTL và Tiểu Nguyên Dục đang tản bộ, NT còn đang ở trong phòng chăm 2 đứa nhỏ.St. Gerald ngậm đắng nuốt cay trở về phòng.
NT tới ngày thứ 4. St. Gerald lại gặp LTL ngoài hoa viên. Lần này LTL đang ôm một em bé phơinắng - trẻ con nên phơi chút ánh nắng mặt trời a. St. Gerald vui vẻbước đến gần lại phát hiện đứa bé kia là Ly Hoa. Hắn nhíu mày nhìn cô bé con đang phấn chấn bừng bừng kia, tuy có nét giống Nguyên Nguyên nhưng nhìn đi nhìn lại cũng ko thấy đáng yêu bằng Tiểu Nguyên Nguyên nhà mình...
Ngày thứ 5. Tạ ơn trời đất, cuối cùng NT cũng chịu trở về An Đế quốc. St. Gerald thoải mái ngồi trên giường, thởdài một tiếng. Này chắcchắn là do thói quen, nhất định thế.
Trải qua đợt chia ly ngắn ngủi này, những người hầu trong Vương cung rõ ràng thấy đc sự chiều chuộng của St. Gerald với Nguyên Nguyên đã tăng lên một cấp độ mới. Tiểu Nguyên Nguyên đái dầm này, bứt tócSt. Gerald này, làm bể con dấu quan trọng củahắn này...St. Gerald cũng chỉ trách nhẹ 2 câu rồi thôi chứ ko hề có ý định đưa Nguyên Nguyên rời khỏi phònghắn.
Mà mỗi tháng NT lại tới Ethedis ở vài ngày. Mấy ngày này sẽ là những ngày đau đầu nhất của toàn bộ người phụ trách trong Vương cung bởi bọn họđc lãnh đủ sự thô bạo và hung hãncủa một con rồng a.
Điều khiến St. Gerald thấy an ủi phần nào đó là Tiểu Nguyên Nguyên mở miệng nói câu đầu tiên chính là "ca ca" - hắn phải dùng biết bao nhiêu thời gian dạybé nói câu này đấy!Giữa trưa, St.Gerald đang ở trong thư phòng làm việc. Ở góc phòngcó một cái giường nhỏ màu lam nhạt hoàn toàn đối lập với phong cáchtrang trí của thư phòng.
Tiểu Nguyên Nguyên tỉnh ngủ, chập chững bướcvài bước trên giường rồi quay qua St.Gerald kêu một tiếng.
St. Gerald lập tức đứng dậy, lấy bình nước trong hộp giữ ấm ra cho bé uống. Tiểu Nguyên Nguyên uống nước xong,cười tiến đến gần mặt St. Gerald hôn 2 cái. Sắc mặtSt. Gerald ấm áp, ôm Nguyên Nguyên lên, hôn lại bé một cái, sau đó nói :" Con mèo lười, saunày ko đc tùy tiện hôn người khác ngoại trừ ca ca, nghe hiểu ko?"
Đôi con mắt đen láy của Nguyên Nguyên nhìn hắn một hồi, sau đó bécười khanh khách 2 tiếng.
"Ca ca còn phải làm việc nữa. Để Dora mang cưng đi tắm nhé. Cưng phải ngoanngoãn nghe lời nha." St. Gerald nhẹ nhàng nhéo nhéo khuôn mặt của Nguyên Nguyên, xúc cảmnon mềm khiến hắn yêu thích ko nỡ buông tay.
Miệng thì nói vậy nhưng St. Geraldko có giao bé cho thị nữ bên cạnh. Hắn thấy bé nghiêng đầu, vẻ mặt chăm chú nhìn hắn, trong đôi mắt đen láy hồn nhiên chỉ có bóng dáng của hắn. Một hồi lâu sau, St. Gerald mới tìm đc thanh âm của mình :" Thật bó tay với cưng rồi."
Nói xong, St. Gerald đứng dậy, ôm Nguyên Nguyên đi về phía phòngtắm. Thị nữ nhún vai, nàng sớm biết kết quả sẽ là như vậy mà.
St. Gerald quấn khăn tắm quanh hông, sau đó cùngTiểu Nguyên Nguyên vào bồn tắm lớn. Tiểu Nguyên Nguyên nghịch nước một hồi, mệt thì tựa vàongười St. Gerald nhưng vẫn nghịch tớinghịch lui. Cuối cùng, bé đứng hẳn lên ngực St. Gerald. Bé chần chừ một chút, sau đó bỗng cúi xuống mút cái điểm nhỏ nổi lên trước ngực St.Gerald, giống như bản năng bú sữa của trẻ con vậy.
St. Gerald cứng ngắc, trong nháy mắt đứng lên, 2 tay ôm Nguyên Nguyên cách xa mình 1 chút, quát :" Cưng làmgì vậy?"
Tiểu Nguyên Nguyên tròn mắt, hoàn toàn ko biết tại sao St. Gerald lại tức giận. Bé cười lấy lòng, giơ tayvới tới St. Gerald, ko chộp đc tay hắnnhưng lại chộp đc khăn tắm quây quanh hông St. Gerald.
St. Gerald luống cuống tay chân giữ lại cái khăn tắm đang bị bé lôi kéo, ôm Tiểu Nguyên Nguyên đặt lên chiếc khăn tắm lớn khác, sau đó đỏ mặt mặc quần vào rồi mới lại ôm bé lên.
Nghẹn nửa ngày mới mở miệng trách một câu :" Sau này ko đc nghịch như vậy nữa, biết ko?!"
Nói thì như vậy nhưng thấy Nguyên Nguyên tròn mắt vô tội, lần thứ 2 vươn tay về phía hắn, St.Gerald hít vào một hơi, vẫn là ôm bé lên.Sinh nhật tròn 1tuổi của Nguyên Nguyên. St. Gerald đỏ mắt nhìn Tiểu Nguyên Nguyên phấn điêu ngọc mài đang đc NT ôm ở trong lòng kia mà căm tức. Làm như cóngười đoạt đi vật quý trọng nhất của hắn vậy.
Ngay cả bị NT trách hắn nuôi bé ko tốt hắn cũng ko biện giải. St.Gerald nghĩ, mình chẳng thể nào thương yêu đứa bé nào đến vậy đc nữa, kể cả con ruột mình.
Mà khi thấy Nguyên Nguyên ôm con thú nhồi bông màu trắng màmình chọn mua cho bé thì St. Gerald lại thấy ấm áp trong lòng.
Nguyên Nguyên 2 tuổi. St. Gerald bắt đầu dạy bé đọc sách viết chữ và vận dụng nguyên lực.
Nguyên Nguyên 2 tuổi + 10 tháng. Bé đã biết rất nhiều chữ, có thể nói chuyện lưu loát đc rồi. Hơn nữa bé cànglớn càng đẹp, tính tình cũng rất dịu ngoan. Chỉ có 1 điều khiến St. Gerald đautim đó là bé càng ngày càng giống NT, tính cáchthì lại giống LTL. Nhưng nghe đâu chị sinh đôi của Nguyên Nguyên tính cách bá đạo giống NT, vẻ ngoài thì lại giống LTL. Điều này cũng làmcho St. Gerald thấy an ủi phần nào..
Hầu như tất cả mọi ngườitrong Vương cung đều yêu thích Tiểu Nguyên Nguyên, ngay cả phụ thân St. Gerald là Athlon bệ hạ cũng ko ngoại lệ. Mỗi ngày Ngài đều bị bé giựt mất mấy sợi râu mép nhưng vẫn cứ thích ôm bé chơi đùa.
Sáng sớm, St. Gerald thay quần áo xong xuôi. Hắn lấy áo khoác nhỏ,tự tay mặc áo cho bé, xong xuôi mới hỏi :"Ca ca ra ngoài, cưng có đi cùng ko?"
Từ khi bé sinh ra đến giờ lúc nào 2người cũng như hình với bóng. Này 1 phần là do thóiquen ỷ lại vào hắn của Nguyên Nguyên, nhưng phần nhiều là do St. Gerald dung túng chiều chuộng bé mới vậy.
Nguyên Nguyên suy nghĩ một chút mới hỏi :" Là cái chị lần trước phải ko ạ? Ca ca đi ước hội hả?"
St. Gerald nghiêm túc nói :" Đúng vậy Nguyên Nguyên. Cưng phải nhớ là hôn ước của ca ca và cưng là ko có ý nghĩa gìhết. Uhm, đó chỉ là một hiểu lầm mà thôi. Sau này chúngta sẽ giải trừ hôn ước, cho nên ..."
"Tốt."
St. Gerald dừng lại, khiếp sợ nhìn Nguyên Nguyên.
Tiểu Nguyên Nguyên gật gù giống như người lớn, nói :" Ca ca, Nguyên Nguyên đồng ý với ca ca. Ca ca sẽ lấy người ca ca thích. Sau này lớn lên, Nguyên Nguyên cũng sẽlấy người Nguyên Nguyên thích."PHIÊN NGOẠI 3:St. Gerald bị sặcnước miếng, ho khan mất 1 lúc mới thôi. Hắn bắt đầu lo lắng saunày Nguyên Nguyên sẽ quen ngườithế nào, có bị người ta lừa dối, ngược thân ngược tâm hay ko...
Vì vậy, trong buổi ước hội với Comilla tiểu thư lần này, St. Gerald hầu như luôn trong trạng thái thất thần. Tuy thất thần nhưng hắn cũngko quên lấy điểm tâm cho Nguyên Nguyên, cho Nguyên Nguyên uống nước ấm, vẫn tận tâm chiếu cố bé như mọi khi.Mấy việc này đã thànhquán tính của hắn rồi...
Comilla thâm tình nhìn St. Gerald. 2 năm nay, càng ngàycàng có nhiều người theo đuổi Vương tử. Nànglà bạn gái của Vương tử nên lại càng đcchú ý nhiều hơn trước.
Nàng si mê nhìn St. Gerald nhưng khi chuyển mắt qua Nguyên Nguyên thì ánh mắt lại thành đố kỵ. Đúng vậy, là đố kỵ. Ko chỉ nàng mà tất cả những người mê luyến Vương tử đều đố kỵ cái đứa nhóc đã và đang cướp đi mọi sựquan tâm và chú ý của Vương tử này.
Nhưng ko sao, 2 tháng nữa thôi là tên nhóc kia sẽ phải rời khỏi Ethedis để về An Đế quốc. Khi đó hôn ước của bọn họ sẽ bị giải trừ. Nàng vàVương tử sẽ có thể đính hôn đc rồi.
Vẫn còn chuyện khiến Comilla lo lắnghơn, đó là 2 người đã hẹn hò cũng gần 3 năm rồi, thế nhưng nàng kocảm nhận đc bất kỳ chút tìnhyêu hay chút ngọt ngào nào từ St. Gerald cả. St.Gerald luôn dựa theo 1 trình tự mà thực hành: giờ nàođi uống trà chiều, giờ nào đixem phim, giờ nào đi dạo. Đã vậy lại còn phảixen kẽ thời gian để đưa nhóc kia đivườn bách thú, bảo tàng, vườn cây, thậm chí là tới cả công viên trò chơi...
Mà đáng sợ nhất chính là Vương tử dụng tâm chơi với bé còn hơn là hẹn hò với nàngnữa.
Cứ như vậy mãi là ko đc! Lúc này Comilla quyết định bất luận thế nào cũng phảithay đổi cái kiểu hẹn hò manghơi hướm bi kịch này ngay.Một lát sau đó,có một cô bé mặc váy công chúa đc người lớn dắt vào quán trà mà 3người đang ngồi. Comilla nhìn thấy liền vui vẻ gọi :" Anna bảo bối, sao hôm nay con lại tớiđây?"
Cô bé khoảng chừng 4~5 tuổi ngước lên nhìn thoáng qua3 người, sau đó cười nói :" Dạ, cô Comilla. Hôm nay dì con dẫn con đi chơi quađây ạ."
Nói xong, cô bé nhìn St. Gerald, 2 tay dắt váy chào kiểu thục nữ, nói :" Kính chào Vương tử điện hạ. Ko ngờ lại đc gặp Ngài ở đây."
St. Gerald gật đầu, nhìn qua Comilla.
Comilla cố nhịn sự chột dạ, nàng dắttay Anna, cười nói :" Đã vậy chúng ta để Anna chơi với Nguyên Nguyên đi. Trẻ con nên tiếp xúc nhiều với các bạn tầm tuổi. Như vậy sẽ giúp các bé có tính độc lập, ko ỷ lại vào người lớn quá."
St. Gerald giật mình, hắn nhíu mày nhìn Nguyên Nguyên bên cạnh lại thấy bé ko tỏ ýphản đối gì. Hắn ko biết Nguyên Nguyên có muốn một người bạn cùngtầm tuổi hay ko bởi vìtrước giờ bé chỉ ở cạnh hắn, và chỉ có mình hắn sắm đủ loại vaiđể chơi với bé.
Anna nhận đc ám chỉ của cô bèn quay quacười thật tươi với Nguyên Nguyên. Sau đó cô bé đi vòng quabàn trà, ngồi vào bên cạnh dắt tayNguyên Nguyên, tuyên bố :" Lát nữachúng ta chơi trò chơi xếp hình đi."( ~ cấm nghĩ bậy nhé :)))
Nguyên Nguyên ko nói gì. Béđưa tay nhận lấy ly nước St.Gerald đưa cho.
St. Gerald ko nhịn đc phải nói với cô bé :" Từlúc 2 tuổi, Nguyên Nguyên đã ko chơi trò này nữa rồi. Ta đề nghị 2 đứa nên chơi trò đua xe mô hình."
Lông mày Comilla giật giật, nhưng vẫn nhờ dì củaAnna đi mua dùm.
Sau đó, Comilla đi đến bên cạnh St. Gerald, khoát tay hắn, nói :" Vậy bây giờ chúng ta đilên tầng thượng nha.Vũ hội chắc là bắt đầu rồi đó."
St. Gerald cố ngăn chặn ý định muốn ở lại chơi với Nguyên Nguyên trong lòng màđứng dậy đi cùng Comilla. Vừa đi vừa tự nhủ : mìnhđã trưởng thành rồi, cuộc sống của mình lẽra phải tràn ngập nhiệt huyết chứ, có rượu ngon, có phụ nữ vây quanh...
2 người lớn cùng nhau ra cửa, 2 đứa nhỏ cũng tụm lại với nhau. Màsự thực là Anna tụm vào Nguyên Nguyên thì đúng hơn. Anna quan sát Nguyên Nguyên một lúc mới nói :" Vương tử điện hạ là trưởng bối của cậu hả?"
Nguyên Nguyên ừ một tiếng, đôi mắt bé vẫn dõi theo St.Gerald. TRong lòng thì nghĩ mình bị bỏ rơi rồi Biểu tượng cảm xúc frown
Anna ưỡn ngực, kiêu ngạo nói:" Như vậy sau này tôi cũng sẽ là trưởng bối của cậu. Cô Comilla đã nói nếu tôi dụ đc cậu chơi với tôi thì sau này tôi sẽ đc làm Vươngphi thứ 2 của Vương tử điện hạ."
Nghe thấy những lời ấy, đôi con mắt của Nguyên Nguyên bỗng trừng lớn.Mà St. Gerald cũng vừa bước qua khỏi cửa.
St. Gerald bị Comilla kéo đi. Hắn vừa đi vừa quay lại nhìn vài lần. Trong đầu lúc nào cũnglà hình ảnh Nguyên Nguyên dõi mắt nhìn theo mình. Hắn bỗng dừng lại, rút cánh tay mình ra khỏi tayComilla, vừa đi ngược trở lại vừa nói :" Uhm, ta bỗng nhớ tới hôm nay ta còn cóviệc. Chúng ta gặp sau nhé."
Vừa nghĩ tới dáng vẻ buồn bã của Nguyên Nguyên khi dõi theomình là trái tim hắn lại bủn rủn.
Mở cửa ra, thấy Anna ngồi một mình bên trong, St. Geraldnghiêm mặt quát lớn :" Nguyên Nguyên đâu?"
Anna tựa hồ còn chưa lấy lại tinh thần, cô bé thì thàonói :" Cậu ta, cậu ta đang ngồi ở đây, bỗng, bỗng nhiên biến thành một luồng sáng trắngbay ra ngoài..."
"Hướng nào?" Đôi con mắt St.Gerald biến thành màu đồng, đây là dấu hiệu sắp ko khống chế đc của hắn.
Anna run run chỉ hướng cửa sổ. Một trận gió thổi qua, St. Gerald đã nhảy từ cửa sổ ra ngoài.
Cuối cùng, St. Gerald tìm đc ở bên cạnh bồn hoa có một thân ảnh nhỏ nhắnđang ngồi buồn bã một mình. Gió nhẹ thổi tới, đám lông tơ màu trắng trên người vật nhỏ bị thổi dạt sang một bên. Một vật nhỏ cô đơn ngồi đó, giống như sắp bị gió thổi bay đến nơi vậy.
St. Gerald mở to 2 mắt nhìn. Trái tim đập thật nhanh. Này, này đúng là cuộc gặp trong mộng tưởng củahắn a. So với lần gặp LTL trong hồ ngày xưa còn khiến hắn hưng phấn hơn.
St. Gerald đi đến bên cạnh NguyênNguyên. Tiểu dị thú đã phát hiện ra hắn từ lâu nhưng chỉ giật giật lỗ tai, xoay lưng về phía hắn.
St. Gerald quỳ gối, nhẹ nhàng ôm tiểu dị thú lên, cẩn thận kìm lại giãydụa của nó, sau đó cúi đầu hôn lên trán nó.
Nguyên Nguyên thôi ko giãy dụa nữa nhưng bé vẫn còn đang tứcgiận. Bé rõ ràng đã đáp ứng sẽ giải trừ hôn ước với St. Gerald ca ca rồi nhưng hôm nay bé lại vìcâu nói của Anna mà tức giận chứ.
St. Gerald ôm Nguyên Nguyên đã biến thân trở về hoàng cung. Althon bệ hạ đang chờ bé về chơi với bé,nhìn thấy cảnh này Ngài liền hoảng sợ, vội ôm lấy Nguyên Nguyên nhìn một hồi rồi mới quay quanói với St. Gerald :" Con khiến Nguyên Nguyên bị kinh háchmà biến thân thế này. Đến khi NT tới đón bé về, con định ăn nói với người ta thế nào đây?"
Thấy vẻ ngớ người của con trai, Althon bệ hạ lại nhắc nhở thêm :" Còn có 2 tháng nữa là NT sẽ tớiđón Nguyên Nguyên về. Mỗi lần hắn xoi mói chúng ta, con thấy còn chưa đủ hay sao?" Lại thấy vẻ tan nát của St. Gerald, Ngài quát lớn:" Đừng nói với ta là con đã quên chuyện này rồi đấy!"Edit: Bòn***Thấy vẻ ngớ người của con trai, Althon bệ hạlại nhắc nhở thêm :" Còncó 2 tháng nữa là NT sẽ tới đón NguyênNguyên về. Mỗi lầnhắn xoi mói chúng ta, con thấy còn chưa đủ hay sao?" Lạithấyvẻ tan nát của St. Gerald, Ngài quát lớn :"Đừng nói với ta là con đã quên chuyện này rồi đấy!"Phần 4Hai tháng nhanhchóng qua đi, Nguyên Tích cùng La Tiểu Lâu mộtnhà cố ý đến A Đặc Đế Tư trước ba ngày. Lần này, chính bệ hạ tự mình ra nghênhtiếp hai người. Chẳng qua là, ánh mắt của bệ hạ nhìn hai người lẫn cử động nơikhóe miệng đều vô cùng mất tự nhiên.Lấy lý do Geraldmang theo Nguyên Nguyên ra ngoài giải sầu để trấn an Nguyên Tích, Althon bệhạ mặt âm trầm hướng về phía Phó quan, quát: "Ta bất kể dùng biện pháp gì, nhấtđịnh trong vòng ba ngày phải tìm được người! Cùng lắm, cứ hạ lệnh truy nã!"Trời ạ, bệ hạ bâygiờ thật chẳng quản nổi người này, Gerald lại làm ra chuyện như vậy. Vì không đểcho Nguyên Nguyên bị mang đi, hắn, hắn cư nhiên len lén mang theo Nguyên Nguyên bỏ nhà trốn mất!Bên trong sơn cốclà một tòa phong cảnh xinh đẹp không dễ dàng bị người phát hiện, ở giữa là mặthồ bao quanh bởi bạch khí vô cùng nguy hiểm, ngay cả động vật cũng chẳng dám đếnđây uống nước.Trong hồ, một tiểuthân ảnh màu trắng trở mình, từ từ mở mắt. Mặt nước tĩnh lặng chợt động, tiếpsau giống như một tòa kim sơn dâng lên, Độc giác kim long liền nổi lên mặt nước.Đoàn bạch khí theo hoàng mao của hắn lăn xuống, lăn dài đến phần đuôi, đôi ngươi hoàng kim của Geraldhé lộ ánh ôn nhu, hắn cúi đầu liếm liếm nhung mao của Nguyên Nguyên."Ca ca, khi nàochúng ta trở về ?" Nguyên Nguyên lăn lộn hỏi, một tháng này thật là quá tốt đẹp,mỗi ngày đều được Gerald mang theo chơi, bất quá, bé cũng bắt đầu muốn đượcchơi với Nguyên Tích ba ba, La Tiểu Lâu ba ba cùng Althon bệ hạ."Ngày mai chúng tatrở về" Qua một lúc lâu, Gerald mới hồi đáp.Đợi đến lúc NguyênNguyên chơi mệt thì ngủ, Gerald cúi đầu, nhìn bé thật lâu, mới từ từ tiến lại gầnNguyên Nguyên. Trong miệng Gerald dần dần xuất hiện một vầng quang màu trắng, hắncẩn thận đem vầng quang móm vào miệng Nguyên Nguyên."Như vậy, mặc dùngươi sẽ tạm thời quên ta, nhưng là, sau này, ngươi sẽ không thể rời bỏ ta nửa bước. Ta đã sai lầm, ta không nên nói những lời đó, bởi vì từ lúc ngươi ra đời, ta chưa hề xem ngươinhư là một hài tử mà đối đãi".Đúng vậy, từ đầu chí cuối, hắn đều đối đãi với tiểu Nguyên Nguyên như là tiểu thê tử tương lai.Ngày thứ hai,Gerald rốt cuộc cũng mang Nguyên Nguyên xuất hiện trong vương cung. Althon bệ hạ hung hăng thở phào nhẹ nhỏm, trợn mắt nhìn contrai một cái, mới lên tiếng, "Tại sao về trễ như vậy, Nguyên Tích đã đợi hai ngày rồi."Nguyên Tích lửa giậnbị đè nén hai ngày, nhưng lúc nhìn thấy Nguyên Nguyên, hắn bất giác không thốt ra lờibắt bẻ. Dáng vẻ của tiểu hài tử kia rõ ràng là được bồi dinh dưỡng quá đà, mập đến không nhìn ra ngấn cổ...Sửng sốt một lúclâu, Nguyên Tích mới vạch lá tìm sâu được vài nơi nhung mao của Nguyên Nguyên bịgió thổi động, nói: "Này, ngươi có hay không tận tâm nuôi dưỡng con ta, cái này... cái này màulông rõ ràng không đúng lắm, nó còn làtiểu hài tử, ngươi sao có thể dẫn nó rangoài để gió thổi ngày phơi mưa rừng!"Gerald không phảnbác, hắn chẳng qua là lặng nhìn chăm chăm Nguyên Nguyên bị Nguyên Tích ôm đi.Nguyên Tích càngkhó chịu vì ánh mắt của Gerald, chẳng có người cha nào thích con trai mình thuộcquyền sở hữu của người khác.Đêm đó, cả nhà NguyênTích mang theo Nguyên Nguyên rời đi trước một ngày.Bọn thị nữ ở trongcung A Đặc Đế Tư bắt đầu bàn tán, vương tử điện hạ có phải hay không đã ngắm thê tử đến hóa đá, hắn đã giữ tư thế đó lâu lắm rồi.Lúc Nguyên Nguyênlên tám tuổi, đang còn học tiểu học,trong trí nhớ của bé lại thoang thoáng hình bóng một người. Bé sửng sốt rấtlâu, cảm giác có gì đó rất ôn nhu.Khi Nguyên Nguyênđược mười tuổi, cùng ca ca tỷ tỷ dạo chơi xung quanh ở công viên thì mệt mỏi muốnnằm xuống nghỉ ngơi một chút. Bên cạnh ghế ngồi bất chợt xuất hiện một nam nhânanh tuấn dáng cao mảnh, dùng ánh mắt vàng nhạt nhìn chằm chằm vào nhóc hồi lâumới lên tiếng: "Sắc mặt ngươi không tốt, là mệtsao?"Nguyên Nguyên lắc đầumột cái, nhóc không có thói quen cùng người xa lạ nói chuyện, nhưng sao lại giốngnhư không đành lòng để cho nam nhân trước mặt chờ đợi, liền nói,"Không, chẳng qua là mới vận động quá mức."Nam nhân đưa tới mộtchén nước ấm, nói: "Uống vào sẽ khá hơn một chút."Nguyên Nguyên vừamuốn nói cám ơn, Ly Hoa cùng 125 đã chạy tới, ôm cổ của nhóc nói: "Hắc, đệ đệ, ngươi thếnào chỉ mua đồ uống một mình"Nguyên Nguyên vừamuốn giải thích, lại phát hiện, nam nhân bên cạnh đã không thấy đâu.Lúc Nguyên Nguyênmười lăm tuổi, bởi vì dáng ngoài giống Nguyên Tích mà tính tình lại y hệt La TiểuLâu, còn tuấn mỹ thanh thoát, nên có không ít người bày tỏ cùng cậu ý muốn kếtduyên nhân tình. Nguyên Tích ngày đêm nghiêm phòng giữ chặt contrai, sau đó phát hiện tiểu nhi tửdường như hoàn toàn không có cảm giác với một ai, nên mới an tâm.Trong phòng riêng,Ly Hoa lặng lẽ hỏi Nguyên Nguyên: "Ngươi cái đứa nhỏ ngốc, gặpvấn đề gì rồi phải không, đừng nói ngươi là đệ đệ sinh đôi với ta mà ta không nhắc nhở, hoa khôi của trườngkhông phải là tệ đâu nha, hay là ngươi đang xấu hổ đi?"Nguyên Nguyên cứngngười một cái, đẩy Ly Hoa ra, nói, "Ta chẳng qua là, chẳng qua là cảm thấy takhông thể tùy tiện thích người khác, ta tựa hồ đang chờ đợi cái gì đó"Ly hoa nghi ngờnhìn cậu, ép hỏi, "Chẳng lẽ ngươi thầm mến ai rồi?"Nguyên Nguyên gấp đếnđộ mặt đỏ rần, "Làm sao có thể chứ?""Ngươi thiệt khôngcó gạt ta? Ngươi còn như vậy ta sẽ nóicho 125 biết, nó nhất định có biện pháp đem bí mật của ngươi đào móc ra ngoài!"Nguyên Nguyên bận rộnnhìn chung quanh một chút: "Ngàn vạn chớ, ta thật không có gạt ngươi cái gì, ta chẳng qua là,có một loại cảm giác mà thôi, mặc dù ta cũng không nói lên được tại sao. Bấtquá, ngươi xác định chúng ta đã đến tuổi yêuđương? Muốn ta nói với phụ thân suy nghĩ của ngươi không?"Ly Hoa cà lăm mộtcái, nhanh chóng kết thúc đề tài.Lúc Nguyên Nguyênmười sáu tuổi, cậu vội vội vàng vàng đi ra cửa trường đại học, suy nghĩ làm sao về nhà đây. Ca ca phải giúpphụ thân xử lý sự vụ, tỷ tỷ thì ở cùng Ly Mạch cửu cửu rồi.Còn đang đợi xe đếnđón, cậu liền bị một người ôm bay đi. Tốc độ cực nhanhđến mức cậu không thể không nhắm hai mắt lại. Đến khi hơi thở cũng không thông, cậu mở mắt rathì giật mình há to miệng.Cậu cư nhiên đang ngồi trên người một con Kim long vút bay trênbầu trời.Gerald quay đầu lại,ôn hòa liếc nhìn thiếu niên đang ngây ngốc. Hắn đợi mườimấy năm, rốt cục chờ đến, hắn tới đón thê tử đây mà.Phiênngoại: Lần đầu bên ngoài của La Tiểu Lâu Edit: Bòn***Phiên ngoại: Lần đầu bên ngoài của La Tiểu Lâu
Phần 1Một ngàn năm đã trôi qua, coi như đạicường nhân mang gien SSSS Nguyên Tích cũng đã trở thành lãonhân. Dù vậy, trong mắt La Tiểu Lâu, hắn luôn là người tuấn mỹ nhất, đẹp trainhất.Vương vị của hắn đã sớm truyền cho Nguyên Dục, còn hai đứa trẻ khác củahọ cũng đã có cuộc sống hạnhphúc mỹ mãn.Lúc này, khi ánh mắttrời dần tà xuống, trong phòng chỉ có hắn và La Tiểu Lâu. Tất cả mọi người đềubị Nguyên Tích nhốt ở bên ngoài, hắn không cho phép bất luận kẻ nào vào quấynhiễu.Nguyên Tích nhìn LaTiểu Lâu yên lặng nằm trên giường, hắn từ từ quỳ gối trên tấm thảm thật dày, dầuvết ngàn năm ở ngực đang tản phát ra nóng rực, phảng phất có thể đả thương da.Nhưng hắn không cảm giác được, có một loại đau đớn còn khắc sâu hơn vạn phầnđang làn tràn toàn bộ cơ thể hắn.La Tiểu Lâu rốt cụcrời đi hắn, sẽ không mở mắt ra hướng về phía hắn mỉm cười, sẽ không dâng lên thứcăn hợp khẩu vị của hắn nhất, sẽ không lúc hắn ngã bệnh thì dung túng hắn đủ điều,sẽ không hôn hắn, nói với hắn, ta yêu ngươi.Nhưng là, cả đời này, La Tiểu Lâu cũng chưa nghe qua những lờiấy. Cậu thích làm nũng, tại sao không hề yêu cầu hắn nói lên lời đó?Mỗi một lần sinh nhật,mỗi một lần đưa cho hắn lễ vật, mỗi một bánh ngọ tinh mỹ khéo léo, cũng nươngtheo có câu ngọt ngào kia hắnthích nghe nhất. Làm người yêu, chính là bên nhau trọn đời, La Tiểu Lâu cũng từngnằm ở trên người hắn, thú thật với hắn.Nhưng Nguyên Tích cho tới bây giờchưa một lần nhìn sâu vào mắt La Tiểu Lâu thốt lên ba từ này.Lúc còn trẻ giận dỗikhông chịu ở trước mặt cậu nói —— càng nhiều hơn chính là ngượng ngùng, lớntuổi, càng không nói ra miệng. Có lền cậu cười giỡn hỏi một câu bị hắn cự tuyệt,La Tiểu Lâu cho tới bây giờ không tiếp tục bức bách hắn nữa.Tuy nhiên, hắn chotới bây giờ không nghĩ tới, La Tiểu Lâu lại cứ như vậy rời hắn đi. Rõ ràng, ngày hôm qua La Tiểu Lâutrước khi ngủ hôn hắn, nói cho hắn biết sẽ một mực phụng bồi hắn.Văn khí của khế ước càng ngày càng nóng, Nguyên Tích đứnglên, nâng La Tiểu Lâu nằm sâu vào giường một chút, sau đó nằm xuống bên cạnh cậu.Giờ khắc này,Nguyên Tích vô cùng cảm tạ năng lực của khế ước.Chờ ta, cho dù chết,chúng ta cũng sẽ cùng nhau.***Tiếng gõ cửa vanglên, Nguyên Tích chậm rãi mở mắt, chợt, hắn lật người ngồi dậy, đầu tiên pháthiện bên người không có La Tiểu Lâu, hắn cũng không phải ngủ ở trên chiếc giườngquen thuộc. Hơn nữa, có cái gì đó rất không đúng.Rất nhanh, trên cửabắn ra một tia sáng, hình ảnh một thị nữ xuất hiện ở trên màn ảnh, "Điện hạ,ngài có khỏe không, đã đến thời gian huấnluyện rồi"Nguyên Tích lấy làmkinh hãi, huấn luyện? Kể từ khi mười tuổi thì hắn chưa từng để cho người khác gọirời giường tham gia huấn luyện. Nguyên Tích lúc này mới nhìn ra, đây là căn phòng hắn ở khi mười tuổi a.Nguyên Tích nghi ngờsoi vào gương, rất nhanh lấy làm kinh hãi, kia rõ ràng là gương mặt của hắn khicòn bé, tối đa sáu bảy tuổi thôi.Nhanh chóng đổi yphục, mở cửa, thị nữ quen thuộc, viện tử quen thuộc, còn có cha mẹ cùng với tiểuđệ Nguyên Nặc."Nguyên Tích, thếnào lại thất thần thế, không thoải mái sao?" Phượng Già Lăng ngồi bên cạnhNguyên Liệt, quan tâm địa nhìn hắn.Nguyên Tích ngâyngười hai giây, hơi có vẻ cứng đờ nói,"Không có sao, con rất khỏe, mẫu thân." Thời gian không đúng, chẳng lẽ, mọi thứ trước đây là mộng sao? Hắnkhông hề lớn lên, không gặp phải La Tiểu Lâu, không có trải qua những chiếntranh mất mát...Không, không phải,những thứ kia tuyệt đối không phải là giả, hơn nữa tim của hắn phảng phất cơnđau, ngực còn có cảm giác đốt nóng quen thuộc, đó là cảm giác lúc khế ước khởi động.Nguyên Liệt nhìncon trai một cái, "Ngày mai bắt đầu đi học, sẽ được huấn luyện đến chạng vạng,buổi trưa, thị vệ trường sẽ mang mấy hài tử cho con chọn lựa, bọn họ sẽ cùngcon huấn luyện, cũng là người hầu sau này,quan trọng hơn, bọn họ sẽ là đồng bạn của con."Phượng Già Lăng mỉmcười nhìn bên này, tiểu Nguyên Nặc là mặt hâm mộ, nó phải chờ hai năm nữa mớicó người hầu riêng.Nguyên Tích dừng mộtchút, rất nhanh gật đầu một cái, hắn hoảng hốt nhớ lại, trước đây, quả thật có khung cảnh như vậy, hắn lúc ấy chọntrúng chính là La Đức cùng Hạ Tá, cũng về sau trở thành cận vệ trung thành và bằnghữu.Sau buổi sáng huấnluyện, Nguyên Tích từ phòng huấn luyện đi ra, thành tích cao chót vót khiến lão sư vui mừng. Tiểu Nguyên Nặc cũng mồ hôilâm ly chạy ra khỏi phòng huấn luyện, nói: "Ca ca, tí nữa tuyển chọn, đệ giúphuynh tuyển lựa"Cùng trong trí nhớgiống nhau như đúc lời thoại này, Nguyên Tích đưa cho nó khăn lông, sau đó quay đầu nhìn về phía cửa.Thị vệ trường đangmỉm cười, dẫn mấy hài tử đi vào.Ánh mắt trong suốtcủa Nguyên Nặc sáng lên, nhỏ giọng nói, "Ca ca, người thứ ba, người thứ ba, mặcquần áo trắng đó."Nguyên Tích đã hoàn toàn khẳng định, hắn chính là sống lại, hết thảy cùngtrước giống nhau như đúc.Thị vệ trường đi tớigần trước, hướng về phía hai vị tiểu điện hạ thi lễ, sau đó nói, "Điện hạ, ngài có thể chọn lựa người hầu của mình"Mấy đứa trẻ xếpthành một hàng, mang theo khẩn trương cùng hưng phấn, cẩnthận nhìn hắn. Được vương tử điện hạ chọn trúng, đối với những hài tử này mànói, là vinh dự tốt nhất.Nguyên Tích bất độngthanh sắc từ hài tử thứ nhất nhìn lên, hắn thậm chí nhớ cả quần áo và thứ tự củaLa Đức cùng Hạ Tá, hết thảy đều phù hợp trí nhớ của hắn.Như vậy, hắn có thểlần nữa gặp phải La Tiểu Lâu, sau đó chiếu cố cậu, cùngcậu chung một chỗ. Vào giờ khắc này, sự thống khổ cùng tâm tình trầm muộn củaNguyên Tích mới biến mất, tim của hắn phảng phất lần nữa được sống lại, hắn thậmchí bắt đầu không kịp chờ đợi hy vọng cùng La Tiểu Lâu gặp nhau.Nguyên Tích như cũchọn Hạ Tá cùng La Đức, La Đức liền lập tức cảm khái vô cùng, hận không được lậptức quỳ trên mặt đất mà tuyên thệ thần phục. Còn Hạ Tá mặc dù là có phần che đậytâm tư, nhưng đôi mắt sáng rực cho thấy thấy hắn cố nén kích động.Nguyên Tích nhìn toànbộ đám nhỏ một cái, trong đôi mắt có chút mấtmác, nói, "Tề thúc thúc, ta chọn xong rồi, như vậy ——"Lời của Nguyên Tíchngưng giữa chừng, ánh mắt dừng lại trên người hài tử cuối cùng.Đó là một nam hài tócđen, đôi mắt cũng đen nhánh một màu đang hănghái bừng bừng nhìn bên này, khác biệt hẳn với đám hài tử ủ rũ cuối đầuhoặc mang vẻ lo lắng.Càng làm cho NguyênTích để ý chính là, ngũ quan của hài tử ấy vô cùng quen thuộc, mặc dù so vớingười kia trong trí nhớ thì có phần non nớt quá, nhưng Nguyên Tích chỉ liếc sơ qualà nhận ra được.Thị vệ cười dàinói, "Tốt, điện hạ nếu chọn xong, ta liền mang những người khác đi xuống.""Được, được!"Nguyên Tích chợt hô dồn dập, sau đó trong ánh mắt nghi hoặc của mọi người, hắn đi tới đứa trẻcuối cùng kia.Khi mọi người đổ dồnsự chú tâm vào, Nguyên Tích sắc mặt khó coi bắt lấy cổ áo đứa trẻ kia, đem cậuđến bên cạnh mình, thanh âm khàn khàn hỏi, "Ngươi là, ngươi... ngươi tên là gì?"Mủi chân cơ hồ bịnhón đến cách mặt đất, đứa trẻ tóc đen giật mình cùng luống cuống nhìnNguyên Tích, bởi vì tư thế không quá thoải mái nên hơi nhíu lại mi, "La Tiểu Lâu, tên của ta là La Tiểu Lâu,ta là ——""Tốt lắm, chọn thêmngười này." Nguyên Tích cắt đứt lời của La Tiểu Lâu, hắn không thể nghĩ tới, lầnnày, cư nhiên sớm như vậy đã gặp La Tiểu Lâu.Nếu như hắn nhớkhông lầm, lúc này La Tiểu Lâu cũng không phải là ngườiyêu của hắn, người hắn thương nhớ vẫn đang ở nơi nào đó của 4000 năm trước.Nhưng là, cái này cũng không làm trở ngại hắn đem La Tiểu Lâu đặt ở bên người, sauđó, chờ đợi người kia tái thi hoàn hồn.(Bòn: Nguyên Tích cho rằng đây chính là "La TiểuLâu thật", lúc còn nhỏ. Sau này lớn lên tự tử mới bị "La Tiểu Lâu của NguyênTích" nhập hồn. Nên Nguyên Tích thu nhận người ta để... chờ xử :D )Đứa trẻ tóc đen hơigiật mình, hơn nữa, mặc dù đã khai họ tên, cổ áovẫn bị người kia xách lên, mà cái người này so sánh tuổi cũng chẳng hơn cậu làbao, nhưng khí thế thì hoàn toàn áp đảo cậu trong tay.Thị vệ trường mặcdù cảm thấy chọn ba người là hơi nhiều, nhưng vẫn sảng khoái vì đã hoàn thành xong thủ tục.Người hầu cho vươngtử điện hạ chọn thì phải đến ở với điện hạ trong cung.La Đức cùng Hạ Tátrước phải trở về, bọn họ có thời gian một ngày từ biệt với gia trưởng, còn LaTiểu Lâu tjì ngơ ngác đứng bên cạnhNguyên Tích, tựa hồ hoàn toàn không biết nên làm cái gì bây giờ.Nguyên Tích quansát, săm soi cậu, sau đó lúc La Tiểu Lâu nhìn về phía hắn, nói một câu, "Ngươisau này theo ta, không có mệnh lệnh của ta, không cho chạy loạn, nghe rõchưa? "Hiện tại người nuôiLa Tiểu Lâu là Kim phu nhân cũng không thương yêu La Tiểu Lâu, sau đó còn làm ra vài chuyện quá đáng, Nguyên Tích không hy vọng La TiểuLâu sẽ cùng Kim phu nhân có liên hệ gì.La Tiểu Lâu nhìn hắnmột lúc lâu, dường như muốn nổi thịnh nộ với Nguyên Tích rồi không quá tìnhnguyện nói, "...... Được. "Có chút kinh ngạcLa Tiểu Lâu không yêu cầu về nhà, thị vệ trường nói, "Như vậy, ta trước dẫn cậuấy đi an bài nơi ở "Nguyên Tích nhíumày một cái, lúc La Tiểu Lâu bị lôi kéo đi qua bên người hắn, muốnnói cái gì, rồi lại ngậm chặc khóe miệng.Đám người đi ra ngoài, Nguyên Tích mới mở máy truyềntin, nói, "La quản gia sao, là ta, ừm, ông giúp ta an bài một chuyện."Buổi tối hôm đó, cây kim chỉ từ từ hoạtđộng, đã đến mười một giờ rưỡi đêm rồi.Trên hành langvương cung, mặc dù vẫn sáng nhu hòa màu vàng nhạt của ánh đèn, nhưng có rất ít người đi lại.Trừ người hầu nửa giờ tuần tra thì trở về một chuyến.Khi thị vệ đi tuầnlướt qua không lâu, một cánh cửa im lặng mở ra. Lại qua mấy giây, một đầu nhỏ mớitừ phía sau cửa nhô ra.Trên đầu mang mặt nạ,cậu nhìn chung quanh một chút, xác định không ai sau mới rời gót, trong tay còncầm một thanh chủy thủ.Đi đến khúc quanh,đứa trẻ ngừng lại, cẩn thận ghé đầu nhìn ra ngoài.Vô cùng trùng hợpchính là, cua quẹo bên ngoài truyền tới tiếng động nhỏ, mà cậu muốn tránh đã không còn kịp rồi. Khi cậu lui về phía sau, phát hiện chỉ làngười máy giúp việc đi qua cua quẹo, nó lóe ánh mắt lam quang quét vào trên đứatrẻ dính sát tường. Lúc ánh mắt đứa trẻ trừng lớn hết cỡ, nó hướng cậu chào mộtcái, sau đó rời đi.Đứa trẻ thở phào nhẹnhỏm, chân đều run lên."Thật may.""Không phải là ngườisao?""Dĩ nhiên, nếu không liền bị phát hiện —— a!"Đứa trẻ bị kinh sợ,chủy thủ trong tay hoảng loạn chắn trước người, mặt nạ là không cố định được, rớtxuống, lộ ra vẻ kinh hoảng của La Tiểu Lâu.Nguyên Tích đứngsau lưng La Tiểu Lâu, ưu thế cao hơn nửa cái đầu, để cho hắn cao cao khí thếnhìn kẻ nửa đêm tính toán len lén trốn chạy.La Tiểu Lâu ngâyngười chốc lát, mới nhỏ giọng nói, "Điện, điện hạ, đã trễ thế này, ngươi tại sao còn chưa ngủ? Ta, ta đói bụng, muốn đi tìm gì đó ăn chút ——"Nguyên Tích liếc mắtnhìn nhìn lướt qua chủy thủ trong tay La Tiểu Lâu, trong lòng châm chọc, cáinày phải thật ngu ngốc mới tin lời nói dối kia, nhưng biểu hiện ra rất trầmtĩnh."Ta bất kể ngươi muốnlàm gì, cùng ta trở về." Nguyên Tích trầm giọng nói.La Tiểu Lâu đứngkhông nhúc nhích, Nguyên Tích nhướng nhướng mày, cầm cổ tay La Tiểu Lâu, kéo cậutrở về. La Tiểu Lâu muốn chống cự, nhưng so với người được huấn luyện đặc biệtnhư Nguyên Tích thì chống cự hay không chống cự vốn chẳng khác nhau."Ta không muốn ......"La Tiểu Lâu tuyệt vọng nhỏ giọng nói, bởi vì không có hy vọng thoát đi, cậu tựahồ có chút hỏng mất, "Ta không nên ở chỗ này, ta phải về nhà ......"Nguyên Tích kéo LaTiểu Lâu trở về phòng, bất quá không phải là gian phòng kia, mà là cách vách,trên thực tế, cách vách chính là căn phòng của Nguyên Tích.Nhìn căn phòng này rõ ràng càng thêm hoa lệ thoải mái,lòng của La Tiểu Lâu lại chẳng chút lay động, bắt đầu ở Nguyên Tích trong tayngọ nguậy.Một tay đem hai tayLa Tiểu Lâu cố định sau lưng cậu, Nguyên Tích cau mày nhìn La Tiểu Lâu giằng comột hồi, mới lên tiếng, "Tại sao muốn về nhà? "La Tiểu Lâu ngẩnngơ, sau đó ngẩng đầu nói, "Tại sao không thể về nhà, ngươi không có quyền đem ta nhốt ởnơi này, ta, ta có thể kiện ngươinha. Đệ đệ ta, không, ba ba ta nhất định sẽ mang ta trở về, ngài sẽ không bỏqua các ngươi ......"Nói đến người nhà,La Tiểu Lâu hơi gấp gáp, trên mặt còn mang theo ủy khuất. Ánh mắt ướt nhẹp, lóemột tầng thủy quang, giống như là tùy thời sẽ khóc một trận.Đứa trẻ cùng ngườiyêu giống nhau như đúc, nhỏ như vậy, đáng yêu như thế, thật đúng là dáng vẻ khiêu khích người ta khi dễ làm cho ánh mắtNguyên Tích thoáng mơ hồ.Cho nên qua một lúclâu, Nguyên Tích mới nhận ra được trong lời nói của La Tiểu Lâu có gì không đúng.Chờ lúc cậu phản ứng,Nguyên Tích cứng một cái, ngay sau đó dùng lực đem La Tiểu Lâu kéo vào trong ngực, nhìn chằmchằm ánh mắt của cậu hỏi: "Ba ba ngươi là ai? Đệ đệ ngươi tên gì? "La Tiểu Lâu len lénnhìn Nguyên Tích, phát hiện hắn cũng không tính đánh người, mới lêntiếng, "Ba ba ta là La Thành Trạch, Đệ đệ là La Duệ. Ngươi không thả ta đi, ba ba ta sẽ báo cảnh sát, La Duệ cũngtới tìm ngươi tính sổ!"Tên hai người này,rõ ràng La Tiểu Lâu đã từng nói qua,chính là tên phụ thân cùng đệ đệ khiếp trước của cậu.Thiên địa a, La TiểuLâu mà hắn yêu thương cư nhiên lại xuất hiện vàolúc này.Tay Nguyên Tích runrun, ôm chặc lấy La Tiểu Lâu, đầu tựa vào bả vai của đứa trẻ còn vô cùng non nớt.Cũng bởi vì tư thế này, La Tiểu Lâu không thấy được ánh mắt của Nguyên Tích đỏlên.Lúc La Tiểu Lâu bởivì khó chịu bắt đầu giãy giụa, hắn mới khống chế lại thanh âm của mình, nói,"Ngươi có hay không tiền đồ, cư nhiên để cho đệ đệ giúp ngươi đánh nhau."Lại bị ôm lấy khiếnLa Tiểu Lâu sửng sốt chốc lát, bắt đầu đẩy Nguyên Tích, "Ai nói a, ta, ta cũnggiúp hắn đánh nhau chứ bộ, hơnnữa, ta rất chiếu cố hắn. ""Hảo, ta biết,ngươi là một hảo ca ca." Thanh tuyến Nguyên Tích rốt cụcbình thường, nhưng vẫn là không chịu buông ra La Tiểu Lâu."Kia, ngươi chừngnào thì để ta trở về. " La Tiểu Lâu hỏi tới.Nguyên Tích hơi buông La Tiểu Lâu ra, hỏi cậu, "Ngươi hiện tại baonhiêu tuổi?""Sáu, sáu tuổi." LaTiểu Lâu nhìn chằm chằm hắn nói, sau đó tận lực ưởng ngựcnhỏ, để cho mình cao lên một chút.Ánh mắt của NguyênTích càng ngày càng ôn nhu, hắn ôm La Tiểu Lâu một hồi, nói, "Ngươi giằng colâu như vậy, có phải hay không mệt mỏi, ta dẫn ngươi đi tắm, ngủ một giấc trước."La Tiểu Lâu thật rathì cố ý kiên trì đến mười một giờ rưỡi, đã sớm mệt nhọc. Saulại bị kinh sợ, vào lúc này nghe Nguyên Tích nói, nhất thời cảm thấy đầu trầmtrầm.Thân thể NguyênTích bây giờ mặc dù hơn sáu tuổi không nhiều,nhưng dưới sự huấn luyện lâu dài, hắn với La Tiểu Lâu sáu tuổi khí lực lớn hơn,dễ dàng ôm lấy La Tiểu Lâu, đi tới phòng tắm.Pha nước ấm xong, hắncỡi quần áo cho La Tiểu Lâu bắt đầu ngủ gà ngủ gật, đem cậu ôm đến bồn tắm.Được nước nóng baophủ toàn thân, La Tiểu Lâu giương mắt nhìn Nguyên Tích, rốt cuộc là tiểu hài tử,đứa trẻ cùng lứa đối với mình cơ hồ không có gì phòng bị, cậu đã hoàn toàn quên NguyênTích chính là kẻ không chịu thả mình rời đi.Mà Nguyên Tích vớitâm tư của kẻ có hơn một ngàn năm tuổi lại luôn cảm thấy mình vẫn còn ở trong mộng,cái này nhất định là trời cao đưa lễ vật cho hắn, đem tuổi thơ của La Tiểu Lâuđến bên cạnh hắn. Sau khi trải qua vạn phần đớn đau ly biệt, còn có cái gì socái này tốt đẹp đây.Hắn động tác êm áigiúp La Tiểu Lâu tắm, nghĩ đến bật cười, trước kia luôn là La Tiểu Lâu pha nướccho hắn, chà lưng cho hắn, bây giờ hoàn toàn trái ngược. Nhưng là, hắn nguyện ý, chờ tiểu người yêu của hắn từ từ lớnlên.Sáng sớm ngày thứhai, La Tiểu Lâu nằm trên giường Nguyên Tích tỉnh lại. Lúc cậu mở mắt, bịNguyên Tích ngồi sát bên giường dọa cho sợ hết hồn.Nguyên Tích trên mặtbiểu lộ hơi hòa hoãn, đưa cho cậu mộtbộ y phục. Thậm chí lúc La Tiểu Lâu không chú ý, giúp cậu mặc vào."...... Ta phải vềnhà!" La Tiểu Lâu chợt nói.Nguyên Tích cài nútáo cuối cùng cho cậu, nghiêm túc nói, "Trên thực tế, ta muốn cùng ngươi nói rõ. Ngươi ăn cơm trước,sau đó ta dẫn ngươi về... nhà của ngươi xem một chút."Lúc hai người xuốnglầu đến phòng khách, người hầu tựa hồ cũng không giật mình, bọn họmỉm cười hướng Nguyên Tích vấn an, khi nhìn về phía La Tiểu Lâu, cũng sẽ cho cậumột nụ cười.La Tiểu Lâu hết sứcngồi cách xa vị trí của Nguyên Tích, cúi đầu nhìn bữa ăn sáng không quá quen thuộc, hơi do dự, rồi bắt đầu ăn.Ăn một nửa, La TiểuLâu ngừng, chuyên chú chờ đợi Nguyên Tích.Nguyên Tích thongthả ăn bữa sáng, vừa ăn vừa nói: "Lo cái gì, sơ ta không dẫn người về sao"La Tiểu Lâu khôngquá cao hứng nhìn hắn, lại tiếp tục ăn.Sau đó, Nguyên Tích xin nghỉ phép với lão sư, cùng nhóm thị vệ bí mật đilên một chiếc phi thuyền chiến đấu.Hai ngày sau,Nguyên Tích mang theo La Tiểu Lâu đi tới tinh cầu trước mặt."Đây chính là địa cầu."Đó là một tinh cầu màuxanh nhạt, nhìn từ trong vũ trụ, rất là xinh đẹp. Nhưng trên màn ảnh truyền đếnthông tin, ở đấy không có một người."Không, không, takhông tin đây là thật, ba ba bọn họsẽ không bỏ lại ta mà dọn nhà đi" La Tiểu Lâu run rẩythanh âm nói.Nguyên Tích bất đắcdĩ, mang theo cậu đi tới khu vực Á Châu Đông Nam Bộ."Ngươi thấy đấy,không có một người, chỉ có một ít cổ kiến trúc, cũng thuộc về khu vực bị bảo vệ.Trên thực tế, rất sớm nơi này đã không ai. Ngươi hẳn đã sớm biết, chẳng qua là không muốn thừa nhận, hiện tạicách lúc người rời đi, đã qua hơn bốn ngànnăm, bọn họ đã không có ở đây."La Tiểu Lâu ngơ ngác nhìn, chợt ngồi xổm xuốngkhóc lớn lên.Nguyên Tích thật muốnôm lấy cậu, đau lòng địa nói, "Đừng khóc, ngươi còn có ta, ta sẽ một mựcbồi ở bên cạnh ngươi"Ngay góc độ mà LaTiểu Lâu không thấy, khóe miệng Nguyên Tích từ từ hiện lên một cổ quái vui vẻ,bây giờ, không ai có thể đem ngươi rời khỏi ta.Từ đó về sau, trong thế giới của người, chỉ có một mìnhta.Edit: Bòn***Phiên ngoại: Lần đầu bên ngoài của La Tiểu Lâu
Phần 2"Uy, La Tiểu Lâu, lầnnày ngươi lại là người xếp cuối cùng! Rốt cuộc ngươi có hay không nghiêm túc đi học a!" La Đứcnhìn có chút hả hê kêu lên.La Tiểu Lâu đi bên cạnh Nguyên Tích, quay đầu trợn mắt nhìn hắn mộtcái, "Có nha, ta đây rõ ràng đứng thứ 21,trong lớp có bốn mươi người cơ mà.""Ha ha, nhưng là, ba người chúng ta luôn có thứ hạng cao trong lớp,ngươi mỗi ngày cùng chúng ta học chung, không thấy tự ti sao. Chỉ có ngươi theokhông kịp, suy nghĩ một chút về sắc mặt đội trưởng ngườihầu đi, thật không biết ban đầu ngươi là thế nào được chọnchứ." La Đức cười hì hì nói.La Tiểu Lâu bị tứcđỏ mặt, muốn tới đánh La Đức, nhưng bởivì tay bị Nguyên Tích lôi kéo nên không đi được.Đi cạnh Nguyên Tíchở phía bên kia, Hạ Tá liếc La Đức một cái, "Ngươi thế nào cứ trêu chọc cậu ấy,có phải hay không lại muốn bị đặc huấn? Lại nói, thành tích của ngươi so với tacùng Nguyên Tích cũng kém một đoạn, saokhông thấy ngươi tự ti?"La Đức bĩu môi, thấp giọng lẩm bẩm, "So với ta cùng lắm thì baonhiêu, thế nào ngươi lại quản ta. Mấu chốt là thành tích các ngươi sao lại tốtnhư vậy, biến thái!"Hạ Tá cười yếu ớtnhìn La Đức một cái, La Đức không chú ý, lại run lên, ngay sau đó nhìn hai bên một chút, kéo chặt áo khoác.Nguyên Tích nghiêngđầu nhìn sắc mặt mất hứng của La Tiểu Lâu, nói, "Cái này không có gì, cũng đã có tiến bộ, hơn nữa họcsinh ban A có rất nhiều thời gian học tập, còn người phải tham gia tập huấn."Nói đến đặc huấn,La Tiểu Lâu càng xám đen mặt. Mặc dù cậu quả thật cũng có đặc huấn, nhưng là cường độ đặc huấn của ba người Nguyên Tích cách cậukhoảng xa thật xa, mặc dù rất thích đặc huấn nhưng cậu thật là vô phương phát triển..."Ngươi đừng suynghĩ nhiều, huấn luyện tinh thần lực rất khó, người bình thường muốn huấn luyệncũng không được." Nguyên Tích giống như là biết cậu muốn cái gì, an ủi.La Tiểu Lâu gật đầumột cái, do dự một chút, quay đầu nhìn về phía Hạ Tá, hỏi: "Hạ Tá, ngươi đi học,có làm bút ký sao? "Hạ Tá quái dị nhìncậu, lắc đầu, "Chưa từng làm, tiến trình ta tự học đã vượt qua lớp ohc5 hiện tại rồi"La Tiểu Lâu oán niệmnhìn Hạ Tá, cậu cũng biết, bởi vì Nguyên Tích cũng không làm bút ký.Nguyên Tích hơi cườimột cái, nhìn La Tiểu Lâu, trong mắt lóe lên một tia ôn nhu khó gặp.Buổi chiều, La TiểuLâu làm xong huấn luyện tinh thần lực, lại bị an bài một ít thể lực huấn luyện.Đợi đến lúc cậu mệt mỏi hết sức, Nguyên Tích ba người cũng từ phòng huấn luyệnđi ra.Trở lại chỗ ở, LaTiểu Lâu nhìn đại thụ trong sân, có chút ngẩn ra."Thế nào? " NguyênTích hỏi.La Tiểu Lâu nhìn gốccây kia, phần trên bạch hoa đua nở, nhíu lại mi, không biết tại sao, cậu luôn cảmthấy cảm giác quen thuộc quỷ dị, loại cảm giác đó giống như là nhiều năm trước, cậu đã từng đến chỗ này.Cuối cùng La TiểuLâu lắc đầu một cái, theo Nguyên Tích đi vào.La Đức cùng Hạ Tá ởtại lầu một, căn phòng của Nguyên Tíchcùng La Tiểu Lâu ở lầu hai.Trên thực tế, kể từkhi chạy trốn bị Nguyên Tích bắt được, Nguyên Tích một mực để La Tiểu Lâu ngủ ởphòng của hắn. Lúc mới bắt đầu, La Tiểu Lâu bởi vì không tìm được người nhà, vừavội lại sợ, còn cảm thấy dị thường cô đơn, đối với an bài như thế ngược lại cómấy phần cao hứng.Sau đó hai năm, Nguyên Tích mặc dù không suy nghĩ lại ý tứ của hắn, nhưngcũng không nói để cho La TiểuLâu đổi phòng, La Tiểu Lâu tự nhiên cũng lười nói.Nguyên Tích lấy raquần áo đổi giặt, nghỉ ngơi một hồi rồi nói với La Tiểu Lâu, "Đi tắm."La Tiểu Lâu mệt mỏicũng không muốn nhúc nhích, nhưng suy nghĩ tắm một chút quảthật có thể hóa giải mệt nhọc, liền đi theo Nguyên Tích đi tới phòng tắm.Pha xong nước ấm,hai người cũng vào bồn tắm, mỗi người một bên.La Tiểu Lâu dựa vàobồn tắm mơ màng buồn ngủ, trong cảm giác mơ hồ có bàn tay đang giúp cậu gội đầu, mặc dù rất muốn nói cho Nguyên Tích,cậu đã tám tuổi, có thể tựmình tắm gội. Nhưng bởi vì mỏi mệt, không mở mắt nổi.Thôi thì lần sau rồihãy nói, dù sao thâm một lần cũng chẳng ảnh hưởng gì.Hô hấp của cậu dầndần thong thả, động tác của bàn tay lia cũng thả chậm xuống.Nguyên Tích lẳng lặngnhìn La Tiểu Lâu, khóe miệng từ từ cong lên.Không có ai biết,vương tử điện hạ lạnh lùng, còn có một mặt ôn nhu như thế.La Tiểu Lâu ngủ mộthồi, thức dậy đã đến giờ cơm tối, cậu đứng dậy đi ra ngoài, lúc bước qua tiểuphòng khách, thấy Nguyên Tích đang ngồi ở trên ghế sa lon nhìn quang não.La Tiểu Lâu tùy ýngồi ở bên cạnh hắn, cầm khay trà linh thực, lại bị Nguyên Tích đè tay xuống."Đói bụng sao, đi, chúng ta đi ăn cơm trước."Nguyên Tích lại điểm mấy cái, ngay sau đó đóng cửa quang não.Hai mắt La Tiểu Lâukhông thôi nhìn nhìn linh thực, nhưng không phản đối, bởi vì phản đối là khôngcó bất kỳ hiệu quả nào, Nguyên Tích đối với việc ăn cơm của cậu quản rấtnghiêm.Trước khi ăn cơm là không cho phép ăn linh thực, nếu không sẽ thiếu dinh dưỡng.Bốn người cùng nhaudùng qua bữa ăn tối, La Đức kêu La Tiểu Lâu, "Đi thôi, tối nay chúng ta cùng nhau chơi trò chơi, ta có thể chỉ ngươi."La Tiểu Lâu lắc đầu,"Không đi, ta còn có bài tập. " Hơn nữa cậu còn muốn học tập nhiều hơn, tháng sau thi cũng không muốn kém bọn họnhiều như vậy.Nguyên Tích nhìn LaTiểu Lâu lên lầu, cùng Hạ Tá nói qua nhiệm vụ ngày mai xong, cũng đứng dậy đi lên lầu.La Đức nhún vai mộtcái, suy tính có muốn hay không mời Hạ Tá đi chơi trò chơi, nhưng lại thôi.Nguyên Tích mở cửaphòng, phát hiện La Tiểu Lâu đã ngồi ở bàn đọcsách. Hắn đi tới, xem một chút La Tiểu Lâu đang cái gì, nói, "Ta giúp ngươi. "La Tiểu Lâu trong mắtlộ ra vui mừng, "Di, tối nay ngươi không vội vàng sao?"Xoa xoa tóc La TiểuLâu, Nguyên Tích ngồi xuống bên cạnh cậu, "ừm "Lúc mà thành tíchLa Tiểu Lâu có thể đuổi theo bọn họ, đã là hai năm sau.Bởi vì nhiệm vụ huấnluyện do huấn luyện viên an bài, bọn họ lại một lần đổi lịch trình học tập ởtrường.La Tiểu Lâu thayxong đồng phục học sinh, hướng về phía Nguyên Tích cùng Hạ Tá La Đức nói, "Cácngươi đi đi, ta đâu có quan trọng, hơn nữa, đã quen rồi."Nguyên Tích nhíumày một cái, đem thanh súng giao cho La TiểuLâu, mới không yên tâm rời đi.La Tiểu Lâu giúp bangười xin nghỉ, sau đó mới đi đến vị trícủa mình. Không ít học sinh đều ở đây len lén quan sát cậu, phát hiện bangười đẹp trai kia không có đến, một ít tiểu nữ sinh không khỏi có chút thất vọng.La Tiểu Lâu ngồi xuống,cậu khi đi học cũng rất nghiêm túc. Nhưng hôm nay, cậu nhìn đứatrẻ tóc bạc trước mặt không khỏi có chút ngẩn ra. Không biết tại sao, hài tửkia dị thường hấp dẫn tầm mắt của cậu.Nét mặt kia quỷ dịlại mang chút lãnh đạm tinh sảo, trông vạn phần đẹp mắt.Nhận ra được tầm mắtcủa La Tiểu Lâu, đứa trẻ kia ngẩng đầu nhìn, ánh mắt sắc bén nhìn đến chính xácvị trí của La Tiểu Lâu.Lúc này, chuông vàohọc vang lên, La Tiểu Lâu bận rộn quay đầu, tập trung tinh thần nghe giảng.Buổi chiều lúc tangiờ học, La Tiểu Lâu xốc lên bọc sách, đứng dậy đi ra ngoài. Sau khi ra khỏi cổng trường, các tiểu nữ sinhcùng lớp cũng đi cùng hướng với cậu,chỉ đi chứ không chào hỏi, kết bạn với cậu."Ngươi muốn đón xe bay công cộng sao? " Tiểunữ sinh hỏi."Ưm" La Tiểu Lâu trả lời, thật ra thì trường học đi bộ vềchổ ở cũng chỉ có mười lăm phút, nhưng Nguyên Tích không yên lòng."Các ngươi, đổi lịchtrình tới đây học, đã quen thuộc chưa?Ta nói là, bằng hữu cái gì đó, cũng tách ra rồi" Tiểu nữsinh tò mò hỏi."Thế nào tách ra?Chúng ta có bốn người, hơn nữa, bản thân ta bằng hữu cũng không quá nhiều." La TiểuLâu phản ứng. Đúng vậy, xuyên không tới đây đã bốn năm, trừ bangười kia, cậu cơ hồ không có bằng hữu, huấn luyện đã chiếm tuyệt đại đa số thời gian của cậu.Cho dù có thời giannghỉ ngơi, cũng toàn bộ cùng NguyênTích ở chung một chỗ.Bé gái nở nụ cười,"Ta tên là Ỷ Lan, sau này hy vọng chúng ta có thể trở thành bằng hữu."La Tiểu Lâu cười cười,đang muốn trả lời, chợt trong hẻm nhỏ trước mặt xuất hiện mấy người. Ỷ Lan sắcmặt thay đổi, kéo La Tiểu Lâu xoay người trở về."Đứng lại!" Mấy ngườikia nhanh chóng vây quanh.Đó là nhóm thiếu niên năm, sáu tuổi, ăn mặc đếntóc tai trưng ra đủ mọi màu sắc."Ngoan ngoãn, đemtiền giao ra đây." Một tên tóc màu đỏlên tiếng.Ỷ Lan kéo kéo La TiểuLâu, tự mình đưa tiền ra trước.La Tiểu Lâu ngẩnngơ, lúc này mới nghĩ đến, cậucho tới bây giờ chưa hề mang tiền, tất cả đều do Nguyên Tích giữ. Mỗi lần mua đồđều có Nguyên Tích hoặc là những người khác trả tiền, căn bản chẳng có lúc nàocậu dùng tiền cả."Thế nào, tiểu tửngươi không có tiền sao? " Têntóc vàng bên cạnh đẩy La Tiểu Lâu một cái."Tiểu tử này nhìn yếuquá!" Tên tóc đỏ nói."Vừa nhìn cũng biếtkhông phải quý tộc, nếu không làm sao có thể không có xe tới đón. Dạy dỗ nó đi, cho nó nhớ đời, lần saunhớ mang tiền cho chúng ta." Tên tóc vàng vừa nói, đã hướng La Tiểu Lâu động thủ.La Tiểu Lâu đẩy ỶLan, "Ngươi đi trước, đừng để ý tới ta!" Ỷ Lan lưu lại không giúp được gì, hơnnữa, chính cậu cũng đã trải qua huấn luyện,mặc dù không thể đi theo Nguyên Tích bọn họ đi thực hiện vài nhiệm vụ nguy hiểm, nhưnglà mấy người này chẳng lẽ không xử lí được.Tiểu nữ sinh bị đẩyđi ra ngoài, nàng hoảng sợ nhìn nhìn, do dự một chút, xoay người chạy đi.La Tiểu Lâu không lấysúng ra, đây đối với cậu mà nói, cũng như rèn luyện. Vốn chỉ muốn dạy dỗ cậu một chút, nhưng thấycậu dám phản kháng, đám nhóc kia càng thêm phẫn nộ.Năm tên, hai bị La Tiểu Lâu đánh lén vào cổ chân ngã quỵ, chính cậu cũng bị đánh phải sưng mặt sưng mũi, còn dư lại ba người thấy đồng bạn bị thương, ra tay bắtđầu không nhẹ không nặng.Mặc dù La Tiểu Lâuvề trễ một chút cũng không hẳn là có chuyện,nhưng lâu như vậy thì đúng là không an tâm.Lúc La Tiểu Lâu bắtđầu cân nhắc dùng súng hay không, đầu hẻm bên kia chợt xuất hiện một người.Ba tên côn đồ cắcké ngừng một chút, hướng người bên kia quát, "Đi ra, chớ xen vào việc của ngườikhác!"Người nọ hai tay đểtrong túi, vốn là chỉ đi ngang qua thôi, nghe nói như thế, chợt ngừng lại.Hắn quay đầu quansát diện mạo tóc tai rối bời của La Tiểu Lâu một cái, chợt đi về phía bên này.Sau đó một cước đạp vào tên vừa quát hắn, tên kia bay thẳngra ngoài. Một cước này so La Tiểu Lâu đánh lén thì lực đạo lớn hơn, tên đó lập tức hét thảm,rõ ràng không thể ngồi dậy nổi.Hai đứa khác thấyrõ người tới, hơi có vẻ kinh hoảng, mộtđứa trong đó nói, "Tiểu huynh đệ, cái này chẳng phải chuyện của ngươi,lời của huynh đệ ta vừa rồi có cuồng ngông, ta thay hắn nói xin lỗi với ngươi."Tên này lời cònchưa nói hết, liền một cước vụt đến đem nó đạp bay ra ngoài, mấy đứa còn lại có thể nghe đượcthanh âm xương gảy lìa của nó.Còn lại một tên luivề sau mấy bước, cuối cùng cắn răng, rút ra một thanh kíchquang đao, tấn công tới.Người kia sắc mặtkhông thay đổi, ngay lúc đứa kia quơ đao, thân hình thoáng một cái, đã đến phía sau nó, nhấc chân đã đem đầu tên côn đồ cắc ké đạp xuống nằm bẹp dưới đất.La Tiểu Lâu há to mồm,động tác như thế rõ ràng quá hoa mỹ rắn rỏi, ngoài ba người Nguyên Tích, cậuchưa thấy qua một ai." Cám ơn ngươi."Tiểu thiếu niên vớimái đầu trắng ngẩng đầu nhìn cậu, hừ một tiếng, "Ta chẳng qua là xem bọn nókhông vừa mắt mà thôi. "Nói xong, dưới chândùng một chút lực, tên côn đồ cắc ké lại phát ra một tiếng tiếng kêu thảm thiếtthê lương, sau đó tiểu thiếu niên nhấc chân, tiếp tục đi về phía trước.La Tiểu Lâu đưa mắtnhìn hắn, hơi nở nụ cười, không biết tại sao, người này mang đến cảm thấy thânthiết, làm cậu bất giác nhớ đến đệ đệ La Duệ.Hai tên côn đồ cắcké bị La Tiểu Lâu đánh lén bắt đầu giùng giằng, La Tiểu Lâu cũng không thèmđể ý. Lúc này, đầuhẻm lại vang lên tiếng bước chân. Kèm theo thanh âm của Ỷ Lan thanh dồn dập,"Đang ở bên trong!"La Tiểu Lâu xoayngười, lại kinh ngạc phát hiện người mà Ỷ Lan mang tới lại là Nguyên Tích cùngHạ Tá.Sau một khắc, La TiểuLâu bị Nguyên Tích nắm chặc, kiểm tra trước sau một phen sau. Nguyên Tích nhìnLa Tiểu Lâu trên mặt sưng đỏ, giơ tay lên, nhẹ nhàng đụng mộtcái, ánh mắt từ từ híp lại.Hạ Tá cũng nhanh chóng đi tới, lo âu hỏi: "Tiểu Lâu, ngươi thế nào rồi?Nơi nào đau?"La Tiểu Lâu trênngười còn có chút đau, nhưng là cũng không bị thương gì, vội vàng nói, "Takhông sao"Nguyên Tích buôngLa Tiểu Lâu ra, hướng kia mấy côn đồ đi tới, tiếp theo, trong ngõ hẻm vang lêntiếng kêu thảm thiết.Sắc mặt Ỷ Lan càngthêm tái nhợt, La Tiểu Lâu cùng Hạ Tá cho là Nguyên Tích muốn đánh người hả giận, nhưng mắt lại thấy hắn hạ thủ càngngày càng nặng, mấy tên côn đồ cắc ké cả người là máu, đã lâm vào trạng tháihôn mê, Nguyên Tích một chút cũng không có ý định dừng tay."Nguyên Tích, đừngđánh, chúng ta trở về thôi."La Tiểu Lâu hướng Nguyên Tích đi mấy bước, kêu lên.Một lát sau, Hạ Tácũng nhíu lại mi, "Nguyên Tích, đủ rồi."Nguyên Tích lại tiếptục nhấc chân đá vào đầu tên côn đồ nhỏ,mà cái loại lực đạo đó, trúng phải không chết cũng trọng thương.La Tiểu Lâu cùng HạTá liền chạy tới, La Tiểu Lâu ôm lấy cánh tay Nguyên Tích, Hạ Tá nhấc chân ngăntrở Nguyên Tích, đồng thời đem tên côn đồ cắc ké đạp ra ngoài."Nguyên Tích, ngươimuốn giết bọn chúng sao?" Hạ Tá căng thẳng hỏi.Nguyên Tích mắt đỏngầu, một lát sau, mới xoay người, lôi La Tiểu Lâu đi ra ngoài.Ỷ Lan á khẩu, khôngdám gọi bọn họ, đám người đi rồi, mới hướng phía ngoài chạy đi.Buổi tối hôm đó, Nguyên Tích tắm nước thuốc cho La Tiểu Lâu, chờ cậu ngủ say mớiđứng dậy đi ra ngoài.Trong phòng khách,Hạ Tá cùng La Đức bởi vì nhiệm vụ mà bị thương đang chờ hắn.Nguyên Tích đứng ởbên cửa sổ, Hạ Tá nói, "Nguyên Tích, tâm tình của ngươi không đúng"La Đức mặt mày loâu nhìn về phía Nguyên Tích, "Điện hạ, ta biết ngươi cùng Tiểu Lâu tình cảm sâu nhất, thế nhưng chẳng qualà mấy tên côn đồ cắc ké đánh cướp, hơn nữa cóngười bảo vệ Tiểu Lâu, nếu như cậu ấy thật có nguy hiểm tánh mạng, bọn họ sẽ xuấthiện"Nguyên Tích chenngang, "Ta biết." Chẳng qua là, ở lúc ấy, hắn căn bản không khống chế được. Hắnmuốn giết mấy người kia, thậm chí cả tiểu nữ sinh báo tin nữa.Nếu như không phải là Hạ Tá đã quá mức quen thuộc, hắn thậm chí không dám tưởng tượngcó thể hay không động thủ với Hạ Tá.Hạ Tá nói đúng, đây không phải là tâm tình tĩnh táo mà người thừa kế nêncó."Ta sẽ giải quyếtcái vấn đề này, các ngươi đi nghỉ trước đi." Nguyên Tích nói.Đêm khuya, Nguyên Tích lẳng lặng ngồi ở trên giường, nhìn sắc mặt non nớtcủa La Tiểu Lâu, cậu ngủ rất say, chẳng qua là chân mày hơi nhíu lại.Qua thời gian rấtlâu, Nguyên Tích ngẩng đầu sờ sờ tóc của cậu, cúi xuống nhẹ nhàng hôn lên tránLa Tiểu Lâu.Chẳng lẽ trải qua mộtlần sống lại, lực khống chế của hắn xuất hiện vấn đề? Ánh mắt Nguyên Tích rũ xuống.(Phiên ngoại "Chữa thương nhớ" sẽ tiếp theo phần nàyvà lí giải tại sao lần đầu gặp La Tiểu Lâu Nguyên Tích lại giết người ^^)Edit: Bòn***NGHIÊM CẤMREPOST FANFIC/ĐAM EDIT CỦA BÒN DƯỚI MỌI HÌNH THỨC
ĐẠO FIC,CHÔM EDIT LÀ HÀNH ĐỘNG VÔ LIÊM SỈ CỦA NHỮNG KẺ NÃO PHẲNG!!!*****Phiên ngoại: Chữa thương nhớ
(Tiếp theo PN: Lần đầu bên ngoài của La Tiểu Lâu) Ba năm sau,Trường trung cấp, năm thứ 2.La Tiểu Lâu mười batuổi đã càng ngày càng giống ngườiNguyên Tích gặp phải trước kia. Thân cậu đã cao không ít, càng lộ ra dáng gầy. Mái tóc đen mềm mại, khuôn mặt tuấntú, nhiều tầm mắt của nữ sinh đã bắt đầu dừng lạitrên người cậu. Nhưng vì thời gian dài cùngNguyên Tích chung một chỗ nên La Tiểu Lâu cũng không chú ý tới.Trên thực tế, đểcho cậu phiền não lại là chuyện khác."Nguyên Tích, ta muốntự mình tắm rửa". La Tiểu Lâu đứng ở cửa phòng tắm ngăn trở Nguyên Tích.Nguyên Tích đã cỡi quần áo, trợn mắt hốc mồm nhìn La Tiểu Lâu đi vào bên trong, "Có quan hệ gì, hơn nữa,như vậy tương đối tiết kiệm nước."Nguyên Tích nói nhưvậy, La Tiểu Lâu nhíu lại mi, lại không nghĩ ra cách phản bác, thânphận sao? Nguyên Tích đã sớm nói chuyện, giữabọn họ không cần thân phận.Hai người ngày mộtlớn, tắm chung có chút lúng túng. Được rồi, mặc dù thân thể cùng mặt của NguyênTích có chút cuốn hút, nhưng bởi vì sẽ nhìn Nguyên Tích ngẩn người, cho nên nhấtđịnh phải tách ra mỗi khi tắm, La Tiểu Lâu khổ sở thầm nghĩ."Chúng ta có nên ngủriêng ra không, dù sao cũng lớn cả rồi" La Tiểu Lâu ngồi trong bồn tắm nói.Nguyên Tích nhìn hắnmột cái, bất động thanh sắc hỏi, "Ai nói phải ngủ riêng?""Không có, chẳngqua là ——""Không có là được,dù sao cũng đã quen rồi, ngươi đi rồi, ta sẽ không ngủ được. ""Đến mùa hè, ngươikhông thấy nóng sao?" La Tiểu Lâu cố gắng tìm các lí doNguyên Tích có thể tiếp nhận.Nguyên Tích nhìn LaTiểu Lâu, nhìn từ trên xuống dưới, khóe miệng cong đứng lên, "Hàng năm mùa hè đều có máy điềuhòa, khi đó còn thấy lạnh hơn ấychứ", lúc đó La Tiểu Lâu sẽ áp sát vào đến trong ngực hắn."Đúng vậy, đúng là như vậy ......" La Tiểu Lâu cau mày, đó là bởi vì Nguyên Tíchtoàn chỉnh nhiệt độ xuống mức thấp a.Nguyên Tích chợt đứngdậy, tiến tới La Tiểu Lâu, bao cả người cậu lại.Phía sau La TiểuLâu là thành bồn tắm, không thể lui được nữa, không khỏi trợn to mắt, cố gắngđem tầm mắt từ trên thân thể Nguyên Tích dời đi, hướng nhìn bốn phía, trên mặtkhông thể ức chế đã đỏ lên.Cậu cảm thấy toànthân cũng nóng rực, không khỏi mở miệng nói, "Ngươi ——""Tiểu Lâu, ngươi tạisao phải ở bên cạnh ta?""Đương nhiên là bởi vì bị ngươi chọntrúng, ta muốn, ừm, phải bảo vệ ngươi." La Tiểu Lâu bị dờiđi lực chú ý.Nguyên Tích nở nụcười, nhéo cánh tay gầy của La Tiểu Lâu một cái, mới lên tiếng, "Chỉ là vì lýdo đó sao? "La Tiểu Lâu trầm mặcxuống, qua một lúc lâu, rốt cục nói, "Ngươi đối với ta rất tốt, mặc dù ngươi là vương tử, nhưng là, đối với ta mà nói......"La Tiểu Lâu len lénnhìn Nguyên Tích, thấy Nguyên Tích nghiêm mặt, nhưng ánh mắt lại ôn hòa, nói tiếp, "Đối với ta mà nói,ngươi càng giống như người nhà của ta. Ở trên thế giới này,ta đã không có người thân nào khác"Nguyên Tích giơ taylên sờ sờ mặt của La Tiểu Lâu, hỏi, "Tiểu Lâu, ngươi ...... người quan trọng nhất với ngươi là ai? "La Tiểu Lâu nhíu lạimi, nhưng không có bất kỳ do dự nàomà trả lời, "Là ngươi." Không thể phủ nhận, sau khi xuyên không, Nguyên Tích mộtmực bồi ở bên cạnh cậu, hơn nữa, quan tâm cậu không hề kém so phụ thân và đệ đệ."Ngươi thích ta sao?""Dĩ nhiên. "Nguyên Tích cố gắngchế trụ kích động trong lòng, sau mới lên tiếng, "Nhưng là ngươi cho tới bây giờ chưa từng nói"La Tiểu Lâu mặt đỏlên, cậu không có thói quen biểu đạt tình cảm của mình. Cậu nhỏ giọng thầm thì,"Cái này còn cần phải nói ra sao?"La Tiểu Lâu nhìnkhông được tự nhiênm trong lòng Nguyên Tích yêu thích đến phát điên.Hắn giơ tay lên, chuyển qua mặt của La Tiểu Lâu, "Ta muốn nghe. "La Tiểu Lâu caumày, mặc dù không quá tình nguyện, nhưng vẫn là đáp ứng yêu cầu củaNguyên Tích, "Ngươi là quan trọng nhất vớita, ta ...... ta thích ngươi, Nguyên Tích."Có lẽ đối với La TiểuLâu mười ba tuổi mà nói, loại tình cảm này rất đơn thuần, nhưng là, hắn một mực bồi ở bên người La Tiểu Lâu, sẽ đem cậutừ thích biến thành yêu.Nguyên Tích ôm lấyLa Tiểu Lâu, để cho đầu cậu chôn trên bả vai mình, không thấy được ánh mắt hoenđỏ, hồi lâu, mới khàn khàn nói, "Ta cũng vậy"Mặc dù Nguyên Tíchkhông phải đem câu nói kia lặp lại lần nữa,nhưng La Tiểu Lâu lại cao hứng đứng lên, thân nhân của Nguyên Tích đích đều ở đây, hắn lại chịu nóinhư vậy, cậu vô cùng cảm động.Hai ngày sau,Nguyên Tích cùng Hạ Tá có nhiệm vụ mới. La Tiểu Lâu và La Đức cùng đến trường học,La Tiểu Lâu kinh ngạc phát hiện bọn học sinh tựa hồ rất bận rộn, lại không ítngười len lén nhìn cậu và La Đức."Sao thế?" La TiểuLâu nghi ngờ hỏi.La Đức nở nụ cười,"Đợi đến buổi chiều ngươi sẽ biết. "Lúc tan giờ học, quảnhiên nhận được tin nhắn của Nguyên Tích, cậu vội vàng lôi La Đức đi ra ngoài.Mới ra đến cửaphòng học, một thiếu nữ vóc người yểu điệu chợt ngăn cản cậu, "Tiểu Lâu."La Tiểu Lâu kinh ngạcnhìn người ngăn trở mình, "Ỷ Lan, thế nào, ngươi tìm ta có việc sao?"Không biết tại sao,người chung quanh cũng toàn bộ chú ý cảnh tượngnày, đa số lại là nữ sinh.Ỷ Lan mặc quần màuxanh da trời, càng phát lộ ra nét xinh đẹp tuyệt trần, nàng cúi đầu, do dự mộtlúc lâu, mới đỏ mặt đưa tới một cái túi nhỏ, "Cái này, đây là đưa cho ngươi."Nói xong, liền xoayngười chạy.La Tiểu Lâu cúi đầunhìn một chút, là Xảo Khắc Lực cậu rất thích ăn. Không trách mấy ngày trước ỶLan cố ý dò hỏi, xem ra cậu phải chuẩn bị lễ vật đáp trả.La Đức ánh mắt quáidị nhìn La Tiểu Lâu, mới vừa tính toán nhắc nhở cậu, liền thấy một chiếc xe màuđen dừng ở trước mặt hai người.La Tiểu Lâu cùng LaĐức lên xe, Hạ Tá ngồi phịch ở phía sau, Nguyên Tích thì đang uống rượu đỏ.La Tiểu Lâu sửng sốt," Hạ Tá bị thương sao? Lần này nhiệm vụ huấn luyện rất nguy hiểm?"Hạ Tá giơ tay lên vỗ vỗ cậu, cười nói, "Không có, chỉ có La Đức ngungốc mới có thể bị thương, ta chẳng qua là mệt mỏi."La Đức lập tức cùngHạ Tá rùm beng, La Tiểu Lâu bị hai người phiền nháo nên đành chen đến bên người Nguyên Tích."Muốn uống không?"Nguyên Tích mang chén rượu giơ lên.La Tiểu Lâu tò mònhìn, rất có hứng thú nếm thử một cái, cậu chưa từng nếm qua rượu.Nguyên Tích mỉm cười,liền đem chén rượu uống được một nửa đưa tới miệng La Tiểu Lâu"Thử một chút."Bị đút vài hớp rượu đỏ, LaTiểu Lâu liếm liếm môi, "...... cũng không tệ lắm""Còn phải nói? Uốngít rượu đỏ đối với thân thể rất tốt, ta sẽ cho ngươi một ít". Nguyên Tích mặtkhông đổi sắc dẫn dụ.Chờ La Đức cùng HạTá gây nhau xong, mới phát hiện La Tiểu Lâu đã cười híp mắt tựatrên người Nguyên Tích.Hai người liếc mắtnhìn nhau, La Đức hỏi, "Uống say?"Nguyên Tích sờ mặtcủa La Tiểu Lâu, ôn hòa nói, "Không có, chỉ có thể coi là nửa say. "La Tiểu Lâu mất hứngvỗ hắn một cái, "Ta căn bản không có say."La Đức cùng Hạ Tá:Người ta nhỏ tuổi như vậy, ngươi sao đành đoạn hạ thủ a!Chờ ăn xong cơm tối,Nguyên Tích đở La Tiểu Lâu dậy trở về phòng.Lầu dưới, Hạ Tá mởto hai mắt, "Cái gì, ngươi nói La Tiểu Lâu nhậnđược thư tình cùng với Xảo Khắc Lực"La Đức từ trong giỏsách giũ ra một chục phong thư, nói, "Ừ, ta không có ngăn trở, dù sao Nguyên Tích cùng TiểuLâu tốt như keo như sơn, ta muốn Nguyên Tích điện hạ sẽ tha thứ cho cậu ấy"Trên lầu, La TiểuLâu mơ mơ màng màng cằm lấy túixách, "Ta nhớ giống như có bài tập ......"Nguyên Tích caumày, "Đợi ta tắm cho người xong thì liền ngủ. Hôm nay đi ngủ sớm một chút, bàitập không vội, dù sao ngày mai là cuối tuần."La Tiểu Lâu ngồi ởtrên ghế sa lon, nghe mà như không nghe, Nguyên Tích không vui đi tới. Thấy trong tay La Tiểu Lâu có chiếctúi màu hồng, hắn liền giật lấy. Bên trong là chiếc hộp tinh mỹ đựng Xảo Khắc Lựccùng một phong thư.Mắt Nguyên Tích chợtnháy mắt híp lại, tiện tay ném Xảo Khắc Lực qua một bên, đem thư mở ra đọc, cuốicùng trên mặt càng ngày càng khó coi.Đem thư ném tới trước mặt LaTiểu Lâu, nhưng là hai giây sau, rất nhanh lạicầm trở về, xé ném xuống đất, sau đó, kéo giỏ xách của La Tiểu Lâu ra, kết quả, ở bên tronglại phát hiện ba phong thư.Nguyên Tích xanh mặt,bắt lấy cổ áo của La Tiểu Lâu, "Ngươi, ngươi lại dám sau lưng ta tiếp nhận mấycái thứ này!"Thanh âm lớn khiếncho La Tiểu Lâu say rượu cũng tỉnh lại, cậu cúi đầu nhìn ba phong thư tản ramùi hương nhàn nhạt, kinh hoảng nói, "Không, những thứ này takhông biết, tại sao ở trong giỏ sách cũa ra, ta không có nhận —— NguyênTích, ngươi, ngươi đây là thế nào?"La Tiểu Lâu khiếp sợnhìn ánh mắt hồng sắc của Nguyên Tích dần dần thay đổi, cậu chưa từng thấy quaánh mắt nào giận dữ đến vậy, Nguyên Tích kéo lấy tay của cậu hữu lực đến đáng sợ.La Tiểu Lâu nín thởbắt đầu cảm giác được nguy hiểm, cậu giơ tay lên cố đẩy ra cánh tayNguyên Tích, lại bị Nguyên Tích bắt lại lui về phía sau, La Tiểu Lâu chỉ cảm thấycánh tay truyền tới đau đớn kịch liệt.La Tiểu Lâu kêu mộttiếng, miễn cưỡng tập trung lực chú ý giải thích, "Nguyên, Nguyên Tích, takhông có nhận những thứ đó, ta căn bản khôngbiết các nàng ——"Nguyên Tích đem thưtoàn bộ xé ném xuống đất, sau đó thô bạo nâng cằm La TiểuLâu lên, "Còn Ỷ Lan? Cô gái kia ngươi ba năm trước đã quen biết, nàng còn viết thư bởi vì ngươi cứu nàng,thích ngươi đã ba năm? Ba năm trước ngươi đã dám nhận lời ngườikhác! Đừng quên ngươi là người của ai!"La Tiểu Lâu cảm thấychết sống gì cũng không được, nhanhchóng nói, "Nguyên Tích, không phải như vậy, ta không thích nàng, chưa từngthích qua""Vậy ngươi thích người nào?" Nguyên Tích chợt quát.Cằm La Tiểu Lâu bịsiết bắt đầu tím bầm, sức giãy giụa dần dần vô lực.Tiếp theo chỉ trongchớp mắt, Nguyên Tích lại đột nhiên buông cậu ra, giơ tay lên đem bàn đọc sách đập thành hai nửa, cuối cùng mở cửa đi mất.La Tiểu Lâu mãnh liệtho khan, cậu núp ở trên ghế sa lon, trong đầu tất cả đều là ảnh mắt đỏ ngầu âmlãnh của Nguyên Tích.Tại sao, tại saoNguyên Tích tức giận như vậy?Cậu thích người nào...... thích người nào ......Cậu là người của hắn,cho nên không thể thích người khác.Trong nháy mắt, LaTiểu Lâu mơ hồ hiểu ý tứ của Nguyên Tích, hoặc nói, là hiểu tình cảm của hắn.Trừ khiếp sợ, La TiểuLâu không có cảm giác ghê tởm, cậu và Nguyên Tích quá quen thuộc, quen thuộc đếnkhông gian chung quanh chỉ còn dư lại với nhau.Hoặc là, cậu còn cảmthấy vui vẻ. Nguyên Tích, một người cao quý kiệt xuất như vậy, lại yêu mến cậu.Tầm mắt La Tiểu Lâurơi vào cổ tay, nhìn máy truyền tin, hôm nay là ngày 14/2,lễ tình nhân. La Tiểu Lâu che mặt, cánh tay kịch liệt đau, phải là trật khớp.Đây thật là, lễ tình nhân bết bát nhất.Cửa bị gõ mấy cái,Hạ Tá cùng La Đức lo âu đứng ở cửa.Thấy bộ dáng của cậu,La Đức kinh hô lên, "Tiểu Lâu, ngươi làm sao vậy? Trên mặtthế nào bầm một khối?"Hạ Tá cũng nhíu lại mi, hỏi, "Chuyện gì xảy ra, Nguyên Tích lái xera ngoài, ám vệ nói hắn đã đi khỏi khoảngcách bảo vệ của bọn họ. Các ngươi gây gổ hả?"La Tiểu Lâu ngẩng đầulên, làm động tới bả vai, hít một hơi, mới cười khổ nói, "Không có, Nguyên Tíchlên cơn."La Đức nhìn mấyphong thư bị xé nát trên đất, vừa xoa thuốc cho La Tiểu Lâu vừa hỏi, "Bởi vì nhữngthứ thư tình này? "La Tiểu Lâu cúi thấpđầu, không thể đáp gì đành ừ một tiếng."Đừng nghĩ ngợi nhiều,Tiểu Lâu, ngươi cứ ở đây đợi, ta cùng La Đứcđi tìm Nguyên Tích, hắn đi ra ngoài như vậy rất dễ gặpchuyện không may, hơn nữa, bởi vì nhiệm vụ lần này, có người đang đuổi giếtNguyên Tích. Tình huống bây giờ rất nguy hiểm, chúng ta nhất định phải lập tứctìm hắn, ngươi yên tâm, ta sẽ lưu lạingười bảo vệ ngươi." Hạ Tá nói.La Tiểu Lâu ngẩng đầulên, cánh tay đã được La Đức băng bó kỹ, "Hạ Tá, huy độnghết mọi người tìm Nguyên Tích đi, ngươi biết bản thân chúng ta tồn tại chính làvì bảo vệ Nguyên Tích. Hơn nữa, sẽ không ai chú ý đến ta."Hạ Tá do dự mộtchút, gật đầu, sau đó nhanh chóng mang theo La Đức ra ngoài.La Tiểu Lâu đợi mộthồi, tính toán đứng dậy, lại thấy bên trong hộc bàn bị Nguyên Tích đập hư rơira mấy bình chất thuốc.Cậu tiện tay cầmlên, xem tên thuốc cùng dược hiệu, dần dần mở to mắt.La Tiểu Lâu đem thuốcđặt trên bàn, hốt hoảng tìm kiếm trong ngăn kéo. Cái ngăn kéo này luôn khóa, chỉ Nguyên Tích có thể mở ra.Cuối cùng, La TiểuLâu ở máy vi tính xách tay bên trong, tìm được một tờ toa thuốc. Nguyên Tích làdùng tên giả, nhưng là cái tên đó, La Tiểu Lâu từng thấy Nguyên Tích dùng qua.Nhanh chóng nhìn mộtlần, tay của La Tiểu Lâu run lên.Nguyên Tích quảnhiên bị bệnh, toa thuốc là ba năm trước đây, nhưng là phía trên phán đoán bệnh của Nguyên Tích có thể bị thời gian dài hơn,tinh thần Nguyên Tích dị thường, bị kích thích, dịch nộ, nóng nảy, hơn nữakhông thể khống chế mình, hắn đang rất cố gắng điều trị.Không trách mấy nămtrước, Nguyên Tích thiếu chút nữa giết người, mà mới vừa rồi suýt nữa là ra tayvới cậu..La Tiểu Lâu ngẩng đầunhìn bình thuốc trên bàn, đại khái trừ cậu ra, không có ai phát hiện NguyênTích bị bệnh. Nguyên Tích vẫn luôn tiếp thụ huấn luyện cùng nhiệm vụ rất nguyhiểm, không thể nghi ngờ, nếu như bệnh của hắn xuất hiện ngay lúc thực thi nhiệmvụ, vô cùng nguy hiểm.Tình huống bây giờ,cũng giống như vậy.La Tiểu Lâu dọn dẹpthuốc vương vãi dưới đất, kể cả toa thuốc về căn bệnh của Nguyên,sau đó đứng dậy chạy ra ngoài.Cậu mở cửa một chiếcxe trôi lơ lửng, rời đi, đến thị trấn, mướn một chiếc xe dáng vẻ bình thường rồibay thẳng đến thành phố phía đông nam.Bởi vì lo lắng choNguyên Tích quá mức, lại không muốn bởi bản thân mang đến phiền toái cho NguyênTích, La Tiểu Lâu không thể không cẩn thận một ít. Hơn nữa, cậu kinh ngạc pháthiện, khi lòng như lửa đốt, nghĩ thầm đến Nguyên Tích thì lại mơ hồ cảm thấy đượcvị trí của Nguyên Tích.Cậu không hiểu tạisao có cảm giác như thế, nhưng là, cậu phải tìm đượcNguyên Tích, trước khi bọn sát thủ tìm được hắn.Xe trôi lơ lửng rấtnhanh đi tới giáp ranh thành phố, cậu cảm nhận được đích vị trí ở phía dưới cùng. La Tiểu Lâu không thểkhông đem xe dừng trên tầng thượng, sau đó đi xuống lầu. Rấtnhiều tòa nhà, đường phố là chướng ngại vật phía trước, cậu lại mơ hồ nghe thấytiếng súng nổ.La Tiểu Lâu căng thẳngtrong lòng, lấy ra thanh súng mà Nguyên Tích cho cậu, chạy đi.Đi thẳng, quẹotrái, lại đi thẳng, giống như là có bàn tay vô hình chỉ hướng cho cậu.La Tiểu Lâu cuốicùng ngừng lại, cậu đứng ở trong ngõ hẻm do dự, trong chỉ dẫn, cảm giác mãnh liệtnhất chính là ở nơi này. Đến lúc cậukhông nắm được chủ ý, một bàn tay chợt duỗi tới, đem La Tiểu Lâu sát lại gần,sau đó đem kéo cậu vào tronggian phòng.Người kia khí lực cựclớn, La Tiểu Lâu quẩy người một cái liền bất động, bởi vì, La Tiểu Lâu rấtnhanh liền phát hiện, đó là tay của Nguyên Tích.Nguyên Tích đem LaTiểu Lâu kéo vào bên trong phòng, thấp giọng quát, "Đáng chết, ngươi tại sao phải tới nơi này?""Ta tới tìm ngươi,ta rất lo lắng ngươi, trời ạ, ngươi bị thương rồi" La Tiểu Lâu thấp giọng la hoảnglên, sắc mặt trong nháy mắt trắng bệch.Nguyên Tích nhìn hắnmột cái, từ từ ngồi xuống mặt đất."Không sao.""Sao lại không sao!Ngươi phải trị thương, màu tiếp tục chảyngươi sẽ gặp nguy hiểm!" La Tiểu Lâu luống cuống tay chân băng bó cho Nguyên Tích.Tay trái và chântrái của Nguyên Tích đều trúng đạn, chỉ chốc lát máu đã nhuộm đỏ cả người. La Tiểu Lâu chỉ có thể băng bó đơn giản, máu vẫn cứ thế mà nhỏ trên mặt đất."Tiếp tục như vậykhông được." La Tiểu Lâu gấp đến độ sắc mặt trắng bệch, cậu bắt lấy tay phải củaNguyên Tích, nói, "Nguyên Tích, ngươi hãy nghe ta nói, ngươi ở nơi này chờ ta, ta lái xetới, trên xe có rương y liệu. Ta đi lấy, ngươi ngàn vạn đừng cử động."Nguyên Tích cònchưa lên tiếng, bên ngoài đã vang lên thanh âm xe trôi lơ lửng sử lướt qua, không ngừng rà soát dưới mặtđất rồi trên vách tường mà càn quét, hiển nhiên là đuổi giết người của NguyênTích.Nguyên Tích kéo LaTiểu Lâu lại, "Không được đi, ngươi muốn chết sao!"La Tiểu Lâu run rẩymột cái, "Ta không muốn chết, nhưng ta cũng không muốn ngươi chết,ngươi đừng quên ta tại sao phải tồn tại, vì bảo vệ ngươi!""Nguyên Tích, ngươikhông thể chết được ở chỗ này, ta dẫn bọn họ đi xa,ngươi chạy đến lầu ba, xe của ta dừng ở phần sân thượng lầu đó" Vừa nói, La Tiểu Lâu vừa chạy ra ngoài.Một giây kế tiếp, cậuđã nằm trên đất, đầu hung hăng dập xuống sàn nhà cứnglạnh.Nguyên Tích ánh mắtlại biến thành màu đỏ, cả người đè ở trên người cậu.Sắc mặt hắn xanh mét nhìn chằm chằm La Tiểu Lâu, "Ngươi lại muốn đi, ngươi nghĩđi nơi nào? Ai cho ngươi đi hy sinh? Ngươi cho rằng ta thíchngươi vì ta đi hy sinh? La Tiểu Lâu, nếu như ngươi nhất địnhphải chết, ta thà là tự tay giết ngươi"Vừa nói hai tay củaNguyên Tích vừa đặt trên cổ La Tiểu Lâu, sau đó dùng sức ......La Tiểu Lâu khiếp sợtrợn to mắt, khi sắc mặt cậu bắt đầu tím bầm, tay của Nguyên Tích đột nhiênbuông lỏng ra, hắn từ từ tựa đầu lên bả vai La Tiểu Lâu, sau đó vài giọt ẩm ướt chảyxuống cổ La Tiểu Lâu."Không, ta không muốnngươi vì ta chết, một lần, hai lần ......" Nguyên Tích chợt khànkhàn nói, trong thanh âm vạn phần bi thương.La Tiểu Lâu cứng ngắcmột cái, hai tay từ từ ôm lấy Nguyên Tích, "Ta sai rồi, ta không nên làm như vậy.Ta bảo đảm, sau này, cho dù chết mất, cũng là để chúng ta ở cùngnhau đối mặt"Trong phòng dần dầnan tĩnh lại, chỉ có thể nghe được tiếng súng phía ngoài. Tiếng súng từ từ kịchliệt, có lẽ, Hạ Tá bọn họ sắp đến.Dùng sức ôm lấyNguyên Tích, La Tiểu Lâu cảm giác được thân thể Nguyên Tích càng ngày càng lạnh,Nguyên Tích mất máu rất nhiều, cậu không thể để cho hắn mất đi ý thức."Nguyên Tích, bệnhcủa ngươi ta đã biết, ta thấy những lọ thuốc kia. Ngươi tại saokhông nói, như vậy sẽ rất nguy hiểm." Dưới tình thế cấp bách, La Tiểu Lâu nghĩtới toa thuốc kia.Qua một lúc lâu,Nguyên Tích mới hồi đáp, "Ừm, nhưng ta đã kiểm tra qua, kiểmtra rất nhiều lần, mỗi lần kết quả cũng một kiểu, cái loại bệnh đó, tạm thời không có biện pháp chữa trị tốt hơn. Hơnnữa, bác sĩ còn nói với ta, chỉ đối mớimột số người nhất định, bệnh mới phát tác rõ ràng. Nhất định là vì người lầm lỗimới khiến ta như vậy." Nếu như hắn để cho người khác phát căn bệnh kì quái này,La Tiểu Lâu nhất định gặp nguy hiểm đích.La Tiểu Lâu ngây dại,cuối cùng cậu dùng sức ôm lấy Nguyên Tích, " Nguyên Tích, thật xin lỗi""Bất kể chuyện gì,không cho phép ngươi một mình rời đi, sau này cũng vậy""Ta sẽ, ta sẽ khôngrời đi ngươi.""Nguyên Tích."" Ừm?""Nguyên Tích, tayêu ngươi."Thân Nguyên Tíchtoàn bộ cứng lại, hắn từ từ ngẩng đầu lên, nhìn người non nớt phía dưới lạiquen thuộc, một lần nữa, hắn lấy được tình yêu của cậu.Bọn họ sẽ một mựcchung một chỗ, không có chia lìa, không bị bỏ lại một mình.Nguyên Tích cúi đầu,hôn lên môi La Tiểu Lâu, non mềm thuần khiết lại vô cùng hoa mỹ.Ngay sau đó, một trận mãnh liệt đau đớn lan ra toàn thân NguyênTích. Là có người xông vào sao, cũng may, hắn chặn lại La Tiểu Lâu.Nguyên Tích rấtnhanh hôn mê đi, La Tiểu Lâu dưới người hắn cũng nhắm hai mắt lại, dần dầnngưng hô hấp.Một trận bạch quangthoáng qua.Nguyên Tích khókhăn mở mắt ra, có người vui mừng hô, "Trời ạ, điện hạ đã tỉnh lại, mau, nhanh đi gọi hai vị bệ hạ cùng mấy vịtiểu điện hạ."Nguyên Tích nghi ngờnhíu lại mi, thấy rõ là vị bác sĩ, hỏi, "La Tiểu Lâu đâu?""Vương tử phi điệnhạ ở bên cạnh ngài." Vị bác sĩ kia rất nhanh hồi đáp.Nguyên Tích cảkinh, lập tức quay đầu, thấy được La Tiểu Lâu cũng đang được trị thương u như mình.Đó là, đó là La Tiểu Lâu đã trưởng thành, tuấn mỹ trắng nõn, là người yêu đã tru7ng3 thành của hắn.Cửa rất nhanh bị đẩyra, bên ngoài tiến vào một nhóm người, Nguyên Liệt, Phượng Già Lăng, Nguyên Nặc. Ba hài tử, Nguyên Dục, Nguyên Nguyên, Ly Hoa;phía sau còn có đám người La Thiểu Thiên.Nguyên Tích ngồi dậy,hỏi, "Đây là chuyện gì xảy ra?"Bác sĩ mỉm cườinói, "Điện hạ, bởi vì tinh thần ngài xuất hiện vấn đề, hơn nữa càng ngày càngnghiêm trọng, tất cả mọi người không dám nói cho ngài chân tướng. Sau đó, vương tử phi điện hạ tính toán cùng ngài cùng nhautiến vào ý thức trị liệu, vì ngài trị liệu. Chỉ là phỏng theo ý thức, nếu cácngười bị thương thì trên thực tế thân thể cũng chịu tổn thương. Nhưng trừbiện pháp này, không biện pháp khác trị khỏi bệnh của ngài.""Bởi vì đây là lần đầu trị liệumô bằng ý thức 100%, vốn thiết kế phương án là trở lại khi còn bé, để cho ngài quên hết mọi thứ,mà vương tử phi điện hạ có thể cất giữ trí nhớ, như vậy từ từ tác động lên vếtthương của ngài. Nhưng thời điểm trở lại thuở bé xảy ra chút vấn đề, ngài lại cấtgiữ trí nhớ, còn vương tử phi điện hạ lại quên mất hết thảy.""Chúng ta vốn là vôcùng lo lắng an toàn của vương tử phi điện hạ, cũng may, ngài một mực ở hết sứcbảo vệ vương tử phi điện hạ" Bác sĩ cười nói, "La Thiểu Thiên Thiếu tướng khôngyên lòng, còn đã từng tiến vào một lần, bất quá rất nhanh liền bịđưa ra, rồi không thể vào được. Bất quá, vô cùng hoàn mỹ là, bệnh của ngài chữakhỏi, hơn nữa, hai người đều không có bị thương gì nhiều. Vết thươngbị đạn bắn đã tự động được điều trị"Nguyên Tích trợn mắthá mồm nghe, thì ra, đây hết thảy, sự sốnglại hoàn mỹ này đều là La Tiểu Lâu mang lại cho hắn.Không trách trongkhoảng thời ấy, có nhiều chuyện không hợp lẽ thường. Vốn hắn và Tiểu Lâu ký kếtchính là khế ước cao cấp nhất, lcú mới bắt đầu, một khắc La Tiểu Lâu tử vongkia, hắn căn bản sẽ không có nhiều hơn mấy phút bi thương, bọn họ sẽ phải cùngchết.Không trách TiểuLâu sẽ cảm thấy quen thuộc ......"...... Cậu ấy lúc nàotỉnh? " Nguyên Tích quay đầu nhìn bác sĩ hỏi."Rất nhanh, mọi thứđang dần hồi phục, lập tức liền tỉnh."Theo lời của bácsĩ, La Tiểu Lâu từ từ mở mắt, trước tiên, cậu hướng Nguyên Tích nhìn sang. Sauđó, lộ ra nụ cười.Mấy ngày sau, La TiểuLâu đã hoàn toàn khỏe mạnh, cùng Nguyên Tích mang theo bọn nhỏ đi bụitinh hệ nghỉ phép. Arthur cùng Mộ Thần đã chính thức chung một chỗ, vừa đúng cùng đi thăm phụ thâncủa Mộ Thần là Mạc sư phó.Đi theo còn có Nguyên Nặc và La Thiểu Thiên, cùng với hai người suốt khoảngthời gian dây dưa cuối cùng cũng sống chung là Trầm Nguyên và Lăng Tự. Ngoàira, Ly Hoa cùng Ly Mạch và Nguyên Triệt cũng tham gia đợt nghĩ phép này.La Tiểu Lâu hít mộthơi, hơi nở nụ cười, còn có cái gì so người yêu, hài tử, bằng hữu, thân nhân, đềuở đây cùng nhau hạnh phúchơn đây.Về phần Nguyên Liệt cùng PhượngGià Lăng bệ hạ, hai người đã âm thầm tính toán. Khi bọn người kia trở về, hai người họ sẽ lập tức cùngnhau chu hành vũ trụ, để cho những kẻ không biết hiếu thuận kia nếm mùi vùi đầuvào công việc mấy năm đi ~Buổi tối, Nguyên Tích ôm lấy LaTiểu Lâu, lúc hôn cậu chợt ngừng lại.La Tiểu Lâu ngẩng đầu nghi ngờnhìn hắn, Nguyên Tích lại đắc ý nói, "Ngươi lúc mười ba tuổi đã thổ lộ với ta ......"Chẳng qua là, đáng tiếc, không cóăn được, rõ ràng cuối cùng cũng chẳng nếm được chút đậu hũ nữa là!La Tiểu Lâu ngơ ngác nhìn Nguyên Tích, mặt đỏ lên, tầmmắt không khỏi chuyển hướng nơi khác, lẩm bẩm nói, "Ta đã quên ...... mà sao tính được, tình huốngđó ta không có nhớ rõ, căn bản là bị ngươi dụ dỗ. Nga, ta là vị thành niên nha!"Nguyên Tích cao ngạo hất càm lên,"Vậy càng chứng tỏ, bất kể dưới tình huống nào, bất kể ngươi bao nhiêu tuổi, ngươi cũngsẽ vô lực phản kháng mà đem lòng yêu ta!"La Tiểu Lâu tức giậnđứng lên, nhưng bởi vì là sự thật, cũng không phản bác.Cuối cùng, NguyênTích đem La Tiểu Lâu ôm vào trong ngực, La Tiểu Lâu hỏi, "Vậy còn ngươi?"Cậu không hỏi đầy đủ,Nguyên Tích lại hiểu ý tứ rõ ràng, "Sở dĩ trị liệu xảy ra vấn đề, ta vẫn giữtrí nhớ, là bởi vì, vô luận dưới tình huống nào, ta đều không muốn quên ngươi." nếubạn nào tìm thêm được QT phiên ngoại thì gửi link để Bòn edit nhé. Hiện 5 chương PN đãđược edit hết rùi đó
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro