*Disclaimer: không hề liên quan đến mạch truyện nguyên tác, chỉ lấy bối cảnh.
**Warning: rape, gang rape, non-con sex implied, cvntboy, nội dung bạo lực, ngôn từ gây khó chịu, thô tục.
Khuyến khích đọc lại cảnh báo 10 lần trước khi đọc. Chống chỉ định người nghiêm túc.
_____________________
Trong gian phòng hội nghị ở hành tinh của tộc chiến binh Boris, tại vị trí của Chiến thủ Hồ Lôi - thủ lĩnh của chúng, dù đang là giữa phiên họp bàn về việc chiếm lĩnh lại Diệu Thanh, một trong những chiến thuyền Tiên Châu nhưng hắn vẫn vô tư ép người bên dưới phải phục vụ không ngừng giữa hai chân hắn, bắt ép em phải liên tục bú mút gậy thịt nóng bừng của hắn.
_____________________
Thân là sứ giả Diệu Thanh, trong lần hắn vượt ngục đã bị bắt làm con tin, vốn đã có thể chạy thoát, nhưng Hồ Lôi đã thoái lui chỉ với một điều kiện duy nhất, chính là giữ lại Tiêu Khâu cùng hắn. Tuy cuộc trao đổi không có sự đồng ý của cả ba vị tướng, nhưng Tiêu Khâu dù không cam tâm vẫn chấp nhận bị hắn giữ lại đem lên tàu chiến trở về hành tinh của chúng. Trong suốt quá trình di chuyển từ Liên minh Tiên Chu đến tinh hệ của bộ tộc, đã không biết bao nhiêu lần hồ ly hồng bị Chiến thủ cưỡng ép giao cấu, liên tục cả ngày lẫn đêm, đến mức hai chân chẳng thể gượng dậy nổi nữa hắn vẫn chưa dừng lại, mặc cho tiếng van xin của em cũng dần chìm trong tiếng rên khóc.
"Đã khá lâu rồi mà ngươi vẫn còn sức để khóc lóc sao? Khá đấy, nô lệ."
Hồ Lôi vẫn cứ dập mạnh vào bên trong thân thể của Tiêu Khâu, hệt như lần đầu hắn ra sức giã vào nó, không hề có dấu hiệu hắn sẽ mất đi chút sức lực nào... còn thân thể bên dưới đã sớm kiệt sức để mà giữ thăng bằng cho bản thân, hai bên hông gói gọn trong bàn tay to lớn của Chiến thủ, giữ chặt trên không để hắn mặc sức mà chịch em, thân trên liên tục đưa đẩy theo nhịp của hắn.
"Làm ơn... ahh... làm ơn... hức... ahh...ahh... đủ rồi... làm ơn... tôi cầu xin... Chiến thủ... tha... ahh.... tha cho tôi...!"
"Vẫn còn sức để rên rỉ khiêu dâm như thế này, thì tức nghĩa là còn sức để dang rộng chân giao cấu."
"Tôi... ahh.... uhmmm... không thể tiếp tục... được nữa... hức... ahhh!"
"Nếu có trách, hãy trách thân thể dơ bẩn của ngươi, nếu ngươi không có cái lồn này thì có thể ta đã để ngươi chết sớm hơn rồi, Tiêu Khâu. Nhưng có lẽ như đây cũng là tác dụng duy nhất của ngươi nhỉ, con khốn dâm đãng?!"
Vừa nói, hắn vừa tát lên trên mông Tiêu Khâu mấy cái liền, để lại dấu tay đỏ chói trên da thịt trắng nõn của em, giữa hai đùi đã sớm tím bầm vì làm tình quá độ. Tay hắn hết đánh vào mông em lại di hạt đậu trên âm vật, khiến em chẳng thể nào ngưng rơi nước mắt khóc lóc, rên rỉ mất kiểm soát, nước dâm chảy ra ướt cả hai bên đùi chỉ làm cho tiếng giao hợp thêm kinh tởm, tạo điều kiện cho hắn chơi em càng mạnh bạo.
Chuyện vẫn tiếp diễn sau vô số lần hắn xuất tinh vào trong thân thể của Tiêu Khâu, sử dụng em như bọc chứa hạt giống ghê tởm của hắn, cứ như hắn sẽ chịch Tiêu Khâu tới khi em mang thai đứa con của hắn thì mới thôi vậy, côn thịt của hắn to lớn đến mức Tiêu Khâu cảm tưởng như tử cung đã bị hắn đâm đến rách mất rồi...
Cho đến khi tàu chiến cập bến, hắn đeo vào cổ em gông cùm hệt như một nô lệ thực thụ, tay hắn cầm sợi xích kéo em đi theo sau như một con thú vật, hắn dùng mảnh vải voan đỏ bịt mắt em lại dẫn đi qua đàn sói đang kính cẩn quỳ gối thành hàng để chào đón vị cha tổ uy nghiêm trở về ngai vàng, mùi độc sói nồng nặc trong không khí tràn vào khoang mũi của Tiêu Khâu khiến hai chân vốn đã không vững, giữa không khí đặc kịt, em ngã xuống đằng sau Hồ Lôi. Không gian lặng như tờ, chỉ có tiếng gầm gừ của đàn sói cũng tiếng va đập kim loại từ sợi xích trên cổ Tiêu Khâu, khi ngã xuống nền đá lạnh, bọn chúng nhìn em rồi thì thầm cùng nhau rôm rả.
"Voan đỏ..."
"Tai cáo?!..."
"Là nô lệ tình dục sao?... nhưng chẳng phải nó là giống đực sao?"
"Trông hai chân nó kìa, chắc hẳn đã phục vụ cho Chiến thủ suốt..."
Tiếng xì xầm đột nhiên tắt ngóm ngay khi Hồ Lôi dằn mạnh sợi xích kéo em từ mặt đất lên, khiến Tiêu Khâu phải dùng tay nắm chặt gông trên cổ, nước mắt chực trào, miệng vô thức van xin lòng từ bi của Hồ Lôi...
"Tôi... tôi xin lỗi... tôi không cố ý... làm ơn, tôi... không thở được..!"
"Tiêu Khâu, ngươi muốn dừng lại ở đây là muốn trưng cái thân thể dâm đãng này ra cho các con ta sao?"
"Không... tôi xin lỗi... xin ngài... tôi xin ngài..."
"Nếu là vậy, ta sẽ cho ngươi toại nguyện."
Nói rồi hắn buông tay ra để em ngã lại lên nền đá, túm lấy tóc em rồi giật mạnh ra sau, ép Tiêu Khâu hướng mặt lên như thể hắn đang khoe mẽ chiến lợi phẩm, đoạn hắn túm cả nhúm lông đuôi hồng của em, thứ duy nhất mà em dùng để che lấy thân thể trần trụi của mình, vạch ra cho cả đàn sói nhìn thấy nơi tư mật của Tiêu Khâu...
Cả đàn sói liền tru hú lên trong phấn khích, Độc Sói trong không khí lại càng dày đặc hơn, lẫn với cả mùi kích thích tố, khiến đôi tai em cụp lại run rẩy, cả cơ thể nóng bừng, càng làm cho những dấu vết cưỡng hiếp kia rõ ràng hơn trong ánh sáng. Dù chẳng thấy việc gì đang diễn ra, nhưng biết rõ xung quanh em chỉ toàn là những con sói khát máu làm Tiêu Khâu không khỏi sợ hãi, nước mắt thấm ướt tấm vải đỏ.
"Nghe rõ đây, con khốn nô lệ, nếu ngươi không hành xử cho phải phận, thì ta sẽ để từng người trong các con ta chịch vào cái lồn khiêu dâm của ngươi cho tới khi trong bụng ngươi chứa hết tinh của từng con trong đàn, rõ chưa?"
"Vâng... tôi... Tiêu Khâu sẽ ngoan ngoãn... Tiêu Khâu sẽ ngoan ngoãn... làm ơn... đau... đau quá... hức...!"
Tiêu Khâu nghe những lời ấy phả vào tai mà rùng mình, nức nở một dạ hai vâng ngay để hắn thả tóc em ra. Nhận được câu trả lời như ý muốn, hắn buông tay, không dùng xích kéo đi nữa mà vác cả người em lên vai mà đi thẳng vào nơi trú ẩn của hắn bên trong pháo đài của bộ tộc. Vào đến nơi, hắn ném em lên giường, lại chuẩn bị cho một lần giao cấu không ngơi nghỉ nữa, nhưng nhìn cái vẻ khốn khổ của em, hai chân run rẩy, tiếng thở yếu ớt như thể chỉ cần chưa đến một lần xuất tinh em sẽ ngất ngay, hắn đành phải dùng cách khác để em lấy lại tỉnh táo. Hắn lên giường, ngồi lên người Tiêu Khâu, đưa tay mang vuốt bóp mạnh hai bên má ép em mở miệng, đoạn hắn liền cúi người xuống mớm cho Tiêu Khâu một tràn máu Bá Lý (Boris), một loại chữa lành của Trù Phú, dù giãy dụa phản kháng nhưng em chẳng thể làm dịch chuyển thân thể to tướng của hắn, đành bất lực uống máu hắn, nước mắt không ngừng chảy dài hai bên gối trong khi các vết bầm tím trên cơ thể dần biến mất, trả lại làn da trắng nõn của Tiêu Khâu dưới ánh đèn chập chờn từ phòng Chiến thủ.
Xong xuôi, hắn lập tức cắn mút lên cơ thể em, liếm láp từng tấc da tấc thịt nõn nà của Tiêu Khâu, tay không rảnh rang mà đưa xuống bên dưới đâm chọc lồn non, không ngưng di mạnh hạt đậu nhỏ trên đỉnh hoa huyệt, làm Tiêu Khâu không ngừng rên rỉ khóc lóc tuyệt vọng, hai mắt vẫn bị bịt kín nhưng em không đủ can đảm để đưa tay lên kéo xuống, chỉ biết nằm chịu trận, từng cái chạm đầy thô bạo, thú tính của Hồ Lôi, vì tầm nhìn đã bị che dưới lớp voan đỏ càng làm cho những hành động của hắn kích thích hơn, chỉ khiến người Tiêu Khâu co giật nhiều hơn, hai chân cũng theo bản năng mà khép lại.
"Con khốn, ai cho phép ngươi khép chân lại thế?"
Hồ Lôi dừng tay, ép hai chân em lên trên, gạt đuôi em sang một bên rồi dùng đầu gối đè lên để nó ngưng vẫy liên tục, làm em khóc lóc đau đớn hơn cả lúc hắn dùng ngón tay mang vuốt ấy đâm vào âm vật của mình...
"Đau... hức... ahh... đuôi tôi... làm ơn... thả đuôi tôi..."
Hồ Lôi chỉ cười khinh miệt trước câu van nài của em, hắn thả đuôi em ra, trong chưa đầy một giây hi vọng, hắn lật người em nằm sấp xuống nệm, thẳng thừng dập mạnh dương vật cương cứng của hắn vào lồn non, khiến em theo cú giã ấy mà vùi đầu vào gối hét lớn, tay nắm chặt ga giường khóc nức nở, giọng em như vỡ tan ra. Dù vừa được Hồ Lôi trực tiếp dùng huyết sói để chữa trị nhờ vào Trù Phú, nhưng bên dưới em vẫn đau vô cùng vô tận, chỉ biết khóc lóc van xin hắn rủ lòng từ bi cho thân xác của em, dù biết rõ sẽ chẳng có ích gì.
Từng cú thúc của hắn đều dốc toàn lực để chạm vào điểm sâu nhất bên trong tử cung, khiến em vừa đau đớn nhưng cũng vừa bị ép phải nhận lấy khoái cảm đáng khinh từ hắn, điểm nhạy cảm ấy khiến cả người em nóng bừng, giật nảy theo nhịp thúc của hắn, thậm chí còn co người lại nhiều hơn khi hắn đưa tay dây dưa hột le trên đỉnh âm vật. Nước mắt em giàn dụa trong sự sỉ nhục vô đối của hắn, miệng vẫn không ngừng kêu dâm thở dốc điên dại...
"Ah... ah... ah... hnghh.... hah... dừng lại... hức... làm ơn... ahh... uhmm... cầu xin ngài... hức... ahhh..."
Tên cầm thú đằng sau không có vẻ gì là nhân từ, ngửa đầu đắm chìm trong tình dục, chỉ biết ra sức hiếp dâm con hồ ly mong manh bên dưới hết sức có thể. Hắn nghe tiếng khóc van của Tiêu Khâu mà tận hưởng hệt như đang được rót mật vào tai, đoạn hắn cúi người vùi đầu vào hõm cổ của em, hít thật sâu hương thơm đặc trưng của hồ ly, dù miệng hắn có khinh miệt tộc hồ ly đến thế nào đi chăng nữa, Hồ Lôi vẫn không thể chối từ rằng nội tiết tố của Tiêu Khâu thật sự rất thơm, và rất hấp dẫn giao hợp. Hắn hít một hơi sâu rồi cắn một vết đau điếng lên vai em đến ứa cả máu, rồi mút từng giọt máu đào đỏ tươi trên vai em, mặc cho em la hét, vùng vẫy.
"Đau! Đau... đau quá... hức... hngh... ahh... ahh... dừng lại... hức... tôi.. không chịu được nữa... hức... hahh..."
"Cho tới khi nước dâm của ngươi ngừng chảy, ta sẽ dừng chịch ngươi, cứ mãi phủ nhận rằng ngươi không thích, nhưng cái lồn ngươi vẫn ra sức bám chặt dương vật ta đấy thôi, con khốn khổ dâm."
"Kh...không phải... không... ahh... ah... làm ơn... tôi... van xin ngài... hức..."
...
...
"Mạch Trạch... cứu tôi với... làm ơn..."
Tiêu Khâu đau đớn tột cùng khi bị hắn hành hạ, lòng dạ vẫn vô thức hướng về người kia mù quáng... trong tràn van xin vụn vỡ của mình, em cắn răng mà nói thật nhỏ... kêu tên người kia, dù chỉ một lần cũng đủ làm em nhung nhớ cậu đến phát điên...
...
...
Mỗi lần hắn xuất tinh bên trong Tiêu Khâu, gậy thịt đều trở nên to lớn hơn nhanh chóng, như thể muốn lắp cho kín lỗ nhỏ, để không một hạt giống nào của hắn rơi vãi ra, nhưng cho dù là vậy, chúng vẫn tràn đến mức nhỏ giọt từ hai bên mép âm vật của em, nhìn thấy thế chỉ càng khiến hắn phát điên lên, lại đè em ra hành hạ, cưỡng dâm.
_____________________
Tiêu Khâu từ ngày đặt chân lên tinh hệ của chúng chưa một lần tách khỏi Hồ Lôi, hắn luôn giữ em bên mình để làm thú vui giải trí, có hôm hắn còn giữ em chặt trên côn thịt của hắn suốt cả ngày bằng một tay, trong khi hắn thì điềm nhiên đi tới đi lui khắp bản doanh với thân thể của em không ngừng nhấp hông lên xuống trên dương vật của hắn hệt như một món đồ tình dục, trước mặt cả một đàn sói.
Khi hắn tham gia họp bàn chiến lược đánh chiếm Diệu Thanh cũng không ngoại lệ, Hồ Lôi ép tiểu hồ ly hồng quỳ giữa hai chân hắn để mà ngoan ngoãn bú mút dương vật hắn, đôi lúc hắn còn không cảm được cái nhấp môi chậm rãi trong khoang miệng em mà đưa tay xuống nắm tóc đưa đẩy đầu em nhanh hơn.
Tiêu Khâu dù bị cưỡng ép đến loạn trí, nhưng trong buổi bàn chiến lược, nghe đến hai chữ "Diệu Thanh" liền làm lòng em nôn nao, tai liền vểnh lên cố nuốt trọn từng chữ từ miệng Hồ Lôi phát ra mà đồng thời cũng ngoan ngoãn phục vụ gậy thịt của hắn. Nghe đến chiến lược của chúng còn có cả việc trừ khử Mạch Trạch, tim em liền trật một nhịp, tâm trí rối bời, hoảng loạn... dù em biết sẽ chẳng dễ gì mà động vào cậu ấy, nhưng em vẫn sợ đến mức quên mất việc mình đang làm hiện tại.
Bất ngờ dừng mút cặc cho Hồ Lôi làm hắn đảo mắt điên tiết, vì đang trong đoạn quan trọng cùa kế hoạch nên hắn tạm không trừng phạt cáo nhỏ, nhưng cho đến khi tên Boris cuối cùng đi khuất dạng, Hồ Lôi liền túm tóc em kéo từ mặt đất lên, vô tâm ném lên mặt bàn, vạch đuôi em sang một bên rồi lại tiếp tục chịch em điên cuồng. Đã trải qua gần một tháng liên tục phải dạng chân để Hồ Lôi dùng, em vẫn chẳng tài nào quen được cái đau đớn đến tận da bụng, vẫn cứ khóc lóc từng tiếng vụn vỡ, nhưng ít nhất em cũng đã biết cách cố giữ lại từng tiếng cầu xin vô dụng của mình...
"Đúng là chẳng khó để một con điếm dơ bẩn như ngươi ngoan ngoãn dùng miệng bú mút, dùng lồn ôm cặc như ngươi nhỉ, đúng là cái máu nô lệ chẳng thể phai mờ trong huyết thanh của hồ ly các ngươi mà."
"Ah... ah... ahh..."
"Hôm sau, ta sẽ tống ngươi vào ngục, chẳng phải vì ta sợ gì ngươi sẽ bỏ trốn... Tiêu Khâu, ta biết ngươi chẳng có cái gan đó, nhưng dù sao thì ta vẫn muốn nhốt ngươi lại... như một con thú vật, ta đi sẽ về sớm. Khi quay lại cũng sẽ quay lại với đầu của hai người bạn ngươi được đặt trên dĩa."
"Đừng đến... đến Diệu Thanh... ah... đừng..."
"Ồ, sau vài ngày ngươi chỉ rên rỉ cuối cùng cũng lên tiếng rồi sao, ta còn tưởng ta đã chịch ngươi tới mức người quên mất cách nói rồi chứ."
Hồ Lôi cười phá lên sỉ nhục Tiêu Khâu, hạ bộ vẫn mạnh bạo dập vào âm vật, con người nhỏ bé bên dưới vẫn run rẩy nảy lên xuống trên dương vật hắn, lực thúc của Hồ Lôi mạnh đến mức bàn hội nghị làm bằng gỗ, nặng gần cả tấn cũng phải dịch một chút nương theo chuyển động của hắn, đủ để biết từng cú giã ấy vô nhân tính đến nhường nào.
"Tôi... cầu xin ngài... ah..." Tiêu Khâu gắng gượng tay, tiến đến nắm chặt cổ tay hắn đang nắm mạnh hai bên hông em mà van nài. "Tôi sẽ... mãi mãi để ngài cưỡng hiếp tôi... ahh... để ngài làm tình... hay thậm chí... hức... ah... uống máu tôi... chỉ xin... đừng đến Diệu Thanh...."
"Có gì mà ngươi phải nhung nhớ nơi đó đến vậy, chẳng phải chúng đã trơ mắt nhìn ngươi được trao đổi như một món hàng cho ta hay sao, con khốn ngu ngốc?"
"Đó... là quyết định của tôi..."
Tiêu Khâu đang chưa hoàn thành được một câu trọn vẹn liền bị hắn tăng tốc chịch vào lồn non, giã mạnh vào điểm cực khoái khiến tay em đang bám lấy tay hắn cầu xin cũng phải thả ra, tuyệt vọng cào lên mặt bàn gỗ, nỉ non không ngừng dưới thân hắn. Chẳng mất lâu để hắn lại lắp đầy bên trong âm huyệt mớ chất nhầy trắng đục của hắn. Vừa chơi xong, hắn giữ nguyên gậy thịt cắm chặt trong âm hộ, nắm tóc kéo em ngồi dậy khiến côn thịt hắn thuận tiện đẩy vào trong sâu hơn nữa, rồi hắn cưỡng hôn Tiêu Khâu. Tay bóp hai bên má, luồn lưỡi vào trong mà khuấy đảo điên cuồng, mút từng mật ngọt trên đôi môi sưng tấy của em, lại còn cắn cho nó ứa cả máu để hắn liếm láp từng giọt. Em ghê tởm nụ hôn của hắn, chẳng một chút dịu dàng nào giống với cách em đã từng hôn người kia, vô thức đưa tay gắng sức đẩy hắn ra nhưng tuyệt nhiên chẳng thể lay người hắn dù chỉ một chút. Chán chê với đôi môi ấy là khi Tiêu Khâu chẳng còn chút sinh khí nào, hắn thả em ra, nhưng vẫn giữ cự ly gần với gương mặt đỏ bừng vì thiếu không khí, rồi hắn đưa tay lên tai em, mơn trớn phần lông trắng mềm bên trong khiến em vô thức rên vào hơi thở của hắn.
"Nói ta nghe, vì sao lại bán thân chỉ vì một đám khỉ Diệu Thanh, ngươi thật sự nghĩ ta sẽ im lặng thoái lui chỉ vì cuộc đàm phán kia sao?"
"Tôi không... không bán thân... hức... tôi biết Chiến thủ sẽ không... tha cho chiến thuyền dễ như vậy... nhưng cho dù chỉ là chút yên bình ngắn ngủi... tôi nguyện để trao thân cho ngài đến suốt cuộc đời còn lại... hức..."
"Ha ha, Tiêu Khâu, đây là lý do ta vẫn còn chút tôn trọng cho ngươi mà không ném ngươi cho cả đàn sói chịch đấy, ngươi luôn muốn hy sinh chút mạng hèn vì Diệu Thanh, nhưng đã bao giờ chúng thực sự lo cho an nguy của ngươi chưa?"
"Ngươi thì biết gì về Diệu Thanh cơ chứ..."
Tiêu Khâu thì thầm bên dưới hơi thở chính mình, nhưng không may, hắn cũng nghe thấy liền vả mạnh vào một bên má của em, khiến em không điểm tựa ngã sang một bên ôm má đỏ bừng, cú tát làm em cắn vào môi chảy cả máu. Hồ Lôi túm cổ em dậy đối mặt với hắn lại, nhìn Tiêu Khâu với đôi mắt điên tiết.
"Ngươi vẫn không bỏ được cái thái độ kệch cỡm hệt như ngày ta bắt ngươi tại Lân Uyên Cảnh nhỉ, hay do ta chưa phá nát cái lỗ bên dưới nên ngươi chưa sợ à, con khốn?"
Tiêu Khâu run rẩy, hai tai gập lại ôm sát đầu mà liên tục lắc đầu chối cãi lời hắn, nước mắt cũng chảy dài xuống tận bàn tay hắn đang siết chặt trên cổ em, tay cố gắng kéo tay hắn ra nhưng không thể nào được.
"Rốt cuộc phải trừng phạt ngươi thêm bao nhiêu lần nữa thì ngươi mới biết vị trí thực sự của ngươi đây, Tiêu Khâu?" Hắn kéo người em lại sát với ánh mắt hắn, rồi gầm gừ một lúc lâu. "Dù sao thì, hôm sau ta sẽ không còn ở đây để chơi cái thân thể dơ bẩn của ngươi nữa, còn ngươi sẽ bị ném vào ngục, cái mạng quèn này, ta giao trọn cho đám lính."
"Không... không... tôi xin lỗi... tôi không... không thể..."
"Ha ha... Ngươi sợ chúng sẽ cưỡng hiếp ngươi sao, yên tâm, ta đã ra lệnh chỉ khi ngươi không biết thân biết phận mới được phép đem tra tấn hay làm tình tuỳ chúng... chỉ cần ngươi ngoan ngoãn, sẽ chẳng sao đâu, rõ chứ?"
Tiêu Khâu không đáp, em không thể đáp, lực tay trên cổ quá mạnh, em chỉ biết khóc lóc mà gật đầu lia lịa. Hắn thả em ra, để em thở vài giây, liền thoăn thoắt lật người Tiêu Khâu lại, tiếp tục cuộc vui như thể làm tình lần cuối để dạy dỗ cáo nhỏ. Cho đến khi mặt trời dần xuống núi thì mới cuộc làm tình vô độ mới kết thúc, hắn bỏ mặc em nằm dài trên bàn, giữa hai chân, âm vật đã bị hắn chơi tới mức sưng tấy, xung quanh ướt đẫm nước dâm cùng tinh dịch của hắn. Em nằm bất động ở đó, ôm mặt khóc nức nở cho tới khi có tên lính vào, hắn đứng nhìn bộ dạng khốn khổ của em mà cười khinh miệt, túm tóc em dậy, nhìn gương mặt đẫm nước một lúc thì liếm lên mặt em, tay còn đưa xuống bóp nắn một bên vú thô bạo... chỉ chưa được bao lâu đã có tiếng gầm gừ của tên khác.
"Ngươi quên lời Chiến thủ rồi sao? Cứ bình tĩnh, chẳng bao lâu chúng ta sẽ được dùng con đĩ này thôi."
"Hừ... hôm nay ngươi may mắn đấy, con khốn hồ ly dâm loạn."
Hắn thả người Tiêu Khâu ra, vác em lên vai, lúc này em chẳng còn sức để giãy dụa nữa, nằm yên trên vai hắn để hắn đem đi đâu thì đi. Hắn đem em ném vào bồn tắm, rồi đi ra ngoài khoá cửa, trước khi đi còn khinh khỉnh ném lại một câu "Đây là lệnh của Chiến thủ, khôn hồn thì biết ơn với lòng từ bi của chủ nhân ngươi đi, con đĩ."
Chẳng phải em không được tắm lần nào trên mảnh đất này, nhưng những lần được tắm rửa, đều là những lần em cùng tắm với Hồ Lôi, và đương nhiên cũng bị hắn ra sức làm tình kể cả khi đang làm sạch thân thể. Đã rất lâu rồi em mới được ngồi trong bồn tắm, một mình, thực sự làm sạch cơ thể đã bị vấy bẩn hàng trăm lần này. Tiêu Khâu đưa tay hứng một ngụm nước ấm trong bồn, đổ lên từng vết bầm trên da thịt. Nhìn những vết đỏ ửng từ lạm dụng mà lòng em như thắt lại, chẳng biết lần cuối cùng em được chăm sóc bản thân là khi nào, chẳng rõ lần cuối cùng được yêu thương đã bao lâu... thương cảm cho chính mình, Tiêu Khâu vừa tắm rửa, vừa cuộn đuôi ôm trọn bản thân mà khóc nấc bên trong bồn tắm. Hắn đã chơi với âm vật suốt mà chẳng một lần nào em được vệ sinh nó cả, chỉ toàn là những lần tắm qua loa để rồi lại chứa tinh dịch cho hắn. Tiêu Khâu đưa những ngón tay bé xinh ấy xuống, mím chặt môi mà đưa nó vào trong vách thịt đã sưng tấy đầy đau đớn của mình để cố gắng gạt ra đống tinh dịch của Hồ Lôi, chính bản thân phải đè mạnh tay lên hai mép âm vật giữ cho nó không khép lại, để đống tinh dịch kia đi ra khỏi cơ thể khiến Tiêu Khâu buồn nôn vô cùng, nhưng cũng để nước mắt rơi mà chịu đựng.
Sau một lúc gần nửa giờ hệ thống, tên lính bên ngoài đập mạnh cửa, ý muốn thúc giục em nhanh tay lên, nhưng không có lời hồi đáp liền mở cửa xông vào, chỉ thấy em nằm lịm đi trong bồn tắm, có lẽ đã ngủ thiếp đi mất rồi. Cơ thể em dù chi chít vết ửng đỏ, bầm tím nhưng vẫn vô cùng xinh đẹp, làn da vẫn không mất đi sự mềm mại và vẻ trắng mịn. Hai tên lính xông vào nhìn cơ thể ấy đã phải mất vài giây im lặng với ánh mắt dung tục. Chúng lén lút đóng cửa phòng tắm lại, rồi một tên đỡ em dậy, tên còn lại đứng giữa hai chân em, tay thoăn thoắt sục dương vật, đặt nó ngay lối vào, vừa tính đâm vào thì tên kia ngăn lại.
"Này! Đồ ngu, chịch vào đằng sau cơ, đâm vào trước nhỡ đâu Chiến thủ phát hiện là tao và mày đi đời đấy!"
"Ừ nhỉ..."
Nhưng chỉ vừa toan xâm hại, cửa phòng đã có người gọi, vậy nên chúng chẳng còn cách nào khác ngoài ém nhẹm cái thú tính của mình, dùng khăn lông quấn quanh người em rồi vác em ra. Khi được hỏi đã có chuyện gì, chúng chỉ bảo em đã ngủ thiếp bên trong rồi mang ném vào ngục.
"Đúng là con khốn may mắn nhỉ."
_____________________
Đây là lần đầu tiên sau cả tháng trời mà Tiêu Khâu được sống một ngày yên bình, thức dậy cơ thể không cắm chặt trên dương vật Hồ Lôi, ăn uống cũng chẳng có sự giám sát nào, đối với Tiêu Khâu, dù bị giam cầm cũng coi như có được chút tự do. Ngày đầu, ngày thứ hai, ngày thứ ba, dù đã tìm được chút bình yên nhưng trong lòng em vẫn không ngừng lo nghĩ về tình hình trên đất Diệu Thanh, em biết rõ, tướng quân sẽ không dễ dàng đánh bại, biết rõ Mạch Trạch sẽ không đời nào thoái lui,càng rõ hơn rằng chiến thuyền là bất bại, nhưng thứ em lo lắng là an nguy của họ, sợ rằng họ sẽ ra sức chiến đấu đến đánh mất bản thân... cứ vậy, cho dù đã được để yên, Tiêu Khâu vẫn chẳng thể nào yên giấc cả.
Nơi ngục tối giam giữ em tách biệt hoàn toàn với phần còn lại của pháo đài, sâu trong lòng đất, sáng tối chẳng rõ, chỉ có thể biết qua từng bữa ăn chúng mang đến cho em. Hôm nay cũng vậy, khi bữa tối được mang đến, cửa ngục mở ra, em nhận lấy rồi quay lưng vào để ăn, nhưng khi vừa nhận lấy khẩu phần, một mùi hương quen thuộc liền đánh thức khoang mũi của Tiêu Khâu, đôi mắt em liền sáng lên, đặt nhanh khay thức ăn sang một bên, nắm chặt lấy cổ tay người kia lao vào lòng ôm chầm người ấy, nước mắt rơi liên tục trong bàng hoàng, mừng rỡ, lo lắng... tất cả...
"Mạch Trạch... là cậu phải không... Mạch Trạch, có đúng thật là cậu không?"
Tiếng nấc của Tiêu Khâu vụn vỡ, nghẹn lại ở cuống họng, chẳng mất lâu người kia liền đáp lại cái ôm của em, vòng tay ra sau ôm eo em vào, cởi bỏ mũ trùm đầu để lộ mái tóc ánh bạc và gương mặt dịu dàng kia dưới ánh đuốc vàng nơi ngục tối. Hắn đưa tay đặt lên một bên má Tiêu Khâu rồi gạt đi nước mắt em, đặt lên trán em một nụ hôn nhẹ nhàng, thứ mà đã quá lâu rồi Tiêu Khâu tưởng chừng như mình đã quên đi cảm giác được yêu thương là như thế nào...
"Tiêu Khâu, tôi đây... tôi xin lỗi vì đã không thể đến sớm hơn..."
"Không không... tôi không sao cả, làm sao cậu dám đến đây thế?! Đi đi Mạch Trạch, đừng ở lại nữa..."
"Tôi đến để đem anh về, Tiêu Khâu. Tôi đã có thể lấy anh về từ trước nhưng vì cuộc đàm phán hòa hoãn... mà chính anh là cái giá, nên tôi không được phép cướp ngục..."
"Nhưng... hiện tại ở Diệu Thanh ra sao thế... không... cậu nên rời khỏi đây, nếu có ai phát hiện thì ta sẽ chết mất!"
"Tôi không mang anh đi ngay được, dù tôi rất muốn... nhưng chúng đông như kiến vậy... thứ lỗi cho tôi nhưng chỉ cần anh chịu đựng thêm vài ngày, tôi sẽ tìm cách..."
"Đừng... đừng cứu tôi Mạch Trạch... chỉ nhìn thấy cậu ở đây là tôi mãn nguyện rồi... nguy hiểm lắm-..."
Chưa đợi Tiêu Khâu nói xong, Mạch Trạch liền cúi người hôn lên đôi môi em, hôn như thể chưa từng một lần được nếm vị ngọt của đôi môi ấy, đã quá lâu rồi, cái hôn như chất chứa cả nỗi nhớ nhung bao ngày qua của Mạch Trạch, như muốn nuốt chửng cả sinh khí của em vậy.
"Tiêu Khâu... chúng đã phản bội giao ước, nên tôi sẽ đem anh về, bằng bất cứ giá nào... cho dù điều đó có nghĩa là tôi phải chết ở nơi chết tiệt này..."
Nói rồi Mạch Trạch dúi bàn tính ngọc của cậu vào tay em, nắm chặt bàn tay ấy lại rồi căn dặn nếu có chuyện gì xảy ra, cậu sẽ xuất hiện ngay khi bàn tính ngọc phát ra tín hiệu. Đang khi căn dặn người tình, đôi mắt Mạch Trạch đã va phải vết cắn trên cổ Tiêu Khâu, vết bầm hằn thành hình cả một bàn tay to lớn trên cổ tay em, cậu liền khựng lại, mất kiên nhẫn vạch cổ áo em ra xem, một chuỗi những vết bầm tím đỏ ửng hiện lên trong mắt Mạch Trạch làm hàng lông mày của cậu nhăn lại, ánh mặt cũng điên tiết hơn, chưa kịp để Tiêu Khâu lên tiếng làm dịu cậu lại, tay Mạch Trạch liền vạch tà áo bên dưới lên, và đúng như cậu nghĩ, giữa hai chân đỏ ửng sưng tấy, thậm chí chúng còn chẳng cho em mặc bất cứ thứ gì bên dưới ngoài mảnh vải phong phanh che đi thân thể này.
"Mạch Trạch... dừng lại!"
Tiêu Khâu liền đẩy vai cậu ra khi Mạch Trạch toan đưa tay tách đôi chân cũng chằng chịt dấu vết bạo hành kia ra để kiểm tra, nhưng sức em và cậu khác một trời một vực, chỉ có thể bất lực để cậu nhìn chằm chằm vào thân thể đã vấy bẩn của mình mà ngượng ngùng nức nở.
"Tại sao... tại sao lại để chúng làm anh ra thế này? Là Hồ Lôi sao?"
"Mạch Trạch... đừng... đừng nhìn nữa..."
Biết mình đã có chút quá phận, Mạch Trạch thả tay ra, kéo áo em lại rồi ôm cơ thể bé xíu ấy vào lòng, tay ân cần vuốt tóc, vỗ lưng người em mà dỗ dành...
"Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi... về tất cả những gì anh đã phải chịu đựng..."
"Cậu... cậu đi đi Mạch Trạch, sắp có người tới rồi..."
Trong cái ôm của Mạch Trạch, đôi tai Tiêu Khâu vểnh lên khi nghe thấy tiếng bước chân đến, vội giục cậu rời đi. Trước khi đi, Mạch Trạch không quên hôn Tiêu Khâu một lần cuối rồi từ biệt, với lời hứa sẽ quay lại sớm nhất có thể rồi cắn răng khoá lại buồng giam, bỏ em lại một mình... một lần nữa.
Có vẻ như đám lính canh hấp tấp chạy tới buồng vì cho rằng Tiêu Khâu đã vượt ngục, ở lối vào có xác một tên lính gác, quần áo bị lột sạch, nhưng khi vào đến nơi thấy Tiêu Khâu vẫn còn ngồi trong phòng giam khoá chặt, khẩu phần ăn cũng đã ăn xong thì chúng chỉ gầm gừ. Vừa nghe chúng tra hỏi em đã biết ngay là tác phẩm của Mạch Trạch, không khó để em nói dối vài câu cho có lệ, cảm thấy chẳng có gì đáng lo nên chúng chuyển hướng điều tra sự việc.
"Con khốn, mày mà cả gan rời nửa bước khỏi đây, thì khi đó chính mày sẽ thành con điếm công cộng, khôn hồn mà hành xử."
_____________________
Một ngày, hai ngày trôi qua, Tiêu Khâu vẫn ngoan ngoãn im lặng trong buồng giam, thỉnh thoảng sẽ nghe thấy những tiếng lạch cạch kì lạ trong từng vách tường, khi nghe thấy chúng, Tiêu Khâu chỉ cuộn người lại rồi cười phì tủm tỉm, tiếng bước chân này chẳng phải của cậu thì còn ai, đôi lúc cậu còn gõ gõ lên tường sau lưng em, chỉ để cho em yên tâm rằng cậu vẫn ổn.
Sau độ gần một tuần, trong bữa ăn của Tiêu Khâu, một tờ giấy nhỏ đã âm thầm được đặt trong khẩu phần ăn của em, trên giấy có ghi vỏn vẹn 3 ký tự "nửa đêm nay". Đọc được từng nét chữ này, lòng em chộn rộn, tim cũng đập nhanh hơn. Cảm giác sắp được nhìn thấy lại ánh mặt trời, nhìn thấy bầu trời Diệu Thanh... thoáng làm đôi mắt em ngấn lệ, sóng mũi cay cay. Tiêu Khâu ôm mảnh giấy nhỏ xíu vào lòng rồi tươi cười trong nước mắt.
Đúng vào độ nửa đêm, không có lấy một tiếng động, Mạch Trạch thoắt hiện trước buồng giam của Tiêu Khâu, khéo léo mở khoá trong im lặng rồi đưa cho em bộ đồ của cai ngục, giúp em mặc chúng vào nhanh chóng. Tiêu Khâu không chào không hỏi, im lặng làm theo từng cử chỉ của Mạch Trạch bảo, rồi nhanh chóng rời khỏi đó.
"Tiêu Khâu, từ giờ tôi sẽ không đi theo anh... nhưng tôi sẽ đảm bảo sau lưng anh hoàn toàn an toàn... chỉ cần anh giấu đuôi vào áo choàng, tai anh..."
"Tôi hiểu rồi, Mạch Trạch."
"Được... chỉ cần đi theo hướng lông vũ tôi đã để lại từng góc rẽ... sẽ đến lối ra, nếu đến đó không thấy tôi, mong anh vẫn sẽ chạy về hướng nam, ở đó có thuyền sao đã chờ sẵn, không cần phải lo cho tôi."
"Nhưng..."
"Không... chúng ta phải đi ngay trước khi chúng chuyên ca xong."
________________________
Tại Chiến thuyền Diệu Thanh, trời xanh bị che phủ bởi mây đen mù mịt, tiếng súng tiếng pháo vẫn vang rền trời. Cả hai bên đều dốc toàn sức mà chém giết lẫn nhau, sau một tuần dài giao chiến không ngơi nghỉ, Hồ Lôi đã có chút lạ lẫm về thế cục, cảm thấy có gì không đúng. Trong một khoảnh khắc ngưng lại quan sát tình hình, hắn chợt nhận ra cánh tả của Phi Tiêu không có bóng dáng của ảnh vệ Diệu Thanh như trong tình báo chiến lược trước đây, dự có chuyện bất ổn, hắn bỏ đoàn quân lại lên thuyền quay vể pháo đài ngay lập tức. Phi Tiêu trông thấy bóng lưng hắn rời đi liền kéo quân đuổi theo ngay, nhưng không kịp, chỉ biết giương mắt nhìn thuyền hắn bay xa vào trong không gian, tay nắm chặt súng trường đầy điên tiết.
Chẳng mất lâu để Hồ Lôi đáp lại lên hành tinh của hắn, chạy thẳng một đường về cổng pháo đài vừa lúc Tiêu Khâu chạy đến cửa, hắn chặn đứng ngay lập tức. Cả thân hình to lớn lắp trọn ánh sáng từ bên ngoài vào cổng thành, Tiêu Khâu chưa kịp nhìn bầu trời đêm lấy một giây đã bị hắn túm cổ nâng lên trên, nhìn em với đôi mắt dã thú, gầm gừ lộ cả răng nanh. Đôi mắt em mở to bàng hoàng, run rẩy và giãy dụa không ngừng, tay liền mò vào túi phát hiệu bàn tính ngọc... nhưng chỉ vừa cho tay vào liền bị hắn nắm lấy cổ tay, nắn chặt làm em đau đớn thả bàn tính ngọc trong tay xuống đất, vỡ tan.
"Ngươi! Gan hồ ly nhà ngươi to bằng cái vung đấy nhỉ? Ngươi mong muốn bị trừng phạt đến mức này sao?"
Tiêu Khâu vùng vẫy trong tay hắn, bàn tay em liên tục ra sức cào lên bàn tay hắn siết chặt cổ em, tầm nhìn đã sớm nhoè đi trong nước mắt... đã ra đến tận đây nhưng lại bị tóm lại làm em chẳng thể nào tuyệt vọng hơn, càng đau đớn hơn nữa khi nhận ra lần này có lẽ cả Mạch Trạch cũng sẽ bị cuốn vào vòng xoáy đau khổ nơi hang ổ địch. Khi hắn dịch em sang một bên để nhìn vào hành lang sâu thẳm, không thấy bóng dáng ai liền quay sang gầm gừ vào tai cáo đang run cầm cập.
"Ta biết tên ảnh vệ kia có ở đây, nếu nó không xuất hiện, ta sẽ bẻ gãy cổ ngươi ngay tại đây, con khốn ranh mãnh."
"Được... được thôi... giết tôi đi... tôi cam tâm chết dưới tay ngài..."
Trong cái siết tay của Hồ Lôi, Tiêu Khâu nức nở cố nặn ra từng chữ từ trong miệng, nếu em chết, chuỗi ngày khốn khổ sẽ chấm dứt, Mạch Trạch cũng sẽ tự biết tìm đường thoát mà không phải lo cho gánh nặng là em nữa... ổn cả mà...
"Ngươi nghĩ ta sẽ để cho ngươi toại nguyện sớm như vậy sao?" Nói rồi hắn ném Tiêu Khâu xuống nền đất, chân đạp lên bụng em ấn mạnh, đoạn hắn vọng vào trong lối đi sâu thẳm trước mặt, "Ảnh vệ Diệu Thanh, ta biết ngươi đang lẩn trong bóng tối đợi thời cơ, đừng để sự ngu ngốc của ngươi giết chết con khốn dưới chân ta."
Mạch Trạch đúng là đang ẩn thân trong bóng tối với đôi mắt điên tiết, hai tay nắm chặt song đao đợi thời cơ nhưng tuyệt nhiên không thể qua mắt tên cầm thú kia. Trong tình thế tiến thoái lưỡng nan, Mạch Trạch vẫn giữ nguyên trạng thái ẩn mình, cho tới khi cậu nghe thấy tiếng nấc đau đớn của Tiêu Khâu dưới bàn chân hắn, Mạch Trạch chẳng thể lẩn trốn được nữa, cắn răng xuất hiện trước mặt hắn.
"Quyết định sáng suốt đấy, nếu đã đến rồi thì sao mà không xem kịch hay, nhỉ, ảnh vệ? Người đâu? Đem hắn vào ngục!"
Hồ Lôi ra lệnh cho lính tới áp giải Mạch Trạch, dù cậu có kháng cự, nhưng cũng từ từ ngoan ngoãn đi theo khi thấy Chiến thủ lại đè mạnh chân lên cơ thể Tiêu Khâu. Khi Mạch Trạch vừa được dẫn đi, hắn lôi Tiêu Khâu từ dưới mặt đất lên, vả liên tục vào hai bên má tới mức em hộc cả máu từ miệng, bên má sưng tấy đỏ chói thì hắn mới ngưng.
"Nhiêu đây, ngươi có nghĩ đã đủ cho tội vượt ngục chưa? Tiêu Khâu?"
Tiêu Khâu khóc nấc thành tiếng, dù muốn phản kháng nhưng cũng chỉ biết lắc đầu, chấp nhận hình phạt, hiểu rõ rằng nhiêu đây chỉ mới là bắt đầu. Hồ Lôi lại tiếp tục vật em ra nền đất rồi liên tục đá vào thân thể yếu ớt của Tiêu Khâu, rồi lại lôi em dậy tát vào mặt. Hắn bạo hành thân thể ấy ngay lối vào của pháo đài suốt gần nửa giờ hệ thống, đến nỗi em đã ngất lịm đi hắn mới thôi. Đoạn, Hồ Lôi dùng móng vuốt rạch một đường trên tay hắn, bóp miệng Tiêu Khâu rồi đổ máu hắn vào miệng em ép uống cho bằng sạch. Vẫn như cũ, vết thương mới xuất hiện liền lành đi nhanh chóng.
Hồ Lôi vác em lên vai rồi tiến thẳng vào trong ngục nơi chúng đang giữ Mạch Trạch, lúc vào đến nơi đã thấy người cậu chằng chịt vết roi, vết đánh, nhưng vẫn không hề kêu đau. Hồ Lôi vừa ném Tiêu Khâu xuống mặt đất thì em liền quỳ gối tiến đến bàn chân hắn, cầu xin thảm thiết.
"Chiến thủ, chủ nhân...! Tôi van xin ngài... tôi van xin ngài thả cậu ấy ra... hức... làm ơn, ngài tra tấn tôi, lạm dụng tôi... bất cứ điều gì tôi đều chịu, van xin Chiến thủ hãy thả cậu ấy-"
Chưa đợi Tiêu Khâu dứt câu van xin, hắn lại vả vào má em, túm tóc kéo ngược ra sau rồi cúi người trừng trừng đôi mắt cầm thú lên Tiêu Khâu. Mạch Trạch thấy vậy liền kích động ngay, nhưng ngay lập tức lại ăn thêm một roi từ tên quản ngục.
"Đương nhiên ta sẽ làm gì ngươi mặc ta rồi, con khốn nô lệ, còn tên Diệu Thanh đằng kia... chà nếu ngươi định nhận thay cả hình phạt của hắn, ta sẽ bắt hắn giương mắt nhìn ngươi bị tra tấn."
"Không... không... đừng mà!"
Nói rồi hắn thả tóc em ra, hiệu cho chúng kéo em vào giữa gian phòng, mặc cho Tiêu Khâu ra sức vùng vẫy, thoáng chốc chúng đã xé sạch quần áo tươm tất mà Mạch Trạch đã chuẩn bị cho em thành từng mảnh vụn. Hồ Lôi tiến tới chiếc ghế to trong góc phòng, đối diện với phía Mạch Trạch rồi ngồi xuống, chống cằm nhìn em khóc khan giọng dưới nền đất lạnh. Chúng ép Tiêu Khâu dạng hai chân ra đối mặt với Mạch Trạch ở phía đối diện khi hai tên sói giữ tay em lại, tên thì không màng gì đổ cả một lọ dầu thơm lên âm vật, đâm một lúc cả ba ngón tay vào trong rồi cứ vậy mà đâm ra đâm vào liến thoắng. Hai tên phía trên giữ tay cũng chẳng muốn thua, mỗi tên dây dưa một bên vú, nắn bóp, kéo mạnh. Tiêu Khâu chẳng thể vùng mình khỏi chúng chỉ biết nằm yên chịu trận, rên rỉ không ngớt.
"Đem nó ra đây."
Hồ Lôi ra lệnh khi thấy hai bên mép âm đạo đã nhiễu nước thành vũng xuống mặt đất. Chúng dừng tay rồi lôi Tiêu Khâu ném trước mặt Hồ Lôi, đoạn, hắn nắm đuôi cáo kéo lên trên, buộc em phải ấn mặt vào đũng quần hắn trong khi thân dưới lại bị giữ phía trên. Hai tay em bấu chặt lên đùi Chiến thủ trong khi miệng vẫn không ngừng cầu xin hắn rủ lòng từ bi. Vừa kéo cơ thể em lên, hắn liền tiến đến lồn non đang co thắt dữ dội rồi đưa lưỡi vào bú liếm, xâm phạm, đầu lưỡi đâm vào sâu bên trong vách tường mút từng chút một dâm thuỷ chảy ra. Bên dưới thấy Tiêu Khâu vẫn đang chưa chịu phục vụ, hắn liền cắn vào hạt đậu nhỏ giữa hai cẳng chân khiến em gào lên đau đớn, nhưng cùng lúc cũng khiến bên trong âm hộ lại càng ướt đẫm hơn.
"Ahh... ahnn... đau... đau quá... hức...!"
"Con khốn, còn không mau dùng cái miệng dơ bẩn của ngươi mà mút cặc, hay ngươi muốn phục vụ cho tên ảnh vệ kia trong khi lồn ngươi vẫn đang trên đây?" Hắn gầm gừ trong lúc miệng vẫn không ngừng cắn mút hoa huyệt Tiêu Khâu.
"Không... không! Hức... ahhnn.. tôi làm... tôi sẽ làm... ahh"
Đôi tay Tiêu Khâu run rẩy tìm đến cự vật của hắn, vừa kéo quần hắn xuống, gậy thịt cương cứng liện bật ra, đập vào bên má em. Cái mùi thú vật hoang dã của Hồ Lôi vẫn ở đó, em đã phải mút dương vật của hắn vô số lần nhưng chưa bao giờ quen được cái mùi kinh tởm này. Một tên lính thấy Tiêu Khâu chần chừ quá lâu, hắn tặc lưỡi tiến tới nắm tóc em rồi ấn mạnh xuống cặc dài của Hồ Lôi, mạnh đến mức chỉ với một cái đẩy đầu đã đâm thẳng thứ quái ác đó vào sâu trong thực quản, khiến em muốn nôn ngay lập tức nhưng vẫn cố gắng nuốt trọn nó trong miệng, ngoan ngoãn ngậm chặt nó như một công cụ thực sự.
"Sao nào, thích cảnh tượng này không, ảnh vệ? Đây chính là mục đích thật sự của con đĩ hồ ly này đấy, nếu ngươi quay lưng với Diệu Thanh, ta sẽ không ngại chia sẻ cho ngươi dùng cái miệng dâm đãng của nó đâu, ha ha ha!"
Vẫn đang bú liếm lồn non, Hồ Lôi nói vọng sang bên phía đối diện khiêu khích Mạch Trạch trong khi hắn tận hưởng việc làm nhục Tiêu Khâu, bẻ gãy từng mảnh lý trí trong đầu em . Dù vậy Mạch Trạch vẫn không có vẻ gì là đầu hàng, vẫn giữ ánh mắt căm ghét dành cho hắn, không ngừng vùng vẫy thoát khỏi giam hãm.
"Ta sẽ giết ngươi, Hồ Lôi! Ta sẽ giết chết từng con súc vật các ngươi!"
Hồ Lôi nghe vậy chỉ cười khúc khích, hơi thở hắn trực tiếp va vào lớp thịt âm hộ Tiêu Khâu làm em rùng mình, rên lên một tiếng đầy khiêu dâm trong khi miệng vẫn cắm chặt trên dương vật hắn.
"Mày nghe thấy chứ, tên khỉ Diệu Thanh, con khốn này chẳng qua chỉ là một con đĩ khổ dâm mà thôi, tại sao phải liều mạng đến đây đem một con khốn như thế về Diệu Thanh cơ chứ?"
Tên đầu sói vẫn tiếp tục nhục mạ Tiêu Khâu, đôi lúc còn cắn lên hột le trên âm hộ, chẳng bao lâu Tiêu Khâu chẳng thể chịu nổi nữa mà mặc cho lồn non chảy dâm thuỷ ồ ạt, chảy ngược xuống bụng rồi lên cằm em, chỉ có thể thút thít trong bất lực. Hồ Lôi thấy vậy vô cùng thỏa mãn, hắn nuốt thứ nước dâm ấy vào rồi tát vào bên mông của Tiêu Khâu cái "chát" chói tai.
Hắn đẩy Tiêu Khâu xuống nến đất, kéo đuôi để mông hướng lên trên, đoạn hắn đứng dậy rồi đặt dương vật nóng hổi, ướt át một lớp nước miếng của Tiêu Khâu, thúc thẳng một đường vào sâu trong âm hộ, làm em giật nảy người, hai bàn tay tuyệt vọng cào lên mặt đất mà hét lớn đầy đau đớn. Hắn liền bắt đầu ngay những cú giã vô nhân tính vào người Tiêu Khâu, ra sức đụ hồ ly bên dưới đến mất trí, một tay ôm eo, tay kia ấn lên bụng nhỏ nơi dương vật hắn chạm đến, xoa ấn điên cuồng. Tốc độ dập người vào trong âm hộ thật sự ghê người, thân trên Tiêu Khâu liên tục lắc lư mất kiểm soát theo từng nhịp giã quái ác của hắn trong khi hông thì vẫn bị giữ yên trong tay Hồ Lôi để hắn thuận tiện liên tục đút dương vật hắn vào. Trong thanh âm da thịt va chạm nghe như những cái đánh, cái đập còn có cả tiếng nỉ non khóc van thảm thiết của Tiêu Khâu, em chỉ dám vùi mặt xuống đất mà chẳng dám ngước lên, vì khi ấy sẽ bắt gặp ánh mắt đầy ghê tởm của Mạch Trạch, dù biết rõ không phải cậu căm ghét ghê tởm em, nhưng Tiêu Khâu vẫn không tài nào dám nhìn lên cậu cả, cứ nức nở kêu dâm dưới thân Hồ Lôi.
"Nhanh... ahh...ah...ahn.... nhanh quá... hức... làm ơn... Tiêu Khâu đau... đau quá..."
"Ta sẽ trả cho đủ sự bướng bỉnh của ngươi trong suốt hai tuần không có ta ở đây, Tiêu Khâu, đêm nay cái lỗ của ngươi sẽ không được khép lại đâu, con đĩ khốn kiếp!"
"Ahh... dừng lại... tôi cầu xin... ah... ah... tôi cầu xin ngài... hức... chủ nhân..."
Mỗi lần thúc vào hắn đều chắc chắn thúc thật mạnh vào điểm cực khoái, tra tấn vào đó liên hồi, dương vật hắn to đến độ Tiêu Khâu tưởng như hắn đang muốn xé toạc người em ra làm đôi vậy. Từng lần nhấp hông đều khiến em rên rỉ đầy dâm đãng, tiếng khóc ngày càng tuyệt vọng. Sau vài lần thúc mạnh bạo vào âm huyệt, hắn bóp chặt hai bên eo của Tiêu Khâu, cắm chặt dương vật vào sâu trong tử cung rồi xuất tinh đầy bụng Tiêu Khâu, trên lớp da mỏng vừa lồi hình đầu khấc của hắn, vừa có chút to ra do đống tinh dịch hắn bơm vào người em nữa. Chúng nhiều đến mức chảy ra hai bên mép âm vật xuống đùi đỏ bừng, càng làm cho cái màu trắng đục ấy thêm rõ ràng trong ánh sáng.
"Sau mới chỉ hai tuần mà ngươi quên mất mình là con điếm nô lệ rồi sao?" Hắn vẫn giữ chặt hông Tiêu Khâu cắm vào gậy thịt của hắn, mặc cho thân trên đã kiệt sức nằm sấp xuống dài ra sàn nhà. "Mày, ảnh vệ, trông gương mặt của nó, không phải điếm thì là gì?" Vừa nói, hắn vừa túm đôi tai cáo của Tiêu Khâu kéo ngược về sau, ép em phải nhìn lên hướng của Mạch Trạch.
"Tên khốn! Tên khốn! Tên chó khốn kiếp! Thả anh ấy ra! Chỉ cần bắt giữ ta lại là được chứ gì! Mi muốn điều gì, chiến lược, kế hoạch của Diệu Thanh, ta đều có thể cho ngươi tất!"
"Không không, ta không cần những thứ đó, thứ ta muốn chỉ duy nhất một điều, là giết con ả tướng quân, và quay về vui vẻ chịch con khốn hồ ly này."
Côn thịt nóng bừng của hắn bên trong Tiêu Khâu vẫn chưa có dấu hiệu gì là mềm đi, vẫn trướng trong bụng Tiêu Khâu kinh khủng, nhưng hắn lại rút ra rồi vật cơ thể mềm nhũn ấy xuống đất, quay lại chiếc ghế của mình.
"Gọi tất cả binh lính trong ngục đến đây." Hắn hạ lệnh.
"Ngươi... ngươi tính làm gì anh ấy!? Không... không được, Tiêu Khâu, chạy đi! Làm ơn!" Mạch Trạch kích động liền ra sức thoát khỏi dây xích nhưng tuyệt nhiên không thành.
"Ha ha ha... ta rất thích cái sự tuyệt vọng của các ngươi, đúng như ngươi nghĩ, ảnh vệ, ta sẽ để con khốn này cho các con ta dùng, từng-con-một."
"Không được! Không được!"
Tiêu Khâu nằm lả lơi dưới mặt đất, dù kiệt sức nhưng khi nghe thấy điều hắn vừa nói thì gượng sức mà lê người đến chân hắn, đôi mắt đẫm lệ van xin, nhưng nhận lại chỉ là một cái đá của hắn làm em văng vào giữa gian phòng. Chẳng mấy chốc cả tốp chục con Boris đã đến xếp thành hàng trước mặt Hồ Lôi, chúng chỉ vừa đi đến cửa mà mùi độc sói đã lắp đầy phổi của Tiêu Khâu, khiến em cong đuôi co người lại run lẩy bẩy giữa phòng.
"Các con của ta, hôm nay, ta cho các ngươi một phần thưởng, một sự giải toả. Con hồ ly dơ bẩn ở giữa gian, các ngươi muốn làm gì nó ta đều cho phép, duy chỉ với một điều kiện, không được giết nó. Nào, đến mà dùng đi!"
Vừa dứt câu, bọn chúng liền xô đẩy nhau đến túm cổ chân Tiêu Khâu, duy chỉ một con may mắn tóm được và ngồi vào giữa hai chân em, các con còn lại đứng vây quanh, tên thì kéo tay, tên thì nắn vú, bên trên thì giữ tai ép em ngửa cổ lên trên. Không như Hồ Lôi, chúng chẳng có sự chuẩn bị nào mà chỉ chăm chăm vào việc làm sao để dùng cơ thể em triệt để, rồi chẳng một lời báo trước, cả hai tên đồng loạt thúc thật mạnh vào lồn em, bên trên thì thúc thẳng vào miệng, chẳng theo một nhịp nào cả, mặc ai nấy thỏa mãn, làm cả người em lắc lư mất kiểm soát. Sự xâm hại đau điếng tột cùng, nhưng Tiêu Khâu chẳng thể nói gì, chỉ nghe những tiếng nỉ non khốn khổ từ sâu trong cổ họng, bị át đi bởi những tiếng gầm gừ của đám sói khát tình.
Tên dùng miệng em thì rất nhanh chóng đã đạt cực khoái, bắn thẳng vào thực quản rồi rút ra, tay bóp chặt miệng ép em nuốt cho bằng hết. Vừa xong thì con khác liền đẩy hắn ra, nâng thân thể đã kiệt sức của Tiêu Khâu vẫn đang nảy liên hồi theo từng cú thúc của tên bên dưới rồi ép sát người em vào giữa, hắn lôi cặc nóng hổi ra đặt ở hậu huyệt, thúc thẳng vào trong đầy tàn bạo. Trước giờ đến Hồ Lôi cũng chẳng cưỡng hiếp em từ phía sau, cảm giác cả âm huyệt lẫn hậu huyệt đều bị lắp đầy và cưỡng hiếp dã man vô cùng đau đớn, nhưng cùng lúc cũng đem lại khoái cảm ghê tởm. Tiêu Khâu dù không muốn chấp nhận nhưng bên dưới cứ ra sức co thắt, ôm trọn cả hai gậy thịt của chúng.
"Dừng lại... hức... ahh... ahh... nghh... tôi không thể... hức... chủ nhân... làm ơn... ah ahh ahh... Tiêu Khâu biết lỗi rồi... hức... tha cho tôi..."
"Con khốn dâm đãng, mày có nín không thì bảo?"
Tên đằng trước chịch vào trong lồn vẫn đang còn rất sung sức, nghe em van xin liền tát vào mặt em rồi bóp cổ, liếm láp da thịt Tiêu Khâu, cắn, di, bú mút, nếm từng vị khốn khổ của hồ ly hồng. Tên đằng sau cũng chẳng thua kém, một tay vòng lên trước nắn bóp đầu nhũ, rồi lại kéo mạnh, một tay đưa xuống đưa đẩy ấn mạnh hạt đậu phía trên âm vật. Tiếng rên của em ngày càng lớn, chúng càng thích thú, một tên đứng kế không chịu nổi nữa liền túm tóc em ép Tiêu Khâu quay đầu sang một bên, rồi hắn lôi dương vật ra đút thẳng vào miệng Tiêu Khâu, ra sức thúc đẩy liên hồi.
"Tao đã bảo mà... ha ha... con khốn này không sớm thì muộn cũng đến lượt ta đụ nó thôi!"
"Ughh... ah ha ha ha... mày nói phải, đúng là chịch đĩ hồ ly vẫn luôn sướng như xưa nhỉ!"
"Uhm....ah... ahh... ah..."
Hồ ly hồng bất lực, bị kẹp chặt giữa hai tên Boris đồng loạt cưỡng hiếp vào cả trước lẫn sau, phía trên thì một tên khác lấp đầy họng, hai bàn tay còn bị hai tên khác dùng để sục cặc cho chúng. Từng tấc da tấc thịt trên người em đều có dấu tay xâm phạm, Tiêu Khâu đã sớm từ bỏ việc vùng vẫy, cơ thể đã kiệt sức từ sau khi Hồ Lôi dùng tàn bạo rồi. Trong một thoáng tỉnh táo cuối cùng, Tiêu Khâu đưa mắt ướt nhìn sang Mạch Trạch, thấy cậu không bị chúng tra tấn nữa thì cũng yên lòng, gượng cười lần cuối rồi hoàn toàn mất đi lý trí, bị nhấn chìm trong tình dục, ngoan ngoãn phục vụ cho từng con trong chúng.
Hết tốp này đến tốp khác, đến mức đuôi cáo đã từng mượt mà giờ đã vấy bẩn, dính đầy tinh dịch của chúng, bên dưới hai mép âm vật cũng đã chẳng thể khép lại được nữa, hoàn toàn bị chịch cho lỏng cả ra, chỉ làm cho chúng thêm kích động để được đâm vào đó. Đằng sau cũng chẳng khá hơn, lỗ hậu cũng bị chúng chơi tàn bạo đến độ rỉ máu cùng dịch ruột, trên miệng thì hai mép còn lưu lại vết tinh dịch chảy dài xuống tận cổ. Thân trên thì đầy vết cắn, dấu hằn của tay, hai đầu vú cũng sưng tấy, chúng nắn quá nhiều lần làm hai bên nhũ cũng rỉ nước sinh lý. Dưới bụng đã sớm phồng lên do tinh dịch được bơm vào cả trước lẫn sau của cả tá con sói, chỉ cần nhấn nhẹ chúng chắc chắn sẽ tràn ra từ âm vật cũng như bên dưới hậu huyệt.
Sự hành hạ, tra tấn, cưỡng hiếp tập thể lên thân thể Tiêu Khâu kéo dài suốt cả đêm, đến mức Hồ Lôi cũng chán ngấy tiếng khóc của em và về lại phòng thủ lĩnh, em vẫn bị chúng chịch điên cuồng vào người... em ngất chúng sẽ tạt nước, thân thể tê dại sẽ cưỡng ép uống máu, cứ thế lặp đi lặp lại cho đến khi mặt trăng cũng đã lặn, lúc ấy chúng mới thả Tiêu Khâu ra.
Thân thể đầy dấu vết bạo dâm, nằm lay lắt trên đống chất lỏng nhầy nhụa khắp sàn, tinh dịch phủ đầy đùi trong, trước khi tên cuối cùng rời đi, hắn còn đạp vào bụng em một cái cho thoả lòng để rồi bên trong tràn ra thành phẩm của chúng, sau đó hắn mới đi mất. Mạch Trạch cũng được thả xích, chúng bỏ lại cả hai trong ngục tối khoá chặt.
_________________________
"Tiêu Khâu! Tiêu Khâu... tôi... làm ơn... tôi xin lỗi, tôi xin lỗi!"
Mạch Trạch liền chạy về phía Tiêu Khâu khi dây xích cuối cùng được gỡ bỏ, chẳng màng giết chết tên khốn Boris kia mà chạy ngay đến bên em, mặc cho dưới sàn có bẩn thỉu đến mức nào. Cậu cởi áo ngoài rồi đỡ em dậy, choàng áo qua vai ôm chặt cơ thể kiệt sức kia vào lòng.
"M... Mạch Trạch... tôi... tôi đã cứu được cậu... đúng chứ?"
"Tôi không yêu cầu điều đó, Tiêu Khâu! Tôi không... không cần anh cứu tôi..."
Giọng Mạch Trạch nghẹn lại ở cuống họng, cố thốt ra từng lời trong khi tay không ngừng lau từng vết nhơ nhuốc, lấm lem trên gương mặt người yêu.
"Ha... ha ha... dù cậu không yêu cầu... tôi vẫn sẽ làm vậy, Mạch Trạch... vì tôi... yêu cậu..."
"Còn tôi thì sao... anh không để tôi được yêu anh sao, Tiêu Khâu... tại sao... tại sao lần nào cũng vì tôi mà phải chịu đau chứ?!"
"Đừng yêu tôi... Mạch Trạch, cậu xứng đáng... với người tốt hơn... sạch sẽ hơn tôi..."
"Tiêu Khâu, anh đang nói gì vậy... đối với tôi... anh vẫn luôn sạch sẽ... vẫn luôn cao quý..."
"Ha ha... cao quý sao..."
Giọng cười Tiêu Khâu cay đắng, đến giờ này đôi tay em cũng chẳng thể nhấc lên nổi, nằm bất động trong vòng tay Mạch Trạch, gượng nói vài câu để cậu yên lòng mà thôi.
"Cậu khóc sao, Mạch Trạch?"
"Không..."
"Đúng là ngốc thật nhỉ... tôi... không thể nói là ổn... nhưng cậu vẫn an toàn... là tôi vui rồi..."
Mạch Trạch không đáp, chỉ lặng lẽ đưa tay chạm nhẹ lên những vết ửng đỏ trên da thịt Tiêu Khâu, đau lòng rơi nước mắt lên tay em. Ở góc mỗi phòng giam đều có một buồng tắm, dù sơ sài nhưng cũng gọi là đủ dùng, Mạch Trạch bế thân thể run rẩy ấy vào bồn rồi xả nước, ân cần rửa ráy cho em. Tay Mạch Trạch dù cũng chồng chéo vết roi, nhưng so với những gì em vừa trải qua, quả thực chúng chẳng bằng một phần đau đớn. Cậu hứng nước đổ lên từng vết nhơ trên người Tiêu Khâu, nhẹ nhàng xoa chúng, rửa sạch.
"Tiêu Khâu... tôi cần anh... tách chân ra."
"... Tôi, tôi tự làm được."
Mạch Trạch có chút nhăn mặt bởi sự bướng bỉnh của người yêu, nhưng cũng tôn trọng em, nhìn em cố vươn tay ra chạm xuống bên dưới, nhưng y như những gì Mạch Trạch nghĩ, em chẳng còn sức để mà vệ sinh cho chính mình. Cậu tiến đến ngồi trên thành bồn trước mặt Tiêu Khâu, tách chân em ra rồi đưa tay vào, không vội vàng đâm thẳng vào để rửa, mà khựng lại một lúc, nhẹ nhàng chạm lên đùi trong của Tiêu Khâu, lên những vết bầm, vết sưng đỏ chói trên màu da trắng ngần của em.
"Tại sao... tôi không hề đáng để anh phải vứt bỏ chính mình nhiều đến mức này..."
Tiêu Khâu không trả lời chỉ cúi gầm mặt, mím môi mà thút thít.
"Tiêu Khâu... tôi còn giữ chìa khoá của ngục."
Lời nói của cậu liền làm em mở to mắt, không phải là ánh mắt hi vọng, mà là ánh mắt của sự sợ hãi, lo lắng về quyết định sắp tới của cậu.
"Tôi sẽ thử một lần nữa... nhưng, tôi sẽ trực tiếp chặn chúng lại, thuyền sao vẫn ở đó, hãy chạy đi và đừng quay đầu lại."
"Không... tôi không đi nếu không có cậu..."
"Anh phải đi, Tiêu Khâu. Tôi không dễ gì mà đến được bước này... chỉ cần anh sống sót quay về là đủ, Diệu Thanh thiếu tôi vẫn ổn, nhưng không có anh chăm sóc cho Phi Tiêu, thì ai sẽ chăm lo cho Diệu Thanh?"
"Không không... đi cùng tôi, làm ơn..."
"Mặc áo tôi vào, chúng ta sẽ hành động ngay bây giờ."
Mạch Trạch dù đau lòng nhưng quyết ngó lơ lời nói của Tiêu Khâu, một mạch muốn giải thoát em. Cậu đỡ em dậy rồi nhanh chóng vác ra cửa phòng giam, mặc kệ em ra sức đánh vào lưng cậu để thả ra, thoăn thoắt mở khoá rồi chạy nhanh về phía ngã rẽ đến lối ra. Đến đây đã bị đám sói phát hiện, Mạch Trạch không còn lựa chọn phải thả Tiêu Khâu xuống, đẩy em ra hành lang dẫn đến cổng pháo đài rồi lập tức khoá cổng từ trong.
"Mạch Trạch! Đừng bỏ tôi! Đừng bỏ tôi!! Tôi không muốn đi mà không có cậu, làm ơn!" Tiêu Khâu không chạy ngay mà quay lại với tay nắm chặt tà áo Mạch Trạch qua song sắt, gần như van xin cậu.
Mạch Trạch quay đầu lại nhìn em, rồi cười phì nhẹ, kéo tay em ra rồi xoa đầu Tiêu Khâu.
"Nếu anh tiếp tục đứng đây, tôi sẽ chết vô ích đấy."
Tiếng bước chân nện lên nền gạch càng ngày càng rõ dần, báo hiệu binh lính đã đuổi gần tới. Mạch Trạch vẫn gượng cười nhìn em như lời chào từ biệt cuối cùng.
"Chạy đi, Tiêu Khâu, đừng nhìn lại, tự do ở phía trước rồi."
Bọn Boris đã đến ngay ngã rẽ, Mạch Trạch liền đẩy Tiêu Khâu mạnh tay, ý muốn nói hãy chạy đi. Tiêu Khâu cắn răng nghiến lợi mà chạy bán sống bán chết về phía cổng pháo đài, tầm mắt nhoè đi khi ánh sáng cuối con đường dần rõ ràng hơn, tiếng đao kiếm sau lưng cũng ngày càng xa dần, bỏ lại một phần tình yêu của em ở đó...
Ra khỏi cổng thành, tiếng tru hú quen thuộc của Hồ Lôi cũng rõ ra, nhưng Tiêu Khâu quyết không quay đầu, vẫn bán mạng chạy về hướng nam. Vừa thấy ánh sáng vàng từ đuôi thuyền cùng lá cờ chiến Diệu Thanh, em lập tức nhảy vào đó rồi tức khắc khởi hành. Bên trong pháo đài, bàn tính ngọc trong túi Mạch Trạch loé sáng, cậu thở phào nhẹ nhõm rồi dừng tay, cười nhẹ rồi ngay lập tức bị bọn chúng kết liễu.
"Đuổi theo chiếc thuyền sao, MAU LÊN!!"
Tiếng thủ lĩnh của chúng gầm lên trong sự giận dữ, ánh mắt điên cuồng vấy máu. Hắn vô tâm đá xác Mạch Trạch sang một bên rồi nhanh chóng lên chiến thuyền đuổi theo.
Vừa đến Liên minh Tiên Chu, Tiêu Khâu liền nhận được chi viện, đoàn thuyền chiến theo sau của địch lao vào trận ngay, nhưng nhanh chóng cũng chỉ còn một mình Chiến thủ. Hắn bước xuống từ thuyền, khoá chặt ánh nhìn lên bóng người nhỏ bé của Tiêu Khâu sau lưng Tướng quân, ánh mắt chứa đầy thú tính. Hắn chỉ nhìn em thinh lặng rồi cười phá lên, móc trong túi ra một trong hai thanh song đao vấy máu của Mạch Trạch rồi ném về phía em.
"Ha ha... đúng là một con khốn dai như đỉa, sau tất cả những chuyện ở pháo đài, ngươi vẫn cố cứu cái mạng quèn của ngươi, để lại tên ảnh vệ như một con tốt thí nhỉ? Chà, dù không thể thắng, nhưng ta đã có quãng thời gian rất vui vẻ với thân thể của ngươi, Tiêu Khâu."
Hắn thả vũ khí xuống đất như một hành động đầu hàng, nhưng vẫn không quên sỉ nhục hồ ly kia khi em bất lực nắm chặt thanh đao của Mạch Trạch.
Tiêu Khâu lặng thinh một lúc lâu, nhìn chằm chằm vào di vật trong tay gắng nuốt lệ vào trong, rồi nhìn lên Hồ Lôi, tiến lên phía trước. Phi Tiêu toan cản lại nhưng em từ chối, cô cũng không can thiệp nữa.
"Hồ Lôi, trước đây tôi đã từng nói đừng đến Diệu Thanh, không phải tôi sợ bọn họ thua", âm sắc giọng Tiêu Khâu lạnh tanh, "nhưng đó là lời cảnh cáo, Chiến thủ."
"Con khốn, đã có hỗ trợ sau lưng rồi nên ngươi mới dám ăn nói lăng loàn thế này sao? Chẳng phải mới đêm hôm trước mi còn bám chân cầu xin ta tha mạng à?"
"Lúc đó, tôi còn sự lựa chọn nào khác khi đối mặt với cầm thú như Chiến thủ sao?"
"Dù ta thất bại ở đây, nhưng ta chắc chắn sẽ đến tìm ngươi hằng đêm trong giấc ngủ, nô lệ, ngươi sẽ mãi mãi không thoát khỏi ta đâu-"
Chưa để hắn nói xong, Phi Tiêu liền điên máu xông lên, nã liên hồi thanh súng trường vào cổ hắn, đâm chém liên hồi cho tới khi hắn bất động mới thôi. Lúc bước xuống từ xác Hồ Lôi, Tiêu Khâu đã đi đâu mất rồi, dù lo lắng nhưng cô cũng hiểu chuyện, để em đi.
_____________________
Đúng như Hồ Lôi nói, hằng đêm, hình ảnh em quỳ gối giữa hai chân bú mút cho hắn, nằm dài trên bàn dang rộng chân để hắn hãm hiếp vẫn còn rất rõ trong tâm trí em, chúng ám ảnh em mỗi khi em nhắm mắt đi vào giấc ngủ. Cả hình ảnh Mạch Trạch cùng nụ cười cuối cùng đằng sau song sắt... Tiêu Khâu không tài nào vượt qua được những đau khổ ấy mà sống tiếp một cuộc đời an nhàn được. Mỗi đêm cứ nắm chặt di vật người kia mà ngắm bầu trời sao, hướng về tinh hệ nơi em bỏ cậu lại rồi ôm mặt rơi lệ.
Mỗi đêm, lòng em vẫn mãi đau đáu một câu trách móc đầy bất lực...
"Làm sao tôi có thể mãi yêu một kí ức chứ..."
Lời thì thầm tan vào trong sương đêm tối tăm, để lại một mảnh tâm can đã nát tươm trong pháo đài kia mãi mãi.
___________________
[END]
___________________
.
.
.
.
.
.
.
.
Đôi lời của Rùa:
Ahihihihi:))) giờ cứ mỗi lần tui có đồ án hay chạy dl xong cái là anh Khâu sẽ bị đù ra đẹ một lần í, tự tui cũng thấy mình khốn nạn vãi:))) nhma tui vẫn thương ảnh vl á đừng hiểu lầm😭😭😭 và cũng có vẻ như càng ngày cốt truyện càng... bạo lực ấy cho nên là tui không biết có nên tiếp tục series này không... níu mn còn muốn đọc tiếp thì tui sẽ tiếp tục ra (có vẻ như mỗi tháng một lần:))))
ANYWAYS!!! Cảm ơn những bạn đã đồng hành cùng cái truyện dã man tàn bạo này tới tận giờ (mấy người cũng bất thường dữ lắm đó💀💀).
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro