*Disclaimer: Lệch nguyên tác, lấy bối cảnh Phi Tiêu không làm chủ được và đã thua Hồ Lôi, Diệu Thanh bị tộc người Sói chiếm đóng (đại khái là giống như quay về 700 năm trước khi mà người hồ ly bị bắt làm nô lệ). Không quan tâm tiểu tiết (như kiểu làm sao 3 tướng quân mà để nó thoát được? Cơ thể Hồ Lôi suy yếu rồi mà... ble ble... i give no shjt ok?)
**Warning: cưỡng hiếp, hiếp dâm tập thể, nô lệ tình dục, cvntboy, mpreg mentioned, du ngay du dem du tat tho (i mean fr), pwp (porn without plot, đã disclaim bối cảnh).
Nhắc lại là có mang yếu tố bạo lực, có mang yếu tố bạo lực!!!
________________________
Tang hoang, thảm hoạ, đổ vỡ, hoang tàn... nhiêu đây vẫn chưa đủ để lột tả tình hình bi thương của Liên minh Thiên Chu - Diệu Thanh. Đến cả phủ tướng quân giờ đây cũng đã đổi chủ, tướng quân không còn, ngồi trên ngai lại là một tên tù nhân súc vật, đáng lý ra phải bị nhốt sâu dưới lòng nước Lân Uyên Cảnh, Diệu Thanh bốn bề đều là sói, vòng lặp bắt bớ nô lệ vô tận lại một lần nữa ập lên đầu tộc Hồ ly. Nhưng khốn khổ nhất, không ai khác chính là Tiêu Khâu, người thân là sứ giả Diệu Thanh đến dẫn độ quái thú về, đường đường là danh y có tiếng, thân phận không hề tầm thường, vậy mà giờ đây lại được xem như chiến lợi phẩm đầu tiên của cuộc đảo chính bất nhân bất nghĩa của chiến thủ Hồ Lôi. Sinh mệnh ban đầu đã được định là sẽ chết dưới nanh sói, nhưng vì Chiến thủ đã thắng, chúng đã "khoan hồng" cho chiến lợi phẩm đầu tiên và giữ lại như một dấu ấn chuyển giao thời đại, dấu ấn "Diệu Thanh thất thủ".
Liệu "khoan hồng" có thật sự đúng như ý nghĩa của nó, khoan dung, độ lượng hay chỉ là một sự mỉa mai cho số phận của Tiêu Khâu? Hai chữ "khoan hồng" đối với em chính là tra tấn, là đau thương khốn cùng, một địa ngục dai dẳng không bao giờ chấm dứt. Từ khi chúng chạm tay lên cơ thể em, dùng em như một công cụ, chưa ngày nào Tiêu Khâu được sống như một con người, một chuỗi tra tấn thể xác không ngừng nghỉ. Có rất nhiều lúc, Tiêu Khâu đã nghĩ rằng thân thể này không còn chịu được nữa, nghĩ rằng đã đến lúc em thật sự sẽ chết đi trong lúc chúng ra sức hãm hiếp em, nhưng không, thân là con dân dưới sự "ban phước" của Thọ ôn Hoạ tổ Trù Phú, khi em ngất lịm đi vì đau đớn xác thịt, chúng sẽ để em tự hồi phục trong vài ngày, rồi lại tiếp tục sử dụng em, không ngưng nghỉ.
Bọn chúng đã quá mê đắm sắc dục trên cơ thể Tiêu Khâu, đến mức trong phủ có hẳn một phòng giam riêng, chỉ dành cho việc tổ chức "tiệc thác loạn" trên thân thể Tiêu Khâu, chúng được bố trí như một căn phòng ngủ cơ bản, có giường, có bàn, có ghế,... và em, cổ tay cổ chân đều bị xích lại như một con thú vật, luôn luôn bị trói chặt lại sẵn sàng cho bất kỳ lúc nào bọn sói lên cơn động dục.
Chúng không có một chu kì cụ thể, lên cơn lúc nào chẳng hay, hoặc đó chỉ là cái cớ cho sự ham mê sắc dục của chúng, vì không ngày nào tấm thân yếu ớt kia được ngơi nghỉ, đôi lúc em tự hỏi từ khi chúng bắt đầu chuỗi ngày tra tấn miên man này, đã có một ngày nào trong bụng em không chứa tinh dịch của chúng không... mọi tấc thịt của em đều có dấu răng của chúng, dấu tay xâm phạm, mọi nơi đều đã ít nhiều bị phủ chất lỏng nhầy nhụa của chúng lên...
[...]
"...Ư... hức... đầy... bụng..."
"Nín mẹ mồm vào, con đĩ!"
Cổ tay, cổ chân Tiêu Khâu vẫn được xích với thành giường, một tốp sáu, tám con sói vây quanh, từng con một vây quanh thủ dâm, đợi đến lượt để được chơi cái lỗ nhỏ của em, may mắn sẽ đẩy nhau ra rồi được dùng âm hộ, trực tiếp bắn thẳng vào tử cung, con còn lại thì chơi hậu huyệt... nhưng cho dù là lỗ trước hay lỗ sau, được phang vào người em đã là may mắn hơn khối con phải đứng vây quanh đợi lượt rồi. Tên đang ra sức thúc vào lồn em, hắn nghe em van đau thì ngứa tai, vả mạnh vào má đến sưng tấy rồi bóp miệng rủa mắng em. Thấy Tiêu Khâu đã không còn buông lời kêu đau thì hắn chuyển một tay xuống cố định một bên hông em, bóp mạnh eo hằn cả dấu tay của hắn, tay còn lại thì đưa xuống di, bóp hạt đậu nhỏ phía trên âm hộ đang bị tra tấn dã man kia, khiến em phải bấu chặt bả vai của hắn, ngửa đầu rên la đau khổ. Phía sau cũng chẳng khá hơn, tên giữ chặt cơ thể em ở phía sau cũng không chịu thua kém đồng loại, cũng dập vào hậu huyệt nhiệt tình, cả hai côn thịt to lớn mỗi lần dập vào đều giã trúng điểm nhạy cảm, tiếng kêu dâm hoà cùng tiếng khóc la đau đớn kéo dài vô tận...
"... ah... hức... đau... uhmm"
"Mày có biết nước dâm dơ bẩn của mày đã chảy lên chân tao bao nhiêu lần rồi không con điếm?"
"Aaahhh..." Hắn vừa phỉ báng vừa véo mạnh hạt đậu nhạy cảm bên dưới của em, khiến tiếng khóc la kia ngày càng giống tiếng kêu gào đau đớn hơn. "Uhhmm... ư... tôi... không... không cố ý... ahh.. hức... làm ơn... dừng lại... ah... tôi xin lỗi...!"
Thân thể nảy lên nảy xuống không ngừng, dưới hành động khiêu khích dâm tục của con sói phía trước lại còn co giật, run rẩy thảm thương hơn. Bất chợt con sói đằng sau không còn giã nữa, cả bầy sói cũng dần lui đi, duy chỉ có con phía trước không biết chuyện gì đang diễn ra, vẫn cứ thoải mái đụ vào cơ thể run rẩy ấy trong tay.
"Cút ngay." Một tiếng gầm gừ sởn gai óc vang lên phía sau lưng.
"Tao... chưa xong-"
Chỉ với một cú hất tay mà con sói đang chìm trong hoang lạc kia văng thẳng vào tường, có vẻ như ngất ngay tắp lự. Là Hồ Lôi, hắn đến rồi, cả bọn run rẩy nhìn hắn rồi tản đi nhanh chóng, để lại một mình Tiêu Khâu nằm bê bết trên giường, lả lơi, thoi thóp. Cơ thể em nằm kiệt sức, thở hổn hển như thể đang cố bám víu lấy sự sống rẻ tiền của chính mình vậy.
"Trông ngươi kìa, có khác gì miếng giẻ rách không?"
"Ch... chiến thủ... ngài đến rồi..." Với chút sức yếu ớt của mình, Tiêu Khâu lấy hết sức bình sinh để lên tiếng đối đáp với thủ lĩnh bầy sói, em biết rằng nếu không ngoan ngoãn thì sẽ nhận hình phạt đau đớn gấp bội phần, hơn cả việc liên tục bị cưỡng hiếp đêm ngày như thường lệ...
"Khung cảnh đẹp đấy, rất hợp với một tên nô lệ."
"Vâng... tôi... tôi là nô lệ tình dục, là chiến lợi phẩm của chiến thủ, của lang tộc... vị trí này... p-phù hợp lắm, thưa đại nhân..." Tiêu Khâu vẫn nằm đó, có sức nói đã là có cố gắng rồi, ngay cả việc ngồi dậy đàng hoàng em cũng chẳng thể nào làm nổi.
"Biết vị trí của mình là tốt đấy, đã lâu rồi ta không đến, có vẻ như ngươi đã bị chúng đụ đến văng cả não rồi, nhưng không sao, một con nô lệ biết điều và một con điếm vâng phục sẽ tốt hơn bội phần so với một tên nhãi hồ ly ranh mãnh."
"..."
"Ta nghe nói... hôm trước ngươi đã ngất đi hai ba lần trong cùng một bữa ăn của các con ta, có đúng như vậy không?" Hắn tiến đến gần Tiêu Khâu, túm tai lôi người em dậy đối mặt với hắn, trông em như thể bị hắn nhấc cả người lên chỉ với một bàn tay của hắn vậy.
"Tôi... tôi xin lỗi... tôi sai rồi,... tha cho tôi... xin ngài..."
"Ngươi biết có lỗi thì sẽ bị phạt, đúng không?" Đoạn hắn nghiêng đầu, cúi người xuống liếm láp cơ thể của em.
"Tha cho Tiêu Khâu... làm ơn... Tiêu Khâu biết lỗi rồi... xin Chiến thủ khoan nhượng... làm ơn...!"
Hắn không đáp, bàn tay đang nắm lấy đôi tai em vật cả thân thể yếu ớt đó lên giường, rồi hắn đến đè lên người em bằng cơ thể to lớn, nặng trịch của hắn, tay đưa từ trên ngực xuống giữa hai chân, em quá sợ hãi liền theo bản năng gắng khép hai chân lại, nhưng Hồ Lôi đời nào lại cho phép, hắn túm hai chân dang rộng ra rồi ép lên trên, dùng xích cố định lại em trong tư thế ấy. Hắn đã làm điều này trước đây, hôm ấy sau khi hắn chơi thoả thích với em, hắn bỏ đi để mặc em cho đàn sói vào chịch tới tấp, lũ lượt, từ con này đến con kia mà em còn chẳng có cơ hội xoay người, hay thậm chí đưa tay lên để lau nước mắt cũng không. Chúng đem cả những công cụ tình dục đến để tra tấn thân thể Tiêu Khâu, chẳng những thế còn ép em giao cấu với cả những tù binh bị chúng bắt... nhớ lại ngày hôm ấy, nước mắt em không ngăn được mà giàn dụa hai bên, lắc đầu cầu xin hắn dừng lại.
"Ch... chiến thủ... đừng mà... Tiêu Khâu van xin ngài... hức... tôi sẽ không ngất nữa... làm ơn... Tiêu Khâu sẽ... ngoan ngoãn... dang rộng chân cho Chiến thủ mà... van xin đại nhân... đừng làm như vậy... hức!"
"Ồ, đương nhiên là người sẽ dang rộng háng ra để ta sử dụng tuỳ ý rồi, nô lệ. Ngươi đang không hiểu sao, làm lỗi thì ắt phải chịu trừng phạt, khó hiểu lắm hay sao?"
"...Tiêu Khâu... biết lỗi rồi... xin tha cho- aaagghh!"
Hắn ngay lập tức đưa một lúc cả ba ngón tay vào lồn em, đâm thật sâu vào bên trong rồi khuấy đảo. Lý do khiến chúng thích mê cái cơ thể em chính là nơi tư mật kia không bao giờ bị lỏng ra cho dù chúng có đè em ra giao cấu liên tục, chúng gọi đó là ân điển của Trù Phú, và thân là con dân Trù Phú, chúng có toàn quyền để sử dụng món quà này. Hồ Lôi cùng những ngón tay mang nanh vuốt của hắn đâm chọt vào sâu bên trong lồn non, Tiêu Khâu có cảm giác móng vuốt của hắn như muốn cào rách từng thớ thịt bên trong em, cứ mãi đâm, móc liên hồi, còn tay kia thì cũng chẳng rảnh rang, đặt lên hạt đậu nhỏ được phơi bày ra giữa hai chân, nắn bóp nó, di nó thật nhanh tay rồi lại đôi lúc còn kéo mạnh khiến em không khỏi co giật cơ thể, miệng vẫn không ngừng van xin Chiến thủ tha mạng...
"Miệng thì van xin chói cả tai, còn cái lồn ngươi thì lại chảy cả nước, thế thì ta có nên phạt ngươi vì nói dối không, Tiêu Khâu?"
"Tôi biết lỗi... ahh... hức... tôi biết lỗi rồi... làm ơn... đừng mà...!"
Hắn không mảy may bận tâm tới từng câu van xin thảm thương, vẫn mải đâm mạnh tay vào trong âm hộ, từng cú đẩy mạnh bạo khiến cả cơ thể kia rung lắc dữ dội, tay nắm chặt vào sợi xích kia gắng giữ vững cơ thể, nhưng không tài nào giữ được trước sức mạnh của tên kia. Chẳng mất lâu để hắn thủ dâm em đến ra nước ướt đẫm ga giường, khiến tiếng đâm móc của những ngón tay kia trở nên ngày càng dơ bẩn, tiếng lép nhép kinh tởm ghê người.
Sau khi đã chán chê việc tàn phá hoa huyệt, hắn lôi ngay dương vật to tướng nóng hổi ra, không phí một lời mà thúc thẳng vào trong, cảm tưởng như hai bên mép âm đạo bị xé toạc ra, cú thúc thẳng vào sâu bên trong tử cung, đầu khấc lồi hẳn lên da bụng mỏng tanh của Tiêu Khâu. Sức phang vào người em mạnh vô cùng, đau vô tận, lực tay đang giữ chặt xích kéo mạnh tạo ra tiếng sắt va nhau hỗn loạn, đủ để biết cú thúc vô nhân tính đến nhường nào. Tiêu Khâu không thể nào đè nén nổi cái cảm giác đau đớn vào trong, khi hắn vừa đưa thứ quái ác kia vào, mắt em liền trợn ngược lên trên, đánh đầu ra sau mà hét lớn, khóc nấc người, em còn cảm giác được như lồn non đã phải chảy cả máu hoà cùng nước dâm bởi hành động dã man của hắn.
"Aaahh... ahh... hức... ah.... đau quá... đau... tôi chết mất... chủ nhân... tôi... hức... tôi sai rồi... tôi sẽ chết mất... hức... đau quá...!"
"Hừm... đã mấy tháng rồi nhỉ, chúng đã đụ ngươi hằng ngày trong suốt mấy tháng trời, vậy mà cái lồn của ngươi vẫn ngậm chặt lấy cặc ta không buông thế này, cả một đàn sói không đủ để thoả mãn cơ thể dâm loạn của ngươi sao, con đĩ?"
"Kh...không... không phải... làm ơn... tôi đau quá... hức..."
Hắn nghe tiếng than đau của em thì thở ra tiếng gầm gừ kích thích, Hồ Lôi yêu thích mê mệt tiếng khổ dâm của nô lệ, cái vẻ khốn khổ bất lực của sinh mệnh trong tay hắn, mọi điều đó đều khiến hắn mê đến phát nghiện, để em phải khốn khổ hơn, hắn lại nắm lấy hột le giữa hai chân ấn mạnh nữa, rồi bắt đầu động hông, ra sức giã mạnh bạo vào trong vách thịt ẩm ướt co thắt dữ dội của em. Tiêu Khâu ghét bản thân mình vô cùng, ghét cái cách hai mép âm vật cứ ôm lấy côn thịt kia ngoan ngoãn, ghét cái cách nó không muốn thả dương vật hắn ra cho dù bản thân đang đau điếng người, rỉ cả máu... bị một đám sói hiếp dâm tập thể cũng không đau đớn bằng một mình Hồ Lôi giã cặc lớn của hắn vào người.
"Làm ơn... làm ơn... ahh, ahh, uhmmm... nghhhh... đủ rồi...! Hức... đủ rồi...!"
Con sói kia vẫn cứ tiếp tục hành sự, cho dù nghe rất rõ em đang đau, đang không chịu nổi sự xâm phạm bạo lực của hắn, nhưng những tiếng rên rỉ ấy chỉ như chêm thêm sự kích thích cho hắn mà thôi. Hắn chịch đến mức hai bên mép thịt của lồn non sưng tấy lên, rỉ máu, phần da hai bên đùi dưới cũng đỏ chói, Tiêu Khâu đang bị ép buộc giao cấu mà em tưởng như mình đang bị đánh đập vậy, hắn phang mạnh đến mức tiếng va chạm da thịt giữa hai cơ thể nghe như tiếng tát, tiếng vả chói tai... đau đớn đến độ chẳng thể định hình lại hướng nhìn, cứ mải ngửa cổ rên khóc. Không nhìn được cái vẻ mặt khóc lóc của Tiêu Khâu, Hồ Lôi có chút không vừa lòng, liền nắm lấy tóc em kéo đầu nhìn về phía trước, cuối cùng em cũng chịu nhìn về hắn, nhưng tầm nhìn thì phủ một lớp nước mắt mờ ảo, chẳng biết tên kia đang trưng vẻ mặt thoả mãn đến mức nào, chỉ biết hướng mắt về hắn cho vừa lòng..
"Cơ thể dơ bẩn của hồ ly thật thú vị nhỉ, mi bị đụ cho có thai vô số lần rồi, nhưng may mắn thay chẳng lần nào phát triển được thành con cả..."
Tiêu Khâu không đáp, thân thể vẫn rung lắc không ngừng, vẫn khóc lóc van xin.
"Chà, chẳng phải thật kì lạ sao? Đến nước này ngươi vẫn cố cứu lấy chút phẩm giá rách nát của mình à? Ngươi nghĩ ta không biết về việc ngươi cố tình sảy thai à, con đĩ?"
Tiêu Khâu lắc đầu lia lịa, cố chối bỏ những lời buộc tội của Hồ Lôi.
"Không... không phải... thật sự không... phải... ah... ahh... hức... tôi không làm thế...!"
Hồ Lôi không bận tâm nghe em giải thích, hắn liền tát vào mặt em rồi túm tóc kéo người em ngược ra sau rồi tiếp tục đụ mạnh vào lồn non rỉ nước.
"Là ngươi còn thất kính với dòng tộc ta, hay do ngươi đang cố níu giữ chút phẩm giá rẻ rách của ngươi vậy? Hay ngươi sợ sinh con rồi bị ta bắt làm nô lệ? Ngươi còn chẳng thể lo cho bản thân ngươi thì cứ yên phận mà dạng chân, banh lồn ra để giao cấu đi, con khốn đĩ điếm!"
Giá như hắn có nhân tính trong một giây, thì hắn ắt cũng phải biết vì lý do gì, vì ai mà em chẳng thể mang thai được nữa rồi...
"Tôi... không làm vậy... hức... các người... chính các người... ah... ah... các người đã làm vậy..!"
"Ha ha ha! Ngươi lấy đâu ra cái gan để dùng cái miệng bẩn thỉu ấy để phủi mọi tội lỗi lên các con ta đấy?"
"Nếu... hức... nếu các người... không... cưỡng hiếp tôi... ah, ah... thì có lẽ... tôi đã giữ được chúng..."
Có vẻ như Hồ Lôi hiểu, nhưng không mấy quan tâm, vẫn cứ muốn đổ mọi tội lỗi lên đầu hồ ly khốn khổ kia, chẳng phải vì em có lỗi, chỉ vì hắn thích như vậy mà thôi.
"Nhưng ngươi vẫn để chúng chịch đấy thôi!"
Tiêu Khâu chẳng muốn giải oan nữa, vì chúng mà em đánh mất mọi người em yêu, mọi thứ quan trọng với em. Tới cả thân thể này cũng chẳng còn ích gì ngoài làm công cụ tình dục cho chúng, em muốn từ bỏ, muốn chết đi...
Hồ Lôi vẫn cứ tiếp tục nhấp hông dã man suốt một lúc lâu, dần về sau, hắn tăng tốc nhịp giã vào người, cuối cùng cũng giống như tất cả những con súc vật khác, bắn thẳng vào trong tử cung của Tiêu Khâu, bóp mạnh hai bên hông và thúc thật sâu vào trong. Nhưng Tiêu Khâu chẳng còn có cảm giác gì nữa, hắn xuất vào trong thì sao chứ? Cuối cùng cũng chỉ là chỗ chứa tinh của chúng...
"Dùng ngươi thật tuyệt hệt như lần đầu vậy, làm tốt lắm, Tiêu Khâu." Hắn vừa nói vừa rút dương vật mềm nhũn ra khỏi người Tiêu Khâu, tay còn không chịu yên mà tát vài cái vào mông em như thể đang khen thưởng.
"Tôi muốn chết..."
"Không không! Ngươi sẽ phải phục vụ cho đến ngày không còn con sói nào trong bộ tộc này cả, hiểu không?"
"Tôi muốn chết..."
Hồ Lôi chỉ nhếch mép, lần này thì khác, hắn không còn để em trói chặt trên giường trong tư thế nhục nhã kia nữa mà thả em ra rồi bỏ đi. Chỉ sau vài phút hắn bỏ đi thì đàn sói ban nãy lại ùa vào, lại bắt đầu tranh nhau hãm hiếp cơ thể của em...
[...]
"Này, này!"
"Mày dùng nó lâu lắm rồi, cút mẹ sang chỗ khác xem nào!"
"Không không, xem nó kìa, ngất lịm rồi."
"Tạt nước đi."
Một con nhanh chóng chạy đi lấy một ly nước đầy rồi tạt vào mặt Tiêu Khâu.
Không có động tĩnh.
Chúng tát em.
Không có động tĩnh.
"Nó... nó tắt thở rồi!"
"Gì cơ?"
"Nó tắt thở rồi!"
"Hô hấp nhân tạo xem?"
"Tao không biết cách!"
"Không ai trong chúng mày biết à?"
Không gian lặng thinh như tờ, không ai cứu được em, cũng chẳng ai có vẻ như quan tâm cả, thứ chúng lo lắng là nhỡ đâu Chiến thủ sẽ nổi giận, nhưng suy đi nghĩ lại, vì sao Chiến thủ lại phải nổi giận vì cái chết của một con nô lệ chứ? Và rồi sau một lúc hoảng loạn, chúng đã chẳng còn quan tâm đến việc này nữa, con đang dùng cơ thể em cũng ráng dùng cho xong, rồi chúng bỏ đi. Một con ở lại cuối cùng, vẫn ráng liếm bàn tay Tiêu Khâu, nhưng vẫn vậy, cơ thể cứng đờ, lạnh tanh, vậy nên nó tháo xích, đem xác em đi và ném ở cổng phủ tướng quân, không một mảnh vải che thân, hoàn toàn chỉ là da trần, mọi dấu vết tội ác của chúng đều được bày hết cả ra, nhưng có mấy ai quan tâm, đến mạng còn giữ không xong thì người qua kẻ lại cũng chẳng cớ gì phải bận tâm người đã từng là đồng bào kia nữa...
Lúc ấy đã là mùa đông, cho đến khi đuôi lông hồng đã phủ kín tuyết trắng, cơ thể kia cũng bị tuyết lấp đi những dấu vết tàn ác kia thì cuối cùng cũng đã có người đến quan tâm. Người đàn ông đứng chôn chân trước cái xác của Tiêu Khâu, lặng thinh một lúc lâu... rồi khuỵu chân xuống nền tuyết trắng, người ấy cởi áo khoác ngoài của mình ra, choàng qua vai em rồi ôm chặt thân thể kia vào người, khóc nức nở. Người ấy nắm chặt bàn tay em, ngón cái xoa xoa mu bàn tay, nhưng chẳng có dấu hiệu của sự sống nữa rồi, vậy nên y bồng xác em lên, đem về tắm rửa sạch sẽ, sạch đến mức trên cơ thể ấy chẳng còn chứa một chút tinh dịch nào của đàn sói. Rồi y mặc cho em bộ thường phục em hay mặc trước đây, đeo cho đôi khuyên tai em thích, cuối cùng đem em lên núi Hồ Phi Vũ quê nhà của em để chôn cất. Toàn bộ quá trình được thực hiện thầm lặng, và chỉ một mình người đàn ông kia thực hiện...
[...]
"Tiêu Khâu, tôi... tôi không thể cứu anh, cả lúc trong nhà giam, hay cả lúc anh bị bắt giữ... Tôi mong anh sẽ oán trách tôi, căm ghét tôi..."
Người bận y phục đen, trùm mũ kín đặt một đoá hoa cúc xuống bên mộ phần trước mặt, đốt hương rồi quỳ xuống trước bia đá, cúi đầu tạ lỗi.
"Cho dù tôi xin lỗi anh đến vạn kiếp sau, tôi vẫn mong anh sẽ vẫn mãi uất hận tôi... Đây là điều duy nhất tôi có thể làm cho anh, Tiêu Khâu."
Người kia ôm mặt nấc nghẹn trước bia mộ, vai run lên từng đợt, đoạn, y cầm chén rượu trắng đổ lên nến đất, kính bái người đã khuất, rồi cũng uống chén còn lại.
"Tiêu Khâu,... tôi sẽ uống cùng anh mọi ngày cho đến khi tôi chết đi, sẽ không để anh phải cô đơn nữa..."
"Mong anh an yên."
[...]
Chữ khắc trên bia đá:
"Mộ phần được chôn cất bởi Mạch Trạch, đồng nghiệp khi còn sống của người đã khuất."
_____________________
- END -
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro