Celeb World
Cruel love
Hai con người cực kì nổi tiếng, cực kì tàn nhẫn bị bắt phải làm giả làm người yêu của nhau. Câu chuyện bi - kịch về tình yêu không được hồi đáp.
---------------------
- Và bài hát cuối cùng này tôi xin dành tặng người con gái tôi yêu. - Người con trai nhẹ nhàng với lấy chiếc mic.
“ Băng qua đại dương một nghìn dặm lí. Bây giờ, tôi sẽ dâng tặng bài hát này cho người. Ngay từ lần đầu tiên chúng ta gặp, em đã là người duy nhất tôi yêu…”
Hình ảnh một người con gái lướt nhanh qua tâm trí cậu. Len lắc đầu nhẹ, cố xua đi cái ý nghĩ kì lạ đó.
“… Những ngày chia xa đã xẻ đôi những kỉ niệm của chúng ta …”
Một giọng nữ cao bỗng hòa vào lời bài hát như kéo cậu lại hiện thực. Đôi mắt xanh dường như se lại và lạnh hơn qua từng nốt nhạc. Nét mặt cậu có chút gì đó của sự chịu đựng, nhưng nó lại được che giấu một cách hoàn hảo nhờ ánh đèn. Dù cho điều đó không thể thoát khỏi cái nhìn tinh ý của cô gái đang đứng bên cạnh cậu.
“… Liệu bài hát này có thể vượt qua một ngàn dặm để đến với em - người tôi yêu say đắm.”
Tiếng nhạc kết thúc. Những bông hồng vàng được ném lên sân khấu. Hai người ca sĩ nắm tay nhau cùng cúi xuống để chào lần cuối trước khi rời khỏi đó. Họ mỉm cười hạnh phúc. Nhưng tất nhiên, một khi tấm màn khép lại, thì vở kịch cũng chấm dứt.
- Thật là một lũ người ngu ngốc! - Len vừa khó chịu ngồi phịch xuống chiếc ghế sofa vừa nới lỏng chiếc ca vat. Rin lặng yên không nói. Cô vừa tháo chiếc nơ trắng vừa nhìn vào khoảng không vô định. - Tôi không thể hiểu họ nghĩ gì mà có thể tin rằng chúng ta đang hẹn hò một cách dễ dàng như thế. - Cậu nhún vai, với lấy tờ báo.
- “Và bài hát cuối cùng này tôi xin dành tặng người con gái tôi yêu.” - Rin cười một cách mỉa mai. Giọng cô đều đều, nhỏ nhẹ - Có vẻ như anh vẫn chơi cách nói nước đôi này nhỉ? Nhưng cũng phải thôi. Nhiệm vụ của chúng ta là làm cho họ hạnh phúc. Và một khi hạnh phúc, thì họ sẽ không thể nhận ra người con gái mà anh nói đến không phải là tôi, mà là người cách cả “ một đại dương” cơ.
Rời mắt khỏi tờ báo, Len nhìn Rin với đôi mắt tự mãn. Đây không phải là lần đầu tiên và chắc chắn sẽ không phải lần cuối cùng cậu dùng cách nói mập mờ đầy lãng mạn này. Chỉ có điều, hình ảnh lúc trước làm cậu cảm thấy khó chịu. Đó không phải là người mà cậu đang nghĩ tới.
--------------------------
K&K. Nhóm nhạc thần tượng nổi tiếng nhất Nhật Bản hiện nay. Không chỉ là cặp đôi sáng giá cho tất cả các bài hit lớn nhỏ. Mà cái tin hai người bắt đầu hẹn hò đang làm sức nóng của họ tăng vụt trên các fan page. Ngoại hình tựa như thần Aphrodite , giọng hát khó có thể sánh bằng, sự lãng mạn vượt mức Shakespeare nhưng không thể gọi là sến. Họ dường như hoàn hảo dành cho nhau.
Nhưng các Idol cũng là vua chúa của diễn xuất. Chẳng ai có thể biết được đằng sau tấm màn trải đầy hoa hồng kia là hai con người cực kì tham vọng và tàn nhẫn, sẵn sàng làm mọi việc để đạt được mong muốn của mình. Hai người từng là bạn thân, vậy mà giờ đây họ đối xử với nhau như người dưng nước lã.
-----------------------
* Tít tít tít *
Len nhìn chiếc điện thoại. Một nụ cười vụt qua trên môi khi cậu nghĩ đến bạn gái ngầm của cậu - Hatsune Miku. Cậu chộp lấy chiếc mũ bảo hiểm và phóng như bay về ngôi trường cô đang học. Rin nhìn theo, một nỗi buồn đong đầy trong mắt. Người quản lí của cô bước tới. Anh vẫn luôn là người đúng lúc, luôn đến bên cô mỗi khi cô trở nên cô đơn và lạnh lẽo.
- Không sao đâu! - Những lời thì thầm đó không phải là dành cho Kaito mà chính là dành cho cô.
- Đã đủ chưa? - Kaito nhẹ nhàng bước đến bên cô. Anh không thể chịu được mỗi khi cô nhìn ai đó với ánh mắt đau đớn như thế.
- Một chút nữa thôi. Chỉ một chút nữa thôi.
- Em không biết là em đang tự làm mình tổn thương sao? Dù em có thể trói buộc cậu ta làm bạn trai của mình thì tình cảm cậu ta sẽ không bao giờ thay đổi. - Kaito gần như hét lên, con người ôn hòa và luôn lịch thiệp ấy.
Rin hất bàn tay vừa định đặt lên vai cô. Những giọt lệ nhạt nhòa chuẩn bị rơi và chúng bị gạt đi một cách tàn nhẫn.
- Chỉ cần thế thôi là đủ rồi! Len có thể sẽ không yêu em. Nhưng chắc chắn em sẽ không nhường cho cô
ta đâu.
---------------------
Rin POV
Những con người thông minh và tàn nhẫn thường làm mọi thứ để đạt được cái họ muốn. Họ chẳng cần quan tâm đến một chút sự tự trọng mà sẽ sử dụng mọi thủ đoạn, kể cả những mánh khóe quỷ quyệt nhất. Lòng tự trọng có thể không là gì với họ. Nhưng sự cô đơn và cảm giác mệt mỏi vẫn luôn bao quanh lấy em mỗi khi đêm về.
Chẳng có gì ngoài những câu xã giao tối thiều, những ánh mắt lạnh lẽo dành cho nhau. Dường như đối với anh nó chẳng là cái gì to tát. Vì vốn đằng sau những lời mật ngọt đã chẳng chứa đựng một xúc cảm nào rồi. Nhưng nó vẫn làm em đau lắm. Mỗi khi chúng ta ở bên nhau, em như đắm chìm trong cái hạnh phúc dối trá đó. Những nụ cười, những ánh mắt em trao không có gì là lừa gạt. Nhưng những cảm xúc thật của em, anh sẽ không bao giờ biết đến. Không! Phải nói là sẽ không bao giờ để ý đến. Vì trong mắt anh, hình bóng của cô ấy quá lớn để có thể gạt bỏ.
Phải! Em là kẻ hai mặt, là một con người đáng khinh. Sử dụng sức ảnh hưởng của cha đến công ti mà em đã dễ dàng thâu tóm được lịch trình và kế hoạch của nhóm. Đối với em, những chuyện nhỏ nhặt như ngăn không cho K&K lưu diễn ở trường của cô ta hay bắt anh phải giả vờ làm bạn trai em không khó. Nó làm tim em đau khi anh trở nên buồn bã. Nhưng nếu đó là cái giá phải trả để giữ anh ở gần em hơn, dù chỉ một chút, thì em cũng sẵn sàng gạt bỏ thứ gọi là cảm xúc để tiếp tục.
------------------
Em chẫm rãi bước trên con phố thời trang nổi tiếng ở Tokyo. Những người quen làm trái tim em trở nên đau nhói. Những người quen? Phải! Là anh và cô ta. Dù hai người có cải trang kĩ đến đâu, thì với đôi mắt mệt mỏi hằng ngày dõi theo anh, em cũng có thể nhận ra mà. Anh và cô ta đi qua các Kfan mà mặt tỉnh bơ như vậy đó. Thật tình, trình độ diễn xuất của cô ta cũng không phải vừa đâu. Anh hạnh phúc, điều đó hiện rõ trên khuôn mặt anh. Và em tự hỏi, mình đang làm gì?
Một mối tình đau đớn bị em kéo lê thê từ khi còn là một cô bé. Giờ đây em đã 18 tuổi, không còn ngây thơ để chỉ biết hạnh phúc mỗi khi anh cảm thấy vui nữa rồi. Vì anh không hạnh phúc khi ở bên em. Em nhớ ngày nào chúng ta chia nhau từng viên kẹo. Mỗi khi em bị bắt nạn, anh lại nặn đất ném vào bọn nó. Anh, thằng nhóc thấp em cả cái đầu, đã trốn sau thùng rác mà bảo vệ em như thế. Chỉ có điều anh ném tệ lắm. 10 cú thì đến 3 anh ném trúng em rồi. Nhưng không sao đâu, như thế em còn vui hơn đấy. Vì anh sẽ không bị thương.
“ Như thế đã đủ chưa?”
Em giật mình. Câu hỏi hôm trước chợt hiện ra trong đầu em.
“ Không sao đâu!” Lời thì thào đó, tại sao em không thể nói ra được?
Em đã trở nên ích kỉ và độc ác như thế từ bao giờ nhỉ? Phải rồi, từ khi anh trờ thành hot boy trung học. Hồi đó em thì sao? Anh từng nói anh thích dạng con gái hiền lành, chăm học, giỏi nấu ăn. Vì anh mà em đã bỏ hết thời gian ngồi đọc những cuốn sách giải tích phân dày cộp. Vì anh mà em đã thiêu rụi cả cái bếp. Vậy mà ngày em trở lại bên anh để trở thành cô gái lí tưởng của anh, thì anh đã có bạn gái rồi sao? Cô ta không học giỏi, cũng không dịu hiền, nấu ăn thì dở tệ. Tại sao? Trái tim em trở nên lạnh lẽo. Một con người với trái tim chỉ còn một nửa và bộ não thông minh thì sẽ trở thành em đó.
Nhưng mà, hình như từ khi em trở nên như thế này, anh không còn quan tâm đến em nữa thì phải. Anh chán ghét kiểu con gái này sao? Kể cả làm bạn thân của anh cũng không được à? Tại sao anh nhìn em với sự khinh miệt trong đôi mắt vậy? Là em tưởng tượng ra hay anh đang muốn tránh xa em?
“ Như thế đã đủ chưa?”
Có lẽ em sắp sửa nhìn thấy một cái gì đó. Dù mờ nhạt thôi nhưng ước mơ xa xôi kia đang mang đến trong mắt em một dải màu. “ Thế là đủ rồi!”. Mỉm cười nhẹ nhõm, nụ cười chân thật đầu tiên không phải dành cho anh, em bước về công ti. Chuyện yêu đương này có lẽ nên dừng lại thôi.
----------------------------
Cả công ti đang nháo nhào cả lên. Những cuốc điện thoại không ngừng đổ về. Kaito hớt hải chạy đến chỗ em và kéo em về phòng K&K. Em thấy anh ở đó. Làm thế quái nào mà anh về đây trước em vậy? Ánh mắt anh lo lắng và bồn chồn. Tại sao vậy?
- Em nhìn đây! - Kaito ném cho em một tờ báo. Trên trang nhất là hình ảnh của anh đi cùng với một cô gái tóc dài, xanh ngọc - Miku.
- Đây là… - Em sững sờ - Đúng là paparazzi có khác! Chưa gì đã có tin hay để đọc.
Cái thói bông đùa ấy đã thành thói quen không sửa nổi. Anh trừng mắt nhìn em rồi tức giận bỏ ra ngoài. Anh đang lo lắng. Không phải cho em, không phải cho K&K mà là cô ta. Anh sợ cô ta sẽ bị báo chí làm phiền, sẽ bị fan tôn thờ chúng ta sát phạt. Trong mắt anh, vẫn chỉ có cô ta!
- Kaito! Chuyện này rất dễ giải quyết. Nhưng anh phải nghe theo từng bước em sắp đặt. - Hình như đôi mắt em lại nhuốm màu tội ác.
-----------------------
- Cậu nhìn thấy gì trên tạp chí chưa? - Một người hào hứng.
- Tin Len cặp bồ với con nào chứ gì. Thực tình! Tớ chán ghét thằng cha đó lắm. Có một người bạn gái hoàn hảo như Rin sama mà không biết giữ. Đồ phản bội! Thằng như thế nên bị toàn bộ Kfan sát phạt cho rồi. - Người kia hờ hững.
- Không không! Cậu hiểu nhầm rồi! Con đấy là fan cuồng của Len đấy! Nó ngày nào cũng báo theo Rin sama. Đòi dọa giết cơ! Len trở thành anh hùng cứu mĩ nhân đấy.
- Thiệt hả? May thế! Rin sama thiệt là may mắn khi có bạn trai như Len. Lãng mạn dã man!
- Đúng đúng! Nhưng mà sau vụ đấy fan của Len bay gần hết nhể?
- Chớ còn gì nữa. Cũng bay là giờ có sự đính chính nên giờ Len còn nhiều fan hơn trước nữa.
---------------------------
Rin Pov
Anh không còn nhìn em nữa. Anh cũng không muốn nghe bất cứ lời giải thích nào. Mà kể cả anh có nghe, thì có lẽ em cũng không biết phải nói gì. Những lời em nói trên tạp chí ngày hôm đó sẽ làm anh ghét em mãi mãi. Miku đã chia tay anh rồi mà em không thể vui lên được. Xin lỗi anh! Thật sự xin lỗi anh! Nhưng em sẽ bắt anh phải nếm trải toàn bộ nỗi đau 12 năm qua em phải chịu.
Anh đến gặp cô ta để cầu xin sự tha thứ. Em biết chứ! Nhưng em vẫn để yên. Tạm thời em sẽ chưa làm gì anh đâu. Vì sự khinh bỉ người mình yêu dành cho mình cũng chính là hình phạt còn tệ hơn cả địa ngục.
Fan cũng như vậy. Những bức ảnh anh lang thang ở nhà cô ta đăng nhan nhản trên các mặt báo. Lượng anti fan ngày càng nhiều. Những buổi diễn solo của anh lác đác chỉ vài người đến. Nhưng mà họ đến đâu phải là để cổ vũ cho anh? Những tiếng la ó còn át được cả giọng hát của anh nữa. Thật đáng sợ khi bây giờ em mới biết, một anti fan chân chính có thể làm gì. Những quả trứng họ ném “ tặng” có ngon không? Những pano, banner họ làm tặng anh, anh có đọc thấy không? Có có đau không anh? Trông anh thảm hại lắm đó! Em mỉm cười mà dòng lệ vẫn tuôn rơi.
“ Đủ rồi…”
------------------------------
Em đến gặp Miku và cầu xin cô ấy quay lại với anh. Cô ấy nở một nụ cười khinh bỉ rồi đóng sầm của trước mắt em. Trời đã về khuya. Những bông tuyết nhỏ đang rơi, phủ kín một bóng người đang quỳ trước của cô ấy đã ba ngày. Là em đó! Dù có lạnh, dù có đói, thì em cũng nhất quyết không rời khỏi đây. Không, cho đến khi cô ấy đồng ý.
Ngày thứ 7 cô ấy cũng mở cửa. Đôi mắt hiền từ nhìn em và nở một nụ cười dịu dàng. Nàng thiên sứ hạ phàm đã quyết từ bỏ đôi cánh tình yêu mà trao cho kẻ lạ mặt. Dù quá khứ đầy yêu thương nhưng giờ em cũng dùng đôi tay này mà dâng cho người có thể làm anh hạnh phúc.
------------------------------
Em quay lại công ti để nộp đơn xin rút khỏi nhóm chỉ để biết lá đơn đó đã được anh nộp sẵn rồi. Mỉm cười, em bước nhẹ đến nơi anh ở.
“Cố lên, Rin! Hãy diễn vai diễn cuối cùng của mày đi”
- Nghe nói anh đã rút đơn khỏi nhóm?
- Cô đi đi! Cuộc đời này tôi thù ghét cô! - Vẫn chỉ là tấm lưng anh nói chuyện với em mà thôi.
- Anh nghĩ anh có đủ fan để solo hả? - Tôi cười mỉa mai, chỉ chờ con mồi sập bẫy.
- Sắp tới sẽ có một cô gái khác gia nhập nhóm. Nghe nói người này có giọng hát đủ để say đắm lòng người. Và tôi cũng mong là cô ấy sẽ không giống như cô.
“ Cô ấy sẽ không giống em đâu. Chúc mừng anh nhé”
- Sao cũng được! - Em nhún vai định bỏ đi. Anh đủ ổn để có thể lao ra ngoài thế giới tàn nhẫn đó rồi. Mà người đó sẽ ở bên và bảo vệ anh. - Chúc may mắn!
- Còn cô thì sao? - Em dừng lại, đứng sững vì lời của anh. “ Đừng! Đừng làm như thế. Em không xứng đâu. Đừng quan tâm đến em!”
- Tôi đủ khỏe để solo. Anh quên là tôi đang có cả trăm ngàn fan à. “Tại sao mày không thể nói một câu cảm ơn tử tế? Đây có phải là cái mày định nói đâu.”
--------------------------
Cuốn tự truyện viết đã giải thích được toàn bộ những hiều lầm của fan và anh. Thỉnh thoảng em vẫn đến concert của anh đó. Anh và Miku trên sân khấu đẹp đôi lắm. Nhìn những lúc hai người mỉm cười nhìn xuống khán giả em lại chạnh lòng nhớ đến ngày xưa. Nhưng mà em và anh đâu có tình cảm giành cho nhau? Em lấy quyền đâu ra mà cảm thấy đớn đau? Tình yêu này, chính em đã phá hủy tất cả.
“Thiên sứ hạ phàm đã quyết từ bỏ đôi cánh, rơi đến xuống tận cùng địa ngục, nhận lấy trói buộc từ lời thề cam kết và cứ thế đeo mang tội lỗi không thể thứ tha. Cho đến ngày, hai người ấy hội ngộ cùng nhau…”
Một lời thú tội. Một lời cầu mong. Mộng tưởng không thành...
Questioned love
Len POV
Tôi nhớ đến em là một cô bé yếu đuối từ hồi còn học cấp 1. Ngày ấy, một cái gì đó của em đã thu hút tôi nay từ cái nhìn đầu tiên. Cái gì nhỉ? Mái tóc vàng óng? Đôi mắt Sapphire lúc nào cũng ươn ướt như sắp khóc? Hay phải chăng là nụ cười hiếm hoi nhưng đủ làm cho trái tim của một thằng nhóc 6 tuổi lỡ nhịp? Có lẽ là nó đấy. Nụ cười của em giống như ánh nắng thiên thần nhưng chẳng bao giờ với tới được người khác. Có lẽ vậy cũng tốt. Một cái gì đó của em sẽ luôn thuộc về tôi, chỉ một mình tôi mà thôi.
Em là con nhà giàu có. Ba của em là chủ tịch của một công ti quản lí các Idols. Vậy nên cũng là điều dễ hiểu nếu em là người nhận được nhiều sự chú ý. Nhưng trớ trêu thay cái sự chú ý đó lại chẳng mấy tốt đẹp. Những đứa con gái thiển cận thì muốn chơi với em vì số tiền em có. Những đứa thông minh hơn một chút thì muốn một tương lai tươi sáng trong ngành Showbiz. Bọn con trai thì lại ghét em ra mặt. Chúng ghen tị với trí thông minh thiên bẩm và sự giàu có của em. Tôi đã từng trốn sau thùng rác xem bọn nó túm năm tụm ba lại để bắt nạt em. Đôi mắt em nhìn chúng đầy sự khinh miệt nhưng tôi biết đằng sau đó là sự sợ hãi đến tận cùng. Chẳng chút do dự, tôi liền nặn những quả bóng đất to sụ ném vào bọn nó. Tất nhiên là đằng sau cái thùng rác mà tôi đang nấp vì dù sao tôi cũng chỉ to bằng 2/3 chúng nó mà thôi. Ngay sau ngày hôm ấy tôi và Rin đã trở thành bạn thân như vậy đó.
Chúng tôi dành toàn bộ thời thơ ấu ở bên nhau. Tôi hạnh phúc và có lẽ em cũng vậy. Thỉnh thoảng em vẫn bị bắt nạt. Nhưng cho dù đôi khi tôi có bất lực nhìn em với vô số vết xước và lấm lem bụi đất thì em vẫn cười - nụ cười thiên thần đó.
- Tớ chỉ ước cậu được hạnh phúc mãi mãi thôi.
- Nếu đó là điều cậu mong muốn, thì hãy ở bên tớ mãi mãi. Bởi vì tớ hạnh phúc nhất là khi có Len bên cạnh mà.
- Vậy à? Nếu có thể như thế thì tớ cũng sẽ được yên tâm.
Lời hứa xa xưa đó mãi mãi không thể thành hiện thực …
-----------------------------------
Từ khi nào mà mọi chuyện đã trở nên như vậy? Phải rồi! Đó là ngày chúng tôi vào cấp 3. Và ngày đó là mở đầu cho chuỗi ngày đặt nên dấu chấm hết cho cái tình yêu đơn phương của tôi dành cho em. Hay dường như là vậy?
- Nè Len! - Em cao hứng hỏi tôi khi chúng tôi đang nhấm nháp từng tí bánh mì quả dưa trên sân thượng. - Cậu thích dạng con gái nào?
- Ế? - Tôi chết đứng nhìn em với đôi mắt khó hiểu xen lẫn bối rối.
- Chỉ hỏi thôi mà. - Em mỉm cười tinh nghịch.
- Ừm… Chắc là dễ thương, hiền lành, học giỏi…
- Còn gì không? - Em đột nhiên ngồi sát cạnh tôi, đôi mắt mở to đầy mong đợi pha lẫn chút thích thú.
- Nấu ăn ngon. - Tôi buông một câu bông đùa rồi đứng dậy bỏ đi một mạch, để mặc em chết sững bên cái bánh ăn dở. Ha! Chắc em giờ đang sốc lắm nhỉ? Em được coi là Vua đầu độc mà.
-------------------------------
Những tháng ngày bên nhau của chúng tôi bỗng chốc kết thúc khi em đột nhiên biến mất không một giấu vết. Giống như một trái bóng xà phòng tan vào không trung sau khi đã vỡ vụn. Em biến mất để lại trong tôi một khoảng rộng. Tôi miệt mài tìm em dù cho con đường có tưởng chừng như vô tận. Không một lời dẫn, không một chiếc la bàn chỉ đến bóng hình em. Tôi mải miết tìm lại nửa linh hồn đã bị chia đôi trong vô định. Ở nơi này, tôi vẫn luôn mong đợi cho đến khi tìm lại được nụ cười của em.
Nhưng mà rồi thời gian là liều thuốc kì diệu. Nó dần dần xóa nhòa mọi vết thương, tìm lại trong tôi mảnh hồn đã mất. Thời gian qua đi và làm con người ta rơi vào quên lãng. Bóng hình trong tôi dần biến mất. Cứ trách tôi là con người không chung thủy. Nhưng sự kiếm tìm và níu kéo chỉ làm cho con tim mệt mỏi. Mệt mỏi thì ắt sẽ lay động, vậy thôi.
Khi tôi trở thành một cái vỏ trống rỗng, Miku đã ở bên cạnh và chăm sóc tôi. Cô ấy là người thực tế, khác hẳn với em. Cô ấy giúp tôi ở dưới đất bằng những lời lẽ chứa đầy sự thực mà tôi luôn muốn tránh. Cô ấy giúp tôi hiểu ra rằng, thế giới này tàn nhẫn đến thế nào. Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén. Chiếc vỏ ốc trống rỗng kia cũng đầy dần. Dù cho cái thứ tình yêu này có nhạt nhẽo đến mấy thì ít ra tôi cũng không còn là một cái xác không hồn.
Vậy mà trớ trêu thay, ngày tôi nhận lời làm bạn trai Miku, em trở lại. Nhìn tôi tay trong tay với người con gái khác, trong mắt em có gì đó giống như sự vỡ vụn. Tại sao vậy nhỉ? Chẳng phải em là người đã bỏ đi hay sao? Không phải chính em đã dạy cho tôi biết thế giới này rộng lớn thế nào nếu không có em bên cạnh hay sao? Hà cớ chi em phải có ánh mắt như thế? Không! Em có quyền gì mà trông tổn thương như vậy?
----------------------------------
Em mời tôi gia nhập K&K. Chỉ có thế! Em gặp lại tôi chỉ vì lí do này. Cái quái gì vậy chứ? Em nghĩ em là ai mà có thể thản nhiên mời tôi tham gia cái thứ mà đã kéo em rời khỏi tôi ngay từ đầu? Em nghĩ tôi là ai khi em nhìn tôi với đôi mắt lạnh tanh khi em đẩy tờ hợp đồng cho tôi? Một kẻ xa lạ ngẫu nhiên có tài năng ca hát? Em quá tàn nhẫn đó, Rin Kagamine! Quá độc ác!
Vậy tại sao tôi lại đồng ý? Tại sao tôi lại kí tên lên cái tờ giấy chết tiệt đó? Chính tôi cũng không biết nữa. Có lẽ phần nào đó trong tôi vẫn còn yêu em. Và nó đang vô thức làm mọi thứ để có thể kéo chúng tôi lại gần nhau. Thêm một lần nữa.
------------------------------------
Tôi ở bên một người tên là Rin Kagamine. Nhưng không phải là bên em.Em thay đổi hay nói đúng hơn em không còn nữa. Những tháng ngày bên Rin tôi đã đau đớn nhận ra điều đó. Em vẫn là em với mái tóc vàng óng, với đôi mắt Sapphire. Nhưng nụ cười của em không còn là của riêng tôi nữa. Em chỉ cười khi ánh mắt fan đang dõi theo hay khi những ánh đèn flash vây quanh chúng tôi. Các Idols quả thật là những diên viên tài ba. Nhưng chúng tôi sẽ chẳng bao giờ nhận được giải Oscar vì đã lừa dối các fan như vậy.
Trong khi em càng ngày càng giống Rin thì Miku càng ngày càng giống em. Ở bên cô ấy tôi cảm thấy dễ chịu hơn nhiều. Một sự thay thế? Có thể. Nhưng đâu có ai nói tôi không được quyền trở nên tàn nhẫn? Đâu có ai nói rằng tôi lúc nào cũng phải nghĩ đến cô bạn gái Rin trong khi tôi có thể nghĩ về Miku? Có trái tim tôi đấy. Chẳng phải vậy sao khi hình ảnh nụ cười xưa cũ đã hiện lên trong tâm trí tôi khi tôi hát bài ca đó? Tại sao mày lại ngu ngốc và cố chấp vậy hả tim? Người đó còn đâu nữa …
Tôi là kẻ bất hạnh khi con người tôi bị chia làm hai mảnh. Rin hay hình bóng cũ của em? Mà khoan! Chẳng phải cả hai là một hay sao? Ơ mà đâu phải! Trí óc tôi quay cuồng vì chính tôi còn không hiểu nổi người tôi yêu là ai nữa. Rin? Ánh mắt Rin mạnh mẽ và tàn nhẫn, nhưng vẫn chỉ có tôi đang hiểu rằng cô ấy đang đau đớn. Nhưng là vì lẽ gì tôi cũng không biết nữa. Hay Miku? Một bản sao hoàn hảo của em? Có lẽ là Miku. Vì vậy nên tôi mới tức giận bỏ ra ngoài khi Rin buông một câu bông đùa như vậy chứ?
Có lẽ tôi còn hận Rin nữa. Ai bảo cô ta lại bôi nhọ hình ảnh của Miku trên báo như vậy? Và có lẽ cô ta cũng chẳng ưa gì tôi. Cô ta đến buổi solo của tôi để nhìn tôi ăn trứng mà. Cô ta đến là để thỏa mãn trên bộ mặt thê thảm của tôi khi tôi nhìn những tấm banner hay khi tôi bị át giọng bởi những tiếng la ó mà. Vậy tại sao cô ta lại cầu xin Miku quay lại với tôi? Tại sao cô ta chịu đựng cả một tuần lễ tuyết rơi quỳ trước căn hộ của Miku? Tại sao cô ta lại chúc tôi may mắn khi biết tôi sẽ hát chung với Miku? Tại sao cô ta lại viết cuốn tự truyện đó?
Có khi nào Rin vẫn cứ là em, chỉ có điều em đã khoác lên tấm vỏ bọc đầy tàn nhẫn? Những kí ức tưởng chừng như đã mất quặn đau trong sâu thẳm trái tim tôi. Sự cô đơn và trống vắng đang dần được đầy lấp. Những cảm giác bị vùi lấp đang dần lại dần xuất hiện. Chẳng còn những câu hỏi tại sao, những hồ nghi mà chỉ còn sự chắc chắn từ sâu thẳm trong tim. Tôi nhớ về người mình đã từng, đang và sẽ luôn luôn yêu. Người con gái duy nhất. Cho dù tình cảm này sẽ không đến được bên em thì tôi cứ vẫn tiếp tục. Chúng ta sẽ gặp lại, vào một ngày không xa.
Một lời thề thuần khiết. Một tương lai sum vầy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro