Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

thiều quang yến nhật

thiều bảo trâm x dương hoàng yến

-"ai cho mày thích chị yến?"-

-"hơ, mày nói chuyện buồn cười thật ấy, chuyện tao thích yến thì liên quan cái chó gì đến mày, hả thiều bảo trâm?"-

-"nhưng mà tao không thích!!"-

nàng ta lao đến, vung từng cú đấm giáng xuống khuôn mặt điển trai ấy, không khoan nhượng, không do dự, tất cả nàng làm, là để tranh giành tình yêu mà nàng bấy lâu thương nhớ, người mà nàng ngày đêm nhớ mong đến đờ đẫn.

dương hoàng yến

nàng và chị vốn là sinh viên ở trường thuộc top thành phố, chị chính là thủ khoa đầu vào được trường ưu ái tuyển thẳng nhờ mớ thành tích khủng của mình, thiều bảo trâm thì khác, nàng ta vào ngôi trường danh giá này là nhờ gia thế, ừ, nàng cũng không muốn học hành gì, ba mẹ bắt ép, nàng thì buông thả, mặc kệ, vào trường này thôi thì đâu có ảnh hưởng gì đến việc nàng ăn chơi?

-"xem như lần này tao tha, lần sau, tao mà thấy mày ve vãn đến chị yến, thì mày liệu!"-

nàng ta đẻ lại bên hắn một bãi nước bọt, là nàng khinh bỉ hắn, khinh bỉ luôn cái tình yêu rách rưới hắn trao cho chị, một thứ dục vọng kinh tởm, nàng ta hạ bệ nó đến cùng.
dương hoàng yến, là cái tên nàng luôn tôn thờ, là tín ngưỡng, là thần cupid đã đưa chị đến bên nàng, một thiên thần nhỏ bé, nhưng lại bị dẫn dắt đến nơi trần gian ô uế, vấy bẩn nơi trái tim chị.

nàng đưa mắt, dáo dác tìm kiếm bóng hình ấy, nàng biết, yến đã nhìn thấy cảnh đấy rồi, nhưng vấn đề nàng lo là chị có nghĩ xấu cho nàng không, vì thật ra chị vốn dĩ là khác trêu đùa nàng đấy, không rõ ràng gì cả, chỉ mông lung và cho nàng hy vọng.

cuối cùng, nàng đưng trước cửa phòng y tế, nhẹ nhàng mở cửa, không ngoài dự đoán, dương hoàng yến đang ngồi bên trong, như đã đợi sẵn từ rất lâu.

-"chị yến.."-

-"qua đây"-

chị ngoắc em đến, chỉ xuống chiếc giường trước mặt. nàng không ý kiến, chỉ im lặng làm theo những gì chị muốn, ngồi xuống và im lặng

-"chị yến không hỏi trâm à?"-

-"sao chị phải hỏi?"-

đồng thời, chị nắm lấy bàn tay nàng xem xét, trên tay sớm đã có những vệt xước, rỉ ra chút máu vì va chạm với tên kia, chị ấn mạnh vào vệt xước chạy dài trên mu bàn tay, khiến nàng kêu lên một tiếng, vừa sát trùng, nàng hỏi đến.

-"chị yến không hỏi vì sao trâm đánh nhau ạ?"-

-"không, chị không"-

-"tại sao ạ?"-

-"chị tin em, chị tin rằng có lý do nào đó, khiến nhất thời em không tiết chế bản thân, hoặc, có một lý do khác thôi"-

-"thế chị nghĩ đó là gì?"-

-"chị nghĩ, đấy là chị"-

...
một câu hai câu, chị đã thành công chạm đến tim đen nàng, đột nhiên rộn ràng quá, nếu biết tình cảm này, liệu chị có muốn có gì khác với trâm không? hay lại là cố tình kéo nàng vào lưới tình rồi cắt lưới bỏ trốn một mình?

-"thế chị nói đúng không?"-

-"vâng ạ"-

-"lần sau không cần thế nữa, chị biết cách bảo vệ bản thân khỏi những thành phần đấy mà, em đừng lo"-

"em ghen"

-"với lại sẽ bị trừ điểm thi đua đấy"-

"không bằng chuyện có người tiếp cận chị?"

-"này, nghe không đấy?"-

-"có ạ, em mãi nghĩ"-

-"về đi, xong rồi"-

nàng ngồi trên chiếc ghế gỗ trong phòng y tế nhỏ, ánh sáng mờ ảo của đèn huỳnh quang chiếu xuống đôi tay chị, khiến những ngón tay thon dài ấy càng thêm thanh thoát khi lau chùi từng ngóc ngách, chị không nói gì, chỉ chăm chú vào công việc của mình, nhưng trong không gian này, với tiếng động duy nhất là bước chân nhẹ nhàng của chị và hơi thở của nàng, bảo trâm cảm nhận được sự ấm áp lạ kỳ.

mắt nàng không thể rời khỏi chị, từ những cử chỉ nhẹ nhàng, tỉ mỉ đến cách mà chị cúi xuống, tóc dài rủ xuống mặt, những sợi tóc đó khẽ bay trong không khí, tựa như một vệt mây lướt qua bầu trời xanh, trâm không thể diễn tả bằng lời được, cảm giác bồn chồn trong lòng mỗi khi dương hoàng yến quay lại, chỉ là những lần ấy, ánh mắt của chị không bao giờ chạm đến nàng, dù chỉ là một chút.

nàng tự hỏi liệu chị có cảm nhận được ánh nhìn của mình, dù chỉ một lần. Liệu chị có biết rằng trong những khoảnh khắc im lặng này, nàng đang dành cho chị một tình cảm dịu dàng nhưng thầm kín, tình cảm không bao giờ dám thổ lộ. Tình cảm ấy mỏng manh như những làn sóng nhẹ vỗ về bờ cát, một tình yêu không hề phô trương, chỉ im lặng tồn tại trong từng cái chớp mắt, trong từng hơi thở, trong những buổi chiều vắng lặng như thế này

Chị quay lại, đôi mắt chạm vào mắt nàng, và nàng vội vã cúi xuống, nỗi xấu hổ không thể kìm nén. Nhưng chỉ một giây thôi, nàng đã cảm nhận được điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng cũng đủ để trái tim nàng lặng đi

một lúc lâu im lặng, nàng hít một hơi sâu, rồi đột ngột lên tiếng.

-"Chị... đi ăn với em được không?"-

Chị dừng lại một chút, quay sang nàng với vẻ ngạc nhiên, đôi mắt mở to như muốn hỏi lại.

-"Đi ăn á? Tại sao lại là chị?"-

Nàng cắn môi, tim đập mạnh. Cảm giác lúng túng chiếm lấy nàng, nhưng nàng vẫn cứng rắn nhìn vào mắt chị.

-"Chỉ là... em muốn mời chị thôi. Cùng ăn một bữa, không phải vì gì cả, chỉ là muốn... chia sẻ một chút"-

Chị ngừng một lúc, rồi khẽ cười, nụ cười ấy như một tia sáng lướt qua, làm cho không khí bỗng nhiên nhẹ nhàng hơn.

-"Được rồi, em mời thì... chị không từ chối đâu"-

Nàng mỉm cười, cảm giác ấm áp lan tỏa trong lòng, dù là một lời mời đơn giản, nhưng đối với nàng, đó là cả một sự can đảm, một sự anh dũng lạ kì nàng đã dốc tất cả dồn vào để ngỏ lời mời chị một bữa ăn riêng tư

chỉ hai ta thôi.

.

hai người đi cạnh nhau, bước chân nhẹ nhàng trên con đường lát gạch trong công viên, cảnh vật xung quanh như dừng lại, chỉ còn tiếng lá xào xạc trong gió, nàng nhìn chị, cảm giác yên bình lạ thường lan tỏa

-"cho chị cảm ơn vì bữa ăn,"- chị nói, giọng khẽ như tiếng thở dài -"Thật sự rất vui"-

thiều bảo trâm chỉ mỉm cười, ánh mắt không rời khỏi chị, một làn gió nhẹ lướt qua, làm tóc nàng bay bay, và một phần nhỏ trong lòng nàng cũng bay theo, hòa cùng những khoảnh khắc giản dị này.

-"chỉ là... em muốn chị vui,"- nàng đáp, giọng nói nhẹ như sương mai.

chị nhìn nàng một lúc, rồi lại mỉm cười, cả hai bước đi trong im lặng, chỉ còn tiếng bước chân và nhịp tim đập đều, hòa quyện vào không gian bình yên của buổi chiều tà.

nàng và chị ngồi trên chiếc ghế đá dưới tán cây lớn, ánh chiều len lỏi qua từng khe lá, chiếu lên mặt đất những vệt sáng mờ nhạt. Không khí xung quanh như ngừng lại, chỉ còn lại tiếng thở nhẹ nhàng và những nhịp tim đập chậm rãi

bảo trâm không biết từ lúc nào, trong những buổi chiều như thế này, mỗi lần nhìn thấy chị, lòng nàng lại bâng khuâng đến lạ. Những cảm xúc ấy, nàng không dám gọi tên, chỉ là một cái gì đó âm ỉ, nhẹ nhàng, nhưng lại làm trái tim nàng trở nên thật nặng nề mỗi khi phải giấu đi.

-"Chị biết không?"- Nàng bắt đầu, giọng trầm xuống, có gì đó mơ hồ, nhưng lại đầy kiên định. -"Em... đôi khi không hiểu mình đang cảm thấy gì. Nhưng mỗi khi chị cười, khi chị im lặng bên em như thế này, em chỉ muốn giữ lại khoảnh khắc này mãi thôi."-

chị quay lại nhìn nàng, đôi mắt lấp lánh trong ánh sáng mờ ảo, nhưng không nói gì. Nàng hít một hơi thật sâu, rồi tiếp tục:

-"em không cần gì nhiều, chỉ là... nếu chị có thể, em muốn được ở bên cạnh chị, cùng chị chia sẻ những điều bình thường nhất, những thứ đơn giản như vậy, chỉ cần có chị ở đó thôi, em cảm thấy... mọi thứ đều đẹp đẽ hơn."-

im lặng lại bao trùm, nhưng lần này không còn sự bối rối trong không khí, thiều bảo trâm biết, đôi khi, chỉ cần những lời nói không cần hoàn hảo cũng đủ để trái tim hai người chạm nhau, dù là nhẹ nhàng, thầm lặng

Nàng nói xong, tim đập mạnh, trong lòng chỉ còn lại tiếng thở của chính mình. Chị vẫn im lặng, mắt nhìn về phía xa, như đang suy nghĩ điều gì đó.

một lúc sau, chị quay sang nàng, ánh mắt dịu dàng hơn bao giờ hết, chị cười nhẹ, nhưng lần này không phải là nụ cười thoáng qua, mà là nụ cười ấm áp, như thể đã tìm được điều gì đó quý giá

-"Em luôn làm mọi thứ trở nên dễ chịu và nhẹ nhàng,"- chị nói, giọng khẽ, nhưng đầy sự chân thành.- "Em có biết không, đôi khi chỉ cần sự hiện diện của em thôi, cũng làm chị thấy mọi thứ nhẹ nhàng hơn rất nhiều."-

nàng ngạc nhiên, không thể tin vào tai mình, chị vẫn không nói ra điều gì rõ ràng, nhưng trong lời nói ấy, nàng cảm nhận được sự gần gũi, sự chấp nhận âm thầm mà chị dành cho mình, chị không cần phải nói gì nhiều, vì những gì chị đã nói, đã đủ để trái tim nàng hiểu

nàng mỉm cười, và lần này, không cần phải thêm lời nào nữa. Chỉ có cảm giác ấm áp, bình yên, lan tỏa trong không gian tĩnh lặng của hai trái tim đang loạn nhịp, hai bàn tay len lén đan vào nhau, hai ánh mắt đảo loạn xạ vì ngại ngùng.
thiều bảo trâm ngập ngừng, nhìn chị, đôi mắt như muốn nói ra điều gì nhưng lại bối rối không tìm được lời, cảm giác ấy, mềm mại và da diết, như những sợi tơ mảnh mai trong lòng, cuối cùng, nàng mở lời, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy ẩn ý, -"chị... nếu không phiền, em có thể đưa chị về nhà được không? Chỉ là một đoạn ngắn thôi, để em chắc chắn rằng chị về tới nhà an toàn, em lo cho chị."-

chị nhìn nàng, một khoảnh khắc im lặng, rồi đôi mắt chị như mờ đi, nhưng nụ cười vẫn vương lại nơi khóe môi. "Em thật sự rất đặc biệt, biết không? đành làm phiền trâm rồi"

Nàng không thể kìm được niềm vui nhỏ bé trong lòng, chỉ khẽ gật đầu, đôi mắt ánh lên vẻ dịu dàng. "Vậy thì, em sẽ là người đồng hành của chị hôm nay, và cả về sau nữa, hôm nay dù chỉ một chút thôi, nhưng đủ để em cảm thấy... như thế này là đủ."

chị mỉm cười, rồi hai người cùng bước đi, giữa không gian yên tĩnh, như thể thời gian đã ngừng lại, chỉ còn lại họ và những bước đi nhẹ nhàng cùng nhau.

.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro