Chương 2: Người làm chứng hôn lễ
Vừa tỉnh dậy sau giấc ngủ dài đã được người khác cầu hôn. Tình huống kiểu này với người thành thật như Trường Tình thật sự quá kích thích.
Nàng không tự chủ cài lại tóc: "Cái này...... Quá hấp tấp rồi! Ta vừa mới tỉnh ngủ......"
Trái ngược với nàng, thiếu niên áo trắng phía đối diện lại vô cùng bình thản: "Không hề vội vàng bởi vì ta đã lên kế hoạch và trù bị suốt trăm năm. Trong khoảng thời gian dài đằng đẵng Tôn Thần hôn mê, ta chỉ hận không thể rời khỏi vực sâu biển lớn để đến bên người. Nhưng ta biết rằng mỗi năm Tôn Thần đều thức tỉnh vào dịp thượng nguyên. Cho nên cứ đến ngày này ta đều ngóng đợi người, hết năm này sang năm khác, đáng tiếc lần nào cũng thất bại."
Hắn bỗng nhiên ngẩng mặt lên, thủy quang trong mắt sóng sánh, nụ cười càng thêm ấm áp: "Sự cố gắng của ta đã được trời xanh ưu ái, năm nay rốt cuộc Tôn Thần cũng nguyện ý đi ra Long Thủ Nguyên. Với ta mà nói đây là cơ hội hiếm hoi ngàn năm có một, nếu như bỏ lỡ sẽ phải hối tiếc cả đời."
* thủy quang sóng sánh: ở đây trong truyện tác giả dùng 水光潋滟: xuất phát từ bài thơ cổ của tác giả Tô Thức đời Tống, thành ngữ này mô tả dáng vẻ lưu động của sóng nước: dưới ánh nắng mặt trời rực rỡ, sóng nước Tây Hồ dập dờn, sóng lấp lánh, tạo nên cảnh đẹp mỹ lệ.
Xem ra câu nói chủng loại quyết định tính cách luôn đúng trong mọi trường hợp. Ơn cứu mạng ngoại trừ lấy thân báo đáp không còn cách nào khác nhưng qua đó thấy được đầu óc con cá tình dục này vừa ngây thơ vừa thẳng thắn, tính cách của hắn không hề khác biệt so với vẻ ngoài phúc hậu và vô hại.
Dẫu sao Trường Tình sống nhiều năm như vậy, chuyện phong hoa tuyết nguyệt trong thành Trường An nàng đều đã xem hết cả. Con người phong lưu, tình yêu hào nhoáng, kết thành một đoạn tình duyên có thể xảy ra ngàn vạn kiểu tình huống. Tình duyên là chuyện tốt sao? Không hẳn vậy. Nàng còn nhớ rõ năm, sáu đời trước, đế vương già hơn 80 tuổi cưỡng ép nạp tiểu nương tử nhà Trung Thư Lệnh làm thiếp, vị tiểu nương tử xinh đẹp ngay buổi tối hôm nhập cung đã treo cổ tự vẫn ở điện Tiên Cư. Điện Tiên Cư nằm ở phía tây hồ Thái Dịch cũng là một bộ phận thân thể của nàng, nên đến bây giờ nàng cũng không dám nhìn thẳng vào vị trí nách của mình.
Những người trẻ tuổi suy nghĩ thường hấp tấp, nóng vội lại còn cứng đầu cứng cổ. Muốn gì thì phải có bằng được cái đó. Nhưng hành động kiểu này có phần độc đoán, họ quên mất rằng chuyện yêu đương kết hôn không thể một mình quyết định.
"Không cần nhất định phải dùng cách thức này để báo ơn, ta hiểu ý tốt của ngươi nhưng dù sao ta cũng không chấp nhận chuyện này." Trường Tình một mặt nói, một mặt xấu hổ nhìn lên bầu trời: "Sắp hết thời gian rồi, ta cần phải trở về. Ta còn chẳng nhớ rõ ơn cứu mạng mà ngươi nói nên ngươi không cần cắn dứt lương tâm."
Nàng nói xong xoay người định đi, hắn nâng tay áo chặn đường: "Xin Tôn Thần tạm dừng bước, Tôn Thần có ơn cứu mạng đối với ta, nay ta ở vực sâu biển lớn không người thân thích. Trong ngày đại hỉ, nếu Tôn Thần không làm chứng, cả đời này Vân Nguyệt không bao giờ được sống hạnh phúc."
Trường Tình dường như đánh hơi ra được chuyện khác thường, quay đầu hỏi: "Không người thân thích? Rốt cuộc Uyên Hải Quân muốn ta làm gì?"
Hắn càng thêm ngượng ngùng, cúi đầu nói: "Hôm nay là ngày thành thân của ta và Lăng Ba Tiên, thỉnh Tôn Thần đến thủy phủ dự lễ đồng thời trở thành người làm chứng hôn lễ cho chúng ta."
Vị công tử thanh tao như hoa lan khi nói chuyện toát ra sự quấn quýt như trẻ con quấn cha mẹ, tựa như vị ân nhân này chính là bậc bề trên mà hắn tôn kính nhất.
Nói như vậy do nàng hiểu sai ý? Trường Tình thẳng người bất động hồi lâu, xấu hổ đến mức ấp úng: "Thì ra...... Là như thế này...... Ngươi muốn ta làm chứng cho hôn lễ của hai người?"
Uyên Hải Quân gật đầu cười khẽ: "Chỉ cầu Vân Nguyệt có được vinh hạnh này."
Trường Tình nói nhỏ như muỗi kêu, vẫn còn lẩm bẩm: "Sao không nói rõ ràng, hại ta tưởng rằng......"
Khuôn mặt của hắn bất thình lình ghé sát, sợi tóc đen dài gần chạm vào cằm, mi mắt cong cong nhìn nàng: "Tôn Thần nghĩ gì?"
Trường Tình vội vã phân bua: "Ta còn tưởng rằng Uyên Hải Quân muốn nhận ta làm mẹ nuôi."
Hắn hiển nhiên sững sờ, ngược lại cười rộ lên: "Tôn Thần khéo đùa. Tôn Thần yêu quý Vân Nguyệt như thế, Vân Nguyệt càng không thể bảo Tôn Thần già rồi. Nếu ta nhận Tôn Thần làm mẹ nuôi, đó mới thực sự là lấy oán trả ơn."
Tâm tư nhảy nhót loạn xạ vừa rồi của Trường Tình cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại. Nàng cảm thấy buồn cười, nhất định do bản thân ngủ quá lâu đến mức hỏng cả đầu óc. Thế mà lại hiểu lầm con cá này muốn cưới nàng. May mắn nhận ra kịp thời, nếu không sẽ trở thành trò cười trong thời gian dài cho mấy vị thần cai quản sông núi.
Tuy rằng nàng vẫn không nhớ được chút nào chuyện từ 500 năm trước. Nhưng cậu nhóc tha thiết mời nàng làm chứng một đoạn nhân duyên, dù thế nào cũng phải cho hắn mặt mũi.
Nàng duỗi chân đạp lên bậc thang để thăm dò, nàng luôn không thích mang giày nên không quá để tâm đến việc chạy chân trần trên đồng cỏ hoang. Thế nhưng hành lang làm từ nước vừa dài vừa trơn, nàng khống chế không được, liền muốn bay theo chiều gió.
Tay áo rộng bay phất phơ, nàng kêu lên một tiếng, suýt nữa ngã sấp xuống. Cũng may Uyên Hải Quân tay mắt lanh lẹ, một tay đỡ lấy nàng. Trường Tình hô to nguy hiểm thật: "Ta thuộc loại gỗ-đất (thổ mộc) nên phải tránh xuống nước."
Người bên cạnh lãng nguyệt thanh phong nói: "Tôn Thần là thần, không nằm trong phạm vi Long Thủ Nguyên thì không chịu sự trói buộc của hoàng thành. Thân thể máu thịt con người không sợ ngâm nước, Tôn Thần đã quên sao?"
*lãng nguyệt thanh phong: 朗月清风 : trăng sáng gió dịu dàng
Trường Tình dường như tỉnh ngộ, cười nói: "Đúng rồi, ta vẫn tưởng rằng bản thân là dãy phòng lớn."
"Sao Tôn Thần không đi giày?" Hắn một mặt hỏi, một mặt nhẹ liếc mắt xuống dưới. Trải qua tiếp xúc ngắn ngủi, hắn vẫn cảm nhận được sự ấm áp trên cánh tay đẹp như ngọc kia. Hắn mím môi cười, cảm giác ấy giống hệt trong trí nhớ.
Thảo luận chuyện có đi giày hay không cảm giác hơi quái dị. Trường Tình lấy tà váy che lại: "Uyên Hải Quân chưa từng nghe qua câu nói: đầu trọc không sợ nắm tóc?"
Thần cai quản long mạch duy nhất lại đi lên từ hai bàn tay trắng khó tránh khỏi không câu nệ tiểu tiết. Uyên Hải Quân kêu "à" một tiếng: "Đạo lí quả nhiên rất đúng. Nhưng dưới nước ẩm ướt, chỉ sợ Tôn Thần đứng thẳng cũng không xong." Vì thế đầu ngón tay khẽ động, trên tay hắn lập tức xuất hiện nhiều đôi giày nữ, bản thân ngồi xổm xuống, nâng giày hướng về trước: "XinTôn Thần giơ chân, Vân Nguyệt nguyện giúp người xỏ giày."
Trường Tình đứng ở nơi đó không biết làm như thế nào cho phải, chưa từng có người quan tâm nàng ra ngoài phải đi giày. Bởi vì thần không sợ lạnh, nếu không phải có chút ngại ngùng khi không mảnh áo che thân, nàng thậm chí chẳng định mặc váy áo. Nhưng con cá này thật quá dịu dàng, dù cho tạm thời không rõ mong muốn của hắn, cũng không khiến người ta ghét bỏ.
"Không cần." Trường Tình lui về sau nửa bước: "Uyên Hải Quân không cần chu đáo như vậy, còn không phải đi chứng hôn sao. Ta nhàn rỗi chẳng có gì làm, chỉ cần trước hừng đông chạy về Long Thủ Nguyên. Ngươi bỏ giày đi, tự ta mò mẫm được."
Hắn ừ một tiếng, nhưng đầu ngón tay mềm kia vẫn nhẹ nhàng nằm trên cổ chân nàng. Trường Tình thân bất do kỷ, kết cấu cứng nhắc, lần đầu gặp gỡ nhu tình như nước khiến nàng khó xử .
Nàng cụp mắt nhìn xuống, quần áo Uyên Hải Quân trắng tinh như hoa Ưu Bát La vào mùa nở rộ, tóc dài văn ti không loạn mà xõa trên bờ vai. Nhìn dáng vẻ thật không giống con cá sinh hoạt ở vùng nước sâu mà càng giống thần tiên thanh tao thoát tục trên Cửu Trọng Thiên. Hắn xỏ giày cho nàng xong, đứng lên cười tao nhã: "Tốt rồi, bây giờ Tôn Thần đi lại sẽ dễ dàng hơn nhiều."
Trường Tình chậm chạp gật đầu: "Đa tạ Uyên Hải Quân."
"Tôn Thần kêu ta Vân Nguyệt đi, ta vốn dĩ chiếm vùng nước nên làm vua, không cần quảng cáo rùm beng." Hắn khoanh tay ở phía trước dẫn đường, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn nàng, hai ánh nhìn gặp nhau, ánh mắt hắn lần nào cũng đong đầy dịu dàng , giọng nói càng thêm ấm áp: "Ta gọi Tôn Thần là "Trường Tình" được không? Tôn Thần sẽ không trách ta quá đường đột?"
Nàng sẽ không trách bởi chẳng qua chỉ là xưng hô thôi. Trường Tình nói: "Không cần giữ lễ tiết, ngươi gọi thế nào cho tiện cũng được. Ngươi nói tân nương tử là Lăng Ba Tiên? Chẳng lẽ là Vị Hà thủy quân sao?"
Hắn lắc đầu: "Vị Hà thủy quân là thần chính thống, ta là thủy quái sao xứng cùng nàng kết duyên! Ngươi không biết thói quen của chúng ta ở đây, cứ tu được thành hình người đều tự xưng là tiên, dù sao cũng không có người quản thúc. Ta thành thân với một cá chép tinh, chúng ta quen biết nhiều năm, ngày ta vừa đến Uyên Đàm, nàng đã nguyện phải gả cho ta. Với ta mà nói, thành thân chỉ là giai đoạn tất yếu phải trải qua để tồn tại, gặp được người thích hợp thì thành thân."
Hắn dẫn nàng đi sâu vào trong Uyên Đàm, nơi đó giăng đèn kết hoa, trừ bỏ những người lui tới hình thù kỳ quái, cũng không khác mấy so với thành Trường An. Những người đó có đôi mắt nhỏ tinh ranh, cái miệng rộng, vừa thấy Vân Nguyệt liền rối rít khom người chắp tay thi lễ. Một người nghển cổ lè lưỡi đi tới nhìn một chút, lập tức rít gào lên: "Thượng thần bảo vệ long mạch tới rồi, mọi người mau tới đây mà xem, đây là chính tông thần đó!"
Vì thế những thủy tộc kinh ngạc xúm lại vây quanh Trường Tình.
"Chính là vị ở trên Long Thủ Nguyên ngủ hết cả năm?"
"Nàng toàn biến thành phòng ở nên không nhìn được mặt, không nghĩ tới người thật đẹp thế này......"
"Trông coi long mạch, chân thân có phải rồng thật hay không?"
Trường Tình trở thành giống loài dị biệt ở nơi đây. Tất cả mọi người xúm lại vây xem nhưng dù nghị luận rất nhiều, bọn họ vẫn chắp tay hành lễ với nàng: "Bái kiến thượng thần."
Vân Nguyệt vẫn luôn mỉm cười nhìn, dường như hết thảy đều được hắn nắm giữ trong tay, không có gì không kịp ứng đối. Chờ những thủy tộc gặp qua hành lễ xong, hắn mới đưa nàng về phủ đệ. Cung điện dưới nước được xây dựng từ lưu li cùng các loại dị bảo, càng thêm khéo léo và tinh xảo so với thượng cung lục viện.
Tầng tầng cá giao tiêu xếp xoắn ốc, thủy quân đến phía trước tự động triển khai thành hai hướng, người áo trắng nhẹ nhàng chuyển ngọc trai qua lại, những cảnh này rất hiếm gặp. Trong đại điện thủy phủ chật kín người đi xem lễ, Vân Nguyệt dàn xếp nàng ngồi ở ghế đầu rồi mới dẫn theo người hầu đi thay lễ phục.
Trường Tình vốn rất vui lòng tham gia yến tiệc thịnh soạn kiểu này, chứng kiến người có tình trở thành quyến thuộc thú vị hơn so với xem triều đình lục đục tranh đấu nhiều. Nàng ngồi ngay ngắn, thỉnh thoảng có cá tôm tới mời nàng nếm thử rượu ngon thuỷ phủ. Vì thế nàng nhìn bên trong chén dạ quang chứa rượu nho, bưng lên nhấp một ngụm nhỏ.
Tân lang quan nhanh chóng đi ra từ sau điện, từ một người thanh tú sau thay hỉ phục đỏ thẫm lập tức đẹp đến kinh thế hãi tục. Hắn đứng ở nơi đó, bình tĩnh chờ tân nương xuất hiện, chờ hôn lễ chính thức bắt đầu.
Nhưng giờ lành chậm rãi trôi đi, trước sau vẫn không nhìn thấy đội ngũ đưa gả. Khách khứa đại đường thấp giọng bàn tán, dáng vẻ Vân Nguyệt cũng trở nên nôn nóng.
"Dẫn Thương" hắn gọi người hầu bên cạnh: "Đi xem chuyện gì xảy ra."
Dẫn Thương vâng lệnh, đang muốn đi ra ngoài thì bên ngoài có người tiến vào, hướng về phía trước vái chào rồi nói: "Tiểu yêu tuân lệnh Lăng Ba Tiên tới vực sâu biển lớn của đại quân truyền lời. Chủ quân nhà ta nói lúc trước niên thiếu tuổi nhỏ không hiểu chuyện nên đính ước cùng đại quân. Hiện giờ tuổi tác không còn nhỏ, càng cảm thấy chuyện hôn nhân quá mức qua loa. Ý của chủ quân là mong muốn đại quân châm chước thêm mấy ngày để chủ quân ta sẵn sàng, khi đó thành hôn cũng không muộn."
Sắc mặt Vân Nguyệt không vui nhưng hắn vẫn chưa mở miệng, Dẫn Thương bên cạnh lạnh lùng nói: "Hôn sự được quyết định từ trăm năm trước, một trăm năm vẫn chưa sẵn sàng, lý do này quá mức lấy lệ. Hôm nay bạn bè thân thích ngũ hồ tứ hải đều tới, Lăng Ba Tiên bỗng nhiên bỏ hôn không đến, người đem quân thượng nhà ta đặt ở vị trí nào?"
Thủy tộc kia chắp hai tay: "Tiểu yêu chỉ lo truyền lời, những chuyện khác tiểu yêu không biết. Nếu Đại quân nghi vấn, xin ngài hãy gặp mặt nói chuyện cùng chủ quân." Tiểu yêu miệng nói, chắp tay hoảng sợ: "Xin Đại quân bớt giận, tiểu yêu cáo lui."
Nhóm khách quý tới chúc mừng đều mấy mặt nhìn nhau, nửa ngụm rượu vẫn trong miệng Trường Tình nhưng nàng không rảnh đánh giá, hoàn toàn nuốt xuống.
Nhìn xem vị tân lang quan kia dù rơi vào hoàn cảnh xấu hổ cũng không để lộ vẻ suy sụp. Nhưng lông mi hắn cụp xuống, biểu cảm này khiến cho Trường Tình cảm thấy hắn dường như sẽ rơi nước mắt bất cứ lúc nào. Vốn dĩ nàng được mời làm chứng hôn, hiện tại hôn lễ không thể tiếp tục mà nàng đã trót uống vài ngụm rượu, thật sự thấy có lỗi với Uyên Hải Quân.
Nàng đặt chén dạ quang xuống, tính toán tìm cơ hội cáo từ, mới vừa đứng lên đã nghe thấy Dẫn Thương gọi nàng: "Thượng thần!"
Trường Tình không rõ nguyên do, nhìn hắn bước nhanh tới trước mặt: "Thượng thần và quân thượng nhà ta đã quen biết, thế cục trước mặt thành ra thế này, thỉnh thượng thần đứng ra giải vây vì quân thượng nhà ta."
Giải vây? Trường Tình nghĩ nghĩ, vỗ ngực nói: "Ta sẽ đi gặp vị Lăng Ba Tiên kia khuyên nàng trở về hoàn thành hôn lễ. Ngươi biết đường đi theo ta đi."
Kết quả Dẫn Thương hình như không tán đồng với kiến nghị của nàng, hắn quay đầu nhìn Uyên Hải Quân đứng dưới cây bối mẫu trước tấm bình phong, bỗng nhiên cười với nàng: "Thượng thần có ơn cứu mạng với quân thượng nhà ta, nếu cứu một lần, ngại gì cứu thêm lần nữa? Hỉ phục có sẵn, thượng thần thay luôn. Vô luận như thế nào người cứ bái đường cùng quân thượng nhà ta trước, ứng phó qua cửa ải khó khăn rồi tính sau."
Trường Tình nghe được ngây người, giật mình run rẩy, tình tiết quả thực xuất không thể đoán trước. Tùy tiện tìm ai đó để lừa gạt, nàng trở thành người lấp vào chỗ trống đúng không?
Nàng nói không được: "Không thể, loạn bái đường sẽ làm người khác hiểu lầm."
Dẫn Thương cũng như đại đa số thuỷ tộc đều không có cái đầu thông minh cho lắm: "Giấy hôn thú lập tức chuẩn bị đầy đủ, thỉnh thượng thần không cần lo lắng."
Trường Tình không ngừng lắc đầu: "Ta đảm đương vị trí người chứng hôn, tôn giá không thể điểm bậy vào phổ uyên ương. Huống hồ Uyên Hải Quân chỉ gặp chút phiền toái nho nhỏ, ngươi liền muốn hắn kết hôn với người khác? Nếu như ngày nào đó Lăng Ba Tiên hồi tâm chuyển ý thì làm sao?"
*điểm bậy vào phổ uyên ương - loạn điểm uyên ương phổ ( 乱点鸳鸯谱 ): tục ngữ ý chỉ làm việc hồ đồ, chỉ huy lung tung
Dẫn Thương nhìn về phía tay áo rộng mà đứng người, quay đầu nói với Trường Tình: "Sự tình đi đến bước này, dù cho Lăng Ba Tiên nghĩ đến tình xưa mà quay lại, quân thượng nhà ta cũng sẽ không tiếp nhận nàng. Quân thượng uy nghi sao có thể chịu đựng bị người lừa gạt? Thượng thần nhìn quân thượng mà xem, chi lan ngọc thụ, ôn hòa đoan chính, chẳng lẽ không xứng với thượng thần hay sao?"
* chi lan ngọc thụ ( 芝兰玉树 ): biểu thị sự cao quý, sau này nó được sử dụng để biểu thị sự xuất sắc, phép ẩn dụ để diễn tả một người tài đức vẹn toàn (Baidu)
Vấn đề không phải ở diện mạo, Trường Tình dở khóc dở cười rồi lại thấy Vân Nguyệt nhìn về phía nàng, một đôi mắt cất giấu thiên sơn vạn thủy, dường như có nét đau buồn không thể diễn tả.
Nàng vội vàng rời ánh nhìn: "Uyên Hải Quân rất tốt, ta cũng thông cảm với nỗi khổ của hắn, nhưng không thể giúp bằng cách này."
"Trường Tình......" Hắn bỗng nhiên gọi tên nàng: "Ta không còn cơ hội nào sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro