Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

9

Chương 9: Đêm đầu tiên (Thượng)

Buổi chiều giờ dậu, gió lạnh thấu xương. Phi Hồng điện yên bình ấm áp, duy chỉ nghe thấy trong phòng có tiếng thiếu nữ đang khóc, thanh âm ai oán đoạn trường, lệ nhòa khóe mắt.

"Nàng có biết, nàng phạm phải điều gì không?" Nữ tử lạnh lùng hỏi, mày liễu hơi giương lên thành vòng cung khó chịu.

Vạt áo thiếu nữ rời rạc, nửa người nằm sấp lên đùi nữ tử, tiết khố bị cởi đến đầu gối, cái mông nhỏ trần trụi căng tròn vễnh lên, giống như cá nằm trên thớt, mặc cho người ta mổ xẻ.

Không phải nàng không nghĩ đến việc chạy trốn, tiếc là sức lực không cho phép, vừa muốn đứng lên đã bị người ta đẩy xuống, bờ mông nở hoa.

Chúc Diệu Lăng khóc rất ấm ức, nhưng cũng thành thật trả lời: "Không biết."

Nàng vừa nói xong, một tiếng quất roi 'chát!' vang lên, cánh mông trắng nuột có thêm một lằng đỏ.

Gần như là cùng lúc đối phương quất chiếc thắt lưng trên tay xuống, thiếu nữ gào khóc, "Huhuhu---"

Nàng không thể ngờ đến, mình là một thiếu nữ đương xuân sắp đến tuổi xuất giá, cư nhiên còn bị đối xử như trẻ con.

Thật quá đáng!

"Bây giờ đã biết chưa?" Tịnh Tuyên hỏi lại.

".........." Không biết không biết không biết, không biết!

Trái tim Chúc Diệu Lăng hô to vô số lần 'không biết', lại chỉ có thể khịt mũi lau lau nước mắt, sợ đến mức không dám đáp lời.

Thấy nàng không chịu nói, Tịnh Tuyên thay nàng trả lời, "Vẫn không biết?"

Ánh mắt đảo xuống vết hằn dưới mông thịt bắt đầu sưng lên, Tịnh Tuyên nói tiếp: "Xem ra tiểu mông trắng này của nàng sắp không chịu nổi rồi."

Nói xong, tay giơ lên lại hạ xuống. Chúc Diệu Lăng vừa thấy nàng ấy nâng tay đã cảm thấy bất ổn, cuống cuồng hét lên, "A a, đừng...."

Nàng sợ hãi ngẩng mặt về phía người nọ, cố ý để đối phương nhìn thấy bộ dáng nước mặt giàn giụa của mình, nghẹn ngào: "Ta biết, ta biết!"

Người nọ ra vẻ lạnh lùng trợn mắt, hừ nói: "Biết cái gì?"

Giọng điệu hoàn toàn không tin.

Nhớ rõ da thịt trên thân thể bé con non mềm, Tịnh Tuyên không dùng nhiều lực, chọn chỗ thịt nhiều đánh lên, một roi quất xuống, sấm lớn mưa nhỏ, trên thực tế cũng không đau bao nhiêu.

Trong lòng nàng ấy rõ ràng, tiểu cô nương kêu gào thảm thiết như vậy, chẳng qua là giả vờ đáng thương, để người ta mềm lòng thôi.

"Ta không dám gọi tỷ là đại nhân nữa, sau này đều gọi là tỷ tỷ." Hai mắt Chúc Diệu Lăng đẫm lệ, chậm rãi giải thích.

Vừa rồi Tịnh Tuyên không nhắc đến chuyện gì, chỉ hỏi nàng gọi nàng ấy là gì, nên nàng nghĩ là vì chuyện xưng hô.

Tuy nhiên, Tịnh Tuyên là quan lớn, bản thân mình là cung nữ, tôn xưng nàng ấy là đại nhân có gì không đúng? Chúc Diệu Lăng thật sự nghĩ không ra.

"Đây là kết quả, không phải nguyên nhân." Lặp đi lặp lại lời nói, đó là đáp án sao?

Hiển nhiên Tịnh Tuyên không hài lòng với câu trả lời qua loa chiếu lệ của nàng, roi trong tay không chút do dự đáng tiếp, 'Chát!----'

Cùng với tiếng thiếu nữ kêu rên, mông thịt bị roi đánh run lên, bờ mông trắng mịn rung rinh trước mắt.

....

Không trả lời bị đánh, trả lời cũng bị đánh, thật là hiếp người!

Tượng đất đều có ba phần tính năng của đất*. Chúc Diệu Lăng tức giận quát: "Ngươi có bản lĩnh hôm nay đánh chết ta, ta cũng nhất định không gọi ngươi là tỷ tỷ!"

*Tượng đất đều có ba phần tính năng của đất: Có nghĩa là con người dù lương thiện đến đâu cũng có lúc nóng giận.

Nhưng mà tiếp theo nàng lặp tức hối hận vì bản thân mình nhất thời xúc động.

Vẻ mặt Tịnh Tuyên u ám ném nàng lên giường, Chúc Diệu Lăng còn chưa kịp giãy giụa, hai tay đã bị buộc vào giường, đai lưng lúc nãy dùng để đánh người lúc này thêm một tác dụng nữa là để buộc tay nàng lên đầu giường.

Chúc Diệu Lăng nghĩ đối phương muốn thong dong nghiêm túc đánh mình một trận, tất cả sợ hãi thoáng chốc nảy lên trong lòng, kinh hoảng nói: "Ngươi làm gì...."

Nói được một nửa, tiết khố của nàng vốn đã bị kéo đến đầu gối giờ đã bị cởi ra hoàn toàn, dưới thân chợt lạnh, lập tức bị thân thể mềm mại phủ đè lên.

Nữ tử nằm nửa người lên thân nàng, eo và hông xâm nhập vào giữa hai chân thiếu nữ. Tư thế này khiến cho Chúc Diệu Lăng bất đắt dĩ dùng chân kẹp eo nàng ấy, mở rộng cửa, cọ cọ nụ hoa vào người nọ.

Lớp vải vóc dưới thân người nọ cọ nhẹ vào bông hoa theo chuyện động của nàng, trong bụng nổi lên một trận ngứa ngáy. Trong lòng Chúc Diệu Lăng vô cùng xấu hổ, nhưng hang động nhỏ thế mà lại vì một cái chạm nhẹ hưng phấn chảy ra dịch mật, giống như khát khao mong cầu ai đó tiến vào.

Phát hiện bản thân mình có phản ứng không đúng, thiếu nữ mặt đỏ tai hồng, quay đầu vùi mặt vào gối không muốn ra.

"Xác thực nàng không cần gọi ta là tỷ tỷ." Giọng nói nữ tử trầm nhẹ cắt ngang sự im lặng.

Đôi đồng tử lạnh lùng u ám nhìn thẳng vào mắt đối phương, có vài phần tự đắc không để cho người ta cự tuyệt: "Ta không chỉ muốn làm tỷ tỷ của nàng."

Chúc Diệu Lăng đang nghĩ gì đó, mặt nóng bừng bừng, sửng sốt một lúc mới nhận ra Tịnh Tuyên vừa trả lời mình, nhưng lại bị câu nói này của nàng ấy làm cho có chút bối rối, trong mắt tràn ngập nghi hoặc.

Không phải tỷ tỷ, còn có thể là cái gì?

Nhưng tiếp theo Tịnh Tuyên đã không để cho nàng suy nghĩ, cánh môi non mềm áp vào nhau, hòa hơi thở quyện vào nhau, đầu lưỡi xâm nhập vào đầy tính chiếm hữu khuấy đảo trong cái miệng nhỏ nhắn của nàng, liếm láp không thương tiếc.

"Ưm!-----" Môi lưỡi bị đè ép thô bạo phát đau, Chúc Diệu Lăng phản kháng ưm ưm gì đó, nhưng tẩm y trên người lập tức bị người ta dễ dàng lột ra, song nhũ lại đau đớn một trận.

Tiểu tròn tròn của thiếu nữ chưa trưởng thành vểnh lên thật đáng yêu, một tay có thể nắm trọn, mà lúc này bị người nọ thô bạo vuốt ve thành đủ loại hình dạng, thậm chí lưu lại dấu tay trên nhũ thịt trắng nõn, đau đến mắt đỏ hoe.

Nếu là bình thường, Tịnh Tuyên sẽ nhẹ nhàng trêu chọc, khiến cho nàng mềm nhũn cầu xin, nhưng hiện tại muốn cho nàng nhớ kỹ, mặc kệ thiếu nữ khóc lóc, động tác cũng không chậm lại.

Môi lưỡi chưa thỏa mãn di chuyển đến xương quai xanh, tham lam muốn nếm thử từng chỗ một, răng khẽ nhấm nháp trên da thịt, mặc dù nhẹ nhàng nhưng vẫn mang lại cảm giác râm ran, trên da nhanh chóng xuất hiện vết hồng.

"A... Nhẹ một chút...." Dưới cổ tê rần khiến nàng chau mày, muốn xoay người né tránh, nhưng vặn vẹo kéo theo cổ tay đau đớn lại nhắc nhở nàng, bất quá nàng chỉ là món đồ chơi mặc người ta bày trí.

Nhận thức điều này khiến người ta cảm thấy thật nhục nhã, Chúc Diệu Lăng bất mãn lên án: "Ngươi buông ra ta.... Ưm..."

Lời còn chưa dứt, sức nặng trên người bỗng dưng biến mất, sau đó dưới thân có cảm giác khác thường khiến cho cả người nàng ngưng đọng.

Chúc Diệu Lăng cúi đầu nhìn về phía dưới thân, chỉ thấy đôi mày tuyệt mỹ của người nọ ở giữa hai chân mình, còn môi lưỡi dường như không nhìn thấy, tựa hồ đang dán vào chỗ kia của nàng liếm mút?

Mà Tịnh Tuyên chứng thực suy đoán của nàng. Há miệng ngậm lấy cánh hoa tỏa ra hương thơm thoang thoảng, cánh hoa thịt lập tức cảm giác được một trận quấn mút nóng ẩm, mút đến cánh hoa nóng lên.

Đầu lưỡi mềm mại hơn ngón tay, xúc cảm ở trong hoa thịt hoàn toàn bất đồng, nhẵn nhụi giống như muống nhào nát nàng rồi thả bồng bềnh trên biển, thân thể bị từng đợt sóng nhiệt tấn công dồn dập.

Cái lưỡi linh hoạt quét dọc theo cánh hoa, đi vào tận đáy mép hoa chạm thật khẽ vào cửa động, lại nghịch ngợm liếm hai bên mà không tiến vào, sau đó đầu lưỡi câu lên trên, men theo chỗ non mềm ấn ấn từng chút chút vào khe hỡ, thong thả mà có lực chen vào nụ hoa.

"Ưm, a.... ngươi đừng...." Nàng ấy ma sát đùa nghịch gợi tình khiến cho phút chốc Chúc Diệu Lăng mất hết lý trí, liên tục rên rỉ một cách run rẩy.

Khoái cảm theo đầu lưỡi nàng ấy đẩy từ thấp lên cao, cho đến khi quét qua một gò nho nhỏ, đầu lưỡi đè thật mạnh lên nhụy hoa.

Nháy mắt, tựa như sợi dây bị kéo căng đứt, sự tê dại mãnh liệt lập tức được giải phóng hoàn toàn, cảm giác cuộn trào dồn xuống bụng dưới lại khuếch tán khắp toàn thân.

Dục vọng sốt ruột lập tức theo máu trong cơ thể chạy tán loạn, thiêu đốt cả người nàng, "Ưm....... Tỷ tỷ, ta khó chịu quá........."

"Hửm? Khó chịu sao?"

Người nọ chậm rãi hỏi, hơi thở ấm áp phả lên cánh hoa thịt ướt đẫm, làm cho cơ thể vốn dĩ đã mẫn cảm đến cực điểm run lên, giữa hai chân ứa ra một chất nhờn trơn tuột.

Phản ứng động tình của nàng khiến khóe miệng Tịnh Tuyên cong lên, "Để ta xem cái miệng nhỏ dưới thân nàng, có phải là nói như vậy không?"

Cái, cái gì? Xấu hổ chết mất......

"Ưm...... Đừng nhìn......... A......." Chúc Diệu Lăng vừa nói, cảm thấy miệng hoa dưới thân như bị phá vỡ.

Kháng nghị của nàng chưa bao giờ có hiệu quả.

Hạt nhụy hoa khẽ động đậy, đầu ngón tay nàng ấy đảo đảo dò xét, hoa thịt lập tức nhiệt tình vây lấy hút vào. Nàng ấy hé mở cửa động, nhìn thấy một mảnh thịt non mềm hồng nhạt, yêu d run rẩy chảy ra, giống như mời gọi người ta nhanh vào.

Ánh mắt Tịnh Tuyên mờ ám, đầu ngón tay bất giác lọt vào nửa tấc, nhẹ chuyển động dọc theo hàng lang co rút, ma sát khiến cửa động lại tràn nước ra.

"Um um.... Tỷ tỷ........"

Đầu ngón tay chần chừ ngay cửa động, khiến cho hoa thịt đói khát hút vào, nhưng trước sau cũng không nuốt vào được.

Cô gái bị dục vọng tra tấn đến khóe mắt ứa lệ, giọng mị hoặc cầu xin: "Tỷ tỷ, cho ta, cho ta...."

Nữ tử tràn ngập nguy hiểm phủ đè lên người nàng, trong đáy mắt đã sớm không còn thấy sự trầm tĩnh trước kia, khàn giọng nói: "Cho nàng cái gì?"

Lúc này nàng cũng không còn quan tâm xấu hổ gì đó, có lại sự đè nặng trên người ngược lại khiến người ta có cảm giác an tâm, như vậy cho thấy đối phương là cố ý muốn............

Hai chân Chúc Diệu Lăng tự giác câu lên eo nàng ấy, ngây thơ nói: "Tỷ tiến vào........"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro