Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 20: Một tay hắn nắm lấy cằm Minh Trăn

Editor: Xuân Phong Phất Hạm

Beta: Vẫn là bạn nhỏ ấy

Một canh giờ sau, Kỳ Diên một phen nước mắt nước mũi quỳ gối trước mặt Hoàng Hậu kể rõ oan ức.

Tất nhiên Sở Hoàng hậu hiểu hành động lần này của Kỳ Diên, bà vốn tưởng rằng thiên y vô phùng*, hoàn toàn không nghĩ tới Kỳ Diên lại không làm theo kế hoạch đã ra.

*Thiên y vô phùng: áo trời không vết, làm việc không để lại dấu vết gì.

Mười năm trôi qua, mỹ mạo của Sở Hoàng hậu rốt cuộc đã có chút suy giảm, bởi vì hậu cung lục đục với nhau, trong mắt bà ta cũng không còn vẻ trong suốt long lanh như lúc trước nữa, khóe mắt cũng xuất hiện vài nếp nhăn nhỏ, khuôn trăng đầy đặn bắt đầu khô héo.

Bà nghiến răng nghiến lợi nói: "Lấy phong cách hành sự của Kỳ Sung, nhất định sẽ không coi chuyện này là ngoài ý muốn, hắn không truy cứu người phụ trách khu vực săn bắn?"

Nếu là người khác, Kỳ Sùng đã hạ lệnh chém ngay tại chỗ.

Nhưng phụ trách khu vực săn bắn chính là Vũ Văn Ba, cháu đích tôn của Vũ Văn gia, cũng chính là em họ Kỳ Sùng. Vũ Văn Ba rất được đại tư mã yêu thích, ở Vũ Văn gia cũng nổi bật như muôn sao vây quanh trăng sáng.

Kỳ Diên lắc lắc đầu: "Có lẽ hắn biết khu vực săn bắn do Vũ Văn Ba phụ trách."

Vũ Văn gia tất nhiên là đứng về phe Kỳ Sùng. Nhưng Vũ Văn gia tộc cực kỳ khổng lồ, người trong ba thế hệ khác nhau đều có ý nghĩ khác nhau, có thể nói là đời sau không bằng đời trước. Vũ Văn Ba được cưng nựng mà lớn, xưa nay ưa lười biếng, việc nào tránh được thì đều tránh, việc gì cũng đẩy cho kẻ dưới, chính mình thì vui vẻ sảng khoái mà ăn nhậu chơi bời.

Lúc này mới có chỗ trống cho Sở gia chui vào.

Nhớ tới hành động của Kỳ Sùng những năm gần đây, lại nghĩ đến Kỳ Diên, hồi trước Hoàng đế phái Kỳ Diên đi đến phía nam cứu trợ thiên tai, kết quả Kỳ Diên thì hay rồi, thừa dịp không ai quản giáo hắn, vừa tham ô tiền cứu trợ, vừa vui chơi khắp nơi với đám con gái do phía dưới đưa tới.

Sở Hoàng hậu càng nghĩ càng giận, ánh mắt càng thêm sắc bén: "Có thể lưu lại chứng cứ gì không?"

"Nhi thần cũng không biết." Kỳ Diên quỳ xoa xoa đôi mắt: "Mẫu hậu, bây giờ nhi thần rất sợ, ánh mắt tam ca nhìn nhi thần hôm nay, quả thực là muốn giết nhi thần....."

Hắn lo rằng Kỳ Sùng không chết, ngược lại bắt được nhược điểm gì trong tay, ép hắn vào đường cùng.

Sở Hoàng hậu nhìn động tác của Kỳ Diên, bực bội một trận, đều do khi còn bé không dạy dỗ Kỳ Diên cho tốt, cưng chiều quá mức. Thằng nhóc này đã vô dụng như vậy rồi, sau này cũng sẽ không thể có tiền đồ lớn gì nữa.

Sở Hoàng hậu càng cảm thấy Kỳ Diên vụng về không chịu nổi: "Bổn cung sẽ giải quyết tốt hậu quả cho ngươi, ngươi về nghỉ ngơi trước đi."

Kỳ Diên do dự một chút, nói: "Hôm nay Ninh Đức cùng Gia Hàn cũng chạy tới khu săn bắn."

"Hai đứa nó chạy tới làm cái gì?" Sở Hoàng hậu lại thay đổi sắc mặt: "Khẳng định là chủ ý của con bé Ninh Đức rồi, Gia Hàn luôn luôn ổn trọng*, sẽ không làm ra những việc không phù hợp như vậy."

*Ổn trọng: chững chạc, cẩn thận

Mẫu thân của Gia Hàn huyện chúa là đường tỷ* của Sở Hoàng hậu, cho nên Tráng Võ hầu kết bè với Sở gia, Gia Hàn cũng xem như con cái nhà mình.

*Đường tỷ: chị em họ bên nội, còn biểu tỷ là chị em họ bên ngoại. Tương tự với đường ca/đệ/muội và biểu ca/đệ/muội nhé.

Trong lòng Sở hoàng hậu phiền muộn, đang muốn phất tay để Kỳ Diên lui xuống, thế rồi không biết lại nhớ đến cái gì, đột nhiên nhìn về phía Kỳ Diên: "Ngươi cảm thấy Gia Hàn thế nào?"

Mấy năm nay, Sở Hoàng hậu luôn có ý định muốn tác hợp Kỳ Diên cùng Gia Hàn.

Tuy Kỳ Diên háo sắc, nhưng lại không có nửa điểm ý tứ với Gia Hàn. Người lớn không biết bản tính của Gia Hàn, hắn lại hiểu rất rõ.

Từ khi còn bé tới giờ, Gia Hàn đã nhiều lần mượn tay Ninh Đức trừ bỏ những người nàng ta chướng mắt, cung nữ lớn lên có đôi mắt đẹp, đều sẽ bị nàng ta tính kế móc ra, thế nhưng trưởng bối vẫn cứ một mực cảm thấy nàng ta có tri thức hiểu lễ nghĩa, bình tĩnh đoan trang, cho rằng Ninh Đức cậy sủng sinh kiêu, chuyện xấu đều do Ninh Đức làm, tự bản thân Ninh Đức cũng không hề nhận thức được rằng mình đã biến thành một quân cờ. Nếu cưới Gia Hàn về, Kỳ Diên cũng khỏi nghĩ nạp thêm thiếp thất vào phủ dù chỉ một người.

Kỳ Diên khô khan nói: "Nhi thần chỉ coi Gia Hàn là biểu muội."

Sở Hoàng hậu xua tay: "Thôi, ngươi lui ra đi."

Không ưa danh môn quý nữ đoan trang khéo léo, lại thích mấy ả lẳng lơ nịnh nọt, Kỳ Diên quả thực là tường đã đỡ cũng không thẳng nổi.

Tình cảm mẹ con có sâu nặng hơn nữa, mấy năm nay cũng phải bị hao mòn, phai nhạt đi vài phần. Ngược lại, mấy năm gần đây Kỳ Tu hiểu chuyện hơn nhiều, hào hoa phong nhã, cũng bớt rụt rè.

Lại nói đến bên Tần Vương, hắn vừa mới về, vừa đi vừa bàn chuyện với Kỳ Thưởng.

Kỳ Thưởng lắc đầu nói: "Những năm gần đây, Vũ Văn gia chọc không ít phiền phức cho huynh. Nếu không phải võ công của huynh cao cường thì lần thất trách của Vũ Văn Ba chỉ sợ đã khiến huynh mất mạng."

Dứt lời, Kỳ Thưởng lại cảm thấy không thỏa đáng lắm, sơ không gian thân*, không biết đối với Kỳ Sùng mà nói, địa vị của Vũ Văn gia có phải càng quan trọng hơn mình một ít hay không.

*Sơ không gian thân: người không thân thì không nên xen vào chuyện của người thân thiết với nhau.

Kỳ Sùng không nói gì thêm, hắn xưa nay không thể hiện cảm xúc ra ngoài mặt, cũng sẽ không để người khác biết mình đang suy nghĩ điều gì.

Kỳ Thưởng nói: "Hoàng huynh, tiếp theo huynh tính làm như thế nào?"

Mắt phượng của Kỳ Sùng híp lại: "Chuyện này để sau lại tính, cô chỉnh đốn Vũ Văn gia trước."

Kỳ Diên làm việc không đủ cẩn thận chặt chẽ, để tra được trên đầu hắn không tính khó, những Hoàng Hậu cùng Sở gia nhất định sẽ bảo vệ hắn bằng mọi cách. Hơn nữa còn có hoàng đế - hoàng đế vốn kiêng kị Kỳ Sùng, nói không chừng sẽ đẩy hết mâu thuẫn lên chuyện Vũ Văn Ba không làm tròn bổn phận.

Tiệc tối đêm nay cũng vì chuyện này mà hủy bỏ.

Qua không đến nửa tháng, Lý Phúc đem da hổ đã làm sạch đưa đến chỗ Minh Trăn.

Minh Trăn tò mò nhìn cái khay: "Đây là thứ gì?"

Lý Phúc tỉ mỉ kể lại, sau đó nói: "Tuế Hàn cung râm mát, hiện tại đã có thể trải, cô nương thích dựa lên sạp mỹ nhân* cạnh cửa sổ bên kia, trải ở trên sạp được không?"

*Sạp là một loại giường nhỏ, sạp mỹ nhân là kiểu giường thế này:


Minh Trăn gật gật đầu: "Phiền công công."

Lý Phúc mở tấm da hổ trải ngăn ngắn lên sạp, nó có thể hoàn chỉnh bao lấy hai người như Minh Trăn, trải lên sạp mỹ nhân một cái, trong nháy mắt, khắp gian phòng nhiều thêm một bầu không khí khác.

Bữa tối cũng đã chuẩn bị tốt, bởi vì gần đây Minh Trăn càng có vẻ suy yếu hơn, cho nên thêm rất nhiều đồ ăn bổ dưỡng, Thiên Cầm dùng muỗng nhỏ múc một chút thịt dê non vào chén Minh Trăn, đây là dê sữa nấu nguyên con, trước nấu sau chưng, ước chừng tốn một ngày, trải qua muôn vàn công đoạn, lúc này không còn một chút mùi vị tanh nồng của thịt dê nào, thịt vào miệng là tan, tươi ngon vô cùng, thậm chí không dùng đũa gắp được, chỉ có thể lấy muỗng nhỏ múc ăn.

Đến buổi tối sau khi Minh Trăn đi vào giấc ngủ, Kỳ Sùng từ bên ngoài trở về, Dư Trúc hiếm khi gặp được hắn: "Điện hạ, An Quốc công viết thư cho thuộc hạ, nói tháng sau phải đưa A Trăn cô nương về phủ."

"Ông ta có việc gì?"

Dư Trúc đáp: "Thuộc hạ có hỏi thăm qua, hình như An Quốc công nhìn trúng mấy thanh niên trẻ tuổi, cảm thấy bọn họ tài văn lai láng, tính tình cũng thành thật, cố ý chọn một người cho Minh cô nương."

Không khí tựa hồ đông lạnh thêm vài phần.

Kỳ Sùng nói: "Cứ nói A Trăn đột nhiên nhiễm bệnh mất rồi."

"......" Dư Trúc thấp thỏm lo âu, sợ Kỳ Sùng thật sự muốn làm vậy, "Thuộc hạ không dám."

Kỳ Sùng cũng biết kế này không được: "Lui xuống trước đi."

Nhiều năm như vậy, hắn ngược lại đã quên, Minh Trăn không chỉ là đồ chơi nhỏ mình đặt bên người để tiêu khiển, mà vẫn còn là con gái của An Quốc công Minh Nghĩa Hùng, thậm chí, thân phận thật sự của Minh Trăn, càng không thể để người ngoài biết được.

Lý Phúc ở bên cạnh nghe, một câu cũng không dám xen mồm, mắt thấy sau khi Kỳ Sùng tắm gội thay quần áo xong liền đi về hướng phòng của Minh Trăn, lão nhịn không được nói: "A Trăn cô nương hẳn là đã nghỉ ngơi."

Kỳ Sùng nói: "Ngươi lui ra."

Cửa mở ra, Tân Dạ không ngờ lại là Kỳ Sùng, nàng ấy vẫn đang soi đèn khâu túi thơm cho Minh Trăn, sau khi nhìn thấy Kỳ Sùng, nhanh chóng hành lễ: "Nô tỳ----"

"Đi ra ngoài. Hôm nay không cần gác đêm."

Tân Dạ vội vàng bưng rổ kim chỉ rời đi.

Khoảng thời gian này trong kinh thành nóng như cái nồi hấp, Tuế Hàn cung tuy lạnh, cũng trở nên ấm hơn lúc trước. Dưới thân Minh Trăn trải tấm da hồ ly đỏ như lửa, trên người chỉ đắp một chiếc chăn gấm hơi mỏng, cho dù thân thể hư nhược, cũng hơi toát mồ hôi, trong màn lụa đỏ tràn ngập hương hoa mẫu đơn, một đoạn cẳng chân nhỏ nhắn trắng trẻo của Minh Trăn nhô ra ngoài chăn gấm.

Ở trong Tần Vương phủ, tác dụng duy nhất của Minh Trăn đại khái chính là khiến Tần Vương vui vẻ, ngoài ra thì không còn gì khác. Nuôi một tiểu mỹ nhân như vậy, sang quý hơn cả xây một tòa kim ốc.*

Hạm: Chỗ này lấy từ câu "kim ốc tàng kiều", một điển cố dùng để chỉ những cô gái đẹp sống ở nơi lầu xanh gác tía. Ý của tác giả là nuôi mỹ nhân bình thường thì chỉ cần một tòa lầu vàng, còn nuôi mỹ nhân vừa cực kỳ đẹp vừa nũng nịu, yếu ớt như Minh Trăn thì còn tốn kém hơn cả xây lầu vàng nữa.

Xưa nay Kỳ Sùng chỉ để lại người hữu dụng, quân cờ vô dụng đều bị vứt bỏ.

Một thứ chỉ có tác dụng giết thời gian, lấy lòng người khác, thật sự quan trọng như vậy sao?

Một tay hắn nắm lấy cằm Minh Trăn.

Có vẻ là không.

Kỳ Sùng vốn là mệnh khổ, hết thảy những gì hắn có hiện tại đều là tự thân giành được, người mệnh khổ, cũng sẽ không sợ mất đi thứ gì.

Da thịt Minh Trăn mỏng, chỗ ở cằm nàng rất nhanh đã bị véo ra dấu vết, đôi mắt cũng chậm rãi mở ra.

Khoảnh khắc hai hàng lông mi nhỏ dài tách rời nhau, con ngươi tựa dòng nước suối trong suốt chậm rãi hiện ra, nàng kinh ngạc nhìn Kỳ Sùng: "Điện hạ?"

Kỳ Sùng buông tay: "Tỉnh?"

Minh Trăn ôm cổ Kỳ Sùng, tựa lên vai hắn: "Vẫn còn buồn ngủ nha."

Áo ngoài của nàng may từ tuyết sa* mỏng như cánh ve, bên trong là yếm đỏ thêu chim sơn ca.

*Tuyết sa: một loại vải lụa thường có màu trắng, rất mềm, mỏng, mát mẻ, dĩ nhiên cũng rất đắt và kém bền =)))

Cách một lớp yếm hơi mỏng, Kỳ Sùng cảm nhận rõ ràng được rằng Minh Trăn đã trưởng thành.

Thường ngày lo lắng Minh Trăn bị bóng đè, buổi tối chỉ đến nhìn nàng một chút liền trở về, đây là lần đầu tiên ở lại lâu như vậy.

Ôn nhuyễn* ở trong lòng, Minh Trăn ghé vào vành tai Kỳ Sùng, trong lời nói có hơi thở ấm áp, hương thơm nhàn nhạt cũng bay vào chóp mũi: "Điện hạ, người cứ luôn bận rộn."

*Ôn nhuyễn: lấy từ cụm từ "ôn hương nhuyễn ngọc" (hương ấm ngọc mềm), chỉ người con gái xinh đẹp, yểu điệu.

"Cô đang tranh đoạt giang sơn, không có nhiều thời gian rảnh." Kỳ Sùng đẩy Minh Trăn ra một chút, "A Trăn, qua một khoảng thời gian ngắn nữa, cô cần đưa ngươi đến chỗ khác."

Cơn buồn ngủ của Minh Trăn biến mất trong nháy mắt: "Hả?"

Kỳ Sùng nói: "Ngươi phải về nhà, nơi này của cô cũng không phải nhà của ngươi."

Rõ ràng mỗi chữ đều có thể nghe hiểu, nhưng ghép lại với nhau, Minh Trăn lại không biết nghĩa là gì: "Ngươi không cần A Trăn sao?"

Nàng vừa mở miệng nói chuyện, nước mắt ngay lập tức lã chã tuôn rơi, trên má tuyết vương nước mắt, hai mắt cũng nhòe lệ.

"Là tạm thời đưa ngươi về chỗ cũ."

Minh Trăn quay mặt qua chỗ khác, nàng không hiểu về nhà là về nơi nào, càng nghĩ càng thương tâm, thậm chí nơi ngực mơ hồ có cảm giác đau đớn, thở không ra hơi, đầu ngón tay xoa xoa khóe mắt, nước mắt lại càng rơi nhiều hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #sung